Chương 1327: Đùa giỡn Hồng Lăng (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
Lục Lâm Thiên hơi nhíu mày, tiểu cô nương này vẫn cứ nóng tính như vậy, khẽ mỉm cười nói:
– Nếu có thể nhìn thêm một lần thì dù có bị móc cả hai mắt cũng đáng, nếu như có thể gần gũi một phen thì đúng là làm quỷ cũng phong lưu.
– Hạ lưu vô sỉ.
Vân Hồng Lăng quát một tiếng, chân khí dao động, trong tay lập tức có một đạo quang mang màu xanh loé ra, một đạo trường tiên lập tức xuyên thấu không gian khí lưu, mang theo âm thanh xé gió, thân roi uyển chuyển quất thật nhanh về phía Lục Lâm Thiên.
– Tính khí của tiểu cô nương này đúng thật là, ta sao có thể hạ lưu được cơ chứ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nếu cầu mà không được thì sẽ bứt rứt khó ngủ lắm.
Lục Lâm Thiên vẫn mỉm cười, ngay cả động một cái cũng không được.
– Vô sỉ.
Gương mặt của Vân Hồng Lăng đỏ bừng lên, trong nháy mắt tiếp theo, trường tiên ở giữa không trung không ngờ vang lên âm thanh nổ tung liên tiếp, trường tiên xuyên thấu khí lưu hư không, quỷ dị quét ra tựa như linh xà xuất động, hung hãn lướt thật nhanh về phía Lục Lâm Thiên.
– Xuy!
Dưới ánh mắt của vô số người, trường tiên trong tay của Vân Hồng Lăng quật thật mạnh lên người Quỷ Sát Dương Quá, một roi hạ xuống thật mạnh còn bắn ra cả tia lửa.
– Hoá ra tên Quỷ Sát Dương Quá này lại là kẻ háo sắc, nhìn thấy nữ nhân là không còn biết gì nữa.
Nhìn tấy Quỷ Sát Dương Quá không tránh né, không ít người lập tức nghĩ thầm như vậy trong lòng.
Mà lúc này, một roi của Vân Hồng Lăng đã quất thật mạnh lên người Lục Lâm Thiên, nhưng hắn vẫn cứ mỉm cười rất chi là vui vẻ, Vân Hồng Lăng thì vô cùng kinh ngạc, tên Quỷ Sát Dương Quá này không ngờ không thèm tránh né gì, ánh mắt cứ nhìn thẳng như thế, nhưng trong ánh mắt của đối phương lúc này đột nhiên có một cỗ quang mang quỷ dị lan ra, trong nháy mắt tiếp theo thì linh hồn của mình đột nhiên run lên, trong não hải trở nên trống rỗng, trong một sát na này, Vân Hồng Lăng mơ hồ nhìn thấy có một đạo thân ảnh đang lao nhanh về phía mình.
– Hư Linh Huyễn Ấn của Linh Thiên Môn ta.
Trên đài cao, ánh mắt của Lữ Chính Cường run lên, quảng trường bên dưới, tên Quỷ Sát Dương Quá này thi triển chính là Hư Linh Huyễn Ấn của Linh Thiên Môn.
– Không ổn rồi.
Bên trong Vân Dương Tông, Vân Tiếu Thiên nhìn thấy vậy thì ánh mắt lập tức trầm xuống, thừa hiểu Vân Hồng Lăng đã thua rồi.
– Cô nương, ngươi thua rồi.
Lúc Vân Hồng Lăng khôi phục thanh tỉnh thì bên tai đã truyền tới một đạo âm thanh trầm thấp, còn mình không ngờ lại bị đối phương ôm vào trong lòng, tay của đối phương thì đỡ lấy cổ của mình, còn một bàn tay khác không ngờ đang ôm ngang hông mình.
– Ta nhận thua, tên hạ lưu vô sỉ nhà ngươi mau buông ta ra.
