Định Phong Ba [Vu Hoan]

Chương 18: Kẻ Lỗ Mãng (Người Thô Lỗ)

Vu Hoan

10/01/2022

Tiêu nhị lang mang theo thê tử cùng trưởng tử nguyên phối cùng nhau trở lại Lạc Dương, Tiêu An Giới vốn muốn hắn lấy cửa manh nhập làm quan, cuối cùng lại bị chính hắn đẩy đi.

"Trưởng huynh dựa vào cửa manh từ Vệ Úy kinh thành một đường thăng chức đến Lại bộ viên ngoại lang, bao nhiêu người đều cầu cũng không được con đường nhập sĩ này, ca ca ngược lại, không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt phụ thân."

Tiêu Nhị không cho là đúng buông tay: "Lục Nương không phải không biết tính cách của a huynh, ta cũng không phải là chính thức tự làm quan, vả lại không khí áp bức trong triều đình kia thật sự là quá sặc người, dù sao cũng có đại ca cùng Tam Lang, thiếu ta một người cũng sẽ không có chuyện gì, vẫn bình thường ha."

Tiêu Nhược Lan cùng huynh trưởng ngồi đối diện trong lương đình, nhìn thiếu niên nhu thuận đứng yên ở một bên, liền có chút cảm thấy ca ca quá không chịu thua kém: "Nhưng a huynh sẽ không suy nghĩ cho Đại lang sao? "

"Nếu hắn có năng lực, tự nhiên có thể bằng vào bản lĩnh của mình tạo thành tựu một phen công nghiệp... đúng rồi." Tiêu Nhị ngồi xuống bưng lên một chén trà trên bàn: "Vương hiền đệ cùng ngươi từ hôn liền trúng Giải Nguyên tại Việt Châu ngươi có biết không?"

"Giải Nguyên?" Tiêu Nhược Lan ngẩn người: "Hắn đi tham gia hương cống? "

"Đúng vậy, lúc ta từ Sơn Đông trở về Lạc Dương nghe không ít người nghị luận, nói chân trước của hắn vừa lui hôn, chân sau liền trúng Giải Nguyên."

"Giải Nguyên thì như thế nào..." Tiêu Nhược Lan không để ý nói: "Hai bảng tiến sĩ là có thể tốt như vậy? Giáp Ất Bảng khác nhau một trời một vực, trúng giáp bảng của Ất Bảng nhất định còn có thể trúng sao? "

Tiêu Nhị lắc đầu nói: "Ngươi phải biết rằng cho dù là hương cống thượng Châu, người có thể trúng cũng chỉ có hai ba người, Lang Tú Vương thị đệ tử đông đảo, vì sao hết lần này tới lần khác lại chỉ có một thứ tử như hắn trúng đây? "

"Cùng ta có liên quan?" Tiêu Nhược Lan rất là không rõ nhìn ca ca: "Cho dù hắn trung đệ làm Tể tướng cũng cùng ta không có chút quan hệ nào. "

Tiêu Nhị Ngân ngồi trên chiếu, đột nhiên có chút nhìn không hiểu muội muội đồng bào hắn thuở nhỏ chiếu cố đến lớn: "Lúc trước Lục Nương không phải ghét bỏ hắn không tham gia hương cống sao? "

"Không tham gia?" Tiêu Nhược Lan hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ là không thích hắn mà thôi, đương nhiên đây cũng là một trong những lý do. Bọn họ đều cho rằng ta tham mộ hư vinh, kỳ thật chỉ là ta căn bản không muốn để ý mà thôi. "

"..." Tiêu Nhị nhìn chằm chằm muội muội nhắc nhở: "Phụ thân nếu biết ngươi cố ý đem chính mình ra làm cho không thể gả, nhất định sẽ lột da của ngươi. "

Nói đến người phụ thân thiên vị này, Tiêu Nhược Lan trong mắt đầy khinh bỉ: "Hắn chỉ biết bận tâm thanh danh của mình cùng sự thành bại của Tiêu gia, còn muốn để cho ta cùng Thất Nương cũng đi theo con đường của các a tỷ sao? "

"Từ khi nào ngươi đối với Thất Nương cũng để ý như thế?" Tiêu Nhị nhấp một ngụm trà: "Thất Nương tính tình ôn hòa, còn nhớ rõ khi còn nhỏ ngươi thường xuyên khi dễ nàng."

"..." Tiêu Nhược Lan tựa hồ không có ấn tượng gì, chỉ là không quá tán thành lời huynh trưởng nói liền ôn hòa: "Có sao? Nàng chính là nữ nhi ruột thịt của đại nương tử, ta làm sao dám đây. "

"Sao lại không có, lúc ấy a dì phạt ngươi quỳ xuống vẫn là mẫu thân thập tình cầu xin." Thôi thị đại nương tử tính tình nhu nhu, tiếp quản các sự việc trong trạch cũng không hà khắc với hạ nhân, cho nên vẫn được tộc nhân kính trọng: "Khi còn nhỏ ngươi cũng không có đem đích thứ để vào mắt, kiêu ngạo so với hiện tại không kém chút nào, sư phụ giảng dạy nói Lục tiểu thư nếu là thân nam nhi, tất nhiên không thua đại công tử, không cần môn manh liền có thể dựa vào cống cử lấy được công danh trở thành tài công phụ..."

.....

"A huynh, a tỷ."

Tiêu Nhị quay đầu, nhìn Thất muội muội vững vàng đi tới: "Thất Nương đây là muốn ra ngoài sao? "

Tiêu Uyển Ngâm gật đầu: "Bằng hữu mời ngắm hồ. "

"Mang theo nhiều hạ nhân, A gia cùng trưởng huynh không ở nhà, nhớ sớm trở về." Tiêu Nhị dặn dò.

"Ân."

Một trận gió mát xuyên qua đình, Tiêu Nhược Lan đột nhiên ngẩng đầu nói: "Người mà ngươi luôn để tâm trúng cử nhân tại địa phương, bất quá lễ bộ thí năm nay vẫn ở Trường An, ngươi cũng không nhìn thấy hắn. "

Tiêu Uyển Ngâm dừng bước, quay đầu lại hỏi: "A tỷ muốn nói cái gì? "

"Ta biết ngươi muốn đi gặp ai, đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thái hậu, cao tông tài nhân Thượng Quan thị." Tiêu Nhược Lan bưng lên một chén trà mát mẻ: "Mặc dù trúng cống cử nhân, nhưng nếu không có người đề cử, hắn ở cống cử vẫn nửa bước khó đi được, ta chỉ là nhắc nhở ngươi mà thôi. "

Tiêu Uyển Ngâm khó hiểu: "A tỷ đây là thay đổi chủ ý rồi sao? "

"Không, ta chỉ muốn cho ngươi thấy rõ lòng người, bộ mặt thật của hắn, trong mắt nam nhân không phải đều chỉ là lợi ích sao, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn trước sự hấp dẫn vô tận như vậy, sẽ lựa chọn cái nào?"

Tiêu Nhị có chút nghe không rõ đối thoại của bọn họ, nâng tay sờ sau gáy nghi hoặc: "Các ngươi đây là... Lại cãi nhau nữa. "



Tiêu Uyển Ngâm nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Lan trong chốc lát, chợt phúc thân nói: "Không làm tỷ tỷ phí tâm những chuyện này. "

****

Sáng sớm mùa hè còn mang theo một ít sương mù, mặt trời từ trong tầng mây tản ra chiếu xuống mặt đất, hoa sen màu đỏ trắng thắng triều dương nở rộ, đợi đến lúc hoàng hôn những bông hoa nở rộ này sẽ dần dần khép lại.

"Hoa sen nơi này tuy rằng không đẹp bằng hồ Phù Dung ở Trường An, nhưng cũng là một cảnh độc đáo của thành Lạc Dương." Thượng Quan Uyển Nhi nghiêng người dựa vào lan can sơn son buông tay trêu chọc một đóa bạch liên: "Mấy ngày gần đây tâm sự của ngươi nặng nề, là bởi vì chuyện lúc trước? "

Tiêu Uyển Ngâm ngồi một mình bên hồ ngơ ngác nhìn: "Sao không gặp trưởng công chúa? "

"Nguyệt tiền ngự y khám bệnh, nói là đã mang thai được ba tháng, Hoàng Thái Hậu điện hạ liền đem nàng đưa vào trong cung. Ngươi cũng biết, điện hạ vốn ghét bỏ mã, vả lại lấy xuất thân của hai vị tẩu tẩu mà gây khó dễ phò mã, nếu không phải tẩu tẩu của phò mã là tộc tỷ của ngươi xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị cộng thêm được Thái Bình công chúa yêu thích, sợ sớm đã bị phế."

"Hoàng thái hậu điện hạ là người muốn cường đại lại yêu ghét rõ ràng, nếu nàng ta không thích phò mã, cho dù lưu lại nhất thời cũng sẽ không thật sự lưu lại một đời, nói một câu không dễ nghe, phò mã bị phế là chuyện sớm muộn, nếu nàng thật sự để ý, vẫn là phải sớm tính toán mới tốt."

"Ta sẽ nói với nàng, nàng có đôi khi tùy hứng cũng giống như một tiểu nhi tử, biết rõ điện hạ là người mạnh mẽ."

"Sợ quá mức cũng không có gì phải lo lắng, các nàng dù sao cũng là mẹ con." Tiêu Uyển Ngâm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lá sen: "Đúng rồi, sang năm chủ trì lễ bộ cống cử của Thượng Thư tỉnh là ai Thượng Quan tỷ tỷ biết không? "

"Chủ trì cống cử?" Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu: "Xuân Mân còn hơn nửa năm nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn là sẽ là cữu cữu của Thất nương ngươi, Xuân Quan Thị Lang Thôi Qúy, sao đột nhiên hỏi tới chuyện này? "

"Lục tỷ tỷ nói cho ta biết, nàng tham gia hương cống."

"Lục tỷ tỷ ngươi nói cho ngươi biết?" Nhắc tới Tiêu Nhược Lan, Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, chợt thay Tiêu Uyển Ngâm ôm ấp bất bình nói: "Có cần ta phái người thay ngươi giao huấn nàng một chút? Dám lấy mạng người ra làm trò đùa, vị nhà ngươi kia cũng thật sự là một kẻ ngốc thứ hai, thuyền của người nào cũng dám lên? "

"Những chuyện này để cho ta tự mình xử lý đi, mặt khác..." Tiêu Uyển Ngâm đem tầm mắt bỏ qua: "Lời này của Thượng Quan tỷ tỷ, nàng như thế nào lại thành nhà ta? "

"Không phải nhà các ngươi, mà là ngươi." Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười nói: "Bất quá *du mộc tê liệt cuối cùng cũng thông suốt, tặng ngươi quạt eo còn biết yêu cầu lấy công danh, cuối cùng cũng không phụ ngươi vướng bận mười năm chờ đợi, đáng tiếc kỳ thi năm nay vẫn là ở Trường An, bằng không ta cũng có thể nhìn thấy phong thái của muội phu tương lai. "

*Du mộc tê liệt: ý chỉ tâm ý của Vương Cẩn Thần.

"Thượng Quan tỷ tỷ lại trêu ghẹo như vậy, cẩn thận muội muội nhờ người dân tấu cho điện hạ yêu cầu tìm lang quân cho người."

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cười cười, cực kỳ tự tin nói: "Ta biết điện hạ sẽ không, nếu thật sự tứ hôn, ta nhất định sẽ kháng chỉ, ta muốn trở thành người đệ nhất thiên hạ này, một triều này chúng ta nhất định rất chói mắt, nói không chừng còn có thể lưu truyền về sau. "

Tiêu Uyển Ngâm nghiêng người đè mu bàn tay nàng lại: "Thường làm bạn với quân, mọi việc đều phải cẩn thận một chút, nhất là tỷ tỷ lấy thân nữ tử, không tránh khỏi bị những đại thần kia mâu thuẫn. "

"Có Hiến Mị cùng A Nịnh nịnh tự nhiên sẽ có chửi bới cùng chửi rủa, cẩn thận thận trọng là vô dụng, Hoàng thái hậu điện hạ đã nói qua, chúng ta có thể làm chính là đem quyền lực nắm chặt trong tay mình, lấy lại tôn nghiêm bị chà đạp."

Lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi khiến Tiêu Uyển Ngâm che miệng cười khẽ: "Đúng thật là Thiên Hậu. "

Thấy nàng nở nụ cười, Thượng Quan Uyển Nhi cũng cùng nhau bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai nàng nhỏ giọng nói: "Nếu có cơ hội nhìn thấy hắn vào triều làm quan ta sẽ chú ý tiến cử với điện hạ nhiều hơn. "

"Tiến cử thì không cần." Tiêu Uyển Ngâm nhanh chóng cự tuyệt: "Mặc kệ nàng nhập sĩ là vì cái gì, ta cũng không hy vọng nàng bị cuốn vào đấu tranh phức tạp. Nếu như có thể, ta ngược lại hy vọng tỷ tỷ có thể nhúng tay vào để nàng không được vào triều. "

"..." Thượng Quan Uyển Nhi sửng sốt: "A tỷ ngươi liều mạng muốn hắn thi công danh làm quan cũng không thành..." Nghĩ đến thời cục trong triều, Thượng Quan Uyển Nhi do dự nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Ngâm: "Người với người chung quy không giống nhau, một là vì tương lai từ trên người đối phương mưu lợi, mà người kia lại chỉ là vì đối phương chu toàn thật lòng đối đãi. "

"Đạt được quyền thế đồng thời cũng sẽ bị quyền thế sai khiến, khiến cho cuộc đời không được mình khống chế, chết cũng không cách nào chọn chết. Nàng mới mười mấy tuổi, trong triều không có thế lực cùng bối cảnh, tùy tiện tạo một con sóng lớn đều có thể làm cho nàng chết đuối." Tiêu Uyển Ngâm nói.

