Chương 64: Trận chiến trong buổi đại tiệc
Miên Lý Tàng Châm
30/05/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Khi Đoàn Ngọc đã về đến phòng thì Tống Thanh Loan cũng vừa đến nơi. Cô nàng đỏng đảnh này hừ lạnh một cái rồi vứt lọ Bồi Nguyên Đan xuống đất sau đó đi mất.
Đoàn Ngọc đối với những hành động này của bọn tông môn đại gia tộc chẳng còn lạ lùng nữa, khuôn mặt hắn lạnh như băng, từ từ cuối xuống lượm lấy lọ Bồi Nguyên Đan. Tiếp theo trở vào nhà kho đóng cửa lại.
Hàn Thạc khi thấy Đoàn Ngọc trở về thì mừng rỡ, nhưng sau đó biểu tình kỳ quái hỏi:
- Chúa công, Trần cô nương đâu rồi, chúa công không tìm thấy cô ấy sao?
Đoàn Ngọc thở dài đáp:
- Đã bị đám người Âm Ma Điện bắt làm con tin rồi. Bọn chúng ép ta trong vòng ba ngày phải lấy trộm được Phá Giới Thần Phù gì đó từ tay của Tống Nghĩa, nếu không…
- Nếu không sẽ làm hại Trần cô nương?
Huyền Ẩn lo lắng tiếp lời. Đoàn Ngọc gật đầu, trầm mặc một lúc sau đó lên tiếng:
- Ngày mai là đến đấu giá hội rồi. Chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhân lúc mọi người không đề phòng mà cướp lấy Phá Giới Thần Phù. Nhưng nhớ, tính mạng là quan trọng hơn cả, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì các ngươi cứ việc nhảy xuống thương thuyền mà tìm nơi kín đáo để ẩn nấp, không cần lo lắng cho ta.
- Chúa công…
Lời nói thật cảm động lòng người. Khi nghe nhưng câu này của Đoàn Ngọc thì cả Hàn Thạc và Huyền Ẩn đều rưng rung nước mắt, địa vị của Đoàn Ngọc trong lòng bọn họ lại tăng thêm một bậc. Cái thứ tình cảm vi diệu gọi là “trung thành” từ đó cũng sản sinh ra.
Đoàn Ngọc phất tay, rồi lại nhìn lọ Bồi Nguyên Đan nói:
- Bồi Nguyên Đan này chính là đỉnh cấp đan dược. Một lọ có cả thảy mười ba viên, ngươi và Huyền Ẩn mỗi người ba viên, hãy cất giữ để từ từ luyện hóa.
Tu vi của Huyền Ẩn và Hàn Thạc chỉ tầm Thai Tức tầng mười, áp súc ba lần linh lực. Vì tư chất họ có hạn cho nên Đoàn Ngọc cũng không gượng ép họ tu luyện làm gì, cứ nên thong thả tiến giai lên cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
Bồi Nguyên Đan này còn lại bảy viên, ngay trong đêm nay Đoàn Ngọc một mạch luyện hóa hết ba viên, tu vi từ Thai Tức tầng năm đã lâu không tiến triển nay tự nhiên đột phá, như nước chảy thành sông mà tiến lên tầng sáu.
Đến Đoàn Ngọc cũng phải cảm thán:
- Tuy việc tu luyện võ đạo của ta tiến triển cực tốt, chỉ sau năm năm đã thành công đột phá tới cảnh giới võ giả Nhất giai Hậu kỳ. Nhưng đường lối tu chân lại cứ chậm chạp không tiến, chẳng biết bao giờ mới có thể đuổi kịp đám thiên tài Vô Thập Tam, Bạch Vô Thiên hay đại ca ta Trương Cuồng đây?
Nhắc tới Trương Cuồng, trong lòng Đoàn Ngọc trỗi về biết bao hoài niệm. Vị đại ca thiên tài này của hắn hiện giờ đang bị ngâm trong lò luyện đơn của lão quái vật Bạch gia không biết sống chết ra sao. Nhưng Đoàn Ngọc tin tưởng, nhờ có ưu thế về thời gian trong bí cảnh Man Hoang này, tu vi của hắn sẽ một mực tăng tiếng, khi ra tới bên ngoài ít nhất cũng sẽ là Tiên Thiên tu sĩ, hoặc bước sang cảnh giới Nhị giai võ giả.. Việc cứu Trương Cuồng lại thêm mấy phần hy vọng.
……………………………………
Sáng sớm, từng tiếng gõ kẻng inh ỏi vang lên báo hiệu đấu giá hội sắp bắt đầu.
Bọn Đoàn Ngọc lục tục kéo nhau ra khỏi nhà kho, Tiểu Hồng đã tỉnh lại, nhưng xem bộ vẫn còn khá yếu. Con khỉ đỏ hiện giờ lông tóc xơ xác ủ rũ đi theo phía sau lưng Đoàn Ngọc, không còn chạy nhảy la hét chí chóe như mọi khi nữa.
Trước khi đấu giá hội bắt đầu sẽ là một buổi tiệc lớn trong đại sảnh. Tất cả mọi thành viên trên thương thuyền đều phải dự buổi đại tiệc này. Có điều thứ tự bàn ăn bị chia ra làm nhiều nơi, nhiều vị trí tương ứng với thân phận người ngồi ăn.
Đám Đoàn Ngọc khi vừa bước vào cửa thì liền nhận được hàng trăm ánh mắt soi mói về phía mình. Sau trận chiến hôm qua đã không còn ai dám coi thường hắn nữa, nhưng trong lòng bọn họ thủy chung vẫn còn tồn tại một ít khinh miệt đối với hạng khố rách áo ôm, vô tông vô phái như hắn.
Đoàn Ngọc ngồi xuống một cái bàn mục nát đặt nơi gần cửa ra vào, phía sau lưng hắn là ba người Huyền Ẩn, Hàn Thạc, Tiểu Hồng chen chúc sau lưng. Đoàn Ngọc nói:
- Lát nữa cứ ăn thật nhiều vào cho ta. Ăn hết sạch sẽ những gì chúng mang ra. Thương Minh rất giàu có, đối với chút thức ăn này chẳng xem ra gì đâu.
Hàn Thạc cười lớn:
- Chúa công cứ yên tâm. Tôi khi còn ở Thần Binh Môn mệnh danh là thùng phi không đáy, bao nhiêu thức ăn cũng chẳng thể làm khó được tôi.
Huyền Ẩn cũng cười tiếp lời:
- Còn tôi tuy ăn không khỏe như lão Hàn, nhưng về tài uống rượu thì cũng xem như vô địch thiên hạ. Chúa công chắc biết ở thành Hóa Long Việt quốc có một tửu lầu rất nổi tiếng gọi là Phụng Vũ lầu. Đặc sản nơi đó chính là Anh Hùng tửu, loại rượu mạnh nhất tại Việt quốc. Tôi đã từng một hơi uống cạn mười lăm vò Anh Hùng tửu, được mọi người xưng tụng là Tửu Thánh!
Đoàn Ngọc nghe vậy thì cười lớn:
- Chỉ có mười lăm vò thôi sao? Đại ca ta một lúc hơn uống hơn hai mươi vò mà mặt mày còn chưa đổi sắc nữa đây!
- Làm gì có ai uống nổi trên hai mươi vò một lúc. Không thể nào tin được.
Huyền Ẩn sợ hãi lắp bắp.
Ba người đùa giỡn một lúc lâu thì Tống Nghĩa, thiếu chủ Thương Minh cuối cùng đã xuất hiện.
Tống Nghĩa hôm nay bận một bộ trường bào lông thú màu vàng cực đẹp. Thân hình chuẩn mực cân đối cộng thêm khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghĩa khiến cho thần thái của y thập phần cao quý, hấp dẫn. Tại đương trường có khoảng mấy chục nữ tu sĩ, khi thấy Tống Nghĩa thì tất cả đều tỏ ra e thẹn, mặt mày đỏ hồng, ánh mắt chứa đầy xuân tình.
- Chẳng có gì đặc biệt. Lão tử mà trang điểm lên thì còn đẹp hơn hắn vạn lần.
Đoàn Ngọc bĩu môi, thuận tay rót một chén rượu ra nhấm nháp.
Bùi Diệc cũng đã tới nơi. Gã đứng cạnh Tống Nghĩa đưa mắt nhìn về Đoàn Ngọc, có vẻ như đang xin lỗi về chuyện hôm qua. Đoàn Ngọc cũng làm như chẳng để ý, đưa chén rượu của mình về phía Bùi Diệc nâng lên mỉm cười.
Buổi tiệc rượu bắt đầu. Tống Nghĩa đứng ở bàn rượu cao nhất chính giữa phòng, dõng dạc cất tiếng:
- Thưa quý đạo hữu, hôm nay Thương Minh chúng tôi triển khai đại hội đấu giá. Nhưng trước đại hội sẽ có một buổi tiệc rượu nho nhỏ xem như lót dạ, đồng thời tạo không gian cho mọi người đàm luận với nhau.
Tống Nghĩa nâng chén rượu lên nói:
- Bữa tiệc xin phép bắt đầu. Mời quý đạo hữu nâng bát.
- Nâng bát! Uống nào!
- Uống!
Đám đông tu sĩ phía dưới nhiệt tình ủng hộ. Khi tiếng hò hét huyên náo đã lắng xuống, Tống Nghĩa mới nhìn về phía Đoàn Ngọc, mỉm cười nói tiếp:
- Đoàn huynh hôm qua biểu hiện bất phàm, toàn thân toát lên khí chất anh hùng, hơn nữa lại có công trong việc phát hiện Âm Ma Điện tập kích thương thuyền. Hôm nay, Tống Nghĩa tôi xin mời Đoàn huynh dời chỗ đến ngồi ở vị trí thượng khách!
Lời vừa thốt ra đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ. Vị trị thượng khách ở những bàn đầu chỉ dành cho đệ tử tông môn đại gia tộc như Bạch Hữu Tài hay Lâm Phi đệ tử Thần Thể Môn, Tuấn Khang đệ tử Vũ Hóa Môn… đâu thể nào cho một tiểu tử quần áo dơ bẩn, khố rách áo ôm như Đoàn Ngọc lên ngồi được chứ.
Cô nàng đỏng đảnh Tống Thanh Loan cũng cực lực phản đối:
- Không thể nào đại ca, tên xú tiểu tử đó lên đây ngồi sẽ làm mất mặt chúng ta.
Bạch Hữu Tài cũng hừ lạnh:
- Tống thiếu chủ muốn đem chúng ta so sánh với tên bần hàn đó ư? Thật khinh người quá rồi.
Nhưng Tống Nghĩa lắc đầu, vẫn rất kiên quyết hướng Đoàn Ngọc mời gọi.
Đoàn Ngọc khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh đứng dậy khoanh hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Tống thiếu chủ chỉ mời một mình tại hạ thôi sao?
- Đúng vậy.
- Vậy thì ta không lên. Trừ phi có đủ bàn cho ba vị huynh đệ này của ta, nếu không Đoàn Ngọc sẽ tiếp tục ngồi tại nơi dơ bẩn này vậy.
Lời Đoàn Ngọc nói ra càng khiến tất cả sửng sốt. Được Tống Nghĩa mời ngồi vào hàng ghế đầu vốn là một việc rất vinh quang, đáng lý ra phải nhanh chóng vui mừng đáp ứng, nào ngờ bị Đoàn Ngọc thẳng thừng từ chối, lý do là vì hắn không muốn để đồng bạn một mình chịu khổ. Lần này, hình tượng của Đoàn Ngọc trong lòng chúng tu sĩ cũng thay đổi hẳn, không ít người nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, kính trọng.
Tống Nghĩa cũng cười ha hả:
- Được lắm tiểu đệ. Rất có khí phách, Tống Nghĩa ta chấp nhận!
- Đại ca…
Tống Thanh Loan đứng dậy bất phục thốt. Nhưng Tống Nghĩa ánh mắt kiên định khoát tay:
- Không cần nói nhiều, bốn người Đoàn Ngọc sẽ ngồi bên phía tay phải ta, đối diện với muội!
Việc chuyển chỗ nhanh chóng diễn ra. Đám Đoàn Ngọc ngạo nghễ bước lên dãy bàn đầu dành cho thượng khách, hơn nữa là bốn bàn, ngay cả Tiểu Hồng cũng được một bàn riêng biệt.
Đoàn Ngọc ghé tai Hàn Thạc, Huyền Ẩn nói:
- Kế hoạch vẫn không thay đổi, vẫn là ăn hết, uống hết, không chừa lại một mẫu xương nào!
- Hí hí, chúa công cứ yên tâm.
Cả hai tên thuộc hạ đồng thời cười lên mấy tiếng nham hiểm. Cô nàng Tống Thanh Loan thấy ánh mắt bất thiện của bốn tên khố rách áo ôm này thì không ngừng lườm nguýt, nhưng đáp lại vẫn là nụ cười mang đầy vẻ giễu cợt của Đoàn Ngọc.
Khoảnh khắc tiếng nói “ Đồ khai vị” phát ra thì cả bốn gã bần hàn này đã gục mặt xuống bàn ăn tới tấp, ăn tới mức khiến cho cả Tống Nghĩa, Bùi Diệc cùng những đệ tử tông môn đại gia tộc phải trân trối nghẹn họng mà nhìn.
Vì luật của đại tiệc là không được để bất kỳ bàn nào hết đồ ăn, nên thức ăn được đem ra không ngừng. Nhưng cứ mỗi lần đặt xuống bàn thì chỉ còn lại một cái dĩa trắng trơn, khiến mấy tên phục vụ chạy lui chạy tới đến vã hết mồ hôi.
Bạch Hữu Tài nhấp chén rượu một cách từ tốn, khinh bỉ nói:
- Đoàn huynh, không cần vội vã vậy đâu. Đến ngay cả chó gặm xương cũng phải gặm từ từ mà!
Đoàn Ngọc nghe thấy Bạch Hữu Tài chửi mình không bằng cả chó thì giận điên người, nhưng nếu biểu hiện sự tức giận ra ngoài thì chẳng phải đã thua sao? Hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha, nhưng Bạch huynh đừng quên hôm trước đã thất bại trong tay tại hạ. Nếu tính như thế thì vẫn tại hạ vẫn chưa phải con vật hèn hạ nhất, Bạch huynh hiểu chứ.
Bạch Hữu Tài làm sao không hiểu ý tứ của Đoàn Ngọc. Nhưng đây là trong đại tiệc, tu sĩ tụ hội rất đông, y không thể đứng dậy buông lời thóa mạ được, vì thế đành ngồi một chỗ mà ngậm đắng nuốt cay, dốc chén rượu uống cạn.
Đoàn Ngọc sau một hồi đùa giỡn với Bạch Hữu Tài thì quay về chuyện chính. Hắn nhìn đống thức ăn đặt trước mặt mà cứ tưởng tượng chúng như thiên binh vạn mã đang xông về phía mình. Dĩa thịt bò hắn xem như một đội kỵ binh, dĩa gà xào măng hắn xem như một đội pháo binh… Cứ như thế mà điên cuồng chém giết, chớp mắt đã diệt được hơn vạn quân địch.
Nhưng lâu lâu Đoàn Ngọc liếc mắt lên thì lại thấy cô ả Tống Thanh Loan ngồi đối diện đang trợn mắt căm phẫn nhìn mình. Cái nhìn của cô ta theo thời gian càng lúc càng nóng bỏng khiến hắn cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Khi Đoàn Ngọc đã về đến phòng thì Tống Thanh Loan cũng vừa đến nơi. Cô nàng đỏng đảnh này hừ lạnh một cái rồi vứt lọ Bồi Nguyên Đan xuống đất sau đó đi mất.
Đoàn Ngọc đối với những hành động này của bọn tông môn đại gia tộc chẳng còn lạ lùng nữa, khuôn mặt hắn lạnh như băng, từ từ cuối xuống lượm lấy lọ Bồi Nguyên Đan. Tiếp theo trở vào nhà kho đóng cửa lại.
Hàn Thạc khi thấy Đoàn Ngọc trở về thì mừng rỡ, nhưng sau đó biểu tình kỳ quái hỏi:
- Chúa công, Trần cô nương đâu rồi, chúa công không tìm thấy cô ấy sao?
Đoàn Ngọc thở dài đáp:
- Đã bị đám người Âm Ma Điện bắt làm con tin rồi. Bọn chúng ép ta trong vòng ba ngày phải lấy trộm được Phá Giới Thần Phù gì đó từ tay của Tống Nghĩa, nếu không…
- Nếu không sẽ làm hại Trần cô nương?
Huyền Ẩn lo lắng tiếp lời. Đoàn Ngọc gật đầu, trầm mặc một lúc sau đó lên tiếng:
- Ngày mai là đến đấu giá hội rồi. Chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhân lúc mọi người không đề phòng mà cướp lấy Phá Giới Thần Phù. Nhưng nhớ, tính mạng là quan trọng hơn cả, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì các ngươi cứ việc nhảy xuống thương thuyền mà tìm nơi kín đáo để ẩn nấp, không cần lo lắng cho ta.
- Chúa công…
Lời nói thật cảm động lòng người. Khi nghe nhưng câu này của Đoàn Ngọc thì cả Hàn Thạc và Huyền Ẩn đều rưng rung nước mắt, địa vị của Đoàn Ngọc trong lòng bọn họ lại tăng thêm một bậc. Cái thứ tình cảm vi diệu gọi là “trung thành” từ đó cũng sản sinh ra.
Đoàn Ngọc phất tay, rồi lại nhìn lọ Bồi Nguyên Đan nói:
- Bồi Nguyên Đan này chính là đỉnh cấp đan dược. Một lọ có cả thảy mười ba viên, ngươi và Huyền Ẩn mỗi người ba viên, hãy cất giữ để từ từ luyện hóa.
Tu vi của Huyền Ẩn và Hàn Thạc chỉ tầm Thai Tức tầng mười, áp súc ba lần linh lực. Vì tư chất họ có hạn cho nên Đoàn Ngọc cũng không gượng ép họ tu luyện làm gì, cứ nên thong thả tiến giai lên cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
Bồi Nguyên Đan này còn lại bảy viên, ngay trong đêm nay Đoàn Ngọc một mạch luyện hóa hết ba viên, tu vi từ Thai Tức tầng năm đã lâu không tiến triển nay tự nhiên đột phá, như nước chảy thành sông mà tiến lên tầng sáu.
Đến Đoàn Ngọc cũng phải cảm thán:
- Tuy việc tu luyện võ đạo của ta tiến triển cực tốt, chỉ sau năm năm đã thành công đột phá tới cảnh giới võ giả Nhất giai Hậu kỳ. Nhưng đường lối tu chân lại cứ chậm chạp không tiến, chẳng biết bao giờ mới có thể đuổi kịp đám thiên tài Vô Thập Tam, Bạch Vô Thiên hay đại ca ta Trương Cuồng đây?
Nhắc tới Trương Cuồng, trong lòng Đoàn Ngọc trỗi về biết bao hoài niệm. Vị đại ca thiên tài này của hắn hiện giờ đang bị ngâm trong lò luyện đơn của lão quái vật Bạch gia không biết sống chết ra sao. Nhưng Đoàn Ngọc tin tưởng, nhờ có ưu thế về thời gian trong bí cảnh Man Hoang này, tu vi của hắn sẽ một mực tăng tiếng, khi ra tới bên ngoài ít nhất cũng sẽ là Tiên Thiên tu sĩ, hoặc bước sang cảnh giới Nhị giai võ giả.. Việc cứu Trương Cuồng lại thêm mấy phần hy vọng.
……………………………………
Sáng sớm, từng tiếng gõ kẻng inh ỏi vang lên báo hiệu đấu giá hội sắp bắt đầu.
Bọn Đoàn Ngọc lục tục kéo nhau ra khỏi nhà kho, Tiểu Hồng đã tỉnh lại, nhưng xem bộ vẫn còn khá yếu. Con khỉ đỏ hiện giờ lông tóc xơ xác ủ rũ đi theo phía sau lưng Đoàn Ngọc, không còn chạy nhảy la hét chí chóe như mọi khi nữa.
Trước khi đấu giá hội bắt đầu sẽ là một buổi tiệc lớn trong đại sảnh. Tất cả mọi thành viên trên thương thuyền đều phải dự buổi đại tiệc này. Có điều thứ tự bàn ăn bị chia ra làm nhiều nơi, nhiều vị trí tương ứng với thân phận người ngồi ăn.
Đám Đoàn Ngọc khi vừa bước vào cửa thì liền nhận được hàng trăm ánh mắt soi mói về phía mình. Sau trận chiến hôm qua đã không còn ai dám coi thường hắn nữa, nhưng trong lòng bọn họ thủy chung vẫn còn tồn tại một ít khinh miệt đối với hạng khố rách áo ôm, vô tông vô phái như hắn.
Đoàn Ngọc ngồi xuống một cái bàn mục nát đặt nơi gần cửa ra vào, phía sau lưng hắn là ba người Huyền Ẩn, Hàn Thạc, Tiểu Hồng chen chúc sau lưng. Đoàn Ngọc nói:
- Lát nữa cứ ăn thật nhiều vào cho ta. Ăn hết sạch sẽ những gì chúng mang ra. Thương Minh rất giàu có, đối với chút thức ăn này chẳng xem ra gì đâu.
Hàn Thạc cười lớn:
- Chúa công cứ yên tâm. Tôi khi còn ở Thần Binh Môn mệnh danh là thùng phi không đáy, bao nhiêu thức ăn cũng chẳng thể làm khó được tôi.
Huyền Ẩn cũng cười tiếp lời:
- Còn tôi tuy ăn không khỏe như lão Hàn, nhưng về tài uống rượu thì cũng xem như vô địch thiên hạ. Chúa công chắc biết ở thành Hóa Long Việt quốc có một tửu lầu rất nổi tiếng gọi là Phụng Vũ lầu. Đặc sản nơi đó chính là Anh Hùng tửu, loại rượu mạnh nhất tại Việt quốc. Tôi đã từng một hơi uống cạn mười lăm vò Anh Hùng tửu, được mọi người xưng tụng là Tửu Thánh!
Đoàn Ngọc nghe vậy thì cười lớn:
- Chỉ có mười lăm vò thôi sao? Đại ca ta một lúc hơn uống hơn hai mươi vò mà mặt mày còn chưa đổi sắc nữa đây!
- Làm gì có ai uống nổi trên hai mươi vò một lúc. Không thể nào tin được.
Huyền Ẩn sợ hãi lắp bắp.
Ba người đùa giỡn một lúc lâu thì Tống Nghĩa, thiếu chủ Thương Minh cuối cùng đã xuất hiện.
Tống Nghĩa hôm nay bận một bộ trường bào lông thú màu vàng cực đẹp. Thân hình chuẩn mực cân đối cộng thêm khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghĩa khiến cho thần thái của y thập phần cao quý, hấp dẫn. Tại đương trường có khoảng mấy chục nữ tu sĩ, khi thấy Tống Nghĩa thì tất cả đều tỏ ra e thẹn, mặt mày đỏ hồng, ánh mắt chứa đầy xuân tình.
