Chương 417: Xem ai phế ai (1)
SS Hà Thần
10/11/2023
– Ài, xem ra hôm nay cũng không có kịch hay để xem rồi. Lục Lâm Thiên hẳn là sợ Lý Đạt Giang trả thù cho nên không dám tới.
– Đổi lại là ta ta cũng không đến nha. Vũ Phách nhất trọng lại bị Vũ Phách thất trọng khiêu chiến đây thuần túy là tìm chết, biết chắc sẽ thua tại sao phải tới.
Rống.
Ngay khi mọi người đang thở dài thì từ phía xa truyền đến một tiếng thú rống, tức thì, mấy nghìn ánh mắt lập tức nhìn lên trên không trung.
Lúc này, ánh mắt của bốn bị hộ pháp cũng hướng về phía tiếng thú rống truyền ra. Trên không trung lúc này có một đầu yêu thú màu trắng thân thể không lồ đang nhanh chóng bay tới.
– Là Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên đến..
– Là hắn, không nghĩ tới hắn lại dám đến.
Trong lúc mọi người đang nghị luận thì thân ảnh trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đã xuất hiện trước mặt mọi người, trên khuôn mặt kiên nghị mang theo chút tiếu ý.
Vù.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư rung lên tạo ra một cơn gió lớn trên bầu trời. Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lúc này có một người thanh niên áo xanh đột nhiên nhảy xuống, thân thể từ từ hạ xuống, quanh thân vô hình trung có một cỗ khí lưu, sau khi hạ xuống mặt đất cũng không khiến cho bụi mù bay lên.
Phì…
Trên vai người thanh niên này, hai bên trái phải có hai con rắn nhỏ, một con màu vàng, một con thân thể đỏ như máu, đang không ngừng thè lưỡi phun ra nuốt vào.
– Nghe nói hai đầu yêu thú kia đều rất mạnh, Huyết Tích Dịch kia còn là yêu thú tứ giai.
Nhìn thấy thân ảnh màu xanh này, trong chúng đệ tử lập tức có vài người hiểu biết thầm nói chuyện.
Lúc này, hai người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần lúc này đột nhiên mở mắt, bốn con mắt không hẹn mà gặp cùng đảo qua người Lục Lâm Thiên.
– Vô Song.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng đã nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ trang nhã trong đám người.
– Lục Lâm Thiên, ngươi lên đài đi.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, vị hộ pháp từng đi tìm hắn mấy lần lúc này mới mở miệng nói.
Bốn vị hộ pháp nhìn thấy Lục Lâm Thiên đến cũng thở dài một hơi, thế nhưng lại lập tức nhíu mày. Kết quả của trận chiến này bọn họ cũng đã đoán ra được. Chỉ là bốn người bọn họ cũng ngửi ra âm mưu trong trận chiến này. Đoạt Mệnh Thương Lý Giang Đạt khiêu chiến Lục Lâm Thiên, bất kỳ ai cũng có thể biết được dụng tâm của hắn. Hôm nay trên Địa Long đỉnh này không thể nghi ngờ sẽ có một trận chiến kịch liệt xảy ra. Thậm chí là chết người cũng không có gì là kỳ quái. Nếu như xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ thân là hộ pháp cũng gặp một chút phiền phức.
Lục Lâm Thiên vốn muốn đi tới nói với Lục Vô Song mấy câu, thế nhưng nghe thấy hộ pháp thúc giục cho nên cũng chỉ có thể dừng bước ở phía xa. Tiểu Long, Huyết Tích dịch tự động nhảy lên bầu trời, rơi vào lưng của Thiên Sí Tuyết Sư.
Sưu.
Chân khí dưới chân chợt lóe, một đoàn hoàng quang xuất hiện, Lục Lâm Thiên dựa thế nhảy dựng lên, thân thể xẹt qua không trung giống như một cây lục bình trôi nổi. Sau khi rơi xuống đài, khí tức ổn định, khoan thai bình tĩnh khiến cho ngay cả bốn vị hộ pháp cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đáp xuống đài, hầu như trong nháy mắt mọi ánh mắt đều nhìn lên đài. Bao gồm cả Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, còn có Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần.
Đám người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu, Dương Mạn, Vương Lương cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Lục Thiếu Hổ xuất hiện sát ý, ánh mắt nhìn kỹ người thanh niên áo xanh kia toát ra sự ghen ghét.
