Chương 10
Tuyền Min''ss
06/03/2015
Chap 10 : Học sinh cá biệt
Sau một buổi chiều, nó mệt mỏi lê bước về nhà , nó không muốn đi xe đạp nên nhờ nhỏ đi xe về giúp rồi . Hôm nay nó muốn đi bộ . Trên phố người xe đang tấp nập qua lại , ai cũng hối hả chạy theo cái cuộc sống xã hội bon chen ở Sài Gòn này . Nó cười nhạt nhìn những ngôi nhà cao tầng san sát nhau , những con người trong đó , họ được sung sướng khi sống trong nhung lụa , họ chẳng mảy may để ý đến những số phận nghèo khổ . Nó cũng chẳng mong muốn họ để ý mình làm gì , nhưng tại sao họ có thể đối xử với những người nghèo như thế chứ . Chẳng lẽ nghèo cũng là một cái tội sao , chỉ vì một chữ nghèo mà trưa nay nómới bị đánh như thế , bị chửi như thế . Nếu gia đình nó như họ , nếu nó vào trường này với danh phận là một tiểu thư chứ không phải là học sinh được nhận học bổng thì có lẽ sẽ khác , chẳng ai dám cười cợt hay đánh nó cả . Đúng là ở đời , tiền có sức mạnh lớn thật . Càng nghĩ nó càng thấy thương cho số phận mình , nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn nhiều người , nó còn có cha mẹ và dẫu sao cuộc sống gia đình nó cũng chẳng quá là túng thiếu . Hai tiếng còi xe phía sau vang lên làm cắt mạch suy nghĩ của nó . Nh nó không quay đầu lại , nó nghĩ là một xe đi đường nào đó thôi . Thế cũng tốt , nó cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa , có khi như vậy lại tốt hơn . “ Ting … ting” 2 tiếng còi nữa lại vang lên , lần này thì nó hơi nghoảnh mặt nhìn . Trong xe là một người con trai đẹp hoàn hảo , một tay đặt trên vô lăng , tay kia để ngoài cửa sổ , ánh mắt quét về phía nó , một vẻ lạnh lùng và vô cảm . Là hắn . Nó không nói gì , chỉ nghoảnh mặt đi tiếp , vì hắn mà nó bị đánh , nếu không quen hắn nó đâu có ra nông nổi này chứ . Chiếc xe ấy vẫn bám theo nó , chủ nhân trong xe không có ý gì xem là muốn đi tiếp hay mở lời cả . Mãi mà chiếc xe đó cứ đi theo khiến nó khó chịu , bực mình nó quay qua lên tiếng :
-Này , anh làm gì mà đi theo tôi mãi vậy hả ?
-Cô chắc là tôi đi theo cô ? – hắn không trả lời mà hỏi ngược
Nó không trả lời . Nó không có tâm trạng để cãi nhau với hắn nữa , nó cứ lẳng lặng bước đi , mặc kệ đằng sau có ai .
-Cô bị thế sau không nói với tôi – hắn hỏi
-Bị gì ?
-Đánh – hắn đáp cụt ngủn
-Liên quan gì đến anh ? Mà sao anh biết ? – nó tò mò
-Học viên đánh nhau mà hội trưởng lại không biết sao ? Hội trưởng hội học sinh lập ra đâu chỉ để tượng trưng .
- Anh ….. hội trưởng …. Anh á ? – nó cứ hết nói rồi lại chỉ , trông cứ như con ngố ấy
- Thế cô nghĩ tôi là gì ?
-Học sinh cá biệt – nó phun ra 4 chữ ngon ơ
“học sinh cá biệt” 4 chữ này đã từng có một người nói với anh 3 năm trước . Là trùng hợp hay cố ý , là ngẫu nhiên hay sắp đặt …
-Sao cô nghĩ vậy – hắn muốn biết câu trả lời của nó , mà cũng không hẳn , hắn hi vọng sẽ lại được nghe câu nói của người ấy
-Chẳng sao cả - nó nhún vai . Chẳng sao ư ?
“Anh mà là hội trưởng á , có mà học sinh cá biệt thì có – cô bỉu môi
-Gì chứ? Thật mà ?Sao em nghĩ vậy?
-Anh quậy phá không cho em làm việc nè , không nghe lời em nè , lại còn hay chọc ghẹo em nữa chứ . Thế không phải cá biệt thì là gì ?- cô yêu chiều nói”
Khác nhỉ ? Phải rồi 2 người khác nhau một trời một vực sao lại có thể trả lời hệt như nhau được chứ . Chỉ là hắn ảo tưởng quá thôi .
-Này ! Làm gì mà ngơ ngát vậy hả? Tơ tưởng em nào hả ? – nó lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của hắn .
-Chỉ có con gái tơ tưởng tôi thôi , chuyện đó chẳng lấy 0.001% đâu – hắn lãnh đạm lên tiếng
- Xì , tự tin thấy ớn
- Cô về không tôi chở về - hắn đề nghị , rồi lại giật mình vì đề nghị của mình
- Anh tính bắt cóc tôi đấy hả ? – nó lùi lùi về sau cảnh giác . Môi hắn nhếch lên một cười cong , không khinh thường , không nguy hiểm , chỉ đơn giản là một đường cong không đậm không nhạt . Nhưng nó chưa kịp nhìn thấy thì đã bị che dấu đi mất .
- Thế cô về đi , mai lên sớm gặp tôi ở phòng hội trưởng . Nó chưa kịp hỏi để làm gì thì hắn đã rồ ga đi mất hút .
Sau một buổi chiều, nó mệt mỏi lê bước về nhà , nó không muốn đi xe đạp nên nhờ nhỏ đi xe về giúp rồi . Hôm nay nó muốn đi bộ . Trên phố người xe đang tấp nập qua lại , ai cũng hối hả chạy theo cái cuộc sống xã hội bon chen ở Sài Gòn này . Nó cười nhạt nhìn những ngôi nhà cao tầng san sát nhau , những con người trong đó , họ được sung sướng khi sống trong nhung lụa , họ chẳng mảy may để ý đến những số phận nghèo khổ . Nó cũng chẳng mong muốn họ để ý mình làm gì , nhưng tại sao họ có thể đối xử với những người nghèo như thế chứ . Chẳng lẽ nghèo cũng là một cái tội sao , chỉ vì một chữ nghèo mà trưa nay nómới bị đánh như thế , bị chửi như thế . Nếu gia đình nó như họ , nếu nó vào trường này với danh phận là một tiểu thư chứ không phải là học sinh được nhận học bổng thì có lẽ sẽ khác , chẳng ai dám cười cợt hay đánh nó cả . Đúng là ở đời , tiền có sức mạnh lớn thật . Càng nghĩ nó càng thấy thương cho số phận mình , nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn nhiều người , nó còn có cha mẹ và dẫu sao cuộc sống gia đình nó cũng chẳng quá là túng thiếu . Hai tiếng còi xe phía sau vang lên làm cắt mạch suy nghĩ của nó . Nh nó không quay đầu lại , nó nghĩ là một xe đi đường nào đó thôi . Thế cũng tốt , nó cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa , có khi như vậy lại tốt hơn . “ Ting … ting” 2 tiếng còi nữa lại vang lên , lần này thì nó hơi nghoảnh mặt nhìn . Trong xe là một người con trai đẹp hoàn hảo , một tay đặt trên vô lăng , tay kia để ngoài cửa sổ , ánh mắt quét về phía nó , một vẻ lạnh lùng và vô cảm . Là hắn . Nó không nói gì , chỉ nghoảnh mặt đi tiếp , vì hắn mà nó bị đánh , nếu không quen hắn nó đâu có ra nông nổi này chứ . Chiếc xe ấy vẫn bám theo nó , chủ nhân trong xe không có ý gì xem là muốn đi tiếp hay mở lời cả . Mãi mà chiếc xe đó cứ đi theo khiến nó khó chịu , bực mình nó quay qua lên tiếng :
-Này , anh làm gì mà đi theo tôi mãi vậy hả ?
-Cô chắc là tôi đi theo cô ? – hắn không trả lời mà hỏi ngược
Nó không trả lời . Nó không có tâm trạng để cãi nhau với hắn nữa , nó cứ lẳng lặng bước đi , mặc kệ đằng sau có ai .
-Cô bị thế sau không nói với tôi – hắn hỏi
-Bị gì ?
-Đánh – hắn đáp cụt ngủn
-Liên quan gì đến anh ? Mà sao anh biết ? – nó tò mò
-Học viên đánh nhau mà hội trưởng lại không biết sao ? Hội trưởng hội học sinh lập ra đâu chỉ để tượng trưng .
- Anh ….. hội trưởng …. Anh á ? – nó cứ hết nói rồi lại chỉ , trông cứ như con ngố ấy
- Thế cô nghĩ tôi là gì ?
-Học sinh cá biệt – nó phun ra 4 chữ ngon ơ
“học sinh cá biệt” 4 chữ này đã từng có một người nói với anh 3 năm trước . Là trùng hợp hay cố ý , là ngẫu nhiên hay sắp đặt …
-Sao cô nghĩ vậy – hắn muốn biết câu trả lời của nó , mà cũng không hẳn , hắn hi vọng sẽ lại được nghe câu nói của người ấy
-Chẳng sao cả - nó nhún vai . Chẳng sao ư ?
“Anh mà là hội trưởng á , có mà học sinh cá biệt thì có – cô bỉu môi
-Gì chứ? Thật mà ?Sao em nghĩ vậy?
-Anh quậy phá không cho em làm việc nè , không nghe lời em nè , lại còn hay chọc ghẹo em nữa chứ . Thế không phải cá biệt thì là gì ?- cô yêu chiều nói”
Khác nhỉ ? Phải rồi 2 người khác nhau một trời một vực sao lại có thể trả lời hệt như nhau được chứ . Chỉ là hắn ảo tưởng quá thôi .
-Này ! Làm gì mà ngơ ngát vậy hả? Tơ tưởng em nào hả ? – nó lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của hắn .
-Chỉ có con gái tơ tưởng tôi thôi , chuyện đó chẳng lấy 0.001% đâu – hắn lãnh đạm lên tiếng
- Xì , tự tin thấy ớn
- Cô về không tôi chở về - hắn đề nghị , rồi lại giật mình vì đề nghị của mình
- Anh tính bắt cóc tôi đấy hả ? – nó lùi lùi về sau cảnh giác . Môi hắn nhếch lên một cười cong , không khinh thường , không nguy hiểm , chỉ đơn giản là một đường cong không đậm không nhạt . Nhưng nó chưa kịp nhìn thấy thì đã bị che dấu đi mất .
- Thế cô về đi , mai lên sớm gặp tôi ở phòng hội trưởng . Nó chưa kịp hỏi để làm gì thì hắn đã rồ ga đi mất hút .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.