Chương 13
mysweetlovelyday
04/03/2014
_Mình sẽ rất nhớ cậu, hàng ngày mình sẽ gọi điện và nhắn tin cho cậu
thường xuyên. Cậu nhớ phải sống cho thật tốt, thật vui vẻ, nếu không
mình sẽ..
Băng ngắt lời Hoa.
_Biết rồi, mình sẽ làm theo lời cậu nói.
Băng càu nhàu.
_Không biết từ lúc nào cậu trở thành một kẻ lắm lời thế không biết ?
Hoa bẹo vào sườn Băng.
_Đồ chết tiệt ! Lúc nào cũng nói xiên nói sỏ người ta được.
Băng la lên oai oái.
_Đau chết người ta rồi ! Cậu là đồ độc ác.
_Cho cậu chết, ai bảo độc mồm độc miệng làm gì. Cậu không nghe câu cái miệng hại cái thân à ?
Băng bẻ mấy ngón tay kêu răng rắc.
_Con mèo mít ướt kia ! Đừng tưởng ta nể mặt không đánh ngươi thì ngươi được nước làm tới, để xem quả nhân xử ngươi thế nào ?
Hoa sợ hãi vội chạy trước, Băng hung hăng đuổi ở phía sau.
Tiếng cười nắc nẻ và trong trẻo của hai cô gái vang lên khắp căn phòng trọ.
Mặc dù trong lòng họ đau, họ muốn khóc và buồn chán nhưng họ không muốn người kia phải khổ, phải rơi lệ vì mình nên họ cố vua đùa, cố mỉm cười, cố lưu giữ lại những hình ảnh vui vẻ và hạnh phúc trong trái tim của mỗi người.
Cuộc vui nào cũng đến lúc phải kết thúc, đưa tiễn đến một đoạn đường nào đó cũng đến lúc phải chia tay.
Hành lý của Băng được một vệ sĩ mang ra xe.
Băng ôm lấy Hoa trước cửa nhà, nước mắt thấm đẫm vai áo của Hoa.
Hoa gắng gượng không khóc, nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi lệ, trên môi Hoa nở một nụ cười khô héo.
_Nhớ làm theo lời mình dặn. Cố gắng chăm sóc bản thân và sống cho thật tốt.
_Cậu cũng thế.
Lạ một điều là lúc này, Băng lại yếu đuối, lại nhu nhược, lại muốn ôm chặt lấy Hoa, lại không muốn rời xa căn phòng trọ ấm áp và tràn đầy tình cảm này.
Ngược lại, Hoa lại mạnh mẽ, lại cứng rắn, lại tràn đầy niềm tin và hy vọng vào hạnh phúc của Băng.
_Đi đi ! Đừng để họ phải chờ.
Băng vẫn ôm chặt lấy Hoa, một phút, rồi lại một phút, Băng vẫn chưa buông tay.
Nước mắt cứ mãi tuôn trào, vòng tay Băng ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của Hoa.
Băng không muốn rời xa.
Cuối cùng người kết thúc cuộc đưa tiễn đẫm nước mắt và buồn đau này là Hoa.
Hoa nhẹ nhàng gỡ tay Băng ra khỏi lưng, lau nước mắt trên mặt Băng, cầm lấy tay Băng, Hoa mỉm cười.
_Cậu có thể mỉm cười được không ?
Băng ngước mắt nhìn Hoa, lúc này lòng Băng đang rất đau, đang rất buồn vì chia ly làm sao Băng có thể cười nổi.
Nhưng khi nhìn thấy cô bạn thân đã thu tất cả mọi đau thương, mọi nỗi buồn vào trong lòng, đã nuốt lệ vào trong tim để nở một nụ cười chúc phúc cho mình, Băng không thể phụ lòng của bạn, không thể để cho bạn thất vọng vì mình.
Băng quẹt nước mắt trên má, mắt nhìn thẳng vào mắt Hoa, trên môi Băng nở một nụ cười.
Hai nụ cười hòa quyện vào nhau, con tim cùng đập, ý chí cùng hướng, lòng họ cầu chúc cho nhau được bình an và được vui vẻ.
Vẫy tay chào tạm biệt Hoa, Băng vừa đi vừa quay lại nhìn bóng dáng cô độc và nhỏ bé của Hoa.
Băng không còn cười nổi nữa.
Từng giọt, từng giọt nước mắt theo từng bước chân Băng rơi xuống, đi thêm một bước, Băng thấy trái tim mình trùng xuống.
Băng quay đầu, Băng vẫn thấy nụ cười của Hoa, vẫn thấy bóng dáng nhỏ bé kia vẫy tay chào mình, vẫn thấy đôi mắt đầy lệ kia khích lệ mình hãy bước đi, hãy giữ vững niềm tin, hãy sống cho thật tốt.