Vân Hồng Lăng quát lên, mặt mũi đỏ bừng.
– Ha ha.
Lục Lâm Thiên cười lớn, lập tức buông Vân Hồng Lăng ra, tay phải cũng không quên sờ một cái lên gương mặt xinh đẹp kia.
– Ngươi là đồ chết tiệt, ta muốn gϊếŧ chết ngươi.
Vân Hồng Lăng tức giận, nhưng khi nàng tấn công tới sau lưng của Lục Lâm Thiên thì thân ảnh của hắn đã sớm biến mất.
– Quỷ Sát Dương Quá.
Vân Hồng Lăng đã mở miệng nhận thua, đại hán đứng trên đài cao tuyên bố, Vân Hồng Lăng dù có tức giận cũng không thể làm gì hơn, đành tức giận dậm chân, kẻ vô sỉ hạ lưu kia lúc này không ngờ lại xuất hiện trước mặt nàng.
– Vậy là thắng rồi sao?
Trên thính phòng, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây coi như trận thắng nhẹ nhàng nhất, căn bản không hề giao thủ, thậm chí mọi người còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà hắn lại thắng nữa.
– Tên Quỷ Sát Dương Quá này làm càn quá.
Nhìn thấy có kẻ dám quang minh chính đại đùa giỡn tiểu thư nhà mình như vậy, không ít trưởng lão Vân Dương Tông đều vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên trầm xuống, không nói gì cả, nhưng không biết đang nghĩ điều gì.
– Người thắng có thể tiếp tục khiêu chiến hoặc là ngừng lại nghỉ ngơi.
Vị đại hán mặc hoàng bào của Thiên Địa Các nói.
– Không cần nghỉ ngơi, mời Lục Vô Song của Vân Dương Tông chỉ giáo.
Lục Lâm Thiên chắp tay đứng, nhìn về phía Lục Vô Song.
– Tên Quỷ Sát Dương Quá này đúng là đủ vô sỉ, chuyên tìm người yếu để khiêu chiến, cả Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng đều bị trọng thương cả.
Trên đài cao, nghe thấy Quỷ Sát Dương Quá vẫn muốn tiếp tục khiêu chiến, đối tượng khiêu chiến lại là người có thực lực tương đối yếu, lập tức có không ít tiếng chê bai truyền tới.
Tên Quỷ Sát Dương Quá này cứ liên tục khiêu chiến người của Vân Dương Tông, khiến cho Vân Tiếu Thiên phải nhíu mày lại nhìn.
– Vô Song tỷ, tên này chẳng những hạ lưu vô sỉ mà còn có linh hồn công kích rất quỷ dị, ngươi cẩn thận một chút.
Vân Hồng Lăng thở phì phò đi với bên cạnh Lục Vô Song nói, ánh mắt nhìn về chỗ Lục Lâm Thiên, nhưng trên mặt chỉ còn nỗi tức giận.
– Ta biết rồi.
Lục Vô Song gật đầu, thực lực của tên Quỷ Sát Dương Quá này, nàng cũng đã nhìn thấy.
– Vèo!
Thân ảnh xinh đẹp của Lục Vô Song loé lên, chân khí dưới chân chớp động, lập tức xoay tròn một vòng vô cùng xinh đẹp uyền chuyển, sau đó liền hạ xuống trước mặt Lục Lâm Thiên.
– Hô!
Lục Lâm Thiên hít sâu vào một hơi, nhìn nữ tử vừa đáp xuống, trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn, từ trước tới nay, Lục Vô Song chưa từng từ chối bất kỳ điều gì mà hắn yêu cầu, lúc này, không khó để nhìn ra, trong ánh mắt của Lục Vô Song có một loại tiều tuỵ, thần thái hoàn toàn không giống với lúc còn ở Vân Dương Tông, dung nhan tuyệt mỹ cũng không thể nào che đậy tất cả, sợ là vì lo lắng cho mình nên mới như vậy, điều này lại càng khiến trong lòng Lục Lâm Thiên sỉnh ra cảm giác hỗ thẹn.
– Vân Dương Tông đúng thật là mỹ nữ như mây.
Thu hồi tâm tình xong, Lục Lâm Thiên liền nhìn sang Lục Vô Song mỉm cười hỏi.
– Đa tạ các hạ khen ngơi.
Lục Vô Song đáp vẻ hờ hững, trên gương mặt xinh đẹp nhìn không có vẻ biểu lộ gì cả.
– Mời Vô Song cô nương ra tay.
Lục Lâm Thiên nói xong, nhìn qua tiểu cô nương trước mặt, trong lòng dâng trào mãnh liệt, tin là không bao lâu nữa, mình có thể xuất hiện trước mặt, cho nàng một cái kinh hỉ.
– Thực lực của các hạ rất mạnh, ta nghĩ thực lực của ta thì dẫu có dốc toàn lực cũng khó mà chống lại nổi, Vân Dương Tông không có kẻ không đánh mà bại, ta sẽ không khách khí.
Lục Vô Song nói xong, tiếng vừa dứt thì thân ảnh xinh đẹp đã loé lên, xung quanh cơ thể có một cỗ khí tức bắt đầu rung chuyển, thực lực trong nháy mắt này lập tức dâng lên, váy dài bay phấp phới, ba ngàn sợi tóc xanh đón gió nhảy múa.
– Khí tức này đúng là quỷ dị.
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, khí tức trên người của Lục Vô Song, lúc còn ở Vân Dương Tông mình cũng đã từng hỏi rồi, nhưng ngay cả Lục Vô Song cũng không rõ là mình đã gặp chuyện gì, lúc này Lục Vô Song vừa kết xuất thủ ấn, cộng thêm cỗ khí tức quỷ dị này đột nhiên dâng lên, bất quá thực lực so với lúc Lục Vô Song đối chiến với Nguyên Nhược Lan thì đã yếu hơn không ít, bất quá Lục Lâm Thiên cũng không dám chủ quan.
– Nếu có thể nhìn thêm một lần thì dù có bị móc cả hai mắt cũng đáng, nếu như có thể gần gũi một phen thì đúng là làm quỷ cũng phong lưu.
– Hạ lưu vô sỉ.
Vân Hồng Lăng quát một tiếng, chân khí dao động, trong tay lập tức có một đạo quang mang màu xanh loé ra, một đạo trường tiên lập tức xuyên thấu không gian khí lưu, mang theo âm thanh xé gió, thân roi uyển chuyển quất thật nhanh về phía Lục Lâm Thiên.
– Tính khí của tiểu cô nương này đúng thật là, ta sao có thể hạ lưu được cơ chứ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nếu cầu mà không được thì sẽ bứt rứt khó ngủ lắm.
Lục Lâm Thiên vẫn mỉm cười, ngay cả động một cái cũng không được.
– Vô sỉ.
Gương mặt của Vân Hồng Lăng đỏ bừng lên, trong nháy mắt tiếp theo, trường tiên ở giữa không trung không ngờ vang lên âm thanh nổ tung liên tiếp, trường tiên xuyên thấu khí lưu hư không, quỷ dị quét ra tựa như linh xà xuất động, hung hãn lướt thật nhanh về phía Lục Lâm Thiên.
– Xuy!
Dưới ánh mắt của vô số người, trường tiên trong tay của Vân Hồng Lăng quật thật mạnh lên người Quỷ Sát Dương Quá, một roi hạ xuống thật mạnh còn bắn ra cả tia lửa.
– Hoá ra tên Quỷ Sát Dương Quá này lại là kẻ háo sắc, nhìn thấy nữ nhân là không còn biết gì nữa.
Nhìn tấy Quỷ Sát Dương Quá không tránh né, không ít người lập tức nghĩ thầm như vậy trong lòng.
