Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 307: Thu thêm nô bộc

Tiểu Bảo Trùng Sinh

15/04/2018

Chỉnh lí đồ đạc cướp được từ chín người bên ngoài xong xuôi, Lâm Phong lên tiếng ra lệnh:

-Các ngươi tự biết phải làm gì rồi, ta cho các ngươi nửa canh giờ thu xếp.

Nghe vậy Lôi Kình và Quách Đại không dám chậm trễ đáp:

-Vãn bối hiểu, xin tiền bối chờ một chút.

Sau đó hai người lập tức quay vào bên trong mắt trận “khuyên nhủ” những người còn lại giao ra linh khí kết tinh, mà cách “khuyên nhủ” nhanh nhất là dùng sức mạnh, không muốn cũng phải giao ra, dù sao Lâm Phong chỉ cho bọn họ nửa canh giờ.

Đương nhiên bên cạnh dùng sức mạnh hai người Lôi Kình, Quách Đại vẫn phải phí chút công phu miệng lưỡi thuyết phục để tránh tình trạng nổi lên bạo loạn, nếu không cả đám không chịu chấp nhận sự thật đòi đi ra vây công Lâm Phong liền rắc rối lớn.

Hai người Lôi Kình và Quách Đại không hổ là đội trưởng xử lí vấn đề vô cùng lão luyện, chưa tới nửa canh giờ sau hai người lần nữa bước ra, ngoài ra không có thêm người nào khác đi cùng, từ đó có thể thấy danh vọng của hai người trong đội ngũ rất cao, một lời nói ra rất được người tin tưởng ủng hộ.

Quách Đại dâng lên Lâm Phong một cái nhẫn trữ vật khai báo:

-Bên trong nhẫn trữ vật tổng cộng có hơn bốn nghìn viên linh khí kết tinh, cũng là toàn bộ số linh khí kết tinh còn lại trong liên minh, mong tiền bối không chê ít.

Tiếp nhận nhẫn trữ vật, Lâm Phong không cần đếm nói:

-Xem trên phân lượng các ngươi chịu hợp tác ta cũng không làm khó, mọi chuyện kết thúc ở đây. Phải rồi, các ngươi có biết gần đây còn chỗ nào có người hay không?

Biết Lâm Phong muốn làm gì, Quách Đại lấy ra Cổ Gian Thạch cảm ứng một chút rồi chỉ cho Lâm Phong một phương hướng:

-Bẩm tiền bối, cách đây ba năm vãn bối có gặp người của Thiên Cổ Quốc, bọn họ không kết minh với ai nên chỉ có hai mươi người, đồng thời nếu vãn bối đoán không sai có lẽ bây giờ họ đang ở phương hướng này.

Đạt được tin tức hữu dụng Lâm Phong ném lại cho Quách Đại năm trăm viên linh khí kết tinh:

-Tốt, đây coi như trả công cho các ngươi, chia như thế nào tùy các ngươi.

Quách Đại ôm quyền cảm tạ:

-Đa tạ tiền bối, tiền bối đi thong thả.

…………….

Nửa năm sau, khi chỉ còn cách mắt trận nơi đội ngũ Thiên Cổ Quốc tập trung khoảng một tháng đi đường Lâm Phong đột nhiên dừng lại, hắn chỉ vào một khối thiên thạch không lớn, thoạt nhìn không có gì đặc biệt đang trôi nổi nói:

-Chúng ta lại kia nghỉ ngơi một chút, mọi người liên tục di chuyển nửa năm đã mệt rồi.

Lời vừa nói ra khiến Thiên Minh Hạo khá cổ quái nhìn Lâm Phong, vừa đi vừa hấp thu linh khí kết tinh như cơm bữa cũng mệt được sao? Ta không thấy ngươi mệt mà chỉ thấy ngươi dùng hai năm rưỡi tu luyện một mạch tới Nguyên Anh trung kì luôn rồi.

Nếu đây gọi là mệt Thiên Minh Hạo hắn nguyện mệt suốt đời a.

Bất quá Thiên Minh Hạo không có hỏi nhiều, trong lúc đồng hành cùng Lâm Phong thì hắn đã rút ra một kết luận, đó là mỗi khi Lâm Phong làm gì đều có ý đồ sẵn chứ không phải tùy ý như mặt ngoài thể hiện, và chỉ cần nghe theo Lâm Phong liền đem lại hiệu quả rất lớn.

Thế là bốn người bước lên tảng thiên thạch, sau đó mỗi người lấy ra một ít đan dược bày ra bộ dáng “nghỉ ngơi” cho đúng ý Lâm Phong.

Nửa canh giờ sau…. Thiên Minh Hạo đang trong trạng thái “nghỉ ngơi” hơi rùng mình một cái rồi an tĩnh lại, từ vẻ mặt đến khí tức đều trầm ổn như không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên cái khẽ rùng mình kia làm sao qua mắt được Lâm Phong.

Lâm Phong gật gù thầm nói:

-Cá cắn câu rồi.

Nói xong Lâm Phong đặt ngón tay lên mi tâm của Thiên Minh Hạo, hai mắt nhắm hờ, nhật nguyệt chi lực không ngừng thông qua ngón tay của Lâm Phong truyền vào thức hải Thiên Minh Hạo.

Lúc này, trong không gian thức hải của Thiên Minh Hạo, một linh hồn thể có bộ dáng trung niên tầm ba mấy bốn mươi tuổi cười lớn:

-Ha hả, không ngờ lần này Thần Nguyên Mộ Địa mở ra lại có tên đệ tử tốt như thế này, rất thích hợp để lão phu đoạt xá.

Đương nhiên trong đây không thể thiếu thân ảnh Thiên Minh Hạo, trông thấy linh hồn thể trung niên cười lớn Thiên Minh Hạo lộ vẻ sợ hãi nói:

-Tiền bối…. tha mạng, bên ngoài còn nhiều người tốt hơn đệ tử nhiều lắm.

Linh hồn thể trung niên giống như không nghe thấy Thiên Minh Hạo van xin, lão lên tiếng dụ dỗ:



-Ngươi yên tâm, để lão phu tiếp quản thân thể chắc chắn ngươi sẽ nổi danh khắp Ngũ Hành Tinh, có khi ngươi còn có cơ hội trở thành Tinh Tử a. Còn bây giờ buông lỏng tâm thần đi, nếu chịu hợp tác lão phu sẽ để cho ngươi một con đường sống.

Lời nói của linh hồn thể vừa dứt, một bóng người thứ ba đột nhiên hiện ra chen ngang:

-Nga, không ngờ một tên lão tổ táng thân tinh không mười mấy vạn năm cũng dám nói ra mấy lời “trở thành Tinh Tử”, đây là khi dễ tiểu bối không có kiến thức hay sao?

Bóng người thứ ba không ai khác ngoài Lâm Phong, câu nói của hắn khiến linh hồn thể không thể cười được nữa, lão kinh hãi quát:

-Kẻ nào?

Bên kia, Nhìn thấy Lâm Phong hiện ra Thiên Minh Hạo cũng không cần diễn trò kéo dài thời gian nữa, hắn dụng tâm khóa lại không gian thức hải vênh mặt nói:

-Lão già, muốn đoạt xá ta lão có hỏi qua tiền bối nhà ta chưa?

Lần này tới lượt Lâm Phong cổ quái nhìn Thiên Minh Hạo, tên này hình như nhớ hơi nhầm, rõ ràng ngươi bị ta bắt ép phải trở thành người giúp việc vặt, tại sao bây giờ lại nói như thể ngươi là vãn bối yếu quí trong nhà và ta đang bảo vệ ngươi rồi?

Linh hồn thể kinh hãi Lâm Phong nhưng không xem Thiên Minh Hạo vào mắt, nghe lời vênh váo lão hừ lạnh:

-Hừ, đừng quên đây là thức hải của ngươi, một khi khai chiến tiền bối nhà ngươi cũng không bảo vệ nổi cho ngươi, tốt nhất ngươi nên mở thức hải để ta thoát ra, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.

Thật, lão không biết Lâm Phong là ai hay thực lực Lâm Phong như thế nào nhưng một người còn sống sờ sờ ở bên ngoài lại dễ dàng ngưng tụ “thân ảnh” trong thức hải của người khác chắc chắn không phải dạng tầm thường, lão không muốn xung đột với Lâm Phong.

Thà rằng chờ thêm mấy nghìn năm nữa lão cũng không nguyện ý giao chiến cùng Lâm Phong.

Nghe lời linh hồn thể nói khá có lí, Thiên Minh Hạo hơi chột dạ hỏi ý kiến Lâm Phong:

-Tiền bối, bây giờ làm thế nào?

Lâm Phong khoát tay:

-Không cần sợ, lão căn bản không làm nên trò trống gì.

Linh hồn thể tức giận nói:

-Hừ, tiểu bối vô tri, lão phu chính là Lôi Thiên Thần, người đứng ngang hàng với ngũ đại thủy tổ sáng lập ra Ngũ Đại Đế Quốc, dù bây giờ lão phu chỉ còn một đoàn linh hồn nhưng thủ đoạn của lão phu không phải thứ tiểu bối thời đại sau như các ngươi có thể tượng tượng ra.

Lâm Phong tùy ý đáp trả:

-Không tin? Lão có thể thử.

Nghe vậy Lôi Thiên Thần cấp tốc thử điều động linh hồn chi lực, nhưng mặc kệ lão điều động thế nào linh hồn chi lực đều không có cách vận dụng ra, giống như… mảnh thức hải này đã trở thành một cái phong ấn cực kì vững chắc khóa chặt linh hồn của lão.

Chứng kiến Lôi Thiên Thần thật không làm nên trò trống gì Thiên Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, bất quá nội tâm hắn càng nhiều hơn là kinh hãi, đây là thức hải của hắn a, làm sao Lâm Phong lại có thể tùy ý bố trí thủ đoạn mà hắn không hề hay biết?

Rốt cuộc đây là thức hải của hắn, hay đây là thức hải của Lâm Phong đâu?

Lôi Thiên Thần sắc mặt cực kì khó coi nói:

-Ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Phong không trả lời.

-Lão không cần biết, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ.

Lôi Thiên Thần biết lão không thể làm gì được đành phải đáp ứng:

-Tốt, ngươi cần cái gì.

Lâm Phong nói:

-Lão làm nô bộc cho ta trong vòng trăm năm, sau đó đường ai nấy đi, thế nào?

Lôi Thiên Thần không phải kẻ ngu, lão hỏi lại ngay:



-Ngươi sắp phải đối mặt với kẻ thù như thế nào? Nếu không có nắm chắc ta thà chết ở đây còn hơn phải làm nô bộc rồi chết nhục nhã.

Lâm Phong không giấu diếm nói luôn:

-Ít nhất là năm Hợp Thể viên mãn, ngoài ra có lẽ phải cộng thêm một đám Hợp Thể từ sơ kì đến hậu kì.

Lôi Thiên Thần một mặt choáng váng, mẹ nó, cái này là một người đấu cả Ngũ Hành Tinh rồi còn gì, thật có phần thắng sao?

-Sao, lão quyết định đi, theo ta hoặc chờ làm chất dinh dưỡng cho sủng vật của ta.

Lời này không phải Lâm Phong nói đùa, từ khi đột phá lên Nguyên Anh sơ kì thần đồng đã thuận thế khôi phục lại phần nào, trong suốt hai năm rưỡi đi đường hắn luôn vận dụng thần đồng tìm kiếm hồn thể hoặc nguyên thần của ‘‘các tiền bối’’ với mục đích làm đồ ăn cho Siêu Khuyển.

Tuy nhiên Lôi Thiên Thần có vẻ khá lợi hại, lại là lão tổ tu lôi rất thích hợp kết hợp cùng Thiên Minh Hạo làm việc nên Lâm Phong mới nổi lên ý định lôi kéo.

Nghe đến mấy từ ‘‘làm thức ăn cho sủng vật’’ Lôi Thiên Thần quả thực hơi ‘‘sợ’’, lại nhìn thấy Lâm Phong không hề sợ hãi khi nhắc đến ‘‘một đám Hợp Thể’’ khiến lão có hơi rục rịch, người này… nhất định không tầm thường, đi theo hắn chưa chắc đã là chuyện xấu.

Suy nghĩ một chút Lôi Thiên Thần đáp ứng:

-Được, chúng ta lập thiên đạo thệ ngôn đi.

…………………………….

Trở về ngoại giới, Lâm Phong không chút keo kiệt ném vào thức hải Thiên Minh Hạo một phần Vũ Trụ Chân Tủy cho Lôi Thiên Thần khôi phục, theo giao kèo Lôi Thiên Thần sẽ ở trong thức hải của Thiên Minh Hạo chứ không giống Vân Bằng đi đoạt xá người khác.

Dù sao tài nguyên của Lâm Phong có hạn, sở dĩ Vân Bằng có thể khôi phục nhanh tới Hợp Thể là vì Vân Bằng có nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy, ngược lại Lôi Thiên Thần ngoài linh hồn thể khá trọn vẹn ra lão chẳng còn cái gì có thể dựa vào.

Trên thực tế Lâm Phong khá bất ngờ khi thấy Lôi Thiên Thần chết lâu như vậy mà vẫn giữ được linh hồn khá trọn vẹn, theo lẽ thường linh hồn thể sẽ dần mai một theo thời gian, qua mười lăm vạn năm đáng lẽ phải thiếu khuyết mới đúng.

Sau đó hỏi ra Lâm Phong biết Lôi Thiên Thần có bí pháp để linh hồn rơi vào ngủ say tránh hao tổn linh hồn, cứ mấy nghìn năm linh hồn lão mới tỉnh lại từ trong ngủ say tìm người đoạt xá, tính ra lão ‘‘sống’’ dưới dạng linh hồn không dài, linh hồn vẫn được bảo toàn đầy đủ.

Đáng tiếc trước đó lão không tìm được người thích hợp nên không dám đoạt xá sợ khi trở về sẽ bị người khác phát hiện bắt lại, linh hồn trọn vẹn của một Hợp Thể là đồ tốt a.

Mãi đến hôm nay gặp được một cỗ thân thể vô cùng phù hợp lại bị người phản đoạt xá thu làm nô bộc, quả thực quá xui xẻo mà.

Tạm thời bỏ qua chuyện linh hồn, sau khi hoàn tất quá trình thu nô bộc Lâm Phong chưa lên đường ngay, hắn lên tiếng phân phó cho nhị nữ:

-Hai nàng tranh thủ đột phá Nguyên Anh hậu kì rồi chúng ta đi tiếp, ta cũng nhân cơ hội này luyện chút đan dược phòng thân, có lẽ đoạn thời gian tiếp theo sẽ không dễ dàng như hiện tại.

Nhị nữ nghe vậy đều gật đầu lấy ra linh khí kết tinh tu luyện, nói thật không cần Lâm Phong phân phó hai nàng cũng đề nghị đợi hai nàng đột phá mới đi tiếp.

Bởi vì hai nàng không giống Lâm Phong, hai nàng không đột phá trong lúc di chuyển được.

Thật, đừng nhìn Lâm Phong không cần dừng lại vẫn có thể đột phá liền cho rằng đột phá tiểu cảnh giới thật sự rất dễ dàng, nó chỉ dễ hơn đột phá đại cảnh giới chứ muốn đột phá tiểu cảnh giới vẫn cần có sự kích thích nhất định, nếu không sẽ chẳng có ai bị kẹt ở các tiểu cảnh giới từ sơ kì đến hậu kì.

Trong lúc nhị nữ chuyên tâm tu luyện, Lâm Phong đưa Thiên Lôi Châu cùng với một trăm viên linh khí kết tinh cho Thiên Minh Hạo nói:

-Ngươi cùng Thiên Lôi Tử tiền bối giao lưu học hỏi thêm vài thủ đoạn đi, lúc trở về sẽ rất khó khăn.

Thiên Minh Hạo gật đầu:

-Vãn bối nhất định không để tiền bối thất vọng.

Lâm Phong cười cười:

-Không phải ngươi đã biết ta không phải tiền bối rồi sao, sau này gọi Lâm huynh đi.

Nghe Lâm Phong khẳng định Thiên Minh Hạo liền thay đổi cách xưng hô:

-Ánh mắt Lâm huynh quả nhiên thông tuệ, nói thật có nhiều lúc ta thật sự cho rằng huynh là một vị đại năng nào đó chuyển thế.

Lâm Phong nhìn về phương xa nói:

-Tình thế ép buộc mà thôi.

Phát hiện ánh mắt Lâm Phong không bình thường Thiên Minh Hạo không tiện nói thêm điều gì ngồi xuống câu thông với Thiên Lôi Tử học tập, về phần Lâm Phong thăm dò thêm một chút chắc chắn không có nguy hiểm gì nữa liền lấy ra lò luyện đan bắt đầu luyện đan. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook