Chương 2617: Lâm Thiên bị bắt
SS Hà Thần
10/11/2023
- Tâm Đồng!
Đông Vô Mệnh ổn định thân hình, nhìn thấy thiếu nữ chợt sửng sốt, nháy mắt lộ ý cười, thiếu nữ xinh đẹp kia chính là đồ đệ bảo bối của hắn.
- Sư phụ, ngài không sao chứ?
Lục Tâm Đồng quay lại bên người Đông Vô Mệnh, đôi mắt liên tục quan sát thân thể hắn, nhìn thấy sư phụ vẫn ổn mới yên lòng.
- Ta không sao, con không có việc gì thì tốt rồi!
Đông Vô Mệnh cười nói, vốn trong lòng đang lo lắng cho đồ đệ, hiện tại nhìn thấy nàng bình an hắn mới yên tâm, chỉ sợ thực lực đồ đệ lại có tiến bộ.
- Lão độc vật, ngươi không sao chứ!
Băng Mộc tôn giả đánh lui đối thủ, vừa lao tới cứu viện thì đã bị Lục Tâm Đồng ra tay trước.
Đông Vô Mệnh cảm kích lắc đầu, ý bảo mình không sao.
- A!
Linh Tôn nhất trọng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm vô cùng thê thảm, toàn thân bành trướng tới gấp ba, như một quả bóng da phù lớn, chỉ sợ sớm muộn sẽ nổ tung, làm không ít người đều cả kinh vội vàng thối lui ra xa, nhìn thân thể kia đã biết có kịch độc, nếu bị lây dính chỉ một chút hậu quả tuyệt đối là đáng sợ.
- Phá Quân đại ca, ngươi giúp ta chiếu cố sư phụ!
Lục Tâm Đồng nhìn lướt qua toàn trường, vừa nhìn đã biết đại khái tình huống, lập tức nói một câu, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
- Phanh!
Tiếng nổ thật lớn, một Vũ Tôn tam trọng Địa Linh Tông đẩy lui Thanh Linh Tôn giả, đang định tiếp tục ra tay thì không gian trước mặt chợt lóe, Lục Tâm Đồng lập tức xuất hiện ngay trước người hắn.
- Chết đi!
Thân ảnh tử sắc run lên, một đạo chưởng ấn trực tiếp rơi lên người Vũ Tôn tam trọng, hắn căn bản không thể né tránh, nháy mắt thân hình đã bị chưởng ấn đánh nát, hóa thành huyết vụ rơi xuống không trung.
Một tán tu Vũ Tôn lục trọng giao chiến với Phích Lịch tôn giả cùng Phong Linh Tôn giả, hai người nhờ vào hồn khí vũ linh khí vẫn còn có thể bất phân thắng bại.
- Đi chết đi!
Vào thời khắc này, Lục Tâm Đồng nháy mắt xuất hiện sau lưng tán tu kia, trong tay bắn ra một đạo bạch quang, nháy mắt xuyên thủng vào sau lưng của hắn.
Người kia vừa có cảm giác đã không còn kịp nữa, bạch quang nháy mắt bắn tới trực tiếp phá hủy cương khí của hắn, tích tắc tiến nhập vào sau đầu, xuyên thủng đầu lướt ra khỏi ấn đường.
Xuy!
Lục Tâm Đồng chợt xuất hiện, phất tay thu lại, bạch quang rơi vào trong tay, chính là Thiên Linh hồn châm.
- Phanh!
Cùng một thời gian thân thể tán tu đã nổ tung rơi thẳng xuống quảng trường bên dưới.
- Đại tiểu thư!
Phích Lịch tôn giả cùng Phong Linh Tôn giả sửng sốt, không nghĩ tới họ đánh ngang tay với người kia thật lâu, nhưng Lục Tâm Đồng chỉ một chiêu đã kích sát được hắn.
- Chết đi!
