Chương 40: Lại vào Ám Lâm - Hỗn Độn Song Thạch Thai
Tiểu Bảo Trùng Sinh
15/04/2018
Lâm Phong cùng một đội 10 người cùng vào Ám Lâm, khi hắn còn tại Thông Thiên đế quốc đã chế tạo thêm được cho chính mình 2 quả boom Dương Lâm, vô số boom loại nhỏ, một vài loại robot do thám mini, cùng với những thành phẩm lúc trước chế tạo tại Cực Hưng học viện nhưng đã được nâng cấp thêm, những thứ này là tiền vốn để thăm dò Ám Lâm cũng như thiết kế đường lui cho chính mình.
Ban đầu Lâm Phong thiết kế định vị trước vị trí của đầu đạn sẽ được bắn ra tại ngoại vi của Ám Lâm, sau đó phân tán robot do thám để tìm lại hang động lần trước hắn gặp phải, mất 2 canh giờ sau hắn mới tìm được và biết lối đi tới.
Có phương hướng cụ thể Lâm Phong bước vào Ám Lâm, lần này trong mắt của hắn Ám Lâm hoàn toàn khác với lúc trước, các dòng năng lượng chằng chịt khắp nơi đồng thời hướng đi của chúng tụ lại một chỗ là phương hướng mà hắn muốn đi tới, chẳng khác nào đan điền của con người phân tán năng lượng ra kinh mạch trong cơ thể. Lâm Phong gặp các loại tinh thú cấp 1, cấp 2 thậm chí cấp 3 trên đường đi, hắn sử dụng các biện pháp khác nhau để giết tinh thú.
Lúc thì đánh ra một quyền bình thường, lúc thì vận dụng bao tay, lúc thì chỉ dùng chân khí từ đan điền, lúc lại dùng chân khí chí dương từ mắt phải để kết liễu, có khi hắn dùng cả boom bình thường chỉ để kết liễu một tinh thú cấp 1 mà hắn gặp được.
Sau khi dùng nhiều cách hắn phát hiện khi dùng boom hay khi dùng chân khí của hắn thì các tinh thú bị hắn giết có chút khác biệt đó là không có tia “hắc khí” nào thoát ra từ chúng, còn những cách thông thường thì ngay khi tinh thú chết đều có 1 tia “hắc khí” thoát ra sau đó tiêu tán trong thiên địa. Tia “hắc khí” này giống như tia “hắc khí” mà Lâm Phong nhìn thấy khi những người trên chiến trường tử vong vậy, bất quá tia “hắc khí” này đậm đặc hơn một chút.
Lâm Phong thở dài, ánh mắt chán chường, có lẽ suy đoán của hắn về nơi này đã đúng.
Quả thực gặp được Thanh Ngọc đã cứu rỗi cuộc đời Lâm Phong, nếu không có Thanh Ngọc có lẽ bây giờ Lâm Phong đã bỏ cuộc rồi, khi ngươi phát hiện một bí mật khiến ngươi tuyệt vọng rằng dù có làm bất cứ điều gì cũng đều vô ích, thậm chí còn hoài nghi chính bản thân mình có phải thuộc về mình hay không, nếu không có bất kì thứ gì để níu kéo ngươi thì chắc chắn ngươi đã không thể nào bước tiếp mà từ bỏ.
Lâm Phong đã hiểu tại sao tồn tại ở Ám Lâm lại không để cho con người dùng vũ khí sức công phá lớn để đánh giết tinh thú nơi đây, bởi quy tắc không gian ở thế giới này rất mỏng manh, một khi dùng năng lượng lớn hoặc đẳng cấp năng lượng cao thì sẽ khiến cho không gian sinh ra một vài vết nứt nho nhỏ từ đó khiến những tia hắc khí bị cuốn vào một chiều không gian khác.
Nếu không phải mắt phải Lâm Phong có chút đặc biệt thì hắn sẽ không bao giờ nhận ra điều này, khi ở chiến trường thì hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng bây giờ thử nghiệm trên tinh thú quả nhiên điều hắn phán đoán lại đúng một phần.
Thế là trên đường tới hang động, gặp bất cứ tinh thú nào hắn cũng quăng một quả boom nhỏ vào luôn, ngươi tính kế ta, ta sẽ phá tan kế hoạch của người, mấy chục con tinh thú bị nổ tan xác. Lâm Phong không tính để cho mười người trong đội ra tay, bởi vì họ có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là hộ tống hắn ra khỏi Ám Lâm, không nên bứt dây động rừng.
Lúc Lâm Phong tới bên ngoài hang động, hắn thấy lần này là mấy trăm con tinh thú thậm chí có cả vượt qua tinh thú cấp 3, sợ rằng sau một thời gian nữa tất cả tinh thú của Ám Lâm khu vực Thông Thiên đế quốc đều tụ tập về đây.
Tổng hợp mọi thứ lại, Lâm Phong suy đoán đây là vị trí đan điền hoặc một nơi gì đó rất quan trọng của tồn tại trong Ám Lâm, sợ rằng hắn đã sắp khôi phục một phần rồi nên mới triệu tập nhiều tinh thú đến bảo vệ như vậy, nhưng cũng có nghĩa là trong thời khắc này hắn cực kỳ suy yếu. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên hàn mang, hắn lấy ra một quả boom Dương Lâm đặt ở đây, sau khi chạy ra khoảng cách 5 dặm hắn dùng thiết bị kích hoạt nổ cùng với sự điều khiển chân khí của hắn cũng có thể kích hoạt từ xa, đổi lại là người khác thì chỉ có thể ôm boom cảm tử mà thôi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất run rẩy, không gian như một mảnh gương bị tàn phá, từng cái rãnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường lấy vụ nổ làm trung tâm tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, một cỗ hấp lực từ đó tỏa ra. Mọi thứ trong phạm vi bán kính 3 dặm đều tan thành mây khói, một cái hố cực kỳ sâu không thấy đáy trong đó tản mát ra từng trận ba động năng lượng mạnh mẽ, tràn đầy sinh cơ. Lâm Phong không chút do dự chạy lại, hắn cảm nhận được phải làm nhanh rút gọn, nếu không sẽ có cực kì nhiều tinh thú tràn tới.
Tại một không gian tối tăm, một âm thanh gào rú tức giận:
-Khốn kiếp, nếu không phải bản tướng đang trong giai đoạn cực kỳ suy yếu thì ta đã ra ngoài tát một cái cho tên khốn kiếp kia tan thành mây khói, thế nhưng tại sao hắn lại thoát được sự khống chế của ta. Các con, mau lại đây xé xác hắn thành trăm mảnh cho ta.
Lâm Phong đi theo hướng nguồn năng lượng phát ra, không biết hắn đã đi xuống sâu bao nhiêu nhưng không cảm thấy nóng hay áp lực mà chỉ cảm thấy một sự thoải mái từ tận sâu trong tâm hồn cho đến khi trước mắt Lâm Phong là một mảnh không gian trắng xóa, một khí tức cực kỳ nhu hòa tản ra, tại đó trôi nổi 2 viên đá hình hoa sen đủ loại màu sắc nhưng nhìn kỹ thì lại không cảm nhận được màu sắc gì, Lâm Phong không chút do dự lao lên thu 2 viên đá vào nhẫn trữ vật nhưng chỉ thu được một viên, còn một viên đã tự động chui vào người, trôi nổi tại đan điền của Lâm Phong.
Lâm Phong vô cùng khó hiểu không biết tại sao đá lại có thể chui vào người mình cơ chứ, bất quá việc kì dị hơn hắn đã thấy nhiều lắm nên không suy nghĩ nhiều nữa mà tập trung nhanh chóng tìm đường lui. Đang muốn rút lui thì Lâm Phong cảm nhận được một trận rung động truyền tới.
-Không tốt, nơi này muốn sụp đổ. Lâm Phong điên cuồng lao ra ngoài, phía sau không ngừng bị một lỗ đen cắn nuốt thành hư vô, truyền ra âm thanh không cam lòng Lâm Phong đều nghe rõ ràng.
-Khốn kiếp, tạo hóa của ta, hỗn độn đan điền của ta, hỗn độn song thạch thai của ta, các con mau giết hắn, đừng để hắn chạy thoát.
Lâm Phong mau chóng suy nghĩ phương pháp chạy thoát, vừa ra khỏi cửa hang động, hắn thấy một con hắc giao thật lớn cùng một bầy tinh thú ở phía sau, con hắc giao này chắc cũng phải là tinh thú cấp 5 thậm chí cấp 6 a.
-Lần này chơi lớn rồi a.
Lâm Phong cười khổ. Con hắc giao nhìn thấy Lâm Phong liền phun ra một làn khói đen, sau đó theo làn khói lao thẳng về phía Lâm phong, ý đồ nếu làn khói đen không làm gì được Lâm Phong liền muốn dùng nhục thân của nó nghiền ép Lâm Phong.
Lâm Phong cảm nhận trong làn khói đó ẩn chứa khí tức cực độc, chỉ sợ hắn vừa chạm vào là bị phân hủy luôn. Không thể tránh né, Lâm Phong chỉ còn cách liều mạng điều động chân khí chí dương từ mắt phải của hắn, bởi năng lượng cực nóng có thể hóa giải được độc tính.
Quả nhiên chân khí của Lâm Phong có thể hóa giải được làn khói đen, có thể tu vi của Lâm Phong kém hắc giao rất nhiều nhưng đẳng cấp chân khí của hắn đã vượt qua thế giới này nên Lâm Phong không bị ảnh hưởng từ làn khói đen chút nào.
Khói đen bị hóa giải Lâm Phong thấy hắc giao dùng cả thân thể lao tới Lâm phong điên cuồng vận chuyển chân khí tại đan điền cùng với bao tay đánh ra Tam dương chưởng, Lâm Phong biết mình không thể đánh lại đầu hắc giao này, sau nó còn cả 1 bầy tinh thú nữa nên dùng Tam dương chưởng để tạo lực đẩy cho hắn lùi về phía sau chạy trốn.
-Oành.
Thân thể Lâm Phong bị hất văng về phía sau mấy chục trượng, đụng gãy mấy cây đại thụ lớn mới dừng lại được, Lâm Phong ho ra mấy búng máu. Thân thể Lâm Phong cực kỳ rắn chắc lại có thêm trang bị phòng ngự nên không bị trọng thương, lợi dụng khi các tinh thú khác còn chưa lao lên Lâm Phong liền xoay người bỏ chạy.
Con hắc giao kia sững sờ thế quái nào tên này không chết, một con người vừa cứng rắn đối đầu với nó mà thậm chí còn không bị trọng thương. Thật ra nhờ lực đẩy của Tam dương chưởng mà Lâm Phong cũng không phải cứng rắn đối đầu với hắc giao, chỉ chạm nhẹ một cái là hắn ba xa tít tắp rồi. Bất ngờ qua đi, hắc giao chỉ huy một bầy tinh thú đuổi theo Lâm Phong.
Mười người kia không bị tinh thú phát hiện, vẫn đang ẩn nấp chờ đợi lệnh của Lâm Phong. Tinh thú tốc độ cực nhanh nhưng Lâm Phong cũng không kém, hắn có rất nhiều trang bị có thể tăng tốc.
Dựa theo tuyến đường kế hoạch đã vạch ra, Lâm Phong dẫn dụ tinh thú về phía những cái bẫy mà đội 10 người của hắn đã giăng ra, rất nhiều tinh thú cấp thấp bị những tấm lưới laze đã giăng sẵn giết chết.
Đội mười người kia có thể không phải đối thủ của cả một đàn tinh thú khổng lồ như vậy nhưng họ có lợi thế khoa học kỹ thuật cùng đánh lén, bất quá cũng chỉ diệt sát được những con tinh thú cấp 1 cấp 2 mà thôi, tinh thú cấp cao hơn đều tránh né được những cái bẫy này. Đặc biệt là con Hắc giao kia, vũ khí của họ căn bản là không tổn thương được nó, họ đã dùng súng ngắm bộc phá, thậm chí cả mấy loại boom nhưng con Hắc giao kia giống như không hề quan tâm, vẫn một đường truy đuổi Lâm Phong.
