Chương 1254: Lại tới Hoàng gia (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
– Dạ!
Lục Lâm Thiên gật đầu đáp, định tiếp tục hỏi thì thanh âm sư phụ đã biến mất.
Sau một lát, hắn lại tiếp tục tập luyện Huyễn Diễn đao trận, dù sao hắn cũng đã có đầy đủ điều kiện.
Núi non chập chùng, dãy kiến trúc mênh mông vô bờ, nơi nơi là một mảnh trời thu, không khí thanh tân mát mẻ.
Xa xa có một quảng trường nguy nga, có một biểu tượng như xuyên thủng trời cao, đó chính là Thiên Kiếm môn.
Hô!
Bên trong Thiên Kiếm môn, vài đầu yêu thú phi hành phóng lên cao, nháy mắt bay ra Thiên Kiếm thành, trên lưng có hơn trăm thân ảnh, sau lưng đeo trường kiếm, mà ở trên lưng yêu thú lục giai phía trước chỉ có vài thân ảnh, người đứng đầu mặc trường bào màu lam, lộ ra khí thế bất phàm, khoảng chừng năm mươi tuổi, mà trên lưng hắn mang theo thanh kiếm bản rộng vàng óng.
Người này chính là chưởng môn Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong, đứng bên cạnh hắn còn có một lão giả tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi, là trưởng lão Cổ Phong, vẻ mặt tang thương, tràn đầy nếp nhăn như vết kiếm, sau lưng mang một thanh kiếm dài ba xích, thân kiếm không chút trang sức, chỉ dùng mảnh vải xám trắng bao phủ, làm cho người ta có cảm giác thật cổ xưa.
– Nhược Lan, con mới xuất quan, nhân dịp này nên điều tức kiên cố tu vi một chút, lần này vi sư hi vọng con tiến vào trước mười, mục tiêu là trước ba.
Cổ Kiếm Phong nhìn nữ tử tuyệt mỹ mặc áo tím nói.
– Sư phụ, đệ tử sẽ làm hết sức, nhưng không biết lần này còn xuất hiện cường giả nào khác hay không!
Nguyên Nhược Lan nói.
Nguyên Nhược Lan ngẩng đầu, nhớ tới kết quả trong đại hội tam tông tứ môn ngày trước, không khỏi thở dài, mấy năm qua nàng vẫn luôn bế quan, chỉ hi vọng có một ngày chiến thắng Lăng Thanh cùng Lục Lâm Thiên, nhưng lần này chính nàng cũng không biết kết quả như thế nào.
– Lần này thánh tử thánh nữ của Thiên Địa các, còn có tứ các tứ đảo Ma Vân thành, bốn đại sơn môn Cổ Vực đều tham gia, trận đánh ác liệt đương nhiên không tránh khỏi, nhưng với thực lực của con bây giờ, tuyệt đối đủ sức tranh đấu, người trẻ tuổi có thể đối kháng với con, chỉ sợ không vài người.
Cổ Kiếm Phong nói:
– Huống chi Lục Lâm Thiên hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, không khả năng xuất hiện, xem như con mất đi một đối thủ cạnh tranh!
– Nếu hắn còn ở đây, con hi vọng có thể cùng hắn một trận chiến, lúc trước hắn thắng con, lần này con thật muốn biết hắn có thể thắng nữa hay không, đáng tiếc…
Nguyên Nhược Lan thở dài nói.
Bên trong Cổ Vực lan truyền một tin tức ầm ầm kinh động các thế lực, Ma Tâm cốc bị Phi Linh môn san thành bình địa, tin tức này giống như sấm sét nổ tung trong lòng các vị cường giả đứng đầu môn phái, làm cho mọi người khϊếp sợ chính là, Phi Linh môn lại xuất ra ba linh vương, sáu Vũ vương, sáu yêu thú thất giai xuất chiến, thực lực như vậy những thế lực nhất lưu bình thường không cách nào so sánh.
Toàn bộ Cổ Vực đều chấn kinh, thực lực của Phi Linh môn làm mọi người khẩn trương, cùng lúc đó ai cũng nhớ kỹ nữ tử tên Lục Tâm Đồng, nữ tử này dùng lực lượng lôi đình huyết tẩy Ma Tâm cốc, thủ đoạn huyết tinh chẳng khác gì Lục Lâm Thiên, mà quan trọng nhất là thiên phú của nàng càng thêm biếи ŧɦái, còn chưa đầy mười tám tuổi đã là linh vương nhất trọng, theo thiên phú thậm chí có thể lên tới linh tôn trước ba mươi tuổi.
