Chương 83: Bạn hay thù
Miên Lý Tàng Châm
17/06/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Tống Thanh Loan dường như vẫn chưa biết rằng nhát kiếm vừa rồi đã chệch qua tim của Đoàn Ngọc nửa phân, tuy làm nơi đó máu chảy dầm dề nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhìn đôi mắt đã khôi phục vẻ hiền lành của Đoàn Ngọc, trong lòng Tống Thanh Loan chợt có một cảm giác thân quen khôn tả, nhưng nàng nhanh chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tay đang cầm chuôi kiếm chợt xoáy mạnh vào vết thương nơi ngực trái của Đoàn Ngọc, khiến hắn đau đớn đến mức phải rên lên một tiếng.
Ở sau lưng Đoàn Ngọc, Lưu Tĩnh chợt buông tay ra, để mặc hắn ngã bịch xuống đất. Lưu Tĩnh nhìn Tống Thanh Loan mỉm cười:
- Đây không biết có phải là Tống tiểu thư của Thương Minh hay không?
- Đúng vậy? Đạo hữu là ai?
Tống Thanh Loan chưa từng gặp Lưu Tĩnh lần nào nên dĩ nhiên không biết hình dáng của y. Nhưng ngược lại, Lưu Tĩnh thì biết Tống Thanh Loan rất rõ. Thậm chí, hình ảnh từng đầu sỏ của Thương Minh cũng bị Lưu Tĩnh khắc sâu vào trong óc.
Lưu Tĩnh không trả lời mà hỏi lại:
- Thương chủ Tống Điền vẫn còn khỏe chứ? Nghe nói Thương chủ tuy năm nay đã hơn ba trăm tuổi, nhưng vì sắp đột phá cảnh giới Hóa Thần nên vẫn không có gì đáng lo lắng lắm.
- Sao ngươi biết cha ta sắp đột phá đến cảnh giới Hóa Thần?
Tống Thanh Loan nghe vậy thì cau mày. Tu vi của cha nàng xưa nay đều không lộ ra bên ngoài, trong tu đạo giới của Việt quốc cũng không quá hai người biết được tu vi thực sự của ông, có điều, hai người này đều là cao thủ tiền bối ẩn cư chốn sơn lâm, còn gã thanh niên trước mặt đây chỉ có tu vi Tiên Thiên, làm sao có khả năng biết được?
Trong lúc Tống Thanh Loan và Lưu Tĩnh đang trò chuyện, ở dưới đất, Đoàn Ngọc đã bắt đầu hồi phục sức khỏe trở lại. Hắc Phong đã phong ấn Ma Chủng thành công, sau đó dùng linh lực chữa trị mấy vết thương trên người của Đoàn Ngọc, khiến thực lực của hắn khôi phục khoảng năm sáu phần.
Tuy nhiên, việc này xung quanh không một ai biết. Tất cả đều cho rằng Đoàn Ngọc đã trúng một kiếm đâm xuyên tim của Tống Thanh Loan, giờ phút này đang hấp hối, chỉ ít lâu nữa là sẽ chết.
Cách chỗ Đoàn Ngọc không xa, Bạch Hữu Tài cùng Tuấn Khanh đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn một cách căm phẫn, có lẽ chỉ hận không thể lao tới cắn cho hắn một miếng.
Hắc Phong thở dài nói:
- Thằng nhóc con nhà ngươi, thật là hại ta mệt đến chết. Lần này vì quá nguy hiểm nên ta phải xuất quan sớm để bảo vệ ngươi đấy.
- Này Hắc Phong, thực sự đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khắp người ta lại toàn máu tanh thế này? Còn nữa, những xác chết xung quanh là do ai làm ra vậy?
Dưới những câu hỏi tới tấp của Đoàn Ngọc, Hắc Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Sau khi ngươi nghe thấy những âm thanh trên Giới Mang Sơn thì đã bị nó mê hoặc, đại phát cuồng tính mà giết bấy nhiêu người.
- Cái gì…
Đoàn Ngọc như vừa nghe được một tin sét đánh ngang tai, mặt mũi trở nên tái nhợt, tay chân cũng run rẩy không ngừng. Nhìn số lượng xác chết ở những bậc thang, Đoàn Ngọc thật không dám tin tưởng mình đã chính tay giết hại hơn năm trăm người như thế này. Nhưng Hắc Phong là người thân nhất của hắn kể từ lúc cả thôn Vĩnh Lạc bị hại, không lý nào y lại nói dối hắn.
- Đoàn Ngọc, ngươi cứ yên tâm. Những người kia không phải do ngươi giết, kẻ thực sự giết họ chính là Giới Mang Sơn. Còn ngươi, bất quá chỉ là công cụ cho nó mà thôi.
Hắc Phong miệng tuy an ủi Đoàn Ngọc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ về câu nói vừa rồi của mình. Cái gì giết thực hay giết giả? Cái gì là công cụ? Đoàn Ngọc chẳng phải cũng chỉ là một công cụ cho kế hoạch của y hay sao?
Đoàn Ngọc quả thật đã suy sụp sau khi biết mình là hung thủ giết ngần này người. Hắn run run giơ hai bàn tay dính đầy máu tanh lên trước mặt. Từng đoàn sát khí màu xám lờn vờn quanh từng ngón tay, sát khí vô cùng nồng đậm chứng tỏ điều Hắc Phong vừa nói là đúng.
- Ta có lỗi gì với các ngươi… Tại sao các ngươi lại mượn ta để tạo nên tội ác tày trời như thế này?
Hắn không phải chưa từng giết người. Nhưng lần nào cũng là bị ép buộc, hoặc đó đều là những kẻ đáng chết. Nhưng ở đây, tất cả đều là người vô tội!
Trong lúc Đoàn Ngọc đang đau khổ vì việc làm mình đã gây ra, thì bên kia, cuộc trò chuyện giữa Lưu Tĩnh và Tống Thanh Loan cũng đang tiếp diễn.
Lưu Tĩnh cười nói:
- Thật ra Tống cô nương không cần nghi ngờ làm gì. Tại hạ chính là đệ tử của Thanh Mộc lão nhân núi Phiên Sơn. Có một lần sư phụ trong lúc cao hứng đã nói rất nhiều về cha cô, vì thế ta may mắn biết được chút ít chuyện mà thôi.
- Thanh Mộc lão nhân núi Phiên Sơn?
Tống Thanh Loan khi nghe tới mấy chữ này thì liền nhíu mày. Núi Phiên Sơn là một nơi thuộc phía Bắc Việt Quốc, là nơi cư trú của mấy bộ tộc man rợ. Còn Thanh Mộc lão nhân, cái tên này hiện tại có lẽ trong Việt Quốc không ai biết, nhưng nếu là vào hai trăm năm trước, thì bất kỳ ai một khi nghe thấy bốn chữ “Thanh Mộc lão nhân” đều sợ đến mức vỡ tim vỡ mật.
Thanh Mộc lão nhân không hiền lành như cái tên. Lão tuy là Mộc Linh Thể, nhưng phương pháp tu luyện lại liên quan đến cái chết nhiều hơn. Vào hai trăm năm trước, Thanh Mộc lão nhân đã từng một thân một mình đồ sát không biết bao nhiêu môn hạ đệ tử của Âm Ma Điện, sự việc lần ấy khiến cho Âm Ma Điện tổn thất thảm trọng. Sau đó Thanh Mộc lão nhân biến mất, không ai còn thấy tung tích lão ta. Có người đồn rằng lão đã chết. Nhưng Tống Thanh Loan lại từ miệng cha mình biết rằng Thanh Mộc lão nhân vẫn còn sống, không những vậy mà còn sống rất khỏe. Dường như là mượn việc đại sát Âm Ma Điện làm bước đẩy cho việc tiến giai Hóa Thần kỳ của mình.
Tống Thanh Loan im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:
- Được. Vậy chào huynh, Thanh Mộc lão nhân trước kia dù sao cũng là chỗ bằng hữu tri giao của cha ta. Cánh hậu bối chúng ta xem như cũng có quan hệ.
Lưu Tĩnh mỉm cười:
- Được, không có gì. Bây giờ Tống muội hãy kết liễu tên ma nhân này đi. Nếu lần này thoát ra được khỏi bí cảnh nơi đây, trở lại Việt quốc, thì Tống muội chính là người có công lớn nhất trong việc diệt được đại ma đầu này đó.
Nghe Lưu Tĩnh nói muốn nhường phần công lao to lớn này lại cho mình, Tống Thanh Loan ngay lập tức tin răm răm. Nàng xoay người lại, chỉ mũi kiếm vẫn còn đang dính đầy máu về phía Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Loan. Chẳng hiểu sao bất giác hắn lại nảy sinh một ý niệm muốn tự vẫn để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra. Nhưng ý nghĩ này chỉ mới lóe lên rồi liền biến mất. Hắn tạm thời vẫn phải sống, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm. Bây giờ chưa phải lúc để nhắc tới chuyện “chuộc tội” gì đó!
Nhưng qua kẽ hở dưới cánh tay của Tống Thanh Loan, Đoàn Ngọc chợt nhìn thấy khuôn mặt của Tống Nghĩa lúc này đã biến đổi hẳn. Gã từ vẻ cười cợt chuyển sang lạnh lùng. Theo mũi kiếm của Tống Thanh Loan giơ lên chĩa về phía Đoàn Ngọc, thì bàn tay phải của Lưu Tĩnh cũng nâng theo, đôi mắt gã ta nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh của Tống Thanh Loan.
- Không ổn!
- Hừ! Ma đạo, chết đi!
Khoảnh khắc Tống Thanh Loan đâm mũi kiếm này xuống người Đoàn Ngọc. Thì hắn ngay lập tức lách người né sang một bên, thuận tay chộp lấy chuôi kiếm của cô ta. Tay còn lại thì ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô ả. Sau đó thân hình xoay một vòng, tránh thoát khỏi chưởng lực của Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh quả thật vô cùng bất ngờ với biến cố này. Lực đạo ở lòng bàn tay của gã vẫn bắn tới, tuy nhiên không thể làm tổn thương ai, chỉ khiến bậc thang dưới đất nổ ầm lên một tiếng.
- Ngươi!
Trong vòng tay của Đoàn Ngọc, mặt mũi Tống Thanh Loan trở nên trắng bệch sau khi phát hiện Lưu Tĩnh vừa đánh lén mình. Nhưng điều còn đáng kinh ngạc hơn người cứu cô lại là gã ma nhân vừa bị cô đâm một phát suýt chết.
Thật ra, ai là bạn? Ai mới là thù?
Lưu Tĩnh nhìn Đoàn Ngọc hừ lạnh:
- Khá lắm. Bị Kim Quang Diệt Ma Phù tấn công, lại bị một kiếm đâm xuyên tim mà vẫn chưa chết. Ngươi làm ta rất tò mò đấy!
Nếu là bình thường thì Đoàn Ngọc sẽ cười cợt, nói ra vài câu trêu đùa với Lưu Tĩnh. Nhưng giờ phút này, tâm trạng của Đoàn Ngọc vẫn đang chìm hẳn xuống vì cảm giác tội lỗi. Hắn không nói gì, chỉ khẽ giơ cánh tay có đeo Khu Thú Quyển lên.
Cùng lúc, một đạo ánh sáng đỏ từ Khu Thú Quyển bắn tới trước mặt Lưu Tĩnh. Chỉ chớp mắt đã hiện nguyên hình một con cự viên màu đỏ khổng lồ cao mấy trượng. Con cự viên răng nanh nhọn hoắc, lông tóc dựng ngược, hình dáng toát lên vẻ dữ tợn. Nó gầm lên một tiếng rồi như điên như dại lao thẳng về phía Lưu Tĩnh.
- Không… không thể nào? Con khỉ điên này sao lại xuất hiện ở đây chứ? Chết tiệt, làm sao gã ma nhân này lại thu phục được nó?
Vì đã từng nếm phải trái đắng trước Tiểu Hồng nên vừa nhìn thấy nó Lưu Tĩnh đã rất sợ hãi. Gã vội vàng lùi lại, xoay lưng bỏ chạy một mạch xuống dưới mấy trăm bậc thang.
Nhưng tốc độ của con cự viên kia quả thật quá nhanh. Nó như một cơn lốc nhảy xổ xuống hỏng bắt lấy gã.
Khoảng cách giữa Lưu Tĩnh và Tiểu Hồng ngày càng gần. Cuối cùng, Lưu Tĩnh cũng đã không tiếp tục bỏ chạy được nữa. Chỉ thấy bàn tay phải to bè như mái chèo của Tiểu Hồng đưa lên cao, sau đó vỗ mạnh xuống đỉnh đầu gã.
Lưu Tĩnh hoảng hốt quay lại, vội vã vận chuyển linh lực trong người, tạo thành một màn chắn nước màu xanh biếc ngăn cản đòn này của con khỉ.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc bàn tay của Tiểu Hồng chạm vào màn chắn, thì điều mà Lưu Tĩnh không ngờ tới đã xảy ra.
Tống Thanh Loan dường như vẫn chưa biết rằng nhát kiếm vừa rồi đã chệch qua tim của Đoàn Ngọc nửa phân, tuy làm nơi đó máu chảy dầm dề nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhìn đôi mắt đã khôi phục vẻ hiền lành của Đoàn Ngọc, trong lòng Tống Thanh Loan chợt có một cảm giác thân quen khôn tả, nhưng nàng nhanh chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tay đang cầm chuôi kiếm chợt xoáy mạnh vào vết thương nơi ngực trái của Đoàn Ngọc, khiến hắn đau đớn đến mức phải rên lên một tiếng.
Ở sau lưng Đoàn Ngọc, Lưu Tĩnh chợt buông tay ra, để mặc hắn ngã bịch xuống đất. Lưu Tĩnh nhìn Tống Thanh Loan mỉm cười:
- Đây không biết có phải là Tống tiểu thư của Thương Minh hay không?
- Đúng vậy? Đạo hữu là ai?
Tống Thanh Loan chưa từng gặp Lưu Tĩnh lần nào nên dĩ nhiên không biết hình dáng của y. Nhưng ngược lại, Lưu Tĩnh thì biết Tống Thanh Loan rất rõ. Thậm chí, hình ảnh từng đầu sỏ của Thương Minh cũng bị Lưu Tĩnh khắc sâu vào trong óc.
Lưu Tĩnh không trả lời mà hỏi lại:
- Thương chủ Tống Điền vẫn còn khỏe chứ? Nghe nói Thương chủ tuy năm nay đã hơn ba trăm tuổi, nhưng vì sắp đột phá cảnh giới Hóa Thần nên vẫn không có gì đáng lo lắng lắm.
- Sao ngươi biết cha ta sắp đột phá đến cảnh giới Hóa Thần?
Tống Thanh Loan nghe vậy thì cau mày. Tu vi của cha nàng xưa nay đều không lộ ra bên ngoài, trong tu đạo giới của Việt quốc cũng không quá hai người biết được tu vi thực sự của ông, có điều, hai người này đều là cao thủ tiền bối ẩn cư chốn sơn lâm, còn gã thanh niên trước mặt đây chỉ có tu vi Tiên Thiên, làm sao có khả năng biết được?
Trong lúc Tống Thanh Loan và Lưu Tĩnh đang trò chuyện, ở dưới đất, Đoàn Ngọc đã bắt đầu hồi phục sức khỏe trở lại. Hắc Phong đã phong ấn Ma Chủng thành công, sau đó dùng linh lực chữa trị mấy vết thương trên người của Đoàn Ngọc, khiến thực lực của hắn khôi phục khoảng năm sáu phần.
Tuy nhiên, việc này xung quanh không một ai biết. Tất cả đều cho rằng Đoàn Ngọc đã trúng một kiếm đâm xuyên tim của Tống Thanh Loan, giờ phút này đang hấp hối, chỉ ít lâu nữa là sẽ chết.
Cách chỗ Đoàn Ngọc không xa, Bạch Hữu Tài cùng Tuấn Khanh đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn một cách căm phẫn, có lẽ chỉ hận không thể lao tới cắn cho hắn một miếng.
Hắc Phong thở dài nói:
- Thằng nhóc con nhà ngươi, thật là hại ta mệt đến chết. Lần này vì quá nguy hiểm nên ta phải xuất quan sớm để bảo vệ ngươi đấy.
- Này Hắc Phong, thực sự đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khắp người ta lại toàn máu tanh thế này? Còn nữa, những xác chết xung quanh là do ai làm ra vậy?
Dưới những câu hỏi tới tấp của Đoàn Ngọc, Hắc Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Sau khi ngươi nghe thấy những âm thanh trên Giới Mang Sơn thì đã bị nó mê hoặc, đại phát cuồng tính mà giết bấy nhiêu người.
- Cái gì…
Đoàn Ngọc như vừa nghe được một tin sét đánh ngang tai, mặt mũi trở nên tái nhợt, tay chân cũng run rẩy không ngừng. Nhìn số lượng xác chết ở những bậc thang, Đoàn Ngọc thật không dám tin tưởng mình đã chính tay giết hại hơn năm trăm người như thế này. Nhưng Hắc Phong là người thân nhất của hắn kể từ lúc cả thôn Vĩnh Lạc bị hại, không lý nào y lại nói dối hắn.
- Đoàn Ngọc, ngươi cứ yên tâm. Những người kia không phải do ngươi giết, kẻ thực sự giết họ chính là Giới Mang Sơn. Còn ngươi, bất quá chỉ là công cụ cho nó mà thôi.
Hắc Phong miệng tuy an ủi Đoàn Ngọc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ về câu nói vừa rồi của mình. Cái gì giết thực hay giết giả? Cái gì là công cụ? Đoàn Ngọc chẳng phải cũng chỉ là một công cụ cho kế hoạch của y hay sao?
Đoàn Ngọc quả thật đã suy sụp sau khi biết mình là hung thủ giết ngần này người. Hắn run run giơ hai bàn tay dính đầy máu tanh lên trước mặt. Từng đoàn sát khí màu xám lờn vờn quanh từng ngón tay, sát khí vô cùng nồng đậm chứng tỏ điều Hắc Phong vừa nói là đúng.
- Ta có lỗi gì với các ngươi… Tại sao các ngươi lại mượn ta để tạo nên tội ác tày trời như thế này?
Hắn không phải chưa từng giết người. Nhưng lần nào cũng là bị ép buộc, hoặc đó đều là những kẻ đáng chết. Nhưng ở đây, tất cả đều là người vô tội!
Trong lúc Đoàn Ngọc đang đau khổ vì việc làm mình đã gây ra, thì bên kia, cuộc trò chuyện giữa Lưu Tĩnh và Tống Thanh Loan cũng đang tiếp diễn.
Lưu Tĩnh cười nói:
- Thật ra Tống cô nương không cần nghi ngờ làm gì. Tại hạ chính là đệ tử của Thanh Mộc lão nhân núi Phiên Sơn. Có một lần sư phụ trong lúc cao hứng đã nói rất nhiều về cha cô, vì thế ta may mắn biết được chút ít chuyện mà thôi.
- Thanh Mộc lão nhân núi Phiên Sơn?
Tống Thanh Loan khi nghe tới mấy chữ này thì liền nhíu mày. Núi Phiên Sơn là một nơi thuộc phía Bắc Việt Quốc, là nơi cư trú của mấy bộ tộc man rợ. Còn Thanh Mộc lão nhân, cái tên này hiện tại có lẽ trong Việt Quốc không ai biết, nhưng nếu là vào hai trăm năm trước, thì bất kỳ ai một khi nghe thấy bốn chữ “Thanh Mộc lão nhân” đều sợ đến mức vỡ tim vỡ mật.
Thanh Mộc lão nhân không hiền lành như cái tên. Lão tuy là Mộc Linh Thể, nhưng phương pháp tu luyện lại liên quan đến cái chết nhiều hơn. Vào hai trăm năm trước, Thanh Mộc lão nhân đã từng một thân một mình đồ sát không biết bao nhiêu môn hạ đệ tử của Âm Ma Điện, sự việc lần ấy khiến cho Âm Ma Điện tổn thất thảm trọng. Sau đó Thanh Mộc lão nhân biến mất, không ai còn thấy tung tích lão ta. Có người đồn rằng lão đã chết. Nhưng Tống Thanh Loan lại từ miệng cha mình biết rằng Thanh Mộc lão nhân vẫn còn sống, không những vậy mà còn sống rất khỏe. Dường như là mượn việc đại sát Âm Ma Điện làm bước đẩy cho việc tiến giai Hóa Thần kỳ của mình.
Tống Thanh Loan im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:
- Được. Vậy chào huynh, Thanh Mộc lão nhân trước kia dù sao cũng là chỗ bằng hữu tri giao của cha ta. Cánh hậu bối chúng ta xem như cũng có quan hệ.
Lưu Tĩnh mỉm cười:
- Được, không có gì. Bây giờ Tống muội hãy kết liễu tên ma nhân này đi. Nếu lần này thoát ra được khỏi bí cảnh nơi đây, trở lại Việt quốc, thì Tống muội chính là người có công lớn nhất trong việc diệt được đại ma đầu này đó.
Nghe Lưu Tĩnh nói muốn nhường phần công lao to lớn này lại cho mình, Tống Thanh Loan ngay lập tức tin răm răm. Nàng xoay người lại, chỉ mũi kiếm vẫn còn đang dính đầy máu về phía Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Loan. Chẳng hiểu sao bất giác hắn lại nảy sinh một ý niệm muốn tự vẫn để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra. Nhưng ý nghĩ này chỉ mới lóe lên rồi liền biến mất. Hắn tạm thời vẫn phải sống, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm. Bây giờ chưa phải lúc để nhắc tới chuyện “chuộc tội” gì đó!
