Chương 57: Tâm lý
Miên Lý Tàng Châm
26/05/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Hàn Thạc trừng mắt, lại tế xuất ra một thanh phi kiếm màu xanh, chỉ đạo thanh phi kiếm lao đến tấn công Đoàn Ngọc.
Huyền Ẩn gật đầu, rút trong túi trữ vật ra một cái gương đồng, rồi cắn đầu ngón tay bật máu chấm vào mặt gương, lập tức, từ mặt gương bắn ra một cột sáng màu đỏ tới chỗ Đoàn Ngọc.
-Pháp bảo trên đời đúng là lắm thứ kỳ quái. Xem ra chỉ thực lực của bản thân thôi không đủ, muốn dễ dàng đối chiêu với cường địch thì ắt phải có vài món bảo vật phòng thân.
Đoàn Ngọc thầm nhận xét.
Luồng sáng màu đỏ từ chiếc gương đồng phát ra quả nhiên quái dị, khi Đoàn Ngọc thử chạm nhẹ một chút cạnh bàn tay vào nó thì da thịt của hắn liền bị khô héo đi. May là Đoàn Ngọc không chủ quan khinh địch, nếu không sợ rằng lúc này đã thành một bộ xương khô rồi.
Nhưng để có được lực công kích như vậy, Huyền Ẩn đã phải trả một cái giá rất đắt. Thân thể y ốm đi rất nhanh, chốc lát chỉ còn lại da bọc xương. Huyền Ẩn run rẩy ngã gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Hàn Thạc nhìn Huyền Ẩn mà lòng cũng thấy sợ hãi:
-Phản Mệnh Kính này quả nhiên là tà vật. Tự hại mình hại người.
Đoàn Ngọc mỉm cười, hướng Hàn Thạc nói:
-Sao rồi? Ngươi vẫn tiếp tục tấn công chứ, hay là đến lượt ta ra tay?
Hàn Thạc nghiến răng, quát lớn:
-Ta liều mạng với ngươi!
-Không biết sống chết!
Mắt thấy Hàn Thạc cầm tiểu kiếm màu xanh lao tới, Đoàn Ngọc lập tức áp sát, triển khai cách thức cận chiến của võ đạo. Hàn Thạc vốn là tu sĩ, chỉ quen công kích từ xa, giáp lá cà kiểu này căn bản không phải là đối thủ của Đoàn Ngọc. Thế nên chỉ trong chớp mắt đã bị đánh ngã lăn đùng ra mặt đất, mắt mũi sưng húp.
Đoàn Ngọc bấy giờ mới rút Lưu Tinh Kiếm lên, nhìn y lạnh lùng nói:
-Bây giờ ngươi đã hiểu thế nào là người mạnh ức hiếp kẻ yếu hay chưa? Ngươi có thể bắt nạt người khác, thì người khác cũng sẽ có thể bắt nạt ngươi. Nhưng đạo lý này, ngươi để dành kiếp sau mà ngẫm nghĩ. Dám đắc tội đến bạn bè của ta, ngươi phải chết!
Thanh kiếm bạc đâm xuống cổ Hàn Thạc, y nhắm nghiền hai mắt, đã chấp nhận số phận.
-Dừng tay!
Trần Tư Tư đột nhiên đứng dây, níu tay Đoàn Ngọc lại. Hắn quay đầu sang cau mày hỏi:
-Chuyện gì?
Trần Tư Tư gạt đi nước mắt đọng nơi hàng mi, đáp:
-Ngươi chẳng phải muốn gây dựng thế lực cho riêng mình hay sao? Bây giờ ngươi đang thấp yếu, sẽ chẳng ai tự động đến đầu quân cho ngươi cả. Hai tên này tuy xấu xa, nhưng chỉ cần ngươi hạ một đạo huyết khế chủ nô lên người bọn chúng, thì chẳng phải đã khống chế được chúng hay sao? Có thêm hai người trợ giúp, tại Man Hoang này cơ hội sinh tồn sẽ cao hơn.
Huyết khế chủ nô chính là thứ mà Đoàn Ngọc đã áp dụng với Trần Tư Tư lúc trước, đương nhiên bây giờ hắn đã giải trừ cho cô ta.
Đoàn Ngọc trầm tư hồi lâu, rồi nói:
-Nhưng như thế sẽ thiệt thòi cho cô!
-Không sao. Dù gì chúng cũng chưa xâm hại ta.
-Được rồi. Xem như hai ngươi may mắn.
Đoàn Ngọc hừ một tiếng, cắn đầu ngón tay bật ra hai giọt máu đỏ. Tiếp đến điều khiển hai giọt máu dung nhập vào ấn đường Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn. Giờ phút này, mọi tâm tư ý tưởng của hai người bọn chúng sẽ đều nằm trong vòng kiểm soát của hắn.
Nhìn cặp mắt sáng rực cùng vẻ mặt cứng rắn kiên định của Đoàn Ngọc. Trần Tư Tư trong lòng buồn bã không thôi. Nàng nhủ thầm:
-Chàng là người tinh minh như thế nào ta làm sao không biết rõ. Ngay từ đầu chàng đã không muốn giết bọn chúng rồi. ta chẳng qua là thuận miệng nói thay chàng mà thôi. Đoàn lang, thật ra chàng có yêu ta hay không?
…………………………………………� �..
Vì Huyền Ẩn bị thương rất nặng nên Đoàn Ngọc tạm thời để y dưỡng thương trong vòng một tháng.
Trong một tháng này Đoàn Ngọc từ miệng Hàn Thạc mà biết được rất nhiều thông tin về tình hình hiện tại ở Man Hoang. Nhắc đến Vô Thập Tam vẫn đang còn ngồi ở đỉnh Giới Mang sơn mà chưa chịu đi khỏi, lòng Đoàn Ngọc không khỏi sợ hãi. Thầm nghĩ, có khi nào Vô Thập Tam ngồi đó là để đợi mình tới rồi bắt về cho Lục Hàm Hư không?
Nhưng mà Đoàn Ngọc cũng không thể ở Man Hoang mãi được, phải tới đỉnh Giới Mang Sơn, chạm vào quả cầu bạc kia thì mới có thể thoát ra bí cảnh thứ nhất, tiếp tục đi đến bí cảnh thứ hai. Cánh cửa để trở về thế giới thực nhiều khả năng sẽ nằm ở bí cảnh cuối.
-Chủ nhân, ngài xem, đây là toàn bộ những vật liệu cần để luyện chế con rối bậc trung. Con rối loại này uy lực mạnh gần ngang bằng tu sĩ Thai Tức đỉnh phong bình thường.
Hàn Thạc chỉ tay vào một trang trong cuốn Luyện Bảo Thuật, một trong những cuốn sách mà mọi môn hạ Thần Binh Môn đều phải đem theo bên mình.
Con rối rơm lần trước của Hàn Thạc chỉ là con rối bậc hạ, là một loại rối thấp kém, ngoài mấy đòn công kích thô thiển thì chẳng có hiệu quả gì đặc biệt. Còn con rối bậc trung mạnh hơn, nhưng mà phải dùng nguyên liệu là Thiết Khoáng, Hắc Thủy Mộc… nói tóm lại là rất nhiều thứ quý hiếm để tạo thành.
Đoàn Ngọc nhìn mấy dòng chữ ghi trên cuốn sách mà phiền muộn không thôi. Theo hắn tính toán, Vô Thập Tam tu vi Thai Tức đỉnh phong, đã áp súc mười lần linh lực, có lẽ tương đương với tầm một trăm tên Thai Tức bình thường. Vậy suy ra phải chế tạo ra được một trăm con rối bậc trung thì mới có hy vọng đối chiến cùng y. Tuy nhiên, muốn làm được điều này thì phải tiêu tốn một đống nguyên liệu. Mà Đoàn Ngọc từ lúc bước vào tu chân giới đến nay lại nghèo rớt mồng tơi, trong túi không có lấy một xu, làm gì có khả năng đáp ứng yêu cầu trên chứ.
Đoàn Ngọc lẩm bẩm:
-Nếu như trở về được bên ngoài thế giới thực, bắt Hàn Thạc đem Luyện Bảo Thuật ra chế tạo cho mỗi người trong Hắc Thủ một kiện pháp khí, vậy thì có thể khiến thực lực Hắc Thủ tăng lên một bậc rồi. Xem ra, việc ta quyết định thu phục Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn quả nhiên không sai.
Hàn Thạc nói:
-Chủ nhân, ban nãy tôi thấy Trần cô nương có vẻ âu sầu lắm. Người nên đi ra bên ngoài nhà gỗ xem thế nào.
-Được. Ngươi hãy chăm sóc cho Huyền Ẩn, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường.
Đoàn Ngọc phân phó xong vội vã ra ngoài tìm kiếm Trần Tư Tư.
……………………………..
Nhị công chúa hiện giờ đang ngồi trên một ngọn đồi thấp, trên đỉnh đồi mọc đầy cỏ xanh.
Đôi tay nhị công chúa bứt lấy một cành cỏ, rồi bắt đầu đan lại thành hình con rối. Con rối này thân hình cao to, khuôn mặt góc cạnh, thoạt nhìn thì trông giống Đoàn Ngọc đến bảy tám phần.
-Đoàn lang, chúng ta đã sống chung với nhau trọn vẹn bốn năm rồi. Bốn năm nay cả ngày ta chỉ được gặp ngươi, nói chuyện với ngươi, nghe ngươi thổ lộ lòng mình trong lúc hôn mê. Đoàn lang, ngươi tuy cử chỉ đôi lúc có hơi xấu xa, nhưng thật ra lại là một người rất tốt. Luôn hy sinh mình vì người khác. Bất kỳ ai nếu tiếp xúc lâu với ngươi thì cũng đều không thể ghét ngươi được…
Nhị công chúa cầm người rơm trong tay mà nước mắt dào dạt, từng giọt lệ như pha lê khẽ lăn trên bờ má, rơi xuống thảm cỏ phía dưới.
-Đoàn lang, bốn năm sống chung với nhau nhưng ngươi vẫn chưa từng biểu lộ một chút tình cảm nào với ta. Chẳng lẽ Tư Tư này lại đáng ghét đến thế?
Chợt sau lưng nhị công chúa xuất hiện tiếng chân người bước đến. Cô vội đưa tay lên lau nước mặt, thuận tiện giấu người rơm ra sau lưng.
-Choa, cô làm gì ở đây vậy? Mấy năm gần đây ta thấy cô thay đổi nhiều lắm đó nha. Suốt ngày trầm tư, ủ rũ một mình, có phải cô đơn quá sinh bệnh không?
Đoàn Ngọc bước tới buông lời chọc ghẹo. Trần Tư Tư cúi đầu, đáp:
-Ngươi vẫn như trước kia, cứ thích trêu chọc ta.
Đoàn Ngọc cười ha hả, giương hai tay ra, hướng lên bầu trời xanh vắt trên cao nói:
-Sống tiêu dao khoái hoạt, không câu nệ thế này mới tốt. Ta không thích bó buộc cảm xúc của mình.
-Đoàn Ngọc, chúng ta sắp phải dời đi rồi sao?
Trần Tư Tư chợt hỏi. Vẻ mặt của Đoàn Ngọc hơi cứng lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, hắn mỉm cười nói:
-Đúng. Ở Man Hoang này mãi cũng chán. Huống hồ ta còn có rất nhiều việc phải làm. Cô chỉ là một phàm nhân, ở trong này thời gian trôi qua chậm như thế cũng là một điều rất thiệt thòi. Ta không muốn cô phải chịu khổ.
-Khi nào khởi hành?
-Ba ngày nữa. Vết thương của Huyền Ẩn đã khôi phục khá nhiều rồi. Cô cũng nên về chuẩn bị đi, đừng ở đây ủ rũ nữa.
Đoàn Ngọc nói với bộ dáng rất tự nhiên, như chẳng có gì để hắn phải lưu luyến. Trần Tư Tư lại hỏi:
-Những ngày tháng ở đây ngươi thật sự chẳng có tí vui vẻ nào ư?
-Đương nhiên không. Con người Đoàn Ngọc ta thích phóng khoáng, ở nơi rừng rậm hoang vu vắng vẻ này làm gì. Nếu không phải vì muốn luyện công thì ta cũng sẽ chẳng ở đây tới một năm.
-Được, ta hiểu rồi.
Trần Tư Tư nói xong đứng dậy, không nói lời nào nữa mà đi thẳng về phía căn nhà gỗ.
Đoàn Ngọc nhìn theo bóng lưng Trần Tư Tư, lại nhìn thấy con rối bằng rơm trên tay cô ta, trong lòng chẳng biết nổi lên tư vị gì.
Hàn Thạc trừng mắt, lại tế xuất ra một thanh phi kiếm màu xanh, chỉ đạo thanh phi kiếm lao đến tấn công Đoàn Ngọc.
Huyền Ẩn gật đầu, rút trong túi trữ vật ra một cái gương đồng, rồi cắn đầu ngón tay bật máu chấm vào mặt gương, lập tức, từ mặt gương bắn ra một cột sáng màu đỏ tới chỗ Đoàn Ngọc.
-Pháp bảo trên đời đúng là lắm thứ kỳ quái. Xem ra chỉ thực lực của bản thân thôi không đủ, muốn dễ dàng đối chiêu với cường địch thì ắt phải có vài món bảo vật phòng thân.
Đoàn Ngọc thầm nhận xét.
Luồng sáng màu đỏ từ chiếc gương đồng phát ra quả nhiên quái dị, khi Đoàn Ngọc thử chạm nhẹ một chút cạnh bàn tay vào nó thì da thịt của hắn liền bị khô héo đi. May là Đoàn Ngọc không chủ quan khinh địch, nếu không sợ rằng lúc này đã thành một bộ xương khô rồi.
Nhưng để có được lực công kích như vậy, Huyền Ẩn đã phải trả một cái giá rất đắt. Thân thể y ốm đi rất nhanh, chốc lát chỉ còn lại da bọc xương. Huyền Ẩn run rẩy ngã gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Hàn Thạc nhìn Huyền Ẩn mà lòng cũng thấy sợ hãi:
-Phản Mệnh Kính này quả nhiên là tà vật. Tự hại mình hại người.
Đoàn Ngọc mỉm cười, hướng Hàn Thạc nói:
-Sao rồi? Ngươi vẫn tiếp tục tấn công chứ, hay là đến lượt ta ra tay?
Hàn Thạc nghiến răng, quát lớn:
-Ta liều mạng với ngươi!
-Không biết sống chết!
Mắt thấy Hàn Thạc cầm tiểu kiếm màu xanh lao tới, Đoàn Ngọc lập tức áp sát, triển khai cách thức cận chiến của võ đạo. Hàn Thạc vốn là tu sĩ, chỉ quen công kích từ xa, giáp lá cà kiểu này căn bản không phải là đối thủ của Đoàn Ngọc. Thế nên chỉ trong chớp mắt đã bị đánh ngã lăn đùng ra mặt đất, mắt mũi sưng húp.
Đoàn Ngọc bấy giờ mới rút Lưu Tinh Kiếm lên, nhìn y lạnh lùng nói:
-Bây giờ ngươi đã hiểu thế nào là người mạnh ức hiếp kẻ yếu hay chưa? Ngươi có thể bắt nạt người khác, thì người khác cũng sẽ có thể bắt nạt ngươi. Nhưng đạo lý này, ngươi để dành kiếp sau mà ngẫm nghĩ. Dám đắc tội đến bạn bè của ta, ngươi phải chết!
Thanh kiếm bạc đâm xuống cổ Hàn Thạc, y nhắm nghiền hai mắt, đã chấp nhận số phận.
-Dừng tay!
Trần Tư Tư đột nhiên đứng dây, níu tay Đoàn Ngọc lại. Hắn quay đầu sang cau mày hỏi:
-Chuyện gì?
Trần Tư Tư gạt đi nước mắt đọng nơi hàng mi, đáp:
-Ngươi chẳng phải muốn gây dựng thế lực cho riêng mình hay sao? Bây giờ ngươi đang thấp yếu, sẽ chẳng ai tự động đến đầu quân cho ngươi cả. Hai tên này tuy xấu xa, nhưng chỉ cần ngươi hạ một đạo huyết khế chủ nô lên người bọn chúng, thì chẳng phải đã khống chế được chúng hay sao? Có thêm hai người trợ giúp, tại Man Hoang này cơ hội sinh tồn sẽ cao hơn.
Huyết khế chủ nô chính là thứ mà Đoàn Ngọc đã áp dụng với Trần Tư Tư lúc trước, đương nhiên bây giờ hắn đã giải trừ cho cô ta.
Đoàn Ngọc trầm tư hồi lâu, rồi nói:
-Nhưng như thế sẽ thiệt thòi cho cô!