Trên đường chạy trốn Lâm Phong đã ném lại một quả boom Dương Lâm cuối cùng tại vị trí cách đây 2 dặm, mắt thấy con Hắc giao kia không thể ngăn cản, khoảng cách giữa nó và Lâm Phong chỉ còn khoảng 10 trượng, Lâm Phong không hề do dự nữa liền kích nổ boom Dương Lâm rồi bắn ra viên đạn được hắn định vị sẵn, sau đó chui vào không gian trữ vật được gắn trên viên đạn.
Viên đạn tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không kịp thoát khỏi tầm ảnh hưởng của quả boom, Lâm Phong ở bên trong không gian trữ vật như bị nghiền ép bởi không gian không ổn định, chỉ khoảng 10 giây sau hắn bắt buộc phải ra ngoài bởi nhận thấy không gian đã không ổn định bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Thần trí Lâm Phong lúc này rất mơ hồ nhưng hắn vẫn chưa ra khỏi Ám Lâm, bầy tinh thú phía sau hắn cũng không thấy đâu nữa, ít nhất đây là một tin tức tốt. Về phần mười người trong đội của hắn có lẽ không may mắn như Lâm Phong, theo tính toán nếu có thể thoát ra một chút nữa sẽ an toàn cho cả đội nhưng Lâm Phong bắt buộc phải dùng họ làm vật hy sinh vì trong bộ giáp của họ có một bộ phận có thể làm uy lực của boom Dương Lâm trở nên mạnh hơn, hắn cần phải sống nên có thể làm bất kì chuyện gì.
Lâm Phong gắng gượng bò ra khỏi Ám Lâm, khi gặp tinh thú cấp thấp liền quăng một quả boom vào là xong. Bất quá sau vài lần ném boom cùng với bị nghiền ép trong không gian lúc này hắn đã chật vật không chịu nổi, trên người không còn một chút da thịt bình thường nào, chằng chịt vết thương và vết bỏng, lúc này nhìn vào hắn chẳng khác nào mấy tên quái nhân trong film kinh dị, không thể tin được là hắn vẫn còn sống tuy nhiên nếu không tìm được một chỗ chữa thương có thể hắn sẽ chết mất.
Vừa ra khỏi Ám Lâm, Lâm Phong ngã xuống một con suối, ngất xỉu. Đăng bởi: admin
Ban đầu Lâm Phong thiết kế định vị trước vị trí của đầu đạn sẽ được bắn ra tại ngoại vi của Ám Lâm, sau đó phân tán robot do thám để tìm lại hang động lần trước hắn gặp phải, mất 2 canh giờ sau hắn mới tìm được và biết lối đi tới.
Có phương hướng cụ thể Lâm Phong bước vào Ám Lâm, lần này trong mắt của hắn Ám Lâm hoàn toàn khác với lúc trước, các dòng năng lượng chằng chịt khắp nơi đồng thời hướng đi của chúng tụ lại một chỗ là phương hướng mà hắn muốn đi tới, chẳng khác nào đan điền của con người phân tán năng lượng ra kinh mạch trong cơ thể. Lâm Phong gặp các loại tinh thú cấp 1, cấp 2 thậm chí cấp 3 trên đường đi, hắn sử dụng các biện pháp khác nhau để giết tinh thú.
Lúc thì đánh ra một quyền bình thường, lúc thì vận dụng bao tay, lúc thì chỉ dùng chân khí từ đan điền, lúc lại dùng chân khí chí dương từ mắt phải để kết liễu, có khi hắn dùng cả boom bình thường chỉ để kết liễu một tinh thú cấp 1 mà hắn gặp được.
Sau khi dùng nhiều cách hắn phát hiện khi dùng boom hay khi dùng chân khí của hắn thì các tinh thú bị hắn giết có chút khác biệt đó là không có tia “hắc khí” nào thoát ra từ chúng, còn những cách thông thường thì ngay khi tinh thú chết đều có 1 tia “hắc khí” thoát ra sau đó tiêu tán trong thiên địa. Tia “hắc khí” này giống như tia “hắc khí” mà Lâm Phong nhìn thấy khi những người trên chiến trường tử vong vậy, bất quá tia “hắc khí” này đậm đặc hơn một chút.
Lâm Phong thở dài, ánh mắt chán chường, có lẽ suy đoán của hắn về nơi này đã đúng.
Quả thực gặp được Thanh Ngọc đã cứu rỗi cuộc đời Lâm Phong, nếu không có Thanh Ngọc có lẽ bây giờ Lâm Phong đã bỏ cuộc rồi, khi ngươi phát hiện một bí mật khiến ngươi tuyệt vọng rằng dù có làm bất cứ điều gì cũng đều vô ích, thậm chí còn hoài nghi chính bản thân mình có phải thuộc về mình hay không, nếu không có bất kì thứ gì để níu kéo ngươi thì chắc chắn ngươi đã không thể nào bước tiếp mà từ bỏ.
Lâm Phong đã hiểu tại sao tồn tại ở Ám Lâm lại không để cho con người dùng vũ khí sức công phá lớn để đánh giết tinh thú nơi đây, bởi quy tắc không gian ở thế giới này rất mỏng manh, một khi dùng năng lượng lớn hoặc đẳng cấp năng lượng cao thì sẽ khiến cho không gian sinh ra một vài vết nứt nho nhỏ từ đó khiến những tia hắc khí bị cuốn vào một chiều không gian khác.
Nếu không phải mắt phải Lâm Phong có chút đặc biệt thì hắn sẽ không bao giờ nhận ra điều này, khi ở chiến trường thì hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng bây giờ thử nghiệm trên tinh thú quả nhiên điều hắn phán đoán lại đúng một phần.
Thế là trên đường tới hang động, gặp bất cứ tinh thú nào hắn cũng quăng một quả boom nhỏ vào luôn, ngươi tính kế ta, ta sẽ phá tan kế hoạch của người, mấy chục con tinh thú bị nổ tan xác. Lâm Phong không tính để cho mười người trong đội ra tay, bởi vì họ có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là hộ tống hắn ra khỏi Ám Lâm, không nên bứt dây động rừng.
Lúc Lâm Phong tới bên ngoài hang động, hắn thấy lần này là mấy trăm con tinh thú thậm chí có cả vượt qua tinh thú cấp 3, sợ rằng sau một thời gian nữa tất cả tinh thú của Ám Lâm khu vực Thông Thiên đế quốc đều tụ tập về đây.
Tổng hợp mọi thứ lại, Lâm Phong suy đoán đây là vị trí đan điền hoặc một nơi gì đó rất quan trọng của tồn tại trong Ám Lâm, sợ rằng hắn đã sắp khôi phục một phần rồi nên mới triệu tập nhiều tinh thú đến bảo vệ như vậy, nhưng cũng có nghĩa là trong thời khắc này hắn cực kỳ suy yếu. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên hàn mang, hắn lấy ra một quả boom Dương Lâm đặt ở đây, sau khi chạy ra khoảng cách 5 dặm hắn dùng thiết bị kích hoạt nổ cùng với sự điều khiển chân khí của hắn cũng có thể kích hoạt từ xa, đổi lại là người khác thì chỉ có thể ôm boom cảm tử mà thôi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất run rẩy, không gian như một mảnh gương bị tàn phá, từng cái rãnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường lấy vụ nổ làm trung tâm tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, một cỗ hấp lực từ đó tỏa ra. Mọi thứ trong phạm vi bán kính 3 dặm đều tan thành mây khói, một cái hố cực kỳ sâu không thấy đáy trong đó tản mát ra từng trận ba động năng lượng mạnh mẽ, tràn đầy sinh cơ. Lâm Phong không chút do dự chạy lại, hắn cảm nhận được phải làm nhanh rút gọn, nếu không sẽ có cực kì nhiều tinh thú tràn tới.
Tại một không gian tối tăm, một âm thanh gào rú tức giận:
-Khốn kiếp, nếu không phải bản tướng đang trong giai đoạn cực kỳ suy yếu thì ta đã ra ngoài tát một cái cho tên khốn kiếp kia tan thành mây khói, thế nhưng tại sao hắn lại thoát được sự khống chế của ta. Các con, mau lại đây xé xác hắn thành trăm mảnh cho ta.
Lâm Phong đi theo hướng nguồn năng lượng phát ra, không biết hắn đã đi xuống sâu bao nhiêu nhưng không cảm thấy nóng hay áp lực mà chỉ cảm thấy một sự thoải mái từ tận sâu trong tâm hồn cho đến khi trước mắt Lâm Phong là một mảnh không gian trắng xóa, một khí tức cực kỳ nhu hòa tản ra, tại đó trôi nổi 2 viên đá hình hoa sen đủ loại màu sắc nhưng nhìn kỹ thì lại không cảm nhận được màu sắc gì, Lâm Phong không chút do dự lao lên thu 2 viên đá vào nhẫn trữ vật nhưng chỉ thu được một viên, còn một viên đã tự động chui vào người, trôi nổi tại đan điền của Lâm Phong.
Lâm Phong vô cùng khó hiểu không biết tại sao đá lại có thể chui vào người mình cơ chứ, bất quá việc kì dị hơn hắn đã thấy nhiều lắm nên không suy nghĩ nhiều nữa mà tập trung nhanh chóng tìm đường lui. Đang muốn rút lui thì Lâm Phong cảm nhận được một trận rung động truyền tới.
-Không tốt, nơi này muốn sụp đổ. Lâm Phong điên cuồng lao ra ngoài, phía sau không ngừng bị một lỗ đen cắn nuốt thành hư vô, truyền ra âm thanh không cam lòng Lâm Phong đều nghe rõ ràng.
-Khốn kiếp, tạo hóa của ta, hỗn độn đan điền của ta, hỗn độn song thạch thai của ta, các con mau giết hắn, đừng để hắn chạy thoát.
Lâm Phong mau chóng suy nghĩ phương pháp chạy thoát, vừa ra khỏi cửa hang động, hắn thấy một con hắc giao thật lớn cùng một bầy tinh thú ở phía sau, con hắc giao này chắc cũng phải là tinh thú cấp 5 thậm chí cấp 6 a.
-Lần này chơi lớn rồi a.
Lâm Phong cười khổ. Con hắc giao nhìn thấy Lâm Phong liền phun ra một làn khói đen, sau đó theo làn khói lao thẳng về phía Lâm phong, ý đồ nếu làn khói đen không làm gì được Lâm Phong liền muốn dùng nhục thân của nó nghiền ép Lâm Phong.
Lâm Phong cảm nhận trong làn khói đó ẩn chứa khí tức cực độc, chỉ sợ hắn vừa chạm vào là bị phân hủy luôn. Không thể tránh né, Lâm Phong chỉ còn cách liều mạng điều động chân khí chí dương từ mắt phải của hắn, bởi năng lượng cực nóng có thể hóa giải được độc tính.
Quả nhiên chân khí của Lâm Phong có thể hóa giải được làn khói đen, có thể tu vi của Lâm Phong kém hắc giao rất nhiều nhưng đẳng cấp chân khí của hắn đã vượt qua thế giới này nên Lâm Phong không bị ảnh hưởng từ làn khói đen chút nào.
Khói đen bị hóa giải Lâm Phong thấy hắc giao dùng cả thân thể lao tới Lâm phong điên cuồng vận chuyển chân khí tại đan điền cùng với bao tay đánh ra Tam dương chưởng, Lâm Phong biết mình không thể đánh lại đầu hắc giao này, sau nó còn cả 1 bầy tinh thú nữa nên dùng Tam dương chưởng để tạo lực đẩy cho hắn lùi về phía sau chạy trốn.
-Oành.
Thân thể Lâm Phong bị hất văng về phía sau mấy chục trượng, đụng gãy mấy cây đại thụ lớn mới dừng lại được, Lâm Phong ho ra mấy búng máu. Thân thể Lâm Phong cực kỳ rắn chắc lại có thêm trang bị phòng ngự nên không bị trọng thương, lợi dụng khi các tinh thú khác còn chưa lao lên Lâm Phong liền xoay người bỏ chạy.
Con hắc giao kia sững sờ thế quái nào tên này không chết, một con người vừa cứng rắn đối đầu với nó mà thậm chí còn không bị trọng thương. Thật ra nhờ lực đẩy của Tam dương chưởng mà Lâm Phong cũng không phải cứng rắn đối đầu với hắc giao, chỉ chạm nhẹ một cái là hắn ba xa tít tắp rồi. Bất ngờ qua đi, hắc giao chỉ huy một bầy tinh thú đuổi theo Lâm Phong.
Mười người kia không bị tinh thú phát hiện, vẫn đang ẩn nấp chờ đợi lệnh của Lâm Phong. Tinh thú tốc độ cực nhanh nhưng Lâm Phong cũng không kém, hắn có rất nhiều trang bị có thể tăng tốc.
Dựa theo tuyến đường kế hoạch đã vạch ra, Lâm Phong dẫn dụ tinh thú về phía những cái bẫy mà đội 10 người của hắn đã giăng ra, rất nhiều tinh thú cấp thấp bị những tấm lưới laze đã giăng sẵn giết chết.
Đội mười người kia có thể không phải đối thủ của cả một đàn tinh thú khổng lồ như vậy nhưng họ có lợi thế khoa học kỹ thuật cùng đánh lén, bất quá cũng chỉ diệt sát được những con tinh thú cấp 1 cấp 2 mà thôi, tinh thú cấp cao hơn đều tránh né được những cái bẫy này. Đặc biệt là con Hắc giao kia, vũ khí của họ căn bản là không tổn thương được nó, họ đã dùng súng ngắm bộc phá, thậm chí cả mấy loại boom nhưng con Hắc giao kia giống như không hề quan tâm, vẫn một đường truy đuổi Lâm Phong.
Trên đường chạy trốn Lâm Phong đã ném lại một quả boom Dương Lâm cuối cùng tại vị trí cách đây 2 dặm, mắt thấy con Hắc giao kia không thể ngăn cản, khoảng cách giữa nó và Lâm Phong chỉ còn khoảng 10 trượng, Lâm Phong không hề do dự nữa liền kích nổ boom Dương Lâm rồi bắn ra viên đạn được hắn định vị sẵn, sau đó chui vào không gian trữ vật được gắn trên viên đạn.
Viên đạn tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không kịp thoát khỏi tầm ảnh hưởng của quả boom, Lâm Phong ở bên trong không gian trữ vật như bị nghiền ép bởi không gian không ổn định, chỉ khoảng 10 giây sau hắn bắt buộc phải ra ngoài bởi nhận thấy không gian đã không ổn định bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Thần trí Lâm Phong lúc này rất mơ hồ nhưng hắn vẫn chưa ra khỏi Ám Lâm, bầy tinh thú phía sau hắn cũng không thấy đâu nữa, ít nhất đây là một tin tức tốt. Về phần mười người trong đội của hắn có lẽ không may mắn như Lâm Phong, theo tính toán nếu có thể thoát ra một chút nữa sẽ an toàn cho cả đội nhưng Lâm Phong bắt buộc phải dùng họ làm vật hy sinh vì trong bộ giáp của họ có một bộ phận có thể làm uy lực của boom Dương Lâm trở nên mạnh hơn, hắn cần phải sống nên có thể làm bất kì chuyện gì.
Lâm Phong gắng gượng bò ra khỏi Ám Lâm, khi gặp tinh thú cấp thấp liền quăng một quả boom vào là xong. Bất quá sau vài lần ném boom cùng với bị nghiền ép trong không gian lúc này hắn đã chật vật không chịu nổi, trên người không còn một chút da thịt bình thường nào, chằng chịt vết thương và vết bỏng, lúc này nhìn vào hắn chẳng khác nào mấy tên quái nhân trong film kinh dị, không thể tin được là hắn vẫn còn sống tuy nhiên nếu không tìm được một chỗ chữa thương có thể hắn sẽ chết mất.
Vừa ra khỏi Ám Lâm, Lâm Phong ngã xuống một con suối, ngất xỉu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.