Chương 346: Vũ suất hôm qua (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
Một ít đệ tử thu thập tay chân bị đứt của thành viên Tứ Hải đoàn lúc này không nhịn được mà nôn ra, cảnh tượng giết chóc máu tanh bực này đã tới cực hạn mà bọn hắn chịu được. Lúc này, thân ảnh của Lục Lâm Thiên đã khắc một dấu ấn thật sâu trong lòng bọn họ, trong đầu bọn họ đều tự nhắc nhở mình, sau này trêu chọc ai cũng được nhưng không thể trêu vào Lục Lâm Thiên.
Một đường trở lại đình viện số tám lẻ sáu, khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ nhếch lên, trước đây đối với Triệu gia hắn hoàn toàn không có thực lực hoàn thủ, thế nhưng hiện tại ít nhiều cũng có chút lực lượng, vậy thì không ngại chơi cùng Triệu gia một lát.
Cảnh tượng máu tanh phía sau núi không đến một canh giờ đã truyền tới tai tất cả các đệ tử bình thường trong tông, mọi người nghe kể lại mà không nhịn được lông tóc dựng đứng. Năm mươi ba người, không ngờ lại bị đánh chết toàn bộ, dường như không có sức hoàn thủ, quá kinh khủng.
Đặc biệt là Hồ Tứ Hải này chính là cường giả top năm Hổ Bảng, loại thực lực này cũng bị đánh chết một cách đơn giản. Trong Tứ Hải Đoàn cũng có một số cường giả trong Hổ Bảng, thế nhưng không còn ai có thể sống sót. Thực lực như vậy khiến cho không ít đệ tử không ngừng suy đoán, thực lực Lục Lâm Thiên kia có phải đã đạt tới Vũ Phách rồi không? Bằng không làm sao trong nháy mắt có thể đánh chết hơn năm mươi Vũ Sư. Cho dù là Vũ Phách cũng có chút khó khăn.
Ngay khi các đệ tử đang nghị luận thì đồng thời Bạch Mi cũng đi lên núi, chuyện lớn như vậy hắn phải lập tức bẩm báo. Năm mươi ba đệ tử bị đánh chết, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều phải bẩm báo lên trên. Trong Vân Dương Tông từ trước tới nay chưa xuất hiện điều này bao giờ.
Lúc chạng vạng, trong đình viện số tám lẻ sáu, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh, Bành Truyện hùng vừa về tới đình viện đã chạy ào ào tới phòng Lục Lâm Thiên.
– Lâm Thiên huynh đệ, có phải ngươi đã diệt toàn bộ Tứ Hải đoàn không?
Bốn người chạy vào phòng Lục Lâm Thiên, lúc này hắn đang ngồi khoanh chân tu luyện ở trên giường.
– Đúng vậy, bọn hắn muốn giết ta cho nên ta xuất thủ diệt bọn họ.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
– Ngươi…
Bốn người Nhạc Bất Quần hít sâu một hơi, sau khi bọn họ nghe được tin này thì lập tức quay lại, trong lòng cũng có chút ngờ vực. Thế nhưng khi nghe được chính miệng Lục Lâm Thiên xác nhận thì bọn họ tức thì ngẩn người, một lúc lâu sau Nhạc Bất Quần mới nói một câu:
– Ta kháo, thực lực của ngươi quá biến thái.
Trên Vân Dương Tông, màn đêm bao phủ núi non, tại một đình viện lúc này có ba người ngồi ở trong đại sảnh. Đó chính là Tam hộ pháp, một thanh niên mặc hoa phục và Lục Thiếu Hổ.
– Không nghĩ tới Hồ Tứ Hải kia không phải là đối thủ của tiểu tử kia. Năm mươi ba người đều bị hắn đánh chết, một đám phế vật.
Trong đại sảnh, thanh niên mặc hoa phục kia cả giận nói, vẻ mặt vô cùng âm lãnh.
– Kình Thiên, may là ta đi sớm một chút, thiếu chút nữa Hồ Tứ Hải kia khai ra ngươi.
Tam hộ pháp nói với thanh niên mặc hoa phục kia.
– Tên Hồ Tứ Hải phế vật này, cái gì mà top năm Hổ Bảng, quả thực là phế vật.
Thanh niên mặc hoa phục lạnh nhạt nói.
– Không phải là Hồ Tứ Hải yếu mà bởi vì thực lực của tiểu tử kia quá mạnh mẽ. Năm mươi ba người toàn bộ đều bị đánh chết, hiện tại ta có chút hoài nghi tiểu tử kia đã đạt tới Vũ Phách rồi hay không.
Tam hộ pháp nói.
– Không có khả năng, phế vật này tại thời điểm rời Trấn Thanh Vân chỉ có tu vi Vũ Sĩ tứ trọng.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói.
– Thiếu Hổ, lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử kia vân là một phế vật sao? Một phế vật sao có thể đánh chết năm mươi ba người được?
Tam hộ pháp nhìn Lục Thiếu Hổ nói.
– Lẽ nào chúng ta phải nhìn tiểu tử kia kiêu ngạo sao?
Thanh niên mặc hoa phục kia lại nói.
– Kình Thiên, Lục Lâm Thiên hiện tại chỉ là một tên đệ tử bình thường, đánh chết năm mươi ba đệ tử khác là một chuyện lớn, hắn sẽ không tự do tự tại như bây giờ được nữa. Dựa theo quy củ trong tông cũng đủ để hắn chết mấy lần.
Tam hộ pháp cười lạnh, trong mắt bắn ra hàn ý.
– Ý tứ của Tam hộ pháp là… Chỉ là, tiểu tử này là Vũ giả tam hệ, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nếu như để những trưởng lão khác biết được, khi đó cho dù muốn động thủ cũng khó.
Ánh mắt thanh niên mặc hoa phục hiện lên vẻ âm tàn, sát ý bắn ra. Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, một Vũ giả tam hệ, nếu như để bất luận một trưởng lão nào biết được cũng sẽ thu vào làm môn hạ, đến lúc đó, đồ đệ của một trưởng lão a, muốn giết khó khăn biết bao nhiêu.
– Không sai. Sáng mai ta sẽ dẫn người vào, đến lúc đó trực tiếp đánh chết hắn. Chuyện này nháo lớn như vậy chúng ta phải động thủ sớm một chút, bằng không giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bị các trưởng lão biết. Hôm nay Bạch Mi lên núi gặp trưởng lão, may thay ta nhìn thấy, hiện tại hắn đã bị ta giữ chân. Tới ngày mai, ta trực tiếp đi vào, quang minh chính đại kết thúc tính mạng Lục Lâm Thiên kia.
Tam hộ pháp cười lạnh một tiếng nói.
– Như vậy rất tốt. Nhất định phải khiến cho tiểu tử kia chết.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói một câu, sát khí hiện lên.
Dưới màn đêm, trời cao có vẻ vô cùng yên bình, ánh trăng chiếu vào núi non giống như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, lại giống như là một tầng sương vậy.
– Vô Song tỷ, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tại một ngọn núi, bên ngoài đình viện có hai thân ảnh xinh đẹp chạy vào bên trong, từ bóng lưng có thể phán đoán hai người này là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.
– Băng Lan, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong đình viện, Lục Vô Song dừng tu luyện, nhanh chóng đi ra ngoài.
– Thúy Ngọc, ngươi nói đi.
Độc Cô Băng Lan nói với nha hoàn Thúy Ngọc.
– Vô Song tỷ, hôm nay ta nghe được một chuyện lớn, Lâm Thiên bị người ta ám sát.
– Cái gì, Lâm Thiên có bị làm sao không? Là ai làm?
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Vô Song đại biến, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau vài bước.
– Vô Song tỷ, ngươi hãy nghe ta nói hết đã.
Thúy Ngọc vội vã nói:
– Lâm Thiên không có việc gì, năm mươi ba người ám sát hắn đều bị hắn giết chết. Hiện tại có không ít đệ tử đang bàn luận về chuyện này. Một mình Lâm Thiên đánh chết năm mươi ba Vũ Sư, trong đó còn có vài người trên Hổ Bảng, người mạnh nhất chính là Hồ Tứ Hải bài danh thứ năm.
Thúy Ngọc nói.
– Cái gì? Lâm Thiên một mình đánh chết?
Lục Vô Song có chút ngạc nhiên, tức thì hỏi lại.
– Đúng vậy.
Thúy Ngọc gật đầu nói:
– Hiện tại những đệ tử dưới chân núi đang bàn luận không ngớt, không ít người tận mắt nhìn thấy.
– Vậy Lâm Thiên có bị thương không? Hắn thế nào rồi?
Lục Vô Song hít sâu một hơi, lại hỏi.
– Không, Lâm Thiên không bị làm sao cả.
Thúy Ngọc lắc đầu, lại nói:
– Hôm ta vô tình gặp Bạch Mi trưởng lão lên núi, chỉ là trưởng lão lại bị Tam hộ pháp ngăn cản, cuối cùng bị dẫn xuống phía dưới, dường như Tam trưởng lão muốn ngăn cản Bạch trưởng lão lên núi.
Một đường trở lại đình viện số tám lẻ sáu, khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ nhếch lên, trước đây đối với Triệu gia hắn hoàn toàn không có thực lực hoàn thủ, thế nhưng hiện tại ít nhiều cũng có chút lực lượng, vậy thì không ngại chơi cùng Triệu gia một lát.
Cảnh tượng máu tanh phía sau núi không đến một canh giờ đã truyền tới tai tất cả các đệ tử bình thường trong tông, mọi người nghe kể lại mà không nhịn được lông tóc dựng đứng. Năm mươi ba người, không ngờ lại bị đánh chết toàn bộ, dường như không có sức hoàn thủ, quá kinh khủng.
Đặc biệt là Hồ Tứ Hải này chính là cường giả top năm Hổ Bảng, loại thực lực này cũng bị đánh chết một cách đơn giản. Trong Tứ Hải Đoàn cũng có một số cường giả trong Hổ Bảng, thế nhưng không còn ai có thể sống sót. Thực lực như vậy khiến cho không ít đệ tử không ngừng suy đoán, thực lực Lục Lâm Thiên kia có phải đã đạt tới Vũ Phách rồi không? Bằng không làm sao trong nháy mắt có thể đánh chết hơn năm mươi Vũ Sư. Cho dù là Vũ Phách cũng có chút khó khăn.
Ngay khi các đệ tử đang nghị luận thì đồng thời Bạch Mi cũng đi lên núi, chuyện lớn như vậy hắn phải lập tức bẩm báo. Năm mươi ba đệ tử bị đánh chết, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều phải bẩm báo lên trên. Trong Vân Dương Tông từ trước tới nay chưa xuất hiện điều này bao giờ.
Lúc chạng vạng, trong đình viện số tám lẻ sáu, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh, Bành Truyện hùng vừa về tới đình viện đã chạy ào ào tới phòng Lục Lâm Thiên.
– Lâm Thiên huynh đệ, có phải ngươi đã diệt toàn bộ Tứ Hải đoàn không?
Bốn người chạy vào phòng Lục Lâm Thiên, lúc này hắn đang ngồi khoanh chân tu luyện ở trên giường.
– Đúng vậy, bọn hắn muốn giết ta cho nên ta xuất thủ diệt bọn họ.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
– Ngươi…
Bốn người Nhạc Bất Quần hít sâu một hơi, sau khi bọn họ nghe được tin này thì lập tức quay lại, trong lòng cũng có chút ngờ vực. Thế nhưng khi nghe được chính miệng Lục Lâm Thiên xác nhận thì bọn họ tức thì ngẩn người, một lúc lâu sau Nhạc Bất Quần mới nói một câu:
– Ta kháo, thực lực của ngươi quá biến thái.
Trên Vân Dương Tông, màn đêm bao phủ núi non, tại một đình viện lúc này có ba người ngồi ở trong đại sảnh. Đó chính là Tam hộ pháp, một thanh niên mặc hoa phục và Lục Thiếu Hổ.
– Không nghĩ tới Hồ Tứ Hải kia không phải là đối thủ của tiểu tử kia. Năm mươi ba người đều bị hắn đánh chết, một đám phế vật.
Trong đại sảnh, thanh niên mặc hoa phục kia cả giận nói, vẻ mặt vô cùng âm lãnh.
– Kình Thiên, may là ta đi sớm một chút, thiếu chút nữa Hồ Tứ Hải kia khai ra ngươi.
Tam hộ pháp nói với thanh niên mặc hoa phục kia.
– Tên Hồ Tứ Hải phế vật này, cái gì mà top năm Hổ Bảng, quả thực là phế vật.
Thanh niên mặc hoa phục lạnh nhạt nói.
– Không phải là Hồ Tứ Hải yếu mà bởi vì thực lực của tiểu tử kia quá mạnh mẽ. Năm mươi ba người toàn bộ đều bị đánh chết, hiện tại ta có chút hoài nghi tiểu tử kia đã đạt tới Vũ Phách rồi hay không.
Tam hộ pháp nói.
– Không có khả năng, phế vật này tại thời điểm rời Trấn Thanh Vân chỉ có tu vi Vũ Sĩ tứ trọng.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói.
– Thiếu Hổ, lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử kia vân là một phế vật sao? Một phế vật sao có thể đánh chết năm mươi ba người được?
Tam hộ pháp nhìn Lục Thiếu Hổ nói.
– Lẽ nào chúng ta phải nhìn tiểu tử kia kiêu ngạo sao?
Thanh niên mặc hoa phục kia lại nói.
– Kình Thiên, Lục Lâm Thiên hiện tại chỉ là một tên đệ tử bình thường, đánh chết năm mươi ba đệ tử khác là một chuyện lớn, hắn sẽ không tự do tự tại như bây giờ được nữa. Dựa theo quy củ trong tông cũng đủ để hắn chết mấy lần.
Tam hộ pháp cười lạnh, trong mắt bắn ra hàn ý.
– Ý tứ của Tam hộ pháp là… Chỉ là, tiểu tử này là Vũ giả tam hệ, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nếu như để những trưởng lão khác biết được, khi đó cho dù muốn động thủ cũng khó.
Ánh mắt thanh niên mặc hoa phục hiện lên vẻ âm tàn, sát ý bắn ra. Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, một Vũ giả tam hệ, nếu như để bất luận một trưởng lão nào biết được cũng sẽ thu vào làm môn hạ, đến lúc đó, đồ đệ của một trưởng lão a, muốn giết khó khăn biết bao nhiêu.
– Không sai. Sáng mai ta sẽ dẫn người vào, đến lúc đó trực tiếp đánh chết hắn. Chuyện này nháo lớn như vậy chúng ta phải động thủ sớm một chút, bằng không giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bị các trưởng lão biết. Hôm nay Bạch Mi lên núi gặp trưởng lão, may thay ta nhìn thấy, hiện tại hắn đã bị ta giữ chân. Tới ngày mai, ta trực tiếp đi vào, quang minh chính đại kết thúc tính mạng Lục Lâm Thiên kia.
Tam hộ pháp cười lạnh một tiếng nói.
– Như vậy rất tốt. Nhất định phải khiến cho tiểu tử kia chết.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói một câu, sát khí hiện lên.
Dưới màn đêm, trời cao có vẻ vô cùng yên bình, ánh trăng chiếu vào núi non giống như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, lại giống như là một tầng sương vậy.
– Vô Song tỷ, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tại một ngọn núi, bên ngoài đình viện có hai thân ảnh xinh đẹp chạy vào bên trong, từ bóng lưng có thể phán đoán hai người này là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.
– Băng Lan, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong đình viện, Lục Vô Song dừng tu luyện, nhanh chóng đi ra ngoài.
– Thúy Ngọc, ngươi nói đi.
Độc Cô Băng Lan nói với nha hoàn Thúy Ngọc.
– Vô Song tỷ, hôm nay ta nghe được một chuyện lớn, Lâm Thiên bị người ta ám sát.
– Cái gì, Lâm Thiên có bị làm sao không? Là ai làm?
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Vô Song đại biến, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau vài bước.
– Vô Song tỷ, ngươi hãy nghe ta nói hết đã.
Thúy Ngọc vội vã nói:
– Lâm Thiên không có việc gì, năm mươi ba người ám sát hắn đều bị hắn giết chết. Hiện tại có không ít đệ tử đang bàn luận về chuyện này. Một mình Lâm Thiên đánh chết năm mươi ba Vũ Sư, trong đó còn có vài người trên Hổ Bảng, người mạnh nhất chính là Hồ Tứ Hải bài danh thứ năm.
Thúy Ngọc nói.
– Cái gì? Lâm Thiên một mình đánh chết?
Lục Vô Song có chút ngạc nhiên, tức thì hỏi lại.
– Đúng vậy.
Thúy Ngọc gật đầu nói:
– Hiện tại những đệ tử dưới chân núi đang bàn luận không ngớt, không ít người tận mắt nhìn thấy.
– Vậy Lâm Thiên có bị thương không? Hắn thế nào rồi?
Lục Vô Song hít sâu một hơi, lại hỏi.
– Không, Lâm Thiên không bị làm sao cả.
Thúy Ngọc lắc đầu, lại nói:
– Hôm ta vô tình gặp Bạch Mi trưởng lão lên núi, chỉ là trưởng lão lại bị Tam hộ pháp ngăn cản, cuối cùng bị dẫn xuống phía dưới, dường như Tam trưởng lão muốn ngăn cản Bạch trưởng lão lên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.