Chương 8
Tuyền Min''ss
06/03/2015
Chap 8 :
Hắn vừa tựa đầu vào tường mắt kép hờ trông rất lãng tử vừa đeo tai phone nge nhạc , xung quanh lớp học người thì chụp ảnh tự sướng , người thì ngồi chơi game, người lại cắp đầu vào cái ipad nói chung là đều thể hiện con cháu của tầng lớp quý tộc .
- Không biết nhỏ Lam có sao không nữa , gọi 3 4 cuộc mà chẳng chịu bắt máy gì cả - Anh lo lắng
- Cô ta chẳng sao đâu cô ta thì bị gì được chứ - Khang vừa chơi game vừa nói với Anh.
- Nhưng đã hết 1 tiết rồi , Lam nói về nhà thay đồ rồi lên lại liền mà – Anh vẫn tỏ vẻ lo lắng cho nó
- Ôi dào ! Chắc lại nhân tiện trốn tiết luôn rồi ấy mà . Anh đừng cho – Khang an ủi
- Khhông có chuyện đó đâu . Lam luôn chăm chỉ mà , có khi ốm mà nhỏ còn nằng nặc đòi đến trường ấy chứ - Anh tỏ vẻ hiểu biết
Hết tiết 2 nó vẫn chưa vào ...
- A nó điện nè – Anh reo lên
- Nè bà có bị sao không zậy ? Sao tự nhiên nghỉ học zậy ? Bà đang ở đâu đó ? Bà có đi học hông ? Hay để tui qua đón bà nhe …. - nhỏ cứ thế nói một lèo không kịp cho nó ú ớ gì
- Từ từ bà làm gì mà gấp zậy . Tui không sao đang ở phòng y tế , xin cho tui nghỉ nghe – nó uể oải nhìn những vết thương trên người
- CÁI GÌ PHÒNG Y TẾ - nhỏ hét hết công sức
- Bà làm cái quái gì vậy hả - nó bực mình , may mà để xa nếu không thì nó nổ màng nhỉ rrồi
- Hihi tôi xin lỗi nhưng sao bà ở đó zậy
- Bị …. Mà thôi mai tôi kể cho – nói rồi nó cúp máy quay sang Khoa
- Cảm ơn Khoa nha , không có Khoa chắc giờ này hổng phải là phòng y tế nữa quá – nó cười hiền
- Không có gì , mà Lam không sao chứ - Khoa lo lắng nhìn nó
- Hông sao đâu hihi Lam còn khỏe hơn Khoa ấy chứ - nó cười như trẻ con vậy . Nó đâu biết nụ cười vô tư ấy lại làm tim ai đó chệch một nhịp . Một nhịp nhẹ thôi nhưng đủ để Khoa hiểu ra điều gì đó ( điều gì zạ nói t/g nghe với ? )
** Trở lại lớp học
- Cô ta bị sao vậy? sao lại ở phòng y tế - hắn vẫn đeo tai phone , mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , hỏi như cho lấy lệ.
- Không biết nữa nhưng chắc nặng , chứ bình thường nó mạnh mẽ lắm mà – Anh
- Thôi , Anh vào xem nó thế nào đã , Khang xin phép cô giúp Anh nha - nói rồi nhỏ cầm balo chạy đi
Hắn vừa tựa đầu vào tường mắt kép hờ trông rất lãng tử vừa đeo tai phone nge nhạc , xung quanh lớp học người thì chụp ảnh tự sướng , người thì ngồi chơi game, người lại cắp đầu vào cái ipad nói chung là đều thể hiện con cháu của tầng lớp quý tộc .
- Không biết nhỏ Lam có sao không nữa , gọi 3 4 cuộc mà chẳng chịu bắt máy gì cả - Anh lo lắng
- Cô ta chẳng sao đâu cô ta thì bị gì được chứ - Khang vừa chơi game vừa nói với Anh.
- Nhưng đã hết 1 tiết rồi , Lam nói về nhà thay đồ rồi lên lại liền mà – Anh vẫn tỏ vẻ lo lắng cho nó
- Ôi dào ! Chắc lại nhân tiện trốn tiết luôn rồi ấy mà . Anh đừng cho – Khang an ủi
- Khhông có chuyện đó đâu . Lam luôn chăm chỉ mà , có khi ốm mà nhỏ còn nằng nặc đòi đến trường ấy chứ - Anh tỏ vẻ hiểu biết
Hết tiết 2 nó vẫn chưa vào ...
- A nó điện nè – Anh reo lên
- Nè bà có bị sao không zậy ? Sao tự nhiên nghỉ học zậy ? Bà đang ở đâu đó ? Bà có đi học hông ? Hay để tui qua đón bà nhe …. - nhỏ cứ thế nói một lèo không kịp cho nó ú ớ gì
- Từ từ bà làm gì mà gấp zậy . Tui không sao đang ở phòng y tế , xin cho tui nghỉ nghe – nó uể oải nhìn những vết thương trên người
- CÁI GÌ PHÒNG Y TẾ - nhỏ hét hết công sức
- Bà làm cái quái gì vậy hả - nó bực mình , may mà để xa nếu không thì nó nổ màng nhỉ rrồi
- Hihi tôi xin lỗi nhưng sao bà ở đó zậy
- Bị …. Mà thôi mai tôi kể cho – nói rồi nó cúp máy quay sang Khoa
- Cảm ơn Khoa nha , không có Khoa chắc giờ này hổng phải là phòng y tế nữa quá – nó cười hiền
- Không có gì , mà Lam không sao chứ - Khoa lo lắng nhìn nó
- Hông sao đâu hihi Lam còn khỏe hơn Khoa ấy chứ - nó cười như trẻ con vậy . Nó đâu biết nụ cười vô tư ấy lại làm tim ai đó chệch một nhịp . Một nhịp nhẹ thôi nhưng đủ để Khoa hiểu ra điều gì đó ( điều gì zạ nói t/g nghe với ? )
** Trở lại lớp học
- Cô ta bị sao vậy? sao lại ở phòng y tế - hắn vẫn đeo tai phone , mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , hỏi như cho lấy lệ.
- Không biết nữa nhưng chắc nặng , chứ bình thường nó mạnh mẽ lắm mà – Anh
- Thôi , Anh vào xem nó thế nào đã , Khang xin phép cô giúp Anh nha - nói rồi nhỏ cầm balo chạy đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.