Chương 1562: Linh Hoàng khải giáp (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
Ngao.
Rống. Một đầu yêu thú giống như đại bàng lao thẳng lên.
Sưu Sưu.
Từng tiếng xé gió nhanh chóng truyền đến, trong nháy mắt hơn mười đạo khí tức cường hãn dị thường nhanh như thiểm điện bắn về phía mọi người trên không trung. Vô số yêu thú thất giai dẫn đầu đánh tới.
– Cút ngay.
Nộ Vô Thường lạnh lùng quát lên một tiếng, một cỗ chân khí nóng bỏng bạo phát mang theo ba động vô hình. Hỏa diễm cuồn cuộn trong nháy mắt va chạm với vô số yêu thú.
Phanh Phanh Phanh Phanh.
Thanh âm bạo liệt to lớn vang vọng, vô số yêu thú trực tiếp bị đánh văng.
– Tâm Đồng, mọi người mau vào đây, chúng ta đi trước.
Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong tai Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Như Hoa.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt Như Hoa thu hồi bản thể, Dương Quá, Lục Tâm Đồng chần chờ một lát rồi lập tức tiến vào lớp quy xác lớn của Tiểu Long.
Sưu.
Bản thể khổng lồ của Tiểu Long nhanh chóng bay đi. Có mấy nghìn yêu thú phía dưới ngăn cản khiến cho Tiểu Long tranh thủ được không ít thời gian.
– Hay cho một đầu yêu thú quỷ dị.
Lăng Thanh Tuyền lăng không mà đứng, không có bất kỳ động tác nào. Ánh mắt đều tập trung lên người Lục Lâm Thiên. Nhìn thấy Tiểu Long mang theo Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Như Hoa rời đi, nàng muốn đuổi theo thế nhưng sau khi nhìn Lục Lâm Thiên, do dự một lát rồi lập tức nói với Nộ Vô Thường phía trước:
– Mau đuổi theo yêu thú quỷ dị kia, đừng để cho nó chạy thoát.
– Vâng, thiếu chủ.
Lão bà kia đáp. Một đạo chưởng ấn đánh ra đem một đầu yêu thú lục giai thành thịt vụn sau đó đuổi về phía Tiểu Long rời đi.
– Hay là đi tới hòn đảo kia?
Lục Lâm Thiên nhìn phía trước, đám người Tiểu Long rời đi, hắn cũng không cần cố kỵ gì nữa. Bằng vào phòng ngự và tốc độ của Tiểu Long muốn đả thương được nó cực kỳ khó khăn. Chỉ là bản thân hắn hiện giờ thực sự gặp phải nguy hiểm.
– Tốc chiến tốc thắng, nhanh bắt Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, lần nữa lạnh lẽo quát lên một tiếng.
– Lục Lâm Thiên, để ta xem lực phòng ngự của ngươi rốt cuộc mạnh như thế nào.
Ánh mắt Hỉ Vô Thường nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Đạo chưởng ấn vừa rồi của hắn không ngờ Lục Lâm Thiên lại có thể chống lại được. Điều này khiến cho hắn vô cùng chấn động. Ánh mắt biến đổi không ngừng. Tuy rằng không biết vì sao tiểu tử trước mặt lại có lực phòng ngự cường hãn hư vậy, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, không có lực phòng ngự nào là vô địch, huống chi tiểu tử này chỉ là Vũ Vương tam trọng mà thôi.
Sưu.
Thân hình Hỉ Vô Thường khẽ động, thân thể xuyên qua một đám yêu thú trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Lục Lâm Thiên.
Ông.
Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Lâm Thiên được thi triển tới cực hạn, thân thể kéo theo một đám tàn ảnh chạy trốn. Đối mặt với Hỉ Vô Thường có thực lực Vũ Tôn, hắn không thể chống lại. Thực lực của Hỉ Vô Thường này có lẽ chỉ là Vũ Tôn nhất trọng, nhưng mà cách biệt giữa Vũ Vương và Vũ Tôn quá lớn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Vì vậy sau khi đám người Tiểu Long rời đi, Lục Lâm Thiên tuyệt đối không có ý tứ đánh một trận, chỉ có thể toàn lực chạy đi mà thôi.
– Hỉ Vô Thường, đừng tưởng rằng Vũ Tôn nhất trọng là có thể kiêu ngạo cướp người mà THiên Vân đảo chúng ta muốn.
Sắc mặt Mộ Dung Lan Lan trầm xuống, nếu như để cho đám người Linh Vũ giới trước mặt nàng làm như vậy, vậy thì mặt mũi của Thiên Vân đảo khi đó so với hành động của Lục Lâm Thiên khi trước chà đạp Diêu Dũng còn lớn hơn nhiều.
