Chương 265: Hỗn chiến kết thúc
Tiểu Bảo Trùng Sinh
15/04/2018
Lúc này diễn biến trong đấu trường vô cùng đơn giản lại không kém phần khốc liệt, đó là một tràng cảnh tám mươi tư Kết Đan kì cùng nhau công kích vào một cái phong bạo trận pháp, còn phong bạo trận pháp giống như cam chịu số phận chỉ biết đứng tại chỗ hứng lấy toàn bộ công kích.
Một giây, hai giây, mười giây trôi qua, theo càng nhiều công kích được đánh vào phong bạo trận pháp liền xuất hiện bất ổn định, chưa đến mức bị phá nhưng sơ hở đầu tiên đã lộ ra, nữ tử được gọi “Kiều đạo hữu” là Kiều Nguyệt ngay lập tức bắt lấy thời cơ quát lớn chỉ huy:
-Mọi người gia tăng cường độ công kích, ta đã nhìn ra phong bạo trận pháp này không có khả năng phản kích, không cần nương tay.
Được Kiều Nguyệt khẳng định “trận pháp không có khả năng phản kích” mọi người đều gia tăng cường độ công kích lên, bất quá chẳng có ai thực sự có ý định “không nương tay”, sau khi diệt xong mười người Cực Pháp Học Viện bọn họ còn phải đấu đá lẫn nhau giành ra vị trí ba mươi hai người, có ngu mới xuất toàn lực vào lúc này.
Hơn nữa nhìn phong bạo trận pháp run rẩy gần sụp đổ kia cần toàn lực công kích sao.
Đáp án là… cần, không những cần mà còn cần rất nhiều.
-Răng rắc… răng rắc… Ầm…
Sau một phút chịu sự điên cuồng công kích trong trận pháp phát ra từng tiếng “răng rắc”, những tiếng “răng rắc” ngày càng nhiều kéo theo sau là một tiếng nổ tung, Bạo Thiên Trận vỡ nát, khí lãng tràn ra tạm thời chấm dứt đợt công kích như vũ bão của tám mươi tư người.
Đám người đang công kích không để ý đến việc bị khí lãng đẩy ra mở miệng cuồng tiếu:
-Thành công, để xem các ngươi còn trốn thế nào.
Bất quá tiếng cười chưa dứt đã có những tiếng kinh hãi vang lên:
-Không… không thể nào, không phải trận pháp đã bị phá sao?
-Cái này… cái này không hợp lí.
-Đây là có chuyện gì, tại sao phong bạo trận pháp vẫn còn ở đó, vậy tiếng “răng rắc” vừa rồi là của cái gì.
Đúng vậy, sau khi quang mang pháp thuật cùng khí lãng tản đi thứ xuất hiện trước mặt bọn họ vẫn là phong bạo trận pháp, một cái phong bạo trận pháp không chút sứt mẻ, ngược lại ba động từ trận pháp tỏa ra còn kinh khủng hơn cả ban đầu.
Điều này khiến cho từ người xem đến tám mươi tư người trong cuộc đều chấn kinh, đổi lại một cái tứ phẩm trận pháp sơ cấp khác đối mặt với đội hình tương tự chịu bị đánh phá trong một phút cũng không cách nào chống nổi chứ đừng nói tam phẩm trận pháp.
Vậy mà ở đây tam phẩm trận pháp của người ta không những không sứt mẻ lại còn mạnh lên là ý tứ gì?
Thậm chí trên đài cao ngoại trừ Lương Minh Hiệp ra cũng không ai hiểu đây là chuyện gì, chẳng lẽ “gom về lực lượng tự bạo” trong lời Lương Minh Hiệp không phải nhất thời, mà là có hiệu quả trong thời gian dài sao? Tam phẩm trận pháp từ lúc nào kinh khủng như vậy rồi?
Không sai, Bạo Thiên Trận không mạnh, cũng không công kích được nhưng nó rất khó phá, ngoại trừ phần năng lượng ban đầu cung cấp cho Bạo Thiên Trận Bàn hình thành Bạo Phong Trận ra sau đó ngươi công kích bao nhiêu Bạo Thiên Trận đều hấp thu được hết, tiếng “răng rắc” kia đúng là âm thanh Bạo Thiên Trận nứt vỡ, nhưng đồng thời cũng là âm thanh một Bạo Thiên Trận mới được sinh ra.
Cứ thế tuần hoàn Bạo Thiên Trận liền trở thành một bức tường phòng thủ hoàn mỹ vô khuyết, nếu không Lương Minh Hiệp đâu có nói “khắc Bạo Thiên Trận Bàn rất khó”, hắn là ngũ phẩm trận pháp đại sư chỉ khắc được tứ phẩm Bạo Thiên Trận Bàn đã nói lên mức độ khó nhằn của Bạo Thiên Trận.
Từ đó chỉ có hai cách để phá Bạo Thiên Trận, một là đợi Bạo Thiên Trận tiêu hao sạch sẽ năng lượng tự động tiêu tán, còn hai là nhất kích tất sát Bạo Thiên Trận, muốn dùng cách thứ hai ngươi phải có thực lực vượt qua phẩm cấp Bạo Thiên Trận ít nhất một đại cảnh giới mới làm được.