Lúc tin tức này truyền ra ngoài, vốn do Phi Linh Môn nhường nhịn trước sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ma Tâm Cốc, khiến cho không ít thế lực nhỏ muốn nhân cơ hội tới xâu xé chiếm tiện nghi của Phi Linh Môn, lúc này ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy may mắn vì mình còn chưa động vào Phi Linh Môn, lấy thực lực của Phi Linh Môn hiện tại, nếu như bọn họ động tới Phi Linh Môn thì rõ ràng mà muốn tìm chết.
Khi tin tức này lan truyền khắp Cổ Vực thì đám cường giả và yêu thú thất giai của Phi Linh Môn đã trở về tới Phi Linh Môn rồi, chỉ có bảy người Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử, Thanh Hoả Lão Quỷ, Thiên Độc Yêu Long, Linh Vũ Song Quái và Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung là hộ tống mấy chục đệ tử Phi Linh Môn đi theo Lục Tâm Đồng tham gia thi đấu tìm ra thập đại cường giả trẻ tuổi nhất do Thiên Địa Các tổ chức ở Thành Cự Giang, đám người Lộc Sơn Lão Nhân, Lưu Tinh Hà, Hoa Mãn Lâu thì trở về Phi Linh Môn trấn thủ sơn môn.
Bên trong Thành Vạn Hạp, vẫn là cảnh tượng người tới người đi vô cùng náo nhiệt, lúc này, bên trong Thành Vạn Hạp, có một đạo thân ảnh lẫn trong đám người lặng lẽ đi vào bên trong Thành Vạn Hạp.
Người này vận một bộ áo bào xanh, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ màu xanh, trên người không có bất kỳ khí tức ba động, nhưng người này đi lẫn bên trong đám người tấp nập, nếu như có ai nhìn kỹ thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra, đám người tấp nập ngược xuôi này cư nhiên không ai có thể chạm tới một góc vạt áo của thân ảnh mặc áo bào xanh này, tựa hồ như có một đạo khí quyển vô hình đã bao phủ khắp người của người mặc áo bào xanh này vậy.
– Lão đại, sao ngươi lại dùng thân phận Dương Quá vậy.
Bên trong não hải của người mặc áo xanh vang lên thanh âm của Tiểu Long.
– Như vậy sẽ tiện hơn một chút.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, sắp hai năm rồi, không biết bên ngoài này có xảy ra chuyện gì lớn không, mình cứ tìm hiểu tin tức trước đi cái đã.
– Chúng ta đi đâu tìm tin tức bây giờ, Phi Linh Môn hình như cũng có người của Ám Đường ở Thành Vạn Hạp, chúng ta tới đó hỏi sao.
Tiểu Long nói.
Lục Lâm Thiên hơi do dự một chút, lập tức nói:
– Tới một chỗ này trước cái đã.
Bên trong một đình viện tinh sảo, trước một cái lương đình, có một cái hồ nước, bên trong hồ có vô số loại cá đủ màu đang tung tăng bơi lội, bên trong lương đình lúc này có một đạo thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, nữ tử này tuổi chừng hai mươi hai hai mươi ba, gương mặt vô cùng tinh tế, làn da trắng nõn, lông mi thật dài cong vυ”t thành một đường duyên dáng, đôi mắt đen láy lộ ra một cỗ linh tính, lúc này lại thất thần nhìn đám cá đang bơi lội trong hồ, cho nên ngay khi có người chậm rãi đi tới sau lưng cũng không hay biết gì.
– Muội muội, muội lại phát ngốc cái gì vậy.
Người tới là một nữ tử có dáng vẻ thướt tha, mỹ mâu như nước, trong bộ nữ trang, dù ngũ quan của nàng không thể coi là tuyệt mỹ, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu và có cảm giác nàng rất tài giỏi, đặc biệt là trong đôi mắt kia, lộ ra vẻ tinh minh, thân hình uyển chuyển và đường cong lung linh cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, chuyện trong tộc đã xử lý xong chưa.
Nhìn thấy người vừa tới, nữ tử đang đứng thừ người ra đó đột nhiên xoay người lại, cười khẽ, nụ cười này cũng khiến cho kẻ khác muốn nhìn thêm một chút, nàng chính là nhị tiểu thư Hoàng Hân của Hoàng gia bên trong Thành Vạn Hạp. Còn người vừa tới chính là đại tiểu thư Hoàng Đan của Hoàng gia.
