Chương 108: Có muốn ngủ với ta không?
Miên Lý Tàng Châm
27/06/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Vị đại hán tóc xoăn quay sang Thượng Quan Nhu, nói:
- Đồ của ta, cô đem ra chưa?
Thượng Quan Nhu không đáp, chỉ ném túi trữ vật mình đang cầm trên tay cho y. Vị đại hán chộp lấy bỏ vào ngực, sau đó ung dung bước đi trong vòng vây của mấy chục tu sĩ Tiên Thiên của Bạch gia, ra khỏi Thiên Lý quán, tiến tới trước mặt lão già Quy Nguyên cảnh đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn ngược lại lão.
Thấy bộ dáng ngông cuồng bá đạo của vị đại hán, lão già khẽ hừ mũi:
- Tiểu bối ngông cuồng! Ngươi là con cái nhà ai mà không biết tôn ti trật tự như vậy?
Có thể một chưởng đánh chết tu sĩ cao hơn mình hai bậc, mặt đối mặt với tu sĩ Quy Nguyên cảnh mà không hề sợ sệt, nếu nói y không có gốc gác thì chẳng ai tin. Vị đại hán mỉm cười, đáp:
- Tên của ta, ít lâu nữa ngươi sẽ biết. Khi ấy chắc chắn ngươi sẽ khắc sâu cái tên này vào lòng.
- Tiểu bối, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, quỳ xuống!
Lão già âm trầm quát lớn, sát khí trong thân thể bùng phát ra ngoài, khiến các tu sĩ xung quanh ai nấy đều ớn lạnh xương sống. Mọi người đều chăm chú quan sát nhất cử nhất động của vị đại hán tóc xoăn, xem thử y sẽ phản ứng ra sao? Sẽ cúi đầu khuất phục, hay là tiếp tục ngoan cố thể hiện mình?
Nhưng tất cả đều bất ngờ bởi tiếng cười lớn của vị đại hán. Y ngửa mặt lên trời, cười lên những tiếng đầy vẻ ngang tàng phóng khoáng. Sau đó, y trừng mắt nhìn lão già, chậm rãi bật ra từng chữ:
- Ngươi… dám?
Hai chữ này cộng thêm ánh mắt sắc bén như dao kiếm và thần thái như một con rồng dữ tợn đang nhe răng múa vuốt của vị đại hán khiến lão già run lên bần bật. Trong lòng lão không ngừng la lớn: “Không đúng, tại sao ta phải sợ hắn kia chứ? Hắn chỉ là một tiểu Tiên Thiên, ta chỉ cần dí một ngón tay là có thể giết chết cơ mà!”
Vị đại hán nở một nụ cười mang đầy hàm ý chế giễu, sau đó lạnh lùng lướt qua người lão của già, chậm rãi bước đi về phía lối ra của phường thị. Từng cơn gió xào xạc kéo lê những chiếc lá khô trên mặt đất, khiến bụi bặm cuộn lại bốc lên cao che mờ bóng hình của vị đại hán, chỉ nghe y buông lại mấy câu:
- Bạch gia các ngươi vô pháp vô thiên, vong ân phụ nghĩa, chuyên ỷ thế hiếp đáp người khác. Cẩn thận có một ngày… toàn tộc diệt vong…
“Toàn tộc diệt vong”
Bốn chữ này như sét đánh ngang tai những tu sĩ Bạch gia có mặt ở đây, khiến lão già dường như cũng vô lực khụy xuống. Chẳng hiểu sao bọn họ lại cảm thấy, có lẽ sai lầm nhất trong cuộc đời bọn họ chính là đắc tội với “tiểu tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ” vừa rồi. Lão thì thào:
- Chẳng lẽ hắn thật sự là người của thế lực kia…
………………………………………….
Đám người của Bạch gia ôm xác Bạch Thế Kính thất thểu bỏ đi, trả lại khung cảnh yên bình cho Thiên Lý quán.
Tuy mọi việc đã kết thúc, nhưng trong lòng ai nấy vẫn còn nhớ mãi về hình bóng của vị đại hán tóc xoăn, nhớ dáng vẻ điềm tĩnh mà bá đạo của y, nhớ một chưởng như “mãnh long quá giang”, như cuồng phong bão tố, như sấm vang chớp giật kia. Đoàn Ngọc cũng có một cảm xúc thật kỳ lạ khi gặp gỡ vị đại hán này. Nó giống như duyên phận, mà cũng giống như cái gọi là “vận mệnh”.
Đời người là thế. Chỉ cần một phút giây nào đó sợi tơ vận mệnh lóe lên, thì số phận hai người cũng như bị bó chặt vào nhau, không những thế, câu chuyện của họ còn làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.
- Có thể, ta và y sẽ còn gặp lại…
Đoàn Ngọc siết chặt hai nắm tay, hít sâu một hơi, tự nhủ như thế. Hắc Phong cười nói:
- Tiểu tử vừa rồi có Chân Long Thể, chính là thể chất sánh ngang với Phượng Hoàng Thể của Lý Tiểu Phượng. Xem ra ngươi vừa kết giao được với một bằng hữu rất tốt đấy.
Lão tiếp:
- Tuổi tác kẻ này còn trẻ như vậy mà đã bá đạo thế này. Còn Vô Thập Tam và Trương Cuồng nữa, ôi tuổi trẻ, tại sao Ma tộc ta lại thiếu những thanh niên như thế này kia chứ. Ta già thật rồi, già thật rồi…
Hắc Phong không ngừng thở dài, cuối cùng im bặt. Chuyến đi đến nhân giới lần này đã làm lão được mở rộng tầm mắt. Không hiểu vì sao hiện tại lại có nhiều thiên tài xuất hiện ở Việt quốc đến thế. Có lẽ là trùng hợp, hoặc cũng có thể như đã nói ở trên. Dường như có một sợi tơ vận mệnh vô hình quấn chặt lấy bọn họ, mong muốn bọn họ thay đổi thứ gì đó thật lớn lao trong thời đại loạn lạc này.
Đoàn Ngọc trở vào trong Thiên Lý quán, ngồi xuống vị trí ban nãy của vị đại hán. Hắn lấy bầu rượu rót xuống một tách rồi nốc cạn. Tuy vậy, giờ đây cảm giác uống rượu không còn sảng khoái nữa, nó chỉ có một vị mặn chát mà thiếu đi ngọn lửa làm trái tim con người ta nóng rực lên như vừa rồi.
Thượng Quan Nhu ngồi xuống mỉm cười:
- Tiểu đệ, chuyện lúc nãy thật là kỳ quái, đệ quen vị đại hán kia à?
Đoàn Ngọc đáp:
- Ta không quen. Vả lại, hình như tuổi ta và cô cũng xấp xỉ nhau, đừng nên gọi ta là tiểu đệ, được chứ?
Thượng Quan Nhu che miệng cười khanh khách, hai bầu ngực mềm mại nhẹ nhàng rung lên, cùng lúc, trong quán cũng vang lên từng tiếng xoảng của chén tách vỡ. Tuy Thượng Quan Nhu không hề quay lại nhìn, nhưng Đoàn Ngọc biết rằng cô ta cảm nhận được ánh mắt dâm dục của các tu sĩ xung quanh đang tập trung lên hai bầu ngực của mình.
- Đối với ngươi, ta chỉ có thể gọi là tiểu đệ hoặc là phu quân. Ngươi chọn cái nào?
Câu nói này làm Đoàn Ngọc sửng sờ, nhưng rồi hắn nhớ lại câu cảnh tỉnh của vị đại hán kia: “Đàn bà toàn là hạng tiếu lý tàng đao, ẩn giấu sát khí trong lời nói”. Vì vậy hắn cười đáp:
- Nếu làm phu quân, chẳng lẽ ta có thể động phòng với cô?
Đôi mắt Thượng Quan Nhu long lanh như chứa nước, nàng gật đầu một cái, nói:
- Nếu chàng muốn, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi động phòng!
Chợt Đoàn Ngọc nghe Hắc Phong nói:
- Con bà nó, cứ đi cho lão tử, nếu con tiện nhân này đã muốn cho ngươi làm, thì ngươi cứ làm, miễn là đừng bị nó mê hoặc là được. Đây chính là “đạo chơi bời” ta đã luyện thành khi còn lăn lộn ở ma giới đấy.
Đoàn Ngọc nhíu mày hỏi lại:
- Chơi xong rồi bỏ à, thế còn tàn ác quá không? Con người ta đây vốn dĩ hiền lành đôn hậu, khả ái đáng yêu, bây giờ làm những điều này không những có lỗi với Thanh Loan, mà còn có lỗi với bản thân ta nữa đấy.
Hắc Phong cười ha hả:
- Thôi, bớt đùa đi. Ta cảm nhận được ngươi đang tê rần cả người rồi. Nói vậy thôi chứ cứ thử xem con hồ ly này có thật dám động phòng với ngươi hay không? Ta nghĩ nó có mưu đồ gì đó với ngươi, ngay cả tên đại hán ban nãy cũng thế. Trên đời này, chẳng có việc gì là “tình cờ hay ngẫu nhiên” đâu!
Thấy Đoàn Ngọc ngồi nghĩ ngợi gì đó, Thượng Quan Nhu đưa tay lay hắn:
- Này, chàng quyết định xong chưa?
Đoàn Ngọc gật đầu:
- Được! Vậy bây giờ chúng ta đi động phòng!
…………………………………..
Vị đại hán bước ra khỏi phường thị, sau đó đi thẳng đến một khu rừng cách đó mấy dặm, đứng lại giữa cánh rừng nói:
- Thúc thúc, cháu về rồi!
Lời vừa dứt, cây thông trước mặt vị đại hán chợt biến ảo thành hình một người trung niên. Người trung niên này mặt mũi vuông vắn, trông giống Minh Nhân đến chín phần, y nói:
- Long nhi, cuộc giao dịch thế nào? Cô ả Thượng Quan Nhu kia có xuất ra được hàng hóa mà chúng ta đã yêu cầu hay không?
Vị đại hán ném túi trữ vật cho người trung niên, đáp:
- Quả nhiên đúng như thúc nói, cô gái này có che dấu rất nhiều bí mật, nhiều khả năng cô ta chính là…
Tiếng nói của vị đại hán trở nên thật nhỏ, đến nỗi chỉ có mình người trung niên nghe thấy được. Người trung niên trầm tư một lúc, sau đó gật đầu:
- Lần này tình hình Việt quốc có biến động rất lớn, gia tộc chúng ta phải tái xuất tu chân giới thôi. Sắp tới sẽ là đại hội Long Hổ Phong Vân được tổ chức tại Kiêu gia nhằm chọn ra Trấn Quốc đại tướng quân kế nhiệm cho Việt quốc. Long nhi, cháu hãy cố gắng, đừng để lọt vào tay kẻ khác.
Vị đại hán gật đầu, nói:
- Lần này cháu gặp được một vị bằng hữu rất lạ lùng. Hắn chỉ áp súc chín lần, nhưng lại có sức mạnh của kẻ đã áp súc mười ba lần. Vì thế, cháu đã kết một mối thiện duyên với hắn, giúp đỡ hắn tiến thẳng lên mức áp súc mười lần.
Người trung niên hài lòng gật đầu:
- Cháu làm thế là rất đúng. Muốn làm đại tướng quân thì phải thu phục được lòng người. Long nhi nhà ta hào khí có thừa, sinh ra đã mang tướng mạo anh hùng, chỉ cần thêm cách đối nhân xử thế nữa thì cháu sẽ được vạn người sùng bái.
Người trung niên nói tiếp:
- Về phần Bạch gia, hãy tiếp tục điều tra manh mối. Nếu phát hiện giữa bọn họ và Âm Ma Điện có quan hệ bắt tay nhau chống phá Việt quốc, thì chúng ta sẽ tiến hành thanh lý môn hộ, san bằng gia tộc này!
Vị đại hán gật đầu, y ngước mặt về phía phường thị của Bạch gia, đôi mắt chứa một ngọn lửa nồng cháy như muốn thiêu đốt cả nơi này ra thành tro bụi.
…………………………………………� �…………………..
Thượng Quan Nhu dẫn Đoàn Ngọc đi lên lầu trên, dưới những ánh mắt đố kỵ của các tu sĩ khác. Không biết bao nhiêu tiếng mắng nhiếc, đòi băm vằm hắn thành trăm mảnh vang lên dưới lầu, khiến Đoàn Ngọc tuy đang vui mà cũng chộn rộn trong lòng. Thầm nghĩ, không biết lát nữa khoái lạc xong liệu mình có bị người ta lột da, đem làm đồ nhắm rượu hay không đây.
Cửa phòng mở ra, Thượng Quan Nhu nhẹ nhàng đẩy hắn nằm xuống giường. Sau đó cô ả run người một cái, xiêm y trên người trút xuống toàn bộ, để lộ ra một thân thể tuyệt mĩ như được điêu khắc từ ngọc ngà. Da thịt cô ả trắng mịn không chút tì vết, hai bầu vú căng tròn, hai điểm hồng phớt ở trên hếch lên như muốn khiêu khích người khác cắn nó một miếng. Càng đáng sợ hơn nữa là vùng cấm kỵ kia hoàn toàn “trống trơn”, khiến cho những tinh hoa quý giá nhất mà thiên nhiên ban tặng cho người phụ nữ đều phô bày hết ra bên ngoài.
Đoàn Ngọc đang muốn bất tỉnh nhân sự thì lại bị Thượng Quan Nhu đè lên người, bắt hắn phải tỉnh dậy để nhìn ngắm những thứ đẹp đẽ đến mức chết người kia. Hắn la lên:
- Này, cô thực sự muốn động phòng sao?
Thượng Quan Nhu nũng nịu nói:
- Tại sao không chứ? Chàng cường tráng thế này, đúng là mẫu đàn ông mà thiếp thích đấy.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Đoàn Ngọc lại cảm thấy tự ái, hắn ngồi bật dây, xô cô ả ra.
- Cô đã làm chuyện này với bao nhiêu người đàn ông rồi?
Thượng Quan Nhu tủm tỉm đáp:
- Rất nhiều… Nhưng mà sao chứ? Thiếp đẹp thế này, chẳng lẽ chàng không muốn thử một lần hay sao?
Đoàn Ngọc nhíu mày nghi hoặc:
- Có một chuyện ta không hiểu. Tu vi của ta thấp hơn những tu sĩ dưới lầu nhiều lần, tại sao cô lại không ngủ với những tu sĩ đó mà lại chọn ta?
Thượng Quan Nhu cười tủm tỉm, cong eo, ghé thân thể mê hồn cùng hai bầu ngực của mình lại gần mặt Đoàn Ngọc, đưa bàn tay dài thon vuốt nhẹ lên má hắn, nói:
- Chàng quan tâm đến chuyện đó làm gì? Tóm lại là chàng có muốn ngủ với ta không?
Vị đại hán tóc xoăn quay sang Thượng Quan Nhu, nói:
- Đồ của ta, cô đem ra chưa?
Thượng Quan Nhu không đáp, chỉ ném túi trữ vật mình đang cầm trên tay cho y. Vị đại hán chộp lấy bỏ vào ngực, sau đó ung dung bước đi trong vòng vây của mấy chục tu sĩ Tiên Thiên của Bạch gia, ra khỏi Thiên Lý quán, tiến tới trước mặt lão già Quy Nguyên cảnh đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn ngược lại lão.
Thấy bộ dáng ngông cuồng bá đạo của vị đại hán, lão già khẽ hừ mũi:
- Tiểu bối ngông cuồng! Ngươi là con cái nhà ai mà không biết tôn ti trật tự như vậy?
Có thể một chưởng đánh chết tu sĩ cao hơn mình hai bậc, mặt đối mặt với tu sĩ Quy Nguyên cảnh mà không hề sợ sệt, nếu nói y không có gốc gác thì chẳng ai tin. Vị đại hán mỉm cười, đáp:
- Tên của ta, ít lâu nữa ngươi sẽ biết. Khi ấy chắc chắn ngươi sẽ khắc sâu cái tên này vào lòng.
- Tiểu bối, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, quỳ xuống!
Lão già âm trầm quát lớn, sát khí trong thân thể bùng phát ra ngoài, khiến các tu sĩ xung quanh ai nấy đều ớn lạnh xương sống. Mọi người đều chăm chú quan sát nhất cử nhất động của vị đại hán tóc xoăn, xem thử y sẽ phản ứng ra sao? Sẽ cúi đầu khuất phục, hay là tiếp tục ngoan cố thể hiện mình?
Nhưng tất cả đều bất ngờ bởi tiếng cười lớn của vị đại hán. Y ngửa mặt lên trời, cười lên những tiếng đầy vẻ ngang tàng phóng khoáng. Sau đó, y trừng mắt nhìn lão già, chậm rãi bật ra từng chữ:
- Ngươi… dám?