"Hắn mới mười mấy tuổi, Thất Nương ngươi chẳng lẽ cũng vậy sao? Ta có thể nhúng tay vào, thậm chí còn có thể để làm cho hắn sau này cũng không làm được quan, mà ngươi chỉ là muốn hắn không vào triều nghị sự, nhưng không làm quan thường triều là rất khó được coi trọng, quan trường lấy phẩm cấp, phục sắc luận cao thấp tôn ti... Hơn nữa việc này chính hắn biết hay không, ngươi cứ như vậy định cho hắn?" Thượng Quan Uyển Nhi hỏi.

Tiêu Uyển Ngâm lắc đầu: "Nàng không biết, sau khi ta từ Trường An trở về chưa từng ra khỏi Lạc Dương. "

"Hắn cũng không phải tiểu hài tử, có lẽ ngươi nên buông tay để cho hắn tự mình lựa chọn, liền sẽ hiểu rõ. Quốc triều tuy rằng quan viên sợ hãi không ít, nhưng khi liên quan đến chính sự, nam nhân đều như là hai người khác nhau, vả lại cực kỳ muốn thể diện, khống chế quá mức chỉ sợ sẽ phản tác dụng, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không thích nam nhân, dốc toàn lực đi lấy lòng,đồng thời thỏa mãn hư vinh của bọn họ, ngươi còn không thể quá mức lộ diện, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, ta cũng không cần. "

Mặt trời dần dần từ phía đông di chuyển về phía đỉnh đầu, kèm theo tiếng tăm nhỏ thời tiết dần dần trở nên khô nóng, sương sớm trên lá sen bị ánh mặt trời bốc hơi, mồ hôi nóng làm ướt mái tóc vỡ bên tai, Tiêu Uyển Ngâm nằm sấp trên lan can nhìn chằm chằm hai con cá chép nép mình dưới lá sen: "Đúng vậy, lựa chọn như thế nào mới có thể không mệt mỏi đây..." Chợt lại cười nói: "Nàng không giống. "



Một trận gió thoải mái thổi qua, lá sen xoay người, sương chưa bốc hơi sạch sẽ theo mạch lá nhỏ xuống.

- ---- tí tắt~——

Tiếng vang rất nhỏ cùng lá hoa lay động khiến cho hai con cá chép từ trong tầm mắt của nàng trong nháy mắt biến mất, Tiêu Uyển Ngâm cầm lấy quạt: "Nếu nàng là nam nhân khác ta mới không vui mà quản. "

"Chậc chậc chậc chậc, ta cũng có chút hâm mộ hắn, nếu hắn làm quan đại nhân nhà ngươi còn không đồng ý, chỉ sợ ngươi muốn cùng hắn lén lút tự định chung thân đi?"

Không biết là do thời tiết hay là vì cái gì, Tiêu Uyển Ngâm cảm thấy mặt mình có chút khô nóng: "Thượng Quan tỷ tỷ nói bậy cái gì đây. "

"Được rồi." Thượng Quan Uyển Nhi đỡ lan can đứng lên: "Vương Cẩn Thần đúng không, ta nhớ kỹ, chờ hắn thông qua Xuân Điền, ta sẽ an bài hắn vào Đại Lý Tự trước, điện hạ đặc biệt coi trọng pháp ty quốc triều, mặc dù một chùa thừa nho nhỏ cũng có thể được kính trọng, chỉ là không có cơ hội vào triều, dù sao ngươi cũng nghĩ như vậy. Bất quá thiên hạ có nhiều vụ án, ngày xưa Địch thị lang một mình xử lý hơn một ngàn vụ án không có án oan, làm người nhất thời khen ngợi, đối với thanh quan mà nói có chút mệt mỏi là được. "

Tiêu Uyển Ngâm lắc đầu trả lời: "Địch công chi hiền, bắc đẩu phía nam, một người mà thôi, nàng chưa từng tiếp xúc qua tư pháp, hiện giờ há có thể so sánh với Địch công. "

"Hắn hiện tại còn trẻ, nếu có cơ hội, ta sẽ tiến cử hắn cho Địch thị lang."

"Vậy đa tạ Thượng Quan tỷ tỷ."

