Chương 27
mysweetlovelyday
04/03/2014
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Băng, ông ta biết Băng đang không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng vẫn kiên cường nói là không sao.
_Nếu đã không uống được thì thôi đi.
_Ai bảo ông thế ?
Băng vênh lên.
Giá mà ông ta cứ khích Băng uống, Băng còn dừng lại nhưng đằng này, ông ta lại lấy giọng của một bề trên để khuyên bảo người bề dưới là Băng khiến tính trẻ con và hiếu thắng trong Băng trỗi dậy.
Băng liền rót ngay một ly, rồi lại uống tiếp.
Khi Băng uống đến ly thứ ba, ông ta ngăn tay đang rót rượu của Băng lại.
_Đừng uống nữa, nếu cô uống nữa cô sẽ bị say.
Băng hung hăng hất tay ông ta ra khỏi chai rượu.
_Kệ tôi. Ông can thiệp vào làm gì.
Ông ta chán nản thở dài.
Bàn tay ông ta từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra.
Khi uống đến ly thứ sáu, mặt Băng đỏ bừng, Băng nói lảm nhảm vài câu, sau đó nằm gục ở trên bàn.
Bà giúp việc thêm một lần nữa lại sửng sốt nhìn Băng.
Bà không thể tin được rằng, Băng có thể uống rượu say như thế.
Đây chẳng phải đêm tân hôn thứ hai của cả hai, cô dâu say như thế này thì làm được gì ?
Nghĩ đến đây, bà giúp việc đỏ mặt.
Chuyện riêng của ông ta thì có liên quan gì đến bà ?
Bà lại đang đa sự mất rồi.
_Bà dọn dẹp đi.
_Vâng.
Ông ta bực mình bế Băng lên lầu.
Băng dựa đầu vào vai ông ta, miệng còn hát linh tinh.
Vì say rượu nên Băng hoàn toàn phóng túng, Băng không biết mình đang rơi vào tình huống nào nữa.
Đầu tiên Băng sờ má ông ta, vuốt mũi ông ta, sau đó tát nhẹ lên má ông ta, miệng lẩm bẩm.
_Ông có biết là tôi ghét ông lắm không hả ?
Ông ta im lặng không đáp, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, ông đang cố kìm chế để không đánh Băng.
Băng thấy ông ta không trả lời mình, Băng lại tiếp tục tát nhẹ vào má ông ta, bẹo tai ông ta, xoa má ông ta.
_Hoàng Trọng Quân ! Ông nói đi ! Tại sao ông lại đáng ghét như thế ? Ông không thể cười lên một tiếng được sao ?
Ông ta điên tiết đá mạnh vào cánh cửa phòng ngủ.
Dùng chân phải, ông ta đóng rầm cánh cửa lại.
Đi nhanh về phía giường ngủ, ông ta ném mạnh Băng lên giường.
_Từ lần sau tôi không muốn cô đụng đến rượu nữa.
Băng cười tươi, vuốt mái tóc ra đằng sau, Băng không coi hành động hung hăng và tức giận của ông ta vào đâu.
_Tại sao tôi lại không được uống ?
_Cô nhìn điệu bộ của cô xem, trông cô có giống một kẻ tỉnh trí không ?
Băng nấc lên một cái.
_Tỉnh trí để làm gì ? Để cãi nhau với ông hả ?
_Cô đúng là kẻ đáng chết.
Ông ta tức giận gầm lên.
Nếu ai nghe giọng nói đáng sợ của ông ta cũng biến sắc mặt, mồ hôi ròng ròng, nhưng Băng lại có cảm giác hoàn toàn ngược lại.
Hai tay bôm bốp đập vào nhau, Băng vừa hoan hô, vừa cười toe toét, vừa không ngớt lời khen ngợi.
_Hay quá ! Cuối cùng ông cũng biết nổi giận rồi, tôi cứ tưởng ông suốt đời chỉ biết lạnh lùng và vô cảm khi nói chuyện với người khác thôi chứ ?
Ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Không chỉ ông ta quái chiêu mà ngay cả vợ ông ta cũng có tính cách khác người.
Họ đúng là rất xứng đôi.
Che miệng ngáp ngủ, Băng nằm vật ra giường, kéo chăn đến cổ, Băng nhắm mặt lại.
Lúc nãy còn gây sự và tranh cãi với ông ta, bây giờ Băng lại vô tư lăn ra ngủ như không có chuyện gì.
Ông ta ngơ ngác nhìn Băng.
Lúc này ông ta rất giống một kẻ mất trí, một kẻ bị Băng chọc cho tức chết.