Mộ Dung Lan Lan nói xong, thân ảnh xinh đẹp quay lại, linh lực trong cơ thể bạo phát, sau đó hung hăng va chạm với một kích của Hỉ Vô Thường.
Phanh Phanh.
Hai người giao thủ, tiếng nổ vang giống như sấm sét vang vọng trên bầu trời. Kình khí đáng sợ giống như thủy triều lan tràn ra bốn phía, khiến cho không gian chung quanh vặn vẹo kịch liệt.
– Hừ.
Mộ Dung Lan Lan hung hăng đánh ra một kích ngạng kháng với công kích của Hỉ Vô Thường, trong chớp mắt một tiếng rên từ trong miệng nàng vang lên. Thân thể liên tục bị đẩy lùi về phia sau, dường như ăn không ít thiệt thòi.
– Đảo chủ, cẩn thận.
Hỏa Đao Vương Trương Thắng nhìn thấy đảo chủ bị thương, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao màu đỏ. Chiến đao này dài năm xích, bên trên có bí văn lưu chuyển, khí tức bàng bạc không ngừng tràn ra, rõ ràng là Vũ Linh khí Huyền cấp.
Lưỡi đao đỏ rực được chân khí nóng bỏng rót vào bắn ra đao mang khiến tim người khác đập nhanh. Tiếp đó, Trương Thắng nói xong lập tức bổ đại đao trong tay ra. Cả không gian như lún xuống. Chân khí bàng bạc mà nóng bỏng từ trong cơ thể hắn bạo phát, không gian trực tiếp bị nhuộm thành màu đỏ.
Sưu.
Chân khí đỏ rực bạo phát, bàn chân Trương Thắng hung hăng đạp mạnh mặt đất một cái, thân thể hóa thành một đạo thân ảnh không rõ ràng đột nhiên bắn về phía trước. Hầu như trong chớp mắt nhắm về phía Hỉ Vô Thường. Đại đao trong tay rít lên một tiếng, một đạo đao mang chói mắt, nóng bỏng mang theo khí thế sấm sét hung hăng bổ về phía Hỉ Vô Thường.
– Hỏa Đao Vương Trần Thắng, hiện giờ đã không giống khi trước nữa rồi. Vũ Vương cửu trọng và Vũ Tôn chênh lệch quá lớn, lớn tới mức ngươi không có cách nào vượt qua đâu.
Đao mang bổ tới, Hỉ Vô Thường quát lên một tiếng. Tiếng quát này giống như tiếng cười, lại mang theo một chút tức giận. Thanh âm vừa dứt, áp lực quanh người đột nhiên đại thịnh, một đạo quyền ấn khổng lồ vài trăm thước trực tiếp từ trên trời đánh xuống, hung hăng đánh vào đao mang của Hỏa Đao Vương.
Phanh Phanh.
Hai cỗ lực lượng ầm ầm va chạm, dưới kình phong đáng sợ kia, cả không trung lập tức hỗn loạn. Một kích của Vũ Vương cửu trọng và Vũ Tôn nhất trọng khiến cho không gian gần như sắp bị nghiền nát.
Khục khục.
Mà trong không gian hỗn loạn này, Hỏa Đao Vương Trần Thắng kia phun ra một ngụm máu tươi.
– Linh Hoàng Khải Giáp.
Lúc này Mộ Dung Lan Lan trong không trung khẽ kêu một tiếng, thủ ấn lập tức được kết. Trên thân thể mềm mại của Mộ Dung Lan Lan có một cỗ khí tức nóng bỏng nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.
Đồng thời quanh thân Mộ Dung Lan Lan cũng có một cỗ khí tức quỷ dị chợt lóe, trên thân thể xuất hiện từng đạo quang mang bảy màu, không ngờ lại hóa thành một đầu phượng hoàng bảy màu trên không trung. Quanh thân được hỏa diễm cuồn cuộn bao phủ, một cỗ khí tức cường hãn không gì sánh được từ trên người đầu phượng hoàng này tràn ra.
Đầu phượng hoàng xinh đẹp này thân thể chỉ dài có năm thước, thế nhưng cái đuôi bảy màu phía sau lại dài hơn chục thước. Toàn thân được bộ lông bảy màu bao phủ, bên ngoài có một tầng hỏa diễm nóng bỏng. Thân thể xoay quanh không trung, quả thực vô cùng rực ỡ.
Một cỗ uy áp mạnh mẽ lan tràn ra khiến cho trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy run sợ, linh hồn cũng bị áp chế. Không khó nhìn ra cái đầu của đầu phượng hoàng bảy màu này là khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Lan Lan. Mà lúc này bản thể của Mộ Dung Lan Lan cũng được lông chim bao phủ, toàn thân đều được lông chim bảy màu bao phủ, giống như bản thân nàng chính là đầu phượng hoàng này vậy.
Rống. Một đầu yêu thú giống như đại bàng lao thẳng lên.
Sưu Sưu.
Từng tiếng xé gió nhanh chóng truyền đến, trong nháy mắt hơn mười đạo khí tức cường hãn dị thường nhanh như thiểm điện bắn về phía mọi người trên không trung. Vô số yêu thú thất giai dẫn đầu đánh tới.
– Cút ngay.
Nộ Vô Thường lạnh lùng quát lên một tiếng, một cỗ chân khí nóng bỏng bạo phát mang theo ba động vô hình. Hỏa diễm cuồn cuộn trong nháy mắt va chạm với vô số yêu thú.
Phanh Phanh Phanh Phanh.
Thanh âm bạo liệt to lớn vang vọng, vô số yêu thú trực tiếp bị đánh văng.
– Tâm Đồng, mọi người mau vào đây, chúng ta đi trước.
Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong tai Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Như Hoa.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt Như Hoa thu hồi bản thể, Dương Quá, Lục Tâm Đồng chần chờ một lát rồi lập tức tiến vào lớp quy xác lớn của Tiểu Long.
Sưu.
Bản thể khổng lồ của Tiểu Long nhanh chóng bay đi. Có mấy nghìn yêu thú phía dưới ngăn cản khiến cho Tiểu Long tranh thủ được không ít thời gian.
– Hay cho một đầu yêu thú quỷ dị.
Lăng Thanh Tuyền lăng không mà đứng, không có bất kỳ động tác nào. Ánh mắt đều tập trung lên người Lục Lâm Thiên. Nhìn thấy Tiểu Long mang theo Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Như Hoa rời đi, nàng muốn đuổi theo thế nhưng sau khi nhìn Lục Lâm Thiên, do dự một lát rồi lập tức nói với Nộ Vô Thường phía trước:
– Mau đuổi theo yêu thú quỷ dị kia, đừng để cho nó chạy thoát.
– Vâng, thiếu chủ.
Lão bà kia đáp. Một đạo chưởng ấn đánh ra đem một đầu yêu thú lục giai thành thịt vụn sau đó đuổi về phía Tiểu Long rời đi.
– Hay là đi tới hòn đảo kia?
Lục Lâm Thiên nhìn phía trước, đám người Tiểu Long rời đi, hắn cũng không cần cố kỵ gì nữa. Bằng vào phòng ngự và tốc độ của Tiểu Long muốn đả thương được nó cực kỳ khó khăn. Chỉ là bản thân hắn hiện giờ thực sự gặp phải nguy hiểm.
– Tốc chiến tốc thắng, nhanh bắt Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, lần nữa lạnh lẽo quát lên một tiếng.
– Lục Lâm Thiên, để ta xem lực phòng ngự của ngươi rốt cuộc mạnh như thế nào.
Ánh mắt Hỉ Vô Thường nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Đạo chưởng ấn vừa rồi của hắn không ngờ Lục Lâm Thiên lại có thể chống lại được. Điều này khiến cho hắn vô cùng chấn động. Ánh mắt biến đổi không ngừng. Tuy rằng không biết vì sao tiểu tử trước mặt lại có lực phòng ngự cường hãn hư vậy, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, không có lực phòng ngự nào là vô địch, huống chi tiểu tử này chỉ là Vũ Vương tam trọng mà thôi.
Sưu.
Thân hình Hỉ Vô Thường khẽ động, thân thể xuyên qua một đám yêu thú trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Lục Lâm Thiên.
Ông.
Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Lâm Thiên được thi triển tới cực hạn, thân thể kéo theo một đám tàn ảnh chạy trốn. Đối mặt với Hỉ Vô Thường có thực lực Vũ Tôn, hắn không thể chống lại. Thực lực của Hỉ Vô Thường này có lẽ chỉ là Vũ Tôn nhất trọng, nhưng mà cách biệt giữa Vũ Vương và Vũ Tôn quá lớn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Vì vậy sau khi đám người Tiểu Long rời đi, Lục Lâm Thiên tuyệt đối không có ý tứ đánh một trận, chỉ có thể toàn lực chạy đi mà thôi.
– Hỉ Vô Thường, đừng tưởng rằng Vũ Tôn nhất trọng là có thể kiêu ngạo cướp người mà THiên Vân đảo chúng ta muốn.
Sắc mặt Mộ Dung Lan Lan trầm xuống, nếu như để cho đám người Linh Vũ giới trước mặt nàng làm như vậy, vậy thì mặt mũi của Thiên Vân đảo khi đó so với hành động của Lục Lâm Thiên khi trước chà đạp Diêu Dũng còn lớn hơn nhiều.
Mộ Dung Lan Lan nói xong, thân ảnh xinh đẹp quay lại, linh lực trong cơ thể bạo phát, sau đó hung hăng va chạm với một kích của Hỉ Vô Thường.
Phanh Phanh.
Hai người giao thủ, tiếng nổ vang giống như sấm sét vang vọng trên bầu trời. Kình khí đáng sợ giống như thủy triều lan tràn ra bốn phía, khiến cho không gian chung quanh vặn vẹo kịch liệt.
– Hừ.
Mộ Dung Lan Lan hung hăng đánh ra một kích ngạng kháng với công kích của Hỉ Vô Thường, trong chớp mắt một tiếng rên từ trong miệng nàng vang lên. Thân thể liên tục bị đẩy lùi về phia sau, dường như ăn không ít thiệt thòi.
– Đảo chủ, cẩn thận.
Hỏa Đao Vương Trương Thắng nhìn thấy đảo chủ bị thương, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao màu đỏ. Chiến đao này dài năm xích, bên trên có bí văn lưu chuyển, khí tức bàng bạc không ngừng tràn ra, rõ ràng là Vũ Linh khí Huyền cấp.
Lưỡi đao đỏ rực được chân khí nóng bỏng rót vào bắn ra đao mang khiến tim người khác đập nhanh. Tiếp đó, Trương Thắng nói xong lập tức bổ đại đao trong tay ra. Cả không gian như lún xuống. Chân khí bàng bạc mà nóng bỏng từ trong cơ thể hắn bạo phát, không gian trực tiếp bị nhuộm thành màu đỏ.
Sưu.
Chân khí đỏ rực bạo phát, bàn chân Trương Thắng hung hăng đạp mạnh mặt đất một cái, thân thể hóa thành một đạo thân ảnh không rõ ràng đột nhiên bắn về phía trước. Hầu như trong chớp mắt nhắm về phía Hỉ Vô Thường. Đại đao trong tay rít lên một tiếng, một đạo đao mang chói mắt, nóng bỏng mang theo khí thế sấm sét hung hăng bổ về phía Hỉ Vô Thường.
– Hỏa Đao Vương Trần Thắng, hiện giờ đã không giống khi trước nữa rồi. Vũ Vương cửu trọng và Vũ Tôn chênh lệch quá lớn, lớn tới mức ngươi không có cách nào vượt qua đâu.
Đao mang bổ tới, Hỉ Vô Thường quát lên một tiếng. Tiếng quát này giống như tiếng cười, lại mang theo một chút tức giận. Thanh âm vừa dứt, áp lực quanh người đột nhiên đại thịnh, một đạo quyền ấn khổng lồ vài trăm thước trực tiếp từ trên trời đánh xuống, hung hăng đánh vào đao mang của Hỏa Đao Vương.
Phanh Phanh.
Hai cỗ lực lượng ầm ầm va chạm, dưới kình phong đáng sợ kia, cả không trung lập tức hỗn loạn. Một kích của Vũ Vương cửu trọng và Vũ Tôn nhất trọng khiến cho không gian gần như sắp bị nghiền nát.
Khục khục.
Mà trong không gian hỗn loạn này, Hỏa Đao Vương Trần Thắng kia phun ra một ngụm máu tươi.
– Linh Hoàng Khải Giáp.
Lúc này Mộ Dung Lan Lan trong không trung khẽ kêu một tiếng, thủ ấn lập tức được kết. Trên thân thể mềm mại của Mộ Dung Lan Lan có một cỗ khí tức nóng bỏng nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.
Đồng thời quanh thân Mộ Dung Lan Lan cũng có một cỗ khí tức quỷ dị chợt lóe, trên thân thể xuất hiện từng đạo quang mang bảy màu, không ngờ lại hóa thành một đầu phượng hoàng bảy màu trên không trung. Quanh thân được hỏa diễm cuồn cuộn bao phủ, một cỗ khí tức cường hãn không gì sánh được từ trên người đầu phượng hoàng này tràn ra.
Đầu phượng hoàng xinh đẹp này thân thể chỉ dài có năm thước, thế nhưng cái đuôi bảy màu phía sau lại dài hơn chục thước. Toàn thân được bộ lông bảy màu bao phủ, bên ngoài có một tầng hỏa diễm nóng bỏng. Thân thể xoay quanh không trung, quả thực vô cùng rực ỡ.
Một cỗ uy áp mạnh mẽ lan tràn ra khiến cho trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy run sợ, linh hồn cũng bị áp chế. Không khó nhìn ra cái đầu của đầu phượng hoàng bảy màu này là khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Lan Lan. Mà lúc này bản thể của Mộ Dung Lan Lan cũng được lông chim bao phủ, toàn thân đều được lông chim bảy màu bao phủ, giống như bản thân nàng chính là đầu phượng hoàng này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.