Chỉ nháy mắt thân ảnh Lục Tâm Đồng đã xuất hiện bên trong đệ tử Vương Cấp của Phi Linh môn, không ngừng đánh ra độc vụ, trực tiếp gϊếŧ một mảng lớn đối thủ, Lục Tâm Đồng ra tay không chút lưu tình, vừa xông vào đội ngũ Thiên Địa minh chính là tàn sát, tuyệt đối tàn sát, trong khoảnh khắc đông đảo Vương Cấp đều phải đối diện với ác mộng cả đời.
- A!
Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, Lục Tâm Đồng đã đại khai sát giới, nàng ra tay ác độc hơn cả Đông Vô Mệnh, không chút lưu tình.
Phanh phanh phanh!
Lúc này Thiên Nguyệt hoàn toàn bị quản chế, nhưng dù sao vẫn là Linh Tôn cửu trọng, mặc dù rơi xuống hạ phong nhưng muốn gϊếŧ bà ta vẫn không phải chuyện dễ dàng.
- Lão cẩu, tiếp tục đi!
Kích chiến kịch liệt, Lục Lâm Thiên luôn quấn lấy Phong Vũ Tôn giả, Huyết Lục đánh xuống, Phong Vũ luôn bị quản chế, còn bị chặt đứt một bàn tay, bị ảnh hưởng thật lớn, thực lực giảm mạnh, cho tới bây giờ chỉ còn bị Lục Lâm Thiên đuổi gϊếŧ, khuôn mặt tức giận tới xanh mét, hắn chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy trong đời.
Lúc này đầu tóc Phong Vũ rối bời, khải giáp không ít vết rách, khóe môi chảy máu, nhìn qua giống như đã phát điên.
- Tiểu tử, ta không bỏ qua cho ngươi!
Thiên Nguyệt cũng không thể thoát thân, Phong Vũ điên cuồng rít gào một tiếng, tay trái hội tụ quyền ấn, quyền ấn nháy mắt hóa thành quang ảnh đỏ đậm, nhanh như chớp bắn ra, cả không gian đều run rẩy.
Quyền ấn thổi quét, năng lượng cuồng bạo đỏ đậm đáng sợ, tựa như muốn thiêu cháy không gian, nháy mắt vỡ áp về hướng Lục Lâm Thiên.
- Thần Vũ Diệt Không!
Lục Lâm Thiên cười lạnh, tâm thần vừa động, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực duỗi lớn, hóa thành hơn ngàn thước, một cỗ năng lượng dao động dị thường đáng sợ tràn ra, vang vọng như sấm sét.
Hưu hưu…
Chỉ một thoáng vũ dực bay vυ"t ra ngoài, mỗi lông chim giống như loan đao hình cung tầng tầng cùng phát, cắt vỡ không gian, hóa thành hình cung bao phủ cả hư không, trực tiếp cắt vỡ quyền ấn của Phong Vũ, bao vây hắn bên trong.
- Răng rắc!
Cả phiến không gian phá nát, hoàn toàn trộn vỡ, chỉ một thoáng một cỗ kình khí ngập trời thổi quét cả không trung, hư không đều run rẩy lên.
Ngay lập tức không trung bộc phát quang mang chói mắt, lộ ra động sâu thật lớn.
Phốc!
Thân ảnh Phong Vũ Tôn giả xuất hiện, phun ra máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, khải giáp tràn ngập khe nứt, vết máu thẩm thấu ra ngoài, thậm chí trên mặt cũng tuôn máu.
Hưu hưu!
Hơn vạn vũ dực bay vòng, nháy mắt hóa thành từng đạo lưu quang quỷ dị quay về trong cơ thể Lục Lâm Thiên.
- Lão cẩu, chịu chết đi!
Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, lao thẳng về hướng Phong Vũ.
- Đồ khốn, bản tôn có chết cũng không cho ngươi sống dễ chịu!
Phong Vũ hét lớn một tiếng, sắc mặt xanh mét tới cực hạn, cho dù hôm nay hắn có chết cũng phải đem tiểu tử kia chôn cùng.
Vừa nhìn thấy phản ứng của Phong Vũ, trong mắt Lục Lâm Thiên lộ vẻ khác thường.
- Tiểu tử, ngươi xong rồi!
Đúng ngay lúc này sau lưng Lục Lâm Thiên vang lên tiếng cười to, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện, trong tay đánh ra vài đạo cấm chế, dùng khí thế nhanh như tia chớp đánh thẳng vào người Lục Lâm Thiên.
Hưu!
Cấm chế rơi xuống, chân khí Lục Lâm Thiên đột nhiên ngừng lại, Thanh Linh khải giáp biến mất, sắc mặt đại biến.
- Kiệt kiệt, tiểu tử ngươi cuối cùng rơi vào trong tay bản tôn!
Lệ Quỷ xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên, bắt hắn vào trong tay.
Phong Vũ đang định đánh ra thủ đoạn cuối cùng, nháy mắt chứng kiến một màn này, ánh mắt biến thành mừng như điên.
- Lâm Thiên!
- Chưởng môn!
- Minh chủ!
Nhóm người Kim Lang tôn giả cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt biến thành ngưng trọng tới cực điểm.
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Lệ Quỷ lớn tiếng quát, thanh âm vang vọng cả quảng trường.
Mọi người lập tức tách ra, mặc dù đang kịch chiến nhưng mọi người vẫn biết Lục Lâm Thiên bị bắt giữ.
Sưu sưu!
Cả quảng trường đang chiến đấu kịch liệt nháy mắt yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào Lệ Quỷ cùng Lục Lâm Thiên, sắc mặt không ngừng biến hóa.
- Lệ Quỷ, ngươi muốn chết!
Thiên Dương tôn giả hét lớn một tiếng, ánh mắt ngưng trọng.
- Thiên Dương tôn giả, ngươi đang uy hϊếp ta sao, ít nhất ngươi còn chưa thể làm gì được ba huynh đệ chúng ta!
Lệ Quỷ cười lạnh, không thèm để ý Thiên Dương, bắt Lục Lâm Thiên trong tay, nhìn lướt qua toàn trường, Dương Quỷ cùng Âm Quỷ đều đi tới bên người Lệ Quỷ, vốn hai người không phải đối thủ của Thiên Địa nhị lão, nhưng vì Thiên Địa nhị lão đã bị trọng thương cho nên mới có thể bị hai người bám trụ.
Đông Vô Mệnh ổn định thân hình, nhìn thấy thiếu nữ chợt sửng sốt, nháy mắt lộ ý cười, thiếu nữ xinh đẹp kia chính là đồ đệ bảo bối của hắn.
- Sư phụ, ngài không sao chứ?
Lục Tâm Đồng quay lại bên người Đông Vô Mệnh, đôi mắt liên tục quan sát thân thể hắn, nhìn thấy sư phụ vẫn ổn mới yên lòng.
- Ta không sao, con không có việc gì thì tốt rồi!
Đông Vô Mệnh cười nói, vốn trong lòng đang lo lắng cho đồ đệ, hiện tại nhìn thấy nàng bình an hắn mới yên tâm, chỉ sợ thực lực đồ đệ lại có tiến bộ.
- Lão độc vật, ngươi không sao chứ!
Băng Mộc tôn giả đánh lui đối thủ, vừa lao tới cứu viện thì đã bị Lục Tâm Đồng ra tay trước.
Đông Vô Mệnh cảm kích lắc đầu, ý bảo mình không sao.
- A!
Linh Tôn nhất trọng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm vô cùng thê thảm, toàn thân bành trướng tới gấp ba, như một quả bóng da phù lớn, chỉ sợ sớm muộn sẽ nổ tung, làm không ít người đều cả kinh vội vàng thối lui ra xa, nhìn thân thể kia đã biết có kịch độc, nếu bị lây dính chỉ một chút hậu quả tuyệt đối là đáng sợ.
- Phá Quân đại ca, ngươi giúp ta chiếu cố sư phụ!
Lục Tâm Đồng nhìn lướt qua toàn trường, vừa nhìn đã biết đại khái tình huống, lập tức nói một câu, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
- Phanh!
Tiếng nổ thật lớn, một Vũ Tôn tam trọng Địa Linh Tông đẩy lui Thanh Linh Tôn giả, đang định tiếp tục ra tay thì không gian trước mặt chợt lóe, Lục Tâm Đồng lập tức xuất hiện ngay trước người hắn.
- Chết đi!
Thân ảnh tử sắc run lên, một đạo chưởng ấn trực tiếp rơi lên người Vũ Tôn tam trọng, hắn căn bản không thể né tránh, nháy mắt thân hình đã bị chưởng ấn đánh nát, hóa thành huyết vụ rơi xuống không trung.
Một tán tu Vũ Tôn lục trọng giao chiến với Phích Lịch tôn giả cùng Phong Linh Tôn giả, hai người nhờ vào hồn khí vũ linh khí vẫn còn có thể bất phân thắng bại.
- Đi chết đi!
Vào thời khắc này, Lục Tâm Đồng nháy mắt xuất hiện sau lưng tán tu kia, trong tay bắn ra một đạo bạch quang, nháy mắt xuyên thủng vào sau lưng của hắn.
Người kia vừa có cảm giác đã không còn kịp nữa, bạch quang nháy mắt bắn tới trực tiếp phá hủy cương khí của hắn, tích tắc tiến nhập vào sau đầu, xuyên thủng đầu lướt ra khỏi ấn đường.
Xuy!
Lục Tâm Đồng chợt xuất hiện, phất tay thu lại, bạch quang rơi vào trong tay, chính là Thiên Linh hồn châm.
- Phanh!
Cùng một thời gian thân thể tán tu đã nổ tung rơi thẳng xuống quảng trường bên dưới.
- Đại tiểu thư!
Phích Lịch tôn giả cùng Phong Linh Tôn giả sửng sốt, không nghĩ tới họ đánh ngang tay với người kia thật lâu, nhưng Lục Tâm Đồng chỉ một chiêu đã kích sát được hắn.
- Chết đi!
Chỉ nháy mắt thân ảnh Lục Tâm Đồng đã xuất hiện bên trong đệ tử Vương Cấp của Phi Linh môn, không ngừng đánh ra độc vụ, trực tiếp gϊếŧ một mảng lớn đối thủ, Lục Tâm Đồng ra tay không chút lưu tình, vừa xông vào đội ngũ Thiên Địa minh chính là tàn sát, tuyệt đối tàn sát, trong khoảnh khắc đông đảo Vương Cấp đều phải đối diện với ác mộng cả đời.
- A!
Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, Lục Tâm Đồng đã đại khai sát giới, nàng ra tay ác độc hơn cả Đông Vô Mệnh, không chút lưu tình.
Phanh phanh phanh!
Lúc này Thiên Nguyệt hoàn toàn bị quản chế, nhưng dù sao vẫn là Linh Tôn cửu trọng, mặc dù rơi xuống hạ phong nhưng muốn gϊếŧ bà ta vẫn không phải chuyện dễ dàng.
- Lão cẩu, tiếp tục đi!
Kích chiến kịch liệt, Lục Lâm Thiên luôn quấn lấy Phong Vũ Tôn giả, Huyết Lục đánh xuống, Phong Vũ luôn bị quản chế, còn bị chặt đứt một bàn tay, bị ảnh hưởng thật lớn, thực lực giảm mạnh, cho tới bây giờ chỉ còn bị Lục Lâm Thiên đuổi gϊếŧ, khuôn mặt tức giận tới xanh mét, hắn chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy trong đời.
Lúc này đầu tóc Phong Vũ rối bời, khải giáp không ít vết rách, khóe môi chảy máu, nhìn qua giống như đã phát điên.
- Tiểu tử, ta không bỏ qua cho ngươi!
Thiên Nguyệt cũng không thể thoát thân, Phong Vũ điên cuồng rít gào một tiếng, tay trái hội tụ quyền ấn, quyền ấn nháy mắt hóa thành quang ảnh đỏ đậm, nhanh như chớp bắn ra, cả không gian đều run rẩy.
Quyền ấn thổi quét, năng lượng cuồng bạo đỏ đậm đáng sợ, tựa như muốn thiêu cháy không gian, nháy mắt vỡ áp về hướng Lục Lâm Thiên.
- Thần Vũ Diệt Không!
Lục Lâm Thiên cười lạnh, tâm thần vừa động, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực duỗi lớn, hóa thành hơn ngàn thước, một cỗ năng lượng dao động dị thường đáng sợ tràn ra, vang vọng như sấm sét.
Hưu hưu…
Chỉ một thoáng vũ dực bay vυ"t ra ngoài, mỗi lông chim giống như loan đao hình cung tầng tầng cùng phát, cắt vỡ không gian, hóa thành hình cung bao phủ cả hư không, trực tiếp cắt vỡ quyền ấn của Phong Vũ, bao vây hắn bên trong.
- Răng rắc!
Cả phiến không gian phá nát, hoàn toàn trộn vỡ, chỉ một thoáng một cỗ kình khí ngập trời thổi quét cả không trung, hư không đều run rẩy lên.
Ngay lập tức không trung bộc phát quang mang chói mắt, lộ ra động sâu thật lớn.
Phốc!
Thân ảnh Phong Vũ Tôn giả xuất hiện, phun ra máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, khải giáp tràn ngập khe nứt, vết máu thẩm thấu ra ngoài, thậm chí trên mặt cũng tuôn máu.
Hưu hưu!
Hơn vạn vũ dực bay vòng, nháy mắt hóa thành từng đạo lưu quang quỷ dị quay về trong cơ thể Lục Lâm Thiên.
- Lão cẩu, chịu chết đi!
Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, lao thẳng về hướng Phong Vũ.
- Đồ khốn, bản tôn có chết cũng không cho ngươi sống dễ chịu!
Phong Vũ hét lớn một tiếng, sắc mặt xanh mét tới cực hạn, cho dù hôm nay hắn có chết cũng phải đem tiểu tử kia chôn cùng.
Vừa nhìn thấy phản ứng của Phong Vũ, trong mắt Lục Lâm Thiên lộ vẻ khác thường.
- Tiểu tử, ngươi xong rồi!
Đúng ngay lúc này sau lưng Lục Lâm Thiên vang lên tiếng cười to, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện, trong tay đánh ra vài đạo cấm chế, dùng khí thế nhanh như tia chớp đánh thẳng vào người Lục Lâm Thiên.
Hưu!
Cấm chế rơi xuống, chân khí Lục Lâm Thiên đột nhiên ngừng lại, Thanh Linh khải giáp biến mất, sắc mặt đại biến.
- Kiệt kiệt, tiểu tử ngươi cuối cùng rơi vào trong tay bản tôn!
Lệ Quỷ xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên, bắt hắn vào trong tay.
Phong Vũ đang định đánh ra thủ đoạn cuối cùng, nháy mắt chứng kiến một màn này, ánh mắt biến thành mừng như điên.
- Lâm Thiên!
- Chưởng môn!
- Minh chủ!
Nhóm người Kim Lang tôn giả cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt biến thành ngưng trọng tới cực điểm.
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Lệ Quỷ lớn tiếng quát, thanh âm vang vọng cả quảng trường.
Mọi người lập tức tách ra, mặc dù đang kịch chiến nhưng mọi người vẫn biết Lục Lâm Thiên bị bắt giữ.
Sưu sưu!
Cả quảng trường đang chiến đấu kịch liệt nháy mắt yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào Lệ Quỷ cùng Lục Lâm Thiên, sắc mặt không ngừng biến hóa.
- Lệ Quỷ, ngươi muốn chết!
Thiên Dương tôn giả hét lớn một tiếng, ánh mắt ngưng trọng.
- Thiên Dương tôn giả, ngươi đang uy hϊếp ta sao, ít nhất ngươi còn chưa thể làm gì được ba huynh đệ chúng ta!
Lệ Quỷ cười lạnh, không thèm để ý Thiên Dương, bắt Lục Lâm Thiên trong tay, nhìn lướt qua toàn trường, Dương Quỷ cùng Âm Quỷ đều đi tới bên người Lệ Quỷ, vốn hai người không phải đối thủ của Thiên Địa nhị lão, nhưng vì Thiên Địa nhị lão đã bị trọng thương cho nên mới có thể bị hai người bám trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.