Tại sao ông ta lại lấy phải một cô vợ lạnh lùng và vô tư còn hơn cả ông ta ?
Lấy chồng mà Băng cứ vô tư đi ngủ, cứ vô tư xem người đàn ông đang lạnh lùng đứng ở giữa phòng kia chỉ là một bức tượng sống.
Bức tượng đó chỉ có thể nói, chỉ có thể đi đứng bình thường giống con người, ngoài ra không làm hại hay gây thương tổn gì đến Băng cả.
Ông ta có cảm giác mình bị bỏ rơi, có cảm giác mình chỉ là khách của Băng, còn Băng mới là chủ của căn biệt thự này.
Rút cuộc ông ta nên đi hay nên ở lại, nên ngủ ở đây hay nên đi tìm cho mình một căn phòng khác ?
Từ lúc nào ông ta lại rơi vào tình huống khó xử thế này ?
Từ lúc nào ông ta lại cảm thấy cô đơn ?
Ông ta không biết và không hiểu nhưng có một điều ông ta có thể khẳng định là từ khi Băng bước vào căn nhà này, suy nghĩ của ông ta bắt đầu xáo trộn và thay đổi, ngay cả cảm giác của bản thân cũng không thể khống chế vì Băng.
Cuối cùng, ông ta đành nén tức giận và bực mình ở trong lòng lại, chầm chầm ông ta tiến về phía giường ngủ.
Trừng mắt nhìn Băng đang ngủ say, ông ta nghiến chặt răng, mặt lạnh tanh.
_Cô hãy chờ đấy ! Để xem sáng mai tôi sẽ làm gì cô.
Vén chăn sang một bên ông ta trèo lên.
Băng nằm một bên, ông ta nằm một bên.
Tuy rằng họ cùng ngủ chung một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn nhưng họ còn lạnh lùng hơn cả hai người bạn khoác vai nhau.
Nằm nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia nên ông ta không thể nhắm mắt ngủ ngon.
Nằm bên cạnh, Băng thỉnh thoảng lại quay người, hay cười tủm tỉm chuyện gì đó.
Ông ta không làm sao nhắm mắt được khi nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Băng.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ và trong sáng của Băng, ông ta ngây người, mặt ông ta hơi đỏ, tay run run sờ lên đôi môi đỏ hồng của Băng.
Khi vừa mới chạm nhẹ vào môi Băng, ông ta vội rụt ngay tay lại, mặt bối rối như một tên trộm vừa bị bắt quả tang.
Ông ta kêu khổ, tại sao ông ta lại tự hành hạ chính mình bằng cách ép Băng lấy mình và đòi ngủ cùng với Băng trên một chiếc giường ?
Ông ta thấy chỉ mình ông ta khổ vì Băng chẳng suy nghĩ gì cả mà ngủ một mạch đến sáng, thậm chí dáng vẻ còn hoàn toàn thỏa mái và sung sướng.
Ông ta tự an ủi là không chấp trẻ con nhưng ngay lúc này ông ta chỉ muốn bẹo vào má Băng một cái thật đau để Băng tỉnh dậy rồi mắng cho Băng một trận nhưng chưa chạm vào đã run rẩy làm sao ông ta có dũng khí ?
Nửa đêm, Băng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở, Băng trèo qua người ông ta.
Ông ta mặc dù biết nhưng vẫn nằm im xem Băng định làm gì ?
Băng lò dò đi vào phòng tắm, ánh đèn ngủ mờ nhạt, mặc dù Băng vẫn nhìn rõ được mọi thứ nhưng do vẫn còn chưa quen với cách bày trí trong căn phòng nên đầu Băng đập mạnh vào bức tường đối diện.
Nằm trên giường, ông ta phì cười, dáng vẻ của Băng lúc này rất khôi hài.
Băng vừa nhăn nhó, vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa xoa trán, thậm chí chân còn đá nhẹ vào bức tường để trút giận.
Càng nhìn ông ta càng buồn cười, càng thấy thú vị.
Trong mắt ông ta lúc này Băng rất đáng yêu.
Mở cửa phòng tắm, Băng lò dò bật điện.
Sau khi đã đi vệ sinh xong, Băng lại lò dò bước ra.
Do lần đầu tiên uống rượu nên Băng đã chuếch choáng say, chân nọ đá chân kia, mặt đỏ bừng như đánh phấn, mắt mơ màng như đang lạc vào cõi mộng.
Người ta nói khi uống rượu vào thì ai cũng trở nên mất bình tĩnh và mất đi lý trí thường ngày, Băng cũng thế.
Nếu Băng buồn ngủ thì thôi, còn nếu không Băng sẽ quậy cho ông ta không ngủ được yên cho đến sáng hôm sau.
Băng muốn cho ông ta thấy, ông ta đã sai lầm như thế nào khi bắt ép mình lấy ông ta bằng được.
Lúc trèo xuống giường không sao, nhưng khi trèo lên giường Băng ngã đè lên người ông ta.
Ngồi trên bụng ông ta, Băng cười hỏi.
_Ông đã ngủ chưa ?
Ông ta cáu.
_Cô còn không mau xuống đi ?
_Tại sao tôi phải xuống ?
Băng vừa cười vừa hỏi.
Ông ta tức điên lên, từ lúc chiều đến giờ, ông ta bị Băng chọc giận, bây giờ ngay cả giấc ngủ, Băng cũng không để cho ông ta yên.
_Cô muốn gì ?
_Tôi không muốn gì cả.
_Nếu không muốn gì sao còn không xuống rồi ngủ tiếp đi ?
_Tôi không buồn ngủ.
Nghĩ Băng ngủ gần cả buổi chiều, lúc nãy lại ngủ được mấy tiếng nên đương nhiên không buồn ngủ rồi.
Ông ta cả ngày hôm nay đi làm về nhà mệt mỏi lại không ngủ được lúc nào, nên làm sao có thể so sánh được với Băng.
Nghiến chặt răng, mắt lạnh lùng nhìn Băng, ông ta quát nhỏ.
_Xuống mau ! Cô mà không xuống, tôi sẽ hất cô xuống đất.
_Ông đang dọa tôi đấy à ?
Băng nhíu mày hỏi.
Ông ta im lặng không đáp.
Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
Nếu phải bình thường, Băng sẽ tuyệt đối không dám, chỉ cần ông ta chạm vào người Băng đã đỏ mặt, đã ngại ngùng run rẩy nhưng lúc này Băng đang say rượu nên hành động hoàn toàn buông thả.
Người bây giờ cảm thấy không ổn và khó chịu là ông ta, còn Băng vô tư như đang đùa giỡn với cô bạn thân của mình.
_Cô không ngủ được nên cô muốn phá tôi đúng không ?
Băng cười hì hì.
_Ông cứ cho là như vậy đi.
_Nếu đã không uống được thì thôi đi.
_Ai bảo ông thế ?
Băng vênh lên.
Giá mà ông ta cứ khích Băng uống, Băng còn dừng lại nhưng đằng này, ông ta lại lấy giọng của một bề trên để khuyên bảo người bề dưới là Băng khiến tính trẻ con và hiếu thắng trong Băng trỗi dậy.
Băng liền rót ngay một ly, rồi lại uống tiếp.
Khi Băng uống đến ly thứ ba, ông ta ngăn tay đang rót rượu của Băng lại.
_Đừng uống nữa, nếu cô uống nữa cô sẽ bị say.
Băng hung hăng hất tay ông ta ra khỏi chai rượu.
_Kệ tôi. Ông can thiệp vào làm gì.
Ông ta chán nản thở dài.
Bàn tay ông ta từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra.
Khi uống đến ly thứ sáu, mặt Băng đỏ bừng, Băng nói lảm nhảm vài câu, sau đó nằm gục ở trên bàn.
Bà giúp việc thêm một lần nữa lại sửng sốt nhìn Băng.
Bà không thể tin được rằng, Băng có thể uống rượu say như thế.
Đây chẳng phải đêm tân hôn thứ hai của cả hai, cô dâu say như thế này thì làm được gì ?
Nghĩ đến đây, bà giúp việc đỏ mặt.
Chuyện riêng của ông ta thì có liên quan gì đến bà ?
Bà lại đang đa sự mất rồi.
_Bà dọn dẹp đi.
_Vâng.
Ông ta bực mình bế Băng lên lầu.
Băng dựa đầu vào vai ông ta, miệng còn hát linh tinh.
Vì say rượu nên Băng hoàn toàn phóng túng, Băng không biết mình đang rơi vào tình huống nào nữa.
Đầu tiên Băng sờ má ông ta, vuốt mũi ông ta, sau đó tát nhẹ lên má ông ta, miệng lẩm bẩm.
_Ông có biết là tôi ghét ông lắm không hả ?
Ông ta im lặng không đáp, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, ông đang cố kìm chế để không đánh Băng.
Băng thấy ông ta không trả lời mình, Băng lại tiếp tục tát nhẹ vào má ông ta, bẹo tai ông ta, xoa má ông ta.
_Hoàng Trọng Quân ! Ông nói đi ! Tại sao ông lại đáng ghét như thế ? Ông không thể cười lên một tiếng được sao ?
Ông ta điên tiết đá mạnh vào cánh cửa phòng ngủ.
Dùng chân phải, ông ta đóng rầm cánh cửa lại.
Đi nhanh về phía giường ngủ, ông ta ném mạnh Băng lên giường.
_Từ lần sau tôi không muốn cô đụng đến rượu nữa.
Băng cười tươi, vuốt mái tóc ra đằng sau, Băng không coi hành động hung hăng và tức giận của ông ta vào đâu.
_Tại sao tôi lại không được uống ?
_Cô nhìn điệu bộ của cô xem, trông cô có giống một kẻ tỉnh trí không ?
Băng nấc lên một cái.
_Tỉnh trí để làm gì ? Để cãi nhau với ông hả ?
_Cô đúng là kẻ đáng chết.
Ông ta tức giận gầm lên.
Nếu ai nghe giọng nói đáng sợ của ông ta cũng biến sắc mặt, mồ hôi ròng ròng, nhưng Băng lại có cảm giác hoàn toàn ngược lại.
Hai tay bôm bốp đập vào nhau, Băng vừa hoan hô, vừa cười toe toét, vừa không ngớt lời khen ngợi.
_Hay quá ! Cuối cùng ông cũng biết nổi giận rồi, tôi cứ tưởng ông suốt đời chỉ biết lạnh lùng và vô cảm khi nói chuyện với người khác thôi chứ ?
Ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Không chỉ ông ta quái chiêu mà ngay cả vợ ông ta cũng có tính cách khác người.
Họ đúng là rất xứng đôi.
Che miệng ngáp ngủ, Băng nằm vật ra giường, kéo chăn đến cổ, Băng nhắm mặt lại.
Lúc nãy còn gây sự và tranh cãi với ông ta, bây giờ Băng lại vô tư lăn ra ngủ như không có chuyện gì.
Ông ta ngơ ngác nhìn Băng.
Lúc này ông ta rất giống một kẻ mất trí, một kẻ bị Băng chọc cho tức chết.
Tại sao ông ta lại lấy phải một cô vợ lạnh lùng và vô tư còn hơn cả ông ta ?
Lấy chồng mà Băng cứ vô tư đi ngủ, cứ vô tư xem người đàn ông đang lạnh lùng đứng ở giữa phòng kia chỉ là một bức tượng sống.
Bức tượng đó chỉ có thể nói, chỉ có thể đi đứng bình thường giống con người, ngoài ra không làm hại hay gây thương tổn gì đến Băng cả.
Ông ta có cảm giác mình bị bỏ rơi, có cảm giác mình chỉ là khách của Băng, còn Băng mới là chủ của căn biệt thự này.
Rút cuộc ông ta nên đi hay nên ở lại, nên ngủ ở đây hay nên đi tìm cho mình một căn phòng khác ?
Từ lúc nào ông ta lại rơi vào tình huống khó xử thế này ?
Từ lúc nào ông ta lại cảm thấy cô đơn ?
Ông ta không biết và không hiểu nhưng có một điều ông ta có thể khẳng định là từ khi Băng bước vào căn nhà này, suy nghĩ của ông ta bắt đầu xáo trộn và thay đổi, ngay cả cảm giác của bản thân cũng không thể khống chế vì Băng.
Cuối cùng, ông ta đành nén tức giận và bực mình ở trong lòng lại, chầm chầm ông ta tiến về phía giường ngủ.
Trừng mắt nhìn Băng đang ngủ say, ông ta nghiến chặt răng, mặt lạnh tanh.
_Cô hãy chờ đấy ! Để xem sáng mai tôi sẽ làm gì cô.
Vén chăn sang một bên ông ta trèo lên.
Băng nằm một bên, ông ta nằm một bên.
Tuy rằng họ cùng ngủ chung một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn nhưng họ còn lạnh lùng hơn cả hai người bạn khoác vai nhau.
Nằm nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia nên ông ta không thể nhắm mắt ngủ ngon.
Nằm bên cạnh, Băng thỉnh thoảng lại quay người, hay cười tủm tỉm chuyện gì đó.
Ông ta không làm sao nhắm mắt được khi nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Băng.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ và trong sáng của Băng, ông ta ngây người, mặt ông ta hơi đỏ, tay run run sờ lên đôi môi đỏ hồng của Băng.