Lục Lâm Thiên gật đầu đáp, định tiếp tục hỏi thì thanh âm sư phụ đã biến mất.
Sau một lát, hắn lại tiếp tục tập luyện Huyễn Diễn đao trận, dù sao hắn cũng đã có đầy đủ điều kiện.
Núi non chập chùng, dãy kiến trúc mênh mông vô bờ, nơi nơi là một mảnh trời thu, không khí thanh tân mát mẻ.
Xa xa có một quảng trường nguy nga, có một biểu tượng như xuyên thủng trời cao, đó chính là Thiên Kiếm môn.
Hô!
Bên trong Thiên Kiếm môn, vài đầu yêu thú phi hành phóng lên cao, nháy mắt bay ra Thiên Kiếm thành, trên lưng có hơn trăm thân ảnh, sau lưng đeo trường kiếm, mà ở trên lưng yêu thú lục giai phía trước chỉ có vài thân ảnh, người đứng đầu mặc trường bào màu lam, lộ ra khí thế bất phàm, khoảng chừng năm mươi tuổi, mà trên lưng hắn mang theo thanh kiếm bản rộng vàng óng.
Người này chính là chưởng môn Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong, đứng bên cạnh hắn còn có một lão giả tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi, là trưởng lão Cổ Phong, vẻ mặt tang thương, tràn đầy nếp nhăn như vết kiếm, sau lưng mang một thanh kiếm dài ba xích, thân kiếm không chút trang sức, chỉ dùng mảnh vải xám trắng bao phủ, làm cho người ta có cảm giác thật cổ xưa.
– Nhược Lan, con mới xuất quan, nhân dịp này nên điều tức kiên cố tu vi một chút, lần này vi sư hi vọng con tiến vào trước mười, mục tiêu là trước ba.
Cổ Kiếm Phong nhìn nữ tử tuyệt mỹ mặc áo tím nói.
– Sư phụ, đệ tử sẽ làm hết sức, nhưng không biết lần này còn xuất hiện cường giả nào khác hay không!
Nguyên Nhược Lan nói.
Nguyên Nhược Lan ngẩng đầu, nhớ tới kết quả trong đại hội tam tông tứ môn ngày trước, không khỏi thở dài, mấy năm qua nàng vẫn luôn bế quan, chỉ hi vọng có một ngày chiến thắng Lăng Thanh cùng Lục Lâm Thiên, nhưng lần này chính nàng cũng không biết kết quả như thế nào.
– Lần này thánh tử thánh nữ của Thiên Địa các, còn có tứ các tứ đảo Ma Vân thành, bốn đại sơn môn Cổ Vực đều tham gia, trận đánh ác liệt đương nhiên không tránh khỏi, nhưng với thực lực của con bây giờ, tuyệt đối đủ sức tranh đấu, người trẻ tuổi có thể đối kháng với con, chỉ sợ không vài người.
Cổ Kiếm Phong nói:
– Huống chi Lục Lâm Thiên hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, không khả năng xuất hiện, xem như con mất đi một đối thủ cạnh tranh!
– Nếu hắn còn ở đây, con hi vọng có thể cùng hắn một trận chiến, lúc trước hắn thắng con, lần này con thật muốn biết hắn có thể thắng nữa hay không, đáng tiếc…
Nguyên Nhược Lan thở dài nói.
Bên trong Cổ Vực lan truyền một tin tức ầm ầm kinh động các thế lực, Ma Tâm cốc bị Phi Linh môn san thành bình địa, tin tức này giống như sấm sét nổ tung trong lòng các vị cường giả đứng đầu môn phái, làm cho mọi người khϊếp sợ chính là, Phi Linh môn lại xuất ra ba linh vương, sáu Vũ vương, sáu yêu thú thất giai xuất chiến, thực lực như vậy những thế lực nhất lưu bình thường không cách nào so sánh.
Toàn bộ Cổ Vực đều chấn kinh, thực lực của Phi Linh môn làm mọi người khẩn trương, cùng lúc đó ai cũng nhớ kỹ nữ tử tên Lục Tâm Đồng, nữ tử này dùng lực lượng lôi đình huyết tẩy Ma Tâm cốc, thủ đoạn huyết tinh chẳng khác gì Lục Lâm Thiên, mà quan trọng nhất là thiên phú của nàng càng thêm biếи ŧɦái, còn chưa đầy mười tám tuổi đã là linh vương nhất trọng, theo thiên phú thậm chí có thể lên tới linh tôn trước ba mươi tuổi.