Trước khi lên xe, Băng đứng nhìn Hoa thật lâu, trên môi Băng nở một nụ cười thật đẹp.
Băng muốn nói cho Hoa biết, Băng sẽ không phụ lòng tin của Hoa đặt vào mình và sẽ mãi mãi không bao giờ quên Hoa.
Về đến nhà ông ta, Phúc nhanh chóng mở cửa, hành lý của Băng được một vệ sĩ mang vào trong nhà.
Phúc thấy Băng vẫn ngồi im trên xe mà không chịu xuống, Phúc kiên nhẫn đứng chờ.
Lúc ở nhà trọ, Phúc thấy Băng và Hoa khóc nhiều quá nên trong lòng cũng nổi lên nỗi hào cảm và bi thương.
Phúc hiểu tự dưng phải rời xa căn nhà trọ ấm cúng, phải sống xa cô bạn thân của mình nên Băng buồn, Băng chán nản và khóc cũng đúng.
Băng không để ý đến xung quanh, cũng không quan tâm bây giờ mình đang ở đâu, Băng chỉ biết mình đang buồn, đang cô đơn, đang sầu khổ, Băng muốn yên tĩnh một mình.
Gục mặt xuống gối, Băng khóc rấm rứt.
Từ sáng đến giờ xảy ra nhiều chuyện quá, Băng vẫn không dám tin rằng mình thực sự đã lấy chồng, vẫn không dám tin rằng từ nay tự do, quyền lợi và nghĩa vụ của mình đều phụ thuộc vào ông ta, chẳng lẽ số của Băng luôn luôn khổ như thế ?
Thấy vệ sĩ mang hành lý của Băng vào nhà mà không thấy Băng và Phúc đâu, ông ta cau mày hỏi.
_Phúc đâu rồi ?
Vệ sĩ lễ phép trả lời.
_Thưa ông ! Phúc và bà chủ vẫn còn ở ngoài xe.
Trán ông ta nhăn lại.
Ông ta không hiểu đã về đến tận đây, tại sao cả hai vẫn còn chưa chịu vào nhà mà vẫn còn ngồi trên xe ?
Ông ta đứng dậy, từ từ, chậm chạp ông ta rời khỏi phòng khách.
Đi gần ra ngoài cổng thấy Phúc đang đứng ở gần cửa xe, lòng ông ta thoáng động.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn ngồi trên xe ?
Ông ta cười nhạt.
Không biết cô ta còn định dở trò gì nữa ?
Nhìn sếp đang đi về phía mình, Phúc vội chào.
_Chào anh !
_Sao vẫn còn chưa vào nhà ?
Ông ta hỏi.
_Thưa anh ! Cô ấy không muốn đi nên em không thể bỏ đi.
Ông ta nhìn vào trong xe, thấy cô vợ ương bướng của mình tay đang ôm gối, chân để trên ghế xe giống hệt lần đầu tiên bị bắt lên xe, nhìn mái tóc đen dài rủ xuống đất, nhìn bờ vai run run, lại nghe những tiếng thút thít thỉnh thoảng lại vang lên, ông ta biết Băng đang khóc.
_Cậu đi vào trong nhà đi.
_Vâng, thưa anh.
Mặc dù không muốn bỏ đi nhưng thấy sếp ra lệnh nên không thể không tuân theo.
Ông ta đặt tay lên vai Băng.
_Cô vẫn còn thấy ấm ức sao ?
Băng hất bỏ tay ông ta ra khỏi vai, đồng thời ngồi sang ghế xe bên cạnh.
Hành động lạnh nhạt và xa cách của Băng khiến ông ta tức giận.
_Cô muốn thế nào ?
Băng im lặng không trả lời, đầu vẫn gục xuống, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
_Tôi hỏi cô, sao cô không trả lời ?
Quẹt nước mắt trên má, mở cửa xe bên kia. Băng hầm hầm bước xuống.
_Rầm.
Tiếng cánh cửa xe bị đóng lại một cách thô lỗ.
Nếu không phải do Băng hứa với Hoa là sẽ sống thật vui vẻ, sống thật tốt, Băng đã ra sức đập nát cánh cửa xe của ông ta rồi.
Trong mắt ông ta, Băng là một cô vợ khó chiều, một cô vợ khó bảo và ương bướng.
Ông ta dù sao cũng là người được người khác kính trọng và tôn sùng, làm sao ông ta chịu đựng được sự thật trong mắt vợ mình, cô ấy không coi lời nói và mệnh lệnh của mình vào đâu cả.
Băng vừa bước được hai bước, ông ta đứng chắn trước mặt Băng.
_Tôi hỏi cô, tại sao cô không chịu trả lời ?
Băng ngẩng mặt lên nhìn ông ta, do khóc nhiều nên mắt Băng đỏ hoe, trên má vẫn còn vương lệ, mặt hơi nhợt nhạt, môi mím chặt, trông Băng lúc này giống như một người đau thương quá độ.
