Chương 30: Một con đường mới (2)
Miên Lý Tàng Châm
05/05/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Đoạn Trương Cuồng nói:
- Đệ đệ, bị giam cầm cũng tốt. Bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta hãy dốc lòng tu luyện. tu vi tăng trưởng thêm chút nào thì hay chút đó. Ngoài cách này ra thì hiện tại ta chẳng nghĩ ra được phương án nào khác.
Tuy có hơi sầu não về ý định của Trương Cuồng, nhưng Đoàn Ngọc vẫn đành làm theo. Dù sao đúng như lời Trương Cuồng nói, bây giờ ngoài ngồi tu luyện ra thì thật chẳng còn cách nào.
Nhưng mà khoảnh khắc Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, định thổ nạp, hô hấp tu luyện Thai Tức công thì hắn mới phát hiện ra một điều kinh dị. Điều này làm cho quyết định của Trương Cuồng cũng bị triệt để phá vỡ.
Trong Trấn Ma ngục này không có tồn tại linh khí. Một chút cũng không có.
Điều này đáng lẽ Đoàn Ngọc phải nghĩ tới sớm hơn, người trong Thiên Kiếm tông đâu ngốc đến nỗi để cho kẻ địch an nhàn luyện công ngay nhà tù của mình cơ chứ.
Ban nãy, lúc bị áp giải vào đây toàn bộ những thứ có trên người Đoàn Ngọc bao gồm Lưu Tinh kiếm, chiếc hộp đựng nhân sâm ngàn năm, ngay cả cuốn Như Ý Tâm Kinh chưa kịp nghiên cứu đều bị bọn Mạnh Kỳ thu giữ sạch sẽ, không để lại cho hắn một chút nào.
Trương Cuồng hiểu ra tình trạng của Đoàn Ngọc, mỉm cười:
- Không có linh khí thì không tu luyện được à?
Không để Đoàn Ngọc nói gì, Trương Cuồng đứng dậy, đảo mắt nhìn tứ phía một lúc. Khi xác định xung quanh không có ai mới quát lớn:
- Đệ hãy xem đây!
Dứt lời, Trương Cuồng liền múa một bài quyền pháp. Bài quyền thoạt nhìn rất phổ thông, giống với những bài quyền thông thường nơi phàm trần. Nhưng sau khi dùng thần thức cảm nhận thì tròng mắt Đoàn Ngọc liền co rút lại, mồm miệng há hốc, biểu tình kinh ngạc đến cực điểm.
Bởi vì lúc này từ nội thể của Trương Cuồng hắn cảm thấy dường như có một luồng năng lượng mới được sản sinh ra, mặc dù Trương Cuồng hoàn toàn không hấp thu bất kỳ linh khí nào từ xung quanh.
- Đây gọi là lấy võ nhập đạo!
Ánh mắt Trương Cuồng càng lúc càng trở nên sắc bén, đột nhiên gã chém ngược cạnh bàn tay về phía song sắt của phòng giam.
Keng một tiếng dữ dội! Tuy song sắt không mảy may suy chuyển, nhưng rõ rang lực đạo mà Trương Cuồng tác động vào nó cũng là rất lớn.
Đương nhiên cả Trương Cuồng và Đoàn Ngọc đều không biết rằng, song sắt này làm từ một loại hợp kim đặc biệt. Trừ phi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, bằng không đừng hòng phá vỡ nó ra.
………………………………………..
Sau một đòn vừa rồi. Trương Cuồng thu công lại, rồi nói:
- Đây chính là một phương pháp tu luyện ta tự nghĩ ra. Dựa theo cách mà các cao thủ võ lâm trong chốn phàm trần tu luyện ra nội lực.
Gã giải thích tiếp:
- Tu sĩ tu đạo, chính là dùng linh khí trời đất dung nhập vào nuôi dưỡng thân thể. Điều này khiến thực lực mau chóng phát triển, nhưng cơ hồ pháp lực do tu sĩ luyện thành chỉ là do thiên địa cung cấp. Còn ta, ta sáng tạo ra đường lối tu luyện này, sức mạnh là tự do cơ thể bản thân tạo ra, hoàn toàn không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào.
Nếu lúc này có một vị tiền bối nào xuất hiện tại Trấn Ma ngục, ắt sẽ đều chấn kinh vì những gì Trương Cuồng nói. Những điều này vốn là nỗi băn khoăn trắc trở của vô số tu đạo giả.
Đơn giản vì muốn tu đạo, càng lên cảnh giới cao thì số linh khí để hấp thu cần càng nhiều. Mà linh khí trong thiên địa thì vốn không dồi dào như vậy.
Linh khí, chỉ vốn là sinh khí thông thường trải qua ngàn vạn năm mà thuế biến thành linh khí. Tu luyện giả quá nhiều, khiến lượng dùng vượt xa lượng được sản sinh ra. Cung không đủ cầu, một ngày nào đó linh khí trong trời đất cũng sẽ kiệt quệ.
Đến lúc này, biện pháp của các tu luyện giả cảnh giới Hoàn Hư trở lên thường là phá toái hư không, đi đến một tinh cầu hay lục địa khác, tìm kiếm nguồn linh khí mới cho mình.
Nhưng còn các tu luyện giả cảnh giới thấp hơn thì sao? Họ vốn không có khả năng phá toái hư không, đành ở lại nơi cạn kiệt linh khí chém giết nhau chờ chịu chết mà thôi!
Đoàn Ngọc nghe những gì Trương Cuồng nói mà ngơ ngẩn. Gã đại ca này của hắn quả là một đại thiên tài, tự nghĩ ra được một đường lối tu luyện khác hẳn với truyền thống xưa nay.
Trương Cuồng nói:
- Hừm. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta cũng chỉ là bước đầu nghĩ ra phương pháp này mà thôi. Hiện tại ta là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Còn phương pháp kia mới chỉ nghĩ được hai cảnh giới đầu tiên, còn cảnh giới thứ ba thế nào vẫn còn chưa xác định được. Phương pháp này có một hạn chế, đó chính là công lực rất khó để tăng tiến. Chỉ trong quá trình sinh tử liên hồi mới có thể đột phá. Vì vậy chiến ý là đặt lên trên hàng đầu.
Gã tiếp:
- Ta nói với đệ những điều này không phải là để khoe khoang. Ta là muốn truyền lại cho đệ đường lối tu luyện này. Nhỡ may nếu hôm nay ta có mệnh hệ gì, thì mong đệ hãy tiếp tục sáng tạo, phát dương quang đại nó.
Ánh mắt của Trương Cuồng sáng lên như điện, nhìn về phương trời xa xăm, như tự nói với chính mình:
- Hừm, việc gì cứ phải đi theo lối mòn của người khác chứ. Sức mạnh của ta phải do ta tạo ra. Ta không tin, hậu nhân vĩnh viễn không thể nào vượt qua được tiền nhân!
…………………………………
- Lưu Tinh?
Lục Hàm Hư cầm thanh Lưu Tinh kiếm lên, bất giác chau mày.
- Ngươi nói lục soát tên kia thu được những vật này ư?
Mạnh Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi đáp:
- Vâng. Đây toàn bộ là những thứ đệ thu được, tuyệt không dám giấu món nào.
Lục Hàm Hư mở nắp hộp màu nâu ra, lập tức một hương thơm ngào ngạt tỏa ra trong Trấn Ma ngục, khiến hàng ngàn tù binh ở đây kêu gào không ngừng. Bọn họ đã lâu không được nếm mùi linh khí, bây giờ đối với nó thèm khát cũng giống như kẻ mù muốn nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
- Không tệ. Lực lượng hóa thần kỳ, lại có bảo bối đáng giá thế này. Tuy nhiên, chỉ với một số thứ ít ỏi như thế này đủ chứng minh: hắn vốn không có lai lịch gì quá hùng hậu, chẳng qua ngẫu nhiên gặp được một ít kỳ ngộ gì đó.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Ý của đại sư huynh có phải là nói hắn tìm được di tích, hay bảo địa gì đó phải không?
- Đúng là ý đó.
Lục Hàm Hư cầm cuốn Như Ý Tâm Kinh lên, ánh mắt mê mẩn, mỉm cười:
- Không ngờ ngươi cũng bị gạt mua phải thứ này. Quả là giữa chúng ta có tồn tại nhân duyên!
…………………………………………� �…………….
Bên trong nhà giam, Trương Cuồng bắt đầu truyền thụ cho Đoàn Ngọc đường lối tu luyện mới mẻ kia.
Lấy võ nhập đạo, thực chất là qua đạo lý của võ để tu luyện. Võ bao gồm cương nhu, nhanh chậm, mạnh yếu. Chỉ cần khẽ dụng tâm cảm ngộ là có thể tu luyện.
Nhưng như vậy thì cũng vẫn chưa đủ. Mấu chốt hình thành chân khí, thứ quan trọng nhất của đường lối tu luyện này chính là “ minh tưởng”.
Đường lối tu luyện hiện nay là dùng tinh thần dẫn linh khí dung nhập cơ thể. Còn ở đây, vì không tồn tại linh khí, nên người tu luyện phải tự tưởng tượng ra chân khí sản sinh trong người. Điều này rất mơ hồ và khó lý giải, Trương Cuồng cũng là may mắn dựa vào đường lối võ học phàm trần mới phát hiện ra.
Cảnh giới đầu tiên chính là luyện tinh hóa khí. Dùng tinh hoa bản nguyên trong đan điền, kết hợp với chân khí do “minh tưởng” phát sinh tạo thành chân khí bản thân.
Ban đầu khi mới làm quen với đường lối tu luyện này, quả nhiên giống với những lời mà Trương Cuồng nói, rất khó. Chỉ đến giai đoạn “minh tưởng” thôi cũng đủ làm Đoàn Ngọc mệt nhoài.
Ban đầu hắn phải tưởng tượng ra một ngọn lửa đỏ hồng đang đốt cháy đan điền của chính mình. Đây chính là giai đoạn đốt tinh để hóa khí. Nhưng Đoàn Ngọc chỉ duy trì được chừng năm giây thì đã không còn “minh tưởng” được nữa.
- Cố lên, đệ đã nắm được tám phần đường lối tu luyện rồi. Mai sau chỉ cần cố gắng kiên trì nữa là được.
Đoàn Ngọc thở hỗn hễn hỏi:
- Huynh tập cái này hoàn thành cảnh giới đầu tiên mất bao nhiêu lâu?
Trương Cuồng đáp:
- Ta mất một năm.
- Sặc.
Lời Trương Cuồng vừa thốt ra đã khiến Đoàn Ngọc ho sặc sụa. Chỉ minh tưởng năm giây thôi mà đã vô cùng khó khăn rồi, huống hồ theo như Trương Cuồng nói, phải đến khi minh tưởng đạt đến hiệu quả cao nhất, ý động khí động, điều khiển được lửa trong đan điền thì mới thực sự là thành công.
- Về phần võ công dùng cho đường lối tu luyện này tạm thời ta chỉ có thể nghĩ ra hai. Đó là Kim Cương chưởng và Hoành Thiên kiếm quyết. Tất cả đều mô phỏng lại từ võ học thế gian.
Trong vòng ba canh giờ tiếp theo. Cuối cùng Trương Cuồng cũng đã nhồi nhét thành công toàn bộ hai công pháp rắc rối phức tạp này vào đầu Đoàn Ngọc. May mắn là Đoàn Ngọc cũng thuộc dạng nhanh trí, chứ nếu không cũng chẳng thể nhớ nhanh đến vậy.
Đoạn Trương Cuồng nói:
- Đệ đệ, bị giam cầm cũng tốt. Bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta hãy dốc lòng tu luyện. tu vi tăng trưởng thêm chút nào thì hay chút đó. Ngoài cách này ra thì hiện tại ta chẳng nghĩ ra được phương án nào khác.
Tuy có hơi sầu não về ý định của Trương Cuồng, nhưng Đoàn Ngọc vẫn đành làm theo. Dù sao đúng như lời Trương Cuồng nói, bây giờ ngoài ngồi tu luyện ra thì thật chẳng còn cách nào.
Nhưng mà khoảnh khắc Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, định thổ nạp, hô hấp tu luyện Thai Tức công thì hắn mới phát hiện ra một điều kinh dị. Điều này làm cho quyết định của Trương Cuồng cũng bị triệt để phá vỡ.
Trong Trấn Ma ngục này không có tồn tại linh khí. Một chút cũng không có.
Điều này đáng lẽ Đoàn Ngọc phải nghĩ tới sớm hơn, người trong Thiên Kiếm tông đâu ngốc đến nỗi để cho kẻ địch an nhàn luyện công ngay nhà tù của mình cơ chứ.
Ban nãy, lúc bị áp giải vào đây toàn bộ những thứ có trên người Đoàn Ngọc bao gồm Lưu Tinh kiếm, chiếc hộp đựng nhân sâm ngàn năm, ngay cả cuốn Như Ý Tâm Kinh chưa kịp nghiên cứu đều bị bọn Mạnh Kỳ thu giữ sạch sẽ, không để lại cho hắn một chút nào.
Trương Cuồng hiểu ra tình trạng của Đoàn Ngọc, mỉm cười:
- Không có linh khí thì không tu luyện được à?
Không để Đoàn Ngọc nói gì, Trương Cuồng đứng dậy, đảo mắt nhìn tứ phía một lúc. Khi xác định xung quanh không có ai mới quát lớn:
- Đệ hãy xem đây!
Dứt lời, Trương Cuồng liền múa một bài quyền pháp. Bài quyền thoạt nhìn rất phổ thông, giống với những bài quyền thông thường nơi phàm trần. Nhưng sau khi dùng thần thức cảm nhận thì tròng mắt Đoàn Ngọc liền co rút lại, mồm miệng há hốc, biểu tình kinh ngạc đến cực điểm.
Bởi vì lúc này từ nội thể của Trương Cuồng hắn cảm thấy dường như có một luồng năng lượng mới được sản sinh ra, mặc dù Trương Cuồng hoàn toàn không hấp thu bất kỳ linh khí nào từ xung quanh.
- Đây gọi là lấy võ nhập đạo!
Ánh mắt Trương Cuồng càng lúc càng trở nên sắc bén, đột nhiên gã chém ngược cạnh bàn tay về phía song sắt của phòng giam.
Keng một tiếng dữ dội! Tuy song sắt không mảy may suy chuyển, nhưng rõ rang lực đạo mà Trương Cuồng tác động vào nó cũng là rất lớn.
Đương nhiên cả Trương Cuồng và Đoàn Ngọc đều không biết rằng, song sắt này làm từ một loại hợp kim đặc biệt. Trừ phi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, bằng không đừng hòng phá vỡ nó ra.
………………………………………..
Sau một đòn vừa rồi. Trương Cuồng thu công lại, rồi nói:
- Đây chính là một phương pháp tu luyện ta tự nghĩ ra. Dựa theo cách mà các cao thủ võ lâm trong chốn phàm trần tu luyện ra nội lực.
Gã giải thích tiếp:
- Tu sĩ tu đạo, chính là dùng linh khí trời đất dung nhập vào nuôi dưỡng thân thể. Điều này khiến thực lực mau chóng phát triển, nhưng cơ hồ pháp lực do tu sĩ luyện thành chỉ là do thiên địa cung cấp. Còn ta, ta sáng tạo ra đường lối tu luyện này, sức mạnh là tự do cơ thể bản thân tạo ra, hoàn toàn không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào.
Nếu lúc này có một vị tiền bối nào xuất hiện tại Trấn Ma ngục, ắt sẽ đều chấn kinh vì những gì Trương Cuồng nói. Những điều này vốn là nỗi băn khoăn trắc trở của vô số tu đạo giả.
Đơn giản vì muốn tu đạo, càng lên cảnh giới cao thì số linh khí để hấp thu cần càng nhiều. Mà linh khí trong thiên địa thì vốn không dồi dào như vậy.
Linh khí, chỉ vốn là sinh khí thông thường trải qua ngàn vạn năm mà thuế biến thành linh khí. Tu luyện giả quá nhiều, khiến lượng dùng vượt xa lượng được sản sinh ra. Cung không đủ cầu, một ngày nào đó linh khí trong trời đất cũng sẽ kiệt quệ.
Đến lúc này, biện pháp của các tu luyện giả cảnh giới Hoàn Hư trở lên thường là phá toái hư không, đi đến một tinh cầu hay lục địa khác, tìm kiếm nguồn linh khí mới cho mình.
Nhưng còn các tu luyện giả cảnh giới thấp hơn thì sao? Họ vốn không có khả năng phá toái hư không, đành ở lại nơi cạn kiệt linh khí chém giết nhau chờ chịu chết mà thôi!
Đoàn Ngọc nghe những gì Trương Cuồng nói mà ngơ ngẩn. Gã đại ca này của hắn quả là một đại thiên tài, tự nghĩ ra được một đường lối tu luyện khác hẳn với truyền thống xưa nay.
Trương Cuồng nói:
- Hừm. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta cũng chỉ là bước đầu nghĩ ra phương pháp này mà thôi. Hiện tại ta là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Còn phương pháp kia mới chỉ nghĩ được hai cảnh giới đầu tiên, còn cảnh giới thứ ba thế nào vẫn còn chưa xác định được. Phương pháp này có một hạn chế, đó chính là công lực rất khó để tăng tiến. Chỉ trong quá trình sinh tử liên hồi mới có thể đột phá. Vì vậy chiến ý là đặt lên trên hàng đầu.
Gã tiếp:
- Ta nói với đệ những điều này không phải là để khoe khoang. Ta là muốn truyền lại cho đệ đường lối tu luyện này. Nhỡ may nếu hôm nay ta có mệnh hệ gì, thì mong đệ hãy tiếp tục sáng tạo, phát dương quang đại nó.
Ánh mắt của Trương Cuồng sáng lên như điện, nhìn về phương trời xa xăm, như tự nói với chính mình:
- Hừm, việc gì cứ phải đi theo lối mòn của người khác chứ. Sức mạnh của ta phải do ta tạo ra. Ta không tin, hậu nhân vĩnh viễn không thể nào vượt qua được tiền nhân!
…………………………………
- Lưu Tinh?
Lục Hàm Hư cầm thanh Lưu Tinh kiếm lên, bất giác chau mày.
- Ngươi nói lục soát tên kia thu được những vật này ư?
Mạnh Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi đáp:
- Vâng. Đây toàn bộ là những thứ đệ thu được, tuyệt không dám giấu món nào.
Lục Hàm Hư mở nắp hộp màu nâu ra, lập tức một hương thơm ngào ngạt tỏa ra trong Trấn Ma ngục, khiến hàng ngàn tù binh ở đây kêu gào không ngừng. Bọn họ đã lâu không được nếm mùi linh khí, bây giờ đối với nó thèm khát cũng giống như kẻ mù muốn nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
- Không tệ. Lực lượng hóa thần kỳ, lại có bảo bối đáng giá thế này. Tuy nhiên, chỉ với một số thứ ít ỏi như thế này đủ chứng minh: hắn vốn không có lai lịch gì quá hùng hậu, chẳng qua ngẫu nhiên gặp được một ít kỳ ngộ gì đó.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Ý của đại sư huynh có phải là nói hắn tìm được di tích, hay bảo địa gì đó phải không?
- Đúng là ý đó.
Lục Hàm Hư cầm cuốn Như Ý Tâm Kinh lên, ánh mắt mê mẩn, mỉm cười:
- Không ngờ ngươi cũng bị gạt mua phải thứ này. Quả là giữa chúng ta có tồn tại nhân duyên!
…………………………………………� �…………….
Bên trong nhà giam, Trương Cuồng bắt đầu truyền thụ cho Đoàn Ngọc đường lối tu luyện mới mẻ kia.
Lấy võ nhập đạo, thực chất là qua đạo lý của võ để tu luyện. Võ bao gồm cương nhu, nhanh chậm, mạnh yếu. Chỉ cần khẽ dụng tâm cảm ngộ là có thể tu luyện.
Nhưng như vậy thì cũng vẫn chưa đủ. Mấu chốt hình thành chân khí, thứ quan trọng nhất của đường lối tu luyện này chính là “ minh tưởng”.
Đường lối tu luyện hiện nay là dùng tinh thần dẫn linh khí dung nhập cơ thể. Còn ở đây, vì không tồn tại linh khí, nên người tu luyện phải tự tưởng tượng ra chân khí sản sinh trong người. Điều này rất mơ hồ và khó lý giải, Trương Cuồng cũng là may mắn dựa vào đường lối võ học phàm trần mới phát hiện ra.
Cảnh giới đầu tiên chính là luyện tinh hóa khí. Dùng tinh hoa bản nguyên trong đan điền, kết hợp với chân khí do “minh tưởng” phát sinh tạo thành chân khí bản thân.
Ban đầu khi mới làm quen với đường lối tu luyện này, quả nhiên giống với những lời mà Trương Cuồng nói, rất khó. Chỉ đến giai đoạn “minh tưởng” thôi cũng đủ làm Đoàn Ngọc mệt nhoài.
Ban đầu hắn phải tưởng tượng ra một ngọn lửa đỏ hồng đang đốt cháy đan điền của chính mình. Đây chính là giai đoạn đốt tinh để hóa khí. Nhưng Đoàn Ngọc chỉ duy trì được chừng năm giây thì đã không còn “minh tưởng” được nữa.
- Cố lên, đệ đã nắm được tám phần đường lối tu luyện rồi. Mai sau chỉ cần cố gắng kiên trì nữa là được.
Đoàn Ngọc thở hỗn hễn hỏi:
- Huynh tập cái này hoàn thành cảnh giới đầu tiên mất bao nhiêu lâu?
Trương Cuồng đáp:
- Ta mất một năm.
- Sặc.
Lời Trương Cuồng vừa thốt ra đã khiến Đoàn Ngọc ho sặc sụa. Chỉ minh tưởng năm giây thôi mà đã vô cùng khó khăn rồi, huống hồ theo như Trương Cuồng nói, phải đến khi minh tưởng đạt đến hiệu quả cao nhất, ý động khí động, điều khiển được lửa trong đan điền thì mới thực sự là thành công.
- Về phần võ công dùng cho đường lối tu luyện này tạm thời ta chỉ có thể nghĩ ra hai. Đó là Kim Cương chưởng và Hoành Thiên kiếm quyết. Tất cả đều mô phỏng lại từ võ học thế gian.
Trong vòng ba canh giờ tiếp theo. Cuối cùng Trương Cuồng cũng đã nhồi nhét thành công toàn bộ hai công pháp rắc rối phức tạp này vào đầu Đoàn Ngọc. May mắn là Đoàn Ngọc cũng thuộc dạng nhanh trí, chứ nếu không cũng chẳng thể nhớ nhanh đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.