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nhìn nàng, lúc nhỏ gặp nhau ở Trường An, sau đó quen biết, mỗi khi gặp phải phiền muộn trong cung đều xuất cung tìm nàng ăn trà nói chuyện phiếm, dần dần hai người biến thành bằng hữu thân thiết không còn lời nào không nói. Thượng Quan Uyển Nhi tuy là người nổi tiếng ngự tiền, nhưng cực kỳ hâm mộ sự tiêu sái của nàng cùng vài phần hào phóng của nam nhi kia: "Lời cảm ơn giữa ta và ngươi không khỏi có vẻ quá mức xa lạ, ta vẫn thích sự tiêu sái của ngươi khi còn nhỏ, từ lúc Từ Kính Nghiệp phản loạn ngươi từ Cô Tô trở về tính tình liền thay đổi không ít. "

"Trở nên không phải là ta." Tiêu Uyển Ngâm nói: "Mà là tâm tình của chúng ta. "

Trên lầu các đứng đối diện có mấy công tử trẻ tuổi quấn bọc, trong đó còn có tông thất buộc dây chích từ tam hoa trên lưng ngựa đi xuống.

Nam tử trẻ tuổi từ ngồi xuống ngắm hoa liền nhìn chằm chằm vào đình cách đó không xa, đồng bạn nghiêng người cười nói: "Tam Lang đây là coi trọng cô nương bên cạnh Thượng Quan Tài kia sao? "

Người nam tử vội vàng hỏi: "Ca ca có biết nàng ấy sao? "

Thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn một chút cũng ghé lại cười nói: "Tam ca, người nọ chính là muội muội ruột thịt của Lại bộ viên ngoại lang Tiêu Chí Sùng, đích nữ của Lan Lăng Tiêu thị. "

"Ai, Lan Lăng Tiêu thị thì như thế nào? Tam Lang chúng ta chính là cháu trai của Thái Tông hoàng đế, nhi tử trưởng của thân vương." Đồng bạn vỗ vỗ vai hắn: "Nếu Tam Lang coi trọng nàng muốn *tam môi lục sính hôn cưới vào cửa, ta nghĩ Tiêu An Giới kia là cầu còn không được. "

*Tam môi lục sính: là ba phần đại sính lễ.

"Nói như vậy là như thế nào?"

Đồng bạn giải thích: "Lúc trước nàng cùng thứ tử của Ngự Sử trung thừa Lý Chiêu Đức định hôn, lại trước đại lễ cùng nam tử bên ngoài có quan hệ, hôn sự cũng bởi vậy mà hủy bỏ. "

Thiếu niên bên cạnh lại bổ sung một câu: "Nghe nói ban đầu nàng cùng nhi tử của Ngô quốc công định hôn, nhưng vừa định ra không bao lâu một nhà Ngô quốc công liền xảy ra chuyện, liền cũng mang danh khắc phu lưu truyền ra ngoài."

Người trẻ tuổi vuốt ve đai lưng bên hông nhếch khóe miệng cười tủm tỉm nói: "Gia thế cầu thân như vậy tất nhiên không ít, theo ta thấy đây cũng không phải khắc phu, mà là giai nhân chọn không đúng thời điểm, lại chọn người không tốt, hiện giờ hủy hôn không phải vừa vặn sao? "

"Như thế nào, Tam Lang đây là động chân tâm?"

"Nam đại đương hôn, nữ đại đương gả, có gì không thể sao?"

"Tam ca, ta nghe nói trong hai nữ nhi nhà Tiêu thiếu giám chưa gả kỳ thật Lục tiểu thư là đẹp nhất, vả lại ở Giang Nam còn có danh xưng là tài nữ."

Người trẻ tuổi nheo mắt lại, nhếch miệng cười nói: "Chị ruột sao?"

"Tam Lang không phải đều muốn chứ?"

Người trẻ tuổi chỉ híp mắt cười không trả lời, thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong ba người liền mở miệng nói: "Phụ thân của Tam ca là tông thất Việt cực kỳ có danh tiếng, Việt Vương trong kỷ, trưởng huynh Lang Tú Vương, ngày sau nhất định cũng phải tập tước, cưới đích nữ làm thê, thứ nữ làm thiếp cũng không quá đáng."

"Tam lang, ta nghe nói Lục tiểu thư kia chỉ có tài mạo mà không có đức phụ nhân, lại là thứ xuất..."

"Ta tự có chủ ý, sẽ không làm phiền a huynh cùng đệ đệ quan tâm." Người nam tử ngắt lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Định Phong Ba [Vu Hoan]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook