Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1363: Lạt thủ tồi hoa

SS Hà Thần

10/11/2023

Ngay khi Lục Lâm Thiên thu chân khí lại, linh lực bùng ra. Khí tức trên người một lần nữa khôi phục, thân thể lao thẳng về phía Lăng Thanh Tuyền.  

Tốc độ của Lăng Thanh Tuyền giảm lớn, Lục Lâm Thiên cũng không khó để đuổi theo Lăng Thanh Tuyền. Thân hình trong nháy mắt xuất hiện, trong mắt hiện lên hàn ý, thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên được kết. Một đạo thú ảnh đột nhiên hiện lên. Thân thể không có một chút trì hoãn nào, nhanh chóng đuổi theo Lăng Thanh Tuyền. Một cỗ năng lượng bàng bạc tuôn ra:  

– Hóa Thú Linh Ấn.  

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Lục Lâm Thiên vang lên, một tiếng gầm cực lớn truyền ra. Một đầu thú ảnh chừng nghìn thước đột nhiên hiện lên trong không trung.  

Nhìn thấy công kích của Lục Lâm Thiên đánh tới, sắc mặt Lăng Thanh Tuyền tức thì đại biến. Vừa rồi thương thế cùng với tiêu hao của nàng đã tuyệt đối nguy hiểm, nàng cũng không ngờ tới bản thân mình lại bị Lục Lâm Thiên làm trọng thương. Trong chớp mắt này, Lăng Thanh Tuyền dùng một tia chân khí cuối cùng, nhanh chóng đánh ra một đạo quang trụ về phía đầu thú ảnh giống như cự hổ kia. Thanh âm bạo liệt đột nhiên vang vọng trong thiên địa.  

Phanh Phanh.  

Hai cỗ lực lượng va chạm, thanh âm giống như tiếng sấm vang lên không dứt. Năng lượng khủng bố hóa thành kình khí không ngừng khuếch tán.  

Sau khi va chạm, bản thân Lăng Thanh Tuyền đã bị trọng thương từ trước cho nên lần này lại phun ra một ngụm máu. Thân hình Lục Lâm Thiên cũng bị đẩy lùi. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Lăng Thanh Tuyền dưới tình huống bị trọng thương, không ngờ còn có thể chống lại một kích này của hắn. Không hổ là Vũ Vương ngũ trọng.  

Bất quá Lục Lâm Thiên hiểu rõ vừa rồi chính là một kích liều mạng cuối cùng của Lăng Thanh Tuyền. Hiện tại nàng đã là nỏ mạnh hết đà. Một kích Chu Tước huyền Vũ Quyết biến dị đã triệt để khiến cho nàng ta bị thương cùng với tiêu hao hầu như cạn kiệt. Vừa rồi hắn còn thi triển Hóa Linh Thú Ấn khiến cho nàng ta càng thêm bị thương. Mà bản thân Lục Lâm Thiên lại là Linh Vũ song tu, chân khí khô kiệt thì còn linh lực.  

– Hiện tại ai là kẻ nỏ mạnh hết đà?  

Lục Lâm Thiên nhìn qua thân thể mềm mại đang bị đẩy lùi kia không khỏi cười lạnh một tiếng. Thân hình lần nữa bắn tới, tốc độ giống như quỷ mị. Lúc này, một đạo trảo ấn mang theo không gian vặn vẹo dùng một xu thế lôi đình hung hăng đánh vào trên người thân thể mềm mại kia.  

Phanh.  

Kình khí cường hãn trên trảo ấn trút xuống, trực tiếp khiến cho thân thể mềm mại kia rêи ɾỉ một tiếng, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất. Cả mặt đất run rẩy, vết nứt lan tràn ra bốn phía.  

Nhìn Lăng Thanh Tuyền bị rơi xuống mắt đất, đám khán giả bốn phía lúc này lập tức xôn xao. Lăng Thanh Tuyền không ngờ cũng bị bức tới tình trạng như vậy.  



Phốc Phốc.  

Trong đá vụn đầy trời, Lăng Thanh Tuyền lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể uể oải đứng dậy.  

– Tới ta.  

Đối với ánh mắt mọi người chung quanh, Lục Lâm Thiên không thèm để ý tới. Quyền ấn trong tay run lên, thân thể lần nữa nhào tới. Một đạo quyền ấn nhanh chóng hung hăng đánh vào thân thể Lăng Thanh Tuyền còn chưa đứng vững.  

Phanh.  

Thân thể mềm mại của Lăng Thanh Tuyền lần nữa bị đánh bay, giống như một con chim bị đoạn cánh, trực tiếp bị nện xuống mặt đất cách đó mấy chục thước.  

Sưu.  

Lục Lâm Thiên lần nữa xẹt qua không gian rồi đáp xuống bên cạnh Lăng Thanh Tuyền trong ánh mắt kinh hãi của vô số người. Quang mang dưới chân hắn lập lòe, trực tiếp dùng một cước đá vào trên thân thể mềm mại kia. Lúc này Lục Lâm Thiên không chút do dự nào. Nữ nhân này ba lần bốn lượt muốn gϊếŧ hắn cho nên lúc này Lục Thiếu Du tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc. Nữ nhân này tuyệt đối không phải là kẻ bình thường, một khi có cơ hội, hắn mà rơi vào trong tay nàng ta thì hậu quả không cần nói cũng biết.  

Phanh.  

Lại một cước hung hăng đá vào trên bụng Lăng Thanh Tuyền. Lăng Thanh Tuyền lại bị đá bay lên không trung, miệng phun ra một ngụm máu.  

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, Lăng Thanh Tuyền này dầu gì cũng là một trang tuyệt sắc, chỉ sợ là bất luận một nam nhân nào cũng không thể làm được việc như Lục Lâm Thiên làm bây giờ. Cho dù là người có ý chí sắt đá, muốn ra tay hung ác như vậy chỉ sợ cũng phải do dự một chút. Thế nhưng Lục Lâm Thiên bây giờ lại trực tiếp đem nàng ta chà đạp, hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào. Trình độ lạt thủ tồi hoa khiến cho người ta mở mắt.  

Khi Lăng Thanh Tuyền lần nữa phun ra một ngụm máu, tất cả mọi người chung quanh lập tức yên tĩnh, há hốc mồm nhìn vào trên quảng trường. Sắc mặt đám người Thánh Nữ Tử Yên của Thiên các, Đạm Đài Tuyết Vi, Nguyên Nhược Lan đều đại biến. Các nàng thật không ngờ Lục Lâm Thiên lại có thể ra tay hung ác với một nữ tử tuyệt sắc như vậy.  

– Tiểu tặc này, người ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân a.  

Vân Hồng Lăng hay ghen lúc này cũng khó mà cầm lòng được.  



– Lục Lâm Thiên, ngươi có phải là nam nhân hay không? Sao lại không thương hoa tiếc ngọc như vậy.  

Lam Thập Tam nắm chặt hai tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên quảng trường.  

Trên quảng trường, khi tro bụi tiêu tán, Lăng Thanh Tuyền lúc này toàn thân đã loang lổ vết máu, khuôn mặt trắng bệch vô cùng đáng sợ. Trên dung nhan tuyệt mỹ hiện tại vô cùng thê thảm. Mà trong đôi mắt kia hiện tại hiện lên sự phức tạp cùng với vô lực nhìn chăm chú vào thanh niên áo xanh phía xa. Thân thể cố gắng đứng lên.  

Trong ánh mắt Lăng Thanh Tuyền vốn chỉ là cao ngạo cùng lạnh lẽo, thế nhưng lúc này ánh mắt lại chuyển thành phức tạp. Có thể nói là ủy khuất, không cam lòng, còn có oán hận. Những năm gần đây nàng chỉ có thể chịu khuất nhục trước mặt nam tử áo xanh này. Một lần lại một lần. Hôm nay nàng lại một lần nữa chịu sự khuất nhục này dưới ánh mắt của ngàn vạn người.  

– Ta nói rồi, rơi vào trong tay ta ngươi sẽ hối hận.  

Lục Lâm Thiên oàn toàn không để ý tới sự sống chết của Lăng Thanh Tuyền. Nếu như hôm nay người bị thua là hắn, kết cục có thể nghĩ tới. Nếu như lúc trước hắn ở Đào Hoa Yến bị nàng bắt đi thì hiện tại hơn phân nữa đã là người chết rồi.  

Thanh âm lạnh lẽo vừa dứt, thân thể Lục Lâm Thiên lần nữa từ phía trên lao thẳng xuống, một đạo quyền ấn nhanh chóng được ngưng tụ.  

– Thiếu chủ nhà ta nhận thua, nhanh dừng tay cho ta.  

Lúc này một tiếng hét lớn mang theo sự trầm thấp vang vọng trong không gian. Lập tức có một thân ảnh phá không xuất hiện.  

Lúc này một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Người này mặc một bộ y phục màu xám, ngay cả đầu cũng được áo bào xám bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhanh, ánh mắt người này cực kỳ lạnh lẽo.  

Người này lập tức đáp xuống bên người Lăng Thanh Tuyền, mắt nhìn một đạo quyền ấn của Lục Lâm Thiên đánh tới, năng lượng lập tức hội tụ, hung hăng đánh về phía Lục Lâm Thiên.  

– Là Không Linh Vương.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, người tới không phải là ai khác mà chính là Không Linh Vương khi trước ở trong thành Cự Giang tập kích hắn.  

– Hừ, quấy rầy thi đấu, dám động thủ với người của chúng ta. Không Linh Vương, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook