Chương 737: Giết đới đường (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
Lục Lâm Thiên nhìn vào thi thể trưởng lão họ Đoạn này, quả thực vô cùng đáng tiếc, nếu như có thể để cho hắn thôn phệ vậy thì hiệu quả sẽ vô cùng lớn, quả thực vô cùng đáng tiếc a.
Gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay Linh Tướng cửu trọng này, thân ảnh Lục Lâm Thiên biến mất tại chỗ.
Trên sân rộng, tiếng giết chóc từ bốn phía vang lên. Thanh âm bạo liệt không dứt bên tai, người vốn trước đó là đồng môn đệ tử thì lúc này cũng hạ thủ không có chút lưu tình nào, có thể đây chính là bản tính của con người.
Ở một chỗ trên sân rộng, dưới một cỗ khí tức cuồng bạo có hai đạo thân ảnh đang bị bảy đạo thân ảnh bao vây.
Trong vòng công kích này, không gian quanh người Lộc Sơn lão nhân lắc lư. Một đạo công kích trong tay khiến cho không gian trong nháy mắt như đọng lại, cuối cùng nhanh chóng đánh về phía Đới Đường.
Phanh Phanh.
Trước người Đới Đường, một cỗ chân khí phô thiên cái địa bạo phát ra, trong nháy mắt chống lại một quyền của Lộc SƠn lão nhân. Dưới một quyền này không gian bốn phía không ngừng lắc lư. Bước tiến của bảy người cũng dừng lại một chút, thế nhưng thủy chung vẫn không thể đột phá được.
– Ha ha, tàn trận này quả thực có chút quỷ dị nha.
Lộc Sơn lão nhân khẽ cười nói.
– Hai vị cung phụng, tốc chiến tốc thắng đi, chúng ta vẫn còn có chuyện khác cần làm.
Thanh âm của Lục Lâm Thiên nhanh chóng vang lên, rồi thân ảnh của Lục Lâm Thiên xuất hiện ở trên sân rộng.
Ánh mắt hắn nhìn đám người Đới Đường tạo thành trận pháp cũng có chút kinh ngạc. Trận pháp này dưới sự phối hợp của bảy người uy lực tăng cường gấp mấy lần, quả thực có chút kỳ diệu. Quỷ Vũ Tông chung quy cũng không phải thế lực bình thường, thủ đoạn trong tông cũng không ít.
– Ha ha, không thành vấn đề, phá trận thôi.
Lộc Sơn lão nhân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt thủ ấn được kết, một đạo chưởng ấn mang theo lực lượng khổng lồ, giống như phô thiên cái địa trong nháy mắt đánh về phía Đới Đường. Dưới lực lượng cường hãn, không gian trong nháy mắt bị đè nén.
– Phá cho ta.
Lúc này Thanh Hỏa lão quỷ cũng hét lên một tiếng, vẻ mặt bừng bừng, chân khí bạo phát. Đồng thời một cỗ năng lượng nóng bỏng khuếch tán ra không trung. Một đạo quang trụ bằng hỏa diễm chừng vài trăm thước mang theo lực lượng kinh khủng đánh xuống.
Hai cỗ lực lượng này đều vô cùng kinh khủng tức thì đánh vào Thất tinh thất sát trận của bảy người Đới Đường.
Phanh Phanh.
Hai đạo lực lượng công kích đồng thời đánh vào trong trận. Kình phong kinh khủng giống như phô thiên cái địa bạo phát ra. Lực lượng kinh khủng này vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Bước tiến của bảy người trong trận dừng lại, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt.
Két két…
Không gian bao phủ bảy người xuất hiện hiện tượng rạn nứt. Đây hoàn toàn là bị Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ lấy một phương thức mạnh mẽ mà phá trận, dưới lực lượng tuyệt đối, bất luận một trận pháp nào cũng khó có thể chống đỡ.
Khục khục.
Bảy người hầu như cùng một lúc phun ra một ngụm máu tươi. Trên sân rộng, lúc này mảnh sân rộng sớn bị kình khí dư ba phá hủy, giống như sơn băng địa liệt. Trên mặt đất có những cái khe không ngừng kéo dài.
Khắp mặt đất lúc này bỗng nhiên run rẩy. Chu vi mấy nghìn thước chung quanh quảng trường, và ngay cả những tảng đá phía xa xa đều nổ vang một tiếng rồi biến thành bụi phấn. Đất đã bay tứ tung, bụi mù tràn ngập thiên địa. Còn có không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông dưới dư ba lực lượng này bị ảnh hưởng tới, trực tiếp bị đánh chết.
Một kích do hai người Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, những người ở đây không có ai có thể chống lại.
Phanh Phanh.
Bảy đạo thân ảnh trực tiếp bị đánh văng về phía sau vài trăm thước, thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy ra, vô cùng thê thảm.
Khục khục.
Bảy người này rơi xuống mặt đất lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
– May mà còn có chút hơi thở.
Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đi tới bên người Linh Tướng lục trọng và Linh Tướng tứ trọng kia. Cả đám người hấp hối, cũng may mà còn một hơi thở cuối cùng.
Vừa rồi đánh chết một Linh Tướng cửu trọng, Lục Lâm Thiên đã rất tiếc nuối cho nên lần này hắn cũng không muốn Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ đánh chết hết, hiện tại hắn thiếu nhất đó chính là Linh Tướng để thôn phệ.
Sưu Sưu.
Lục Lâm Thiên đánh ra mấy đạo chỉ ấn trên người hai tên Linh Tướng ngay lập tức, chỉ cần hai người tạm thời không chết là hắn có thể thôn phệ.
Khục khục.
Cách Lục Lâm Thiên không xa, Đới Đường khẽ nhúc nhích, cố gắng đứng lên.
– Đới Đường, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, thân ảnh Đới Cương Tử xuất hiện trước mặt Đới Đường.
– Đới Cương Tử, ngươi muốn gì? Muốn giết ta sao? Cha sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Sắc mặt Đới Đường trắng bệch, ánh mắt nhìn vào Đới Cương Tử rồi nói.
– Điều này không cần ngươi lo. Lão bất tử kia luôn xem thường ta, vậy thì ngay cả hắn ta cũng giết. Hai người các ngươi đều đáng chết, ta sẽ giết hết các ngươi.
Đới Cương Tử nói.
– Đới Cương Tử, tên ngu xuẩn nhà ngươi. Ta biết ngươi mơ ước chức vị tông chủ từ lâu, ngươi không cần phải làm vậy.
Đới Đường nhìn Đới Cương Tử, trong mắt hiện lên sự thê lương. Ánh mắt bất đắc dĩ kia lại nhìn sang Lục Lâm Thiên cách đó không xa. Tuy rằng hắn không biết Đới Cương Tử đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tới lúc này hắn mơ hồ có thể cảm giác được việc này tuyệt đối có quan hệ tới Phi Linh môn, hắn lạnh nhạt nói:
– Lục Lâm Thiên tất cả chuyện này có liên quan tới ngươi đúng không? Ta đã quá coi thường ngươi, không ngờ cuối cùng ta lại thua trong tay một tiểu bối. Ha ha.
– Đới Đường, ngại quá, ta không nên nói chuyện của ngươi cho Đới phó tông chủ, thế nhưng điều kiện của Đới phó tông chủ so với ngươi còn cao hơn.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nhìn Đới Đường, trong lòng lúc này ít nhiều cũng có chút chột dạ. Đới Đường cũng coi như là bá chủ một phương. Không ngờ lại thua trong tay đệ đệ mình, chỉ sợ chính hắn cũng không nghĩ tới việc này.
– Đới tông chủ, hiện tại là lúc ngươi nên động thủ, giết Đới Đường sau này ngươi chính là tông chủ duy nhất trên Quỷ Vũ Tông, toàn bộ Quỷ Vũ Tông là của ngươi.
Lục Lâm Thiên nhìn về phía Đới Cương Tử rồi nói.
– Sau này Quỷ Vũ Tông là của ta.
Đới Cương Tử lẩm bẩm nói, ánh mắt mang theo sát ý chậm rãi nhìn vào trên người Đới Đường.
– Đới tông chủ, ngươi nghĩ lại mà xem, nếu như không phải vận khí của ngươi tốt thì hiện tại ngươi đã chết. Những dằn vặt mà ngươi phải chịu, sự áp chế mấy năm nay ngươi phải nhận, hiện tại đã tới lúc báo thù rồi.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt châm thêm dầu.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, sát ý trong mắt Đới Cương Tử càng đậm, chân khí quanh người bùng ra. Lúc này Đới Đường đã không còn sức phản kháng nữa.
– Đới Cương Tử, tên ngu ngốc này, một tên ngu ngốc chân chính a. Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ huynh đệ ngu như heo…
Phanh.
Lời còn chưa dứt, một chưởng của Đới Cương Tử chụp tới, không gian co rút rồi trong nháy mắt nổ tung. Đới Đường bị đánh chết ngay lập tức, thân thể mềm oặt nằm ở trên mặt đất.
Gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay Linh Tướng cửu trọng này, thân ảnh Lục Lâm Thiên biến mất tại chỗ.
Trên sân rộng, tiếng giết chóc từ bốn phía vang lên. Thanh âm bạo liệt không dứt bên tai, người vốn trước đó là đồng môn đệ tử thì lúc này cũng hạ thủ không có chút lưu tình nào, có thể đây chính là bản tính của con người.
Ở một chỗ trên sân rộng, dưới một cỗ khí tức cuồng bạo có hai đạo thân ảnh đang bị bảy đạo thân ảnh bao vây.
Trong vòng công kích này, không gian quanh người Lộc Sơn lão nhân lắc lư. Một đạo công kích trong tay khiến cho không gian trong nháy mắt như đọng lại, cuối cùng nhanh chóng đánh về phía Đới Đường.
Phanh Phanh.
Trước người Đới Đường, một cỗ chân khí phô thiên cái địa bạo phát ra, trong nháy mắt chống lại một quyền của Lộc SƠn lão nhân. Dưới một quyền này không gian bốn phía không ngừng lắc lư. Bước tiến của bảy người cũng dừng lại một chút, thế nhưng thủy chung vẫn không thể đột phá được.
– Ha ha, tàn trận này quả thực có chút quỷ dị nha.
Lộc Sơn lão nhân khẽ cười nói.
– Hai vị cung phụng, tốc chiến tốc thắng đi, chúng ta vẫn còn có chuyện khác cần làm.
Thanh âm của Lục Lâm Thiên nhanh chóng vang lên, rồi thân ảnh của Lục Lâm Thiên xuất hiện ở trên sân rộng.
Ánh mắt hắn nhìn đám người Đới Đường tạo thành trận pháp cũng có chút kinh ngạc. Trận pháp này dưới sự phối hợp của bảy người uy lực tăng cường gấp mấy lần, quả thực có chút kỳ diệu. Quỷ Vũ Tông chung quy cũng không phải thế lực bình thường, thủ đoạn trong tông cũng không ít.
– Ha ha, không thành vấn đề, phá trận thôi.
Lộc Sơn lão nhân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt thủ ấn được kết, một đạo chưởng ấn mang theo lực lượng khổng lồ, giống như phô thiên cái địa trong nháy mắt đánh về phía Đới Đường. Dưới lực lượng cường hãn, không gian trong nháy mắt bị đè nén.
– Phá cho ta.
Lúc này Thanh Hỏa lão quỷ cũng hét lên một tiếng, vẻ mặt bừng bừng, chân khí bạo phát. Đồng thời một cỗ năng lượng nóng bỏng khuếch tán ra không trung. Một đạo quang trụ bằng hỏa diễm chừng vài trăm thước mang theo lực lượng kinh khủng đánh xuống.
Hai cỗ lực lượng này đều vô cùng kinh khủng tức thì đánh vào Thất tinh thất sát trận của bảy người Đới Đường.
Phanh Phanh.
Hai đạo lực lượng công kích đồng thời đánh vào trong trận. Kình phong kinh khủng giống như phô thiên cái địa bạo phát ra. Lực lượng kinh khủng này vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Bước tiến của bảy người trong trận dừng lại, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt.
Két két…
Không gian bao phủ bảy người xuất hiện hiện tượng rạn nứt. Đây hoàn toàn là bị Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ lấy một phương thức mạnh mẽ mà phá trận, dưới lực lượng tuyệt đối, bất luận một trận pháp nào cũng khó có thể chống đỡ.
Khục khục.
Bảy người hầu như cùng một lúc phun ra một ngụm máu tươi. Trên sân rộng, lúc này mảnh sân rộng sớn bị kình khí dư ba phá hủy, giống như sơn băng địa liệt. Trên mặt đất có những cái khe không ngừng kéo dài.
Khắp mặt đất lúc này bỗng nhiên run rẩy. Chu vi mấy nghìn thước chung quanh quảng trường, và ngay cả những tảng đá phía xa xa đều nổ vang một tiếng rồi biến thành bụi phấn. Đất đã bay tứ tung, bụi mù tràn ngập thiên địa. Còn có không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông dưới dư ba lực lượng này bị ảnh hưởng tới, trực tiếp bị đánh chết.
Một kích do hai người Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, những người ở đây không có ai có thể chống lại.
