Chương 2313: Phụ tử gặp nhau
SS Hà Thần
10/11/2023
Tiểu Long luôn nhìn chăm chú vào thân ảnh màu tím này. Lúc này nhìn thân ảnh màu tím ngay trước mắt, đạo thân ảnh này dường như đã được hắn phác thảo trong lòng rất lâu rồi.
Mà bây giờ thân ảnh này rốt cuộc cũng đứng trước mặt hắn. Nhìn qua đôi mắt rưng rưng cùng với hiền từ kia, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Tiểu Long run lên, trong mắt không nhịn được mà bắt đầu ướt át.
- Hài tử, phụ thân tới chậm. Về sau có phụ thân ở đây, không có ai dám bắt nạt con nữa.
Nhìn thiếu niên đứng tới vai trước mặt, toàn thân Huyền Hạo run lên rồi nói.
- Phụ thân.
Ánh mắt Tiểu Long biến đổi, đôi môi khẽ mở, rốt cuộc trong miệng không nhịn được mà hô lên một tiếng phụ thân không lưu loát. Nói xong nước mắt không nhịn được mà chảy ra. Vì ngày hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ nhỏ bị hai tộc vứt bỏ, còn bị đuổi giết, mãi cho tới khi gặp lão đại, cho tới ngày hôm nay tới Huyền Vũ nhất tộc, thế nhưng đám người này lại không nhận hắn. Hắn giận, hắn hận, thế nhưng sau khi hô lên một tiếng phụ thân, dường như Tiểu Long đã phát tiết sự ủy khuất của mình, hận ý trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.
- Hài tử, không được khóc. Hài tử của ta không thể tùy tiện khóc như vậy được.
Thanh âm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vang lên, ánh mắt Huyền Hạo run lên, trường bào tung bay, bước tới bên cạnh Tiểu Long. Hai tay lau nước mắt từ trong mắt Tiểu Long chảy xuống. Tuy rằng nói vậy thế nhưng trong đôi mắt của hắn cũng ướt át, những giọt lệ nóng xuất hiện.
- Phụ thân.
Tiểu Long ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống, lập tức nhào vào trong lòng thân ảnh màu tím này. Giây phút này hắn đã chờ mong quá lâu, chờ đợi quá lâu, đồng thời cũng trải qua quá nhiều chuyện.
- Hài tử, là phụ thân có lỗi với con. Làm con bị liên lụy.
Huyền Hạo giang hai tay ra, đem hài tử của mình ôm vào trong lòng.
Trong đám người, trong đôi mắt xinh đẹp của Huyền Doanh không biết từ khi nào xuất hiện hai giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống. Một cánh tay giơ lên, đem hai giọt nước mắt của nàng lau khô đi.
- Ca ca.
Huyền Doanh nhìn qua người vừa mới lau khô nước mắt cho mình, người này chính là ca ca nàng, Huyền Kình.
Cả không trung giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người chăm chú nhìn lên không trung. Cảnh tượng cảm động này khiến cho trong lòng mọi người đều rung động, trong mắt vô số người phía dưới bắt đầu có chút ẩm ướt.
Hai mắt đám người Lục Tâm Đồng, Thiên Độc Yêu Long, Bạch Linh, Thiên Sí Tuyết Sư cũng có chút ẩm ướt, thầm cao hứng thay Tiểu Long. Trong mắt của bọn họ Tiểu Long chính là thân nhân, là người nhà.
Huyền Vũ lăng không đứng đó, thân ảnh đứng bên cạnh phụ tử hai người không nói gì.
Lục Lâm Thiên lui sang một bên, mắt nhìn Tiểu Long không khỏi nóng lên. Đồng thời trong lòng cũng nhớ tới mẫu thân, phụ thân. Hắn đi tới thế giới này cũng có mẫu thân, phụ thân, còn có Tâm Đồng, Tiểu Bạch, Tiểu Long, Vô Song, Hồng Lăng, Tiểu Linh, lão độc vật, quỷ tiên tử là người một nhà.
Nhớ tới chuyện này trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi cảm thấy ấm áp. Khi tới đây hắn đã không còn cô đơn nữa. Vốn hắn là một người nhân từ, vì bảo vệ người bên cạnh cho nên không thể hiền lành được nữa. Hắn phải dùng toàn lực, cho dù liều mạng cũng không tiếc. Bởi vì phần tình cảm này vô cùng quý giá.
Giờ phút này không có ai nhìn thấy, ánh mắt Huyền Cốt phía xa run lên, trong mắt có chút ẩm ướt. Thế nhưng lại lén lút lau đi. Chỉ có Huyền Doanh đảo qua, thế nhưng khi nàng nhìn qua phụ thân nàng đã khôi phục lại bộ dáng không hề bận tâm như trước đó.
Lúc này, Huyền Phạt ở hạp cốc phía dưới lần nữa phun ra máu tươi, thân thể từ trong thạch bích giãy dụa đi ra, máu tươi đầm đìa, cơ thể bị trọng thương.
Không có người nào dám quấy rầy cảnh phụ tử gặp mặt trên không trung. Mà ngay cả đám trưởng lão Huyền Vũ nhất tộc cũng không có ai dám xen vào.
- Tiểu Long, để cho cha xem nào.
Một lúc lâu sau, phụ tử hai người mới buông nhau ra. Huyền Hạo nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận đánh giá. Giờ phút này, cường giả ngút trời trước đó dường như đã biến mất, hắn chỉ là một người phụ thân bình thường. Hai tay vuốt mái tóc của Tiểu Long, khóe miệng mỉm cười nói:
- Đã cao như vậy rồi, cũng lớn lên. Những năm này con sống thế nào? Có phải ăn không ít đau khổ, đúng không.
- Không có.
Tiểu Long lắc đầu nói:
- Con sống rất tốt, con được lão đại chiếu cố, chỉ là có chút nhớ phụ thân cùng mẫu thân mà thôi.
Huyền Hạo ngẩng đầu nhìn qua Lục Lâm Thiên, từ trong miệng Huyền Vũ hắn cũng đã biết được cảm tình của Lục Lâm Thiên và Tiểu Long. Động tĩnh ở trong tộc tuy rằng hắn ở trong cấm chế thế nhưng cũng biết không kém lắm. Trong mắt Huyền Hạo hiện lên sự cảm kích, nói:
- Lục Lâm Thiên, đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiểu Long. Đa tạ.
- Tiểu tử không dám, Tiểu Long là huynh đệ tử tiểu tử. Chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Lục Lâm Thiên cúi đầu, thi lễ nói.
- Phụ thân. chúng ta đi thôi. Chúng ta đi tìm mẫu thân có được không?
Tiểu Long nhìn Huyền Hạo rồi nói.
- Tốt, phụ thân đi cùng con tìm mẫu thân. Không thể để cho con một mình đi tìm kiếm như vậy nữa.
Huyền Hạo nói.
- Vâng.
Tiểu Long khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
- Huyền Hạo, ngươi quá càn rỡ.
Giữa không trung, thân ảnh Huyền Phạt không biết từ khi nào đã lần nữa xuất hiện giữa không trung, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu. Lúc nói chuyện cũng có thể thấy được mấy cái răng của hắn rơi xuống.
- Đáng chết.
Mắt nhìn Đại trưởng lão, trong mắt Tiểu Long xuất hiện hàn ý, Huyền Vũ muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Huyền Hạo ngăn cản, nhìn qua Đại trưởng lão rồi nói:
- Đại trưởng lão, hôm nay quả thực ta đã làm càn, thế nhưng ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Huyền Phạt biến ảo, cơ mặt run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Huyền Cốt rồi nói:
- Tộc trưởng, ngươi phải làm rõ việc này. Thân là tộc trưởng chẳng lẽ ngươi không nói lấy vài lời sao? Nếu như việc này không xử lý, sau này tộc quy sẽ làm như thế nào.
- Đại trưởng lão.
Huyền Cốt tiến lên, lời còn chưa dứt thì Đại trưởng lão tiếp tục nói:
- Thân là tộc trưởng, cần phải có chút gánh nặng, cũng phải xử lý công bằng.
Ánh mắt Huyền Cốt biến đổi, thân thể bước lên một bước, nhìn Huyền Hạo trên không trung.
- Các ngươi lui xuống phía trước đi.
Huyền Hạo nhìn Huyền Cốt, trường bào quét qua, ý bảo Tiểu Long cùng Huyền Vũ, Lục Lâm Thiên lui về phía sau. Thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở phía trước.
- Nhị đệ, đệ vì con mà sốt ruột thế nhưng cũng không nên ra tay với Đại trưởng lão. Nhanh tạ tội với Đại trưởng lão.
Huyền Cốt nhìn Huyền Hạo, một lát sau rồi nói.
- Tộc trưởng. Huyền Hạo đả thương ta là chuyện nhỏ, ta cũng có thể không truy cứu. Thế nhưng có một chuyện khác cũng không thể xúc phạm.
Đại trưởng lão nhìn qua Huyền Hạo, Tiểu Long rồi nói.
- Đại trưởng lão, lúc này...
Huyền Cốt nhìn Đại trưởng lão, khẽ than nhỏ.
- Tộc quy do các tiền bối truyền xuống cho dù là ai cũng không thể vi phạm. Tuy rằng ngươi là tộc trưởng, thế nhưng cũng đừng quên Huyền Vũ Hoàng tộc là của tất cả tộc nhân Huyền Vũ Hoàng tộc. Ta cũng có nhiệm vụ nhắc nhở nghĩa vụ và quyền lợi của ngươi.
Mà bây giờ thân ảnh này rốt cuộc cũng đứng trước mặt hắn. Nhìn qua đôi mắt rưng rưng cùng với hiền từ kia, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Tiểu Long run lên, trong mắt không nhịn được mà bắt đầu ướt át.
- Hài tử, phụ thân tới chậm. Về sau có phụ thân ở đây, không có ai dám bắt nạt con nữa.
Nhìn thiếu niên đứng tới vai trước mặt, toàn thân Huyền Hạo run lên rồi nói.
- Phụ thân.
Ánh mắt Tiểu Long biến đổi, đôi môi khẽ mở, rốt cuộc trong miệng không nhịn được mà hô lên một tiếng phụ thân không lưu loát. Nói xong nước mắt không nhịn được mà chảy ra. Vì ngày hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ nhỏ bị hai tộc vứt bỏ, còn bị đuổi giết, mãi cho tới khi gặp lão đại, cho tới ngày hôm nay tới Huyền Vũ nhất tộc, thế nhưng đám người này lại không nhận hắn. Hắn giận, hắn hận, thế nhưng sau khi hô lên một tiếng phụ thân, dường như Tiểu Long đã phát tiết sự ủy khuất của mình, hận ý trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.
- Hài tử, không được khóc. Hài tử của ta không thể tùy tiện khóc như vậy được.
Thanh âm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vang lên, ánh mắt Huyền Hạo run lên, trường bào tung bay, bước tới bên cạnh Tiểu Long. Hai tay lau nước mắt từ trong mắt Tiểu Long chảy xuống. Tuy rằng nói vậy thế nhưng trong đôi mắt của hắn cũng ướt át, những giọt lệ nóng xuất hiện.
- Phụ thân.
Tiểu Long ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống, lập tức nhào vào trong lòng thân ảnh màu tím này. Giây phút này hắn đã chờ mong quá lâu, chờ đợi quá lâu, đồng thời cũng trải qua quá nhiều chuyện.
- Hài tử, là phụ thân có lỗi với con. Làm con bị liên lụy.
Huyền Hạo giang hai tay ra, đem hài tử của mình ôm vào trong lòng.
Trong đám người, trong đôi mắt xinh đẹp của Huyền Doanh không biết từ khi nào xuất hiện hai giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống. Một cánh tay giơ lên, đem hai giọt nước mắt của nàng lau khô đi.
- Ca ca.
Huyền Doanh nhìn qua người vừa mới lau khô nước mắt cho mình, người này chính là ca ca nàng, Huyền Kình.
Cả không trung giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người chăm chú nhìn lên không trung. Cảnh tượng cảm động này khiến cho trong lòng mọi người đều rung động, trong mắt vô số người phía dưới bắt đầu có chút ẩm ướt.
Hai mắt đám người Lục Tâm Đồng, Thiên Độc Yêu Long, Bạch Linh, Thiên Sí Tuyết Sư cũng có chút ẩm ướt, thầm cao hứng thay Tiểu Long. Trong mắt của bọn họ Tiểu Long chính là thân nhân, là người nhà.
Huyền Vũ lăng không đứng đó, thân ảnh đứng bên cạnh phụ tử hai người không nói gì.
Lục Lâm Thiên lui sang một bên, mắt nhìn Tiểu Long không khỏi nóng lên. Đồng thời trong lòng cũng nhớ tới mẫu thân, phụ thân. Hắn đi tới thế giới này cũng có mẫu thân, phụ thân, còn có Tâm Đồng, Tiểu Bạch, Tiểu Long, Vô Song, Hồng Lăng, Tiểu Linh, lão độc vật, quỷ tiên tử là người một nhà.
Nhớ tới chuyện này trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi cảm thấy ấm áp. Khi tới đây hắn đã không còn cô đơn nữa. Vốn hắn là một người nhân từ, vì bảo vệ người bên cạnh cho nên không thể hiền lành được nữa. Hắn phải dùng toàn lực, cho dù liều mạng cũng không tiếc. Bởi vì phần tình cảm này vô cùng quý giá.
Giờ phút này không có ai nhìn thấy, ánh mắt Huyền Cốt phía xa run lên, trong mắt có chút ẩm ướt. Thế nhưng lại lén lút lau đi. Chỉ có Huyền Doanh đảo qua, thế nhưng khi nàng nhìn qua phụ thân nàng đã khôi phục lại bộ dáng không hề bận tâm như trước đó.
Lúc này, Huyền Phạt ở hạp cốc phía dưới lần nữa phun ra máu tươi, thân thể từ trong thạch bích giãy dụa đi ra, máu tươi đầm đìa, cơ thể bị trọng thương.
Không có người nào dám quấy rầy cảnh phụ tử gặp mặt trên không trung. Mà ngay cả đám trưởng lão Huyền Vũ nhất tộc cũng không có ai dám xen vào.
- Tiểu Long, để cho cha xem nào.
Một lúc lâu sau, phụ tử hai người mới buông nhau ra. Huyền Hạo nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận đánh giá. Giờ phút này, cường giả ngút trời trước đó dường như đã biến mất, hắn chỉ là một người phụ thân bình thường. Hai tay vuốt mái tóc của Tiểu Long, khóe miệng mỉm cười nói:
- Đã cao như vậy rồi, cũng lớn lên. Những năm này con sống thế nào? Có phải ăn không ít đau khổ, đúng không.
- Không có.
Tiểu Long lắc đầu nói:
- Con sống rất tốt, con được lão đại chiếu cố, chỉ là có chút nhớ phụ thân cùng mẫu thân mà thôi.
Huyền Hạo ngẩng đầu nhìn qua Lục Lâm Thiên, từ trong miệng Huyền Vũ hắn cũng đã biết được cảm tình của Lục Lâm Thiên và Tiểu Long. Động tĩnh ở trong tộc tuy rằng hắn ở trong cấm chế thế nhưng cũng biết không kém lắm. Trong mắt Huyền Hạo hiện lên sự cảm kích, nói:
- Lục Lâm Thiên, đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiểu Long. Đa tạ.
- Tiểu tử không dám, Tiểu Long là huynh đệ tử tiểu tử. Chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Lục Lâm Thiên cúi đầu, thi lễ nói.
- Phụ thân. chúng ta đi thôi. Chúng ta đi tìm mẫu thân có được không?
Tiểu Long nhìn Huyền Hạo rồi nói.
- Tốt, phụ thân đi cùng con tìm mẫu thân. Không thể để cho con một mình đi tìm kiếm như vậy nữa.
Huyền Hạo nói.
- Vâng.
Tiểu Long khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
- Huyền Hạo, ngươi quá càn rỡ.
Giữa không trung, thân ảnh Huyền Phạt không biết từ khi nào đã lần nữa xuất hiện giữa không trung, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu. Lúc nói chuyện cũng có thể thấy được mấy cái răng của hắn rơi xuống.
- Đáng chết.
Mắt nhìn Đại trưởng lão, trong mắt Tiểu Long xuất hiện hàn ý, Huyền Vũ muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Huyền Hạo ngăn cản, nhìn qua Đại trưởng lão rồi nói:
- Đại trưởng lão, hôm nay quả thực ta đã làm càn, thế nhưng ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Huyền Phạt biến ảo, cơ mặt run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Huyền Cốt rồi nói:
- Tộc trưởng, ngươi phải làm rõ việc này. Thân là tộc trưởng chẳng lẽ ngươi không nói lấy vài lời sao? Nếu như việc này không xử lý, sau này tộc quy sẽ làm như thế nào.
- Đại trưởng lão.
Huyền Cốt tiến lên, lời còn chưa dứt thì Đại trưởng lão tiếp tục nói:
- Thân là tộc trưởng, cần phải có chút gánh nặng, cũng phải xử lý công bằng.
Ánh mắt Huyền Cốt biến đổi, thân thể bước lên một bước, nhìn Huyền Hạo trên không trung.
- Các ngươi lui xuống phía trước đi.
Huyền Hạo nhìn Huyền Cốt, trường bào quét qua, ý bảo Tiểu Long cùng Huyền Vũ, Lục Lâm Thiên lui về phía sau. Thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở phía trước.
- Nhị đệ, đệ vì con mà sốt ruột thế nhưng cũng không nên ra tay với Đại trưởng lão. Nhanh tạ tội với Đại trưởng lão.
Huyền Cốt nhìn Huyền Hạo, một lát sau rồi nói.
- Tộc trưởng. Huyền Hạo đả thương ta là chuyện nhỏ, ta cũng có thể không truy cứu. Thế nhưng có một chuyện khác cũng không thể xúc phạm.
Đại trưởng lão nhìn qua Huyền Hạo, Tiểu Long rồi nói.
- Đại trưởng lão, lúc này...
Huyền Cốt nhìn Đại trưởng lão, khẽ than nhỏ.
- Tộc quy do các tiền bối truyền xuống cho dù là ai cũng không thể vi phạm. Tuy rằng ngươi là tộc trưởng, thế nhưng cũng đừng quên Huyền Vũ Hoàng tộc là của tất cả tộc nhân Huyền Vũ Hoàng tộc. Ta cũng có nhiệm vụ nhắc nhở nghĩa vụ và quyền lợi của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.