Chương 62: Giấy Thoả Thuận Ly Hôn... (2)
Wind H
14/09/2015
Chương 62: Giấy thoả thuận ly hôn… (2)
Trên tờ giấy thoả thuận ly hôn có ghi rõ tên anh và tên cô, phân chia tài sản, con cái. Về quyền nuôi con, do hai người chưa có con cái nên phần này để trống. Về phân chia tài sản, theo pháp luật cô sẽ được hưởng phân nữa phần tài sản mà anh tạo dựng khi anh và cô đã kết hôn kết hôn, sau khi ly hôn cô sẽ nhận được bảy tỷ đồng.
Cô hơi sững người! Bảy tỷ đồng? Vậy trong ba tháng lợi nhuận của Royal cũng như các công ty chi nhánh mang lại cho anh cũng gần mười lăm tỷ đồng! Một con số không hề nhỏ!
Bên dưới anh đã kí tên, chỉ còn chỗ trống để cô ký. Tức là hôn nhân của anh và cô, người có quyền quyết định duy nhất lúc này là cô.
Trong những ngày ở bệnh viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của hai người. Hai tháng trước cô mất trí nhớ, anh đối xử với cô rất tốt, quan tâm chăm sóc cho cô. Nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc cô mất trí nhớ để cô đồng ý kết hôn với anh? Và cả cái thai của Ngoc Yến làm cô hoang mang!
***
Trưa anh về, cô hơi ngạc nhiên vì cứ nghĩ rằng anh sẽ ở lại Royal như trước giờ. Vẻ mặt anh như thể đang tức giận mà được kìm chế lai.
-Em kí tên chưa?-Anh hỏi.
Kí tên? Có lẽ anh muốn nói đến tờ giấy thoả thuận kết hôn. Họ đang ngồi ở bàn ăn, ăn trưa chung với nhau. Từ lúc anh về nhà không nói được với cô một tiếng, khi mở miệng ra nói lại hỏi cô đã kí tên vò giấy thoả thuận chưa! Một góc tim nào đó của cô nhói lại. Chỉ có trời mới biết, khi hỏi cô câu này, anh đã cố gắng giữ giọng bình thản. Anh sợ rằng cô đã kí tên vào nó.
Cô chỉ khẽ lắc đầu với anh. Anh chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, anh vẫn ở nhà, không đến Royal. Cô và Hạ Lâm hẹn nhau ra ngoài vì lâu rồi hai người chưa gặp nhau, đang phân vân xem có nên nói với anh là đi đâu không thì anh quay lại nhìn cô.
-Tôi… tôi đi ra ngoài!
-Em đi đâu?-Anh hỏi.
-Tôi có hẹn với Hạ Lâm!-Cô nói.
-Tôi đưa em đi!
Đây thích hợp là mệnh lệnh hơn là lời nói. Chưa kịp để cô phản bác anh đã đi ra xe ngồi vào. Cô cũng đành ngồi vào. Khi lên xe, anh hỏi cô địa chỉ cần đi đến, cô trả lời ngắn gọn nhất có thể, sau đó không khí im lặng bao phủ. Đến nói, cô mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Hạ Lâm đang ngồi trong quán café vẫy tay ra. Trước khi vào, cô quay lại nhìn anh đang ngồi trong xe ở bãi đậu xe.
-Vào không?
-Không. Tôi đợi em ở đây!-Môi anh như đang cười.
Cô gật đầu rồi đi về hướng Hạ Lâm đang vẫy tay. Khi cô quay đi cũng là lúc nụ cười trên môi anh tắt đi, thay vào đó là một sự lãnh đạm. Trong chiếc xe BMW, người đàn ông với vẻ mặt cương nghị, nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế. Ai nói Âu Khắc Huy anh không có chuyện để phải suy nghĩ đến đau đầu chứ? Chỉ có cô mới có thể làm anh đau đầu đến thế này.
*Hai tiếng trước*
Khắc Huy đã đến nhà Âu Khánh Duy, người cha cùng huyết thống với anh. Ông có vẻ bị bệnh tình hành hạ, trong gầy hơn, xanh hơn trước rất nhiều.
Hôm nay ông ta lại gọi ông về, đây là một sự việc cực kì hiếm xảy ra. Anh đã định không về nhưng ông ta lại nói có chuyện liên quan đến 15% cổ phần còn lại ở Royal. Anh giữ 15% cổ phần, Lan Nhi giữ 15% và anh đã nhượng lại cho Diệu Phương 15% còn lại. Chuyện này anh làm khá cẩn mật vì không muốn cô gặp nguy hiểm.
Khắc Huy vừa bước vào trước của đã gặp ngay Âu Khánh Duy, ông như đang đợi anh.
-Cuối cùng anh cũng đến!
-Ông muốn gì cứ nói thẳng!-Anh đứng dựa vào cửa, không bước vào bên trong.
Tuy ông là cha anh, nhưng từ khi ông ta bỏ gia đình chỉ vì người phụ nữ bên ngoài, trong mắt anh, người cha này không đáng để kính trọng.
-Anh đăng ký kết hôn cũng phải nói cho tôi biết!-Ông nói vẻ như hờn trách.-Anh có xem người cha này ra gì không?
-Ông cũng quan tâm đến tôi sao!-Anh hơi nhếch môi.-Tôi những tưởng ông chỉ quan tâm đến 45% cổ phần của Royal bây giờ nằm trong tay ai!
Âu Khánh Duy im lặng như bị nói trúng chủ đích. Sau một hồi, ông cũng nói thắng.
-Tại sao lại chuyển 15% cổ phần cho một đứa em họ và một người dung nước lã? Trong khi anh trai con, tại sao con không chuyển nhượng?
-Nếu phải chuyển nhượng cho con trai của kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ tôi, xin lỗi, tôi không làm được!-Anh nói.-Huống hồ anh ta cũng bảo là sẽ không nhận!
-Khắc Huy, con nói chuyện với cha con thế mà xem được à?
Diêp Vân bước ra với khuôn mặt giận dữ. Anh cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng khoanh tay đứng nhìn bà ta.
-Được rồi! Anh ngồi xuống ghế đi! Chúng ta nói chuyện tiếp!-Âu Khánh Duy nói.
-Tôi không có thời gian!-Anh vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ ở cổ tay.
-Được rồi! Anh lấy lại 15% cổ phần mà anh đã nhượng cho cô gái kia ngay!-Ông ra lệnh.
-Không có khả năng! Vì tôi không muốn!
Đúng, bởi vì anh không muốn, anh tuyệt đối sẽ không làm! Dù cho 15% cổ phần kia là của họ Trương! Cô chắc chắn sẽ đồng ý trả lại số cổ phần đó, anh tuyệt đối không nhìn sai người. Nhưng anh muốn cho cô đảm bảo sau này!
-Yêu nó sao?
-Chuyện của tôi!-Giọng anh lạnh lùng toàn hàn khí.
-Được rồi! Nếu anh không lấy lại được 15% cổ phần tôi sẽ giúp anh!-Giọng có đoe doạ.-Chỉ cần cô gái đó biến mất! 15% cổ phần kia sẽ tự khắc về tay anh!
-Ông đoe doạ tôi sao?-Anh hơi nhíu mày.-Ông nghĩ mình đoe doạ tôi?
-Tuỳ anh! Anh muốn nghĩ sao cũng được!
-Ông thời trẻ là một người rất có bản lĩnh! Nhưng bây giờ, để xem bản lĩnh của ông được đến đâu!-Anh hơi nhếch môi.-Xin phép ông, tôi có việc phải về!
-Hãy tự làm, đừng để ta phải ra tay!
Khi anh quay lưng đi, câu nói đó được phát ra từ miệng Âu Khánh Duy. Bước chân chỉ hơi khựng lại rồi ung dung bước tiếp. Anh ngồi vào chiếc xe của mình, bàn tay nắm chặt vô lăng. Anh phải làm gì đó trước khi ông ta ra tay!
*Hiện thực*
***
Bên trong quán café, hai cô gái dùng muỗng khuấy café, trong đầu theo đuổi những ý nghĩa riêng của mình.
-Cậu ổn chứ? Sắc mặc cậu không tốt?-Sau một hồi im lặng, Hạ Lâm cũng hỏi.
-Mình ổn mà!-Cô cười nhạt.
-Cậu và anh ấy, cậu đã quyết định mối quan hệ của hai người trong thời gian sau này chưa?-Hạ Lâm quan tâm hỏi.
-Có vẻ anh ấy muốn ly hôn với mình!-Cô nhỏ giọng.
-Cậu có muốn không?-Hạ Lâm quan sát sắc mặt của người bạn mình.
-Mình không… biết!-Cô cúi mặt tránh cái ánh mắt dò xét.
-Hỏi trái tim của cậu xem, hỏi xem ý kiến của nó thế nào?-Hạ Lâm nữa đùa nữa thật.
Cô nhắm mắt lại như đang hỏi: “Tim ơi, mày còn yêu anh ấy không? Mày có muốn xa anh ấy không?” Trái tim nhanh chống trả lời: “Yêu, rất yêu! Không hề muốn xa! Nhưng phải xa!” Cô mở mắt ra với tiếng thở dài.
-Muốn quên một người dễ không?-Cô hỏi.
-Không dễ, cũng không khó!-Hạ Lâm nói.-Mình đã từng nghe ai đó nói, tình yêu giống như là thuốc phiện, khi đã thử thì rất khó bỏ, nhưng không phải là không bỏ được! Tất cả chỉ cần có sự kiên trì!
-Chỉ cần có tuyệt vọng thì tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ!-Cô hỏi.-Thật không?
Hạ Lâm chỉ gật đầu, câu này chính Hạ Lâm đã nói với cô cách đây không lâu. Đến lúc này, cô đã có quyết định về mối quan hệ của cô và anh sau này. Có lẽ cô đã có quyết định với giấy thoả thuận li hôn kia!
-Cậu và Dương Thắng thế nào?-Cô cũng thể hiện quan tâm của mình với cô bạn này.
-Hết rồi!-Giọng Hạ Lâm trầm hẳn.-Anh ấy đã công khai bạn gái mới! Là một hoa khôi của trường cấp ba nào đó!
-Thôi! Đừng buồn! Chẳng phải cậu đã nói tình yêu có thể vứt bỏ được sao?-Cô hơi cười cười.-Cố lên!
Hạ Lâm gượng cười rồi gật đầu. Hạ Lâm là để lỡ mất Dương Thắng nên không hề có tư cách để được tha thứ.
Có phải cô đang lỡ mất người đàn ông mà bao người phụ nữ mơ ước không?
Trên tờ giấy thoả thuận ly hôn có ghi rõ tên anh và tên cô, phân chia tài sản, con cái. Về quyền nuôi con, do hai người chưa có con cái nên phần này để trống. Về phân chia tài sản, theo pháp luật cô sẽ được hưởng phân nữa phần tài sản mà anh tạo dựng khi anh và cô đã kết hôn kết hôn, sau khi ly hôn cô sẽ nhận được bảy tỷ đồng.
Cô hơi sững người! Bảy tỷ đồng? Vậy trong ba tháng lợi nhuận của Royal cũng như các công ty chi nhánh mang lại cho anh cũng gần mười lăm tỷ đồng! Một con số không hề nhỏ!
Bên dưới anh đã kí tên, chỉ còn chỗ trống để cô ký. Tức là hôn nhân của anh và cô, người có quyền quyết định duy nhất lúc này là cô.
Trong những ngày ở bệnh viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của hai người. Hai tháng trước cô mất trí nhớ, anh đối xử với cô rất tốt, quan tâm chăm sóc cho cô. Nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc cô mất trí nhớ để cô đồng ý kết hôn với anh? Và cả cái thai của Ngoc Yến làm cô hoang mang!
***
Trưa anh về, cô hơi ngạc nhiên vì cứ nghĩ rằng anh sẽ ở lại Royal như trước giờ. Vẻ mặt anh như thể đang tức giận mà được kìm chế lai.
-Em kí tên chưa?-Anh hỏi.
Kí tên? Có lẽ anh muốn nói đến tờ giấy thoả thuận kết hôn. Họ đang ngồi ở bàn ăn, ăn trưa chung với nhau. Từ lúc anh về nhà không nói được với cô một tiếng, khi mở miệng ra nói lại hỏi cô đã kí tên vò giấy thoả thuận chưa! Một góc tim nào đó của cô nhói lại. Chỉ có trời mới biết, khi hỏi cô câu này, anh đã cố gắng giữ giọng bình thản. Anh sợ rằng cô đã kí tên vào nó.
Cô chỉ khẽ lắc đầu với anh. Anh chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, anh vẫn ở nhà, không đến Royal. Cô và Hạ Lâm hẹn nhau ra ngoài vì lâu rồi hai người chưa gặp nhau, đang phân vân xem có nên nói với anh là đi đâu không thì anh quay lại nhìn cô.
-Tôi… tôi đi ra ngoài!
-Em đi đâu?-Anh hỏi.
-Tôi có hẹn với Hạ Lâm!-Cô nói.
-Tôi đưa em đi!
Đây thích hợp là mệnh lệnh hơn là lời nói. Chưa kịp để cô phản bác anh đã đi ra xe ngồi vào. Cô cũng đành ngồi vào. Khi lên xe, anh hỏi cô địa chỉ cần đi đến, cô trả lời ngắn gọn nhất có thể, sau đó không khí im lặng bao phủ. Đến nói, cô mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Hạ Lâm đang ngồi trong quán café vẫy tay ra. Trước khi vào, cô quay lại nhìn anh đang ngồi trong xe ở bãi đậu xe.
-Vào không?
-Không. Tôi đợi em ở đây!-Môi anh như đang cười.
Cô gật đầu rồi đi về hướng Hạ Lâm đang vẫy tay. Khi cô quay đi cũng là lúc nụ cười trên môi anh tắt đi, thay vào đó là một sự lãnh đạm. Trong chiếc xe BMW, người đàn ông với vẻ mặt cương nghị, nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế. Ai nói Âu Khắc Huy anh không có chuyện để phải suy nghĩ đến đau đầu chứ? Chỉ có cô mới có thể làm anh đau đầu đến thế này.
*Hai tiếng trước*
Khắc Huy đã đến nhà Âu Khánh Duy, người cha cùng huyết thống với anh. Ông có vẻ bị bệnh tình hành hạ, trong gầy hơn, xanh hơn trước rất nhiều.
Hôm nay ông ta lại gọi ông về, đây là một sự việc cực kì hiếm xảy ra. Anh đã định không về nhưng ông ta lại nói có chuyện liên quan đến 15% cổ phần còn lại ở Royal. Anh giữ 15% cổ phần, Lan Nhi giữ 15% và anh đã nhượng lại cho Diệu Phương 15% còn lại. Chuyện này anh làm khá cẩn mật vì không muốn cô gặp nguy hiểm.
Khắc Huy vừa bước vào trước của đã gặp ngay Âu Khánh Duy, ông như đang đợi anh.
-Cuối cùng anh cũng đến!
-Ông muốn gì cứ nói thẳng!-Anh đứng dựa vào cửa, không bước vào bên trong.
Tuy ông là cha anh, nhưng từ khi ông ta bỏ gia đình chỉ vì người phụ nữ bên ngoài, trong mắt anh, người cha này không đáng để kính trọng.
-Anh đăng ký kết hôn cũng phải nói cho tôi biết!-Ông nói vẻ như hờn trách.-Anh có xem người cha này ra gì không?
-Ông cũng quan tâm đến tôi sao!-Anh hơi nhếch môi.-Tôi những tưởng ông chỉ quan tâm đến 45% cổ phần của Royal bây giờ nằm trong tay ai!
Âu Khánh Duy im lặng như bị nói trúng chủ đích. Sau một hồi, ông cũng nói thắng.
-Tại sao lại chuyển 15% cổ phần cho một đứa em họ và một người dung nước lã? Trong khi anh trai con, tại sao con không chuyển nhượng?
-Nếu phải chuyển nhượng cho con trai của kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ tôi, xin lỗi, tôi không làm được!-Anh nói.-Huống hồ anh ta cũng bảo là sẽ không nhận!
-Khắc Huy, con nói chuyện với cha con thế mà xem được à?
Diêp Vân bước ra với khuôn mặt giận dữ. Anh cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng khoanh tay đứng nhìn bà ta.
-Được rồi! Anh ngồi xuống ghế đi! Chúng ta nói chuyện tiếp!-Âu Khánh Duy nói.
-Tôi không có thời gian!-Anh vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ ở cổ tay.
-Được rồi! Anh lấy lại 15% cổ phần mà anh đã nhượng cho cô gái kia ngay!-Ông ra lệnh.
-Không có khả năng! Vì tôi không muốn!
Đúng, bởi vì anh không muốn, anh tuyệt đối sẽ không làm! Dù cho 15% cổ phần kia là của họ Trương! Cô chắc chắn sẽ đồng ý trả lại số cổ phần đó, anh tuyệt đối không nhìn sai người. Nhưng anh muốn cho cô đảm bảo sau này!
-Yêu nó sao?
-Chuyện của tôi!-Giọng anh lạnh lùng toàn hàn khí.
-Được rồi! Nếu anh không lấy lại được 15% cổ phần tôi sẽ giúp anh!-Giọng có đoe doạ.-Chỉ cần cô gái đó biến mất! 15% cổ phần kia sẽ tự khắc về tay anh!
-Ông đoe doạ tôi sao?-Anh hơi nhíu mày.-Ông nghĩ mình đoe doạ tôi?
-Tuỳ anh! Anh muốn nghĩ sao cũng được!
-Ông thời trẻ là một người rất có bản lĩnh! Nhưng bây giờ, để xem bản lĩnh của ông được đến đâu!-Anh hơi nhếch môi.-Xin phép ông, tôi có việc phải về!
-Hãy tự làm, đừng để ta phải ra tay!
Khi anh quay lưng đi, câu nói đó được phát ra từ miệng Âu Khánh Duy. Bước chân chỉ hơi khựng lại rồi ung dung bước tiếp. Anh ngồi vào chiếc xe của mình, bàn tay nắm chặt vô lăng. Anh phải làm gì đó trước khi ông ta ra tay!
*Hiện thực*
***
Bên trong quán café, hai cô gái dùng muỗng khuấy café, trong đầu theo đuổi những ý nghĩa riêng của mình.
-Cậu ổn chứ? Sắc mặc cậu không tốt?-Sau một hồi im lặng, Hạ Lâm cũng hỏi.
-Mình ổn mà!-Cô cười nhạt.
-Cậu và anh ấy, cậu đã quyết định mối quan hệ của hai người trong thời gian sau này chưa?-Hạ Lâm quan tâm hỏi.
-Có vẻ anh ấy muốn ly hôn với mình!-Cô nhỏ giọng.
-Cậu có muốn không?-Hạ Lâm quan sát sắc mặt của người bạn mình.
-Mình không… biết!-Cô cúi mặt tránh cái ánh mắt dò xét.
-Hỏi trái tim của cậu xem, hỏi xem ý kiến của nó thế nào?-Hạ Lâm nữa đùa nữa thật.
Cô nhắm mắt lại như đang hỏi: “Tim ơi, mày còn yêu anh ấy không? Mày có muốn xa anh ấy không?” Trái tim nhanh chống trả lời: “Yêu, rất yêu! Không hề muốn xa! Nhưng phải xa!” Cô mở mắt ra với tiếng thở dài.
-Muốn quên một người dễ không?-Cô hỏi.
-Không dễ, cũng không khó!-Hạ Lâm nói.-Mình đã từng nghe ai đó nói, tình yêu giống như là thuốc phiện, khi đã thử thì rất khó bỏ, nhưng không phải là không bỏ được! Tất cả chỉ cần có sự kiên trì!
-Chỉ cần có tuyệt vọng thì tất thảy tình yêu đều có thể từ bỏ!-Cô hỏi.-Thật không?
Hạ Lâm chỉ gật đầu, câu này chính Hạ Lâm đã nói với cô cách đây không lâu. Đến lúc này, cô đã có quyết định về mối quan hệ của cô và anh sau này. Có lẽ cô đã có quyết định với giấy thoả thuận li hôn kia!
-Cậu và Dương Thắng thế nào?-Cô cũng thể hiện quan tâm của mình với cô bạn này.
-Hết rồi!-Giọng Hạ Lâm trầm hẳn.-Anh ấy đã công khai bạn gái mới! Là một hoa khôi của trường cấp ba nào đó!
-Thôi! Đừng buồn! Chẳng phải cậu đã nói tình yêu có thể vứt bỏ được sao?-Cô hơi cười cười.-Cố lên!
Hạ Lâm gượng cười rồi gật đầu. Hạ Lâm là để lỡ mất Dương Thắng nên không hề có tư cách để được tha thứ.
Có phải cô đang lỡ mất người đàn ông mà bao người phụ nữ mơ ước không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.