Chương 2: Tưởng Chừng Sẽ Hạnh Phúc
Tuyết Tuyết Vô Ưu
13/07/2023
Ting ting
Công việc chuẩn bị cho lần đi họp ở tổng bộ hầu như đã xong chỉ còn kiểm tra lại một lượt nữa là được. Tôi xem đồng hồ cũng đã sắp tới giờ hẹn ăn cơm ở nhà chú ba, gấp lại máy tính và giấy tờ tôi liền ra chào mọi người rồi về trước.
Trên đường về tôi ghé ngang một siêu thị mua chút trái cây và một ít đồ chơi cho con chú Tư. Nhìn hàng người đi qua lại có người tay trong tay vui vẻ cười đùa làm tôi có chút chạnh lòng. Gạt qua suy nghĩ mơ hồ đó tôi nhanh chóng thanh toán rồi lên đường.
Gần 30 phút sau tôi đã tới nhà của cô chú, tôi xuống xe và xách đồ vào nhà.
"Hạ Hạ tới rồi sao, sao xách nhiều đồ thế này con?!" Xa xa tôi đã nghe thấy tiếng của chú Tư.
Chú Tư của tôi là một người rất gây thiện cảm với mọi người nhìn chú lúc nào cũng vui vẻ yêu đời tôi rất thích trò chuyện với chú.
"Con chào chú Tư, nhớ chú quá". Tôi cũng vui vẻ theo cười hì hì chọc chú ấy.
"Con bé này dẻo miệng, vào nhà chú có quà cho con đây".
"Dạ, có phải chú cho con cuốn sổ đỏ không?!" Chú Tư có một mảnh đất gần núi gần sông rất thích hợp cho việc sau này về quê dưỡng lão nên tôi cứ hay ghẹo chú như thế.
"Lại nữa rồi, con bé này, một ngày đẹp trời nào đó đi rồi chú cho". Vừa cười vừa nói cả một đoạn đường cuối cùng cũng vào nhà.
"Hạ Hạ con qua ăn cơm sao xách nhiều đồ như vậy hả?!" Thím Ba của tôi thấy tôi xách này kia qua nhà thế nào cũng la. Nhưng tôi vẫn không bỏ được cứ mỗi lần qua nghe thím la riết cũng thành quen.
"Con chỉ đem chút trái cây và ít quà để chú Tư xách về cho 2 em thôi".
Tôi liền đánh trống lãng qua chuyện khác hỏi thím: "Chú Ba với Trần Hạo đâu rồi thím?"
"2 người đó đang loay hoay nướng thịt sau vườn, con đi rửa mặt rửa tay đi rồi ra ngoài vườn ăn tối, thím ra chuẩn bị thêm đồ ăn".
"Dạ, vậy chú Tư với thím ra trước nha, con rửa tay rồi ra liền".
---
Mỗi lần ăn ở nhà cô chú thế nào bụng cũng no căng.
"Con không ăn nổi nữa rồi, no quá" Vừa nói tôi vừa ngả người ra ghế.
"Con bé này, xem cái tướng ngồi của nó kìa" Chú Ba lên tiếng.
"Chị ngồi như vậy anh nào thấy được là bỏ chạy hết nha" Cậu em Trần Hạo lên tiếng chọc ghẹo chị nó.
"Chú Ba, chú coi con trai chú nói con kìa. Chị đây không cần giữ hình tượng vẫn có hàng dài xếp đợi chị đồng ý lấy đó".
"Vậy sao, sao chú Ba không thấy ai vậy ta". Vừa nói chú Ba còn giả bộ nheo mắt tìm kiếm.
Chú Tư cùng cả nhà chú Ba cười rõ to lên. Thế là đã trôi qua hết một ngày vui vẻ và ấm cúng với gia đình.
Tôi chào tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.
---
Về nhà tắm rửa thay đồ xong tôi lên giường kiểm tra lại email công việc một chút thấy không có gì tôi liền lấy điện thoại gọi cho anh ấy - Huỳnh Lâm.
Tiếng chuông vang lên một hồi cuối cùng cũng đã bắt máy.
"Anh nghe, có chuyện gì không?"
"Không có gì, không phải ngày mai anh về nước sao, anh đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"
"À, anh đang thu dọn đây, sắp xong rồi, thôi bên em bây giờ chắc cũng đã khuya rồi, em ngủ sớm đi anh cúp máy trước nhé".
"Vâ.." Định nói vâng để kết thúc cuộc gọi nhưng tôi lại nghe thấy tiếng của ai đó đang gọi anh ấy.
Chưa kịp hỏi lại anh ấy đã tắt máy.
Tút tút
Trái tim tôi lúc này có chút bất an, chắc là tôi đã nghe nhầm thôi. Mang theo sự bất an trong lòng và chắc có lẻ do buổi chiều ăn no nên tôi 'căng da bụng chùn da mắt' từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
--
Ở một nơi khác trong thành phố có một người đang còn ngồi làm việc dưới ánh đèn.