-Không sao. Dù gì chúng cũng chưa xâm hại ta.
-Được rồi. Xem như hai ngươi may mắn.
Đoàn Ngọc hừ một tiếng, cắn đầu ngón tay bật ra hai giọt máu đỏ. Tiếp đến điều khiển hai giọt máu dung nhập vào ấn đường Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn. Giờ phút này, mọi tâm tư ý tưởng của hai người bọn chúng sẽ đều nằm trong vòng kiểm soát của hắn.
Nhìn cặp mắt sáng rực cùng vẻ mặt cứng rắn kiên định của Đoàn Ngọc. Trần Tư Tư trong lòng buồn bã không thôi. Nàng nhủ thầm:
-Chàng là người tinh minh như thế nào ta làm sao không biết rõ. Ngay từ đầu chàng đã không muốn giết bọn chúng rồi. ta chẳng qua là thuận miệng nói thay chàng mà thôi. Đoàn lang, thật ra chàng có yêu ta hay không?
…………………………………………� �..
Vì Huyền Ẩn bị thương rất nặng nên Đoàn Ngọc tạm thời để y dưỡng thương trong vòng một tháng.
Trong một tháng này Đoàn Ngọc từ miệng Hàn Thạc mà biết được rất nhiều thông tin về tình hình hiện tại ở Man Hoang. Nhắc đến Vô Thập Tam vẫn đang còn ngồi ở đỉnh Giới Mang sơn mà chưa chịu đi khỏi, lòng Đoàn Ngọc không khỏi sợ hãi. Thầm nghĩ, có khi nào Vô Thập Tam ngồi đó là để đợi mình tới rồi bắt về cho Lục Hàm Hư không?
Nhưng mà Đoàn Ngọc cũng không thể ở Man Hoang mãi được, phải tới đỉnh Giới Mang Sơn, chạm vào quả cầu bạc kia thì mới có thể thoát ra bí cảnh thứ nhất, tiếp tục đi đến bí cảnh thứ hai. Cánh cửa để trở về thế giới thực nhiều khả năng sẽ nằm ở bí cảnh cuối.
-Chủ nhân, ngài xem, đây là toàn bộ những vật liệu cần để luyện chế con rối bậc trung. Con rối loại này uy lực mạnh gần ngang bằng tu sĩ Thai Tức đỉnh phong bình thường.
Hàn Thạc chỉ tay vào một trang trong cuốn Luyện Bảo Thuật, một trong những cuốn sách mà mọi môn hạ Thần Binh Môn đều phải đem theo bên mình.
Con rối rơm lần trước của Hàn Thạc chỉ là con rối bậc hạ, là một loại rối thấp kém, ngoài mấy đòn công kích thô thiển thì chẳng có hiệu quả gì đặc biệt. Còn con rối bậc trung mạnh hơn, nhưng mà phải dùng nguyên liệu là Thiết Khoáng, Hắc Thủy Mộc… nói tóm lại là rất nhiều thứ quý hiếm để tạo thành.
Đoàn Ngọc nhìn mấy dòng chữ ghi trên cuốn sách mà phiền muộn không thôi. Theo hắn tính toán, Vô Thập Tam tu vi Thai Tức đỉnh phong, đã áp súc mười lần linh lực, có lẽ tương đương với tầm một trăm tên Thai Tức bình thường. Vậy suy ra phải chế tạo ra được một trăm con rối bậc trung thì mới có hy vọng đối chiến cùng y. Tuy nhiên, muốn làm được điều này thì phải tiêu tốn một đống nguyên liệu. Mà Đoàn Ngọc từ lúc bước vào tu chân giới đến nay lại nghèo rớt mồng tơi, trong túi không có lấy một xu, làm gì có khả năng đáp ứng yêu cầu trên chứ.
Đoàn Ngọc lẩm bẩm:
-Nếu như trở về được bên ngoài thế giới thực, bắt Hàn Thạc đem Luyện Bảo Thuật ra chế tạo cho mỗi người trong Hắc Thủ một kiện pháp khí, vậy thì có thể khiến thực lực Hắc Thủ tăng lên một bậc rồi. Xem ra, việc ta quyết định thu phục Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn quả nhiên không sai.
Hàn Thạc nói:
-Chủ nhân, ban nãy tôi thấy Trần cô nương có vẻ âu sầu lắm. Người nên đi ra bên ngoài nhà gỗ xem thế nào.
-Được. Ngươi hãy chăm sóc cho Huyền Ẩn, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường.
Đoàn Ngọc phân phó xong vội vã ra ngoài tìm kiếm Trần Tư Tư.
……………………………..
Nhị công chúa hiện giờ đang ngồi trên một ngọn đồi thấp, trên đỉnh đồi mọc đầy cỏ xanh.
Đôi tay nhị công chúa bứt lấy một cành cỏ, rồi bắt đầu đan lại thành hình con rối. Con rối này thân hình cao to, khuôn mặt góc cạnh, thoạt nhìn thì trông giống Đoàn Ngọc đến bảy tám phần.
-Đoàn lang, chúng ta đã sống chung với nhau trọn vẹn bốn năm rồi. Bốn năm nay cả ngày ta chỉ được gặp ngươi, nói chuyện với ngươi, nghe ngươi thổ lộ lòng mình trong lúc hôn mê. Đoàn lang, ngươi tuy cử chỉ đôi lúc có hơi xấu xa, nhưng thật ra lại là một người rất tốt. Luôn hy sinh mình vì người khác. Bất kỳ ai nếu tiếp xúc lâu với ngươi thì cũng đều không thể ghét ngươi được…
Nhị công chúa cầm người rơm trong tay mà nước mắt dào dạt, từng giọt lệ như pha lê khẽ lăn trên bờ má, rơi xuống thảm cỏ phía dưới.
-Đoàn lang, bốn năm sống chung với nhau nhưng ngươi vẫn chưa từng biểu lộ một chút tình cảm nào với ta. Chẳng lẽ Tư Tư này lại đáng ghét đến thế?
Chợt sau lưng nhị công chúa xuất hiện tiếng chân người bước đến. Cô vội đưa tay lên lau nước mặt, thuận tiện giấu người rơm ra sau lưng.
-Choa, cô làm gì ở đây vậy? Mấy năm gần đây ta thấy cô thay đổi nhiều lắm đó nha. Suốt ngày trầm tư, ủ rũ một mình, có phải cô đơn quá sinh bệnh không?
Đoàn Ngọc bước tới buông lời chọc ghẹo. Trần Tư Tư cúi đầu, đáp:
-Ngươi vẫn như trước kia, cứ thích trêu chọc ta.
Đoàn Ngọc cười ha hả, giương hai tay ra, hướng lên bầu trời xanh vắt trên cao nói:
-Sống tiêu dao khoái hoạt, không câu nệ thế này mới tốt. Ta không thích bó buộc cảm xúc của mình.
-Đoàn Ngọc, chúng ta sắp phải dời đi rồi sao?
Trần Tư Tư chợt hỏi. Vẻ mặt của Đoàn Ngọc hơi cứng lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, hắn mỉm cười nói:
-Đúng. Ở Man Hoang này mãi cũng chán. Huống hồ ta còn có rất nhiều việc phải làm. Cô chỉ là một phàm nhân, ở trong này thời gian trôi qua chậm như thế cũng là một điều rất thiệt thòi. Ta không muốn cô phải chịu khổ.
-Khi nào khởi hành?
-Ba ngày nữa. Vết thương của Huyền Ẩn đã khôi phục khá nhiều rồi. Cô cũng nên về chuẩn bị đi, đừng ở đây ủ rũ nữa.
Đoàn Ngọc nói với bộ dáng rất tự nhiên, như chẳng có gì để hắn phải lưu luyến. Trần Tư Tư lại hỏi:
-Những ngày tháng ở đây ngươi thật sự chẳng có tí vui vẻ nào ư?
-Đương nhiên không. Con người Đoàn Ngọc ta thích phóng khoáng, ở nơi rừng rậm hoang vu vắng vẻ này làm gì. Nếu không phải vì muốn luyện công thì ta cũng sẽ chẳng ở đây tới một năm.
-Được, ta hiểu rồi.
Trần Tư Tư nói xong đứng dậy, không nói lời nào nữa mà đi thẳng về phía căn nhà gỗ.
Đoàn Ngọc nhìn theo bóng lưng Trần Tư Tư, lại nhìn thấy con rối bằng rơm trên tay cô ta, trong lòng chẳng biết nổi lên tư vị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.