Chương 45
mysweetlovelyday
04/03/2014
_Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à ?
Băng đấm liên tiếp vào ngực ông ta, giọng trẻ con hờn dỗi vang lên.
_Ông là kẻ thối tha, vì ông mà cả buổi chiều hôm nay tôi bị hành gần chết, vì ông mà tôi phải mặc váy, vì ông mà tôi không còn được sống thoải mái nữa, vì ông mà tôi…tôi… !
Băng bí lý, đang hùng hồn nói một hơi, tự dưng không biết còn lý do gì nữa để nói cho hả.
Ông ta bật cười.
Cô vợ trẻ con này thật thú vị, ngay cả lúc giận dỗi cũng đáng yêu không chịu nổi.
_Sao không nói tiếp nữa đi !
Băng vênh mặt lên nhìn ông ta.
_Ông hãy chờ đấy, cũng có ngày tôi cho ông biết tay.
Giãy giụa chán mà ông ta không chịu thả cho mình đi, Băng căm tức hỏi.
_Ông muốn gì ?
_Không muốn gì cả.
_Nếu không muốn gì, tại sao còn không buông tay ?
_Buông ra để cho cô đánh tôi à ?
Băng cắn môi, ánh mắt nhìn ông ta không rời.
_Tôi thề, chỉ cần ông đồng ý thả cho tôi đi, tôi sẽ không đánh ông nữa ?
Nhìn ánh mắt ngây thơ và hồn nhiên của Băng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng quyến rũ và xinh đẹp của Băng, lại nhìn xuống chiếc khăn tắm quấn hờ ngang người của Băng, mặt ông ta bắt đầu chuyển màu, vòng tay từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra.
Ông ta vừa mới buông tay, Băng điên tiến đấm ngay cho ông một quả vào bụng.
Tuy không làm đau được ông ta, nhưng cũng đủ cho Băng cao hứng cười như nắc nẻ, hai tay chống sườn, lưỡi le ra, mặt vênh lên nhìn ông ta đầy thách thức.
_Cho đáng đời ông, ai bảo ông dám trêu tức tôi.
Ông ta sững sờ nhìn Băng, càng ngày ông ta càng thấy cô vợ trẻ con của mình quá ngây thơ, quá trong sáng, và quá hồn nhiên.
Tâm hồn của Băng là một trang giấy trắng.
Vui, buồn, nóng giận đều thể hiện hết cả bên ngoài.
Lúc nãy còn tức giận phừng phừng thế mà nay, chỉ vì đánh được một cú coi như xả giận đã cười ngay lên được.
Ông ta ước giá mà ông ta có thể vui vẻ và vô tư được như Băng thì tốt biết mấy.
Thấy ông ta không nói gì, mà chỉ đứng im nhìn mình bằng đôi mắt khó hiểu, Băng lại tưởng ông ta bị mình đánh đau quá nên tức giận không thèm bảo mình thế nào.
Tự xét bản thân mình cũng hơi quá đáng khi đánh ông ta, Băng rụt rè hỏi.
_Ông không sao chứ ?
Ông ta im lặng không đáp.
Băng không hiểu là ông ta đang nghĩ đến chuyện khác, không phải là đang tức giận mình, nên Băng đứng gần sát vào người ông ta, năm ngón tay thon dài và trắng muốt dơ lên bẹo nhẹ vào má ông ta.
_Ông đang nghĩ gì thế ?
Ông ta không trả lời, mắt ông ta nhìn Băng đăm đăm.
Băng gãi đầu, cử chỉ bối rối vì không hiểu ông ta đang nghĩ gì.
Dùng hai tay, Băng kéo miệng ông ta ra.
_Chồng yêu ! Cười lên một cái xem nào ?
Ông ta vừa bực mình, vừa buồn cười, cô vợ trẻ con dám đối xử với ông ta như một đứa bé con.
Băng không muốn trêu đùa ông ta nữa.
Xoa đầu ông ta, Băng cười khì.
_Cứ đứng ở đây tận hưởng không khí trong lành và hít khí trời đi nhé, tôi đi đây.
Băng cười hăng hắc, sau đó quay mình bỏ đi.
Đi được mấy bước chân, do vừa đi, vừa nhún nhảy như một con khỉ con nên Băng bị xược chân.
Cả thân người Băng lao về phía trước, trong lúc ngàn cần treo sợi tóc, Băng thất thanh gọi tên ông ta.
_Hoàng Trọng Quân.
Băng không biết tại sao lúc mình gặp nguy hiểm người đầu tiên mình nghĩ đến lại là ông ta, Băng chỉ biết người mà mình hy vọng có thể cứu và cho mình hy vọng là ông ta.
Nghe tiếng kêu của Băng, ông ta sợ hãi vội ôm lấy eo của Băng từ phía sau.
Do quá hốt hoảng Băng đã nhắm tịt mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Khi cảm nhận được hơi thở, nhịp đập trong trái tim, vòng tay của ông ta, biết mình đã được ông ta đỡ cho khỏi ngã, Băng mới dám mở mắt ra nhìn.
Quay lại nhìn ông ta, mặc dù mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì sợ, nhưng nụ cười trên môi Băng đã xán lạn như ánh dương.
_Cảm ơn ông.
Băng chân thành nói câu cám ơn ông ta.
Ông ta tức điên lên.
_Cô không thể đi đứng được bình thường hay sao ? Cô có biết là suýt chút nữa cô đã bị ngã bầm dập rồi không ?
Lần đầu tiên ông ta mới nổi nóng, mới mắng chửu và quan tâm đến người khác, còn đâu, ông ta lúc nào cũng lạnh lùng như một lãnh nhân.
Băng đấm liên tiếp vào ngực ông ta, giọng trẻ con hờn dỗi vang lên.
_Ông là kẻ thối tha, vì ông mà cả buổi chiều hôm nay tôi bị hành gần chết, vì ông mà tôi phải mặc váy, vì ông mà tôi không còn được sống thoải mái nữa, vì ông mà tôi…tôi… !
Băng bí lý, đang hùng hồn nói một hơi, tự dưng không biết còn lý do gì nữa để nói cho hả.
Ông ta bật cười.
Cô vợ trẻ con này thật thú vị, ngay cả lúc giận dỗi cũng đáng yêu không chịu nổi.
_Sao không nói tiếp nữa đi !
Băng vênh mặt lên nhìn ông ta.
_Ông hãy chờ đấy, cũng có ngày tôi cho ông biết tay.
Giãy giụa chán mà ông ta không chịu thả cho mình đi, Băng căm tức hỏi.
_Ông muốn gì ?
_Không muốn gì cả.
_Nếu không muốn gì, tại sao còn không buông tay ?
_Buông ra để cho cô đánh tôi à ?
Băng cắn môi, ánh mắt nhìn ông ta không rời.
_Tôi thề, chỉ cần ông đồng ý thả cho tôi đi, tôi sẽ không đánh ông nữa ?
Nhìn ánh mắt ngây thơ và hồn nhiên của Băng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng quyến rũ và xinh đẹp của Băng, lại nhìn xuống chiếc khăn tắm quấn hờ ngang người của Băng, mặt ông ta bắt đầu chuyển màu, vòng tay từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra.
Ông ta vừa mới buông tay, Băng điên tiến đấm ngay cho ông một quả vào bụng.
Tuy không làm đau được ông ta, nhưng cũng đủ cho Băng cao hứng cười như nắc nẻ, hai tay chống sườn, lưỡi le ra, mặt vênh lên nhìn ông ta đầy thách thức.
_Cho đáng đời ông, ai bảo ông dám trêu tức tôi.
Ông ta sững sờ nhìn Băng, càng ngày ông ta càng thấy cô vợ trẻ con của mình quá ngây thơ, quá trong sáng, và quá hồn nhiên.
Tâm hồn của Băng là một trang giấy trắng.
Vui, buồn, nóng giận đều thể hiện hết cả bên ngoài.
Lúc nãy còn tức giận phừng phừng thế mà nay, chỉ vì đánh được một cú coi như xả giận đã cười ngay lên được.
Ông ta ước giá mà ông ta có thể vui vẻ và vô tư được như Băng thì tốt biết mấy.
Thấy ông ta không nói gì, mà chỉ đứng im nhìn mình bằng đôi mắt khó hiểu, Băng lại tưởng ông ta bị mình đánh đau quá nên tức giận không thèm bảo mình thế nào.
Tự xét bản thân mình cũng hơi quá đáng khi đánh ông ta, Băng rụt rè hỏi.
_Ông không sao chứ ?
Ông ta im lặng không đáp.
Băng không hiểu là ông ta đang nghĩ đến chuyện khác, không phải là đang tức giận mình, nên Băng đứng gần sát vào người ông ta, năm ngón tay thon dài và trắng muốt dơ lên bẹo nhẹ vào má ông ta.
_Ông đang nghĩ gì thế ?
Ông ta không trả lời, mắt ông ta nhìn Băng đăm đăm.
Băng gãi đầu, cử chỉ bối rối vì không hiểu ông ta đang nghĩ gì.
Dùng hai tay, Băng kéo miệng ông ta ra.
_Chồng yêu ! Cười lên một cái xem nào ?
Ông ta vừa bực mình, vừa buồn cười, cô vợ trẻ con dám đối xử với ông ta như một đứa bé con.
Băng không muốn trêu đùa ông ta nữa.
Xoa đầu ông ta, Băng cười khì.
_Cứ đứng ở đây tận hưởng không khí trong lành và hít khí trời đi nhé, tôi đi đây.
Băng cười hăng hắc, sau đó quay mình bỏ đi.
Đi được mấy bước chân, do vừa đi, vừa nhún nhảy như một con khỉ con nên Băng bị xược chân.
Cả thân người Băng lao về phía trước, trong lúc ngàn cần treo sợi tóc, Băng thất thanh gọi tên ông ta.
_Hoàng Trọng Quân.
Băng không biết tại sao lúc mình gặp nguy hiểm người đầu tiên mình nghĩ đến lại là ông ta, Băng chỉ biết người mà mình hy vọng có thể cứu và cho mình hy vọng là ông ta.
Nghe tiếng kêu của Băng, ông ta sợ hãi vội ôm lấy eo của Băng từ phía sau.
Do quá hốt hoảng Băng đã nhắm tịt mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Khi cảm nhận được hơi thở, nhịp đập trong trái tim, vòng tay của ông ta, biết mình đã được ông ta đỡ cho khỏi ngã, Băng mới dám mở mắt ra nhìn.
Quay lại nhìn ông ta, mặc dù mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì sợ, nhưng nụ cười trên môi Băng đã xán lạn như ánh dương.
_Cảm ơn ông.
Băng chân thành nói câu cám ơn ông ta.
Ông ta tức điên lên.
_Cô không thể đi đứng được bình thường hay sao ? Cô có biết là suýt chút nữa cô đã bị ngã bầm dập rồi không ?
Lần đầu tiên ông ta mới nổi nóng, mới mắng chửu và quan tâm đến người khác, còn đâu, ông ta lúc nào cũng lạnh lùng như một lãnh nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.