Mà lúc này, một roi của Vân Hồng Lăng đã quất thật mạnh lên người Lục Lâm Thiên, nhưng hắn vẫn cứ mỉm cười rất chi là vui vẻ, Vân Hồng Lăng thì vô cùng kinh ngạc, tên Quỷ Sát Dương Quá này không ngờ không thèm tránh né gì, ánh mắt cứ nhìn thẳng như thế, nhưng trong ánh mắt của đối phương lúc này đột nhiên có một cỗ quang mang quỷ dị lan ra, trong nháy mắt tiếp theo thì linh hồn của mình đột nhiên run lên, trong não hải trở nên trống rỗng, trong một sát na này, Vân Hồng Lăng mơ hồ nhìn thấy có một đạo thân ảnh đang lao nhanh về phía mình.
– Hư Linh Huyễn Ấn của Linh Thiên Môn ta.
Trên đài cao, ánh mắt của Lữ Chính Cường run lên, quảng trường bên dưới, tên Quỷ Sát Dương Quá này thi triển chính là Hư Linh Huyễn Ấn của Linh Thiên Môn.
– Không ổn rồi.
Bên trong Vân Dương Tông, Vân Tiếu Thiên nhìn thấy vậy thì ánh mắt lập tức trầm xuống, thừa hiểu Vân Hồng Lăng đã thua rồi.
– Cô nương, ngươi thua rồi.
Lúc Vân Hồng Lăng khôi phục thanh tỉnh thì bên tai đã truyền tới một đạo âm thanh trầm thấp, còn mình không ngờ lại bị đối phương ôm vào trong lòng, tay của đối phương thì đỡ lấy cổ của mình, còn một bàn tay khác không ngờ đang ôm ngang hông mình.
– Ta nhận thua, tên hạ lưu vô sỉ nhà ngươi mau buông ta ra.
Vân Hồng Lăng quát lên, mặt mũi đỏ bừng.
– Ha ha.
Lục Lâm Thiên cười lớn, lập tức buông Vân Hồng Lăng ra, tay phải cũng không quên sờ một cái lên gương mặt xinh đẹp kia.
– Ngươi là đồ chết tiệt, ta muốn gϊếŧ chết ngươi.
Vân Hồng Lăng tức giận, nhưng khi nàng tấn công tới sau lưng của Lục Lâm Thiên thì thân ảnh của hắn đã sớm biến mất.
– Quỷ Sát Dương Quá.
Vân Hồng Lăng đã mở miệng nhận thua, đại hán đứng trên đài cao tuyên bố, Vân Hồng Lăng dù có tức giận cũng không thể làm gì hơn, đành tức giận dậm chân, kẻ vô sỉ hạ lưu kia lúc này không ngờ lại xuất hiện trước mặt nàng.
– Vậy là thắng rồi sao?
Trên thính phòng, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây coi như trận thắng nhẹ nhàng nhất, căn bản không hề giao thủ, thậm chí mọi người còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà hắn lại thắng nữa.
– Tên Quỷ Sát Dương Quá này làm càn quá.
Nhìn thấy có kẻ dám quang minh chính đại đùa giỡn tiểu thư nhà mình như vậy, không ít trưởng lão Vân Dương Tông đều vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên trầm xuống, không nói gì cả, nhưng không biết đang nghĩ điều gì.
– Người thắng có thể tiếp tục khiêu chiến hoặc là ngừng lại nghỉ ngơi.
Vị đại hán mặc hoàng bào của Thiên Địa Các nói.
– Không cần nghỉ ngơi, mời Lục Vô Song của Vân Dương Tông chỉ giáo.
Lục Lâm Thiên chắp tay đứng, nhìn về phía Lục Vô Song.
– Tên Quỷ Sát Dương Quá này đúng là đủ vô sỉ, chuyên tìm người yếu để khiêu chiến, cả Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng đều bị trọng thương cả.
Trên đài cao, nghe thấy Quỷ Sát Dương Quá vẫn muốn tiếp tục khiêu chiến, đối tượng khiêu chiến lại là người có thực lực tương đối yếu, lập tức có không ít tiếng chê bai truyền tới.
Tên Quỷ Sát Dương Quá này cứ liên tục khiêu chiến người của Vân Dương Tông, khiến cho Vân Tiếu Thiên phải nhíu mày lại nhìn.
– Vô Song tỷ, tên này chẳng những hạ lưu vô sỉ mà còn có linh hồn công kích rất quỷ dị, ngươi cẩn thận một chút.
Vân Hồng Lăng thở phì phò đi với bên cạnh Lục Vô Song nói, ánh mắt nhìn về chỗ Lục Lâm Thiên, nhưng trên mặt chỉ còn nỗi tức giận.
– Ta biết rồi.
Lục Vô Song gật đầu, thực lực của tên Quỷ Sát Dương Quá này, nàng cũng đã nhìn thấy.
– Vèo!
Thân ảnh xinh đẹp của Lục Vô Song loé lên, chân khí dưới chân chớp động, lập tức xoay tròn một vòng vô cùng xinh đẹp uyền chuyển, sau đó liền hạ xuống trước mặt Lục Lâm Thiên.
– Hô!
Lục Lâm Thiên hít sâu vào một hơi, nhìn nữ tử vừa đáp xuống, trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn, từ trước tới nay, Lục Vô Song chưa từng từ chối bất kỳ điều gì mà hắn yêu cầu, lúc này, không khó để nhìn ra, trong ánh mắt của Lục Vô Song có một loại tiều tuỵ, thần thái hoàn toàn không giống với lúc còn ở Vân Dương Tông, dung nhan tuyệt mỹ cũng không thể nào che đậy tất cả, sợ là vì lo lắng cho mình nên mới như vậy, điều này lại càng khiến trong lòng Lục Lâm Thiên sỉnh ra cảm giác hỗ thẹn.
– Vân Dương Tông đúng thật là mỹ nữ như mây.
Thu hồi tâm tình xong, Lục Lâm Thiên liền nhìn sang Lục Vô Song mỉm cười hỏi.
– Đa tạ các hạ khen ngơi.
Lục Vô Song đáp vẻ hờ hững, trên gương mặt xinh đẹp nhìn không có vẻ biểu lộ gì cả.
– Mời Vô Song cô nương ra tay.
Lục Lâm Thiên nói xong, nhìn qua tiểu cô nương trước mặt, trong lòng dâng trào mãnh liệt, tin là không bao lâu nữa, mình có thể xuất hiện trước mặt, cho nàng một cái kinh hỉ.
– Thực lực của các hạ rất mạnh, ta nghĩ thực lực của ta thì dẫu có dốc toàn lực cũng khó mà chống lại nổi, Vân Dương Tông không có kẻ không đánh mà bại, ta sẽ không khách khí.
Lục Vô Song nói xong, tiếng vừa dứt thì thân ảnh xinh đẹp đã loé lên, xung quanh cơ thể có một cỗ khí tức bắt đầu rung chuyển, thực lực trong nháy mắt này lập tức dâng lên, váy dài bay phấp phới, ba ngàn sợi tóc xanh đón gió nhảy múa.
– Khí tức này đúng là quỷ dị.
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, khí tức trên người của Lục Vô Song, lúc còn ở Vân Dương Tông mình cũng đã từng hỏi rồi, nhưng ngay cả Lục Vô Song cũng không rõ là mình đã gặp chuyện gì, lúc này Lục Vô Song vừa kết xuất thủ ấn, cộng thêm cỗ khí tức quỷ dị này đột nhiên dâng lên, bất quá thực lực so với lúc Lục Vô Song đối chiến với Nguyên Nhược Lan thì đã yếu hơn không ít, bất quá Lục Lâm Thiên cũng không dám chủ quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.