Chương 220: Chỉ là con kiến
SS Hà Thần
10/11/2023
Thoáng chốc công kích của Hoàng Hải Ba chưa đến trước mặt Lục Lâm Thiên đã có bóng áo đen lao đến ngăn cản, khói đen đầy trời chụp xuống. Trảo ấn đυ.ng phải khói đen kỳ dị khó ngửi nháy mắt bị ăn mòn thành sương khói.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Chỉ là trò hề, nếu vào thời kỳ bổn soái đỉnh phong thì một ý niệm đã cho ngươi hóa thành tro tàn. Hiện tại bổn soái nhúc nhích một ngón tay đủ gϊếŧ ngươi.
Trong khói đen vang tiếng gào rú, năng lượng cuồng bạo tàn phá, nền đất nứt rạn.
Trong khói đen đậm đặc khó ngửi ngưng tụ ra năng lượng hình thú giống cọp không phải cọp, giống sói lại không là sói đang gầm rống đè lên người Hoàng Hải Ba. Lực lượng khổng lồ cùng với tiếng xé không khí chói tai đè mạnh xuống.
Răng rắc!
Hoàng Hải Ba vội vàng dựng hộ thân cương quyển chớp mắt vỡ ra, năng lượng khổng lồ va chạm hất bay gã.
Bùm bùm bùm!
Trên bầu trời vang tiếng nổ, thanh âm to lớn văng vẳng trong sơn mạch Phi Linh sơn. Hoàng Hải Ba phun ra ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng, mặt trắng bệch. Đòn công kích này phá hủy nội tạng của gã.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói với Lục Lâm Thiên:
– Muốn hỏi gì thì hỏi đi, hắn sắp chết rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh gϊếŧ một Vũ Phách nhẹ nhàng như thể không phải lão ra tay.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không cần hắn nói gì, ta tự biết.
Lục Lâm Thiên đến trước mặt Hoàng Hải Ba, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn.
Thấy Lục Lâm Thiên đến gần, Hoàng Hải Ba không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
– Ngươi muốn làm cái gì…!
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Chút nữa ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên vung tay chụp xuống đầu Hoàng Hải Ba, có Sưu Linh Thuật hắn không cần lo lắng đối phương nói dối.
Hoàng Hải Ba muốn né nhưng không thể nhúc nhích nổi, gã cảm giác có lực lượng từ bên ngoài ùa vào đầu. Nhưng lúc này Hoàng Hải Ba đã rất yếu ớt, không thể đối kháng lại.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên thi triển thủ đoạn, vẻ mặt ngạc nhiên khẽ kêu:
– A?
Dường như Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn ra cái gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cơ mặt Chu Ngọc Hậu co giật, há hốc mồm, nhưng thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng cạnh Lục Lâm Thiên thì không dám có hành động gì.
Không gian lặng ngắt như tờ, ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba cũng không dám hó hé.
Một lát sau, Hoàng Hải Ba nằm dưới đất đã là xá chết, Lục Lâm Thiên không dám thôn phệ chân khí trong người gã. Một vì Hoàng Hải Ba bị lão độc vật gϊếŧ, toàn thân là độc. Hai là chân khí tu vi Vũ Phách quá mức khổng lồ, Lục Lâm Thiên không có năng lực thôn phệ được.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, lục tìm một túi không gian trên người Hoàng Hải Ba, cất đi. Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, hắn đã rõ ràng sự việc từ trong đầu Hoàng Hải Ba. Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Lục Thanh là bị Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu gϊếŧ, nhưng không ngờ thật ra là Hoàng Hải Ba và người La Sát Môn hợp tác.
Chu Ngọc Hậu không hề hay biết gì, gã chỉ muốn mở ra mật thất, cái chết của Lục Thanh không liên quan gì gã.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại nói với mọi người:
– Các vị đệ tử, Hoàng Hải Ba mưu sát chưởng môn đời trước hiện tại đã bị đền tội, hiện tại chưởng môn đời trước có thể yên nghỉ.
Mọi người lặng im. Người Hắc Kiếm Môn không ngờ vừa mới quy hàng Phi Linh Môn đã gặp nội loạn, không ai dám nói chuyện.
Trương Minh Đào quỳ trước mặt Lục Lâm Thiên hành lễ:
– Đa tạ chưởng môn báo thù cho sư phụ.
Trương Minh Đào biết nếu không nhờ Lục Lâm Thiên thì gã không có cơ hội báo thù.
Lục Lâm Thiên nâng Trương Minh Đào dậy, nhìn đám người Phi Linh Môn, nói:
– Ta không phải đệ tử của Phi Linh Môn, hiện tại không biết nên giao chưởng môn ấn phù cho ai?
Lục Lâm Thiên thấy không ai đáp lời, hắn đưa chưởng môn ấn phù tới trước mặt Chu Ngọc Hậu:
– Chu trưởng lão, giao chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Chu Ngọc Hậu nào dám cầm chưởng môn ấn phù, e rằng đối phương muốn thăm dò gã. Chu Ngọc Hậu không hề biết chuyện Hoàng Hải Ba gϊếŧ chưởng môn, gã châm chích Lục Lâm Thiên chỉ vì muốn mở ra mật thất kiếm ít báu vật. Giờ phút này, Lục Lâm Thiên có hành động sấm sét giải quyết Hắc Kiếm Môn, đánh chết Hoàng Hải Ba, nói hắn không hứng thú với Phi Linh Môn là không thể nào. Nếu Chu Ngọc Hậu cầm chưởng môn ấn phù thì thứ này sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Cơ mặt Chu Ngọc Hậu co giật, tính tới tính lui, nói:
– Phi Linh Môn có môn quy, ai giữ chưởng môn ấn phù chính là chưởng môn. Huống chi chưởng môn đã báo thù cho chưởng môn đời trước, chưởng môn ấn phù tất cả thuộc về chưởng môn.
Chu Ngọc Hậu hành lễ cung kính nói:
– Chu Ngọc Hậu kính chào chưởng môn.
Lục Lâm Thiên nâng Chu Ngọc Hậu lên:
– Chu trưởng lão nói quá lời.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ Chu Ngọc Hậu đúng là cáo già, mượn cơ hội này biểu thị thần phục hắn. Nếu vừa rồi Chu Ngọc Hậu dám cầm chưởng môn ấn phù thì Lục Lâm Thiên sẽ tìm cớ, thậm chí vu oan gã hợp tác gϊếŧ Lục Thanh, đá văng khối chướng ngại vật đi.
Lục Lâm Thiên đến bên cạnh Trịnh Anh:
– Trịnh trưởng lão, ta đưa trả chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Trịnh Anh nói:
– Ngươi có chưởng môn ấn phù tức là chưởng môn Phi Linh Môn ta. Hy vọng sau này ngươi sẽ nâng Phi Linh Môn vùng lên trong Cổ vực.
Trịnh Anh nhìn thấy hết mọi chuyện diễn ra. Thiếu niên dù khá trẻ tuổi nhưng hành động của hắn sát phạt dứt khoát, thông minh trí tuệ, để hắn làm chưởng môn là cơ hội cho Phi Linh Môn. Huống chi hiện tại trong Phi Linh Môn còn ai xứng ngồi vào chức chưởng môn? Người Hắc Kiếm Môn quy hàng nếu không có cường giả như Lục Lâm Thiên thì ai trấn áp bọn họ được?
Ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn vừa quy hàng liếc nhau, nhanh chóng quỳ dưới đất hành lễ:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Tuy bị cường giả bí ẩn không chế nhưng ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn nhìn thấu thiếu niên mới là chính chủ, người nắm giữ mạng sống của bọn họ. Vào lúc như thế ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn càng phải mở to mắt thấy rõ, biểu thị lòng chân thành, trợ giúp chưởng môn danh chính ngôn thuận lên ngôi sẽ có hiệu quả tốt hơn hiều. Bọn họ đã vào Phi Linh Môn, tuy là người quy hàng nhưng gặp Phi Linh Môn nội biến không chừng có cơ hội để bản thân thành thân tín của chưởng môn.
Lục Lâm Thiên vừa lòng nhìn ba Hắc Kiếm Môn, ba người này khá thông minh, tâm kế không tầm thường, sau này Phi Linh Môn có thể sử dụng bọn họ.
Đám đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng lại quỳ dưới đất:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Tất cả đệ tử bình thường trong Phi Linh Môn quỳ xuống:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Trong lòng đệ tử bình thường sớm xem Lục Lâm Thiên là chưởng môn, bọn họ không muốn đổi lại người khác.
Đệ tử của Chu Ngọc Hậu cũng quỳ xuống, còn lại ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba liếc nhìn nhau rồi kinh hoàng quỳ trước mặt Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cho ba người thuốc an thần:
– Ta biết ba người không biết chuyện sư phụ Hoàng Hải Ba mưu sát chưởng môn đời trước, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Về sau ta đối xử với các ngươi bình đẳng như mọi người.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Chỉ là trò hề, nếu vào thời kỳ bổn soái đỉnh phong thì một ý niệm đã cho ngươi hóa thành tro tàn. Hiện tại bổn soái nhúc nhích một ngón tay đủ gϊếŧ ngươi.
Trong khói đen vang tiếng gào rú, năng lượng cuồng bạo tàn phá, nền đất nứt rạn.
Trong khói đen đậm đặc khó ngửi ngưng tụ ra năng lượng hình thú giống cọp không phải cọp, giống sói lại không là sói đang gầm rống đè lên người Hoàng Hải Ba. Lực lượng khổng lồ cùng với tiếng xé không khí chói tai đè mạnh xuống.
Răng rắc!
Hoàng Hải Ba vội vàng dựng hộ thân cương quyển chớp mắt vỡ ra, năng lượng khổng lồ va chạm hất bay gã.
Bùm bùm bùm!
Trên bầu trời vang tiếng nổ, thanh âm to lớn văng vẳng trong sơn mạch Phi Linh sơn. Hoàng Hải Ba phun ra ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng, mặt trắng bệch. Đòn công kích này phá hủy nội tạng của gã.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói với Lục Lâm Thiên:
– Muốn hỏi gì thì hỏi đi, hắn sắp chết rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh gϊếŧ một Vũ Phách nhẹ nhàng như thể không phải lão ra tay.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không cần hắn nói gì, ta tự biết.
Lục Lâm Thiên đến trước mặt Hoàng Hải Ba, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn.
Thấy Lục Lâm Thiên đến gần, Hoàng Hải Ba không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
– Ngươi muốn làm cái gì…!
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Chút nữa ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên vung tay chụp xuống đầu Hoàng Hải Ba, có Sưu Linh Thuật hắn không cần lo lắng đối phương nói dối.
Hoàng Hải Ba muốn né nhưng không thể nhúc nhích nổi, gã cảm giác có lực lượng từ bên ngoài ùa vào đầu. Nhưng lúc này Hoàng Hải Ba đã rất yếu ớt, không thể đối kháng lại.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên thi triển thủ đoạn, vẻ mặt ngạc nhiên khẽ kêu:
– A?
Dường như Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn ra cái gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cơ mặt Chu Ngọc Hậu co giật, há hốc mồm, nhưng thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng cạnh Lục Lâm Thiên thì không dám có hành động gì.
Không gian lặng ngắt như tờ, ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba cũng không dám hó hé.
Một lát sau, Hoàng Hải Ba nằm dưới đất đã là xá chết, Lục Lâm Thiên không dám thôn phệ chân khí trong người gã. Một vì Hoàng Hải Ba bị lão độc vật gϊếŧ, toàn thân là độc. Hai là chân khí tu vi Vũ Phách quá mức khổng lồ, Lục Lâm Thiên không có năng lực thôn phệ được.
Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn, lục tìm một túi không gian trên người Hoàng Hải Ba, cất đi. Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, hắn đã rõ ràng sự việc từ trong đầu Hoàng Hải Ba. Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Lục Thanh là bị Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu gϊếŧ, nhưng không ngờ thật ra là Hoàng Hải Ba và người La Sát Môn hợp tác.
Chu Ngọc Hậu không hề hay biết gì, gã chỉ muốn mở ra mật thất, cái chết của Lục Thanh không liên quan gì gã.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại nói với mọi người:
– Các vị đệ tử, Hoàng Hải Ba mưu sát chưởng môn đời trước hiện tại đã bị đền tội, hiện tại chưởng môn đời trước có thể yên nghỉ.
Mọi người lặng im. Người Hắc Kiếm Môn không ngờ vừa mới quy hàng Phi Linh Môn đã gặp nội loạn, không ai dám nói chuyện.
Trương Minh Đào quỳ trước mặt Lục Lâm Thiên hành lễ:
– Đa tạ chưởng môn báo thù cho sư phụ.
Trương Minh Đào biết nếu không nhờ Lục Lâm Thiên thì gã không có cơ hội báo thù.
Lục Lâm Thiên nâng Trương Minh Đào dậy, nhìn đám người Phi Linh Môn, nói:
– Ta không phải đệ tử của Phi Linh Môn, hiện tại không biết nên giao chưởng môn ấn phù cho ai?
Lục Lâm Thiên thấy không ai đáp lời, hắn đưa chưởng môn ấn phù tới trước mặt Chu Ngọc Hậu:
– Chu trưởng lão, giao chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Chu Ngọc Hậu nào dám cầm chưởng môn ấn phù, e rằng đối phương muốn thăm dò gã. Chu Ngọc Hậu không hề biết chuyện Hoàng Hải Ba gϊếŧ chưởng môn, gã châm chích Lục Lâm Thiên chỉ vì muốn mở ra mật thất kiếm ít báu vật. Giờ phút này, Lục Lâm Thiên có hành động sấm sét giải quyết Hắc Kiếm Môn, đánh chết Hoàng Hải Ba, nói hắn không hứng thú với Phi Linh Môn là không thể nào. Nếu Chu Ngọc Hậu cầm chưởng môn ấn phù thì thứ này sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Cơ mặt Chu Ngọc Hậu co giật, tính tới tính lui, nói:
– Phi Linh Môn có môn quy, ai giữ chưởng môn ấn phù chính là chưởng môn. Huống chi chưởng môn đã báo thù cho chưởng môn đời trước, chưởng môn ấn phù tất cả thuộc về chưởng môn.
Chu Ngọc Hậu hành lễ cung kính nói:
– Chu Ngọc Hậu kính chào chưởng môn.
Lục Lâm Thiên nâng Chu Ngọc Hậu lên:
– Chu trưởng lão nói quá lời.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ Chu Ngọc Hậu đúng là cáo già, mượn cơ hội này biểu thị thần phục hắn. Nếu vừa rồi Chu Ngọc Hậu dám cầm chưởng môn ấn phù thì Lục Lâm Thiên sẽ tìm cớ, thậm chí vu oan gã hợp tác gϊếŧ Lục Thanh, đá văng khối chướng ngại vật đi.
Lục Lâm Thiên đến bên cạnh Trịnh Anh:
– Trịnh trưởng lão, ta đưa trả chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Trịnh Anh nói:
– Ngươi có chưởng môn ấn phù tức là chưởng môn Phi Linh Môn ta. Hy vọng sau này ngươi sẽ nâng Phi Linh Môn vùng lên trong Cổ vực.
Trịnh Anh nhìn thấy hết mọi chuyện diễn ra. Thiếu niên dù khá trẻ tuổi nhưng hành động của hắn sát phạt dứt khoát, thông minh trí tuệ, để hắn làm chưởng môn là cơ hội cho Phi Linh Môn. Huống chi hiện tại trong Phi Linh Môn còn ai xứng ngồi vào chức chưởng môn? Người Hắc Kiếm Môn quy hàng nếu không có cường giả như Lục Lâm Thiên thì ai trấn áp bọn họ được?
Ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn vừa quy hàng liếc nhau, nhanh chóng quỳ dưới đất hành lễ:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Tuy bị cường giả bí ẩn không chế nhưng ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn nhìn thấu thiếu niên mới là chính chủ, người nắm giữ mạng sống của bọn họ. Vào lúc như thế ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn càng phải mở to mắt thấy rõ, biểu thị lòng chân thành, trợ giúp chưởng môn danh chính ngôn thuận lên ngôi sẽ có hiệu quả tốt hơn hiều. Bọn họ đã vào Phi Linh Môn, tuy là người quy hàng nhưng gặp Phi Linh Môn nội biến không chừng có cơ hội để bản thân thành thân tín của chưởng môn.
Lục Lâm Thiên vừa lòng nhìn ba Hắc Kiếm Môn, ba người này khá thông minh, tâm kế không tầm thường, sau này Phi Linh Môn có thể sử dụng bọn họ.
Đám đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng lại quỳ dưới đất:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Tất cả đệ tử bình thường trong Phi Linh Môn quỳ xuống:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Trong lòng đệ tử bình thường sớm xem Lục Lâm Thiên là chưởng môn, bọn họ không muốn đổi lại người khác.
Đệ tử của Chu Ngọc Hậu cũng quỳ xuống, còn lại ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba liếc nhìn nhau rồi kinh hoàng quỳ trước mặt Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên cho ba người thuốc an thần:
– Ta biết ba người không biết chuyện sư phụ Hoàng Hải Ba mưu sát chưởng môn đời trước, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Về sau ta đối xử với các ngươi bình đẳng như mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.