Chương 2120: Thái thượng cung phụng
SS Hà Thần
10/11/2023
- Thoát khỏi sự ảnh hưởng của người khác, tìm kiếm một con đường của riêng mình mới có thể tùy tâm sở dục sao?
Lục Lâm Thiên thì thào nói.
- Chúc mừng hai vị sư phụ gia nhập Phi Linh môn.
Đoan Mộc Hồng Chí tiến lên nói với Thiên Địa nhị tôn.
- Hồng Chí, ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ diễn ra thi đấu giữa các đệ tử tân truyền, đến lúc đó cố gắng biểu hiện để cho sư phụ xem thực lực của con như thế nào.
Địa Tôn nói.
- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Sư phụ?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đảo, trong mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ, Đoan Mộc Hồng Chí không biết từ lúc nào đã bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, hắn kinh ngạc nhìn qua Đoan Mộc Hồng Chí nói:
- Hồng Chí, đệ đã bái hai vị tiền bối làm sư phụ sao?
- Đúng vậy, đệ đồng thời bái hai người làm sư phụ.
Đoan Mộc Hồng Chí khẽ gật đầu, đồng thời bái hai người làm sư phụ chính là chuyện hôm qua.
Hít....
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, lập tức mỉm cười nói:
- Chúc mừng đệ, về sau phải tu luyện cho tốt, cũng không thể làm mất tên tuổi của hai vị tiền bối.
Đoan Mộc Hồng Chí bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, đệ tử Thiên Địa nhị tôn, chỉ bằng phần tên tuổi này cũng có chút dọa người. Có hai vị sư phụ như vậy, lại có một lão tổ sau lưng, lại thêm thiên phú của bản thân, tiền đồ của Đoan Mộc Hồng Chí sau này cũng có thể đoán được phần nào.
- Vâng, đệ nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Hai lão gia hỏa này hôm qua ở hậu sơn nhìn thấy thiên phú của Hồng Chí không tồi, lại thử một chút, sau đó nhận nó làm đồ đệ.
Nam thúc mỉm cười, tâm tình vui vẻ.
- Hạt giống tốt như vậy đương nhiên ta phải thu, cuối cùng cũng phải giữ lại y bát. Hồng Chí là vũ giả tam hệ, thiên phú rất mạnh, thế nhưng tâm tình cùng ý chí mới là quan trọng nhất. Tâm tính cùng ý chí của Hồng Chí không tồi, Đoan Mộc huynh lại là Linh giả, dạy dỗ Hồng Chí đương nhiên không thể bằng chúng ta được.
Địa Tôn nhìn qua Nam thúc rồi nói.
- Đây cũng là cơ duyên của Hồng Chí, có hai vị sư phụ như các ngươi ta cũng yên tâm.
Thánh Thủ Linh Tôn mỉm cười nói. Có hai người này thu Đoan Mộc Hồng Chí làm đồ đệ, quả thực hắn đã có thể yên tâm. Trên phương diện dạy dỗ vũ giả, quả thực không phải điểm mạnh của hắn.
Vào đêm, màn đêm bao phủ trời cao, một lát sau, những ngôi sao sáng chói xuất hiện trên bầu trời. Ánh sao chói mắt, trong hậu sơn Phi Linh môn, mấy đầu côn trùng tỏa sáng bay tới bay lui. Loại con trùng phát sáng này lại có chút tương tụ với đom đóm kiếp trước của Lục Lâm Thiên. Chỉ là thể tích nó lớn hơn nhiều, toàn thân tràn ngập quang mang, cực kỳ chói mắt.
Trong hậu sơn, đêm dài yên tĩnh, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn côn trùng phát sát trước mặt thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Địa Tôn Tạ Địa ban sáng.
- Thoát khỏi sự ảnh hưởng của người khác, tìm kiếm con đường của riêng mình mới có thể tùy tâm sở dục.
Lục Lâm Thiên thấp giọng nói, trong đầu dường như đã có linh quang hiện xẹt qua. Trong lúc hắn sáng tạo vũ kỹ vẫn nghĩ tới vũ kỹ mà hắn tu luyện, trong lúc vô tình ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng. Như vậy nếu như sáng tạo vũ kỹ thành công thì nhiều nhất cũng chỉ là chỉnh sửa vũ kỹ của người khác một chút mà thôi, tương đương với việc đi qua con đường của người khác.
Thế nhưng đi chính con đường của bản thân mình thì nên ra chân như thế nào, trước mắt hắn còn chưa có đường để đi. Lục Lâm Thiên trầm tư, sáng tạo vũ kỹ so với trong tưởng tượng của hắn còn khó hơn nhiều.
Trong Thiên Trụ giới, bên ngoài trải qua một ngày thì bên trong là mười ngày. Lúc này Niếp Phong đã sớm luyện hóa Vũ linh khí Hoàng cấp, năng lượng bên trong Vũ linh khí Hoàng cấp đối với cường giả mà nói không có công dụng quá lớn, bất quá đối với Niếp Phong hiện tại mà nói, vô cùng khổng lồ.
Trong Thiên Trụ giới yên tĩnh, Niếp Phong giống như lão tăng nhập định ngồi đó, mượn năng lượng bên trong Vũ linh khí Hoàng cấp tìm kiếm cơ hội đột phá. Lúc này Niếp Phong đã tiến vào trạng thái tu luyện, khí tức từ trong cơ thể hắn tràn ra lúc này đang từng bước mạnh mẽ lên.
Loại tốc độ mạnh mẽ này tuy rằng nhìn như chậm chạp, thế nhưng cũng không khó nhìn ra khí tức trên người Niếp Phong lúc này đang kéo gần khoảng cách giữa Vũ Sư và Vũ Phách, khí tức ổn định, tất cả không có gì khác thường, dựa theo tốc độ này, nếu như thuận lợi mà nói, muốn đột phá tới Vũ Phách chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Niếp Phong biến mất trong Phi Linh môn nhiều tháng cũng không khiến cho bao nhiêu người trong Phi Linh môn chú ý. Niếp Phong đã không còn là người khiến cho tất cả mọi người chú ý như khi trước. Tất cả mọi người gần đây đều chú ý vào lần thi đấu giữa các đệ tử thân truyền cho nên cũng không có ai chú ý tới Niếp Phong.
Không có mấy người biết rõ Niếp Phong hiện tại đang ở trong Thiên Trụ giới, đang biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khi rời khỏi Thiên Trụ giới, Niếp Phong tuyệt đối sẽ khiến cho tất cả mọi người khϊếp sợ. Một người bình thường khi trước trong một khoảng thời gian ngắn đã chính thức trở thành vũ giả.
Trong Thiên Trụ giới, lần nữa trôi qua mấy ngày. Khi khí tức Niếp Phong kéo lên tới một độ cao nhất định, Niếp Phong lập tức mở hai mắt, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, không có một chút do dự nào mà lập tức phục dụng Hộ Thể Chân Dương Đan do sư phụ hắn lưu lại.
Sau khi dùng Hộ Thể Chân Dương Đan này Niếp Phong liền cảm thấy đan dược hóa thành hai cỗ nhiệt lưu dán lên xương cốt, cơ bắp, lục phủ ngũ tạng, khiến cho cả thân thể hắn có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Một cỗ năng lượng cũng tiến vào bên trong đan điền của hắn.
Thời gian thi đấu giữa các đệ tử thân truyền của Phi Linh môn rốt cuộc cũng đã tới. Sắc trời vừa sáng, không ít đệ tử đã bắt đầu chuẩn bị. Đệ tử bình thường tuy rằng không có tư cách tham gia thi đấu, thế nhưng chuyện lớn bực này đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Từ lúc nửa đêm bọn họ đã đi tới quảng trường phía hậu sơn, cơ hồ tất cả chấp sự, hộ pháp, trưởng lão Phi Linh môn đều có hứng thú.
Trưởng lão, hộ pháp, chấp sự có đệ tử tham gia thi đấu thì càng thêm khẩn trương. Ai cũng hy vọng đệ tử của mình có thể tiến vào hàng ngũ thập đại đệ tử.
- Thánh Kiệt, hôm nay chính là ngày thi đấu, con có lòng tin hay không?
Trong một đình viện, Hổ Viêm Thiên Vương hỏi Trịnh Thánh Kiệt. Sau khi đột phá Tôn cấp Hổ Viêm Thiên Vương đã trở thành Hổ Viêm Thiên Tôn.
- Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Y phục trên người Trịnh Thánh Kiệt tung bay, ánh mắt biến ảo, mục tiêu của hắn không phải là thập đại đệ tử đơn thuần mà là chức vị đại sư huynh của Phi Linh môn.
- Không thể chủ quan, Hoàng Tĩnh Ngọc, Dương Linh Hạo cũng không phải là kẻ yếu. Còn có Đoan Mộc Hồng Chí, ba người này chính là kình địch của con. Hổ Viêm Thiên Tôn nhắc nhở Trịnh Thánh Kiệt.
Lục Lâm Thiên thì thào nói.
- Chúc mừng hai vị sư phụ gia nhập Phi Linh môn.
Đoan Mộc Hồng Chí tiến lên nói với Thiên Địa nhị tôn.
- Hồng Chí, ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ diễn ra thi đấu giữa các đệ tử tân truyền, đến lúc đó cố gắng biểu hiện để cho sư phụ xem thực lực của con như thế nào.
Địa Tôn nói.
- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Sư phụ?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đảo, trong mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ, Đoan Mộc Hồng Chí không biết từ lúc nào đã bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, hắn kinh ngạc nhìn qua Đoan Mộc Hồng Chí nói:
- Hồng Chí, đệ đã bái hai vị tiền bối làm sư phụ sao?
- Đúng vậy, đệ đồng thời bái hai người làm sư phụ.
Đoan Mộc Hồng Chí khẽ gật đầu, đồng thời bái hai người làm sư phụ chính là chuyện hôm qua.
Hít....
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, lập tức mỉm cười nói:
- Chúc mừng đệ, về sau phải tu luyện cho tốt, cũng không thể làm mất tên tuổi của hai vị tiền bối.
Đoan Mộc Hồng Chí bái hai người Thiên Địa nhị tôn làm sư phụ, đệ tử Thiên Địa nhị tôn, chỉ bằng phần tên tuổi này cũng có chút dọa người. Có hai vị sư phụ như vậy, lại có một lão tổ sau lưng, lại thêm thiên phú của bản thân, tiền đồ của Đoan Mộc Hồng Chí sau này cũng có thể đoán được phần nào.
- Vâng, đệ nhất định sẽ cố gắng.
Đoan Mộc Hồng Chí nói.
- Hai lão gia hỏa này hôm qua ở hậu sơn nhìn thấy thiên phú của Hồng Chí không tồi, lại thử một chút, sau đó nhận nó làm đồ đệ.
Nam thúc mỉm cười, tâm tình vui vẻ.
- Hạt giống tốt như vậy đương nhiên ta phải thu, cuối cùng cũng phải giữ lại y bát. Hồng Chí là vũ giả tam hệ, thiên phú rất mạnh, thế nhưng tâm tình cùng ý chí mới là quan trọng nhất. Tâm tính cùng ý chí của Hồng Chí không tồi, Đoan Mộc huynh lại là Linh giả, dạy dỗ Hồng Chí đương nhiên không thể bằng chúng ta được.
Địa Tôn nhìn qua Nam thúc rồi nói.
- Đây cũng là cơ duyên của Hồng Chí, có hai vị sư phụ như các ngươi ta cũng yên tâm.
Thánh Thủ Linh Tôn mỉm cười nói. Có hai người này thu Đoan Mộc Hồng Chí làm đồ đệ, quả thực hắn đã có thể yên tâm. Trên phương diện dạy dỗ vũ giả, quả thực không phải điểm mạnh của hắn.
Vào đêm, màn đêm bao phủ trời cao, một lát sau, những ngôi sao sáng chói xuất hiện trên bầu trời. Ánh sao chói mắt, trong hậu sơn Phi Linh môn, mấy đầu côn trùng tỏa sáng bay tới bay lui. Loại con trùng phát sáng này lại có chút tương tụ với đom đóm kiếp trước của Lục Lâm Thiên. Chỉ là thể tích nó lớn hơn nhiều, toàn thân tràn ngập quang mang, cực kỳ chói mắt.
Trong hậu sơn, đêm dài yên tĩnh, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn côn trùng phát sát trước mặt thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Địa Tôn Tạ Địa ban sáng.
- Thoát khỏi sự ảnh hưởng của người khác, tìm kiếm con đường của riêng mình mới có thể tùy tâm sở dục.
Lục Lâm Thiên thấp giọng nói, trong đầu dường như đã có linh quang hiện xẹt qua. Trong lúc hắn sáng tạo vũ kỹ vẫn nghĩ tới vũ kỹ mà hắn tu luyện, trong lúc vô tình ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng. Như vậy nếu như sáng tạo vũ kỹ thành công thì nhiều nhất cũng chỉ là chỉnh sửa vũ kỹ của người khác một chút mà thôi, tương đương với việc đi qua con đường của người khác.
Thế nhưng đi chính con đường của bản thân mình thì nên ra chân như thế nào, trước mắt hắn còn chưa có đường để đi. Lục Lâm Thiên trầm tư, sáng tạo vũ kỹ so với trong tưởng tượng của hắn còn khó hơn nhiều.
Trong Thiên Trụ giới, bên ngoài trải qua một ngày thì bên trong là mười ngày. Lúc này Niếp Phong đã sớm luyện hóa Vũ linh khí Hoàng cấp, năng lượng bên trong Vũ linh khí Hoàng cấp đối với cường giả mà nói không có công dụng quá lớn, bất quá đối với Niếp Phong hiện tại mà nói, vô cùng khổng lồ.
Trong Thiên Trụ giới yên tĩnh, Niếp Phong giống như lão tăng nhập định ngồi đó, mượn năng lượng bên trong Vũ linh khí Hoàng cấp tìm kiếm cơ hội đột phá. Lúc này Niếp Phong đã tiến vào trạng thái tu luyện, khí tức từ trong cơ thể hắn tràn ra lúc này đang từng bước mạnh mẽ lên.
Loại tốc độ mạnh mẽ này tuy rằng nhìn như chậm chạp, thế nhưng cũng không khó nhìn ra khí tức trên người Niếp Phong lúc này đang kéo gần khoảng cách giữa Vũ Sư và Vũ Phách, khí tức ổn định, tất cả không có gì khác thường, dựa theo tốc độ này, nếu như thuận lợi mà nói, muốn đột phá tới Vũ Phách chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Niếp Phong biến mất trong Phi Linh môn nhiều tháng cũng không khiến cho bao nhiêu người trong Phi Linh môn chú ý. Niếp Phong đã không còn là người khiến cho tất cả mọi người chú ý như khi trước. Tất cả mọi người gần đây đều chú ý vào lần thi đấu giữa các đệ tử thân truyền cho nên cũng không có ai chú ý tới Niếp Phong.
Không có mấy người biết rõ Niếp Phong hiện tại đang ở trong Thiên Trụ giới, đang biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khi rời khỏi Thiên Trụ giới, Niếp Phong tuyệt đối sẽ khiến cho tất cả mọi người khϊếp sợ. Một người bình thường khi trước trong một khoảng thời gian ngắn đã chính thức trở thành vũ giả.
Trong Thiên Trụ giới, lần nữa trôi qua mấy ngày. Khi khí tức Niếp Phong kéo lên tới một độ cao nhất định, Niếp Phong lập tức mở hai mắt, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, không có một chút do dự nào mà lập tức phục dụng Hộ Thể Chân Dương Đan do sư phụ hắn lưu lại.
Sau khi dùng Hộ Thể Chân Dương Đan này Niếp Phong liền cảm thấy đan dược hóa thành hai cỗ nhiệt lưu dán lên xương cốt, cơ bắp, lục phủ ngũ tạng, khiến cho cả thân thể hắn có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Một cỗ năng lượng cũng tiến vào bên trong đan điền của hắn.
Thời gian thi đấu giữa các đệ tử thân truyền của Phi Linh môn rốt cuộc cũng đã tới. Sắc trời vừa sáng, không ít đệ tử đã bắt đầu chuẩn bị. Đệ tử bình thường tuy rằng không có tư cách tham gia thi đấu, thế nhưng chuyện lớn bực này đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Từ lúc nửa đêm bọn họ đã đi tới quảng trường phía hậu sơn, cơ hồ tất cả chấp sự, hộ pháp, trưởng lão Phi Linh môn đều có hứng thú.
Trưởng lão, hộ pháp, chấp sự có đệ tử tham gia thi đấu thì càng thêm khẩn trương. Ai cũng hy vọng đệ tử của mình có thể tiến vào hàng ngũ thập đại đệ tử.
- Thánh Kiệt, hôm nay chính là ngày thi đấu, con có lòng tin hay không?
Trong một đình viện, Hổ Viêm Thiên Vương hỏi Trịnh Thánh Kiệt. Sau khi đột phá Tôn cấp Hổ Viêm Thiên Vương đã trở thành Hổ Viêm Thiên Tôn.
- Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng.
Y phục trên người Trịnh Thánh Kiệt tung bay, ánh mắt biến ảo, mục tiêu của hắn không phải là thập đại đệ tử đơn thuần mà là chức vị đại sư huynh của Phi Linh môn.
- Không thể chủ quan, Hoàng Tĩnh Ngọc, Dương Linh Hạo cũng không phải là kẻ yếu. Còn có Đoan Mộc Hồng Chí, ba người này chính là kình địch của con. Hổ Viêm Thiên Tôn nhắc nhở Trịnh Thánh Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.