Định Mệnh Trái Ngang: Anh Yêu Em!
Chương 108: Nói ly là ly à?
Thanh Tuyên
19/07/2023
Người đàn ông ngồi trên giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Nghị Phàm.
Lục Nghị Phàm lúc này đang đứng gọi điện thông báo cho Lý Thiên Nguyệt việc anh tỉnh dậy lúc này mới nhìn anh nói" Cậu mới tỉnh dậy thấy cơ thể thế nào?"
Mạc Thiên Nhật Dạ day day mi tâm nói" Chỉ còn hơi đau đầu"
Lục Nghị Phàm gật đầu nói" Nếu như biết cậu tỉnh dậy chắc Thiên Nguyệt sẽ mừng lắm đây"
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe hai từ' Thiên Nguyệt' thì đôi mày nhíu lại" Thiên Nguyệt?"
Khuôn mặt Lục Nghị Phàm cứng đờ, miệng run run hỏi" Đừng nói là do tai nạn khiến cậu mất trí nhớ rồi nha? Nếu là vậy chắc Thiên Nguyệt khóc không ra nước mắt quá, cô ấy là người lo lắng chăm sóc cho cậu suốt mấy tháng nay đấy,riết cả sức khỏe của mình còn không lo lấy, hôm nay vợ câu bay về nước đấy,không biết đã lên máy bay chưa."
" Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Lục Nghị Phàm cười nhưng miệng không cười" Ba tháng có quá nhanh không?"
Nói chuyện một lát thì Lục Nghị Phàm ra ngoài để một mình anh trong phòng bệnh.
Anh cầm điện thoại lên hàng trăm tin nhắn của một người gửi' Lý Thiên Nguyệt'
Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu mày bấm vào xem:
" Nhật Dạ, em sợ..."
" Nhật Dạ, chừng nào anh mới tỉnh?Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh..."
" Nhật Dạ, em làm mất đứa con của chúng ta rồi, chúng ta thật sự có con đó, anh đừng tức giận nhá?"
" Nhật Dạ, em yêu anh, thật sự yêu anh, yêu anh đến hóa rồ rồi..."
" Nhật Dạ, anh mau tỉnh lại đi...."
" Nhật Dạ, em đã trả thù cho con chúng ta rồi, anh tha thứ cho em nhá?"
" Nhật Dạ, khi anh tỉnh dậy em sẽ nói với anh một bí mật"
Mạc Thiên Nhật Dạ đọc tin nhắn khoản năm lần rồi bấm xóa từng tin nhắn.
Anh lại bấm vào đọc tin nhắn của một người, nhìn giấy chứng nhận mà người đó gửi đến từ mấy tháng trước anh liền cười phá lên.
Mạc Thiên Nhật Dạ bấm gọi đến Tổng bộ trong nước, điện thoại nhanh bắt máy, giọng nói đầy kinh ngạc" Sếp Mạc..."
" Chuẩn bị cho tôi hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn"
" Cho ai ạ?"
" Cho tôi và Lý Thiên Nguyệt" vừa nói xong Mạc Thiên Nhật Dạ cúp máy không cho đối phương một cơ hội hỏi thêm đều gì.
Khây thuốc Lục Nghị Phàm suýt chút nữa rớt xuống, mặt mày Lục Nghị Phàm tràn đầy vẻ khó hiểu xen chút bất bình anh lên tiếng" Nhật Dạ, có phải cậu nằm quá lâu rồi não bị úng nước à?Đó là người phụ nữ mà cậu nâng niu trong tay không cho bị trầy xước dù chỉ một chút mà?Đột nhiên cậu lại muốn ly hôn với cô ấy là thế nào?Có phải suốt mấy tháng nay cậu nằm ở đây nên đã nghĩ thông, nhận thấy cuộc sống đào hoa, mỗi ngày một em sẽ tốt hơn à?Dù gì cô ấy là một người phụ nữ từng bị mất đi đứa con đầu lòng, vậy mà mấy tháng nay không khóc một tiếng chỉ tận lực chăm sóc cho cậu, bây giờ cậu lại muốn cắt đứt với cô ấy.Nhật Dạ, cậu có phải là người không vậy?!"
Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ không thay đổi, dựa lưng vào đầu giường nói" Cậu yên tĩnh một chút đi, tôi biết mình đang làm gì, cậu không cần dạy đời"
Lục Nghị Phàm á khẩu miệng há to ra nhưng không nói một lời nào.Có lẽ đã tức giận đến mức không thể phát ra một tiếng.
Lục Nghị Phàm nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ nói" Sẽ có ngày cậu phải hối hận" rồi bước ra ngoài.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhắm mắt yên tĩnh.
Suốt ba tháng nay anh đã mơ một giấc mơ nhưng giấc mơ này lại không vui vẻ chút nào.Bỗng anh phát hiện ra mình chỉ là một con rối phục vụ trong mục đích của người khác, cảm giác thật nực cười lẫn khinh thường chính mình.
Đúng là yêu rồi hóa ngu mà.
Khi Lục Nghị Phàm ra ngoài Lý Thiên Nguyệt đang thớt hãi chạy đến trước mặt anh hỏi" Bác sĩ Lục, anh ấy thật sự tỉnh?"
Lục Nghị Phàm thấy thương cho Lý Thiên Nguyệt ngầm mắngMạc Thiên Nhật Dạ vài câu đáp" Đúng là vậy nhưng cậu ta mới tỉnh nên sức khỏe còn yếu nên giờ cần phải nghỉ ngơi,giờ cô đừng vào"
Anri từ xa chạy đến, cô thật bói phục sức chạy của Lý Thiên Nguyệt, cô không thể nào bì kịp.
" Không sao, điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy tỉnh lại là tốt rồi" Lý Thiên Nguyệt gật đầu, không gấp gáp vào thăm.
Mạc Thanh Quân và Diệp Hề Lam từ xa cũng chạy đến, vừa nghe tin con trai bọn họ tỉnh lại nên bọn họ liền tức tốc chạy đến chỉ mong nhìn mặt con trai.
Nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ đã nói với Lục Nghị Phàm lúc này không cho ai đi vào, để cho anh yên tĩnh, dù rất ức chế với cậu ta nhưng anh là bác sĩ cũng không thể làm trái ý bệnh nhân.
Đến chiều Lý Thiên Nguyệt vẫn ngồi lì ở đó dù Mạc Thiên Nhật Dạ không chịu mở cửa cho cô vào nhưng cô vẫn quyết tâm đợi anh, điều này khiến Lục Nghị Phàm cực kỳ khâm phục.
Lục Nghị Phàm đưa mắt nhìn người đàn ông lạnh nhạt ngồi trên giường" Nhật Dạ, tôi không phải cậu nên cũng không biết cậu nghĩ gì, tôi cũng không thể xen vài chuyện riêng của cậu, nhưng người phụ nữ của cậu vẫn đang cứng đầu ngồi ở ngoài đó.Nếu cậu vẫn còn lương tâm thì ra ngoài kêu cô ấy vô"Nói rồi Lục Nghị Phàm bước ra ngoài, anh qua chỗ các bệnh viện khác để chợp mắt một chút.
Nhìn Lý Thiên Nguyệt mệt mỏi đang ngồi lì trên ghế rồi nhớ lại biểu cảm nhạt còn hơn nước lả của tên trong phòng bệnh anh chỉ lắc đầu xem như xem phim ngược tập.
Một lúc sau cửa phòng mở ra, Mạc Thiên Nhật Dạ với quần áo bệnh nhân sắc mặt lạnh nhạt nhìn Lý Thiên Nguyệt.
Lý Thiên Nguyệt nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ liền đứng dậy tiến lại phía anh dang tay muốn ôm anh nói" Nhật Dạ, anh tỉnh rồi à?"
Mạc Thiên Nhật Dạ né tránh cái ôm của Lý Thiên Nguyệt, khiến cô cứng đờ từ từ thu lại cánh tay.
Cô hỏi" Sao giờ anh không ngủ đi?Còn ra đây làm gì?"
Ánh mắt Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt nói" Có một người luôn rình mỏ ở đây làm sao tôi có thể ngủ được?"
Cô bất ngờ nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, không phải cô không biết là anh đang nói ai nhưng cách nói chuyện của anh không giống như đang nói đùa.
" Tại em lo cho anh, sợ khi em đi anh cần gì thì không ai lấy cho nên mới ngồi ở đây canh anh, không nghĩ..."
" Bây giờ cô cũng thấy rồi đó tôi không sao vẫn còn sống, cô có thể đi về mà chợp mắt rồi" Nói rồi Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào đóng mạnh cửa mặc kệ khuôn mặt đang sốc của Lý Thiên Nguyệt.
Cánh cửa bị Mạc Thiên Nhật Dạ đóng mạnh nên bị đẩy ra một chút.
Lý Thiên Nguyệt thừa cơ mà đi vào nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đang ngồi trên giường nhìn cô.
Cô có thể nghĩ anh đang chờ cửa đợi cô không?
" Nhật Dạ, anh đã tỉnh lại rồi, bây giờ anh nên..."
" Sát thủ Rose, tôi nghĩ cuộc hôn nhân này nên kết thúc tại đây đi"
Giọng nói anh hờ hững không gợn sóng nhưng lại như đam vào người cô hàng ngàn nhát chí mạng.
Sát thủ Rose?
Kết thúc?
Cô đưa mắt khó tinh nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, cổ họng khô ráp định mở miệng biện minh nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Mạc Thiên Nhật Dạ bước xuống giường, tiến lại gần cô hỏi" Khó tin lắm chứ gì?Có phải cô không nghĩ tôi sẽ biết chuyện cô là một sát thủ giả danh thành Lý Thiên Nguyệt lấy tôi không?"
" Nhật Dạ à anh nghe am giải..."
" Không cần,tôi không nghe lời nói giả dối của cô dù chỉ một chữ,Thiên...à không sát thủ Rose dù cô đã giả danh là Lý Thiên Nguyệt lấy tôi nhưng người lãnh chứng cùng tôi vẫn là cô, với lại cô cũng đã giả chữ ký của Lý Thiên Nguyệt ký vào giấy kết hôn, chính cô là người bắt đầu cũng nên là người kết thúc thì hơn" Giọng nói của Mạc Thiên Nhật Dạ lạ lẫm xa lạ như cô và anh chưa hề quen biết nhau, đây chỉ là lần đầu gặp mặt.
" Nhật Dạ, dù gì anh cũng đã cứu em, suýt mất mạng vì em, chỉ vì em giả làm người khác lấy anh mà anh lại đòi ly hôn với em sao?"
Mạc Thiên Nhật Dạ cười lên tiếng nhìn cô hỏi" Sát thủ Rose, cô thấy việc mình lừa dối tôi là việc đương nhiên sao?Cô không thấy có lỗi với tôi sao?Sống ẩn danh với thân phận là Lý Thiên Nguyệt cô thấy tốt lắm sao?"
Cô không trả lời chỉ nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ.
Có chứ, cô rất thấy có lỗi với anh, có lúc cô chỉ muốn kể sự thật cho anh nghe nhưng lại không dám vì cô nghĩ chắc chắn Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ muốn lấy Lý Thiên Nguyệt, nếu biết người mình kết hôn không phải Lý Thiên Nguyệt thì chắc chắn anh sẽ đòi ly hôn.
Cô thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nó đi xa tầm kiểm soát của cô.
" Sát thủ Rose cũng đã tới lúc cô chả mọi thứ về đúng chỗ mà nó bắt đầu rồi đừng để mọi thứ quá xa"
Cô lắc đầu nước mắt đã tràn ra cô nắm tay Mạc Thiên Nhật Dạ nói" Nhật Dạ, em thật sự không cố ý lừa anh đâu, tha lỗi cho em đi,chúng ta làm lại từ đầu đi.Em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh..."
