Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại
Chương 44: Thu Hoạch
Hương Tô Lật
05/12/2021
Hai đứa bé gắng sức chạy thật nhanh, cuối cùng cũng tới nơi, Tiểu Bảo Châu chống nạnh nói: “Tìm được cây hạt dẻ rồi!”
Bảo Sơn: “Em thật là lợi hại!”
Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Hai chúng mình thật lợi hại!”
Cho dù hiện giờ trên khuôn mặt cô bé đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trên thực tế tính cách của cô bé không phải vậy đâu.
Hai bạn nhỏ đi qua đi lại vòng quanh cây hạt dẻ, Bảo Châu lúc lắc đôi chân nhỏ nói: “Em cảm thấy, chỗ hạt dẻ ở nơi này có thể ăn thật lâu.”
“Nếu vậy, chúng ta làm việc thôi?”
Bảo Châu tràn đầy sức lực nói: “Làm việc!”
Hai người lập tức đốt cháy lên ý chí chiến đấu, hừng hực bắt tay vào làm việc: “…… Chim hỉ thước vui vẻ xây phòng, con ong mật làm đường chăm chỉ, muốn cuộc sống ngày mai ung dung, hãy dựa vào sáng tạo lao động……”
Bảo Sơn cười vui vẻ mang theo một chút đắc ý: “Anh cũng sẽ hát lao động là vinh quang. Anh không thèm ca hát cùng bọn họ. Anh chỉ hát cùng em mà thôi.”
Đôi mắt to của Bảo Châu sáng lấp lánh: “Anh hai hát rất hay, Bảo Châu cũng rất tuyệt!”
Sau khi một mình tự biên tự diễn, Tiểu Bảo Châu đứng lên duỗi người, bỗng cô bé la lên một tiếng rồi nói: “Anh Bảo Sơn, anh nhìn đỉnh núi bên kia kìa. Đỉnh núi bên kia có người.”
“Anh Bảo Sơn, đỉnh núi bên kia có người!”
Hai anh em chụm đầu vào nhau, Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, lông mày nhướng lên nói: “Người thành phố bọn họ lên núi làm gì vậy nhỉ?”
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu trừng lớn như chuông đồng, lại nói: “Có phải hay không muốn lên núi kiếm miếng ăn? Nhưng mà bọn họ sống rất tốt, người lại béo thế kia cơ mà?”
Ở trong lòng cô bé, công nhân trong thành phố đều là người có tiền cả.
Bọn họ ăn đến no, mặc đến ấm, có thịt, có trứng, có lương thực, tóm lại là chả thiếu thứ gì.
Bảo Sơn nhìn cái đầu khác nhô lên từ đỉnh núi, mấp máy miệng, nghiêm túc nói: “Có điểm kỳ quái.”
Bảo Châu chống nạnh: “Chúng ta phải làm nhanh lên, bằng không liền có người cùng chúng ta tranh hạt dẻ.”
Hai đứa trẻ liếc nhau, động tác nhanh hơn, trong lúc đang làm việc cạnh nhau, Bảo Sơn còn dặn dò: “Đừng hái quá nhiều, bằng không chúng ta không mang xuống được.”
Tiểu Bảo Châu: “Em hiểu rồi.”
Hai người đẩy nhanh tốc độ, Tiểu Bảo Châu đang bận rộn, đột nhiên liền a lên một tiếng rồi nói: “Anh Bảo Sơn, anh nghe thử xem, giống như có thanh âm gì ……”
Bảo Sơn lập tức ngừng động tác trên tay, lỗ tai dựng lên.
“Có tiếng thầm thì……”
Tiểu Bảo Châu ánh mắt sáng lên, đối với Bảo Sơn há mồm: “Gà rừng.”
Hai đứa trẻ liền ra dấu hiệu cho nhau, không được phát ra thanh âm. Sau đó chúng thật cẩn thận di chuyển vị trí. Hai đứa nhỏ đều nhanh nhẹn, còn học được cách chặn đánh ở hai đầu. Bảo Sơn và Bảo Châu dịch sang bên cạnh một chút, lập tức nhìn thấy một con gà rừng có màu sắc sặc sỡ. Chầm chậm tiến gần tới sau đó liền nhào qua, động tác của Bảo Sơn nhanh hơn, đem gà rừng ôm vào người, cậu kích động nói: “Bắt được gà rừng rồi.”
Bảo Châu nhẹ gỡ bím tóc nhỏ hơi rối rồi vỗ tay: “Anh thật là lợi hại.”
Bảo Sơn: “Em thật là lợi hại!”
Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Hai chúng mình thật lợi hại!”
Cho dù hiện giờ trên khuôn mặt cô bé đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trên thực tế tính cách của cô bé không phải vậy đâu.
Hai bạn nhỏ đi qua đi lại vòng quanh cây hạt dẻ, Bảo Châu lúc lắc đôi chân nhỏ nói: “Em cảm thấy, chỗ hạt dẻ ở nơi này có thể ăn thật lâu.”
“Nếu vậy, chúng ta làm việc thôi?”
Bảo Châu tràn đầy sức lực nói: “Làm việc!”
Hai người lập tức đốt cháy lên ý chí chiến đấu, hừng hực bắt tay vào làm việc: “…… Chim hỉ thước vui vẻ xây phòng, con ong mật làm đường chăm chỉ, muốn cuộc sống ngày mai ung dung, hãy dựa vào sáng tạo lao động……”
Bảo Sơn cười vui vẻ mang theo một chút đắc ý: “Anh cũng sẽ hát lao động là vinh quang. Anh không thèm ca hát cùng bọn họ. Anh chỉ hát cùng em mà thôi.”
Đôi mắt to của Bảo Châu sáng lấp lánh: “Anh hai hát rất hay, Bảo Châu cũng rất tuyệt!”
Sau khi một mình tự biên tự diễn, Tiểu Bảo Châu đứng lên duỗi người, bỗng cô bé la lên một tiếng rồi nói: “Anh Bảo Sơn, anh nhìn đỉnh núi bên kia kìa. Đỉnh núi bên kia có người.”
“Anh Bảo Sơn, đỉnh núi bên kia có người!”
Hai anh em chụm đầu vào nhau, Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, lông mày nhướng lên nói: “Người thành phố bọn họ lên núi làm gì vậy nhỉ?”
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu trừng lớn như chuông đồng, lại nói: “Có phải hay không muốn lên núi kiếm miếng ăn? Nhưng mà bọn họ sống rất tốt, người lại béo thế kia cơ mà?”
Ở trong lòng cô bé, công nhân trong thành phố đều là người có tiền cả.
Bọn họ ăn đến no, mặc đến ấm, có thịt, có trứng, có lương thực, tóm lại là chả thiếu thứ gì.
Bảo Sơn nhìn cái đầu khác nhô lên từ đỉnh núi, mấp máy miệng, nghiêm túc nói: “Có điểm kỳ quái.”
Bảo Châu chống nạnh: “Chúng ta phải làm nhanh lên, bằng không liền có người cùng chúng ta tranh hạt dẻ.”
Hai đứa trẻ liếc nhau, động tác nhanh hơn, trong lúc đang làm việc cạnh nhau, Bảo Sơn còn dặn dò: “Đừng hái quá nhiều, bằng không chúng ta không mang xuống được.”
Tiểu Bảo Châu: “Em hiểu rồi.”
Hai người đẩy nhanh tốc độ, Tiểu Bảo Châu đang bận rộn, đột nhiên liền a lên một tiếng rồi nói: “Anh Bảo Sơn, anh nghe thử xem, giống như có thanh âm gì ……”
Bảo Sơn lập tức ngừng động tác trên tay, lỗ tai dựng lên.
“Có tiếng thầm thì……”
Tiểu Bảo Châu ánh mắt sáng lên, đối với Bảo Sơn há mồm: “Gà rừng.”
Hai đứa trẻ liền ra dấu hiệu cho nhau, không được phát ra thanh âm. Sau đó chúng thật cẩn thận di chuyển vị trí. Hai đứa nhỏ đều nhanh nhẹn, còn học được cách chặn đánh ở hai đầu. Bảo Sơn và Bảo Châu dịch sang bên cạnh một chút, lập tức nhìn thấy một con gà rừng có màu sắc sặc sỡ. Chầm chậm tiến gần tới sau đó liền nhào qua, động tác của Bảo Sơn nhanh hơn, đem gà rừng ôm vào người, cậu kích động nói: “Bắt được gà rừng rồi.”
Bảo Châu nhẹ gỡ bím tóc nhỏ hơi rối rồi vỗ tay: “Anh thật là lợi hại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.