Hai chữ này cộng thêm ánh mắt sắc bén như dao kiếm và thần thái như một con rồng dữ tợn đang nhe răng múa vuốt của vị đại hán khiến lão già run lên bần bật. Trong lòng lão không ngừng la lớn: “Không đúng, tại sao ta phải sợ hắn kia chứ? Hắn chỉ là một tiểu Tiên Thiên, ta chỉ cần dí một ngón tay là có thể giết chết cơ mà!”
Vị đại hán nở một nụ cười mang đầy hàm ý chế giễu, sau đó lạnh lùng lướt qua người lão của già, chậm rãi bước đi về phía lối ra của phường thị. Từng cơn gió xào xạc kéo lê những chiếc lá khô trên mặt đất, khiến bụi bặm cuộn lại bốc lên cao che mờ bóng hình của vị đại hán, chỉ nghe y buông lại mấy câu:
- Bạch gia các ngươi vô pháp vô thiên, vong ân phụ nghĩa, chuyên ỷ thế hiếp đáp người khác. Cẩn thận có một ngày… toàn tộc diệt vong…
“Toàn tộc diệt vong”
Bốn chữ này như sét đánh ngang tai những tu sĩ Bạch gia có mặt ở đây, khiến lão già dường như cũng vô lực khụy xuống. Chẳng hiểu sao bọn họ lại cảm thấy, có lẽ sai lầm nhất trong cuộc đời bọn họ chính là đắc tội với “tiểu tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ” vừa rồi. Lão thì thào:
- Chẳng lẽ hắn thật sự là người của thế lực kia…
………………………………………….
Đám người của Bạch gia ôm xác Bạch Thế Kính thất thểu bỏ đi, trả lại khung cảnh yên bình cho Thiên Lý quán.
Tuy mọi việc đã kết thúc, nhưng trong lòng ai nấy vẫn còn nhớ mãi về hình bóng của vị đại hán tóc xoăn, nhớ dáng vẻ điềm tĩnh mà bá đạo của y, nhớ một chưởng như “mãnh long quá giang”, như cuồng phong bão tố, như sấm vang chớp giật kia. Đoàn Ngọc cũng có một cảm xúc thật kỳ lạ khi gặp gỡ vị đại hán này. Nó giống như duyên phận, mà cũng giống như cái gọi là “vận mệnh”.
Đời người là thế. Chỉ cần một phút giây nào đó sợi tơ vận mệnh lóe lên, thì số phận hai người cũng như bị bó chặt vào nhau, không những thế, câu chuyện của họ còn làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.
- Có thể, ta và y sẽ còn gặp lại…
Đoàn Ngọc siết chặt hai nắm tay, hít sâu một hơi, tự nhủ như thế. Hắc Phong cười nói:
- Tiểu tử vừa rồi có Chân Long Thể, chính là thể chất sánh ngang với Phượng Hoàng Thể của Lý Tiểu Phượng. Xem ra ngươi vừa kết giao được với một bằng hữu rất tốt đấy.
Lão tiếp:
- Tuổi tác kẻ này còn trẻ như vậy mà đã bá đạo thế này. Còn Vô Thập Tam và Trương Cuồng nữa, ôi tuổi trẻ, tại sao Ma tộc ta lại thiếu những thanh niên như thế này kia chứ. Ta già thật rồi, già thật rồi…
Hắc Phong không ngừng thở dài, cuối cùng im bặt. Chuyến đi đến nhân giới lần này đã làm lão được mở rộng tầm mắt. Không hiểu vì sao hiện tại lại có nhiều thiên tài xuất hiện ở Việt quốc đến thế. Có lẽ là trùng hợp, hoặc cũng có thể như đã nói ở trên. Dường như có một sợi tơ vận mệnh vô hình quấn chặt lấy bọn họ, mong muốn bọn họ thay đổi thứ gì đó thật lớn lao trong thời đại loạn lạc này.
Đoàn Ngọc trở vào trong Thiên Lý quán, ngồi xuống vị trí ban nãy của vị đại hán. Hắn lấy bầu rượu rót xuống một tách rồi nốc cạn. Tuy vậy, giờ đây cảm giác uống rượu không còn sảng khoái nữa, nó chỉ có một vị mặn chát mà thiếu đi ngọn lửa làm trái tim con người ta nóng rực lên như vừa rồi.
Thượng Quan Nhu ngồi xuống mỉm cười:
- Tiểu đệ, chuyện lúc nãy thật là kỳ quái, đệ quen vị đại hán kia à?
Đoàn Ngọc đáp:
- Ta không quen. Vả lại, hình như tuổi ta và cô cũng xấp xỉ nhau, đừng nên gọi ta là tiểu đệ, được chứ?
Thượng Quan Nhu che miệng cười khanh khách, hai bầu ngực mềm mại nhẹ nhàng rung lên, cùng lúc, trong quán cũng vang lên từng tiếng xoảng của chén tách vỡ. Tuy Thượng Quan Nhu không hề quay lại nhìn, nhưng Đoàn Ngọc biết rằng cô ta cảm nhận được ánh mắt dâm dục của các tu sĩ xung quanh đang tập trung lên hai bầu ngực của mình.
- Đối với ngươi, ta chỉ có thể gọi là tiểu đệ hoặc là phu quân. Ngươi chọn cái nào?
Câu nói này làm Đoàn Ngọc sửng sờ, nhưng rồi hắn nhớ lại câu cảnh tỉnh của vị đại hán kia: “Đàn bà toàn là hạng tiếu lý tàng đao, ẩn giấu sát khí trong lời nói”. Vì vậy hắn cười đáp:
- Nếu làm phu quân, chẳng lẽ ta có thể động phòng với cô?
Đôi mắt Thượng Quan Nhu long lanh như chứa nước, nàng gật đầu một cái, nói:
- Nếu chàng muốn, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi động phòng!
Chợt Đoàn Ngọc nghe Hắc Phong nói:
- Con bà nó, cứ đi cho lão tử, nếu con tiện nhân này đã muốn cho ngươi làm, thì ngươi cứ làm, miễn là đừng bị nó mê hoặc là được. Đây chính là “đạo chơi bời” ta đã luyện thành khi còn lăn lộn ở ma giới đấy.
Đoàn Ngọc nhíu mày hỏi lại:
- Chơi xong rồi bỏ à, thế còn tàn ác quá không? Con người ta đây vốn dĩ hiền lành đôn hậu, khả ái đáng yêu, bây giờ làm những điều này không những có lỗi với Thanh Loan, mà còn có lỗi với bản thân ta nữa đấy.
Hắc Phong cười ha hả:
- Thôi, bớt đùa đi. Ta cảm nhận được ngươi đang tê rần cả người rồi. Nói vậy thôi chứ cứ thử xem con hồ ly này có thật dám động phòng với ngươi hay không? Ta nghĩ nó có mưu đồ gì đó với ngươi, ngay cả tên đại hán ban nãy cũng thế. Trên đời này, chẳng có việc gì là “tình cờ hay ngẫu nhiên” đâu!
Thấy Đoàn Ngọc ngồi nghĩ ngợi gì đó, Thượng Quan Nhu đưa tay lay hắn:
- Này, chàng quyết định xong chưa?
Đoàn Ngọc gật đầu:
- Được! Vậy bây giờ chúng ta đi động phòng!
…………………………………..
Vị đại hán bước ra khỏi phường thị, sau đó đi thẳng đến một khu rừng cách đó mấy dặm, đứng lại giữa cánh rừng nói:
- Thúc thúc, cháu về rồi!
Lời vừa dứt, cây thông trước mặt vị đại hán chợt biến ảo thành hình một người trung niên. Người trung niên này mặt mũi vuông vắn, trông giống Minh Nhân đến chín phần, y nói:
- Long nhi, cuộc giao dịch thế nào? Cô ả Thượng Quan Nhu kia có xuất ra được hàng hóa mà chúng ta đã yêu cầu hay không?
Vị đại hán ném túi trữ vật cho người trung niên, đáp:
- Quả nhiên đúng như thúc nói, cô gái này có che dấu rất nhiều bí mật, nhiều khả năng cô ta chính là…
Tiếng nói của vị đại hán trở nên thật nhỏ, đến nỗi chỉ có mình người trung niên nghe thấy được. Người trung niên trầm tư một lúc, sau đó gật đầu:
- Lần này tình hình Việt quốc có biến động rất lớn, gia tộc chúng ta phải tái xuất tu chân giới thôi. Sắp tới sẽ là đại hội Long Hổ Phong Vân được tổ chức tại Kiêu gia nhằm chọn ra Trấn Quốc đại tướng quân kế nhiệm cho Việt quốc. Long nhi, cháu hãy cố gắng, đừng để lọt vào tay kẻ khác.
Vị đại hán gật đầu, nói:
- Lần này cháu gặp được một vị bằng hữu rất lạ lùng. Hắn chỉ áp súc chín lần, nhưng lại có sức mạnh của kẻ đã áp súc mười ba lần. Vì thế, cháu đã kết một mối thiện duyên với hắn, giúp đỡ hắn tiến thẳng lên mức áp súc mười lần.
Người trung niên hài lòng gật đầu:
- Cháu làm thế là rất đúng. Muốn làm đại tướng quân thì phải thu phục được lòng người. Long nhi nhà ta hào khí có thừa, sinh ra đã mang tướng mạo anh hùng, chỉ cần thêm cách đối nhân xử thế nữa thì cháu sẽ được vạn người sùng bái.
Người trung niên nói tiếp:
- Về phần Bạch gia, hãy tiếp tục điều tra manh mối. Nếu phát hiện giữa bọn họ và Âm Ma Điện có quan hệ bắt tay nhau chống phá Việt quốc, thì chúng ta sẽ tiến hành thanh lý môn hộ, san bằng gia tộc này!
Vị đại hán gật đầu, y ngước mặt về phía phường thị của Bạch gia, đôi mắt chứa một ngọn lửa nồng cháy như muốn thiêu đốt cả nơi này ra thành tro bụi.
…………………………………………� �…………………..
Thượng Quan Nhu dẫn Đoàn Ngọc đi lên lầu trên, dưới những ánh mắt đố kỵ của các tu sĩ khác. Không biết bao nhiêu tiếng mắng nhiếc, đòi băm vằm hắn thành trăm mảnh vang lên dưới lầu, khiến Đoàn Ngọc tuy đang vui mà cũng chộn rộn trong lòng. Thầm nghĩ, không biết lát nữa khoái lạc xong liệu mình có bị người ta lột da, đem làm đồ nhắm rượu hay không đây.
Cửa phòng mở ra, Thượng Quan Nhu nhẹ nhàng đẩy hắn nằm xuống giường. Sau đó cô ả run người một cái, xiêm y trên người trút xuống toàn bộ, để lộ ra một thân thể tuyệt mĩ như được điêu khắc từ ngọc ngà. Da thịt cô ả trắng mịn không chút tì vết, hai bầu vú căng tròn, hai điểm hồng phớt ở trên hếch lên như muốn khiêu khích người khác cắn nó một miếng. Càng đáng sợ hơn nữa là vùng cấm kỵ kia hoàn toàn “trống trơn”, khiến cho những tinh hoa quý giá nhất mà thiên nhiên ban tặng cho người phụ nữ đều phô bày hết ra bên ngoài.
Đoàn Ngọc đang muốn bất tỉnh nhân sự thì lại bị Thượng Quan Nhu đè lên người, bắt hắn phải tỉnh dậy để nhìn ngắm những thứ đẹp đẽ đến mức chết người kia. Hắn la lên:
- Này, cô thực sự muốn động phòng sao?
Thượng Quan Nhu nũng nịu nói:
- Tại sao không chứ? Chàng cường tráng thế này, đúng là mẫu đàn ông mà thiếp thích đấy.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Đoàn Ngọc lại cảm thấy tự ái, hắn ngồi bật dây, xô cô ả ra.
- Cô đã làm chuyện này với bao nhiêu người đàn ông rồi?
Thượng Quan Nhu tủm tỉm đáp:
- Rất nhiều… Nhưng mà sao chứ? Thiếp đẹp thế này, chẳng lẽ chàng không muốn thử một lần hay sao?
Đoàn Ngọc nhíu mày nghi hoặc:
- Có một chuyện ta không hiểu. Tu vi của ta thấp hơn những tu sĩ dưới lầu nhiều lần, tại sao cô lại không ngủ với những tu sĩ đó mà lại chọn ta?
Thượng Quan Nhu cười tủm tỉm, cong eo, ghé thân thể mê hồn cùng hai bầu ngực của mình lại gần mặt Đoàn Ngọc, đưa bàn tay dài thon vuốt nhẹ lên má hắn, nói:
- Chàng quan tâm đến chuyện đó làm gì? Tóm lại là chàng có muốn ngủ với ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.