Khi vừa mới chạm nhẹ vào môi Băng, ông ta vội rụt ngay tay lại, mặt bối rối như một tên trộm vừa bị bắt quả tang.
Ông ta kêu khổ, tại sao ông ta lại tự hành hạ chính mình bằng cách ép Băng lấy mình và đòi ngủ cùng với Băng trên một chiếc giường ?
Ông ta thấy chỉ mình ông ta khổ vì Băng chẳng suy nghĩ gì cả mà ngủ một mạch đến sáng, thậm chí dáng vẻ còn hoàn toàn thỏa mái và sung sướng.
Ông ta tự an ủi là không chấp trẻ con nhưng ngay lúc này ông ta chỉ muốn bẹo vào má Băng một cái thật đau để Băng tỉnh dậy rồi mắng cho Băng một trận nhưng chưa chạm vào đã run rẩy làm sao ông ta có dũng khí ?
Nửa đêm, Băng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở, Băng trèo qua người ông ta.
Ông ta mặc dù biết nhưng vẫn nằm im xem Băng định làm gì ?
Băng lò dò đi vào phòng tắm, ánh đèn ngủ mờ nhạt, mặc dù Băng vẫn nhìn rõ được mọi thứ nhưng do vẫn còn chưa quen với cách bày trí trong căn phòng nên đầu Băng đập mạnh vào bức tường đối diện.
Nằm trên giường, ông ta phì cười, dáng vẻ của Băng lúc này rất khôi hài.
Băng vừa nhăn nhó, vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa xoa trán, thậm chí chân còn đá nhẹ vào bức tường để trút giận.
Càng nhìn ông ta càng buồn cười, càng thấy thú vị.
Trong mắt ông ta lúc này Băng rất đáng yêu.
Mở cửa phòng tắm, Băng lò dò bật điện.
Sau khi đã đi vệ sinh xong, Băng lại lò dò bước ra.
Do lần đầu tiên uống rượu nên Băng đã chuếch choáng say, chân nọ đá chân kia, mặt đỏ bừng như đánh phấn, mắt mơ màng như đang lạc vào cõi mộng.
Người ta nói khi uống rượu vào thì ai cũng trở nên mất bình tĩnh và mất đi lý trí thường ngày, Băng cũng thế.
Nếu Băng buồn ngủ thì thôi, còn nếu không Băng sẽ quậy cho ông ta không ngủ được yên cho đến sáng hôm sau.
Băng muốn cho ông ta thấy, ông ta đã sai lầm như thế nào khi bắt ép mình lấy ông ta bằng được.
Lúc trèo xuống giường không sao, nhưng khi trèo lên giường Băng ngã đè lên người ông ta.
Ngồi trên bụng ông ta, Băng cười hỏi.
_Ông đã ngủ chưa ?
Ông ta cáu.
_Cô còn không mau xuống đi ?
_Tại sao tôi phải xuống ?
Băng vừa cười vừa hỏi.
Ông ta tức điên lên, từ lúc chiều đến giờ, ông ta bị Băng chọc giận, bây giờ ngay cả giấc ngủ, Băng cũng không để cho ông ta yên.
_Cô muốn gì ?
_Tôi không muốn gì cả.
_Nếu không muốn gì sao còn không xuống rồi ngủ tiếp đi ?
_Tôi không buồn ngủ.
Nghĩ Băng ngủ gần cả buổi chiều, lúc nãy lại ngủ được mấy tiếng nên đương nhiên không buồn ngủ rồi.
Ông ta cả ngày hôm nay đi làm về nhà mệt mỏi lại không ngủ được lúc nào, nên làm sao có thể so sánh được với Băng.
Nghiến chặt răng, mắt lạnh lùng nhìn Băng, ông ta quát nhỏ.
_Xuống mau ! Cô mà không xuống, tôi sẽ hất cô xuống đất.
_Ông đang dọa tôi đấy à ?
Băng nhíu mày hỏi.
Ông ta im lặng không đáp.
Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
Nếu phải bình thường, Băng sẽ tuyệt đối không dám, chỉ cần ông ta chạm vào người Băng đã đỏ mặt, đã ngại ngùng run rẩy nhưng lúc này Băng đang say rượu nên hành động hoàn toàn buông thả.
Người bây giờ cảm thấy không ổn và khó chịu là ông ta, còn Băng vô tư như đang đùa giỡn với cô bạn thân của mình.
_Cô không ngủ được nên cô muốn phá tôi đúng không ?
Băng cười hì hì.
_Ông cứ cho là như vậy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.