Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 73: Biến cố

SS Hà Thần

10/11/2023

– Một người cuối cùng, Độc Cô Băng Lan.  

Chấp sự trung niên nói ra, lúc này cũng chỉ còn một mình Độc Cô Băng Lan không có nghiệm chứng.  

Lục Lâm Thiên cũng tò mò, Độc Cô Băng Lan mình nhìn không thấu, không biết là cấp độ gì.  

Độc Cô Băng Lan bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước thủy tinh cầu, cổ tay trắng duỗi duỗi ra, bàn tay ngọc đặt lên thủy tinh cầu, trên thủy tinh cầu lập tức tỏa ra hào quang màu lam sáng ngời.  

– Độc Cô Băng Lan, mười tám tuổi, thủy hệ Vũ Sĩ cửu trọng, thiên phú thật tốt.  

Chấp sự Vân Dương Tông nói ra.  

– Vũ Sĩ cửu trọng.  

Lục Lâm Thiên chỉ hơi chút kinh ngạc, sớm đã cảm giác được Độc Cô Băng Lan bất phàm, Vũ Sĩ cửu trọng, trừ Vương Quang ra, người ở đây không mấy người là đối thủ của nàng.  

– Lại là Vũ Sĩ cửu trọng, top năm lần này kịch liệt không ít a.  

Không ít người nghị luận lên, lúc này xuất hiện không ít thế hệ mạnh mẽ, mà bây giờ trong năm danh ngạch Vân Dương Tông đã có Tần Thiên Hạo chiếm cứ một chỗ, cũng chỉ còn lại bốn vị trí, mà trong mọi người, hiện tại thiên phú cùng thực lực rất mạnh không chỉ có bốn người, tranh đoạt là không tránh được.  

– Bạch Mi trưởng lão, những năm qua Thiên Bảo Môn không tham gia, lần này Độc Cô Băng Lan vì sao lại tham gia đọ sức?  

Trên ghế trọng tài, gia chủ Dương Hướng Phong Dương gia hỏi.  

– Ta cũng không biết, Độc Cô tiểu thư Thiên Bảo Môn tham gia là trong môn bàn giao, lần này trấn Thanh Vân có không ít hạt giống tốt, không uổng công ta đi một chuyến.  

Nhìn thấy lần này có nhiều thế hệ thiên phú mạnh mẽ, trong mắt Bạch Mi trưởng lão đầy vui vẻ, đặc biệt là có một linh giả, một vũ giả tam hệ, hai vũ giả song hệ, đây chính là hạt giống một vạn chọn một a.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào những người dự thi hiện tại, lúc này chung quanh Lục Lâm Thiên vốn có năm mươi hai người dự thi, lúc này chỉ còn lại ba mươi tám người, mười bốn người bị đào thải.  

Ba mươi tám người còn lại, thiên phú ít nhất đều là thượng đẳng trở lên, nhưng thực lực thì không giống nhau, cao có thấp có, thiên phú cao, không có nghĩa là thực lực cũng mạnh.  

– Hiện tại bắt đầu đợt thứ hai, các ngươi thấy bệ đá phía sau ta không, các ngươi đi lên có thể tùy tiện ra tay, nhưng nhớ không được hạ sát thủ, nếu không sẽ thủ tiêu tư cách, tám người cuối cùng sẽ tiến vào vòng ba, hiện tại lên đi.  



Chấp sự Vân Dương Tông nói ra.  

Mọi người sớm đã chú ý tới, sau lưng chấp sự Vân Dương Tông có bệ đá cao hai mét, diện tích cũng không phải rất lớn, chỉ chừng hai trăm mét mà thôi.  

Sưu sưu sưu…  

Sau khi chấp sự Vân Dương Tông vừa mới nói xong, lập tức mấy đạo thân ảnh thả người bay lên cao cao, quy tắc đợt thứ hai, mọi người dường như sớm biết rõ, nếu nói tới gần vị trí trung ương sẽ có cơ hội lưu lại cuối cùng, nhưng mà chỉ là có cơ hội thôi.  

– Băng Lan, ta đi lên trước.  

Dương Diệu nói nhỏ một tiếng, lập tức thả người bay lên, cung trang màu đỏ bao lấy thân hình uyển chuyển thước tha nhảy lên bệ đá, thời điểm sắp rơi xuống đất, chân khí màu đỏ vây lấy thân thể, thân hình xẹt vòng cung chín mươi đột cuối cùng trong vô số ánh mắt nóng bỏng rơi xuống bệ đá.  

Vương Quang nhìn chằm chằm vào Dương Diệu, thần sắc trầm xuống, chân khí quanh người run run, thả người nhảy lên, trực tiếp đi tới chỗ tốt nhất của bệ đá, thân thể như bông tuyết, cuối cùng xoay tròn rơi xuống, tư thế phiêu nhiên giống như không có gì, thời điểm rơi xuống đất, trên bệ đá không có động tĩnh nào, làm cho không ít thiếu nữ vây xem reo hò lên.  