Phanh Phanh.
Bảy đạo thân ảnh trực tiếp bị đánh văng về phía sau vài trăm thước, thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy ra, vô cùng thê thảm.
Khục khục.
Bảy người này rơi xuống mặt đất lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
– May mà còn có chút hơi thở.
Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đi tới bên người Linh Tướng lục trọng và Linh Tướng tứ trọng kia. Cả đám người hấp hối, cũng may mà còn một hơi thở cuối cùng.
Vừa rồi đánh chết một Linh Tướng cửu trọng, Lục Lâm Thiên đã rất tiếc nuối cho nên lần này hắn cũng không muốn Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ đánh chết hết, hiện tại hắn thiếu nhất đó chính là Linh Tướng để thôn phệ.
Sưu Sưu.
Lục Lâm Thiên đánh ra mấy đạo chỉ ấn trên người hai tên Linh Tướng ngay lập tức, chỉ cần hai người tạm thời không chết là hắn có thể thôn phệ.
Khục khục.
Cách Lục Lâm Thiên không xa, Đới Đường khẽ nhúc nhích, cố gắng đứng lên.
– Đới Đường, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, thân ảnh Đới Cương Tử xuất hiện trước mặt Đới Đường.
– Đới Cương Tử, ngươi muốn gì? Muốn giết ta sao? Cha sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Sắc mặt Đới Đường trắng bệch, ánh mắt nhìn vào Đới Cương Tử rồi nói.
– Điều này không cần ngươi lo. Lão bất tử kia luôn xem thường ta, vậy thì ngay cả hắn ta cũng giết. Hai người các ngươi đều đáng chết, ta sẽ giết hết các ngươi.
Đới Cương Tử nói.
– Đới Cương Tử, tên ngu xuẩn nhà ngươi. Ta biết ngươi mơ ước chức vị tông chủ từ lâu, ngươi không cần phải làm vậy.
Đới Đường nhìn Đới Cương Tử, trong mắt hiện lên sự thê lương. Ánh mắt bất đắc dĩ kia lại nhìn sang Lục Lâm Thiên cách đó không xa. Tuy rằng hắn không biết Đới Cương Tử đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tới lúc này hắn mơ hồ có thể cảm giác được việc này tuyệt đối có quan hệ tới Phi Linh môn, hắn lạnh nhạt nói:
– Lục Lâm Thiên tất cả chuyện này có liên quan tới ngươi đúng không? Ta đã quá coi thường ngươi, không ngờ cuối cùng ta lại thua trong tay một tiểu bối. Ha ha.
– Đới Đường, ngại quá, ta không nên nói chuyện của ngươi cho Đới phó tông chủ, thế nhưng điều kiện của Đới phó tông chủ so với ngươi còn cao hơn.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nhìn Đới Đường, trong lòng lúc này ít nhiều cũng có chút chột dạ. Đới Đường cũng coi như là bá chủ một phương. Không ngờ lại thua trong tay đệ đệ mình, chỉ sợ chính hắn cũng không nghĩ tới việc này.
– Đới tông chủ, hiện tại là lúc ngươi nên động thủ, giết Đới Đường sau này ngươi chính là tông chủ duy nhất trên Quỷ Vũ Tông, toàn bộ Quỷ Vũ Tông là của ngươi.
Lục Lâm Thiên nhìn về phía Đới Cương Tử rồi nói.
– Sau này Quỷ Vũ Tông là của ta.
Đới Cương Tử lẩm bẩm nói, ánh mắt mang theo sát ý chậm rãi nhìn vào trên người Đới Đường.
– Đới tông chủ, ngươi nghĩ lại mà xem, nếu như không phải vận khí của ngươi tốt thì hiện tại ngươi đã chết. Những dằn vặt mà ngươi phải chịu, sự áp chế mấy năm nay ngươi phải nhận, hiện tại đã tới lúc báo thù rồi.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt châm thêm dầu.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, sát ý trong mắt Đới Cương Tử càng đậm, chân khí quanh người bùng ra. Lúc này Đới Đường đã không còn sức phản kháng nữa.
– Đới Cương Tử, tên ngu ngốc này, một tên ngu ngốc chân chính a. Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ huynh đệ ngu như heo…
Phanh.
Lời còn chưa dứt, một chưởng của Đới Cương Tử chụp tới, không gian co rút rồi trong nháy mắt nổ tung. Đới Đường bị đánh chết ngay lập tức, thân thể mềm oặt nằm ở trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.