– Ngươi chính là Lục Lâm Thiên sao? Tiểu tử, ta còn nghĩ ngươi không dám tới đây.
Nhìn vào Lục Lâm Thiên trước mặt, ánh mắt Lý Đạt Giang bắn ra hàn ý không thèm che giấu.
Lục Lâm Thiên đánh giá thân ảnh trước mặt, vóc dáng không cao, thân thể gầy gò, thế nhưng khí tức của hắn lại khiến cho người khác không dám khinh thường. Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói:
– Tại sao lại không đến chứ. Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó.
– Ngươi nói cái gì? Lý Đạt Giang nhất thời tức giận rồi hừ lạnh một tiếng. Chân khí quanh thân tràn ra, lấy hắn làm trung tâm, không khí chung quanh tức thì ba động.
– Không hiểu sao? Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó. Chó được đưa tới trước mặt, bản công tử sao có thể bỏ qua được.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
– Khặc khặc.
Lý Đạt Giang thu hồi sự tức giận của mình, nở nụ cười âm tàn. Khí tức quanh thân thể nhanh chóng tăng lên, một cỗ khí tức vô hình xuất hiện.
– Vũ Phách thất trọng, Vũ giả song hệ, không biết mình phải xuất ra mấy thành thực lực.
Lục Lâm Thiên thầm nói một câu. Khí tức quanh người cũng nhanh chóng được tăng lên, trong khoảnh khắc, trên đài lúc này là cuộc thi về khí tức giữa hai người.
– Cẩn thận, tự cao tự đại như vậy, đệ cứ như thế sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Trong lòng Lục Vô Song cũng lo lắng không ngớt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn về phía trước, nửa khắc cũng không rời đi.
– Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, mục đích hôm nay của ta chính là phế ngươi. Ngươi cũng đừng hỏng ảo tưởng đối với Hồng Lăng sư muội.
Lý Đạt Giang lạnh nhạt nói một tiếng.
– Hồng Lăng sao?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, không nghĩ tới nha đầu Hồng Lăng kia lại cấp cho hắn phiền phức như vậy. Lý Đạt Giang trước mắt này nhất định cũng là một trong những người truy cầu Hồng Lăng.
– Đợi xem, ta cũng phế ngươi.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
– Để cho ta xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực mà dám kiêu ngạo như vậy.
Hai người cũng không nói lời dư thừa nữa. Ngay sau đó Lý Đạt Giang đã động, chân khí dưới chân chớp động, không ngừng vận chuyển trong cơ thể, thủ ấn trong tay biến đổi. Đồng thời một đạo chưởng ấn nóng rực ầm ầm đánh về phía trước. Đạo chưởng ấn nóng rực này, dường như là kêu gọi lực lượng trong thiên địa, thân ảnh Lý Đạt Giang nhanh chóng đánh về phía Lục Lâm Thiên. Chưởng ấn mang theo hỏa diễm nhanh chóng bành trước, hỏa diễm chồng vào cùng một chỗ tạo nên khí thế cuồng bạo, ầm ầm đánh tới.
Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, một kích của Vũ Phách thất trọng hắn cũng không dám sơ ý. Hơn nữa đây lại là một kích của Vũ giả song hệ có tu vi Vũ Phách thất trọng lại càng kinh khủng.
Chưởng ấn kinh khủng như vậy trong nháy mắt đánh về phía trước mặt Lục Lâm Thiên tạo ra một mảnh hỏa diễm cuồng bạo, trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên ở bên trong. Tiếng gió thổi như rít gào, kình khí cuồng bạo quét ngang bốn phía.
– Cẩn thận.
Một kích này, Lục Vô Song trong đám người không khỏi hét lên một tiếng.
– Tốc độ không tồi.
Nhưng vào lúc này Phi Ưng Lăng Phong trong đám người nhíu mày, lạnh nhạt nói.
– Bất quá chỉ như vậy mà thôi.
Mắt thấy một đạo chưởng ấn của mình bao phủ đối phương, Lý Đạt Giang cường lạnh một tiếng nói.
– Thật không? Tốc độ của ngươi dường như hơi chậm một chút.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm vừa dứt thì thân ảnh đã tới phía sau Lý Đạt Giang, đồng thời còn có năm đạo hỏa diễm chỉ ấn đánh về phía lưng Lý Đạt Giang.
– Đổi lại là ta ta cũng không đến nha. Vũ Phách nhất trọng lại bị Vũ Phách thất trọng khiêu chiến đây thuần túy là tìm chết, biết chắc sẽ thua tại sao phải tới.
Rống.
Ngay khi mọi người đang thở dài thì từ phía xa truyền đến một tiếng thú rống, tức thì, mấy nghìn ánh mắt lập tức nhìn lên trên không trung.
Lúc này, ánh mắt của bốn bị hộ pháp cũng hướng về phía tiếng thú rống truyền ra. Trên không trung lúc này có một đầu yêu thú màu trắng thân thể không lồ đang nhanh chóng bay tới.
– Là Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên đến..
– Là hắn, không nghĩ tới hắn lại dám đến.
Trong lúc mọi người đang nghị luận thì thân ảnh trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đã xuất hiện trước mặt mọi người, trên khuôn mặt kiên nghị mang theo chút tiếu ý.
Vù.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư rung lên tạo ra một cơn gió lớn trên bầu trời. Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lúc này có một người thanh niên áo xanh đột nhiên nhảy xuống, thân thể từ từ hạ xuống, quanh thân vô hình trung có một cỗ khí lưu, sau khi hạ xuống mặt đất cũng không khiến cho bụi mù bay lên.
Phì…
Trên vai người thanh niên này, hai bên trái phải có hai con rắn nhỏ, một con màu vàng, một con thân thể đỏ như máu, đang không ngừng thè lưỡi phun ra nuốt vào.
– Nghe nói hai đầu yêu thú kia đều rất mạnh, Huyết Tích Dịch kia còn là yêu thú tứ giai.
Nhìn thấy thân ảnh màu xanh này, trong chúng đệ tử lập tức có vài người hiểu biết thầm nói chuyện.
Lúc này, hai người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần lúc này đột nhiên mở mắt, bốn con mắt không hẹn mà gặp cùng đảo qua người Lục Lâm Thiên.
– Vô Song.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng đã nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ trang nhã trong đám người.
– Lục Lâm Thiên, ngươi lên đài đi.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, vị hộ pháp từng đi tìm hắn mấy lần lúc này mới mở miệng nói.
Bốn vị hộ pháp nhìn thấy Lục Lâm Thiên đến cũng thở dài một hơi, thế nhưng lại lập tức nhíu mày. Kết quả của trận chiến này bọn họ cũng đã đoán ra được. Chỉ là bốn người bọn họ cũng ngửi ra âm mưu trong trận chiến này. Đoạt Mệnh Thương Lý Giang Đạt khiêu chiến Lục Lâm Thiên, bất kỳ ai cũng có thể biết được dụng tâm của hắn. Hôm nay trên Địa Long đỉnh này không thể nghi ngờ sẽ có một trận chiến kịch liệt xảy ra. Thậm chí là chết người cũng không có gì là kỳ quái. Nếu như xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ thân là hộ pháp cũng gặp một chút phiền phức.
Lục Lâm Thiên vốn muốn đi tới nói với Lục Vô Song mấy câu, thế nhưng nghe thấy hộ pháp thúc giục cho nên cũng chỉ có thể dừng bước ở phía xa. Tiểu Long, Huyết Tích dịch tự động nhảy lên bầu trời, rơi vào lưng của Thiên Sí Tuyết Sư.
Sưu.
Chân khí dưới chân chợt lóe, một đoàn hoàng quang xuất hiện, Lục Lâm Thiên dựa thế nhảy dựng lên, thân thể xẹt qua không trung giống như một cây lục bình trôi nổi. Sau khi rơi xuống đài, khí tức ổn định, khoan thai bình tĩnh khiến cho ngay cả bốn vị hộ pháp cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Ngay khi Lục Lâm Thiên đáp xuống đài, hầu như trong nháy mắt mọi ánh mắt đều nhìn lên đài. Bao gồm cả Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, còn có Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần.
Đám người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu, Dương Mạn, Vương Lương cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Lục Thiếu Hổ xuất hiện sát ý, ánh mắt nhìn kỹ người thanh niên áo xanh kia toát ra sự ghen ghét.
– Ngươi chính là Lục Lâm Thiên sao? Tiểu tử, ta còn nghĩ ngươi không dám tới đây.
Nhìn vào Lục Lâm Thiên trước mặt, ánh mắt Lý Đạt Giang bắn ra hàn ý không thèm che giấu.
Lục Lâm Thiên đánh giá thân ảnh trước mặt, vóc dáng không cao, thân thể gầy gò, thế nhưng khí tức của hắn lại khiến cho người khác không dám khinh thường. Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói:
– Tại sao lại không đến chứ. Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó.
– Ngươi nói cái gì? Lý Đạt Giang nhất thời tức giận rồi hừ lạnh một tiếng. Chân khí quanh thân tràn ra, lấy hắn làm trung tâm, không khí chung quanh tức thì ba động.
– Không hiểu sao? Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó. Chó được đưa tới trước mặt, bản công tử sao có thể bỏ qua được.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
– Khặc khặc.
Lý Đạt Giang thu hồi sự tức giận của mình, nở nụ cười âm tàn. Khí tức quanh thân thể nhanh chóng tăng lên, một cỗ khí tức vô hình xuất hiện.
– Vũ Phách thất trọng, Vũ giả song hệ, không biết mình phải xuất ra mấy thành thực lực.
Lục Lâm Thiên thầm nói một câu. Khí tức quanh người cũng nhanh chóng được tăng lên, trong khoảnh khắc, trên đài lúc này là cuộc thi về khí tức giữa hai người.
– Cẩn thận, tự cao tự đại như vậy, đệ cứ như thế sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Trong lòng Lục Vô Song cũng lo lắng không ngớt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn về phía trước, nửa khắc cũng không rời đi.
– Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, mục đích hôm nay của ta chính là phế ngươi. Ngươi cũng đừng hỏng ảo tưởng đối với Hồng Lăng sư muội.
Lý Đạt Giang lạnh nhạt nói một tiếng.
– Hồng Lăng sao?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, không nghĩ tới nha đầu Hồng Lăng kia lại cấp cho hắn phiền phức như vậy. Lý Đạt Giang trước mắt này nhất định cũng là một trong những người truy cầu Hồng Lăng.
– Đợi xem, ta cũng phế ngươi.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
– Để cho ta xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực mà dám kiêu ngạo như vậy.
Hai người cũng không nói lời dư thừa nữa. Ngay sau đó Lý Đạt Giang đã động, chân khí dưới chân chớp động, không ngừng vận chuyển trong cơ thể, thủ ấn trong tay biến đổi. Đồng thời một đạo chưởng ấn nóng rực ầm ầm đánh về phía trước. Đạo chưởng ấn nóng rực này, dường như là kêu gọi lực lượng trong thiên địa, thân ảnh Lý Đạt Giang nhanh chóng đánh về phía Lục Lâm Thiên. Chưởng ấn mang theo hỏa diễm nhanh chóng bành trước, hỏa diễm chồng vào cùng một chỗ tạo nên khí thế cuồng bạo, ầm ầm đánh tới.
Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, một kích của Vũ Phách thất trọng hắn cũng không dám sơ ý. Hơn nữa đây lại là một kích của Vũ giả song hệ có tu vi Vũ Phách thất trọng lại càng kinh khủng.
Chưởng ấn kinh khủng như vậy trong nháy mắt đánh về phía trước mặt Lục Lâm Thiên tạo ra một mảnh hỏa diễm cuồng bạo, trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên ở bên trong. Tiếng gió thổi như rít gào, kình khí cuồng bạo quét ngang bốn phía.
– Cẩn thận.
Một kích này, Lục Vô Song trong đám người không khỏi hét lên một tiếng.
– Tốc độ không tồi.
Nhưng vào lúc này Phi Ưng Lăng Phong trong đám người nhíu mày, lạnh nhạt nói.
– Bất quá chỉ như vậy mà thôi.
Mắt thấy một đạo chưởng ấn của mình bao phủ đối phương, Lý Đạt Giang cường lạnh một tiếng nói.
– Thật không? Tốc độ của ngươi dường như hơi chậm một chút.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm vừa dứt thì thân ảnh đã tới phía sau Lý Đạt Giang, đồng thời còn có năm đạo hỏa diễm chỉ ấn đánh về phía lưng Lý Đạt Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.