Chương 1640: Điên cuồng trả thù (2)
SS Hà Thần
10/11/2023
Xuy xuy!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh Lục Lâm Thiên bị trảo ấn bao phủ, lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
– Tàn ảnh!
Sắc mặt Âm Hồn Vương đại biến, tốc độ của Lục Lâm Thiên không ngờ nhanh tới nông nỗi này.
Ông ông!
Ở xa vài trăm thước, một tiếng sấm vang lên, thân ảnh Lục Lâm Thiên đi lên giữa không trung, cùng một thời gian hoàng mang chợt lóe, trên người hắn bao phủ Thanh Linh khải giáp, sau lưng hiện ra Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, uy áp lập tức lan tràn.
– Vũ Linh khí phi hành, cấp độ địa cấp!
Nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, sắc mặt người của Nhật Sát các cùng Thiên Hạp đảo đột biến.
– Hôm nay người của Thiên Hạp đảo, một tên cũng trốn không thoát!
Dứt lời, thân ảnh Lục Lâm Thiên biến mất giữa không trung.
– Cẩn thận!
Âm Hồn Vương hét lớn một tiếng, thân ảnh cấp tốc lao về hướng Lục Lâm Thiên.
– Người thứ nhất!
Thân ảnh Lục Lâm Thiên như quỷ mị đi tới bên cạnh một Vũ Vương nhất trọng của Thiên Hạp đảo, hoàng mang chợt lóe, người kia nháy mắt không thể nhúc nhích.
Chân khí cuồn cuộn cấp tốc ngưng tụ, cánh tay hắn quỷ dị run lên, bám theo cỗ kình khí dị thường cường hãn, quyền ấn đánh thẳng về hướng Vũ Vương nhất trọng kia.
Ánh mắt Vũ Vương nhất trọng kinh hoảng, nhưng không cách nào phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn một quyền kia đánh tới, từ sâu trong Linh hồn cảm giác rét lạnh khắp toàn thân.
Phanh!
Một quyền nện xuống, cả không gian nổ tung, sụp đổ thành từng khúc, Vũ Vương nhất trọng lập tức hóa thành mảnh nhỏ, hồn anh cũng không thể đào thoát.
– Ba ngươi cùng đi đi!
Lúc này thân ảnh Lục Lâm Thiên đã đi tới bên cạnh ba người khác, một là Linh Vương nhị trọng, một Vũ Vương tam trọng, một Vũ Vương nhất trọng, không gian thổ hệ bao phủ, ba người định chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích, bởi vì chung quanh giống như có trọng lực ngàn cân áp xuống.
Chưởng ấn phóng lên cao, nhanh như chớp vỗ lên thân ba người.
Ba tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, kình khí cuồng bạo khuếch tán.
Phanh phanh!
Cả ba cường giả hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình, hóa thành mảnh nhỏ biến mất, thi cốt vô tồn, hồn anh phá nát.
– Tiểu tử, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Âm Hồn Vương rít gào lao tới, Cự Sơn Vương, Hốt Linh Vương đồng thời vây quanh, chỉ nháy mắt đã có bốn cường giả bị đánh chết, ba người tức giận ngập trời, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
– Ha ha, các ngươi không chịu được rồi sao, chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Lời vừa dứt, thân ảnh Lục Lâm Thiên đã biến mất.
Một Linh Vương tam trọng kinh hãi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy không gian bên cạnh đột nhiên dao động, không chút do dự từ trong mi tâm bắn ra một đoàn quang mang, trực tiếp thi triển Linh hồn công kích.
– Người thứ năm!
Thanh âm lạnh thấu xương truyền tới, thanh ảnh bay ra, Liệt Thiên xuất hiện trong tay, lập tức đi tới bên người Linh Vương tam trọng kia.
Hưu!
Liệt Thiên chém ra, không gian nứt vỡ, một trảo rơi xuống nháy mắt mang theo tiếng xé gió rơi lên thân thể người kia.
Ca ca!
Trong chớp mắt, thân hình Linh Vương tam trọng hóa thành mảnh nhỏ, máu tươi phun tràn, một đạo bạch quang phóng lên cao, trực tiếp xuyên vào ấn đường Lục Lâm Thiên.
– Ta chết cũng không bỏ qua ngươi!
Bạch quang thu liễm, chính là hồn anh của Linh Vương tam trọng, dữ tợn lao thẳng vào ấn đường Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hoàn toàn không để ý tới, ngay lúc hồn anh lao vào trong ấn đường của hắn, một đạo kim mang chợt lóe, hồn anh liền biến thành mảnh nhỏ, cũng như Linh hồn công kích vừa rồi, trở thành đối tượng bị kim sắc tiểu đao cắn nuốt.
– Lục Lâm Thiên, bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Âm Hồn Vương dữ tợn rít gào, ánh mắt đỏ đậm, quát lớn:
– Mọi người nhanh chóng lui lại, mau lui lại!
– Âm Hồn Vương, có bản lĩnh đuổi được ta rồi nói sau!
Lục Lâm Thiên trả lời, thanh âm vừa rơi xuống thân ảnh đã biến mất.
Tốc độ của Lục Lâm Thiên thậm chí là Liêu trưởng lão còn không đuổi kịp, ba người Âm Hồn Vương làm sao có thể đuổi theo.
Vào lúc này thậm chí cả tam trưởng lão tu vi Vũ Vương thất trọng cũng gia nhập đối phó Lục Lâm Thiên, bốn người hình thành xu thế bao vây nhưng vẫn không đuổi kịp hắn.
Sưu sưu!
Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết hai Linh Vương, ba Vũ Vương, còn có hai Linh Vương cùng hai Vũ Vương đang đuổi bắt hắn, vào lúc này còn có bảy Linh Vương Vũ Vương sắc mặt đại biến, năm trưởng lão hoàn toàn không có chút phản ứng đã bị đánh chết, vì thế cả bảy người sợ hãi thối lui.
– Ha ha… Ai cũng trốn không thoát!
Tiếng cười lạnh quanh quẩn giữa không trung, một đạo trảo ấn xé mở không gian dao động, nháy mắt rơi lên người một Linh Vương nhị trọng.
Hưu hưu!
Trảo ấn rơi xuống, mang theo kình phong băng sương làm sắc mặt Linh Vương nhị trọng đại biến, thân hình vừa động vội vàng thối lui, nhưng tốc độ của trảo ấn vượt ngoài dự đoán mọi người, thân ảnh của hắn bị không gian lực bao vây không cách nào tránh thoát.
Phanh phanh!
Trong tích tắc thân hình hắn đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Hưu hưu!
Ngay tiếp theo trảo ấn lại rơi xuống cách xa hơn ngàn thước, hai Vũ Vương nhất trọng bị nhốt bên trong, lập tức biến thành một mảnh huyết vụ rơi xuống đất.
– Tên thứ chín!
Lục Lâm Thiên trống rỗng xuất hiện trước người một Vũ Vương tam trọng, khóe môi hiện lên độ cong băng sương.
– Mau, ta bắt được hắn!
Vũ Vương thất trọng hét lớn một tiếng, nháy mắt đã ngăn ở trước người Vũ Vương tam trọng, quát:
– Lục Lâm Thiên, nhìn ngươi còn chạy đi đâu!
Dứt lời, chân khí trong cơ thể hắn bộc phát, chưởng ấn mang theo năng lượng thủy hệ bàng bạc lan tràn, không gian ẩm ướt giống như nổi lên mưa phùn.
– Vũ Vương thất trọng cũng muốn ngăn cản ta sao, chết đi!
Lục Lâm Thiên quát lớn, tốc độ không chút giảm sút, tay trái ngưng tụ trảo ấn, vẽ ra một đạo tàn ảnh, một đạo chưởng ấn hùng hồn bay ra, kình khí khủng bố thổi quét, va chạm thẳng vào chưởng ấn của Vũ Vương thất trọng, cùng một thời gian Liệt Thiên đã rơi lên Vũ Vương tam trọng phía sau.
Oanh oanh!
Chỉ nháy mắt giữa không trung nổ mạnh liên tục không ngừng, năng lượng mạnh mẽ dao động như hồng thủy gào thét, đem cả không gian chấn động run rẩy, thân ảnh Vũ Vương tam trọng lập tức hóa thành huyết vụ rơi xuống đất.
Phốc!
Thân hình Vũ Vương thất trọng đột nhiên bay ngược ra ngoài, huyết vụ tung bay, lập tức đập xuống trên một tảng đá lớn hơn trăm thước, đá lớn nhất thời vỡ thành bốn năm mảnh.
– Hỗn đản, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!
Âm Hồn Vương toàn lực đuổi tới, Linh lực bạo tuôn, hóa thành quầng sáng trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên, cả không gian đều trở nên vặn vẹo.
– Âm Hồn Vương, còn chưa tới lượt ngươi đâu!
Thanh âm Lục Lâm Thiên vừa rơi xuống, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực run lên.
Xuy!
Thân ảnh Lục Lâm Thiên đánh thẳng vào quầng sáng, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực tràn ra một cỗ hào quang quỷ dị, mang theo tiếng sấm nổ mạnh trực tiếp cắt vỡ quầng sáng, thân ảnh Lục Lâm Thiên hóa thành tàn ảnh biến mất.
Hưu hưu!
Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực lại hiện lên, kình phong thổi quét, cơ hồ chỉ trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đã đi tới bên người một Vũ Vương nhị trọng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh Lục Lâm Thiên bị trảo ấn bao phủ, lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
– Tàn ảnh!
Sắc mặt Âm Hồn Vương đại biến, tốc độ của Lục Lâm Thiên không ngờ nhanh tới nông nỗi này.
Ông ông!
Ở xa vài trăm thước, một tiếng sấm vang lên, thân ảnh Lục Lâm Thiên đi lên giữa không trung, cùng một thời gian hoàng mang chợt lóe, trên người hắn bao phủ Thanh Linh khải giáp, sau lưng hiện ra Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, uy áp lập tức lan tràn.
– Vũ Linh khí phi hành, cấp độ địa cấp!
Nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, sắc mặt người của Nhật Sát các cùng Thiên Hạp đảo đột biến.
– Hôm nay người của Thiên Hạp đảo, một tên cũng trốn không thoát!
Dứt lời, thân ảnh Lục Lâm Thiên biến mất giữa không trung.
– Cẩn thận!
Âm Hồn Vương hét lớn một tiếng, thân ảnh cấp tốc lao về hướng Lục Lâm Thiên.
– Người thứ nhất!
Thân ảnh Lục Lâm Thiên như quỷ mị đi tới bên cạnh một Vũ Vương nhất trọng của Thiên Hạp đảo, hoàng mang chợt lóe, người kia nháy mắt không thể nhúc nhích.
Chân khí cuồn cuộn cấp tốc ngưng tụ, cánh tay hắn quỷ dị run lên, bám theo cỗ kình khí dị thường cường hãn, quyền ấn đánh thẳng về hướng Vũ Vương nhất trọng kia.
Ánh mắt Vũ Vương nhất trọng kinh hoảng, nhưng không cách nào phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn một quyền kia đánh tới, từ sâu trong Linh hồn cảm giác rét lạnh khắp toàn thân.
Phanh!
Một quyền nện xuống, cả không gian nổ tung, sụp đổ thành từng khúc, Vũ Vương nhất trọng lập tức hóa thành mảnh nhỏ, hồn anh cũng không thể đào thoát.
– Ba ngươi cùng đi đi!
Lúc này thân ảnh Lục Lâm Thiên đã đi tới bên cạnh ba người khác, một là Linh Vương nhị trọng, một Vũ Vương tam trọng, một Vũ Vương nhất trọng, không gian thổ hệ bao phủ, ba người định chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích, bởi vì chung quanh giống như có trọng lực ngàn cân áp xuống.
Chưởng ấn phóng lên cao, nhanh như chớp vỗ lên thân ba người.
Ba tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, kình khí cuồng bạo khuếch tán.
Phanh phanh!
Cả ba cường giả hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình, hóa thành mảnh nhỏ biến mất, thi cốt vô tồn, hồn anh phá nát.
– Tiểu tử, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Âm Hồn Vương rít gào lao tới, Cự Sơn Vương, Hốt Linh Vương đồng thời vây quanh, chỉ nháy mắt đã có bốn cường giả bị đánh chết, ba người tức giận ngập trời, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
– Ha ha, các ngươi không chịu được rồi sao, chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Lời vừa dứt, thân ảnh Lục Lâm Thiên đã biến mất.
Một Linh Vương tam trọng kinh hãi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy không gian bên cạnh đột nhiên dao động, không chút do dự từ trong mi tâm bắn ra một đoàn quang mang, trực tiếp thi triển Linh hồn công kích.
– Người thứ năm!
Thanh âm lạnh thấu xương truyền tới, thanh ảnh bay ra, Liệt Thiên xuất hiện trong tay, lập tức đi tới bên người Linh Vương tam trọng kia.
Hưu!
Liệt Thiên chém ra, không gian nứt vỡ, một trảo rơi xuống nháy mắt mang theo tiếng xé gió rơi lên thân thể người kia.
Ca ca!
Trong chớp mắt, thân hình Linh Vương tam trọng hóa thành mảnh nhỏ, máu tươi phun tràn, một đạo bạch quang phóng lên cao, trực tiếp xuyên vào ấn đường Lục Lâm Thiên.
– Ta chết cũng không bỏ qua ngươi!
Bạch quang thu liễm, chính là hồn anh của Linh Vương tam trọng, dữ tợn lao thẳng vào ấn đường Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hoàn toàn không để ý tới, ngay lúc hồn anh lao vào trong ấn đường của hắn, một đạo kim mang chợt lóe, hồn anh liền biến thành mảnh nhỏ, cũng như Linh hồn công kích vừa rồi, trở thành đối tượng bị kim sắc tiểu đao cắn nuốt.
– Lục Lâm Thiên, bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Âm Hồn Vương dữ tợn rít gào, ánh mắt đỏ đậm, quát lớn:
– Mọi người nhanh chóng lui lại, mau lui lại!
– Âm Hồn Vương, có bản lĩnh đuổi được ta rồi nói sau!
Lục Lâm Thiên trả lời, thanh âm vừa rơi xuống thân ảnh đã biến mất.
Tốc độ của Lục Lâm Thiên thậm chí là Liêu trưởng lão còn không đuổi kịp, ba người Âm Hồn Vương làm sao có thể đuổi theo.
Vào lúc này thậm chí cả tam trưởng lão tu vi Vũ Vương thất trọng cũng gia nhập đối phó Lục Lâm Thiên, bốn người hình thành xu thế bao vây nhưng vẫn không đuổi kịp hắn.
Sưu sưu!
Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết hai Linh Vương, ba Vũ Vương, còn có hai Linh Vương cùng hai Vũ Vương đang đuổi bắt hắn, vào lúc này còn có bảy Linh Vương Vũ Vương sắc mặt đại biến, năm trưởng lão hoàn toàn không có chút phản ứng đã bị đánh chết, vì thế cả bảy người sợ hãi thối lui.
– Ha ha… Ai cũng trốn không thoát!
Tiếng cười lạnh quanh quẩn giữa không trung, một đạo trảo ấn xé mở không gian dao động, nháy mắt rơi lên người một Linh Vương nhị trọng.
Hưu hưu!
Trảo ấn rơi xuống, mang theo kình phong băng sương làm sắc mặt Linh Vương nhị trọng đại biến, thân hình vừa động vội vàng thối lui, nhưng tốc độ của trảo ấn vượt ngoài dự đoán mọi người, thân ảnh của hắn bị không gian lực bao vây không cách nào tránh thoát.
Phanh phanh!
Trong tích tắc thân hình hắn đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Hưu hưu!
Ngay tiếp theo trảo ấn lại rơi xuống cách xa hơn ngàn thước, hai Vũ Vương nhất trọng bị nhốt bên trong, lập tức biến thành một mảnh huyết vụ rơi xuống đất.
– Tên thứ chín!
Lục Lâm Thiên trống rỗng xuất hiện trước người một Vũ Vương tam trọng, khóe môi hiện lên độ cong băng sương.
– Mau, ta bắt được hắn!
Vũ Vương thất trọng hét lớn một tiếng, nháy mắt đã ngăn ở trước người Vũ Vương tam trọng, quát:
– Lục Lâm Thiên, nhìn ngươi còn chạy đi đâu!
Dứt lời, chân khí trong cơ thể hắn bộc phát, chưởng ấn mang theo năng lượng thủy hệ bàng bạc lan tràn, không gian ẩm ướt giống như nổi lên mưa phùn.
– Vũ Vương thất trọng cũng muốn ngăn cản ta sao, chết đi!
Lục Lâm Thiên quát lớn, tốc độ không chút giảm sút, tay trái ngưng tụ trảo ấn, vẽ ra một đạo tàn ảnh, một đạo chưởng ấn hùng hồn bay ra, kình khí khủng bố thổi quét, va chạm thẳng vào chưởng ấn của Vũ Vương thất trọng, cùng một thời gian Liệt Thiên đã rơi lên Vũ Vương tam trọng phía sau.
Oanh oanh!
Chỉ nháy mắt giữa không trung nổ mạnh liên tục không ngừng, năng lượng mạnh mẽ dao động như hồng thủy gào thét, đem cả không gian chấn động run rẩy, thân ảnh Vũ Vương tam trọng lập tức hóa thành huyết vụ rơi xuống đất.
Phốc!
Thân hình Vũ Vương thất trọng đột nhiên bay ngược ra ngoài, huyết vụ tung bay, lập tức đập xuống trên một tảng đá lớn hơn trăm thước, đá lớn nhất thời vỡ thành bốn năm mảnh.
– Hỗn đản, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!
Âm Hồn Vương toàn lực đuổi tới, Linh lực bạo tuôn, hóa thành quầng sáng trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên, cả không gian đều trở nên vặn vẹo.
– Âm Hồn Vương, còn chưa tới lượt ngươi đâu!
Thanh âm Lục Lâm Thiên vừa rơi xuống, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực run lên.
Xuy!
Thân ảnh Lục Lâm Thiên đánh thẳng vào quầng sáng, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực tràn ra một cỗ hào quang quỷ dị, mang theo tiếng sấm nổ mạnh trực tiếp cắt vỡ quầng sáng, thân ảnh Lục Lâm Thiên hóa thành tàn ảnh biến mất.
Hưu hưu!
Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực lại hiện lên, kình phong thổi quét, cơ hồ chỉ trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đã đi tới bên người một Vũ Vương nhị trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.