Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 331: Hắn còn sống?

SS Hà Thần

10/11/2023

Lục Lâm Thiên nói:  

– Sau này xin các vị huynh đệ chăm sóc nhiều cho.  

Đoạn thời gian tiếp theo Lục Lâm Thiên sẽ sống chung một mái nhà với mấy người này.  

Dương Vĩ mỉm cười nói:  

– Cái gì mà chăm sóc hay không, sau này chúng ta là huynh đệ. Nhưng ngươi vừa tới, theo quy định nên mời bốn chúng ta ăn một bữa cơm.  

Lục Lâm Thiên cười nói:  

– Không thành vấn đề, tùy thời đều được.  

Lục Lâm Thiên không để bụng chút tiền đó, hắn đang có việc cần hỏi thăm mấy người kia.  

Nhạc Bất Quần nói:  

– Bây giờ đi, ta đang hơi đói bụng.  

Nhạc Bất Quần ngại ngùng nói với Lục Lâm Thiên:  

– Lâm Thiên huynh đệ thật sảng khoái, chờ túi tiền ta phồng lên rồi sẽ mời ngươi ăn ngon.  

Lại Dược Tĩnh nói:  

– Chúng ta đi đi, nhắc đến làm ta đói bụng, hơn nữa đã lâu rồi chúng ta không được ăn một bữa cơm ngon.  

Năm người ra khỏi đình viện, vòng qua nhiều ngõ nhỏ đến một con đường, vào tiệm ăn. Trong cửa tiệm buôn bán khá tốt, đã có nhiều người trong này.  

Mọi người kêu nhiều rượu và thức ăn. Bốn người Bành Truyền Hùng vốn không dám kêu đồ đắt tiền nhưng Lục Lâm Thiên xúi, thế là cả đám yên tâm kêu đồ ngon.  

Khiến Lục Lâm Thiên bất ngờ là tiệm ăn này do đệ tử Vân Dương tông mở, đúng là Vân Dương tông có khác.  

Qua bữa cơm khiến quan hệ năm người thân hơn nhiều. Tất cả là thanh niên trai tráng, chỉ chốc lát sau không còn xa lạ.  

Lục Lâm Thiên xuyên đến thế giới này, trước khi xuyên qua hắn còn khá trẻ, đến nơi đây không có bằng hữu gì, lúc này nói chuyện rất vui với bốn người.  

Tâm sự ăn cơm no say xong bốn người trở về đình viện số tám lẻ sáu.  

Lục Lâm Thiên thừa dịp hỏi:  

– Truyền Hùng huynh đệ, các người biết Vũ trưởng lão trong tông không?  

Vũ trưởng lão muốn nhận hắn làm đồ đệ, Lục Lâm Thiên muốn tìm hiểu chút chuyện về lão.  

Nhạc Bất Quần hỏi:  

– Lâm Thiên huynh đệ nói đến sư huynh của tông chủ, trưởng lão nội môn, Vũ Ngọc Tiền trưởng lão?  

Lục Lâm Thiên đáp:  



– Đúng rồi.  

Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh, Dương Vĩ, Bành Truyền Hùng kinh ngạc hỏi:  

– Ngươi hỏi Vũ trưởng lão làm gì?  

***  

Chạng vạng, sâu trong sơn mạch Vân Dương tông, một đình viện to lớn, bốn phía xanh tươi gieo trồng nhiều thực vật. Hai bóng dáng mảnh mai chạy nhanh vào.  

Hai người vừa vào đình viện Lục vô Song liền bước ra.  

– Vô Song tỷ, vô Song tỷ, có tin tốt!  

Hai người này chính là Độc Cô Băng Lan và nha hoàn Thúy Ngọc.  

Lục vô Song mỉm cười hỏi:  

– Có chuyện gì mà hai người hấp tấp vậy?  

Độc Cô Băng Lan thở hổn hển nói:  

– Vô Song tỷ, cho tỷ biết một tin tốt!  

Độc Cô Băng Lan làm vẻ mặt bí hiểm.  

Lục vô Song liếc Độc Cô Băng Lan:  

– Ngươi thì có tin tốt gì?  

Độc Cô Băng Lan chu môi nói:  

– Được rồi, nếu Vô Song tỷ không muốn nghe thì ta không nói nữa, uổng công ta làm biếng chỗ sư phụ chạy ngay tới nói cho tỷ biết.  

Lục Vô Song cười:  

– Được rồi, muội muội tốt của ta, nói đi.  

Độc Cô Băng Lan nhìn Lục vô Song chằm chằm, chậm rãi nói:  

– Vô Song tỷ, Thúy Ngọc mới ra ngoài tình cờ gặp Bạch Mi trưởng lão. Bạch Mi trưởng lão nói hôm nay Lâm Thiên trở về Vân Dương tông.  

Lục Vô Song cười nói:  

– Băng Lan, ta biết muội muốn ta vui nhưng đã hơn một năm, ta đã chấp nhận sự thật này. Có lẽ Lâm Thiên đã chết.  

Nha hoàn Thúy Ngọc nói:  

– Vô Song tỷ, Lâm Thiên thật sự không chết. Ban đầu ta cũng tưởng Bạch Mi trưởng lão nói đùa. Lúc ta gặp Bạch Mi trưởng lão là ở sườn núi, Bạch Mi trưởng lão muốn đi vào nhưng bị sư phụ ngăn cản nên nhờ ta chuyển lời cho tỷ.  

Lục vô Song kích động hỏi:  

– Thúy Ngọc, ngươi nói có thật không?  



Lục vô Song nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, chờ một đáp án khẳng định.  

Thúy Ngọc nói:  

– Ừm! Bạch Mi trưởng lão nói là thật. Ta vốn định xuống núi nhìn xem nhưng lại nghĩ nên cho tỷ biết ngay.  

Lục vô Song run rẩy:  

– Lâm Thiên thật sự không chết? Ta biết ngay, chắc chắn Lâm Thiên không chết.  

Lục vô Song kích động đi tới đi lui:  

– Lâm Thiên đã đến, ta phải đi gặp hắn. Ta muốn xuống núi gặp Lâm Thiên!  

Độc Cô Băng Lan nói:  

– Vô Song tỷ, chúng ta phải chờ ba tháng mới được xuống núi một lần nữa, đây là quy định của Vân Dương tông. Mới rồi Bạch Mi trưởng lão muốn đi lên cũng không được.  

Lục vô Song sốt ruột nói với Độc Cô Băng Lan:  

– Vậy làm sao đây? Ta muốn gặp Lâm Thiên, ta muốn biết Lâm Thiên có thật sự đến đây không? Hắn có thật sự còn sống?  

Trong đôi mắt đẹp đầy bất lực, một chút hưng phấn, một chút hân hoan.  

Thúy Ngọc nói:  

– Vô Song tỷ, thôi vậy đi. Ta là nha hoàn, không ai chú ý. Ngày mai ta xuống núi tìm Lâm Thiên, nhìn xem Lâm Thiên có thật sự đến đây không.  

Hốc mắt Lục vô Song ướt nước nói:  

– Ừm! Thúy Ngọc, ngày mai ngươi nhớ đi sớm, ta muốn biết Lâm Thiên có thật sự còn sống không? Hắn còn sống!  

***  

Ban đêm, ánh sao đầy trời chiếu xuống, trắng mông lung vuốt ve mặt đất. Cả Vân Dương tông trìm vào trong yên lặng. Trong đình viện số tám lẻ sáu, Lục Lâm Thiên vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Hắn mới biết thân phận của Vũ trưởng lão trong Vân Dương tông, rất là đáng kinh ngạc.  

Lục Lâm Thiên nghe đám người Bành Truyền Hùng, Nhạc Bất Quần, Lại Dược Tĩnh, Dương Vĩ nói mới biết Vũ Ngọc Tiền trưởng lão đúng là trưởng lão nội môn trong Vân Dương tông, là sư huynh của tông chủ, mặt ngoài thì địa vị cao thượng, tông chủ gặp cũng phải kêu tiếng sư huynh. Trưởng lão, hộ pháp trong tông không dám không nể mặt Vũ trưởng lão.  

Nhưng đó là mặt ngoài. Trong Vân Dương tông ai đều biết Vũ trưởng lão sống tệ nhất trong trưởng lão nội môn, thực lực mới là Vũ Tướng lục trọng, cách biệt qua lớn với thực lực trưởng lão nội môn khác. Dù là hộ pháp cũng mạnh hơn Vũ trưởng lão nhiều. Hộ pháp trong Vân Dương tông ai nấy từ Vũ Tướng trở lên, có mấy người thậm chí đến Vũ Suất. Thực lực trưởng lão nội môn thấp nhất là Vũ Suất.  

Còn vị sư huynh tông chủ này thực lực quá kém, thật khiến người khó hiểu. Nhưng người biết chuyện thì biết lúc Vũ trưởng lão còn trẻ là nhi tử một gia đình nhỏ bé, từ nhỏ đã không có thiên phú Vũ Giả.  

Gia đình đó vô tình cứu tông chủ đời trước, cuối cùng cả nhà bị gϊếŧ chỉ để lại Vũ trưởng lão. Tông chủ đời trước cảm ơn và áy náy, dù biết Vũ trưởng lão không có thiên phú Vũ Giả nhưng vẫn thu làm đồ đệ, dùng đan dược quý giá trải đường cho Vũ trưởng lão lên tới Vũ Tướng thì không tiến bộ nổi nữa.  

Mọi thứ luôn lấy thực lực đứng đầu, trong Vân Dương tông cũng vậy. Mặt ngoài Vũ trưởng lão có địa vị siêu cao nhưng ở trong lòng các trưởng lão, hộ pháp không mấy người xem trọng Vũ trưởng lão.  

Các trưởng lão, hộ pháp trong Vân Dương tông chia phe phái, mỗi trưởng lão có thế lực của riêng mình, đó là đệ tử trong môn.  

Mỗi lần chọn lựa đệ tử thân truyền thật ra là các trưởng lão chọn đồ đệ cho mình. Thường đệ tử có thiên phú cực tốt sẽ bị các trưởng lão giành giật. Đệ tử của mình có tu vi cao thấp trực tiếp quyết định địa vị của trưởng lão trong tông.  

Vân Dương tông còn một quy định ngầm là mỗi lần chọn lựa đệ tử thân truyền không tới lượt Vũ trưởng lão. Vì đệ tử có thiên phú tốt thì Vân Dương tông không muốn cho Vũ trưởng lão dạy, thực lực của Vũ trưởng lão toàn dựa vào đan dược mới lên đẳng cấp Vũ Tướng, không có gì để dạy đồ đệ cả.  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook