Chương 57
mysweetlovelyday
04/03/2014
Phúc thở dài đáp.
_Em cũng không biết nữa. Lúc nãy em còn thấy sếp, còn bây giờ, em không biết sếp đang ở chỗ nào.
_Cô ấy có đi cùng với cậu và Quân không ?
Phúc lúng túng không biết nói thế nào ?
Biết rằng sớm muộn gì Lý Mộ Hương cũng biết, nhưng đây là chuyện cá nhân và riêng tư của sếp nên không dám xen vào.
_Chuyện này chị nên hỏi anh ấy. Em chỉ là Trợ lý của anh ấy nên không dám bình luận gì.
Thấy Phúc lảng tránh không nhắc đến chuyện này, lại hiểu tính cách của cậu em chồng nên cũng không ép.
Ông Hoàng vốn là người vui tính và hay đùa nên quay sang nói chuyện với Phúc.
_Cậu là gì của thằng con trai tôi ?
Cũng may Phúc là người không phải là mặt mỏng nếu không nghe câu hỏi này, Phúc phải đỏ bừng mặt.
Chúa ơi !
Phúc nhăn mặt.
Có ai hỏi người khác bằng câu hỏi kì cục như vậy không hả trời ?
Mặc dù hơi bất mãn và buồn cười, nhưng Phúc đã từng nghe qua về tính cách hay đùa và hay chọc người khác của ông bà Hoàng nên gượng cười đáp.
_Chào chú ! Cháu là Trợ lý của anh Quân.
Ông Hoàng vuốt cằm.
_Thằng con trai của tôi đâu rồi ? Sao tôi không thấy ?
_Dạ, anh ấy… !
Phúc chưa nói hết câu, bà Hoàng vui mừng kêu lên.
_Con trai !
Bà chạy lại ôm chầm lấy ông ta, thậm chí bà còn hôn nhẹ vào má ông ta.
Chứng kiến cảnh cưng con này của bà Hoàng, Phúc há hốc mồm, mắt mở to.
Cả đời Phúc cũng chưa từng thấy một gia đình nào lại kì lạ như gia đình nhà họ Hoàng.
Không chỉ mình ông ta có tính cách khác người, mà ngay cả bố mẹ ông ta cũng quái chiêu không kém.
Để cho đủ và cân bằng, bà Hoàng vừa mới tặng ông ta nụ hôn ở bên má phải, ông bố thân yêu cũng tặng cho ông ta một nụ hôn ở bên trái.
Họ vỗ vào má ông ta, thi nhau hỏi và nói chuyện với ông ta.
Mặc dù ông ta không nói không rằng, ánh mắt vẫn lạnh lùng và vô cảm nhưng sự nhiệt tình và vui vẻ của họ vẫn không giảm.
Hình như họ đã quen với tính cách lạnh lùng của ông ta nên họ không cảm thấy mất hứng, mà ngược lại họ còn hạnh phúc kề vai, bá vào cổ ông ta như hai tiểu hài nhi.
Bố mẹ ông ta đúng là còn trẻ con hơn cả Băng.
Đây là lý do vì sao ngay từ khi còn nhỏ, ông ta lại tưởng mình mới là bố mẹ, là người chăm sóc và bảo vệ họ, còn họ là con cháu của ông ta.
Anh trai Hoàng Trọng Tuấn tuy không có tính cách trẻ con, và hay đùa nghịch như bố mẹ mình, nhưng rất dễ chịu và vui vẻ.
Họ khác hẳn một người lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói như ông ta.
Mỗi lúc gia đình họp mặt, hay cùng ăn cơm, ông ta chỉ ngồi im ăn, thưởng thức cà phê, ông ta mặc kệ họ muốn nói, muốn cười đùa, hay muốn làm gì thì làm.
Có thể nói ngay cả một cụ già hơn bảy mươi tuổi như ông Hoàng cũng không khó tính và ít nói như ông ta.
Lý Mộ Hương, thấy ông ta chỉ đi cùng với Phúc ra sân bay mà không thấy Băng đâu nên hỏi nhỏ.
_Cô ấy đâu ?
Nghe nhắc đến Băng, mặt ông ta không còn một chút huyết sắc, ánh mắt vô cảm và lạnh lùng của ông ta càng ngày càng sâu.
Ông ta không trả lời, cũng không muốn nghe ai nhắc đến Băng nữa.
Mặc kệ bố mẹ mình đang vui vẻ nói cười bên cạnh, ông ta quay người bỏ đi.
_Chờ đã ! Con định đi đâu thế ?
Bà Hoàng vội hỏi.
Ông ta đi mà không thèm quay đầu lại.
Bà Hoàng tuy tính cách trẻ con, nhưng là người rất nhạy cảm và tinh tế, chỉ cần quan sát vẻ mặt và biểu hiện khác lạ của thằng con trai, bà có thể đoán ra được tâm sự u uất và đau khổ trong lòng ông ta.
_Nó đã gặp phải chuyện gì đúng không ?
Bà nhìn thằng con trai cả bằng ánh mắt tò mò.
Trọng Tuấn cười khổ.
_Mẹ cũng biết tính cách của cậu ấy rồi, một khi cậu ấy không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích.
_Có thể chuyện này liên quan đến cô gái đó.
Mộ Hương suy đoán.
_Cô gái nào ?
Bà Hoàng sáng mắt hỏi.
Chỉ cần biết thằng con trai út chịu đi bước nữa, chịu lập gia đình và yêu người khác thì dù có là bất kì ai, bà cũng chấp nhận.
_Là em gái của Lã Thu Nguyệt.
_Thật sao ?
Bà Hoàng kích động kêu lên.
_Tại sao mẹ không nghe nó nói gì ? Có phải thằng Quân đã yêu con bé đó rồi đúng không ?
_Con cũng không biết nữa, nhưng hai người đó đã đi đăng kí kết hôn.
Bà Hoàng và ông Hoàng ngơ ngác nhìn nhau.
Sau hai giây nụ cười vui sướng và trẻ con của họ xuất hiện rạng rỡ ở trên môi.
Bà lập tức kéo ông Hoàng đi thật nhanh theo ông ta. Bà muốn hỏi cho rõ ngọn nghành.
Vậy là tâm nguyện của hai ông bà đã thành hiện thực.
Tuy chưa từng gặp em gái của Lã Thu Nguyệt, nhưng ông bà tin rằng, chắc chắn cô gái đó cũng xinh đẹp và dịu dàng giống như chị gái.
Tuy không thật sự thích một cô con dâu liễu yếu đào tơ nhưng chỉ cần thằng con trai yêu và muốn lấy làm vợ, ông bà mừng còn chưa kịp, ông bà làm gì còn tâm trí và hơi sức đâu để phản đối và nói có đồng ý hay không ?
Mà dù có nói cũng vô ích, vì ông ta không phải là một thằng con trai dễ bảo và nghe lời.
Mọi chuyện lớn nhỏ, ông ta đều tự quyết định và tự tìm ra cách để giải quyết.
Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta đã thể hiện là một đứa con độc lập và có chí hướng lớn.
Hai nữa, bố mẹ của ông ta lại là người hay ỉ nại, hay có tính cách bỏ của chạy lấy người nên họ càng thấy anh em ông ta tự lập, họ càng vui sướng.
Bố mẹ ông ta là một tiểu hài nhi nên chỉ thích vui chơi, và làm những việc mà cả hai thích.
Kinh doanh, làm chủ một tập đoàn lớn khiến cho họ buồn chán và ngán ngẩm.
Họ thích dành mấy tháng, thậm chí là mấy năm để đào mộ và nghiên cứu những dấu tích của những thời đại xa xưa, hơn là đi bằng xe ô tô, ăn ngon mặc đẹp, ngủ trong một căn nhà sang trọng và đắt tiền.
Có bố mẹ kì lạ như thế, nên cũng phải có một đứa con trai kì lạ như ông ta mới xứng.
Ngồi trong xe, ông ta im lặng không nói gì, dáng vẻ suy tư và mệt mỏi.
Ông ta đang tự đặt ra hàng trăm hàng nghìn câu hỏi.
Ông ta muốn biết giờ này Băng đang ở đâu, đang làm gì ?
Có đúng là Băng vẫn đang ở Việt nam hay là Băng đã bay ra nước ngoài rồi ?
Nhớ lại hình dáng một cô gái mà ông ta bất chợt nhìn thấy lúc nãy, ông ta có linh cảm người con gái đó là Băng.
Lúc đó trái tim ông ta đã đập dữ dội trong lồng ngực, thậm chí niềm tin của ông ta còn mãnh liệt đến nỗi suýt chút nữa ông ta đã hét gọi tên Băng thật to.
Lẽ ra lúc đó, ông ta nên gọi, nên hét tên Băng.
Nếu ông ta làm thế, biết đâu Băng đã quay đầu lại nhìn ông ta, đã chấp nhận nghe lời cầu xin của ông ta, rồi cùng ông ta quay về, cả hai sẽ làm lại từ đầu và sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng đó là chỉ là câu truyện cổ tích, còn đời sống thực sự đâu có dễ dàng và suôn sẻ như thế.
Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, ông ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Chỉ cần nghĩ đến hình bóng của cô gái ấy, trái tim ông ta như có ai đang xé đang cào, lòng quặn thắt vì đau, vì buồn khổ.
_Có chuyện gì đúng không con ?
Ngồi bên cạnh, bà Hoàng quan tâm hỏi.
_Không có gì cả.
Ông ta lạnh lùng trả lời.
Bà Hoàng cầm lấy tay ông ta, bà mỉm cười.
_Con đừng dấu mẹ. Tuy rằng mẹ biết tính của con hay lạnh lùng, vô cảm lại ít nói, nhưng biểu hiện này của con giống hệt một người thất tình và cô đơn. Nếu có chuyện gì, con cứ nói, mẹ sẽ chăm chú lắng nghe và cho con lời khuyên.
Ông ta nhìn người mẹ trẻ con và dễ thương của mình.
Tính cách của bà cũng giống hệt như tính cách của Băng.
Nếu ông ta lấy Băng, cũng không khác gì bố mẹ của ông ta .
Bất giác, ông ta xìu xuống, cơ thể cứng đờ từ từ thả lỏng, lòng bàn tay đượm mồ hôi.
_Con đã lấy vợ.
Ông ta thông báo.
_Mẹ đã biết.
_Em cũng không biết nữa. Lúc nãy em còn thấy sếp, còn bây giờ, em không biết sếp đang ở chỗ nào.
_Cô ấy có đi cùng với cậu và Quân không ?
Phúc lúng túng không biết nói thế nào ?
Biết rằng sớm muộn gì Lý Mộ Hương cũng biết, nhưng đây là chuyện cá nhân và riêng tư của sếp nên không dám xen vào.
_Chuyện này chị nên hỏi anh ấy. Em chỉ là Trợ lý của anh ấy nên không dám bình luận gì.
Thấy Phúc lảng tránh không nhắc đến chuyện này, lại hiểu tính cách của cậu em chồng nên cũng không ép.
Ông Hoàng vốn là người vui tính và hay đùa nên quay sang nói chuyện với Phúc.
_Cậu là gì của thằng con trai tôi ?
Cũng may Phúc là người không phải là mặt mỏng nếu không nghe câu hỏi này, Phúc phải đỏ bừng mặt.
Chúa ơi !
Phúc nhăn mặt.
Có ai hỏi người khác bằng câu hỏi kì cục như vậy không hả trời ?
Mặc dù hơi bất mãn và buồn cười, nhưng Phúc đã từng nghe qua về tính cách hay đùa và hay chọc người khác của ông bà Hoàng nên gượng cười đáp.
_Chào chú ! Cháu là Trợ lý của anh Quân.
Ông Hoàng vuốt cằm.
_Thằng con trai của tôi đâu rồi ? Sao tôi không thấy ?
_Dạ, anh ấy… !
Phúc chưa nói hết câu, bà Hoàng vui mừng kêu lên.
_Con trai !
Bà chạy lại ôm chầm lấy ông ta, thậm chí bà còn hôn nhẹ vào má ông ta.
Chứng kiến cảnh cưng con này của bà Hoàng, Phúc há hốc mồm, mắt mở to.
Cả đời Phúc cũng chưa từng thấy một gia đình nào lại kì lạ như gia đình nhà họ Hoàng.
Không chỉ mình ông ta có tính cách khác người, mà ngay cả bố mẹ ông ta cũng quái chiêu không kém.
Để cho đủ và cân bằng, bà Hoàng vừa mới tặng ông ta nụ hôn ở bên má phải, ông bố thân yêu cũng tặng cho ông ta một nụ hôn ở bên trái.
Họ vỗ vào má ông ta, thi nhau hỏi và nói chuyện với ông ta.
Mặc dù ông ta không nói không rằng, ánh mắt vẫn lạnh lùng và vô cảm nhưng sự nhiệt tình và vui vẻ của họ vẫn không giảm.
Hình như họ đã quen với tính cách lạnh lùng của ông ta nên họ không cảm thấy mất hứng, mà ngược lại họ còn hạnh phúc kề vai, bá vào cổ ông ta như hai tiểu hài nhi.
Bố mẹ ông ta đúng là còn trẻ con hơn cả Băng.
Đây là lý do vì sao ngay từ khi còn nhỏ, ông ta lại tưởng mình mới là bố mẹ, là người chăm sóc và bảo vệ họ, còn họ là con cháu của ông ta.
Anh trai Hoàng Trọng Tuấn tuy không có tính cách trẻ con, và hay đùa nghịch như bố mẹ mình, nhưng rất dễ chịu và vui vẻ.
Họ khác hẳn một người lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói như ông ta.
Mỗi lúc gia đình họp mặt, hay cùng ăn cơm, ông ta chỉ ngồi im ăn, thưởng thức cà phê, ông ta mặc kệ họ muốn nói, muốn cười đùa, hay muốn làm gì thì làm.
Có thể nói ngay cả một cụ già hơn bảy mươi tuổi như ông Hoàng cũng không khó tính và ít nói như ông ta.
Lý Mộ Hương, thấy ông ta chỉ đi cùng với Phúc ra sân bay mà không thấy Băng đâu nên hỏi nhỏ.
_Cô ấy đâu ?
Nghe nhắc đến Băng, mặt ông ta không còn một chút huyết sắc, ánh mắt vô cảm và lạnh lùng của ông ta càng ngày càng sâu.
Ông ta không trả lời, cũng không muốn nghe ai nhắc đến Băng nữa.
Mặc kệ bố mẹ mình đang vui vẻ nói cười bên cạnh, ông ta quay người bỏ đi.
_Chờ đã ! Con định đi đâu thế ?
Bà Hoàng vội hỏi.
Ông ta đi mà không thèm quay đầu lại.
Bà Hoàng tuy tính cách trẻ con, nhưng là người rất nhạy cảm và tinh tế, chỉ cần quan sát vẻ mặt và biểu hiện khác lạ của thằng con trai, bà có thể đoán ra được tâm sự u uất và đau khổ trong lòng ông ta.
_Nó đã gặp phải chuyện gì đúng không ?
Bà nhìn thằng con trai cả bằng ánh mắt tò mò.
Trọng Tuấn cười khổ.
_Mẹ cũng biết tính cách của cậu ấy rồi, một khi cậu ấy không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích.
_Có thể chuyện này liên quan đến cô gái đó.
Mộ Hương suy đoán.
_Cô gái nào ?
Bà Hoàng sáng mắt hỏi.
Chỉ cần biết thằng con trai út chịu đi bước nữa, chịu lập gia đình và yêu người khác thì dù có là bất kì ai, bà cũng chấp nhận.
_Là em gái của Lã Thu Nguyệt.
_Thật sao ?
Bà Hoàng kích động kêu lên.
_Tại sao mẹ không nghe nó nói gì ? Có phải thằng Quân đã yêu con bé đó rồi đúng không ?
_Con cũng không biết nữa, nhưng hai người đó đã đi đăng kí kết hôn.
Bà Hoàng và ông Hoàng ngơ ngác nhìn nhau.
Sau hai giây nụ cười vui sướng và trẻ con của họ xuất hiện rạng rỡ ở trên môi.
Bà lập tức kéo ông Hoàng đi thật nhanh theo ông ta. Bà muốn hỏi cho rõ ngọn nghành.
Vậy là tâm nguyện của hai ông bà đã thành hiện thực.
Tuy chưa từng gặp em gái của Lã Thu Nguyệt, nhưng ông bà tin rằng, chắc chắn cô gái đó cũng xinh đẹp và dịu dàng giống như chị gái.
Tuy không thật sự thích một cô con dâu liễu yếu đào tơ nhưng chỉ cần thằng con trai yêu và muốn lấy làm vợ, ông bà mừng còn chưa kịp, ông bà làm gì còn tâm trí và hơi sức đâu để phản đối và nói có đồng ý hay không ?
Mà dù có nói cũng vô ích, vì ông ta không phải là một thằng con trai dễ bảo và nghe lời.
Mọi chuyện lớn nhỏ, ông ta đều tự quyết định và tự tìm ra cách để giải quyết.
Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta đã thể hiện là một đứa con độc lập và có chí hướng lớn.
Hai nữa, bố mẹ của ông ta lại là người hay ỉ nại, hay có tính cách bỏ của chạy lấy người nên họ càng thấy anh em ông ta tự lập, họ càng vui sướng.
Bố mẹ ông ta là một tiểu hài nhi nên chỉ thích vui chơi, và làm những việc mà cả hai thích.
Kinh doanh, làm chủ một tập đoàn lớn khiến cho họ buồn chán và ngán ngẩm.
Họ thích dành mấy tháng, thậm chí là mấy năm để đào mộ và nghiên cứu những dấu tích của những thời đại xa xưa, hơn là đi bằng xe ô tô, ăn ngon mặc đẹp, ngủ trong một căn nhà sang trọng và đắt tiền.
Có bố mẹ kì lạ như thế, nên cũng phải có một đứa con trai kì lạ như ông ta mới xứng.
Ngồi trong xe, ông ta im lặng không nói gì, dáng vẻ suy tư và mệt mỏi.
Ông ta đang tự đặt ra hàng trăm hàng nghìn câu hỏi.
Ông ta muốn biết giờ này Băng đang ở đâu, đang làm gì ?
Có đúng là Băng vẫn đang ở Việt nam hay là Băng đã bay ra nước ngoài rồi ?
Nhớ lại hình dáng một cô gái mà ông ta bất chợt nhìn thấy lúc nãy, ông ta có linh cảm người con gái đó là Băng.
Lúc đó trái tim ông ta đã đập dữ dội trong lồng ngực, thậm chí niềm tin của ông ta còn mãnh liệt đến nỗi suýt chút nữa ông ta đã hét gọi tên Băng thật to.
Lẽ ra lúc đó, ông ta nên gọi, nên hét tên Băng.
Nếu ông ta làm thế, biết đâu Băng đã quay đầu lại nhìn ông ta, đã chấp nhận nghe lời cầu xin của ông ta, rồi cùng ông ta quay về, cả hai sẽ làm lại từ đầu và sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng đó là chỉ là câu truyện cổ tích, còn đời sống thực sự đâu có dễ dàng và suôn sẻ như thế.
Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, ông ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Chỉ cần nghĩ đến hình bóng của cô gái ấy, trái tim ông ta như có ai đang xé đang cào, lòng quặn thắt vì đau, vì buồn khổ.
_Có chuyện gì đúng không con ?
Ngồi bên cạnh, bà Hoàng quan tâm hỏi.
_Không có gì cả.
Ông ta lạnh lùng trả lời.
Bà Hoàng cầm lấy tay ông ta, bà mỉm cười.
_Con đừng dấu mẹ. Tuy rằng mẹ biết tính của con hay lạnh lùng, vô cảm lại ít nói, nhưng biểu hiện này của con giống hệt một người thất tình và cô đơn. Nếu có chuyện gì, con cứ nói, mẹ sẽ chăm chú lắng nghe và cho con lời khuyên.
Ông ta nhìn người mẹ trẻ con và dễ thương của mình.
Tính cách của bà cũng giống hệt như tính cách của Băng.
Nếu ông ta lấy Băng, cũng không khác gì bố mẹ của ông ta .
Bất giác, ông ta xìu xuống, cơ thể cứng đờ từ từ thả lỏng, lòng bàn tay đượm mồ hôi.
_Con đã lấy vợ.
Ông ta thông báo.
_Mẹ đã biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.