"Được, tôi biết rồi! Cũng khuya rồi cậu ngủ sớm đi". Người đó không ai khác chính là Nhất Phàm anh, khuya rồi còn làm phiền trợ lí không cho anh ấy ngủ trọn giấc.
Nội tâm trợ lí gào thét "Anh còn biết là khuya rồi sao sếp, mộng đẹp của tôi".
Anh tranh thủ giải quyết vài việc để cuối tuần về nhà thăm Ông và tối mai còn phải tham dự tiệc thăng chức của cậu bạn thân Cao Lỗi.
Cao Lỗi là bạn thân từ hồi nhỏ của anh, gia đình hai bên rất thân thiết, chính cậu ấy cũng đã giúp anh rất nhiều trong quá trình trưởng thành và ngược lại. Hiện tại nhờ vào khả năng của bản thân thăng chức lên làm sếp tổng của công ty gia đình nhưng trong công ty hầu hết không ai biết anh ấy là con của chủ tịch công ty.
Cậu ấy nói như vậy nhân viên sẽ khâm phục hơn và tình tiết sẽ diễn ra như trên phim vậy và anh có thể kiếm được người thật lòng thích mình chứ không phải vì gia sản nhà mình.
Tôi thấy cậu ấy có vẻ có chút vấn đề về... nhưng cậu ấy nói cũng hợp lí. Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm nên không thể không đi được.
---
Tíc tắc tích tắc
Sau tiếng báo thức của đồng hồ tôi liền tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa sổ cho thấy hôm nay sẽ là một ngày mát mẻ. Thời tiết hôm nay không còn sự oi ả của mặt trời có lẻ trời đã vào mùa mưa thu.
Tôi lười biếng nằm im trên giường không nhúc nhích, hôm nay cũng không có quá nhiều việc nên tôi không vội phải đến công ty. Nằm nghỉ lại chuyện tối hôm qua nỗi bất an vẫn còn lượn lờ trong đầu của tôi.
Tôi liền vỗ vỗ mặt tự trấn an không có chuyện gì liền đi xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đến công ty. Hôm nay chắc tối anh ấy sẽ về tới, anh ấy không cần tôi đến đón vì sợ trời tối tôi lái xe không được an toàn nên tôi sẽ qua căn hộ của anh ấy sớm để dọn dẹp và cho anh ấy bất ngờ.
---
Công việc chuẩn bị cho lần đi họp ở tổng bộ hầu như đã xong chỉ còn kiểm tra lại một lượt nữa là được. Tôi xem đồng hồ cũng đã sắp tới giờ hẹn ăn cơm ở nhà chú ba, gấp lại máy tính và giấy tờ tôi liền ra chào mọi người rồi về trước.
Trên đường về tôi ghé ngang một siêu thị mua chút trái cây và một ít đồ chơi cho con chú Tư. Nhìn hàng người đi qua lại có người tay trong tay vui vẻ cười đùa làm tôi có chút chạnh lòng. Gạt qua suy nghĩ mơ hồ đó tôi nhanh chóng thanh toán rồi lên đường.
Gần 30 phút sau tôi đã tới nhà của cô chú, tôi xuống xe và xách đồ vào nhà.
"Hạ Hạ tới rồi sao, sao xách nhiều đồ thế này con?!" Xa xa tôi đã nghe thấy tiếng của chú Tư.
Chú Tư của tôi là một người rất gây thiện cảm với mọi người nhìn chú lúc nào cũng vui vẻ yêu đời tôi rất thích trò chuyện với chú.
"Con chào chú Tư, nhớ chú quá". Tôi cũng vui vẻ theo cười hì hì chọc chú ấy.
"Con bé này dẻo miệng, vào nhà chú có quà cho con đây".
"Dạ, có phải chú cho con cuốn sổ đỏ không?!" Chú Tư có một mảnh đất gần núi gần sông rất thích hợp cho việc sau này về quê dưỡng lão nên tôi cứ hay ghẹo chú như thế.
"Lại nữa rồi, con bé này, một ngày đẹp trời nào đó đi rồi chú cho". Vừa cười vừa nói cả một đoạn đường cuối cùng cũng vào nhà.
"Hạ Hạ con qua ăn cơm sao xách nhiều đồ như vậy hả?!" Thím Ba của tôi thấy tôi xách này kia qua nhà thế nào cũng la. Nhưng tôi vẫn không bỏ được cứ mỗi lần qua nghe thím la riết cũng thành quen.
"Con chỉ đem chút trái cây và ít quà để chú Tư xách về cho 2 em thôi".
Tôi liền đánh trống lãng qua chuyện khác hỏi thím: "Chú Ba với Trần Hạo đâu rồi thím?"
"2 người đó đang loay hoay nướng thịt sau vườn, con đi rửa mặt rửa tay đi rồi ra ngoài vườn ăn tối, thím ra chuẩn bị thêm đồ ăn".
"Dạ, vậy chú Tư với thím ra trước nha, con rửa tay rồi ra liền".
---
Mỗi lần ăn ở nhà cô chú thế nào bụng cũng no căng.
"Con không ăn nổi nữa rồi, no quá" Vừa nói tôi vừa ngả người ra ghế.
"Con bé này, xem cái tướng ngồi của nó kìa" Chú Ba lên tiếng.
"Chị ngồi như vậy anh nào thấy được là bỏ chạy hết nha" Cậu em Trần Hạo lên tiếng chọc ghẹo chị nó.
"Chú Ba, chú coi con trai chú nói con kìa. Chị đây không cần giữ hình tượng vẫn có hàng dài xếp đợi chị đồng ý lấy đó".
"Vậy sao, sao chú Ba không thấy ai vậy ta". Vừa nói chú Ba còn giả bộ nheo mắt tìm kiếm.
Chú Tư cùng cả nhà chú Ba cười rõ to lên. Thế là đã trôi qua hết một ngày vui vẻ và ấm cúng với gia đình.
Tôi chào tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.
---
Về nhà tắm rửa thay đồ xong tôi lên giường kiểm tra lại email công việc một chút thấy không có gì tôi liền lấy điện thoại gọi cho anh ấy - Huỳnh Lâm.
Tiếng chuông vang lên một hồi cuối cùng cũng đã bắt máy.
"Anh nghe, có chuyện gì không?"
"Không có gì, không phải ngày mai anh về nước sao, anh đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"
"À, anh đang thu dọn đây, sắp xong rồi, thôi bên em bây giờ chắc cũng đã khuya rồi, em ngủ sớm đi anh cúp máy trước nhé".
"Vâ.." Định nói vâng để kết thúc cuộc gọi nhưng tôi lại nghe thấy tiếng của ai đó đang gọi anh ấy.
Chưa kịp hỏi lại anh ấy đã tắt máy.
Tút tút
Trái tim tôi lúc này có chút bất an, chắc là tôi đã nghe nhầm thôi. Mang theo sự bất an trong lòng và chắc có lẻ do buổi chiều ăn no nên tôi 'căng da bụng chùn da mắt' từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
--
Ở một nơi khác trong thành phố có một người đang còn ngồi làm việc dưới ánh đèn.
"Được, tôi biết rồi! Cũng khuya rồi cậu ngủ sớm đi". Người đó không ai khác chính là Nhất Phàm anh, khuya rồi còn làm phiền trợ lí không cho anh ấy ngủ trọn giấc.
Nội tâm trợ lí gào thét "Anh còn biết là khuya rồi sao sếp, mộng đẹp của tôi".
Anh tranh thủ giải quyết vài việc để cuối tuần về nhà thăm Ông và tối mai còn phải tham dự tiệc thăng chức của cậu bạn thân Cao Lỗi.
Cao Lỗi là bạn thân từ hồi nhỏ của anh, gia đình hai bên rất thân thiết, chính cậu ấy cũng đã giúp anh rất nhiều trong quá trình trưởng thành và ngược lại. Hiện tại nhờ vào khả năng của bản thân thăng chức lên làm sếp tổng của công ty gia đình nhưng trong công ty hầu hết không ai biết anh ấy là con của chủ tịch công ty.
Cậu ấy nói như vậy nhân viên sẽ khâm phục hơn và tình tiết sẽ diễn ra như trên phim vậy và anh có thể kiếm được người thật lòng thích mình chứ không phải vì gia sản nhà mình.
Tôi thấy cậu ấy có vẻ có chút vấn đề về... nhưng cậu ấy nói cũng hợp lí. Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm nên không thể không đi được.
---
Tíc tắc tích tắc
Sau tiếng báo thức của đồng hồ tôi liền tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa sổ cho thấy hôm nay sẽ là một ngày mát mẻ. Thời tiết hôm nay không còn sự oi ả của mặt trời có lẻ trời đã vào mùa mưa thu.
Tôi lười biếng nằm im trên giường không nhúc nhích, hôm nay cũng không có quá nhiều việc nên tôi không vội phải đến công ty. Nằm nghỉ lại chuyện tối hôm qua nỗi bất an vẫn còn lượn lờ trong đầu của tôi.
Tôi liền vỗ vỗ mặt tự trấn an không có chuyện gì liền đi xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đến công ty. Hôm nay chắc tối anh ấy sẽ về tới, anh ấy không cần tôi đến đón vì sợ trời tối tôi lái xe không được an toàn nên tôi sẽ qua căn hộ của anh ấy sớm để dọn dẹp và cho anh ấy bất ngờ.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.