_Ông muốn gì ?
Băng nghiến răng hỏi.
Băng ngắt lời Hoa.
_Biết rồi, mình sẽ làm theo lời cậu nói.
Băng càu nhàu.
_Không biết từ lúc nào cậu trở thành một kẻ lắm lời thế không biết ?
Hoa bẹo vào sườn Băng.
_Đồ chết tiệt ! Lúc nào cũng nói xiên nói sỏ người ta được.
Băng la lên oai oái.
_Đau chết người ta rồi ! Cậu là đồ độc ác.
_Cho cậu chết, ai bảo độc mồm độc miệng làm gì. Cậu không nghe câu cái miệng hại cái thân à ?
Băng bẻ mấy ngón tay kêu răng rắc.
_Con mèo mít ướt kia ! Đừng tưởng ta nể mặt không đánh ngươi thì ngươi được nước làm tới, để xem quả nhân xử ngươi thế nào ?
Hoa sợ hãi vội chạy trước, Băng hung hăng đuổi ở phía sau.
Tiếng cười nắc nẻ và trong trẻo của hai cô gái vang lên khắp căn phòng trọ.
Mặc dù trong lòng họ đau, họ muốn khóc và buồn chán nhưng họ không muốn người kia phải khổ, phải rơi lệ vì mình nên họ cố vua đùa, cố mỉm cười, cố lưu giữ lại những hình ảnh vui vẻ và hạnh phúc trong trái tim của mỗi người.
Cuộc vui nào cũng đến lúc phải kết thúc, đưa tiễn đến một đoạn đường nào đó cũng đến lúc phải chia tay.
Hành lý của Băng được một vệ sĩ mang ra xe.
Băng ôm lấy Hoa trước cửa nhà, nước mắt thấm đẫm vai áo của Hoa.
Hoa gắng gượng không khóc, nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi lệ, trên môi Hoa nở một nụ cười khô héo.
_Nhớ làm theo lời mình dặn. Cố gắng chăm sóc bản thân và sống cho thật tốt.
_Cậu cũng thế.
Lạ một điều là lúc này, Băng lại yếu đuối, lại nhu nhược, lại muốn ôm chặt lấy Hoa, lại không muốn rời xa căn phòng trọ ấm áp và tràn đầy tình cảm này.
Ngược lại, Hoa lại mạnh mẽ, lại cứng rắn, lại tràn đầy niềm tin và hy vọng vào hạnh phúc của Băng.
_Đi đi ! Đừng để họ phải chờ.
Băng vẫn ôm chặt lấy Hoa, một phút, rồi lại một phút, Băng vẫn chưa buông tay.
Nước mắt cứ mãi tuôn trào, vòng tay Băng ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của Hoa.
Băng không muốn rời xa.
Cuối cùng người kết thúc cuộc đưa tiễn đẫm nước mắt và buồn đau này là Hoa.
Hoa nhẹ nhàng gỡ tay Băng ra khỏi lưng, lau nước mắt trên mặt Băng, cầm lấy tay Băng, Hoa mỉm cười.
_Cậu có thể mỉm cười được không ?
Băng ngước mắt nhìn Hoa, lúc này lòng Băng đang rất đau, đang rất buồn vì chia ly làm sao Băng có thể cười nổi.
Nhưng khi nhìn thấy cô bạn thân đã thu tất cả mọi đau thương, mọi nỗi buồn vào trong lòng, đã nuốt lệ vào trong tim để nở một nụ cười chúc phúc cho mình, Băng không thể phụ lòng của bạn, không thể để cho bạn thất vọng vì mình.
Băng quẹt nước mắt trên má, mắt nhìn thẳng vào mắt Hoa, trên môi Băng nở một nụ cười.
Hai nụ cười hòa quyện vào nhau, con tim cùng đập, ý chí cùng hướng, lòng họ cầu chúc cho nhau được bình an và được vui vẻ.
Vẫy tay chào tạm biệt Hoa, Băng vừa đi vừa quay lại nhìn bóng dáng cô độc và nhỏ bé của Hoa.
Băng không còn cười nổi nữa.
Từng giọt, từng giọt nước mắt theo từng bước chân Băng rơi xuống, đi thêm một bước, Băng thấy trái tim mình trùng xuống.
Băng quay đầu, Băng vẫn thấy nụ cười của Hoa, vẫn thấy bóng dáng nhỏ bé kia vẫy tay chào mình, vẫn thấy đôi mắt đầy lệ kia khích lệ mình hãy bước đi, hãy giữ vững niềm tin, hãy sống cho thật tốt.
Trước khi lên xe, Băng đứng nhìn Hoa thật lâu, trên môi Băng nở một nụ cười thật đẹp.
Băng muốn nói cho Hoa biết, Băng sẽ không phụ lòng tin của Hoa đặt vào mình và sẽ mãi mãi không bao giờ quên Hoa.
Về đến nhà ông ta, Phúc nhanh chóng mở cửa, hành lý của Băng được một vệ sĩ mang vào trong nhà.
Phúc thấy Băng vẫn ngồi im trên xe mà không chịu xuống, Phúc kiên nhẫn đứng chờ.
Lúc ở nhà trọ, Phúc thấy Băng và Hoa khóc nhiều quá nên trong lòng cũng nổi lên nỗi hào cảm và bi thương.
Phúc hiểu tự dưng phải rời xa căn nhà trọ ấm cúng, phải sống xa cô bạn thân của mình nên Băng buồn, Băng chán nản và khóc cũng đúng.
Băng không để ý đến xung quanh, cũng không quan tâm bây giờ mình đang ở đâu, Băng chỉ biết mình đang buồn, đang cô đơn, đang sầu khổ, Băng muốn yên tĩnh một mình.
Gục mặt xuống gối, Băng khóc rấm rứt.
Từ sáng đến giờ xảy ra nhiều chuyện quá, Băng vẫn không dám tin rằng mình thực sự đã lấy chồng, vẫn không dám tin rằng từ nay tự do, quyền lợi và nghĩa vụ của mình đều phụ thuộc vào ông ta, chẳng lẽ số của Băng luôn luôn khổ như thế ?
Thấy vệ sĩ mang hành lý của Băng vào nhà mà không thấy Băng và Phúc đâu, ông ta cau mày hỏi.
_Phúc đâu rồi ?
Vệ sĩ lễ phép trả lời.
_Thưa ông ! Phúc và bà chủ vẫn còn ở ngoài xe.
Trán ông ta nhăn lại.
Ông ta không hiểu đã về đến tận đây, tại sao cả hai vẫn còn chưa chịu vào nhà mà vẫn còn ngồi trên xe ?
Ông ta đứng dậy, từ từ, chậm chạp ông ta rời khỏi phòng khách.
Đi gần ra ngoài cổng thấy Phúc đang đứng ở gần cửa xe, lòng ông ta thoáng động.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn ngồi trên xe ?
Ông ta cười nhạt.
Không biết cô ta còn định dở trò gì nữa ?
Nhìn sếp đang đi về phía mình, Phúc vội chào.
_Chào anh !
_Sao vẫn còn chưa vào nhà ?
Ông ta hỏi.
_Thưa anh ! Cô ấy không muốn đi nên em không thể bỏ đi.
Ông ta nhìn vào trong xe, thấy cô vợ ương bướng của mình tay đang ôm gối, chân để trên ghế xe giống hệt lần đầu tiên bị bắt lên xe, nhìn mái tóc đen dài rủ xuống đất, nhìn bờ vai run run, lại nghe những tiếng thút thít thỉnh thoảng lại vang lên, ông ta biết Băng đang khóc.
_Cậu đi vào trong nhà đi.
_Vâng, thưa anh.
Mặc dù không muốn bỏ đi nhưng thấy sếp ra lệnh nên không thể không tuân theo.
Ông ta đặt tay lên vai Băng.
_Cô vẫn còn thấy ấm ức sao ?
Băng hất bỏ tay ông ta ra khỏi vai, đồng thời ngồi sang ghế xe bên cạnh.
Hành động lạnh nhạt và xa cách của Băng khiến ông ta tức giận.
_Cô muốn thế nào ?
Băng im lặng không trả lời, đầu vẫn gục xuống, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
_Tôi hỏi cô, sao cô không trả lời ?
Quẹt nước mắt trên má, mở cửa xe bên kia. Băng hầm hầm bước xuống.
_Rầm.
Tiếng cánh cửa xe bị đóng lại một cách thô lỗ.
Nếu không phải do Băng hứa với Hoa là sẽ sống thật vui vẻ, sống thật tốt, Băng đã ra sức đập nát cánh cửa xe của ông ta rồi.
Trong mắt ông ta, Băng là một cô vợ khó chiều, một cô vợ khó bảo và ương bướng.
Ông ta dù sao cũng là người được người khác kính trọng và tôn sùng, làm sao ông ta chịu đựng được sự thật trong mắt vợ mình, cô ấy không coi lời nói và mệnh lệnh của mình vào đâu cả.
Băng vừa bước được hai bước, ông ta đứng chắn trước mặt Băng.
_Tôi hỏi cô, tại sao cô không chịu trả lời ?
Băng ngẩng mặt lên nhìn ông ta, do khóc nhiều nên mắt Băng đỏ hoe, trên má vẫn còn vương lệ, mặt hơi nhợt nhạt, môi mím chặt, trông Băng lúc này giống như một người đau thương quá độ.
_Ông muốn gì ?
Băng nghiến răng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.