Chưa nói hết câu Mạc Thiên Nhật Dạ đã đẩy tay cô ra nực cười nói" Thưa sát thủ Rose, cô muốn bên cạnh tôi hay muốn có cái danh Mạc Thiếu Phu Nhân nằm không cũng có ăn, an nhàn trải qua hết cuộc đời?Tiểu thư à, cô đã đi quá giới hạn của mình rồi đó,đừng mơ mộng những thứ không phải của mình, nó chỉ khiến cô đau khổ mà thôi"
Cô lắc đầu vẫn cố giải thích" Nhật Dạ, đúng là lúc đầu em chỉ muốn lợi dụng anh nhưng từ từ tiếp xúc em mới phát hiện ra mình đã yêu anh từ lâu rồi.Nhật Dạ cho em một cơ hội đi, em thật sự không cố ý lừa anh"
Sắc mặt Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lạnh nhạt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy cô khóc nhiều đến vậy nhưng anh vẫn lạnh nhạt không thề có ý tiến thêm một bước để ôm hay an ủi cô để mặc cô khóc cho đã.
" Sát thủ Rose, nếu như cô khóc xong rồi thì ra ngoài giúp tôi"
" Nhật Dạ, anh chỉ cho em một cơ hội là được rồi mà.Em thật không cố ý lừa anh đâu mà, không lẽ những vui buồn chúng ta trải qua không đáng nhắc tới sao?"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô trầm giọng nói" Cô sát thủ à, dù gì cô cũng trong thân phận của người khác bây giờ ở đây còn lớn giọng nói à.Tôi biết cô là siêu sát thủ lừng danh giết người không gớm tay nhưng không phải cô có thể một tay che trời được.Cô đến để lấy thông tin mật đúng không?Vài ngày nữa khi tôi về nước sẽ lấy cho cô rồi chúng ta ly hôn"
Nghe đến hai từ ' ly hôn' cô không thể nào kìm chế cảm xúc mà tiến lên nắm chặt vạt áo anh hét lớn" Tại sao chứ?Tại sao lại muốn ly hôn với em?Em biết chuyện mình lừa anh cố ý giả thành Lý Thiên Nguyệt để lấy anh là việc hoàn toàn không đúng,dù việc này em không đáng để anh tha thứ nhưng em đâu cố ý làm vậy.Lúc trước em cũng đã có ý định nói với anh rồi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.Nhật Dạ à, em thật sự yêu anh tha thứ cho em đi?"
Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn bình tĩnh lạnh nhạt không để lời nói của cô vào tai, anh hờ hững nói" Cô sát thủ cô không thắc mắc tại sao tôi lại phát hiện thân phận thật của cô à?"
Cô nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ lắc đầu, đều đó giờ không quan trọng.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô nói" Mấy tháng trước tôi đã cho người lấy tóc của cô và Lý Nhật Trường đi xác nhiệm DNA kết quả là không cùng huyết thống.Kết quả đó bác sĩ đã gửi cho tôi từ mấy tháng trước như tôi không xem vì tôi vẫn đang ngu ngốc đặt niềm tin vào cô vợ hờ là cô.Nhưng khi bị tai nạn tôi mơ một giấc mơ, tôi liền hiểu vì sao một cô gái bướng bỉnh như Lý Thiên Nguyệt lại đồng ý lấy tôi, một cô gái kiêu ngạo lại hạ thấp mình xuống nấu ăn quan tâm tôi, một cô gái ngạo mạn lại biến thành một người phụ nữ lễ phép, một cô gái khó chiều lại trở thành một cô vợ ngoan hiền.Sát thủ Rose cô có biết tôi mơ thấy gì không?"
Sắc mặt cô đã trắng bệch không còn miếng máu cô không muốn anh nói thêm gì nữa quá đủ rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn không buông tha cho cô nói" Tôi mơ thấy một cô gái nhận nhiệm vụ giả danh làm tiểu thư để lấy tôi nhằm mục đích đánh cắp thông tin mật, trong suốt cuộc hôn nhân cô ta cố ý quan tâm,chăm sóc, dịu dàng, lợi dùng sự ân cần của tôi để phục vụ lợi ích của cô ta, cô ta nhận được mọi sự quan tâm bao bọc của tôi.Cô ta thành công chiếm trọn trái tim cô,khiến tôi rơi vào tay cô ta một cách hoàn mĩ với vỏ bọc của một cô gái ngây thơ khác.Sát thủ Rose, cô có biết người tôi nói đến là ai không?"
Ngày mai bận nên không ra chương đc nha mấy bà.
Lục Nghị Phàm lúc này đang đứng gọi điện thông báo cho Lý Thiên Nguyệt việc anh tỉnh dậy lúc này mới nhìn anh nói" Cậu mới tỉnh dậy thấy cơ thể thế nào?"
Mạc Thiên Nhật Dạ day day mi tâm nói" Chỉ còn hơi đau đầu"
Lục Nghị Phàm gật đầu nói" Nếu như biết cậu tỉnh dậy chắc Thiên Nguyệt sẽ mừng lắm đây"
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe hai từ' Thiên Nguyệt' thì đôi mày nhíu lại" Thiên Nguyệt?"
Khuôn mặt Lục Nghị Phàm cứng đờ, miệng run run hỏi" Đừng nói là do tai nạn khiến cậu mất trí nhớ rồi nha? Nếu là vậy chắc Thiên Nguyệt khóc không ra nước mắt quá, cô ấy là người lo lắng chăm sóc cho cậu suốt mấy tháng nay đấy,riết cả sức khỏe của mình còn không lo lấy, hôm nay vợ câu bay về nước đấy,không biết đã lên máy bay chưa."
" Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Lục Nghị Phàm cười nhưng miệng không cười" Ba tháng có quá nhanh không?"
Nói chuyện một lát thì Lục Nghị Phàm ra ngoài để một mình anh trong phòng bệnh.
Anh cầm điện thoại lên hàng trăm tin nhắn của một người gửi' Lý Thiên Nguyệt'
Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu mày bấm vào xem:
" Nhật Dạ, em sợ..."
" Nhật Dạ, chừng nào anh mới tỉnh?Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh..."
" Nhật Dạ, em làm mất đứa con của chúng ta rồi, chúng ta thật sự có con đó, anh đừng tức giận nhá?"
" Nhật Dạ, em yêu anh, thật sự yêu anh, yêu anh đến hóa rồ rồi..."
" Nhật Dạ, anh mau tỉnh lại đi...."
" Nhật Dạ, em đã trả thù cho con chúng ta rồi, anh tha thứ cho em nhá?"
" Nhật Dạ, khi anh tỉnh dậy em sẽ nói với anh một bí mật"
Mạc Thiên Nhật Dạ đọc tin nhắn khoản năm lần rồi bấm xóa từng tin nhắn.
Anh lại bấm vào đọc tin nhắn của một người, nhìn giấy chứng nhận mà người đó gửi đến từ mấy tháng trước anh liền cười phá lên.
Mạc Thiên Nhật Dạ bấm gọi đến Tổng bộ trong nước, điện thoại nhanh bắt máy, giọng nói đầy kinh ngạc" Sếp Mạc..."
" Chuẩn bị cho tôi hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn"
" Cho ai ạ?"
" Cho tôi và Lý Thiên Nguyệt" vừa nói xong Mạc Thiên Nhật Dạ cúp máy không cho đối phương một cơ hội hỏi thêm đều gì.
Khây thuốc Lục Nghị Phàm suýt chút nữa rớt xuống, mặt mày Lục Nghị Phàm tràn đầy vẻ khó hiểu xen chút bất bình anh lên tiếng" Nhật Dạ, có phải cậu nằm quá lâu rồi não bị úng nước à?Đó là người phụ nữ mà cậu nâng niu trong tay không cho bị trầy xước dù chỉ một chút mà?Đột nhiên cậu lại muốn ly hôn với cô ấy là thế nào?Có phải suốt mấy tháng nay cậu nằm ở đây nên đã nghĩ thông, nhận thấy cuộc sống đào hoa, mỗi ngày một em sẽ tốt hơn à?Dù gì cô ấy là một người phụ nữ từng bị mất đi đứa con đầu lòng, vậy mà mấy tháng nay không khóc một tiếng chỉ tận lực chăm sóc cho cậu, bây giờ cậu lại muốn cắt đứt với cô ấy.Nhật Dạ, cậu có phải là người không vậy?!"
Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ không thay đổi, dựa lưng vào đầu giường nói" Cậu yên tĩnh một chút đi, tôi biết mình đang làm gì, cậu không cần dạy đời"
Lục Nghị Phàm á khẩu miệng há to ra nhưng không nói một lời nào.Có lẽ đã tức giận đến mức không thể phát ra một tiếng.
Lục Nghị Phàm nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ nói" Sẽ có ngày cậu phải hối hận" rồi bước ra ngoài.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhắm mắt yên tĩnh.
Suốt ba tháng nay anh đã mơ một giấc mơ nhưng giấc mơ này lại không vui vẻ chút nào.Bỗng anh phát hiện ra mình chỉ là một con rối phục vụ trong mục đích của người khác, cảm giác thật nực cười lẫn khinh thường chính mình.
Đúng là yêu rồi hóa ngu mà.
Khi Lục Nghị Phàm ra ngoài Lý Thiên Nguyệt đang thớt hãi chạy đến trước mặt anh hỏi" Bác sĩ Lục, anh ấy thật sự tỉnh?"
Lục Nghị Phàm thấy thương cho Lý Thiên Nguyệt ngầm mắngMạc Thiên Nhật Dạ vài câu đáp" Đúng là vậy nhưng cậu ta mới tỉnh nên sức khỏe còn yếu nên giờ cần phải nghỉ ngơi,giờ cô đừng vào"
Anri từ xa chạy đến, cô thật bói phục sức chạy của Lý Thiên Nguyệt, cô không thể nào bì kịp.
" Không sao, điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy tỉnh lại là tốt rồi" Lý Thiên Nguyệt gật đầu, không gấp gáp vào thăm.
Mạc Thanh Quân và Diệp Hề Lam từ xa cũng chạy đến, vừa nghe tin con trai bọn họ tỉnh lại nên bọn họ liền tức tốc chạy đến chỉ mong nhìn mặt con trai.
Nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ đã nói với Lục Nghị Phàm lúc này không cho ai đi vào, để cho anh yên tĩnh, dù rất ức chế với cậu ta nhưng anh là bác sĩ cũng không thể làm trái ý bệnh nhân.
Đến chiều Lý Thiên Nguyệt vẫn ngồi lì ở đó dù Mạc Thiên Nhật Dạ không chịu mở cửa cho cô vào nhưng cô vẫn quyết tâm đợi anh, điều này khiến Lục Nghị Phàm cực kỳ khâm phục.
Lục Nghị Phàm đưa mắt nhìn người đàn ông lạnh nhạt ngồi trên giường" Nhật Dạ, tôi không phải cậu nên cũng không biết cậu nghĩ gì, tôi cũng không thể xen vài chuyện riêng của cậu, nhưng người phụ nữ của cậu vẫn đang cứng đầu ngồi ở ngoài đó.Nếu cậu vẫn còn lương tâm thì ra ngoài kêu cô ấy vô"Nói rồi Lục Nghị Phàm bước ra ngoài, anh qua chỗ các bệnh viện khác để chợp mắt một chút.
Nhìn Lý Thiên Nguyệt mệt mỏi đang ngồi lì trên ghế rồi nhớ lại biểu cảm nhạt còn hơn nước lả của tên trong phòng bệnh anh chỉ lắc đầu xem như xem phim ngược tập.
Một lúc sau cửa phòng mở ra, Mạc Thiên Nhật Dạ với quần áo bệnh nhân sắc mặt lạnh nhạt nhìn Lý Thiên Nguyệt.
Lý Thiên Nguyệt nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ liền đứng dậy tiến lại phía anh dang tay muốn ôm anh nói" Nhật Dạ, anh tỉnh rồi à?"
Mạc Thiên Nhật Dạ né tránh cái ôm của Lý Thiên Nguyệt, khiến cô cứng đờ từ từ thu lại cánh tay.
Cô hỏi" Sao giờ anh không ngủ đi?Còn ra đây làm gì?"
Ánh mắt Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt nói" Có một người luôn rình mỏ ở đây làm sao tôi có thể ngủ được?"
Cô bất ngờ nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, không phải cô không biết là anh đang nói ai nhưng cách nói chuyện của anh không giống như đang nói đùa.
" Tại em lo cho anh, sợ khi em đi anh cần gì thì không ai lấy cho nên mới ngồi ở đây canh anh, không nghĩ..."
" Bây giờ cô cũng thấy rồi đó tôi không sao vẫn còn sống, cô có thể đi về mà chợp mắt rồi" Nói rồi Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào đóng mạnh cửa mặc kệ khuôn mặt đang sốc của Lý Thiên Nguyệt.
Cánh cửa bị Mạc Thiên Nhật Dạ đóng mạnh nên bị đẩy ra một chút.
Lý Thiên Nguyệt thừa cơ mà đi vào nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đang ngồi trên giường nhìn cô.
Cô có thể nghĩ anh đang chờ cửa đợi cô không?
" Nhật Dạ, anh đã tỉnh lại rồi, bây giờ anh nên..."
" Sát thủ Rose, tôi nghĩ cuộc hôn nhân này nên kết thúc tại đây đi"
Giọng nói anh hờ hững không gợn sóng nhưng lại như đam vào người cô hàng ngàn nhát chí mạng.
Sát thủ Rose?
Kết thúc?
Cô đưa mắt khó tinh nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, cổ họng khô ráp định mở miệng biện minh nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Mạc Thiên Nhật Dạ bước xuống giường, tiến lại gần cô hỏi" Khó tin lắm chứ gì?Có phải cô không nghĩ tôi sẽ biết chuyện cô là một sát thủ giả danh thành Lý Thiên Nguyệt lấy tôi không?"
" Nhật Dạ à anh nghe am giải..."
" Không cần,tôi không nghe lời nói giả dối của cô dù chỉ một chữ,Thiên...à không sát thủ Rose dù cô đã giả danh là Lý Thiên Nguyệt lấy tôi nhưng người lãnh chứng cùng tôi vẫn là cô, với lại cô cũng đã giả chữ ký của Lý Thiên Nguyệt ký vào giấy kết hôn, chính cô là người bắt đầu cũng nên là người kết thúc thì hơn" Giọng nói của Mạc Thiên Nhật Dạ lạ lẫm xa lạ như cô và anh chưa hề quen biết nhau, đây chỉ là lần đầu gặp mặt.
" Nhật Dạ, dù gì anh cũng đã cứu em, suýt mất mạng vì em, chỉ vì em giả làm người khác lấy anh mà anh lại đòi ly hôn với em sao?"
Mạc Thiên Nhật Dạ cười lên tiếng nhìn cô hỏi" Sát thủ Rose, cô thấy việc mình lừa dối tôi là việc đương nhiên sao?Cô không thấy có lỗi với tôi sao?Sống ẩn danh với thân phận là Lý Thiên Nguyệt cô thấy tốt lắm sao?"
Cô không trả lời chỉ nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ.
Có chứ, cô rất thấy có lỗi với anh, có lúc cô chỉ muốn kể sự thật cho anh nghe nhưng lại không dám vì cô nghĩ chắc chắn Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ muốn lấy Lý Thiên Nguyệt, nếu biết người mình kết hôn không phải Lý Thiên Nguyệt thì chắc chắn anh sẽ đòi ly hôn.
Cô thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nó đi xa tầm kiểm soát của cô.
" Sát thủ Rose cũng đã tới lúc cô chả mọi thứ về đúng chỗ mà nó bắt đầu rồi đừng để mọi thứ quá xa"
Cô lắc đầu nước mắt đã tràn ra cô nắm tay Mạc Thiên Nhật Dạ nói" Nhật Dạ, em thật sự không cố ý lừa anh đâu, tha lỗi cho em đi,chúng ta làm lại từ đầu đi.Em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh..."
Chưa nói hết câu Mạc Thiên Nhật Dạ đã đẩy tay cô ra nực cười nói" Thưa sát thủ Rose, cô muốn bên cạnh tôi hay muốn có cái danh Mạc Thiếu Phu Nhân nằm không cũng có ăn, an nhàn trải qua hết cuộc đời?Tiểu thư à, cô đã đi quá giới hạn của mình rồi đó,đừng mơ mộng những thứ không phải của mình, nó chỉ khiến cô đau khổ mà thôi"
Cô lắc đầu vẫn cố giải thích" Nhật Dạ, đúng là lúc đầu em chỉ muốn lợi dụng anh nhưng từ từ tiếp xúc em mới phát hiện ra mình đã yêu anh từ lâu rồi.Nhật Dạ cho em một cơ hội đi, em thật sự không cố ý lừa anh"
Sắc mặt Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lạnh nhạt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy cô khóc nhiều đến vậy nhưng anh vẫn lạnh nhạt không thề có ý tiến thêm một bước để ôm hay an ủi cô để mặc cô khóc cho đã.
" Sát thủ Rose, nếu như cô khóc xong rồi thì ra ngoài giúp tôi"
" Nhật Dạ, anh chỉ cho em một cơ hội là được rồi mà.Em thật không cố ý lừa anh đâu mà, không lẽ những vui buồn chúng ta trải qua không đáng nhắc tới sao?"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô trầm giọng nói" Cô sát thủ à, dù gì cô cũng trong thân phận của người khác bây giờ ở đây còn lớn giọng nói à.Tôi biết cô là siêu sát thủ lừng danh giết người không gớm tay nhưng không phải cô có thể một tay che trời được.Cô đến để lấy thông tin mật đúng không?Vài ngày nữa khi tôi về nước sẽ lấy cho cô rồi chúng ta ly hôn"
Nghe đến hai từ ' ly hôn' cô không thể nào kìm chế cảm xúc mà tiến lên nắm chặt vạt áo anh hét lớn" Tại sao chứ?Tại sao lại muốn ly hôn với em?Em biết chuyện mình lừa anh cố ý giả thành Lý Thiên Nguyệt để lấy anh là việc hoàn toàn không đúng,dù việc này em không đáng để anh tha thứ nhưng em đâu cố ý làm vậy.Lúc trước em cũng đã có ý định nói với anh rồi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.Nhật Dạ à, em thật sự yêu anh tha thứ cho em đi?"
Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn bình tĩnh lạnh nhạt không để lời nói của cô vào tai, anh hờ hững nói" Cô sát thủ cô không thắc mắc tại sao tôi lại phát hiện thân phận thật của cô à?"
Cô nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ lắc đầu, đều đó giờ không quan trọng.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô nói" Mấy tháng trước tôi đã cho người lấy tóc của cô và Lý Nhật Trường đi xác nhiệm DNA kết quả là không cùng huyết thống.Kết quả đó bác sĩ đã gửi cho tôi từ mấy tháng trước như tôi không xem vì tôi vẫn đang ngu ngốc đặt niềm tin vào cô vợ hờ là cô.Nhưng khi bị tai nạn tôi mơ một giấc mơ, tôi liền hiểu vì sao một cô gái bướng bỉnh như Lý Thiên Nguyệt lại đồng ý lấy tôi, một cô gái kiêu ngạo lại hạ thấp mình xuống nấu ăn quan tâm tôi, một cô gái ngạo mạn lại biến thành một người phụ nữ lễ phép, một cô gái khó chiều lại trở thành một cô vợ ngoan hiền.Sát thủ Rose cô có biết tôi mơ thấy gì không?"
Sắc mặt cô đã trắng bệch không còn miếng máu cô không muốn anh nói thêm gì nữa quá đủ rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn không buông tha cho cô nói" Tôi mơ thấy một cô gái nhận nhiệm vụ giả danh làm tiểu thư để lấy tôi nhằm mục đích đánh cắp thông tin mật, trong suốt cuộc hôn nhân cô ta cố ý quan tâm,chăm sóc, dịu dàng, lợi dùng sự ân cần của tôi để phục vụ lợi ích của cô ta, cô ta nhận được mọi sự quan tâm bao bọc của tôi.Cô ta thành công chiếm trọn trái tim cô,khiến tôi rơi vào tay cô ta một cách hoàn mĩ với vỏ bọc của một cô gái ngây thơ khác.Sát thủ Rose, cô có biết người tôi nói đến là ai không?"
Ngày mai bận nên không ra chương đc nha mấy bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.