Chương 231: Đối kháng vượt cấp (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
Răng rắc!
Không khí trên trảo ấn bị vặn vẹo, khí lưu hình thành vòng xoáy cỡ nhỏ. Trường kiếm của Trịnh Anh kêu lên răng rắc rồi gãy thành mấy mảnh vụn.
Trảo ấn chứa kình khí hùng hồn tỏa ra, cùng lúc đó trảo ấn khác nhanh như tia chớp chộp tới trước mặt Trịnh Anh. Kình khí xé rách không gian, không khí trấn động liên tục.
Biến đổi vượt sức tưởng tượng của Trịnh Anh, bao tay quái dị của Từ Phục Quan có thể trực tiếp đỡ nhát kiếm. Trịnh Anh nhanh chóng lùi ra sau, vận chuyển vội vàng chân khí dồn tới dưới chân, nàng vặn người né nhanh.
Từ Phục Quan cười âm trầm:
– Khục khục, bao tay này luyện chế bằng bạch ngọc tinh ti, không sợ binh khí bình thường.
Trịnh Anh lùi lại rất nhanh nhưng tốc độ của Từ Phục Quan cũng không chậm, trong phút chốc trảo ấn của Từ Phục Quan tuy không cào trúng Trịnh Anh nhưng lại chụp vào vai trái của nàng.
Trảo ấn móc vào xương, lực lượng cường đại bộc phát. Vai trái Trịnh Anh đau nhức, máu tuôn ồ ạt dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.
Mặt Trịnh Anh xanh mét, nhanh chóng kết ấn, chân khí nóng rực tuôn ra. Chân khí bộc phát, khí thế của Trịnh Anh tăng vọt. Một ngọn lửa bay ra khỏi tay phải Trịnh Anh ngưng tụ thành hình.
Trịnh Anh hét to một tiếng:
– Liệt Diễm Toàn Đao!
Ngọn lửa trong tay Trịnh Anh biến thành đao quang bay ra, lửa rít gào. Đao quang tàn phá cắt vỡ không gian chém mạnh vào Từ Phục Quan.
Đây là Liệt Diễm Toàn Đao vũ kỹ hỏa hệ hoàng cấp sơ giai Trịnh Anh mới tu luyện gần đây, là vũ kỹ lấy từ mật thất. Lúc này Trịnh Anh sử dụng Liệt Diễm Toàn Đao uy lực kinh người, không gian dao động kịch liệt.
Cảm nhận khí thế của Trịnh Anh đột nhiên mạnh hơn, Từ Phục Quan kinh ngạc kêu lên:
– A? Là vũ kỹ sơ giai hoàng giai?
Trịnh Anh nhanh chóng thụt lùi, trảo ấn xoay chuyển, ánh sáng màu lam tuôn ra. Trảo co lại, chân khí đậm đặc hóa thành trảo ấn sắc bén ùa lên đầu ngón tay Từ Phục Quan nghênh đón Liệt Diễm Toàn Đao củaTrịnh Anh.
Bùm bùm bùm!
Hai lực lượng cường đại va chạm, khí thế phá núi lấp sông va chạm mạnh vào nhau. Vị trí hai lực lượng đυ.ng độ vang lên tiếng nổ điếc tai khắp chân trời.
Kình khí càn quét không gian xung quanh, bóng lửa tan tác. Kình khí cuồng bạo xới tung mặt đất, phương xa đất đai nứt nẻ, các khe hở lan tràn, bụi đất mù mịt không gian.
Cộp cộp cộp!
Trong lực lượng cuồng bạo, Từ Phục Quan, Trịnh Anh cùng thụt lùi. Trịnh Anh bị thương trước, miệng vết thương chảy máu ào ào, mặt trắng bệch. Trịnh Anh sử dụng Liệt Diễm Toàn Đao uy lực cực kỳ cường đại, bề ngoài Từ Phục Quan không bị gì nhưng gương mặt tái xanh, hẵn cũng đã kiệt sức rồi.
Từ Phục Quan lạnh lùng nhìn Trịnh Anh:
– Không ngờ Trịnh trưởng lão có vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, chờ khi ta bắt Trịnh trưởng lão, ta muốn xem chưởng môn gì đó của các ngươi có tiếp tục co đầu rút cổ trốn nữa không?
Từ Phục Quan thầm than may mắn gã có vũ khí bí mật, không thì cũng chẳng làm gì Trịnh Anh được.
Một thanh âm vang lên:
– Vậy sao? Ngươi muốn gặp ta thế sao?
Bóng áo xanh xuất hiện bên cạnh Trịnh Anh.
Người đến mặc áo xanh, một con rắn nhỏ vàng nhạt bám trên vai, khí thế âm hàn phát ra, là Lục Lâm Thiên vừa bế quan ra.
Lục Lâm Thiên vừa mới xuất quan liền nghe tiếng động bên này nên chạy thẳng tới, hắn cũng thấy hết chuyện xảy ra. Lục Lâm Thiên biết mặt Từ Phục Quan từ ký ức trong đầu Hoàng Hải Ba, hắn suy đoán gần hết vụ việc. Lục Lâm Thiên cho rằng người La Sát Môn đến cửa là chuyện sớm hay muộn.
Lục Lâm Thiên quan sát bốn phía, phát ra khí lạnh càng băng giá, khí thế khuếch tán.
Từ Phục Quan nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, gã biến sắc mặt hỏi:
– Ngươi là ai?
Từ Phục Quan không chút cảm ứng được thiếu niên làm sao xuất hiện tại đây, lúc này gã nhìn kỹ thiếu niên vẫn không nắm chắc thực lực của hắn thế nào.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Ta chính là chưởng môn của Phi Linh Môn, chẳng phải ngươi đang muốn tìm ta sao?
Đầu mày Lục Lâm Thiên lạnh băng, La Sát Môn dám đến cửa đạp lên đầu hắn. Hôm nay Lục Lâm Thiên không gϊếŧ Từ Phục Quan e rằng La Sát Môn nghĩ Phi Linh Môn dễ ăn hϊếp.
Từ Phục Quan sớm nghe nói chưởng môn của Phi Linh Môn là một thiếu niên chưa dứt sữa, nay thấy tận mắt làm gã giật mình.
– Ngươi chính là chưởng môn của Phi Linh Môn?
Từ Phục Quan đánh giá Lục Lâm Thiên một lát sau, mở miệng nói:
– Ngươi đến rất tốt, biểu huynh của ta bị Phi Linh Môn gϊếŧ, ngươi phải cho ta một giải thích không thì La Sát Môn ta và ngươi không yên!
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Từ Phục Quan, ngươi và Hoàng Hải Ba, còn một người khác trong La Sát Môn cùng nhau vây công gϊếŧ hại chưởng môn đời trước Phi Linh Môn ta, món nợ này ta tính sổ với ngươi ngay bây giờ!
Trong ký ức của Hoàng Hải Ba, Lục Lâm Thiên biết Lục Thanh bị Hoàng Hải Ba, Từ Phục Quan cộng với một trưởng lão La Sát Môn vây công gϊếŧ chết. Từ Phục Quan phải chết ngay tại đây.
Từ Phục Quan biến sắc mặt bật thốt:
– Sao ngươi biết…?
Chuyện này chỉ có mấy trưởng lão La Sát Môn, Hoàng Hải Ba biết, Từ Phục Quan không ngờ thanh niên trước mắt cũng biết chuyện này. Từ Phục Quan hoảng loạn.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!
Lục Lâm Thiên quay đầu nói với Trịnh Anh:
– Trịnh trưởng lão, các trường lão khác chưa xuất quan sao?
Lục Lâm Thiên nhìn Trịnh Anh, vết thương nặng trên vai trái quá nặng, sức chiến đấu giảm đi, không đánh lại Từ Phục Quan được. Các trưởng lão khác không có mặt, chắc bận bế quan. Rất khó để một mình Lục Lâm Thiên gϊếŧ Từ Phục Quan.
Trịnh Anh nói:
– Chưa, ta kêu các trưởng lão xuất quan ngay.
Trịnh Anh nói rồi định đi thông báo các trường lão khác xuất quan. Trịnh Anh bị thương khá nặng, không thể đối phó Từ Phục Quan được, chỉ còn cách kêu các trường lão khác xuất quan.
Lục Lâm Thiên nói nhanh:
– Không cần, cứ để mấy vị trưởng lão bế quan đi, ta sẽ đối phó người này.
Nếu đang trong lúc đột phá bị quấy rầy thì tổn thất lớn, nếu mấy trưởng lão đều đột phá sẽ giúp ích rất lớn cho Phi Linh Môn vững mạnh.
Từ Phục Quan thì tu vi Vũ Phách nhị trọng, Lục Lâm Thiên biết hắn không đánh lại nhưng còn có Tiểu Long. Dựa vào Tiểu Long chưa chắc Lục Lâm Thiên không có khả năng đánh thắng, huống chi hắn tu luyện đầy đủ vũ kỹ ngũ hệ. Nếu vào phút mấu chốt buộc phải lật ngửa hết con bài thì cũng đành chịu, nhưng tóm lại hôm nay Lục Lâm Thiên nắm chắc có thể gϊếŧ Từ Phục Quan.
Trịnh Anh kinh ngạc giây lát sau nhắc nhở Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn, người này đã là Vũ Phách nhị trọng.
Trịnh Anh biết Lục Lâm Thiên chỉ mới là Vũ Sư, hắn làm sao đánh lại Vũ Phách nhị trọng?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Không sao. Trịnh trưởng lão hãy giải quyết những người La Sát Môn khác, cứ giao người này cho ta.
Tiểu Long lắc lư trên vai Lục Lâm Thiên, mắt nhìn chằm chằm Từ Phục Quan đứng đằng trước.
Trịnh Anh chần chừ nói:
– Tuân lệnh chưởng môn! Nhưng chưởng môn cẩn thận chút, đặc biệt là bao tay của Từ Phục Quan.
Trịnh Anh lao tới vòng hỗn chiến, nàng bị thương không đánh lại Trịnh Anh nhưng đối phó đám đệ tử Vũ Sư, Vũ Sĩ La Sát Môn thì dư sức qua cầu, không cần tốn nhiều công sức.
Không khí trên trảo ấn bị vặn vẹo, khí lưu hình thành vòng xoáy cỡ nhỏ. Trường kiếm của Trịnh Anh kêu lên răng rắc rồi gãy thành mấy mảnh vụn.
Trảo ấn chứa kình khí hùng hồn tỏa ra, cùng lúc đó trảo ấn khác nhanh như tia chớp chộp tới trước mặt Trịnh Anh. Kình khí xé rách không gian, không khí trấn động liên tục.
Biến đổi vượt sức tưởng tượng của Trịnh Anh, bao tay quái dị của Từ Phục Quan có thể trực tiếp đỡ nhát kiếm. Trịnh Anh nhanh chóng lùi ra sau, vận chuyển vội vàng chân khí dồn tới dưới chân, nàng vặn người né nhanh.
Từ Phục Quan cười âm trầm:
– Khục khục, bao tay này luyện chế bằng bạch ngọc tinh ti, không sợ binh khí bình thường.
Trịnh Anh lùi lại rất nhanh nhưng tốc độ của Từ Phục Quan cũng không chậm, trong phút chốc trảo ấn của Từ Phục Quan tuy không cào trúng Trịnh Anh nhưng lại chụp vào vai trái của nàng.
Trảo ấn móc vào xương, lực lượng cường đại bộc phát. Vai trái Trịnh Anh đau nhức, máu tuôn ồ ạt dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.
Mặt Trịnh Anh xanh mét, nhanh chóng kết ấn, chân khí nóng rực tuôn ra. Chân khí bộc phát, khí thế của Trịnh Anh tăng vọt. Một ngọn lửa bay ra khỏi tay phải Trịnh Anh ngưng tụ thành hình.
Trịnh Anh hét to một tiếng:
– Liệt Diễm Toàn Đao!
Ngọn lửa trong tay Trịnh Anh biến thành đao quang bay ra, lửa rít gào. Đao quang tàn phá cắt vỡ không gian chém mạnh vào Từ Phục Quan.
Đây là Liệt Diễm Toàn Đao vũ kỹ hỏa hệ hoàng cấp sơ giai Trịnh Anh mới tu luyện gần đây, là vũ kỹ lấy từ mật thất. Lúc này Trịnh Anh sử dụng Liệt Diễm Toàn Đao uy lực kinh người, không gian dao động kịch liệt.
Cảm nhận khí thế của Trịnh Anh đột nhiên mạnh hơn, Từ Phục Quan kinh ngạc kêu lên:
– A? Là vũ kỹ sơ giai hoàng giai?
Trịnh Anh nhanh chóng thụt lùi, trảo ấn xoay chuyển, ánh sáng màu lam tuôn ra. Trảo co lại, chân khí đậm đặc hóa thành trảo ấn sắc bén ùa lên đầu ngón tay Từ Phục Quan nghênh đón Liệt Diễm Toàn Đao củaTrịnh Anh.
Bùm bùm bùm!
Hai lực lượng cường đại va chạm, khí thế phá núi lấp sông va chạm mạnh vào nhau. Vị trí hai lực lượng đυ.ng độ vang lên tiếng nổ điếc tai khắp chân trời.
Kình khí càn quét không gian xung quanh, bóng lửa tan tác. Kình khí cuồng bạo xới tung mặt đất, phương xa đất đai nứt nẻ, các khe hở lan tràn, bụi đất mù mịt không gian.
Cộp cộp cộp!
Trong lực lượng cuồng bạo, Từ Phục Quan, Trịnh Anh cùng thụt lùi. Trịnh Anh bị thương trước, miệng vết thương chảy máu ào ào, mặt trắng bệch. Trịnh Anh sử dụng Liệt Diễm Toàn Đao uy lực cực kỳ cường đại, bề ngoài Từ Phục Quan không bị gì nhưng gương mặt tái xanh, hẵn cũng đã kiệt sức rồi.
Từ Phục Quan lạnh lùng nhìn Trịnh Anh:
– Không ngờ Trịnh trưởng lão có vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, chờ khi ta bắt Trịnh trưởng lão, ta muốn xem chưởng môn gì đó của các ngươi có tiếp tục co đầu rút cổ trốn nữa không?
Từ Phục Quan thầm than may mắn gã có vũ khí bí mật, không thì cũng chẳng làm gì Trịnh Anh được.
Một thanh âm vang lên:
– Vậy sao? Ngươi muốn gặp ta thế sao?
Bóng áo xanh xuất hiện bên cạnh Trịnh Anh.
Người đến mặc áo xanh, một con rắn nhỏ vàng nhạt bám trên vai, khí thế âm hàn phát ra, là Lục Lâm Thiên vừa bế quan ra.
Lục Lâm Thiên vừa mới xuất quan liền nghe tiếng động bên này nên chạy thẳng tới, hắn cũng thấy hết chuyện xảy ra. Lục Lâm Thiên biết mặt Từ Phục Quan từ ký ức trong đầu Hoàng Hải Ba, hắn suy đoán gần hết vụ việc. Lục Lâm Thiên cho rằng người La Sát Môn đến cửa là chuyện sớm hay muộn.
Lục Lâm Thiên quan sát bốn phía, phát ra khí lạnh càng băng giá, khí thế khuếch tán.
Từ Phục Quan nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, gã biến sắc mặt hỏi:
– Ngươi là ai?
Từ Phục Quan không chút cảm ứng được thiếu niên làm sao xuất hiện tại đây, lúc này gã nhìn kỹ thiếu niên vẫn không nắm chắc thực lực của hắn thế nào.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Ta chính là chưởng môn của Phi Linh Môn, chẳng phải ngươi đang muốn tìm ta sao?
Đầu mày Lục Lâm Thiên lạnh băng, La Sát Môn dám đến cửa đạp lên đầu hắn. Hôm nay Lục Lâm Thiên không gϊếŧ Từ Phục Quan e rằng La Sát Môn nghĩ Phi Linh Môn dễ ăn hϊếp.
Từ Phục Quan sớm nghe nói chưởng môn của Phi Linh Môn là một thiếu niên chưa dứt sữa, nay thấy tận mắt làm gã giật mình.
– Ngươi chính là chưởng môn của Phi Linh Môn?
Từ Phục Quan đánh giá Lục Lâm Thiên một lát sau, mở miệng nói:
– Ngươi đến rất tốt, biểu huynh của ta bị Phi Linh Môn gϊếŧ, ngươi phải cho ta một giải thích không thì La Sát Môn ta và ngươi không yên!
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Từ Phục Quan, ngươi và Hoàng Hải Ba, còn một người khác trong La Sát Môn cùng nhau vây công gϊếŧ hại chưởng môn đời trước Phi Linh Môn ta, món nợ này ta tính sổ với ngươi ngay bây giờ!
Trong ký ức của Hoàng Hải Ba, Lục Lâm Thiên biết Lục Thanh bị Hoàng Hải Ba, Từ Phục Quan cộng với một trưởng lão La Sát Môn vây công gϊếŧ chết. Từ Phục Quan phải chết ngay tại đây.
Từ Phục Quan biến sắc mặt bật thốt:
– Sao ngươi biết…?
Chuyện này chỉ có mấy trưởng lão La Sát Môn, Hoàng Hải Ba biết, Từ Phục Quan không ngờ thanh niên trước mắt cũng biết chuyện này. Từ Phục Quan hoảng loạn.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!
Lục Lâm Thiên quay đầu nói với Trịnh Anh:
– Trịnh trưởng lão, các trường lão khác chưa xuất quan sao?
Lục Lâm Thiên nhìn Trịnh Anh, vết thương nặng trên vai trái quá nặng, sức chiến đấu giảm đi, không đánh lại Từ Phục Quan được. Các trưởng lão khác không có mặt, chắc bận bế quan. Rất khó để một mình Lục Lâm Thiên gϊếŧ Từ Phục Quan.
Trịnh Anh nói:
– Chưa, ta kêu các trưởng lão xuất quan ngay.
Trịnh Anh nói rồi định đi thông báo các trường lão khác xuất quan. Trịnh Anh bị thương khá nặng, không thể đối phó Từ Phục Quan được, chỉ còn cách kêu các trường lão khác xuất quan.
Lục Lâm Thiên nói nhanh:
– Không cần, cứ để mấy vị trưởng lão bế quan đi, ta sẽ đối phó người này.
Nếu đang trong lúc đột phá bị quấy rầy thì tổn thất lớn, nếu mấy trưởng lão đều đột phá sẽ giúp ích rất lớn cho Phi Linh Môn vững mạnh.
Từ Phục Quan thì tu vi Vũ Phách nhị trọng, Lục Lâm Thiên biết hắn không đánh lại nhưng còn có Tiểu Long. Dựa vào Tiểu Long chưa chắc Lục Lâm Thiên không có khả năng đánh thắng, huống chi hắn tu luyện đầy đủ vũ kỹ ngũ hệ. Nếu vào phút mấu chốt buộc phải lật ngửa hết con bài thì cũng đành chịu, nhưng tóm lại hôm nay Lục Lâm Thiên nắm chắc có thể gϊếŧ Từ Phục Quan.
Trịnh Anh kinh ngạc giây lát sau nhắc nhở Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn, người này đã là Vũ Phách nhị trọng.
Trịnh Anh biết Lục Lâm Thiên chỉ mới là Vũ Sư, hắn làm sao đánh lại Vũ Phách nhị trọng?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Không sao. Trịnh trưởng lão hãy giải quyết những người La Sát Môn khác, cứ giao người này cho ta.
Tiểu Long lắc lư trên vai Lục Lâm Thiên, mắt nhìn chằm chằm Từ Phục Quan đứng đằng trước.
Trịnh Anh chần chừ nói:
– Tuân lệnh chưởng môn! Nhưng chưởng môn cẩn thận chút, đặc biệt là bao tay của Từ Phục Quan.
Trịnh Anh lao tới vòng hỗn chiến, nàng bị thương không đánh lại Trịnh Anh nhưng đối phó đám đệ tử Vũ Sư, Vũ Sĩ La Sát Môn thì dư sức qua cầu, không cần tốn nhiều công sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.