Lúc tin tức này truyền ra ngoài, vốn do Phi Linh Môn nhường nhịn trước sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ma Tâm Cốc, khiến cho không ít thế lực nhỏ muốn nhân cơ hội tới xâu xé chiếm tiện nghi của Phi Linh Môn, lúc này ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy may mắn vì mình còn chưa động vào Phi Linh Môn, lấy thực lực của Phi Linh Môn hiện tại, nếu như bọn họ động tới Phi Linh Môn thì rõ ràng mà muốn tìm chết.
Khi tin tức này lan truyền khắp Cổ Vực thì đám cường giả và yêu thú thất giai của Phi Linh Môn đã trở về tới Phi Linh Môn rồi, chỉ có bảy người Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử, Thanh Hoả Lão Quỷ, Thiên Độc Yêu Long, Linh Vũ Song Quái và Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung là hộ tống mấy chục đệ tử Phi Linh Môn đi theo Lục Tâm Đồng tham gia thi đấu tìm ra thập đại cường giả trẻ tuổi nhất do Thiên Địa Các tổ chức ở Thành Cự Giang, đám người Lộc Sơn Lão Nhân, Lưu Tinh Hà, Hoa Mãn Lâu thì trở về Phi Linh Môn trấn thủ sơn môn.
Bên trong Thành Vạn Hạp, vẫn là cảnh tượng người tới người đi vô cùng náo nhiệt, lúc này, bên trong Thành Vạn Hạp, có một đạo thân ảnh lẫn trong đám người lặng lẽ đi vào bên trong Thành Vạn Hạp.
Người này vận một bộ áo bào xanh, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ màu xanh, trên người không có bất kỳ khí tức ba động, nhưng người này đi lẫn bên trong đám người tấp nập, nếu như có ai nhìn kỹ thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra, đám người tấp nập ngược xuôi này cư nhiên không ai có thể chạm tới một góc vạt áo của thân ảnh mặc áo bào xanh này, tựa hồ như có một đạo khí quyển vô hình đã bao phủ khắp người của người mặc áo bào xanh này vậy.
– Lão đại, sao ngươi lại dùng thân phận Dương Quá vậy.
Bên trong não hải của người mặc áo xanh vang lên thanh âm của Tiểu Long.
– Như vậy sẽ tiện hơn một chút.
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, sắp hai năm rồi, không biết bên ngoài này có xảy ra chuyện gì lớn không, mình cứ tìm hiểu tin tức trước đi cái đã.
– Chúng ta đi đâu tìm tin tức bây giờ, Phi Linh Môn hình như cũng có người của Ám Đường ở Thành Vạn Hạp, chúng ta tới đó hỏi sao.
Tiểu Long nói.
Lục Lâm Thiên hơi do dự một chút, lập tức nói:
– Tới một chỗ này trước cái đã.
Bên trong một đình viện tinh sảo, trước một cái lương đình, có một cái hồ nước, bên trong hồ có vô số loại cá đủ màu đang tung tăng bơi lội, bên trong lương đình lúc này có một đạo thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, nữ tử này tuổi chừng hai mươi hai hai mươi ba, gương mặt vô cùng tinh tế, làn da trắng nõn, lông mi thật dài cong vυ”t thành một đường duyên dáng, đôi mắt đen láy lộ ra một cỗ linh tính, lúc này lại thất thần nhìn đám cá đang bơi lội trong hồ, cho nên ngay khi có người chậm rãi đi tới sau lưng cũng không hay biết gì.
– Muội muội, muội lại phát ngốc cái gì vậy.
Người tới là một nữ tử có dáng vẻ thướt tha, mỹ mâu như nước, trong bộ nữ trang, dù ngũ quan của nàng không thể coi là tuyệt mỹ, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu và có cảm giác nàng rất tài giỏi, đặc biệt là trong đôi mắt kia, lộ ra vẻ tinh minh, thân hình uyển chuyển và đường cong lung linh cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, chuyện trong tộc đã xử lý xong chưa.
Nhìn thấy người vừa tới, nữ tử đang đứng thừ người ra đó đột nhiên xoay người lại, cười khẽ, nụ cười này cũng khiến cho kẻ khác muốn nhìn thêm một chút, nàng chính là nhị tiểu thư Hoàng Hân của Hoàng gia bên trong Thành Vạn Hạp. Còn người vừa tới chính là đại tiểu thư Hoàng Đan của Hoàng gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.