– Lâm Thiên, chúng ta cũng lên đi.  

Độc Cô Băng Lan mỉm cười, chân khí run run, thân hình lập tức nhảy lên, xẹt một đường vòng cung ưu mỹ, người ở giữa không trung, tóc dài tung bay, váy dài nhẹ đung đưa, giống như thiên tiên hạ phàm, lập tức đạt được không ít tiếng vỗ tay.  

Bệ đá không có cầu thang đi lên, Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể nhảy lên, chân khí run run, đạp mạnh một cái nhảy lên.  

Mà thời điểm này hàn ý trong mắt Lục Thiếu Hổ lóe lên, thân ảnh như thiểm điện thả người bay lên, có ý vọt tới chỗ Lục Lâm Thiên.  

Đang ở giữa không trung, Lục Thiếu Hổ gặp thoáng qua hắn, Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác chân khí vô hình đang hướng tới mình, trong tích tắc này Lục Thiếu Hổ đã chụp một chưởng vào l*иg ngực của hắn.  

Lục Lâm Thiên không kịp ứng phó lại đang ở giữa không trung, lập tức chỉ có thể lăng không nghiêng người né tránh, nhưng mà do không kịp chuẩn bị, tốc độ quá nhanh nên kình phong đánh vào vai, cũng may Lục Thiếu Hổ chỉ âm thầm ra tay, không dám phát ra nhiều lực, chỉ hy vọng Lục Lâm Thiên xấu mặt mà thôi, đạo kình phong này đập Lục Lâm Thiên rơi xuống đất.  

– Đáng chết.  

Lục Lâm Thiên mắng một câu, thân hình lập tức trong vô số ánh mắt soi mói rơi xuống.  

Bệ đá vốn không cao, mới hai mét mà thôi, trong nháy mắt ngoại nhân nhìn thấy Lục Lâm Thiên nhất thời sai lầm, từ giữa không trung rơi xuống, lập tức muốn ngã chỏng vó.  



Cũng vào thời điểm này, Lục Lâm Thiên trong nháy mắt sắp rơi xuống, một dấu tay đánh vào bệ đá, một đạo chân khí màu vàng đất bạo phát, trên bệ đá lập tức xuất hiện một khe hở to.  

Cũng vào lúc này, phản lực sinh ra đẩy hắn lên, Lục Lâm Thiên bỗng nhiên hạ thấp thân hình dừng lại, hắn đánh ra chưởng thứ hai, phiến đá lại xuất hiện khe hở, thân hình lập tức hướng lên trên, thân thể lộn vòng ba trăm sáu mươi độ khôi phục tư thế bình thường.  

Vào lúc này hai tay Lục Lâm Thiên mở rộng, chân khí quanh người run run, lợi dụng lực cân đối hai tay mở rộng ra như chim ưng bay lượn, ánh mắt lăng lệ nhìn qua Lục Thiếu Hổ.  

Nhưng cũng trong tích tắc này, Lục Lâm Thiên lợi dụng hai tay và khống chế chân khí hoàn mỹ đáp xuống bệ đá, trong ánh mắt kinh dị của những người chung quanh, ai cũng thật không ngờ Lục Lâm Thiên lúc này ở giữa không trung cũng ngưng tụ một chưởng ấn màu vàng.  

– Tránh ra cho ta.  

Mục tiêu chưởng ấn chính là một thiếu niên Vũ Sĩ nhất trọng của tiểu gia tộc.  

Thiếu niên này đang cảm thấy kinh ngạc vì thân pháp của Lục Lâm Thiên, đột nhiên nhìn thấy đối phương ra tay với mình, lúc này hắn cảm giác không tốt, dưới sự ứng phó không kịp, một chưởng đã đánh tới.  

Phanh!  

Một tiếng va chạm truyền ra, kình phong bắn ra bốn phía, thiếu niên tiểu gia tộc rút lui hơn mười bước, hắn vốn chiếm vị trí tốt, lúc này lại bị Lục Lâm Thiên tiêu sái tranh mất, nhẹ vỗ tro bụi trong tay, đứng thẳng.  

– Khống chế chân khí tới mức tinh diệu, kẻ này không đơn giản ah.  

Nhìn một màn này, Bạch Mi trưởng lão tán thưởng không dứt.  

Trên ghế trọng tài, Lục Đông cũng mỉm cười, Lục Lâm Thiên biểu hiện hắn nhìn vào trong mắt. Mà hơn ba mươi người dự thi đều kinh ngạc.  

– Thật là lợi hại.  

– Quá giỏi.  

– Đẹp trai quá ah.  

Nhìn thấy cảnh này, không ít vũ giả vây xem cũng là người biết hàng, lập tức lớn tiếng thét to, một ít thiếu nữ cũng thét vang liên tục.  

Lục Thiếu Hổ không nghĩ tới bản thân mình vốn cho Lục Lâm Thiên mất mặt, không nghĩ tới lại giúp Lục Lâm Thiên đánh ra danh tiếng, sắc mặt vô cùng khó nhìn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook