Chương 2425: Đổ một trận chiến
SS Hà Thần
10/11/2023
Độc Cô Ngạo Vũ nhíu mày, nói:
- Nhưng cha là tộc trưởng Độc Cô gia tộc, con là huyết mạch của Độc Cô gia, đây là sự thật, cho nên chỉ có thể lựa chọn một điểm thăng bằng, con cảm thấy thế nào?
- Mọi người hẳn đã có quyết định rồi chứ?
Độc Cô Cảnh Văn nói:
- Cha nói đi, gia tộc quyết định thế nào?
- Con xem trọng hắn như thế, vậy hắn phải chứng minh chính mình, bỏ qua Độc Cô gia tộc không nói, chỉ vì con là nữ nhi của cha, nữ nhi của Độc Cô Ngạo Vũ, không thể tùy tiện giao cho người khác, con cảm thấy cha nói có đạo lý hay không?
Độc Cô Ngạo Vũ hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn gật đầu:
- Huynh ấy sẽ chứng minh chính mình!
- Được, chúng ta có thể cùng nói chuyện!
Độc Cô Ngạo Vũ mỉm cười nói.
Ánh trăng như nước, ánh bạc bao phủ núi non, trên một đỉnh núi có hơn trăm thân ảnh đứng thẳng, chân khí kinh người, bốn người đứng phía trước càng thêm cường hãn.
Bên trong thạch thất, Độc Cô Trường Không cùng Độc Cô Trường Linh đang khoanh chân ngồi cạnh nhau.
Độc Cô Trường Linh kết xuất thủ ấn, thủ ấn mang theo quang mang thần dị rơi lên chỗ cụt tay của Độc Cô Trường Không, theo thủ ấn rơi xuống, da thịt nơi đó bốc lên sương khói, cực kỳ huyền ảo.
Sắc mặt Độc Cô Trường Không trắng bệch, tựa hồ thừa nhận thống khổ thật lớn, mà sắc mặt Độc Cô Trường Linh cũng ngưng trọng, tâm thần tập trung, thủ ấn mang theo linh hỏa tiến nhập vào chỗ cụt tay của Độc Cô Trường Không.
Khi thủ ấn cuối cùng bay tới, sắc mặt Độc Cô Trường Linh càng thêm ngưng trọng, mang theo tàn nhẫn, tốc độ đột nhiên tăng lên, động tới thiên địa năng lượng hội tụ tràn tới.
Thiên địa năng lượng gào thét, chỗ cụt tay đột nhiên tràn ra huỳnh quang dày đặc.
- Khôi phục!
Độc Cô Trường Linh quát, thủ ấn cuối cùng rơi xuống.
- Hô!
Khi hết thảy bình ổn trở lại, miệng vết thương đã khôi phục lại bình thường, mà thiên địa năng lượng cũng không còn bóng dáng.
- Hô!
Độc Cô Trường Linh hít sâu một hơi, trường bào vung lên, nhảy xuống giường đá.
- Đa tạ đại ca!
Độc Cô Trường Không giơ cao cánh tay, đong đưa vài cái, mặc dù vẫn có chút chậm chạp lẫn đau đớn, nhưng xem như đã khôi phục.
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh run lên, nói:
- Tam đệ, tay ngươi đã không còn đáng ngại, kinh mạch đã nối lại rồi, không khác gì người thường nữa, chẳng qua sau này khi thúc giục linh lực sẽ bị ảnh hưởng không ít, thực lực sẽ hạ thấp, nếu còn gãy thêm một lần, cho dù nối lại được nhưng cũng biến thành tàn phế!
- Lục Lâm Thiên, đều là Lục Lâm Thiên, đại ca, huynh nhất định phải giúp đệ báo thù!
Nghe nói thực lực của mình sẽ yếu bớt, Độc Cô Trường Không tràn ngập oán hận nói.
- Yên tâm đi, mối thù này đại ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi, ngươi điều tức trước đi!
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh hiện tia lãnh ý, lập tức xoay người rời khỏi thạch thất.
Bên ngoài thạch thất, hơn trăm thân ảnh đứng thẳng, từng khuôn mặt trẻ tuổi đều mang theo ánh mắt sắc bén, uy áp kinh người.
- Thần Hoàng đoàn bái kiến thống soái!
Mấy trăm người cùng hành lễ, chân khí dao động, cả không gian run lên, như cô đọng lại.
Độc Cô Trường Linh khoanh tay đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên không trung, đột nhiên phía chân trời chợt hiện hào quang.
- Thần Hoàng đoàn nghe lệnh, xuất phát!
Độc Cô Trường Linh quát, thân ảnh chợt lóe đã đi lên giữa thiên không.
Sưu sưu!
Từng thân ảnh bay lên, không gian rung động, uy thế lan tràn, nháy mắt đoàn người lập tức bay đi.
Động tĩnh làm không ít người chú ý, có người trực tiếp xuất hiện trên không trung.
Không ít chân khí quét tới, cũng không nói thêm lời gì, lập tức thu liễm biến mất.
Một đêm nháy mắt trôi qua.
- Hô!
Lục Lâm Thiên mở mắt, tinh quang chợt lóe, thực lực luôn bảo trì ở trạng thái đỉnh phong.
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng, sắc mặt có chút ngưng trọng, không biết vì sao cả đêm Độc Cô Cảnh Văn vẫn chưa trở về, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nhưng dù sao nơi này là Độc Cô gia tộc, chắc sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì.
Đột nhiên hắn chợt nhíu mày, ánh mắt biến thành ngưng trọng, thân ảnh lập tức biến mất trong phòng.
Xuy!
Bên ngoài đình viện trời mờ sáng, vẫn còn vài tinh tú lác đác trên không, trận gió thổi qua mang theo hương vị của mùa xuân thanh tân, làm người cảm thấy thật thoải mái.
- Nhị đệ!
- Đại ca!
Lục Lâm Thiên vừa xuất hiện, Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng cũng hiện thân, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào phương xa.
Sưu sưu!
Đúng ngay lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng xé gió, từng thân ảnh cấp tốc lao tới, làm cả không gian đều chấn động, chân khí bàng bạc khiến người ta không dám khinh thường, hơn trăm thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Người đi đầu là một thanh niên chừng hai mươi tám tuổi, mày rậm, mặc trường bào màu xám thêu hoa văn tinh xảo, đứng bên cạnh hắn rõ ràng không cảm nhận được chút khí tức, nhưng chân khí của mấy trăm người đi theo hắn lại khiến không gian không ngừng chớp lên, như ẩn như hiện.
Sau lưng người kia còn có ba nam một nữ, khuôn mặt lãnh tuấn, đôi mắt thâm thúy khiến người khó thể nhìn thẳng.
Mấy trăm thân ảnh xuất hiện viễn không, động tĩnh tựa hồ hấp dẫn không ít người đi tới, đều đứng xa xa quan sát bên này.
- Thần Hoàng đoàn, là Thần Hoàng đoàn đã tới!
Độc Cô Băng Lan, Thiên Sí Tuyết Sư lắc mình đi ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Độc Cô Băng Lan đại biến.
Mấy trăm ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Lục Lâm Thiên, mang theo lãnh ý cùng tức giận.
- Thần Hoàng đoàn sao!
Lục Lâm Thiên nhìn đội ngũ kia, thật nhiều cường giả tôn cấp, thực lực yếu nhất cũng là linh vương.
- Ai là Lục Lâm Thiên!
Độc Cô Trường Linh bước tới hô.
Lục Lâm Thiên quan sát người kia, chân khí còn mạnh hơn Độc Cô Trường Không không ít, bộ dáng có vài phần tương tự, trong lòng đã biết người này là ai, chậm rãi đi tới khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nói:
- Là ta!
Hắn vừa dứt lời, hơn trăm ánh mắt tập trung vào hắn, chân khí quanh quẩn nương theo uy áp, không gian xung quanh đều nổi lên gợn sóng.
- Hừ!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, chân khí vô hình lan tràn, không hề lay động mảy may.
Sắc mặt Độc Cô Băng Lan đại biến, hô:
- Chính thống soái, đây chính là nơi ở của đại tiểu thư, Thần Hoàng đoàn các ngươi tới đây làm gì?
Chỉ tiếc không ai để ý nàng, Độc Cô Trường Linh âm trầm nói:
- Hôm qua là người đánh trọng thương tam đệ của ta, Độc Cô Trường Không?
- Không tệ!
Lục Lâm Thiên thản nhiên hỏi:
- Ngươi tính toán giúp hắn báo thù, cả năm trăm người của Thần Hoàng đoàn cùng tới sao?
- Dám làm người của Thần Hoàng đoàn bị thương, ngươi muốn chết!
Người của Thần Hoàng đoàn hét lớn một tiếng, chân khí bộc phát, không gian run rẩy, sát ý lan tràn, cả không gian phong vân biến sắc, cả Thiên Sí Tuyết Sư lẫn Độc Cô Băng Lan đều bị uy áp tuyệt đối.
- Hừ, lấy nhiều khi ít sao!
Lời của Lục Tâm Đồng vừa dứt, váy tím lay động, nàng lập tức bước ra, khí lãng vô hình thổi quét, hàn ý lan tràn bốn phía.
- Ai dám!
Dương Quá bước tới, năng lượng thổ hệ run lên, ánh mắt nhìn thẳng Thần Hoàng đoàn, khí thế nguy
nga như núi. Vừa nhìn thấy khí thế của hai người, người của Thần Hoàng đoàn sửng sốt, họ thật không ngờ bên cạnh Lục Lâm Thiên còn có cường giả như thế.
- Nhưng cha là tộc trưởng Độc Cô gia tộc, con là huyết mạch của Độc Cô gia, đây là sự thật, cho nên chỉ có thể lựa chọn một điểm thăng bằng, con cảm thấy thế nào?
- Mọi người hẳn đã có quyết định rồi chứ?
Độc Cô Cảnh Văn nói:
- Cha nói đi, gia tộc quyết định thế nào?
- Con xem trọng hắn như thế, vậy hắn phải chứng minh chính mình, bỏ qua Độc Cô gia tộc không nói, chỉ vì con là nữ nhi của cha, nữ nhi của Độc Cô Ngạo Vũ, không thể tùy tiện giao cho người khác, con cảm thấy cha nói có đạo lý hay không?
Độc Cô Ngạo Vũ hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn gật đầu:
- Huynh ấy sẽ chứng minh chính mình!
- Được, chúng ta có thể cùng nói chuyện!
Độc Cô Ngạo Vũ mỉm cười nói.
Ánh trăng như nước, ánh bạc bao phủ núi non, trên một đỉnh núi có hơn trăm thân ảnh đứng thẳng, chân khí kinh người, bốn người đứng phía trước càng thêm cường hãn.
Bên trong thạch thất, Độc Cô Trường Không cùng Độc Cô Trường Linh đang khoanh chân ngồi cạnh nhau.
Độc Cô Trường Linh kết xuất thủ ấn, thủ ấn mang theo quang mang thần dị rơi lên chỗ cụt tay của Độc Cô Trường Không, theo thủ ấn rơi xuống, da thịt nơi đó bốc lên sương khói, cực kỳ huyền ảo.
Sắc mặt Độc Cô Trường Không trắng bệch, tựa hồ thừa nhận thống khổ thật lớn, mà sắc mặt Độc Cô Trường Linh cũng ngưng trọng, tâm thần tập trung, thủ ấn mang theo linh hỏa tiến nhập vào chỗ cụt tay của Độc Cô Trường Không.
Khi thủ ấn cuối cùng bay tới, sắc mặt Độc Cô Trường Linh càng thêm ngưng trọng, mang theo tàn nhẫn, tốc độ đột nhiên tăng lên, động tới thiên địa năng lượng hội tụ tràn tới.
Thiên địa năng lượng gào thét, chỗ cụt tay đột nhiên tràn ra huỳnh quang dày đặc.
- Khôi phục!
Độc Cô Trường Linh quát, thủ ấn cuối cùng rơi xuống.
- Hô!
Khi hết thảy bình ổn trở lại, miệng vết thương đã khôi phục lại bình thường, mà thiên địa năng lượng cũng không còn bóng dáng.
- Hô!
Độc Cô Trường Linh hít sâu một hơi, trường bào vung lên, nhảy xuống giường đá.
- Đa tạ đại ca!
Độc Cô Trường Không giơ cao cánh tay, đong đưa vài cái, mặc dù vẫn có chút chậm chạp lẫn đau đớn, nhưng xem như đã khôi phục.
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh run lên, nói:
- Tam đệ, tay ngươi đã không còn đáng ngại, kinh mạch đã nối lại rồi, không khác gì người thường nữa, chẳng qua sau này khi thúc giục linh lực sẽ bị ảnh hưởng không ít, thực lực sẽ hạ thấp, nếu còn gãy thêm một lần, cho dù nối lại được nhưng cũng biến thành tàn phế!
- Lục Lâm Thiên, đều là Lục Lâm Thiên, đại ca, huynh nhất định phải giúp đệ báo thù!
Nghe nói thực lực của mình sẽ yếu bớt, Độc Cô Trường Không tràn ngập oán hận nói.
- Yên tâm đi, mối thù này đại ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi, ngươi điều tức trước đi!
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh hiện tia lãnh ý, lập tức xoay người rời khỏi thạch thất.
Bên ngoài thạch thất, hơn trăm thân ảnh đứng thẳng, từng khuôn mặt trẻ tuổi đều mang theo ánh mắt sắc bén, uy áp kinh người.
- Thần Hoàng đoàn bái kiến thống soái!
Mấy trăm người cùng hành lễ, chân khí dao động, cả không gian run lên, như cô đọng lại.
Độc Cô Trường Linh khoanh tay đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên không trung, đột nhiên phía chân trời chợt hiện hào quang.
- Thần Hoàng đoàn nghe lệnh, xuất phát!
Độc Cô Trường Linh quát, thân ảnh chợt lóe đã đi lên giữa thiên không.
Sưu sưu!
Từng thân ảnh bay lên, không gian rung động, uy thế lan tràn, nháy mắt đoàn người lập tức bay đi.
Động tĩnh làm không ít người chú ý, có người trực tiếp xuất hiện trên không trung.
Không ít chân khí quét tới, cũng không nói thêm lời gì, lập tức thu liễm biến mất.
Một đêm nháy mắt trôi qua.
- Hô!
Lục Lâm Thiên mở mắt, tinh quang chợt lóe, thực lực luôn bảo trì ở trạng thái đỉnh phong.
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng, sắc mặt có chút ngưng trọng, không biết vì sao cả đêm Độc Cô Cảnh Văn vẫn chưa trở về, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nhưng dù sao nơi này là Độc Cô gia tộc, chắc sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì.
Đột nhiên hắn chợt nhíu mày, ánh mắt biến thành ngưng trọng, thân ảnh lập tức biến mất trong phòng.
Xuy!
Bên ngoài đình viện trời mờ sáng, vẫn còn vài tinh tú lác đác trên không, trận gió thổi qua mang theo hương vị của mùa xuân thanh tân, làm người cảm thấy thật thoải mái.
- Nhị đệ!
- Đại ca!
Lục Lâm Thiên vừa xuất hiện, Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng cũng hiện thân, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào phương xa.
Sưu sưu!
Đúng ngay lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng xé gió, từng thân ảnh cấp tốc lao tới, làm cả không gian đều chấn động, chân khí bàng bạc khiến người ta không dám khinh thường, hơn trăm thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Người đi đầu là một thanh niên chừng hai mươi tám tuổi, mày rậm, mặc trường bào màu xám thêu hoa văn tinh xảo, đứng bên cạnh hắn rõ ràng không cảm nhận được chút khí tức, nhưng chân khí của mấy trăm người đi theo hắn lại khiến không gian không ngừng chớp lên, như ẩn như hiện.
Sau lưng người kia còn có ba nam một nữ, khuôn mặt lãnh tuấn, đôi mắt thâm thúy khiến người khó thể nhìn thẳng.
Mấy trăm thân ảnh xuất hiện viễn không, động tĩnh tựa hồ hấp dẫn không ít người đi tới, đều đứng xa xa quan sát bên này.
- Thần Hoàng đoàn, là Thần Hoàng đoàn đã tới!
Độc Cô Băng Lan, Thiên Sí Tuyết Sư lắc mình đi ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Độc Cô Băng Lan đại biến.
Mấy trăm ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Lục Lâm Thiên, mang theo lãnh ý cùng tức giận.
- Thần Hoàng đoàn sao!
Lục Lâm Thiên nhìn đội ngũ kia, thật nhiều cường giả tôn cấp, thực lực yếu nhất cũng là linh vương.
- Ai là Lục Lâm Thiên!
Độc Cô Trường Linh bước tới hô.
Lục Lâm Thiên quan sát người kia, chân khí còn mạnh hơn Độc Cô Trường Không không ít, bộ dáng có vài phần tương tự, trong lòng đã biết người này là ai, chậm rãi đi tới khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nói:
- Là ta!
Hắn vừa dứt lời, hơn trăm ánh mắt tập trung vào hắn, chân khí quanh quẩn nương theo uy áp, không gian xung quanh đều nổi lên gợn sóng.
- Hừ!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, chân khí vô hình lan tràn, không hề lay động mảy may.
Sắc mặt Độc Cô Băng Lan đại biến, hô:
- Chính thống soái, đây chính là nơi ở của đại tiểu thư, Thần Hoàng đoàn các ngươi tới đây làm gì?
Chỉ tiếc không ai để ý nàng, Độc Cô Trường Linh âm trầm nói:
- Hôm qua là người đánh trọng thương tam đệ của ta, Độc Cô Trường Không?
- Không tệ!
Lục Lâm Thiên thản nhiên hỏi:
- Ngươi tính toán giúp hắn báo thù, cả năm trăm người của Thần Hoàng đoàn cùng tới sao?
- Dám làm người của Thần Hoàng đoàn bị thương, ngươi muốn chết!
Người của Thần Hoàng đoàn hét lớn một tiếng, chân khí bộc phát, không gian run rẩy, sát ý lan tràn, cả không gian phong vân biến sắc, cả Thiên Sí Tuyết Sư lẫn Độc Cô Băng Lan đều bị uy áp tuyệt đối.
- Hừ, lấy nhiều khi ít sao!
Lời của Lục Tâm Đồng vừa dứt, váy tím lay động, nàng lập tức bước ra, khí lãng vô hình thổi quét, hàn ý lan tràn bốn phía.
- Ai dám!
Dương Quá bước tới, năng lượng thổ hệ run lên, ánh mắt nhìn thẳng Thần Hoàng đoàn, khí thế nguy
nga như núi. Vừa nhìn thấy khí thế của hai người, người của Thần Hoàng đoàn sửng sốt, họ thật không ngờ bên cạnh Lục Lâm Thiên còn có cường giả như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.