- Chẳng có gì đặc biệt. Lão tử mà trang điểm lên thì còn đẹp hơn hắn vạn lần.
Đoàn Ngọc bĩu môi, thuận tay rót một chén rượu ra nhấm nháp.
Bùi Diệc cũng đã tới nơi. Gã đứng cạnh Tống Nghĩa đưa mắt nhìn về Đoàn Ngọc, có vẻ như đang xin lỗi về chuyện hôm qua. Đoàn Ngọc cũng làm như chẳng để ý, đưa chén rượu của mình về phía Bùi Diệc nâng lên mỉm cười.
Buổi tiệc rượu bắt đầu. Tống Nghĩa đứng ở bàn rượu cao nhất chính giữa phòng, dõng dạc cất tiếng:
- Thưa quý đạo hữu, hôm nay Thương Minh chúng tôi triển khai đại hội đấu giá. Nhưng trước đại hội sẽ có một buổi tiệc rượu nho nhỏ xem như lót dạ, đồng thời tạo không gian cho mọi người đàm luận với nhau.
Tống Nghĩa nâng chén rượu lên nói:
- Bữa tiệc xin phép bắt đầu. Mời quý đạo hữu nâng bát.
- Nâng bát! Uống nào!
- Uống!
Đám đông tu sĩ phía dưới nhiệt tình ủng hộ. Khi tiếng hò hét huyên náo đã lắng xuống, Tống Nghĩa mới nhìn về phía Đoàn Ngọc, mỉm cười nói tiếp:
- Đoàn huynh hôm qua biểu hiện bất phàm, toàn thân toát lên khí chất anh hùng, hơn nữa lại có công trong việc phát hiện Âm Ma Điện tập kích thương thuyền. Hôm nay, Tống Nghĩa tôi xin mời Đoàn huynh dời chỗ đến ngồi ở vị trí thượng khách!
Lời vừa thốt ra đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ. Vị trị thượng khách ở những bàn đầu chỉ dành cho đệ tử tông môn đại gia tộc như Bạch Hữu Tài hay Lâm Phi đệ tử Thần Thể Môn, Tuấn Khang đệ tử Vũ Hóa Môn… đâu thể nào cho một tiểu tử quần áo dơ bẩn, khố rách áo ôm như Đoàn Ngọc lên ngồi được chứ.
Cô nàng đỏng đảnh Tống Thanh Loan cũng cực lực phản đối:
- Không thể nào đại ca, tên xú tiểu tử đó lên đây ngồi sẽ làm mất mặt chúng ta.
Bạch Hữu Tài cũng hừ lạnh:
- Tống thiếu chủ muốn đem chúng ta so sánh với tên bần hàn đó ư? Thật khinh người quá rồi.
Nhưng Tống Nghĩa lắc đầu, vẫn rất kiên quyết hướng Đoàn Ngọc mời gọi.
Đoàn Ngọc khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh đứng dậy khoanh hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Tống thiếu chủ chỉ mời một mình tại hạ thôi sao?
- Đúng vậy.
- Vậy thì ta không lên. Trừ phi có đủ bàn cho ba vị huynh đệ này của ta, nếu không Đoàn Ngọc sẽ tiếp tục ngồi tại nơi dơ bẩn này vậy.
Lời Đoàn Ngọc nói ra càng khiến tất cả sửng sốt. Được Tống Nghĩa mời ngồi vào hàng ghế đầu vốn là một việc rất vinh quang, đáng lý ra phải nhanh chóng vui mừng đáp ứng, nào ngờ bị Đoàn Ngọc thẳng thừng từ chối, lý do là vì hắn không muốn để đồng bạn một mình chịu khổ. Lần này, hình tượng của Đoàn Ngọc trong lòng chúng tu sĩ cũng thay đổi hẳn, không ít người nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, kính trọng.
Tống Nghĩa cũng cười ha hả:
- Được lắm tiểu đệ. Rất có khí phách, Tống Nghĩa ta chấp nhận!
- Đại ca…
Tống Thanh Loan đứng dậy bất phục thốt. Nhưng Tống Nghĩa ánh mắt kiên định khoát tay:
- Không cần nói nhiều, bốn người Đoàn Ngọc sẽ ngồi bên phía tay phải ta, đối diện với muội!
Việc chuyển chỗ nhanh chóng diễn ra. Đám Đoàn Ngọc ngạo nghễ bước lên dãy bàn đầu dành cho thượng khách, hơn nữa là bốn bàn, ngay cả Tiểu Hồng cũng được một bàn riêng biệt.
Đoàn Ngọc ghé tai Hàn Thạc, Huyền Ẩn nói:
- Kế hoạch vẫn không thay đổi, vẫn là ăn hết, uống hết, không chừa lại một mẫu xương nào!
- Hí hí, chúa công cứ yên tâm.
Cả hai tên thuộc hạ đồng thời cười lên mấy tiếng nham hiểm. Cô nàng Tống Thanh Loan thấy ánh mắt bất thiện của bốn tên khố rách áo ôm này thì không ngừng lườm nguýt, nhưng đáp lại vẫn là nụ cười mang đầy vẻ giễu cợt của Đoàn Ngọc.
Khoảnh khắc tiếng nói “ Đồ khai vị” phát ra thì cả bốn gã bần hàn này đã gục mặt xuống bàn ăn tới tấp, ăn tới mức khiến cho cả Tống Nghĩa, Bùi Diệc cùng những đệ tử tông môn đại gia tộc phải trân trối nghẹn họng mà nhìn.
Vì luật của đại tiệc là không được để bất kỳ bàn nào hết đồ ăn, nên thức ăn được đem ra không ngừng. Nhưng cứ mỗi lần đặt xuống bàn thì chỉ còn lại một cái dĩa trắng trơn, khiến mấy tên phục vụ chạy lui chạy tới đến vã hết mồ hôi.
Bạch Hữu Tài nhấp chén rượu một cách từ tốn, khinh bỉ nói:
- Đoàn huynh, không cần vội vã vậy đâu. Đến ngay cả chó gặm xương cũng phải gặm từ từ mà!
Đoàn Ngọc nghe thấy Bạch Hữu Tài chửi mình không bằng cả chó thì giận điên người, nhưng nếu biểu hiện sự tức giận ra ngoài thì chẳng phải đã thua sao? Hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha, nhưng Bạch huynh đừng quên hôm trước đã thất bại trong tay tại hạ. Nếu tính như thế thì vẫn tại hạ vẫn chưa phải con vật hèn hạ nhất, Bạch huynh hiểu chứ.
Bạch Hữu Tài làm sao không hiểu ý tứ của Đoàn Ngọc. Nhưng đây là trong đại tiệc, tu sĩ tụ hội rất đông, y không thể đứng dậy buông lời thóa mạ được, vì thế đành ngồi một chỗ mà ngậm đắng nuốt cay, dốc chén rượu uống cạn.
Đoàn Ngọc sau một hồi đùa giỡn với Bạch Hữu Tài thì quay về chuyện chính. Hắn nhìn đống thức ăn đặt trước mặt mà cứ tưởng tượng chúng như thiên binh vạn mã đang xông về phía mình. Dĩa thịt bò hắn xem như một đội kỵ binh, dĩa gà xào măng hắn xem như một đội pháo binh… Cứ như thế mà điên cuồng chém giết, chớp mắt đã diệt được hơn vạn quân địch.
Nhưng lâu lâu Đoàn Ngọc liếc mắt lên thì lại thấy cô ả Tống Thanh Loan ngồi đối diện đang trợn mắt căm phẫn nhìn mình. Cái nhìn của cô ta theo thời gian càng lúc càng nóng bỏng khiến hắn cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.