Ở đây tám mươi tư Kết Đan kì cùng nhau công kích khủng bố đấy, nhưng đó chỉ là riêng lẻ công kích không tạo được tác dụng nhất kích tất sát, ngược lại còn gia tăng không ít năng lượng cho Bạo Thiên Trận, gậy ông đập lưng ông, chiêu này của Dương Huyền quá tuyệt diệu.
Chứng kiến phong bạo trận pháp không chút sứt mẻ, Kiều Nguyệt giống như nhớ ra điều gì sắc mặt khó coi nói:
-Mọi người lùi lại, ta biết đây là trận gì rồi, nó là Bạo Thiên Trận, chúng ta căn bản không phá nổi.
Những người khác cau mày hỏi:
-Vậy ý Kiều đạo hữu là bọn chúng đã đứng ở thế bất bại và chúng ta phải chia nhau mười tám suất còn lại sao?
Kiều Nguyệt lắc đầu cười lạnh:
-Đương nhiên không phải, người này bố trí được Bạo Thiên Trận đúng là ngoài ý muốn của ta, nếu không phải tận mắt chứng kiến ta cũng sẽ không tin lại có người dưới trăm tuổi bố trí được tam phẩm Bạo Thiên Trận, cho nên mới có sai sót vừa rồi.
-Lực phòng ngự của Bạo Thiên Trận rất biến thái càng cường công trận lại càng mạnh, tuy nhiên chúng ta không cần đi phá trận, chỉ cần đợi qua thời gian nhất định Bạo Thiên Trận sẽ tự phá. Theo ta được biết tam phẩm Bạo Thiên Trận kéo dài ba phút, do chúng ta vừa công kích nên bây giờ Bạo Thiên Trận có lẽ sẽ kéo dài thêm năm phút.
Nghe vậy những người còn lại không hiểu lắm Bạo Thiên Trận là gì nhưng đã hiểu bước tiếp theo phải làm gì, ý tứ của Kiều Nguyệt là mọi người tranh thủ năm phút này khôi phục đi, đợi qua năm phút sẽ làm gỏi đám người bên trong Bạo Thiên Trận.
Còn việc trong sáu phút Dương Huyền có bố trí ra được tứ phẩm trận pháp hay không bọn họ đã bất chấp rồi, nỗi nhục lúc này đây họ sẽ trả lại cho Dương Huyền gấp bội vì dám đùa bỡn bọn họ, tám mươi tư người vây công mười người lại gặp hết trở ngại này đến trở ngại khác thoải mái được mới là lạ.
Cứ như vậy toàn trường một lần nữa rơi vào tình cảnh không diễn ra chiến đấu, trong một trận hỗn chiến lại diễn ra tới hai lần tạm ngừng đấu pháp nghe cũng chưa từng nghe qua vậy mà hôm nay mọi người lại được chứng kiến, có thật đây là hỗn chiến hay không?
Hỗn chiến không phải đánh nhau loạn xạ rồi người nào còn đứng cuối cùng người đó thắng sao, ở đây nhìn thế nào cũng thấy cái này giống đoàn chiến hơn a, lại còn là đoàn chiến có hai hiệp “nghỉ giải lao”.
Bất quá trong thời gian “nghỉ giải lao” không có ai đứng chơi, bên trong Bạo Thiên Trận là Dương Huyền đang bố trí Huyết Nhiên Đại Trận, còn bên ngoài Bạo Thiên Trận đám người kia cũng đang bố trí một đống trận pháp chờ Dương Huyền đi ra, hai bên đều có chuẩn bị của riêng mình.
Từng giây trôi qua, cơn phong bạo trận pháp tạo thành từ Bạo Thiên Trận ngày càng nhạt dần khiến mọi người tin tưởng Kiều Nguyệt nói đúng nên không có ai lỗ mãng đi công kích, đã chờ đến mức này rồi không cần phải vội vàng một hai giây làm gì, đợi Bạo Thiên Trận hoàn toàn tán đi rồi ra tay cũng không muộn.
Một phút, hai phút…, năm phút hiệu lực của Bạo Thiên Trận đã hết, phong bạo trận pháp biến mất rất đúng giờ, tám mươi tư người bên ngoài Bạo Thiên Trận nhịn cục tức đã lâu lập tức kích phát một đống trận pháp cùng pháp thuật đánh tới mười người Cực Pháp Quốc.
Đối mặt với thế công dũng mãnh kia, Dương Huyền nở nụ cười, nụ cười của hắn mang theo vô tận lãnh khốc khiến đám đệ tử đang tấn công khẽ rùng mình chậm lại một nhịp.
Đúng, chính là lãnh khốc, trong mắt Dương Huyền những kẻ kia không khác người chết bao nhiêu, kể cả chín người sau lưng Dương Huyền cũng bị loại hàn ý tỏa ra từ người Dương Huyền làm cho không tự chủ được run lên một cái, họ tự hỏi Dương Huyền muốn làm cái gì đây.
Rất nhanh Dương Huyền đã cho bọn họ biết đáp án, hai tay Dương Huyền kết ấn, mở miệng hét lớn:
-Huyết Nhiên Đại Trận, Huyết Hộ, khai.
Âm thanh “khai” vừa dứt, mười vạn hạ phẩm linh thạch được chuẩn bị sẵn trong nháy mắt hòa tan vào đại trận, sau đó ngoại trừ Dương Huyền ra cả chín người phía sau đều không nhịn được phun ra một ngụm tinh huyết bắn lên đại trận, tu vi chín người càng không khống chế được bị đại trận hút đi.
Đại giá rất lớn, thu hoạch cũng rất lớn, từ dưới chân mười người Cực Pháp Học Viện hiện lên một màn sáng huyết sắc bao trùm bọn họ, đám pháp thuật hay trận pháp công kích kia đâm vào màn sáng huyết sắc chỉ gây nên được chút nhộn nhạo.
Trận không bị phá, mà thứ tiêu hao chính là… linh khí từ linh thạch, máu huyết và linh lực của mấy người phía sau Dương Huyền, tuy áp lực không bằng ăn công kích chính diện nhưng họ vẫn phải phun ra mấy búng máu, trọng thương, mà càng như vậy Huyết Nhiên Đại Trận càng mạnh hơn.
Trong đó bốn người Kết Đan hậu kì phía sau phát giác chỉ có bốn người bọn họ là chịu thương thế nhiều nhất, những người còn lại cũng bị hút đi nhưng vẫn trong điều kiện chấp nhận được, giống như sáu người kia đã thông đồng với nhau hy sinh bọn họ.
Bốn người hoảng sợ thất thanh kêu lên:
-Dương Huyền, ngươi đang làm cái gì, ngươi dám ám toán chúng ta?
-Mẹ nó, uổng công lão tử tin ngươi, ngươi lại dùng loại kế sách này hạ độc thủ với bọn ta.
-Sáu người các ngươi thông đồng với nhau, không bằng cầm thú lấy đồng môn ra tế trận.
Không đợi mấy người Lâm Phong phản bác lại tiếng chửi rủa Dương Huyền đã lạnh lùng đáp trả:
-Câm miệng, đây là cái giá phải trả để lọt vào top ba mươi hai, các ngươi nghĩ tu vi Kết Đan hậu kì của các ngươi đi vào được top ba mươi hai sao. Yên tâm, ta nói được làm được, các ngươi sẽ không chết, cùng lắm mất đi mấy chục năm thọ nguyên mà thôi, hiện tại, tiếp tục tế trận cho ta.
Phía bên kia Kiều Nguyệt nhìn vào màn sáng huyết sắc cùng phương thức tế trận khiến khuôn mặt nàng trắng bợt mang theo sợ hãi nói ra:
-Chạy… chạy mau, đây là tà trận.
Dương Huyền lộ ra ánh mắt khinh miệt hờ hững nói:
-Muốn chạy, đã chậm. Huyết Nhiên Đại Trận, thức thứ hai, Huyết Hải.
Dưới sự điều động của Dương Huyền, Huyết Nhiên Đại Trận từ thế phòng thủ đã chuyển sang thế công, một cái màn sáng huyết sắc thứ hai có phạm vi năm trăm trượng bao trùm lên tám mươi tư người, máu huyết của tám mươi tư người đột nhiên xuất hiện rục rịch như muốn thiêu đốt.
Nhận thấy máu huyết đang thiêu đốt, cộng thêm được Kiều Nguyệt nhắc nhở đám người kia đã sợ hãi tột cùng rồi, bọn họ vội vàng áp chế lại máu huyết sôi sục trong cơ thể với ý đồ cố gắng chạy ra bên ngoài đại trận, ở trong phạm vi trận pháp chỉ có một con đường chết.
Bất quá Dương Huyền đã tính tới bước này làm sao để cho bọn người kia toại nguyện, dưới sự quấy nhiễu của Huyết Nhiên Đại Trận muốn chạy ra năm trăm trượng ít nhất phải mất tám đến mười hơi thở, hắn bắt quyết đánh lên mấy người Lâm Phong một cái ấn kí chỉ đạo:
-Mấy người các ngươi tranh thủ giết được người nào hay người đó, ta sẽ chủ trì trận pháp.
Năm người Lâm Phong không chút do dự gật đầu:
-Được.
Sau đó năm người lao ra khỏi vòng màn sáng thứ nhất bắt đầu chém giết, dựa vào ấn kí Dương Huyền để lại Huyết Nhiên Đại Trận không có tác dụng với bọn họ nhiều, còn đám người kia mười thành chiến lực không phát huy được sáu thành có phản kháng cũng dễ dàng bị bọn họ diệt sát, hoặc đánh trọng thương.
Có điều trọng thương trong phạm vi đại trận chẳng khác nào chết, người nào trọng thương không áp chế được máu huyết sôi sục trong cơ thể liền bị đốt thành tro bụi, sau đó huyết khí của họ dung nhập vào Huyết Nhiên Đại Trận khiến Huyết Hải càng mạnh hơn, phạm vi càng rộng hơn, máu huyết trong cơ thể thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.
Cứ như vậy một vòng tuần hoàn thứ hai diễn ra, lần này không phải tuần hoàn phòng thủ, mà là tuần hoàn giết chóc, giết giết giết, giết đến khi nào không còn ai trong trận mới thôi, mà ra được ngoài trận thì đã sao, đối phó với những người thân mang thương thế mấy người Dương Huyền giết dư sức.
-A, cứu ta, ta không muốn chết.
-Các vị đạo hữu tha mạng, ta chịu thua.
Chứng kiến đồng bạn bị đốt thành tro bụi cả đám đã tuyệt vọng vô cùng lên tiếng chịu thua, đáng tiếc chịu thua không có bất kì tác dụng nào, chịu thua không giúp ngươi ra khỏi đại trận được, kết quả vẫn như cũ, chết.
Đúng lúc này, bốn người Nguyên Anh vẫn luôn quan khán động, họ hướng tới đại trận cứu đám đệ tử kia ra ngoài, ở đây không phải bốn người nhân từ mà là nhận được tin tức từ lão tổ, không để người Cực Pháp Học Viện giết chóc bừa bãi.
Có điều họ không thuấn di vào thẳng đại trận được chỉ có thể thuấn di tới gần đó rồi chạy vào đại trận, tổng thời gian mất một giây, sau đó muốn cứu hết là không thể nào, trong cơn hoảng loạn đám đệ tử Kết Đan kì mỗi người chạy một hướng, cứu hết rất khó.
Ngược lại họ không nghĩ bản thân có thể phá được màn sáng Huyết Hộ cắt đứt Dương Huyền đang chủ trì trận pháp, bốn người là Nguyên Anh nhưng người ta còn đỡ được vô số công kích từ tám mươi tư Kết Đan kì đấy, cho nên biện pháp duy nhất chỉ có ném những người trong trận ra ngoài.
Ba giây trôi qua, mười sáu đệ tử chết trận, Huyết Hải mở rộng ra một nghìn năm trăm trượng, số người trong trận còn lại năm mươi người, tính cả mấy người Lâm Phong và bốn người Nguyên Anh kì, số còn lại đã bị bốn người Nguyên Anh kì đá bay ra khỏi đấu trường.
Vào lúc này Huyết Nhiên Đại Trận đã mạnh đến mức có thể đánh bị thương Nguyên Anh sơ kì, mấy chục Kết Đan dưới áp lực của đại trận không chết cũng đã trọng thương mà không cần thi triển thêm bất kì thủ đoạn nào khác.
Có điều Dương Huyền không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục bắt quyết mở ra chung cực hình thức của Huyết Nhiên Đại Trận, ý đồ không cần nói cũng biết, giết sạch hoặc ít nhất là đánh trọng thương mấy người Nguyên Anh tranh thủ cơ hội cho vòng thứ hai.
-Huyết Nhiên Đại Trận, Huyết Bạo.
Ấn quyết kết thúc, âm thanh “Huyết Bạo” rơi xuống, toàn bộ đệ tử trong trận kể cả mấy người bên phía Dương Huyền đều cảm nhận được mùi vị của tử vong, sau đó… không có chuyện gì xảy ra, có, thì là trong đấu trường nhiều hơn một thân ảnh – Lương Minh Hiệp trưởng lão.
Đúng vậy, Lương Minh Hiệp hiểu rõ uy lực của Huyết Nhiên Đại Trận đã phải tự mình xuống dưới xuất thủ ngăn cản Dương Huyền, nếu không sau hình thái “Huyết Bạo” sẽ chẳng còn ai sống sót, có sống cũng phải tàn phế nằm liệt giường ít nhất mười năm, kẻ này, đủ ngoan độc.
Lương Minh Hiệp phất tay hóa giải đại trận, lão nhìn về Dương Huyền đầy thâm ý mở miệng:
-Được rồi, vòng so tài hỗn chiến kết thúc, danh sách ba mươi hai người lão tổ đã định, các ngươi có một canh giờ điều tức chuẩn bị cho vòng thứ hai.
Nghe vậy Dương Huyền không hỏi nhiều, hắn không quan tâm tới chín người Lâm Phong lạnh lùng bước xuống đấu trường dưới ánh mắt của vô số người, giờ khắc này, Dương Huyền được vạn chúng chú mục, nhưng phần lớn không phải khen ngợi, mà là sợ hãi, kẻ này, quá tàn bạo, nhìn vào tư thái cuối cùng đoán chừng Dương Huyền không muốn buông tha cho bất kì ai, kể cả đồng môn.
Về phần những đệ tử tham gia vây công giống như được ân xá, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi không dám nói bất kì một chữ nào lặng lẽ ôm quyền với Lương Minh Hiệp đi xuống đài, họ thề sau lần này vĩnh viễn không muốn đối đầu với Dương Huyền, nếu không phải có trưởng lão xuất thủ bọn họ đã cháy thành tro bụi hết rồi.
Lời tác giả: Các bạn đừng nghĩ ta đang buff cho Dương Huyền quá mức, mười vạn hạ phẩm linh thạch có thể bố trí ra được tứ phẩm trận pháp rồi (so sánh với số lượng ngày trước dùng ở Lâm gia liền hợp lí), ở đây lại là tà trận nên đánh bại được người khác không phải quá khó hiểu.
Và một điểm nữa là ta có ý nhưng quên nhắc trong sáu Kết Đan viên mãn có Hiên Phượng (Lâm Phong, Phượng, Tuyết, Hiên Phượng, Trấn Hằng, Dương Huyền), đây không phải bất hợp lí, mấy người kia cũng được trị thương nhưng các trưởng lão trị thương không có ý đồ tốt như Thái Tiêu Diêu và đại trưởng lão nên họ không đột phá được.
Mà ban đầu đoàn người Cực Pháp Học Viện cũng chỉ có Lâm Phong, Phượng, Tuyết, Lục Tiêu Lăng, Dương Huyền, Trấn Hằng là Kết Đan viên mãn thôi, con số sáu theo ta thấy rất hợp lí, nếu bạn nào thắc mắc gì nữa có thể để lại câu hỏi, ta sẽ giải đáp. Đăng bởi: admin
Một giây, hai giây, mười giây trôi qua, theo càng nhiều công kích được đánh vào phong bạo trận pháp liền xuất hiện bất ổn định, chưa đến mức bị phá nhưng sơ hở đầu tiên đã lộ ra, nữ tử được gọi “Kiều đạo hữu” là Kiều Nguyệt ngay lập tức bắt lấy thời cơ quát lớn chỉ huy:
-Mọi người gia tăng cường độ công kích, ta đã nhìn ra phong bạo trận pháp này không có khả năng phản kích, không cần nương tay.
Được Kiều Nguyệt khẳng định “trận pháp không có khả năng phản kích” mọi người đều gia tăng cường độ công kích lên, bất quá chẳng có ai thực sự có ý định “không nương tay”, sau khi diệt xong mười người Cực Pháp Học Viện bọn họ còn phải đấu đá lẫn nhau giành ra vị trí ba mươi hai người, có ngu mới xuất toàn lực vào lúc này.
Hơn nữa nhìn phong bạo trận pháp run rẩy gần sụp đổ kia cần toàn lực công kích sao.
Đáp án là… cần, không những cần mà còn cần rất nhiều.
-Răng rắc… răng rắc… Ầm…
Sau một phút chịu sự điên cuồng công kích trong trận pháp phát ra từng tiếng “răng rắc”, những tiếng “răng rắc” ngày càng nhiều kéo theo sau là một tiếng nổ tung, Bạo Thiên Trận vỡ nát, khí lãng tràn ra tạm thời chấm dứt đợt công kích như vũ bão của tám mươi tư người.
Đám người đang công kích không để ý đến việc bị khí lãng đẩy ra mở miệng cuồng tiếu:
-Thành công, để xem các ngươi còn trốn thế nào.
Bất quá tiếng cười chưa dứt đã có những tiếng kinh hãi vang lên:
-Không… không thể nào, không phải trận pháp đã bị phá sao?
-Cái này… cái này không hợp lí.
-Đây là có chuyện gì, tại sao phong bạo trận pháp vẫn còn ở đó, vậy tiếng “răng rắc” vừa rồi là của cái gì.
Đúng vậy, sau khi quang mang pháp thuật cùng khí lãng tản đi thứ xuất hiện trước mặt bọn họ vẫn là phong bạo trận pháp, một cái phong bạo trận pháp không chút sứt mẻ, ngược lại ba động từ trận pháp tỏa ra còn kinh khủng hơn cả ban đầu.
Điều này khiến cho từ người xem đến tám mươi tư người trong cuộc đều chấn kinh, đổi lại một cái tứ phẩm trận pháp sơ cấp khác đối mặt với đội hình tương tự chịu bị đánh phá trong một phút cũng không cách nào chống nổi chứ đừng nói tam phẩm trận pháp.
Vậy mà ở đây tam phẩm trận pháp của người ta không những không sứt mẻ lại còn mạnh lên là ý tứ gì?
Thậm chí trên đài cao ngoại trừ Lương Minh Hiệp ra cũng không ai hiểu đây là chuyện gì, chẳng lẽ “gom về lực lượng tự bạo” trong lời Lương Minh Hiệp không phải nhất thời, mà là có hiệu quả trong thời gian dài sao? Tam phẩm trận pháp từ lúc nào kinh khủng như vậy rồi?
Không sai, Bạo Thiên Trận không mạnh, cũng không công kích được nhưng nó rất khó phá, ngoại trừ phần năng lượng ban đầu cung cấp cho Bạo Thiên Trận Bàn hình thành Bạo Phong Trận ra sau đó ngươi công kích bao nhiêu Bạo Thiên Trận đều hấp thu được hết, tiếng “răng rắc” kia đúng là âm thanh Bạo Thiên Trận nứt vỡ, nhưng đồng thời cũng là âm thanh một Bạo Thiên Trận mới được sinh ra.
Cứ thế tuần hoàn Bạo Thiên Trận liền trở thành một bức tường phòng thủ hoàn mỹ vô khuyết, nếu không Lương Minh Hiệp đâu có nói “khắc Bạo Thiên Trận Bàn rất khó”, hắn là ngũ phẩm trận pháp đại sư chỉ khắc được tứ phẩm Bạo Thiên Trận Bàn đã nói lên mức độ khó nhằn của Bạo Thiên Trận.
Từ đó chỉ có hai cách để phá Bạo Thiên Trận, một là đợi Bạo Thiên Trận tiêu hao sạch sẽ năng lượng tự động tiêu tán, còn hai là nhất kích tất sát Bạo Thiên Trận, muốn dùng cách thứ hai ngươi phải có thực lực vượt qua phẩm cấp Bạo Thiên Trận ít nhất một đại cảnh giới mới làm được.
Ở đây tám mươi tư Kết Đan kì cùng nhau công kích khủng bố đấy, nhưng đó chỉ là riêng lẻ công kích không tạo được tác dụng nhất kích tất sát, ngược lại còn gia tăng không ít năng lượng cho Bạo Thiên Trận, gậy ông đập lưng ông, chiêu này của Dương Huyền quá tuyệt diệu.
Chứng kiến phong bạo trận pháp không chút sứt mẻ, Kiều Nguyệt giống như nhớ ra điều gì sắc mặt khó coi nói:
-Mọi người lùi lại, ta biết đây là trận gì rồi, nó là Bạo Thiên Trận, chúng ta căn bản không phá nổi.
Những người khác cau mày hỏi:
-Vậy ý Kiều đạo hữu là bọn chúng đã đứng ở thế bất bại và chúng ta phải chia nhau mười tám suất còn lại sao?
Kiều Nguyệt lắc đầu cười lạnh:
-Đương nhiên không phải, người này bố trí được Bạo Thiên Trận đúng là ngoài ý muốn của ta, nếu không phải tận mắt chứng kiến ta cũng sẽ không tin lại có người dưới trăm tuổi bố trí được tam phẩm Bạo Thiên Trận, cho nên mới có sai sót vừa rồi.
-Lực phòng ngự của Bạo Thiên Trận rất biến thái càng cường công trận lại càng mạnh, tuy nhiên chúng ta không cần đi phá trận, chỉ cần đợi qua thời gian nhất định Bạo Thiên Trận sẽ tự phá. Theo ta được biết tam phẩm Bạo Thiên Trận kéo dài ba phút, do chúng ta vừa công kích nên bây giờ Bạo Thiên Trận có lẽ sẽ kéo dài thêm năm phút.
Nghe vậy những người còn lại không hiểu lắm Bạo Thiên Trận là gì nhưng đã hiểu bước tiếp theo phải làm gì, ý tứ của Kiều Nguyệt là mọi người tranh thủ năm phút này khôi phục đi, đợi qua năm phút sẽ làm gỏi đám người bên trong Bạo Thiên Trận.
Còn việc trong sáu phút Dương Huyền có bố trí ra được tứ phẩm trận pháp hay không bọn họ đã bất chấp rồi, nỗi nhục lúc này đây họ sẽ trả lại cho Dương Huyền gấp bội vì dám đùa bỡn bọn họ, tám mươi tư người vây công mười người lại gặp hết trở ngại này đến trở ngại khác thoải mái được mới là lạ.
Cứ như vậy toàn trường một lần nữa rơi vào tình cảnh không diễn ra chiến đấu, trong một trận hỗn chiến lại diễn ra tới hai lần tạm ngừng đấu pháp nghe cũng chưa từng nghe qua vậy mà hôm nay mọi người lại được chứng kiến, có thật đây là hỗn chiến hay không?
Hỗn chiến không phải đánh nhau loạn xạ rồi người nào còn đứng cuối cùng người đó thắng sao, ở đây nhìn thế nào cũng thấy cái này giống đoàn chiến hơn a, lại còn là đoàn chiến có hai hiệp “nghỉ giải lao”.
Bất quá trong thời gian “nghỉ giải lao” không có ai đứng chơi, bên trong Bạo Thiên Trận là Dương Huyền đang bố trí Huyết Nhiên Đại Trận, còn bên ngoài Bạo Thiên Trận đám người kia cũng đang bố trí một đống trận pháp chờ Dương Huyền đi ra, hai bên đều có chuẩn bị của riêng mình.
Từng giây trôi qua, cơn phong bạo trận pháp tạo thành từ Bạo Thiên Trận ngày càng nhạt dần khiến mọi người tin tưởng Kiều Nguyệt nói đúng nên không có ai lỗ mãng đi công kích, đã chờ đến mức này rồi không cần phải vội vàng một hai giây làm gì, đợi Bạo Thiên Trận hoàn toàn tán đi rồi ra tay cũng không muộn.
Một phút, hai phút…, năm phút hiệu lực của Bạo Thiên Trận đã hết, phong bạo trận pháp biến mất rất đúng giờ, tám mươi tư người bên ngoài Bạo Thiên Trận nhịn cục tức đã lâu lập tức kích phát một đống trận pháp cùng pháp thuật đánh tới mười người Cực Pháp Quốc.
Đối mặt với thế công dũng mãnh kia, Dương Huyền nở nụ cười, nụ cười của hắn mang theo vô tận lãnh khốc khiến đám đệ tử đang tấn công khẽ rùng mình chậm lại một nhịp.
Đúng, chính là lãnh khốc, trong mắt Dương Huyền những kẻ kia không khác người chết bao nhiêu, kể cả chín người sau lưng Dương Huyền cũng bị loại hàn ý tỏa ra từ người Dương Huyền làm cho không tự chủ được run lên một cái, họ tự hỏi Dương Huyền muốn làm cái gì đây.
Rất nhanh Dương Huyền đã cho bọn họ biết đáp án, hai tay Dương Huyền kết ấn, mở miệng hét lớn:
-Huyết Nhiên Đại Trận, Huyết Hộ, khai.
Âm thanh “khai” vừa dứt, mười vạn hạ phẩm linh thạch được chuẩn bị sẵn trong nháy mắt hòa tan vào đại trận, sau đó ngoại trừ Dương Huyền ra cả chín người phía sau đều không nhịn được phun ra một ngụm tinh huyết bắn lên đại trận, tu vi chín người càng không khống chế được bị đại trận hút đi.
Đại giá rất lớn, thu hoạch cũng rất lớn, từ dưới chân mười người Cực Pháp Học Viện hiện lên một màn sáng huyết sắc bao trùm bọn họ, đám pháp thuật hay trận pháp công kích kia đâm vào màn sáng huyết sắc chỉ gây nên được chút nhộn nhạo.
Trận không bị phá, mà thứ tiêu hao chính là… linh khí từ linh thạch, máu huyết và linh lực của mấy người phía sau Dương Huyền, tuy áp lực không bằng ăn công kích chính diện nhưng họ vẫn phải phun ra mấy búng máu, trọng thương, mà càng như vậy Huyết Nhiên Đại Trận càng mạnh hơn.
Trong đó bốn người Kết Đan hậu kì phía sau phát giác chỉ có bốn người bọn họ là chịu thương thế nhiều nhất, những người còn lại cũng bị hút đi nhưng vẫn trong điều kiện chấp nhận được, giống như sáu người kia đã thông đồng với nhau hy sinh bọn họ.
Bốn người hoảng sợ thất thanh kêu lên:
-Dương Huyền, ngươi đang làm cái gì, ngươi dám ám toán chúng ta?
-Mẹ nó, uổng công lão tử tin ngươi, ngươi lại dùng loại kế sách này hạ độc thủ với bọn ta.
-Sáu người các ngươi thông đồng với nhau, không bằng cầm thú lấy đồng môn ra tế trận.
Không đợi mấy người Lâm Phong phản bác lại tiếng chửi rủa Dương Huyền đã lạnh lùng đáp trả:
-Câm miệng, đây là cái giá phải trả để lọt vào top ba mươi hai, các ngươi nghĩ tu vi Kết Đan hậu kì của các ngươi đi vào được top ba mươi hai sao. Yên tâm, ta nói được làm được, các ngươi sẽ không chết, cùng lắm mất đi mấy chục năm thọ nguyên mà thôi, hiện tại, tiếp tục tế trận cho ta.
Phía bên kia Kiều Nguyệt nhìn vào màn sáng huyết sắc cùng phương thức tế trận khiến khuôn mặt nàng trắng bợt mang theo sợ hãi nói ra:
-Chạy… chạy mau, đây là tà trận.
Dương Huyền lộ ra ánh mắt khinh miệt hờ hững nói:
-Muốn chạy, đã chậm. Huyết Nhiên Đại Trận, thức thứ hai, Huyết Hải.
Dưới sự điều động của Dương Huyền, Huyết Nhiên Đại Trận từ thế phòng thủ đã chuyển sang thế công, một cái màn sáng huyết sắc thứ hai có phạm vi năm trăm trượng bao trùm lên tám mươi tư người, máu huyết của tám mươi tư người đột nhiên xuất hiện rục rịch như muốn thiêu đốt.
Nhận thấy máu huyết đang thiêu đốt, cộng thêm được Kiều Nguyệt nhắc nhở đám người kia đã sợ hãi tột cùng rồi, bọn họ vội vàng áp chế lại máu huyết sôi sục trong cơ thể với ý đồ cố gắng chạy ra bên ngoài đại trận, ở trong phạm vi trận pháp chỉ có một con đường chết.
Bất quá Dương Huyền đã tính tới bước này làm sao để cho bọn người kia toại nguyện, dưới sự quấy nhiễu của Huyết Nhiên Đại Trận muốn chạy ra năm trăm trượng ít nhất phải mất tám đến mười hơi thở, hắn bắt quyết đánh lên mấy người Lâm Phong một cái ấn kí chỉ đạo:
-Mấy người các ngươi tranh thủ giết được người nào hay người đó, ta sẽ chủ trì trận pháp.
Năm người Lâm Phong không chút do dự gật đầu:
-Được.
Sau đó năm người lao ra khỏi vòng màn sáng thứ nhất bắt đầu chém giết, dựa vào ấn kí Dương Huyền để lại Huyết Nhiên Đại Trận không có tác dụng với bọn họ nhiều, còn đám người kia mười thành chiến lực không phát huy được sáu thành có phản kháng cũng dễ dàng bị bọn họ diệt sát, hoặc đánh trọng thương.
Có điều trọng thương trong phạm vi đại trận chẳng khác nào chết, người nào trọng thương không áp chế được máu huyết sôi sục trong cơ thể liền bị đốt thành tro bụi, sau đó huyết khí của họ dung nhập vào Huyết Nhiên Đại Trận khiến Huyết Hải càng mạnh hơn, phạm vi càng rộng hơn, máu huyết trong cơ thể thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.
Cứ như vậy một vòng tuần hoàn thứ hai diễn ra, lần này không phải tuần hoàn phòng thủ, mà là tuần hoàn giết chóc, giết giết giết, giết đến khi nào không còn ai trong trận mới thôi, mà ra được ngoài trận thì đã sao, đối phó với những người thân mang thương thế mấy người Dương Huyền giết dư sức.
-A, cứu ta, ta không muốn chết.
-Các vị đạo hữu tha mạng, ta chịu thua.
Chứng kiến đồng bạn bị đốt thành tro bụi cả đám đã tuyệt vọng vô cùng lên tiếng chịu thua, đáng tiếc chịu thua không có bất kì tác dụng nào, chịu thua không giúp ngươi ra khỏi đại trận được, kết quả vẫn như cũ, chết.
Đúng lúc này, bốn người Nguyên Anh vẫn luôn quan khán động, họ hướng tới đại trận cứu đám đệ tử kia ra ngoài, ở đây không phải bốn người nhân từ mà là nhận được tin tức từ lão tổ, không để người Cực Pháp Học Viện giết chóc bừa bãi.
Có điều họ không thuấn di vào thẳng đại trận được chỉ có thể thuấn di tới gần đó rồi chạy vào đại trận, tổng thời gian mất một giây, sau đó muốn cứu hết là không thể nào, trong cơn hoảng loạn đám đệ tử Kết Đan kì mỗi người chạy một hướng, cứu hết rất khó.
Ngược lại họ không nghĩ bản thân có thể phá được màn sáng Huyết Hộ cắt đứt Dương Huyền đang chủ trì trận pháp, bốn người là Nguyên Anh nhưng người ta còn đỡ được vô số công kích từ tám mươi tư Kết Đan kì đấy, cho nên biện pháp duy nhất chỉ có ném những người trong trận ra ngoài.
Ba giây trôi qua, mười sáu đệ tử chết trận, Huyết Hải mở rộng ra một nghìn năm trăm trượng, số người trong trận còn lại năm mươi người, tính cả mấy người Lâm Phong và bốn người Nguyên Anh kì, số còn lại đã bị bốn người Nguyên Anh kì đá bay ra khỏi đấu trường.
Vào lúc này Huyết Nhiên Đại Trận đã mạnh đến mức có thể đánh bị thương Nguyên Anh sơ kì, mấy chục Kết Đan dưới áp lực của đại trận không chết cũng đã trọng thương mà không cần thi triển thêm bất kì thủ đoạn nào khác.
Có điều Dương Huyền không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục bắt quyết mở ra chung cực hình thức của Huyết Nhiên Đại Trận, ý đồ không cần nói cũng biết, giết sạch hoặc ít nhất là đánh trọng thương mấy người Nguyên Anh tranh thủ cơ hội cho vòng thứ hai.
-Huyết Nhiên Đại Trận, Huyết Bạo.
Ấn quyết kết thúc, âm thanh “Huyết Bạo” rơi xuống, toàn bộ đệ tử trong trận kể cả mấy người bên phía Dương Huyền đều cảm nhận được mùi vị của tử vong, sau đó… không có chuyện gì xảy ra, có, thì là trong đấu trường nhiều hơn một thân ảnh – Lương Minh Hiệp trưởng lão.
Đúng vậy, Lương Minh Hiệp hiểu rõ uy lực của Huyết Nhiên Đại Trận đã phải tự mình xuống dưới xuất thủ ngăn cản Dương Huyền, nếu không sau hình thái “Huyết Bạo” sẽ chẳng còn ai sống sót, có sống cũng phải tàn phế nằm liệt giường ít nhất mười năm, kẻ này, đủ ngoan độc.
Lương Minh Hiệp phất tay hóa giải đại trận, lão nhìn về Dương Huyền đầy thâm ý mở miệng:
-Được rồi, vòng so tài hỗn chiến kết thúc, danh sách ba mươi hai người lão tổ đã định, các ngươi có một canh giờ điều tức chuẩn bị cho vòng thứ hai.
Nghe vậy Dương Huyền không hỏi nhiều, hắn không quan tâm tới chín người Lâm Phong lạnh lùng bước xuống đấu trường dưới ánh mắt của vô số người, giờ khắc này, Dương Huyền được vạn chúng chú mục, nhưng phần lớn không phải khen ngợi, mà là sợ hãi, kẻ này, quá tàn bạo, nhìn vào tư thái cuối cùng đoán chừng Dương Huyền không muốn buông tha cho bất kì ai, kể cả đồng môn.
Về phần những đệ tử tham gia vây công giống như được ân xá, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi không dám nói bất kì một chữ nào lặng lẽ ôm quyền với Lương Minh Hiệp đi xuống đài, họ thề sau lần này vĩnh viễn không muốn đối đầu với Dương Huyền, nếu không phải có trưởng lão xuất thủ bọn họ đã cháy thành tro bụi hết rồi.
Lời tác giả: Các bạn đừng nghĩ ta đang buff cho Dương Huyền quá mức, mười vạn hạ phẩm linh thạch có thể bố trí ra được tứ phẩm trận pháp rồi (so sánh với số lượng ngày trước dùng ở Lâm gia liền hợp lí), ở đây lại là tà trận nên đánh bại được người khác không phải quá khó hiểu.
Và một điểm nữa là ta có ý nhưng quên nhắc trong sáu Kết Đan viên mãn có Hiên Phượng (Lâm Phong, Phượng, Tuyết, Hiên Phượng, Trấn Hằng, Dương Huyền), đây không phải bất hợp lí, mấy người kia cũng được trị thương nhưng các trưởng lão trị thương không có ý đồ tốt như Thái Tiêu Diêu và đại trưởng lão nên họ không đột phá được.
Mà ban đầu đoàn người Cực Pháp Học Viện cũng chỉ có Lâm Phong, Phượng, Tuyết, Lục Tiêu Lăng, Dương Huyền, Trấn Hằng là Kết Đan viên mãn thôi, con số sáu theo ta thấy rất hợp lí, nếu bạn nào thắc mắc gì nữa có thể để lại câu hỏi, ta sẽ giải đáp. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.