Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1269: Tháo mặt nạ xuống (2)

SS Hà Thần

10/11/2023

Bên ngoài cầu sắt, đứng ở trên cầu, Lục Lâm Thiên nhìn qua hòn đảo vì cách quá xa nên có vẻ nhỏ kia, nhịn không được mà lắc đầu tán thưởng, hòn đào này có hình vuông, chính giữa có một quảng trưởng hình tròn, hai bên quảng trường có đặt rất nhiều ghế ngồi và không ít đài cao, lúc này trên mấy cái ghế kia đã có lác đác bóng người đang ngồi, chắc đó là cho những người bỏ tiền ra vào xem, còn về phần những đài cao kia, từ xa nhìn lại cũng đã thấy vô cùng xa hoa, hẳn là chuẩn bị dành riêng cho người của mấy đại môn đại phái kia.  

Lục Lâm Thiên đảo mắt nhìn qua, Đảo Bình Nham này đúng là có chỗ kỳ lạ, giống như bị người ta dùng kiếm cắt ra vậy, quảng trường đúng là rất rộng lớn, lúc này trong quảng trường đã có không ít nam nữ trẻ tuổi dự thi đứng sẵn ở đó, tất cả đều yên lặng mà đứng, cùng đợi trận đấu diễn ra.  

– Tất cả những người tham gia thi đấu vui lòng đi tới quảng trường, những người đi theo xin đi tới thính phòng, không được gây ra tiếng động lớn, xin các vị vui lòng phối hợp cho.  

Ở cửa ra vào cầu sắt có vài đệ tử Thiên Địa Các lên tiếng, Lục Lâm Thiên đưa mắt qua nhìn, không ngờ đều là những người có tu vi Vũ Suất cả.  

Lục Lâm Thiên và đám người Hoàng gia tách ra, sau đó đi xuống quảng trường, người của Hoàng gia thì chỉ có thể đi tới chỗ ghế ngồi mà thôi.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên lúc này vẫn luôn nhìn qua nhìn lại trong đám người của mấy thế lực như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, Tam Tông Tứ Môn, ở phía kia, mặc dù cách một đám người cách trở, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn thấy được vài đạo thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp, đều là người thân thiết nhất của mình, còn có mấy người của Phi Linh Môn nữa, sợ là trong lòng mọi người lúc này đều cho là mình đã chết rồi.  

Đi xuống quảng trường, đã có sẵn đệ tử của Thiên Địa Các dẫn đường, Lục Lâm Thiên đứng ở phía dưới cùng đánh giá đám người tới đây thi đấu, người chung quanh ai cũng hờ hững nhìn lướt qua hắn, cảm giác được trên người Lục Lâm Thiên không hề có khí tức ba động nào, nhiều kẻ còn lộ ra vẻ khinh thường.  

Đối với ánh mắt của những người chung quanh, Lục Lâm Thiên đương nhiên sẽ không để ý, lúc này đám người có mặt ở quảng trường này cũng phải gần hai ngàn người, Lục Lâm Thiên dùng tâm thần dò xét, nhìn thấy có không ít Linh Suất và Vũ Suất, bất quá trong đó có vài người bộ dạng không giống dưới ba mươi tuổi chút nào, bất kể là có thật hay không thì cũng đành chịu, người ta chỉ cần nói mình ba mươi tuổi thì sợ là cũng khó mà chứng minh được hắn nói có đúng không.  

Đứng giữa đám người, Lục Lâm Thiên lại đảo mắt nhìn qua chung quanh lần nữa, trên cái quảng trường lớn tới mức có chút khủng bố này, thời gian trôi qua, bắt đầu ngày càng có thêm nhiều nam nữ trẻ tuổi lần lượt đi vào đây, chỗ cho người ta ngồi xem ở đằng xa cũng đen khịt toàn người là người, và ngày càng nhiều hơn nữa, sợ là cũng phải hơn mấy vạn rồi, có vài người là dùng tiền để vào, có người hẳn là đi theo thí sinh vào, một biển người dày đặc ngày càng nhiều hơn, cộng thêm số người ở mấy hòn đảo nhỏ xung quanh nữa, nơi nào cũng lúc nhúc toàn người là người, số người có mặt đã tới tình trạng khủng bố, ở phía xa, tiếng nghị luận bàn tán, tiếng quát mắng ầm ĩ, cũng vang vọng và phủ kín cả quảng trường.  

Bị không khí này lây nhiễm, khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên cũng thầm sinh ra chút cảm giác mong chờ, huyết mạch cũng bắt đầu sôi trào, trận tranh tài này tới lúc chính thức bắt đầu thì nhất định là sẽ rất náo nhiệt đây, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một hồi long tranh hổ đấu.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này số người đổ bộ qua cây cầu sắt kia cũng ngày càng nhiều, trên mấy hòn đảo xung quanh đã sớm biến thành biển người đen khịt, tiếng hò hét tập trung lại một chỗ liền biến thành tiếng gầm, bay thẳng lên trời, còn ánh mắt của Lục Lâm Thiên thì một mực đặt trên người mấy bóng dáng xinh đẹp ở trên phía đài cao kia.  

Trên đài cao, lúc này có hai mươi mấy bệ đá thật dài, phía trên được phủ gấm vóc tinh xảo, bên trên được bày biện đầy hoa quả tươi ngon lẫn mỹ thực đẹp mắt, đây là nơi chỉ có những thế lực lớn được Thiên Địa Các đích thân mời tới thì mới có tư cách để ngồi, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang của Cổ Vực, Tam Tông Tứ Môn của Đại lục Linh Vũ, còn có Tứ Các Tứ Đảo của Thành Ma Vân, ở bên mé ngoài thì có Phi Linh Môn và những sơn môn có thế lực hơi yếu hơn, nhưng có thể được Thiên Địa Các mời tới thì đủ để chứng minh dù thế lực có nhỏ yếu hơn đi nữa thì cũng tuyệt đối là thế lực nhất lưu.  



Lúc này, trên khán đài, theo đội hình của mọi người thì có thể nhìn ra, người của bốn sơn môn Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang vẫn ngồi quây lại với nhau, đám người của Tam Tông Tứ Môn cũng ngồi kế nhau, đội hình thứ ba thì nhân số còn nhiều hơn cả Tam Tông Tứ Môn, đội hình ước chừng có khoảng không dưới tám trăm người, mấy tu luyện giả có tu vi Vũ Vương Linh Vương Vũ Suất Linh Suất đều không ít, đây chính là người của Tứ Các Tứ Đảo của Thành Ma Vân.  

Bên trong Phi Linh Môn lúc này là có ít người nhất, thoạt nhìn thì thực lực cũng yếu nhất, trong toàn trường, nội tình của Phi Linh Môn cũng là yếu nhất, phỏng chừng những sơn môn được Thiên Địa Các mời tới, mỗi cái đều có nội tình hơn ngàn năm.  

Còn nội tình của Phi Linh Môn này thì chỉ có vài năm mà thôi, nếu xét thực lưc thì trong tất cả các sơn môn này, đừng nói là mấy sơn môn như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, cho dù là mấy cái sơn môn nhỏ xíu lạ hoắc cũng đều có Linh Vương Vũ Vương cao giai ở đây, còn Phi Linh Môn lúc này thì cũng chỉ vó Đông Vô Mệnh có tu vi Linh Vương tam trọng, Quỷ Tiên Tử là Vũ Vương nhị trọng, xem như là yếu nhất, còn bọn Thiên Độc Yêu Long, Linh Vũ Song Quái, Tả Thiên Khung thì coi như tăng thêm chút thanh thế cho Phi Linh Môn.  

Lục Lâm Thiên lẳng lặng ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được có không ít ánh mắt đảo qua người mình nhưng cũng lười để ý.  

– Gia Cát trang chủ, chỉ chớp mắt mà đã ba chục năm không gặp, nhìn Gia Cát trang chủ mà xem, thực lực bây giờ nhất định là đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều rồi đúng không.  

Bên trong đội hình của Tam Tông Tứ Môn có một đạo thân ảnh màu lam nhìn Gia Cát Tây Phong trong đội hình của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang rồi nói, người này mang theo một thanh kiếm lớn màu vàng kim, chính là Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm Môn.  

– Ha, ba mươi năm không gặp, thực lực của Cổ chưởng môn nhất định cũng đã tới trình độ khủng bố rồi, lần trước ở Cổ Vực, ta từng nhìn thấy một người, thân thủ rất giống của Cổ chưởng môn, thiếu chút nữa thì ta đã tưởng đó là Cổ chưởng môn rồi.  

Gia Cát Tây Phong mỉm cười nói.  

– Thật vậy sao?  

Cổ Kiếm Phong mặt mũi như thường, mỉm cười, trong ánh mắt chẳng để lộ chút gì, lại vờ như có vẻ giật mình, nói:  

– Nhãn lực của Gia Cát trang chủ đúng là ngày càng tệ đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook