Chương 59
mysweetlovelyday
04/03/2014
Cho rằng, họ đang cố tình che dấu không chịu nói cho mình biết Băng đang thực sự ở đâu nên ông ta cho người theo dõi họ.
Nhưng càng làm thế, ông ta càng thất vọng hơn, vì mấy tháng trôi qua, họ cũng không có động tĩnh hay có dấu hiệu gì cho thấy họ biết Băng đang ở đâu và đang làm gì ?
Nguồn thông tin của ông ta đến đây là đi vào ngõ cụt.
Bạn bè, người thân, thậm chí ngay cả cô bạn thân nhất là Hoa cũng không biết, ông ta còn biết hỏi ai.
Không tin rằng ngay cả một cô vợ nhỏ bé cũng không tìm được, ông ta bắt đầu cho đăng báo và tìm Băng trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Một tháng trôi qua, hai tháng, ba tháng, năm tháng, một năm, mặc ông ta kiên trì đến mức độ nào, Băng vẫn bặt tăm.
Ông ta đã phát điên, đã đau khổ và hầu như không thể ăn ngon ngủ ngon.
Bây giờ ông ta mới thấm thía nỗi đau yêu mà không được yêu, muốn tìm được người mà không tìm được là gì.
Hàng ngày, hàng đêm ông ta gọi thầm tên Băng, nhớ về Băng, chờ Băng, mong Băng nhanh quay về bên cạnh ông ta.
Mỗi khi làm việc về nhà mệt rồi đi ngủ ngay thì không sao, còn nếu không cả đêm hôm ấy ông ta thức trắng, râu ria cũng không buồn cạo.
Nhìn ông ta lúc này, không còn là một tuấn tú nam tử nữa, mà đã trở nên gầy mòn và tiều tụy.
Từ khi Băng bỏ đi, ông suốt ngày vùi đầu vào công việc, ông ta không thiết ăn uống, cũng không muốn nghỉ ngơi.
Công việc chính là liều thuốc giúp cho ông ta tạm quên đi Băng, tạm quên đi đau khổ, cô đơn và nhớ thương trong lòng mình.
Ông ta sợ rằng có thể Băng đã thật sự biến mất, thật sự không còn sống trên cuộc đời này nữa nên Băng mới biến mất lâu như thế, mới không đáp lại những tin tức mà ông ta đã kiên trì cho đăng kiếm tìm mình hơn một năm qua.
Phải chăng Băng đã tìm được tình yêu mới, đã hoàn toàn quên ông ta rồi, nên Băng mới không thèm quay về, cũng không thèm hiểu là ông ta đã yêu và nhớ Băng nhiều như thế nào ?
Hai năm đã trôi qua đi, hai năm rồi Băng biến mất, Băng ra đi không một lời từ biệt, cũng không có bất cứ một tin tức gì.
Trái tim, cơ thể của ông ta cũng rệu rã cả rồi, ông ta sợ rằng nếu Băng vĩnh viễn không về, ông ta sẽ không còn đủ sức để mà tiếp tục chống cự nữa.
Thấy ông ta suy sụp, đau khổ, buồn chán, cô đơn, làm việc như điên bất chấp sức khỏe của mình.
Hết anh trai, chị dâu, bố mẹ ông ta, rồi Phúc khuyên và can ngăn ông ta nhưng ông ta không nghe họ, cũng không để ý đến họ.
Nỗi đau, và sự nhớ thương trong lòng ông ta dành cho Băng quá lớn nên ông ta không coi nỗi đau thể xác và tinh thần của mình vào đâu.
Có nhiều lúc, ông ta ước giá mà ông ta có thể chết đi, hay có thể nằm mê man trên giường thì hay biết mấy.
Tuy biết như thế là hèn, là nhu nhược, nhưng ít ra, ông ta sẽ không phải cố giả vờ như không có việc gì, cố bình thản mà sống như không cần đến ai, và cố tỏ ra mình là một ông chủ yêu công việc và gương mẫu.
Trong hai năm Băng bỏ đi, ông ta đã làm việc như điên, làm việc cả ngày lẫn đêm nên công ty càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng giàu có.
Nhưng cơ thể, trái tim, linh hồn ông ta càng ngày càng yếu đuối, càng ngày càng suy nhược.
Bây giờ ông ta đã giống như một người bị bệnh tương tư quá nặng.
Nếu Băng không sớm trở về, sợ rằng ông ta sẽ phải nằm trong viện rất lâu, sợ rằng căn bệnh này của ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chữa khỏi được.
Sau một tháng thảo luận và thương thuyết, hai tập đoàn lớn nhà họ Hoàng và nhà họ Đào quyết định bắt tay hợp tác xác nhập mấy khách sạn năm sao trong nước thành một hệ thống chung.
Ông ta đã dành gần một năm mới có thể đưa tập đoàn của nhà họ Hoàng sánh ngang bằng nhà họ Đào về công việc kinh doanh hệ thống khách sạn nên không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Chín giờ sáng nay, tại khách sạn năm sao Đệ Nhất, hai bên sẽ hẹn gặp nhau.
Hai năm qua, Phúc vẫn làm việc cho ông ta, vẫn là một trợ lý mẫn cán và là một người bạn tốt của ông ta.
Tuy ông ta ít nói nhưng một khi thực sự hiểu được tính cách của ông ta, mọi người sẽ thấy rằng ông ta thực sự là một con người rất tốt.
Hai năm qua, Phúc vẫn giúp ông ta đi tìm Băng, giúp ông ta đăng tin tìm kiếm Băng trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Băng giống như một con chim được sổ lồng, một khi được dang rộng đôi cánh trên bầu trời, thì sẽ bay đi mãi, sẽ không còn muốn quay trở về cái lồng tù túng và giam cầm mình nữa.
Phúc đã âm thầm ở bên cạnh ông ta, động viên an ủi ông ta trong thầm lặng.
Biết ông ta là người cao ngạo, lạnh lùng và không thích nói nhiều nên Phúc không dám nói gì, cũng không dám động chạm đến nỗi đau của ông ta.
Phúc cố gắng làm tròn bổn phận của mình, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ do ông ta giao phó.
Đối với ông ta mà nói, như thế cũng đã đủ để cho ông ta hiểu tấm lòng thành kính của Phúc dành cho ông ta rồi.
Nhưng càng làm thế, ông ta càng thất vọng hơn, vì mấy tháng trôi qua, họ cũng không có động tĩnh hay có dấu hiệu gì cho thấy họ biết Băng đang ở đâu và đang làm gì ?
Nguồn thông tin của ông ta đến đây là đi vào ngõ cụt.
Bạn bè, người thân, thậm chí ngay cả cô bạn thân nhất là Hoa cũng không biết, ông ta còn biết hỏi ai.
Không tin rằng ngay cả một cô vợ nhỏ bé cũng không tìm được, ông ta bắt đầu cho đăng báo và tìm Băng trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Một tháng trôi qua, hai tháng, ba tháng, năm tháng, một năm, mặc ông ta kiên trì đến mức độ nào, Băng vẫn bặt tăm.
Ông ta đã phát điên, đã đau khổ và hầu như không thể ăn ngon ngủ ngon.
Bây giờ ông ta mới thấm thía nỗi đau yêu mà không được yêu, muốn tìm được người mà không tìm được là gì.
Hàng ngày, hàng đêm ông ta gọi thầm tên Băng, nhớ về Băng, chờ Băng, mong Băng nhanh quay về bên cạnh ông ta.
Mỗi khi làm việc về nhà mệt rồi đi ngủ ngay thì không sao, còn nếu không cả đêm hôm ấy ông ta thức trắng, râu ria cũng không buồn cạo.
Nhìn ông ta lúc này, không còn là một tuấn tú nam tử nữa, mà đã trở nên gầy mòn và tiều tụy.
Từ khi Băng bỏ đi, ông suốt ngày vùi đầu vào công việc, ông ta không thiết ăn uống, cũng không muốn nghỉ ngơi.
Công việc chính là liều thuốc giúp cho ông ta tạm quên đi Băng, tạm quên đi đau khổ, cô đơn và nhớ thương trong lòng mình.
Ông ta sợ rằng có thể Băng đã thật sự biến mất, thật sự không còn sống trên cuộc đời này nữa nên Băng mới biến mất lâu như thế, mới không đáp lại những tin tức mà ông ta đã kiên trì cho đăng kiếm tìm mình hơn một năm qua.
Phải chăng Băng đã tìm được tình yêu mới, đã hoàn toàn quên ông ta rồi, nên Băng mới không thèm quay về, cũng không thèm hiểu là ông ta đã yêu và nhớ Băng nhiều như thế nào ?
Hai năm đã trôi qua đi, hai năm rồi Băng biến mất, Băng ra đi không một lời từ biệt, cũng không có bất cứ một tin tức gì.
Trái tim, cơ thể của ông ta cũng rệu rã cả rồi, ông ta sợ rằng nếu Băng vĩnh viễn không về, ông ta sẽ không còn đủ sức để mà tiếp tục chống cự nữa.
Thấy ông ta suy sụp, đau khổ, buồn chán, cô đơn, làm việc như điên bất chấp sức khỏe của mình.
Hết anh trai, chị dâu, bố mẹ ông ta, rồi Phúc khuyên và can ngăn ông ta nhưng ông ta không nghe họ, cũng không để ý đến họ.
Nỗi đau, và sự nhớ thương trong lòng ông ta dành cho Băng quá lớn nên ông ta không coi nỗi đau thể xác và tinh thần của mình vào đâu.
Có nhiều lúc, ông ta ước giá mà ông ta có thể chết đi, hay có thể nằm mê man trên giường thì hay biết mấy.
Tuy biết như thế là hèn, là nhu nhược, nhưng ít ra, ông ta sẽ không phải cố giả vờ như không có việc gì, cố bình thản mà sống như không cần đến ai, và cố tỏ ra mình là một ông chủ yêu công việc và gương mẫu.
Trong hai năm Băng bỏ đi, ông ta đã làm việc như điên, làm việc cả ngày lẫn đêm nên công ty càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng giàu có.
Nhưng cơ thể, trái tim, linh hồn ông ta càng ngày càng yếu đuối, càng ngày càng suy nhược.
Bây giờ ông ta đã giống như một người bị bệnh tương tư quá nặng.
Nếu Băng không sớm trở về, sợ rằng ông ta sẽ phải nằm trong viện rất lâu, sợ rằng căn bệnh này của ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chữa khỏi được.
Sau một tháng thảo luận và thương thuyết, hai tập đoàn lớn nhà họ Hoàng và nhà họ Đào quyết định bắt tay hợp tác xác nhập mấy khách sạn năm sao trong nước thành một hệ thống chung.
Ông ta đã dành gần một năm mới có thể đưa tập đoàn của nhà họ Hoàng sánh ngang bằng nhà họ Đào về công việc kinh doanh hệ thống khách sạn nên không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Chín giờ sáng nay, tại khách sạn năm sao Đệ Nhất, hai bên sẽ hẹn gặp nhau.
Hai năm qua, Phúc vẫn làm việc cho ông ta, vẫn là một trợ lý mẫn cán và là một người bạn tốt của ông ta.
Tuy ông ta ít nói nhưng một khi thực sự hiểu được tính cách của ông ta, mọi người sẽ thấy rằng ông ta thực sự là một con người rất tốt.
Hai năm qua, Phúc vẫn giúp ông ta đi tìm Băng, giúp ông ta đăng tin tìm kiếm Băng trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Băng giống như một con chim được sổ lồng, một khi được dang rộng đôi cánh trên bầu trời, thì sẽ bay đi mãi, sẽ không còn muốn quay trở về cái lồng tù túng và giam cầm mình nữa.
Phúc đã âm thầm ở bên cạnh ông ta, động viên an ủi ông ta trong thầm lặng.
Biết ông ta là người cao ngạo, lạnh lùng và không thích nói nhiều nên Phúc không dám nói gì, cũng không dám động chạm đến nỗi đau của ông ta.
Phúc cố gắng làm tròn bổn phận của mình, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ do ông ta giao phó.
Đối với ông ta mà nói, như thế cũng đã đủ để cho ông ta hiểu tấm lòng thành kính của Phúc dành cho ông ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.