Chương 391: Phúc tinh?
Tiểu Bảo Trùng Sinh
27/12/2018
Mấy ngày tiếp theo, tuy Lâm Phong chỉ biết luyện đúng một loại đan dược
là Thăng Hồn Đan nhưng người đến cầu đan không bao giờ thiếu, không nói
Cửu Thập Cửu Thành nhân số không ít thì có rất nhiều người tranh thủ đầu cơ trục lợi chờ Lâm Phong luyện xong một viên lại chạy ra sau xếp hàng.
Nngười cũ tái xếp hàng, người mới chạy đến gia nhập hàng ngũ, cứ thế đoàn người kéo dài liên miên không dứt, đổi lại một luyện đan sư bình thường sợ rằng không mệt chết cũng chán muốn chết.
Dù sao luyện đan là một quá trình rất tiêu hao tinh lực, liên tục luyện đan không ngừng nghỉ không khác gì một loại tra tấn tinh thần, lại nói cả ngày luyện một đám Thăng Hồn Đan cấp thấp có tác dụng gì sao?
Đáp án là... có.
Trước giờ Lâm Phong vẫn luôn có tính tò mò rất cao, người khác có lẽ chỉ chú ý vào luyện sao cho thành đan còn Lâm Phong lúc luyện Thăng Hồn Đan lại để tâm vào nghiên cứu linh hồn chi lực, hắn muốn biết vì cái gì Thăng Hồn Đan có thể giúp tu sĩ gia tăng linh hồn chi lực đâu?
Về mặt cơ bản, Thăng Hồn Đan rất tương tự Thần Thức Đan, nhưng tác dụng của hai bên lại khác nhau một trời một vực.
Thần Thức Đan chỉ là xoa dịu thức hải, hiệu quả cũng không lớn, mà Thăng Hồn Đan lại là giúp tu sĩ gia tăng linh hồn chi lực, tuy chỉ gia tăng một chút xíu nhưng đã rất khủng bố rồi, phải biết ở Thái Sơ Giới phương pháp tu luyện linh hồn chi lực gần như không tồn tại.
Thăng Hồn Đan một khi truyền ra đoán chừng Thái Sơ Giới sẽ bùng nổ a.
Bất quá sau nhiều lần thử nghiệm và quan sát, Lâm Phong khá thất vọng bởi Thăng Hồn Đan phải phối hợp với công pháp Ám Minh Giới mới có tác dụng trên, nếu không có công pháp thì Thăng Hồn Đan không khác Thần Thức Đan là mấy, cùng lắm là bản nâng cấp của Thần Thức Đan thôi.
Sở dĩ Thăng Hồn Đan giúp những người kia đột phá dễ dàng là do hồn lực tăng lên kích thích tiềm lực của một người tăng lên, chất biến dẫn đến lượng biến thuân thế gia tăng tu vi chứ không phải Thăng Hồn Đan là đan dược nghịch thiên ăn một viên sẽ đột phá.
Ngoài ra Thăng Hồn Đan có một nhược điểm là càng ăn nhiều hiệu quả sẽ càng giảm xuống, đến một lúc nào đó Thăng Hồn Đan liền mất tác dụng vì tiềm lực đã được khai phá tới cực hạn.
Người nào thông minh sẽ không ăn Thăng Hồn Đan cấp thấp, phải đợi tu vi lên cao một chút, căn cơ vững vàng một chút mới ăn vào Thăng Hồn Đan cấp cao để đem đến hiệu quả tốt nhất, tiềm lực được đẩy lên cao nhất, ăn Thăng Hồn Đan cấp thấp cũng giống như bỏ gốc lấy ngọn vậy.
Điều này tại Ám Minh Giới không phải bí mật gì, nhưng người muốn Thăng Hồn Đan cấp thấp vẫn rất nhiều, dù sao không phải ai cũng là thiên tài, ai biết có đợi được đến ngày kia để ăn Thăng Hồn Đan cao cấp hay không, cây chưa kịp mọc đã chết thì còn quan tâm cái gì gốc cái gì ngọn nữa.
Dùng hai ngày hiểu thấu triệt Thăng Hồn Đan, Lâm Phong chuyển sang thăm dò công pháp của Ám Minh Giới, đáng tiếc đẳng cấp công pháp của người ở Cửu Thập Cửu Thành quá thấp không có giá trị nghiên cứu.
Được cái tạo nghệ linh hồn của Lâm Phong trong mấy ngày này đã đề thăng lên thêm một bước, Chấn Hồn bây giờ không đơn giản là choáng váng đối thủ nữa mà có thể chấn Nguyên Thần (tu sĩ bước thứ nhất) hay Thần Hồn (tu sĩ bước thứ hai) của đối thủ ra ngoài.
Nguyên Thần (Thần Hồn) ly thể, chém giết liền dễ dàng hơn nhiều.
Thậm chí Toái Hồn, đệ nhị thức trong Linh Hồn Tam Thức cũng đang dần được Lâm Phong mò đến, đợi Toái Hồn xây dựng xong Lâm Phong giết người liền không cần động tay động chân, một phát Chấn Hồn cộng thêm một phát Toái Hồn là đủ.
Hôm nay là ngày thứ mười Lâm Phong “giúp người làm vui”, nhân khí đã tăng lên tới cực hạn, tại Cửu Thập Cửu Thành không ai không biết cái tên “Tư Nguyên Chương”, mỗi lần gặp Lâm Phong đều chủ động gật đầu chào hỏi một cái.
Nhưng mà, Lâm Phong vẫn không có tư cách để vào thành.
Bởi con cá lớn nhất chưa xuất hiện, Thành Chủ chưa tỏ ý kiến nên không có ai dám chứa chấp Lâm Phong cả.
Hơn mười ngày liên tục luyện đan, Lâm Phong bỗng đứng dậy nói:
-Các vị, ta đã mệt mỏi, mời các vị trở về đi.
Một câu nói nhẹ nhàng, lại tựa như thiên lôi oanh đỉnh, đoàn người đang ngoan ngoãn xếp hàng loạn thành một đoàn hò hét.
-Đại ca, đừng đùa a, ta xếp hàng từ sáng giờ rồi a.
-Đại ca, luyện giúp ta một viên thôi.
-Tiểu huynh đệ, đừng dọn sạp a.
-Tiểu huynh đệ, van cầu ngươi ở lại.
Miếng bánh ngọt đột ngột bay mất, có ai bình tĩnh được nữa? Nói thật nếu không phải biết Lâm Phong rất mạnh thì những lời kia sẽ biến thành rất khó nghe.
Lâm Phong không nhanh không chậm nói:
-Các vị bình tĩnh nghe ta nói, ta chỉ có một người, hiệu suất luyện đan đương nhiên không thể đáp ứng toàn bộ, chưa kể ta cũng cần tu luyện không thể nào cứ mở sạp luyện đan mãi được, ta nói thẳng luôn hôm nay là ngày cuối ta mở sạp luyện đan.
-Chắc hẳn các vị đều biết mục đích của ta là gì, cho nên ta sẽ mở một điều kiện, chỉ cần Thành Chủ ra mặt tiếp đón, ta sẽ truyền lại luyện đan đạo thống cho Cửu Thập Cửu Thành, đến lúc đó ta dám cam đoan sẽ có rất nhiều luyện đan sư sinh ra, các vị cũng không sợ thiếu đan dược nữa rồi.
Hiển nhiên người khác không nghĩ tới Lâm Phong thẳng thắn đến thế, Thành Chủ không ra liền gọi đích danh, đổi lại là mười ngày trước chắc chắn Lâm Phong sẽ bị mỗi người nhổ một ngụm nước bọt dìm chết, một cái ngoại lai cũng dám hô to gọi nhỏ Thành Chủ?
Ngươi mạnh thì thế nào, đây là Ám Minh Giới, không phải Thái Sơ Giới, mặc kệ có Dục Tướng đại nhân che chở ngươi cũng không có gan để làm càn.
Nhưng phàm là ai trải qua hoa thơm trái ngọt đều không muốn trở lại cảnh nằm gai nếm mật, điều kiện của Lâm Phong khiến rất nhiều người động dung hận không thể ngay lập tức trói Thành Chủ lại nộp lên cho Lâm Phong, cái viễn cảnh Lâm Phong vẽ ra quá mức hấp dẫn.
Tuy nhiên vẫn có không ít người bực bội chửi rủa:
-Hừ, một kẻ ngoại lai cũng dám nói truyền đạo thống, không biết xấu hổ.
-Phải đấy, đây căn bản là nói bừa lấy tiếng, mọi người đừng tin hắn.
-Con mẹ nó, ta sớm biết hắn chẳng phải dạng người tốt lành gì, biết luyện đan thì giỏi lắm sao, còn không phải thông qua thủ đoạn lấy lòng chúng ta.
-Bép... bép... bép...
Một loạt âm thanh va chạm đồng thời vang lên, sau đó là một tràng yên tĩnh quỷ dị.
Toàn trường tĩnh lặng, chỉ thấy mấy người vừa rồi lên tiếng chửi Lâm Phong mỗi người không hiểu thấu bị ăn một cái tát thẳng mặt, khuôn mặt sưng vù kém chút nhận không ra, thanh âm càng bị phong bế, đáng sợ hơn là mấy viên Thăng Hồn Đan cất trong nhẫn trữ vật những người đó vỡ vụn hết.
Các ngươi nghĩ ta sợ? Sai lầm lớn, tuy Lâm Phong không biết Dục Tướng có ý gì nhưng hắn có tám thành nắm chắc nàng sẽ ra mặt bảo hộ hắn, kể cả hắn có ra tay giết người đi nữa.
Lùi một bước mà nói, trước lợi ích to lớn không ai có khả năng nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ giữa hai giới có thù oán gì đi chăng nữa chỉ cần Lâm Phong chứng tỏ có thể bồi dưỡng ra một đống luyện đan sư thì chưa biết chừng cao tầng Ám Minh Giới sẽ đối đãi với hắn như khách quý nữa kìa, thế thì sợ cái gì.
Lâm Phong bộc phát khí thế của Vấn Đạo viên mãn hừ lạnh:
-Nể mặt Dục Tướng ta không giết các ngươi, bất quá nếu còn tái phạm ta cũng không ngại giết hết. Đừng cho rằng đây là hù dọa, một mình ta đổi lấy toàn bộ sinh mạng của một tòa thành rất đáng giá.
-Ừng ực....
Lời cảnh cáo điên cuồng không hề che giấu sát khí, rất nhiều người đã quen với thái độ thân thiện của Lâm Phong không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, bọn họ căm thù Thái Sơ Giới là thật nhưng bọn họ đồng dạng không muốn bồi cùng Lâm Phong chết cũng là thật.
Có ngu mới cùng một cái “tù binh” khô máu a.
Đúng lúc này, một người Hợp Thể viên mãn khí chất lẫm lẫm xuất hiện, phía trên áo bào có khắc ai chữ “Cửu Cửu” lập lòe, người nọ không phải Minh Lâm, Thành Chủ Cửu Thập Cửu Thành thì là ai.
Minh Lâm lộ diện, ngoại trừ Lâm Phong ra toàn bộ những người khác đều quỳ một gối triều bái.
-Bái kiến Thành Chủ.
Minh Lâm khẽ gật đầu phất tay cách không nâng đỡ đoàn người đứng dậy, hắn nhìn chăm chăm vào Lâm Phong nói:
-Ngươi nói là thật?
Kì thực ngay từ đầu Lâm Phong đã biết Minh Lâm ở phụ cận mới chủ động lên tiếng kéo hắn ra, bây giờ đạt được mục đích Lâm Phong không dài dòng nói thẳng vào vấn đề chính:
-Không sai, đạo thống luyện đan của Ám Minh Giới rất phức tạp, ta có thể cải biến nó đơn giản hơn.
Nghe lời này, Minh Lâm trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng, nếu Lâm Phong chỉ nói “tạo nghệ của ta rất cao cam đoan bồi dưỡng ra được luyện đan sư” thì thôi, đằng này Lâm Phong lại nói “cải biến đạo thống” là một cái ý tứ rất kinh khủng a.
Một khi Lâm Phong làm được, không chỉ có Cửu Thập Cửu Thành đại phóng hào quang mà là cả Minh Tộc được nhờ, chẳng lẽ đây là dụng ý của Dục Tướng đại nhân sao?
Rất có khả năng, có thể Dục Tướng đại nhân nhìn trúng tạo nghệ luyện đan của Lâm Phong mới để hắn tự do sinh tồn, người này... không thể nghi ngờ là phúc tinh của Ám Minh Giới, mặc dù hắn đến từ Thái Sơ Giới.
Minh Lâm cố nén kích động nói:
-Tư đạo hữu, mời.
Nngười cũ tái xếp hàng, người mới chạy đến gia nhập hàng ngũ, cứ thế đoàn người kéo dài liên miên không dứt, đổi lại một luyện đan sư bình thường sợ rằng không mệt chết cũng chán muốn chết.
Dù sao luyện đan là một quá trình rất tiêu hao tinh lực, liên tục luyện đan không ngừng nghỉ không khác gì một loại tra tấn tinh thần, lại nói cả ngày luyện một đám Thăng Hồn Đan cấp thấp có tác dụng gì sao?
Đáp án là... có.
Trước giờ Lâm Phong vẫn luôn có tính tò mò rất cao, người khác có lẽ chỉ chú ý vào luyện sao cho thành đan còn Lâm Phong lúc luyện Thăng Hồn Đan lại để tâm vào nghiên cứu linh hồn chi lực, hắn muốn biết vì cái gì Thăng Hồn Đan có thể giúp tu sĩ gia tăng linh hồn chi lực đâu?
Về mặt cơ bản, Thăng Hồn Đan rất tương tự Thần Thức Đan, nhưng tác dụng của hai bên lại khác nhau một trời một vực.
Thần Thức Đan chỉ là xoa dịu thức hải, hiệu quả cũng không lớn, mà Thăng Hồn Đan lại là giúp tu sĩ gia tăng linh hồn chi lực, tuy chỉ gia tăng một chút xíu nhưng đã rất khủng bố rồi, phải biết ở Thái Sơ Giới phương pháp tu luyện linh hồn chi lực gần như không tồn tại.
Thăng Hồn Đan một khi truyền ra đoán chừng Thái Sơ Giới sẽ bùng nổ a.
Bất quá sau nhiều lần thử nghiệm và quan sát, Lâm Phong khá thất vọng bởi Thăng Hồn Đan phải phối hợp với công pháp Ám Minh Giới mới có tác dụng trên, nếu không có công pháp thì Thăng Hồn Đan không khác Thần Thức Đan là mấy, cùng lắm là bản nâng cấp của Thần Thức Đan thôi.
Sở dĩ Thăng Hồn Đan giúp những người kia đột phá dễ dàng là do hồn lực tăng lên kích thích tiềm lực của một người tăng lên, chất biến dẫn đến lượng biến thuân thế gia tăng tu vi chứ không phải Thăng Hồn Đan là đan dược nghịch thiên ăn một viên sẽ đột phá.
Ngoài ra Thăng Hồn Đan có một nhược điểm là càng ăn nhiều hiệu quả sẽ càng giảm xuống, đến một lúc nào đó Thăng Hồn Đan liền mất tác dụng vì tiềm lực đã được khai phá tới cực hạn.
Người nào thông minh sẽ không ăn Thăng Hồn Đan cấp thấp, phải đợi tu vi lên cao một chút, căn cơ vững vàng một chút mới ăn vào Thăng Hồn Đan cấp cao để đem đến hiệu quả tốt nhất, tiềm lực được đẩy lên cao nhất, ăn Thăng Hồn Đan cấp thấp cũng giống như bỏ gốc lấy ngọn vậy.
Điều này tại Ám Minh Giới không phải bí mật gì, nhưng người muốn Thăng Hồn Đan cấp thấp vẫn rất nhiều, dù sao không phải ai cũng là thiên tài, ai biết có đợi được đến ngày kia để ăn Thăng Hồn Đan cao cấp hay không, cây chưa kịp mọc đã chết thì còn quan tâm cái gì gốc cái gì ngọn nữa.
Dùng hai ngày hiểu thấu triệt Thăng Hồn Đan, Lâm Phong chuyển sang thăm dò công pháp của Ám Minh Giới, đáng tiếc đẳng cấp công pháp của người ở Cửu Thập Cửu Thành quá thấp không có giá trị nghiên cứu.
Được cái tạo nghệ linh hồn của Lâm Phong trong mấy ngày này đã đề thăng lên thêm một bước, Chấn Hồn bây giờ không đơn giản là choáng váng đối thủ nữa mà có thể chấn Nguyên Thần (tu sĩ bước thứ nhất) hay Thần Hồn (tu sĩ bước thứ hai) của đối thủ ra ngoài.
Nguyên Thần (Thần Hồn) ly thể, chém giết liền dễ dàng hơn nhiều.
Thậm chí Toái Hồn, đệ nhị thức trong Linh Hồn Tam Thức cũng đang dần được Lâm Phong mò đến, đợi Toái Hồn xây dựng xong Lâm Phong giết người liền không cần động tay động chân, một phát Chấn Hồn cộng thêm một phát Toái Hồn là đủ.
Hôm nay là ngày thứ mười Lâm Phong “giúp người làm vui”, nhân khí đã tăng lên tới cực hạn, tại Cửu Thập Cửu Thành không ai không biết cái tên “Tư Nguyên Chương”, mỗi lần gặp Lâm Phong đều chủ động gật đầu chào hỏi một cái.
Nhưng mà, Lâm Phong vẫn không có tư cách để vào thành.
Bởi con cá lớn nhất chưa xuất hiện, Thành Chủ chưa tỏ ý kiến nên không có ai dám chứa chấp Lâm Phong cả.
Hơn mười ngày liên tục luyện đan, Lâm Phong bỗng đứng dậy nói:
-Các vị, ta đã mệt mỏi, mời các vị trở về đi.
Một câu nói nhẹ nhàng, lại tựa như thiên lôi oanh đỉnh, đoàn người đang ngoan ngoãn xếp hàng loạn thành một đoàn hò hét.
-Đại ca, đừng đùa a, ta xếp hàng từ sáng giờ rồi a.
-Đại ca, luyện giúp ta một viên thôi.
-Tiểu huynh đệ, đừng dọn sạp a.
-Tiểu huynh đệ, van cầu ngươi ở lại.
Miếng bánh ngọt đột ngột bay mất, có ai bình tĩnh được nữa? Nói thật nếu không phải biết Lâm Phong rất mạnh thì những lời kia sẽ biến thành rất khó nghe.
Lâm Phong không nhanh không chậm nói:
-Các vị bình tĩnh nghe ta nói, ta chỉ có một người, hiệu suất luyện đan đương nhiên không thể đáp ứng toàn bộ, chưa kể ta cũng cần tu luyện không thể nào cứ mở sạp luyện đan mãi được, ta nói thẳng luôn hôm nay là ngày cuối ta mở sạp luyện đan.
-Chắc hẳn các vị đều biết mục đích của ta là gì, cho nên ta sẽ mở một điều kiện, chỉ cần Thành Chủ ra mặt tiếp đón, ta sẽ truyền lại luyện đan đạo thống cho Cửu Thập Cửu Thành, đến lúc đó ta dám cam đoan sẽ có rất nhiều luyện đan sư sinh ra, các vị cũng không sợ thiếu đan dược nữa rồi.
Hiển nhiên người khác không nghĩ tới Lâm Phong thẳng thắn đến thế, Thành Chủ không ra liền gọi đích danh, đổi lại là mười ngày trước chắc chắn Lâm Phong sẽ bị mỗi người nhổ một ngụm nước bọt dìm chết, một cái ngoại lai cũng dám hô to gọi nhỏ Thành Chủ?
Ngươi mạnh thì thế nào, đây là Ám Minh Giới, không phải Thái Sơ Giới, mặc kệ có Dục Tướng đại nhân che chở ngươi cũng không có gan để làm càn.
Nhưng phàm là ai trải qua hoa thơm trái ngọt đều không muốn trở lại cảnh nằm gai nếm mật, điều kiện của Lâm Phong khiến rất nhiều người động dung hận không thể ngay lập tức trói Thành Chủ lại nộp lên cho Lâm Phong, cái viễn cảnh Lâm Phong vẽ ra quá mức hấp dẫn.
Tuy nhiên vẫn có không ít người bực bội chửi rủa:
-Hừ, một kẻ ngoại lai cũng dám nói truyền đạo thống, không biết xấu hổ.
-Phải đấy, đây căn bản là nói bừa lấy tiếng, mọi người đừng tin hắn.
-Con mẹ nó, ta sớm biết hắn chẳng phải dạng người tốt lành gì, biết luyện đan thì giỏi lắm sao, còn không phải thông qua thủ đoạn lấy lòng chúng ta.
-Bép... bép... bép...
Một loạt âm thanh va chạm đồng thời vang lên, sau đó là một tràng yên tĩnh quỷ dị.
Toàn trường tĩnh lặng, chỉ thấy mấy người vừa rồi lên tiếng chửi Lâm Phong mỗi người không hiểu thấu bị ăn một cái tát thẳng mặt, khuôn mặt sưng vù kém chút nhận không ra, thanh âm càng bị phong bế, đáng sợ hơn là mấy viên Thăng Hồn Đan cất trong nhẫn trữ vật những người đó vỡ vụn hết.
Các ngươi nghĩ ta sợ? Sai lầm lớn, tuy Lâm Phong không biết Dục Tướng có ý gì nhưng hắn có tám thành nắm chắc nàng sẽ ra mặt bảo hộ hắn, kể cả hắn có ra tay giết người đi nữa.
Lùi một bước mà nói, trước lợi ích to lớn không ai có khả năng nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ giữa hai giới có thù oán gì đi chăng nữa chỉ cần Lâm Phong chứng tỏ có thể bồi dưỡng ra một đống luyện đan sư thì chưa biết chừng cao tầng Ám Minh Giới sẽ đối đãi với hắn như khách quý nữa kìa, thế thì sợ cái gì.
Lâm Phong bộc phát khí thế của Vấn Đạo viên mãn hừ lạnh:
-Nể mặt Dục Tướng ta không giết các ngươi, bất quá nếu còn tái phạm ta cũng không ngại giết hết. Đừng cho rằng đây là hù dọa, một mình ta đổi lấy toàn bộ sinh mạng của một tòa thành rất đáng giá.
-Ừng ực....
Lời cảnh cáo điên cuồng không hề che giấu sát khí, rất nhiều người đã quen với thái độ thân thiện của Lâm Phong không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, bọn họ căm thù Thái Sơ Giới là thật nhưng bọn họ đồng dạng không muốn bồi cùng Lâm Phong chết cũng là thật.
Có ngu mới cùng một cái “tù binh” khô máu a.
Đúng lúc này, một người Hợp Thể viên mãn khí chất lẫm lẫm xuất hiện, phía trên áo bào có khắc ai chữ “Cửu Cửu” lập lòe, người nọ không phải Minh Lâm, Thành Chủ Cửu Thập Cửu Thành thì là ai.
Minh Lâm lộ diện, ngoại trừ Lâm Phong ra toàn bộ những người khác đều quỳ một gối triều bái.
-Bái kiến Thành Chủ.
Minh Lâm khẽ gật đầu phất tay cách không nâng đỡ đoàn người đứng dậy, hắn nhìn chăm chăm vào Lâm Phong nói:
-Ngươi nói là thật?
Kì thực ngay từ đầu Lâm Phong đã biết Minh Lâm ở phụ cận mới chủ động lên tiếng kéo hắn ra, bây giờ đạt được mục đích Lâm Phong không dài dòng nói thẳng vào vấn đề chính:
-Không sai, đạo thống luyện đan của Ám Minh Giới rất phức tạp, ta có thể cải biến nó đơn giản hơn.
Nghe lời này, Minh Lâm trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng, nếu Lâm Phong chỉ nói “tạo nghệ của ta rất cao cam đoan bồi dưỡng ra được luyện đan sư” thì thôi, đằng này Lâm Phong lại nói “cải biến đạo thống” là một cái ý tứ rất kinh khủng a.
Một khi Lâm Phong làm được, không chỉ có Cửu Thập Cửu Thành đại phóng hào quang mà là cả Minh Tộc được nhờ, chẳng lẽ đây là dụng ý của Dục Tướng đại nhân sao?
Rất có khả năng, có thể Dục Tướng đại nhân nhìn trúng tạo nghệ luyện đan của Lâm Phong mới để hắn tự do sinh tồn, người này... không thể nghi ngờ là phúc tinh của Ám Minh Giới, mặc dù hắn đến từ Thái Sơ Giới.
Minh Lâm cố nén kích động nói:
-Tư đạo hữu, mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.