Nhưng qua kẽ hở dưới cánh tay của Tống Thanh Loan, Đoàn Ngọc chợt nhìn thấy khuôn mặt của Tống Nghĩa lúc này đã biến đổi hẳn. Gã từ vẻ cười cợt chuyển sang lạnh lùng. Theo mũi kiếm của Tống Thanh Loan giơ lên chĩa về phía Đoàn Ngọc, thì bàn tay phải của Lưu Tĩnh cũng nâng theo, đôi mắt gã ta nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh của Tống Thanh Loan.
- Không ổn!
- Hừ! Ma đạo, chết đi!
Khoảnh khắc Tống Thanh Loan đâm mũi kiếm này xuống người Đoàn Ngọc. Thì hắn ngay lập tức lách người né sang một bên, thuận tay chộp lấy chuôi kiếm của cô ta. Tay còn lại thì ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô ả. Sau đó thân hình xoay một vòng, tránh thoát khỏi chưởng lực của Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh quả thật vô cùng bất ngờ với biến cố này. Lực đạo ở lòng bàn tay của gã vẫn bắn tới, tuy nhiên không thể làm tổn thương ai, chỉ khiến bậc thang dưới đất nổ ầm lên một tiếng.
- Ngươi!
Trong vòng tay của Đoàn Ngọc, mặt mũi Tống Thanh Loan trở nên trắng bệch sau khi phát hiện Lưu Tĩnh vừa đánh lén mình. Nhưng điều còn đáng kinh ngạc hơn người cứu cô lại là gã ma nhân vừa bị cô đâm một phát suýt chết.
Thật ra, ai là bạn? Ai mới là thù?
Lưu Tĩnh nhìn Đoàn Ngọc hừ lạnh:
- Khá lắm. Bị Kim Quang Diệt Ma Phù tấn công, lại bị một kiếm đâm xuyên tim mà vẫn chưa chết. Ngươi làm ta rất tò mò đấy!
Nếu là bình thường thì Đoàn Ngọc sẽ cười cợt, nói ra vài câu trêu đùa với Lưu Tĩnh. Nhưng giờ phút này, tâm trạng của Đoàn Ngọc vẫn đang chìm hẳn xuống vì cảm giác tội lỗi. Hắn không nói gì, chỉ khẽ giơ cánh tay có đeo Khu Thú Quyển lên.
Cùng lúc, một đạo ánh sáng đỏ từ Khu Thú Quyển bắn tới trước mặt Lưu Tĩnh. Chỉ chớp mắt đã hiện nguyên hình một con cự viên màu đỏ khổng lồ cao mấy trượng. Con cự viên răng nanh nhọn hoắc, lông tóc dựng ngược, hình dáng toát lên vẻ dữ tợn. Nó gầm lên một tiếng rồi như điên như dại lao thẳng về phía Lưu Tĩnh.
- Không… không thể nào? Con khỉ điên này sao lại xuất hiện ở đây chứ? Chết tiệt, làm sao gã ma nhân này lại thu phục được nó?
Vì đã từng nếm phải trái đắng trước Tiểu Hồng nên vừa nhìn thấy nó Lưu Tĩnh đã rất sợ hãi. Gã vội vàng lùi lại, xoay lưng bỏ chạy một mạch xuống dưới mấy trăm bậc thang.
Nhưng tốc độ của con cự viên kia quả thật quá nhanh. Nó như một cơn lốc nhảy xổ xuống hỏng bắt lấy gã.
Khoảng cách giữa Lưu Tĩnh và Tiểu Hồng ngày càng gần. Cuối cùng, Lưu Tĩnh cũng đã không tiếp tục bỏ chạy được nữa. Chỉ thấy bàn tay phải to bè như mái chèo của Tiểu Hồng đưa lên cao, sau đó vỗ mạnh xuống đỉnh đầu gã.
Lưu Tĩnh hoảng hốt quay lại, vội vã vận chuyển linh lực trong người, tạo thành một màn chắn nước màu xanh biếc ngăn cản đòn này của con khỉ.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc bàn tay của Tiểu Hồng chạm vào màn chắn, thì điều mà Lưu Tĩnh không ngờ tới đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.