Chương 2693: Được đến Hồn Quả 2
SS Hà Thần
10/11/2023
Lục Lâm Thiên không ngờ Dạ Vị Ương sẽ giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho hắn.
- Cầm đi.
Dạ Vị Ương nói:
- Ngươi muốn cưới nhưng chưa chắc ta muốn gả. Thứ này là vật cứu sư phụ của ngươi, dù thế nào thì ngươi sẽ muốn lấy nó. Ta không muốn ép ngươi thành thân với ta, ngươi như vậy ở bên cạnh ta có ích gì? Dạ Vị Ương ta không cần làm như vậy.
Lục Lâm Thiên nhìn Dạ Vị Ương, mắt lóe tia cảm kích và xin lỗi:
- Nhưng Dạ cốc chủ, bên sư bá...
Dạ Vị Ương nói:
- Bên lão tổ thì ta sẽ tự đi nói, cùng lắm bị lão tổ trách phạt một phen, còn hơn là ép ngươi thành thân với ta. Dưa hái xanh không ngọt, ta hiểu điều này.
Lục Lâm Thiên nói:
- Hay là để ta cùng Dạ cốc chủ đi xin tội với sư bá.
- Không cần.
Mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên, Dạ Vị Ương hỏi:
- Lục minh chủ, có một vấn đề Lục minh chủ trả lời được không?
Lục Lâm Thiên gật đầu nghiêm mặt nói:
- Xin Dạ cốc chủ cứ hỏi!
Dạ Vị Ương cắn nhẹ bờ môi hỏi:
- Nếu không có mấy vị hôn thê kia thì ngươi có cam lòng thành thân với ta?
Lục Lâm Thiên nhìn Dạ Vị Ương, trả lời:
- Ta cũng không biết.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng khuôn mặt của ta không đẹp bằng mấy vị hôn thê của ngươi?
Môi son cong lên, mắt hấp háy, rèm mi dài đường cong động lòng người khiến đôi mắt sáng càng lung linh.
- Đương nhiên không phải.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Cái này không liên quan gì mặt đẹp. Ta có mấy vị hôn thê, vì chúng ta yêu nhau nên mới cùng nhau, ta thích hết mọi thứ của họ, thích vài điểm đặc biệt trên người họ. Ví dụ tiểu Linh ngây thơ xinh đẹp, Hồng Lăng đáng yêu đơn giản, Cảnh Văn nhạy bén trí tuệ, Vô Song lương thiện thanh nhã.
Dạ Vị Ương hỏi:
- Trên người bọn họ không có khuyết điểm sao?
- Con người không hoàn mỹ, ai không có khuyết điểm?
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng khuyết điểm của các nàng ở trong mắt ta thành đặc điểm. Nếu Dạ cốc chủ xem khuyết điểm của mọi người thành đặc điểm thì miễn đối tượng không phải kẻ siêu độc ác, Dạ cốc chủ sẽ phát hiện tất cả trở nên khác biệt.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Lâm Thiên, trầm ngâm nói:
- Nghe lời Lục minh chủ nói xong giúp Vị Ương được lợi nhiều.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Dạ cốc chủ khách sáo.
Dạ Vị Ương hỏi:
- Lục minh chủ có biết tại sao ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ không?
Lục Lâm Thiên cảm kích nói:
- Đa tạ Dạ cốc chủ thành toàn, về sau chuyện của Thánh Linh cốc là việc của Phi Linh môn ta, chuyện của Dạ cốc chủ là việc của Lục ta.
Lục Lâm Thiên mắt lóe tia sáng khó phát hiện.
- Ta không nói những điều này.
Dạ Vị Ương ngước mắt đẹp lên:
- Lục minh chủ mau đi đi, ta sợ lão tổ sẽ đổi ý hoặc phát hiện ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ. Nên Lục minh chủ đi sớm là hơn, nếu có cơ hội ta sẽ đi Phi Linh môn.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ, Lục ta xin cáo từ.
Nghịch Mệnh Hồn Quả đã vào tay, Lục Lâm Thiên hơi sợ sư bá sẽ đổi ý thì tiêu.
Lục Lâm Thiên rời khỏi đình viện nhưng bị Dạ Vị Ương kêu lại:
- Lục minh chủ dừng bước.
Lục Lâm Thiên ngoái đầu hỏi:
- Dạ cốc chủ có gì dặn bảo?
Dạ Vị Ương hỏi:
- Không biết hiện tại Lục minh chủ có phát hiện đặc diểm gì trên người của ta không?
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Có, đương nhiên là có.
- A?
Dạ Vị Ương mắt lóe tia sáng hỏi:
- Không biết Lục minh chủ phát hiện đặc điểm gì?
Lục Lâm Thiên cười cười:
- Không thể nói, không thể nói.
Lục Lâm Thiên lắc người ra khỏi đình viện.
Dạ Vị Ương nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên, mắt sáng lóe tia buồn bã:L
- Người không nhìn thấu, khiến nữ nhân không thể dễ dàng đến gần rồi lại muốn gần gũi.
Dạ Vị Ương lẩm bẩm:
- Ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi vì không muốn ép ngươi, chẳng bằng khiến ngươi mãi mãi nhớ kỹ ta.
Ngay lúc này, trong đình viện.
Thánh Linh lão tổ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Vị Ương:
- Vị Ương, ngươi thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của ta!
Dạ Vị Ương sửng sốt, hoảng hốt sau đó lấy lại tinh thần:
- Lão tổ!
Dạ Vị Ương bình tĩnh lại, hành lễ:
- Đệ tử kính chào lão tổ, xin lão tổ thứ tội.
Thánh Linh lão tổ buông tiếng thở dài:
- Được rồi, đứng lên đi.
Thánh Linh lão tổ nhìn hướng Lục Lâm Thiên đã mất hút:
- Tiểu tử này giống y sư phụ của hắn, sư phụ thế nào thì đệ tử thế ấy. Nhưng hắn không háo sắc, khuôn mặt như ngươi mà vẫn bị từ chối được, xem như không khiến ta thất vọng.
Thấy lão tổ không nổi giận, Dạ Vị Ương thở phào nhẹ nhõm:
- Lão tổ...
Thánh Linh lão tổ kéo Dạ Vị Ương dậy:
- Đứng lên đi!
Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương trước mặt, đôi mắt sâu thẳm mênh mông lóe tia sáng, vô hình trung làm nàng không dám nhìn thẳng. Như thể Dạ Vị Ương trần trụi trước đôi mắt kia, bị người nhìn thấu.
Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương, nói:
- Thật ra lần này ta cũng thử thách ngươi. Lão tổ nhìn ra được trong lòng của ngươi e rằng sớm có tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương xấu hổ đỏ mặt càng thêm xinh đẹp:
- Lão tổ...
Vẻ đẹp này hiện không có nam nhân nào được ngắm.
Thánh Linh lão tổ khẽ thở dài:
- Ngươi đừng chối, lão tổ có ánh mắt, nếu không đã chẳng giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lén giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương nói:
- Đệ tử xin nguyện nhận bất cứ trách phạt nào.
Thánh Linh lão tổ nói:
- Phạt ngươi làm gì? Ngươi làm tốt hơn lão tổ nghĩ, đây là cách làm thông minh, tốt hơn ép buộc hắn. Lão tổ cũng biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt, tiểu tử này nợ ngươi một phần nhân tình, về sau nếu dám không trả thì lão thân sẽ không dễ dàng tha cho hắn!
Trong sơn mạch bao la, núi non trập trùng, c úc thương thương, sơn tư biến hóa đa đoan, có sông uốn lượn khúc khuỷu.
- Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay cao, đám người Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng nó nhanh chóng rời khỏi Thánh Linh cốc, không dám chào từ biệt Thánh Linh lão tổ. Lục Lâm Thiên không muốn có được Nghịch Mệnh Hồn Quả lại mất đi.
Nếu người khác muốn cướp Nghịch Mệnh Hồn Quả của hắn thì Lục Lâm Thiên không cho rằng có bao nhiêu người thành công, dù thực lực mạnh hơn hắn thì cũng khó thể mạnh mẽ cướp đồ trong tay hắn.
Nhưng đối diện cường giả như Thánh Linh lão tổ thì Lục Lâm Thiên không nghĩ vậy, chạy về Phi Linh môn trước là hơn.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên lưng Lục Lâm Thiên, trong đầu suy tư nhiều chuyện, khó thể bình tĩnh nỗi lòng. Hiện tại đã có được Nghịch Mệnh Hồn Quả, tuy Lục Lâm Thiên vội vàng trở về nhưng trong ba điều kiện ưu tiên để phục hồi mà sư phụ nói thì đã có Nghịch Mệnh Hồn Quả, thân thể rồi chỉ kém Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc. Điều này hơi rắc rối chút, không biết Vô Song đã trở về Giải Linh Tôn Giả chưa.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng ít ra lấy được Nghịch Mệnh Hồn Quả khó có nhất.
Dù nói sao thì lần này đã được đến Nghịch Mệnh Hồn Quả khó kiếm nhất, sư phụ có hy vọng phục hồi.
- Cầm đi.
Dạ Vị Ương nói:
- Ngươi muốn cưới nhưng chưa chắc ta muốn gả. Thứ này là vật cứu sư phụ của ngươi, dù thế nào thì ngươi sẽ muốn lấy nó. Ta không muốn ép ngươi thành thân với ta, ngươi như vậy ở bên cạnh ta có ích gì? Dạ Vị Ương ta không cần làm như vậy.
Lục Lâm Thiên nhìn Dạ Vị Ương, mắt lóe tia cảm kích và xin lỗi:
- Nhưng Dạ cốc chủ, bên sư bá...
Dạ Vị Ương nói:
- Bên lão tổ thì ta sẽ tự đi nói, cùng lắm bị lão tổ trách phạt một phen, còn hơn là ép ngươi thành thân với ta. Dưa hái xanh không ngọt, ta hiểu điều này.
Lục Lâm Thiên nói:
- Hay là để ta cùng Dạ cốc chủ đi xin tội với sư bá.
- Không cần.
Mắt đẹp nhìn Lục Lâm Thiên, Dạ Vị Ương hỏi:
- Lục minh chủ, có một vấn đề Lục minh chủ trả lời được không?
Lục Lâm Thiên gật đầu nghiêm mặt nói:
- Xin Dạ cốc chủ cứ hỏi!
Dạ Vị Ương cắn nhẹ bờ môi hỏi:
- Nếu không có mấy vị hôn thê kia thì ngươi có cam lòng thành thân với ta?
Lục Lâm Thiên nhìn Dạ Vị Ương, trả lời:
- Ta cũng không biết.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng khuôn mặt của ta không đẹp bằng mấy vị hôn thê của ngươi?
Môi son cong lên, mắt hấp háy, rèm mi dài đường cong động lòng người khiến đôi mắt sáng càng lung linh.
- Đương nhiên không phải.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Cái này không liên quan gì mặt đẹp. Ta có mấy vị hôn thê, vì chúng ta yêu nhau nên mới cùng nhau, ta thích hết mọi thứ của họ, thích vài điểm đặc biệt trên người họ. Ví dụ tiểu Linh ngây thơ xinh đẹp, Hồng Lăng đáng yêu đơn giản, Cảnh Văn nhạy bén trí tuệ, Vô Song lương thiện thanh nhã.
Dạ Vị Ương hỏi:
- Trên người bọn họ không có khuyết điểm sao?
- Con người không hoàn mỹ, ai không có khuyết điểm?
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng khuyết điểm của các nàng ở trong mắt ta thành đặc điểm. Nếu Dạ cốc chủ xem khuyết điểm của mọi người thành đặc điểm thì miễn đối tượng không phải kẻ siêu độc ác, Dạ cốc chủ sẽ phát hiện tất cả trở nên khác biệt.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Lâm Thiên, trầm ngâm nói:
- Nghe lời Lục minh chủ nói xong giúp Vị Ương được lợi nhiều.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Dạ cốc chủ khách sáo.
Dạ Vị Ương hỏi:
- Lục minh chủ có biết tại sao ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ không?
Lục Lâm Thiên cảm kích nói:
- Đa tạ Dạ cốc chủ thành toàn, về sau chuyện của Thánh Linh cốc là việc của Phi Linh môn ta, chuyện của Dạ cốc chủ là việc của Lục ta.
Lục Lâm Thiên mắt lóe tia sáng khó phát hiện.
- Ta không nói những điều này.
Dạ Vị Ương ngước mắt đẹp lên:
- Lục minh chủ mau đi đi, ta sợ lão tổ sẽ đổi ý hoặc phát hiện ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ. Nên Lục minh chủ đi sớm là hơn, nếu có cơ hội ta sẽ đi Phi Linh môn.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ, Lục ta xin cáo từ.
Nghịch Mệnh Hồn Quả đã vào tay, Lục Lâm Thiên hơi sợ sư bá sẽ đổi ý thì tiêu.
Lục Lâm Thiên rời khỏi đình viện nhưng bị Dạ Vị Ương kêu lại:
- Lục minh chủ dừng bước.
Lục Lâm Thiên ngoái đầu hỏi:
- Dạ cốc chủ có gì dặn bảo?
Dạ Vị Ương hỏi:
- Không biết hiện tại Lục minh chủ có phát hiện đặc diểm gì trên người của ta không?
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Có, đương nhiên là có.
- A?
Dạ Vị Ương mắt lóe tia sáng hỏi:
- Không biết Lục minh chủ phát hiện đặc điểm gì?
Lục Lâm Thiên cười cười:
- Không thể nói, không thể nói.
Lục Lâm Thiên lắc người ra khỏi đình viện.
Dạ Vị Ương nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên, mắt sáng lóe tia buồn bã:L
- Người không nhìn thấu, khiến nữ nhân không thể dễ dàng đến gần rồi lại muốn gần gũi.
Dạ Vị Ương lẩm bẩm:
- Ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi vì không muốn ép ngươi, chẳng bằng khiến ngươi mãi mãi nhớ kỹ ta.
Ngay lúc này, trong đình viện.
Thánh Linh lão tổ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Vị Ương:
- Vị Ương, ngươi thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của ta!
Dạ Vị Ương sửng sốt, hoảng hốt sau đó lấy lại tinh thần:
- Lão tổ!
Dạ Vị Ương bình tĩnh lại, hành lễ:
- Đệ tử kính chào lão tổ, xin lão tổ thứ tội.
Thánh Linh lão tổ buông tiếng thở dài:
- Được rồi, đứng lên đi.
Thánh Linh lão tổ nhìn hướng Lục Lâm Thiên đã mất hút:
- Tiểu tử này giống y sư phụ của hắn, sư phụ thế nào thì đệ tử thế ấy. Nhưng hắn không háo sắc, khuôn mặt như ngươi mà vẫn bị từ chối được, xem như không khiến ta thất vọng.
Thấy lão tổ không nổi giận, Dạ Vị Ương thở phào nhẹ nhõm:
- Lão tổ...
Thánh Linh lão tổ kéo Dạ Vị Ương dậy:
- Đứng lên đi!
Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương trước mặt, đôi mắt sâu thẳm mênh mông lóe tia sáng, vô hình trung làm nàng không dám nhìn thẳng. Như thể Dạ Vị Ương trần trụi trước đôi mắt kia, bị người nhìn thấu.
Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương, nói:
- Thật ra lần này ta cũng thử thách ngươi. Lão tổ nhìn ra được trong lòng của ngươi e rằng sớm có tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương xấu hổ đỏ mặt càng thêm xinh đẹp:
- Lão tổ...
Vẻ đẹp này hiện không có nam nhân nào được ngắm.
Thánh Linh lão tổ khẽ thở dài:
- Ngươi đừng chối, lão tổ có ánh mắt, nếu không đã chẳng giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lén giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương nói:
- Đệ tử xin nguyện nhận bất cứ trách phạt nào.
Thánh Linh lão tổ nói:
- Phạt ngươi làm gì? Ngươi làm tốt hơn lão tổ nghĩ, đây là cách làm thông minh, tốt hơn ép buộc hắn. Lão tổ cũng biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt, tiểu tử này nợ ngươi một phần nhân tình, về sau nếu dám không trả thì lão thân sẽ không dễ dàng tha cho hắn!
Trong sơn mạch bao la, núi non trập trùng, c úc thương thương, sơn tư biến hóa đa đoan, có sông uốn lượn khúc khuỷu.
- Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay cao, đám người Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng nó nhanh chóng rời khỏi Thánh Linh cốc, không dám chào từ biệt Thánh Linh lão tổ. Lục Lâm Thiên không muốn có được Nghịch Mệnh Hồn Quả lại mất đi.
Nếu người khác muốn cướp Nghịch Mệnh Hồn Quả của hắn thì Lục Lâm Thiên không cho rằng có bao nhiêu người thành công, dù thực lực mạnh hơn hắn thì cũng khó thể mạnh mẽ cướp đồ trong tay hắn.
Nhưng đối diện cường giả như Thánh Linh lão tổ thì Lục Lâm Thiên không nghĩ vậy, chạy về Phi Linh môn trước là hơn.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên lưng Lục Lâm Thiên, trong đầu suy tư nhiều chuyện, khó thể bình tĩnh nỗi lòng. Hiện tại đã có được Nghịch Mệnh Hồn Quả, tuy Lục Lâm Thiên vội vàng trở về nhưng trong ba điều kiện ưu tiên để phục hồi mà sư phụ nói thì đã có Nghịch Mệnh Hồn Quả, thân thể rồi chỉ kém Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc. Điều này hơi rắc rối chút, không biết Vô Song đã trở về Giải Linh Tôn Giả chưa.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Nhưng ít ra lấy được Nghịch Mệnh Hồn Quả khó có nhất.
Dù nói sao thì lần này đã được đến Nghịch Mệnh Hồn Quả khó kiếm nhất, sư phụ có hy vọng phục hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.