Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 66: Trở thành đại phú ông

Miên Lý Tàng Châm

30/05/2020

Tác giả : Miên Lý Tàng Châm

Nhưng Đoàn Ngọc không biết rằng lúc này từ phía sau một bức rèm gần đó, Tống Thanh Loan cũng đang theo dõi cuộc tranh đấu giữa Đoàn Ngọc và Bạch Hữu Tài. Khuôn mặt đẹp đẽ vốn đang cau có giờ đây giãn ra, sau đó khóe môi chợt nở nụ cười:

- Đúng là tên ngốc!

Cái giá đã được đưa ra, ba mươi lá Ảo Quang Phù được Đoàn Ngọc thu về với một cái giá gấp gần mười lần ban đầu. Ai nấy trong sảnh đường đều lắc đầu lè lưỡi, nhiều người cười cợt không thôi về quyết định ngu xuẩn của hắn.

Hàn Thạc vỗ vai Đoàn Ngọc an ủi:

- Chúa công đừng buồn, thua keo này ta bày keo khác. Ta tin tưởng với tài trí của chúa công, gã Bạch Hữu Tài kia sớm muộn cũng thua cuộc thôi.

Huyền Ẩn cũng cười nói:

- Đúng vậy, chẳng lẽ chúa công đã quên chúng ta vẫn còn trứng của Tam Đầu Long chưa đem ra hay sao?

- Đúng rồi!

Đoàn Ngọc sực nhớ lại cách đây mấy ngày còn đưa trứng Tam Đầu Long cho Bùi Diệc nhờ đấu giá hộ. Việc quan trọng này sao hắn lại quên bẵng đi cơ chứ? Đoàn Ngọc nhìn qua Bạch Hữu Tài đang dương dương tự đắc bên cạnh, bụng cười thầm:

- Cho ngươi đắc ý vài ba hiệp đầu. Về sau bản công tử sẽ cho ngươi kinh ngạc đến rớt hai tròng mắt ra ngoài.

Đấu giá hội sau đó diễn ra khá suôn sẻ. Vì Thương Minh yêu cầu tiền trao cháo múc nên Đoàn Ngọc cũng không thể mua thêm bất cứ đồ vật nào khác. Còn Bạch Hữu Tài và các tu sĩ nơi đây đều thu về được rất nhiều thứ. Điển hình là một bộ pháp khí thượng phẩm dùng để dựng trận pháp, một bộ phi kiếm gồm mười ba cây với giá khoảng ba ngàn linh thạch được Bạch Hữu Tài ung dung thu về túi.

Tống Nghĩa giở một cái hộp lớn ra, mỉm cười:

- Bây giờ bắt đầu bước vào đấu giá ba vật phẩm quý giá nhất của ngày hôm nay. Thứ đầu tiên chính là trứng của Tam Đầu Long, yêu thú cấp bốn mà lần trước đã ép chúng ta phải tiến vào Thái Cực Môn.

- Trứng của yêu thú cấp bốn!

- Thật không vậy? Thứ này mà cũng bán được sao?

Việc trứng Tam Đầu Long xuất hiện đã làm cho không khí trong đại sảnh vốn đang im ắng đột nhiên xôn xao nháo nhào cả lên. Nhiều người tỏ ra nghi ngờ về độ chân thật của việc này. Tống Nghĩa nhìn Bùi Diệc, sau đó hướng chúng tu sĩ nói:

- Trái trứng này là do Bùi đại hộ pháp cất công lấy về từ hang ổ của Tam Đầu Long. Thương Minh chúng ta đã kiểm tra qua, đây đích xác là trứng của yêu thú cấp bốn.

Ánh mắt của Bạch Hữu Tài, Lâm Phi cùng chúng tu sĩ trở nên nóng rực. Hàng trăm cặp mặt đổ dồn vào trái trứng của Tam Đầu Long như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Phải biết rằng, yêu thú nếu thuần phục được thì sẽ biến đổi thành linh thú, một trợ thủ đắc lực của tu sĩ trên bước đường tu đạo. Huống hồ, ở đây chính là trứng của yêu thú cấp bốn, thử tưởng tượng xem nếu có một trợ thủ biến thái như vậy, thì không phải là đã có thể tung hoành ngang dọc Việt quốc không cố kỵ rồi ư?

Hoặc giả cho dù không thể sớm ngày thúc dục Tam Đầu Long trưởng thành, nhưng bọn họ cũng có thể giao trái trứng này về cho gia tộc hay tông môn của mình để từ từ nuôi dưỡng, về sau đem nó nâng tầm lên thành linh thú trấn tông cũng tốt.

Tống Nghĩa giơ trái trứng lên ngang ngực nói:

- Giá khởi điểm một vạn linh thạch!

- Ta trả một vạn năm ngàn linh thạch!

Ngay sau lời Tống Nghĩa, đã lập tức có tiếng người hô lên trả giá.

Bạch Hữu Tài hừ lạnh, không chịu kém cạnh giơ tay lên:

- Ta trả hai vạn năm ngàn linh thạch!

Đoàn Ngọc cùng Hàn Thạc, Huyền Ẩn, Tiểu Hồng thấy tên khốn này trực tiếp nâng giá lên một vạn linh thạch thì đồng thời vui mừng đến phát điên. Thế mới biết, kẻ địch không chỉ mang lại phiền toái, mà đôi khi còn đem lại nguồn lợi không tưởng cho chúng ta.

Tuy là đồng bạn, nhưng Lâm Phi của Thần Thể Môn cũng không chịu thua:

- Ta ra giá ba vạn linh thạch!

Đoàn Ngọc cặp mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy hai vai của Hàn Thạc lay mạnh:

- Là ba vạn linh thạch! Con bà nó, là ba vạn linh thạch!



Trong đại sảnh, không khí đã rộn ràng lên hết mức có thể. Những đại thiếu gia của các tông môn gia tộc đồng thời trả giá ngày càng cao.

Chớp mắt một cái, giá của trứng Tam Đầu Long đã được đẩy lên với một cái giá vô cùng khó tin: Tám vạn chín ngàn hạ phẩm linh thạch!

Vì con số này quá lớn cho nên các công tử tông môn đại gia tộc đành phải liên kết, gom góp tiền bạc với nhau để đấu giá. Trong đại sảnh chia làm ba phe chính, một phe của Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh. Một phe của mấy người Minh gia và Hoàng gia, hai gia tộc thầm lặng nhất tại tu chân giới Việt quốc. Còn phe cuối cùng thuộc về một đám người không rõ diện mạo vì đã dùng khăn che kin hết mặt mày.

Phe của Bạch Hữu Tài sau đôi ba phen thương lượng thì ra giá:

- Ta trả chín vạn năm ngàn linh thạch!

Phe Minh gia, Hoàng gia cũng dõng dạc đứng dậy:

- Ta trả mười vạn linh thạch!

Đoàn Ngọc cùng hai gã Hàn Thạc, Huyền Ẩn khi nghe thấy mấy chữ “mười vạn linh thạch” thì đã ngất xỉu từ lâu. Mấy phút trước bọn hắn còn là những kẻ khố rách áo ôm, không ngờ chỉ giây lát nữa đây thôi là sẽ trở thành những đại phú ông có hạng rồi.

Bạch Hữu Tài ngồi cạnh Đoàn Ngọc, khi thấy biểu hiện kỳ quái của hắn thì liền hừ lạnh, khinh bỉ cho rằng Đoàn Ngọc chứng kiến cảnh đấu giá kinh thiên động địa này thì chịu không nổi cú sốc. Tiếp theo y không quan tâm nữa, trực tiếp quay sang bàn luận với hai người Lâm Phi và Tuấn Khanh.

Bạch Hữu Tài nói:

- Linh thạch của cả ba chúng gộp lại chỉ khoảng hai mươi vạn linh thạch. Hơn nữa, đây mới chỉ là bảo vật thứ nhất, chưa biết chừng bảo vật thứ hai, thứ ba còn quý giá hơn thế này. Các ngươi nói có nên liều mạng không?

Khuôn mặt Lâm Phi lần đầu tiên hiện lên nét lo lắng:

- Tam Đầu Long là yêu thú cấp bốn, vật này đích thực vô cùng quý giá. Nếu như bất kỳ thế lực nào có được thì cũng sẽ gây ra một loạt xáo trộn trong tu chân giới Việt quốc hiện giờ. Theo ta nghĩ là nên liều!

Tuấn Khanh gật đầu:

- Tới con số mười lăm vạn chúng ta sẽ bỏ cuộc!

Bạch Hữu Tài cùng Lâm Phi gật đầu:

- Được!

Bạch Hữu Tài đứng dậy nói:

- Ta trả mười một vạn linh thạch!

Đám người che mặt dường như không hứng thú lắm với cuộc tranh đấu giữa Bạch Hữu Tài cùng Minh gia, Hoàng gia. Bọn họ chỉ im lặng quan sát tình hình, rồi lâu lâu đưa ra một con số khổng lồ khiến mọi người trong đại sảnh chấn kinh.

Phe Minh gia, Hoàng gia không chịu thua thiệt, nhanh chóng tăng giá:

- Ta trả mười hai vạn linh thạch!

Bạch Hữu Tài quát:

- Mười ba vạn!

- Chúng ta trả mười bốn vạn!

Sắt mặc mấy người Minh gia, Hoàng gia thoáng trở nên âm trầm, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng. Có điều âm thanh lần này xen kẽ sự do dự cùng không kiên quyết, hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

Bạch Hữu Tài mấy lần bị Hoàng gia, Minh gia cả trở thì vô cùng tức giận, đứng dậy đập bàn nói:

- Được lắm. Bạch mỗ trả mười lăm vạn linh thạch, nếu các ngươi có thể giá cao hơn thì quả trứng này thuộc về các ngươi!

Phía bên kia, khi thấy cuộc đấu giá đang đi đến giai đoạn khốc liệt nhất thì Đoàn Ngọc quay sang hỏi Hàn Thạc:

- Tại sao hai gia tộc Minh, Hoàng chỉ xếp cuối trong Ngũ đại gia tộc Việt quốc mà lại dám đối đầu với bọn Bạch Hữu Tài nhỉ? Ngươi tham gia vào tu chân giới đã lâu, có thông tin gì về chuyện này không?

Hàn Thạc suy nghĩ một lúc rồi đáp:



- Hoàng gia và Minh gia vốn rất ít tham gia vào những cuộc tranh đấu tại tu chân giới. Ngay cả Đại hội tỷ võ cứ mười năm tổ chức một lần tại Việt quốc họ cũng không tham dự. Vì lý do này mà thực lực của họ bị liệt vào đáy của Ngũ đại gia tộc, tuy nhiên, thật sự hai gia tộc này mạnh mẽ đến đâu không ai biết rõ, ngay cả Kiêu gia cường đại như vậy nhưng cũng không dám tùy tiện trêu chọc họ.

Đoàn Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Quay lại hiện tại, phía Hoàng gia và Minh gia sau khi thương lượng với nhau xong thì cử một người đứng dậy, chắp tay hướng Bạch Hữu Tài nói:

- Cảm ơn Bạch huynh nương tay, chúng tôi xin trả mười sáu vạn linh thạch cho quả trứng Tam Đầu Long.

Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh khi nghe thấy người kia nói vậy thì đã hiểu mình không còn cơ hội sở hữu bảo vật này nữa. Khuôn mặt ai nấy tỏ ra thất vọng tràn trề, tinh thần sa sút hẳn.

Tống Nghĩa mỉm cười, cầm quả trứng Tam Đầu Long đưa cho người kia:

- Vậy thì xin mời Hoàng Lỗ huynh nhận lấy trứng yêu thú cấp bốn này. Tại hạ Tống Nghĩa xin thay mặt toàn thể Thương Minh chúc mừng huynh.

- Chậm đã!

Đúng lúc trái trứng sắp được Hoàng Lỗ cầm lấy thì từ phía đám người che mặt thần bí kia bỗng có một giọng nữ yêu kiều cất lên.

Khoảnh khắc khi nghe thấy giọng nữ này, Đoàn Ngọc liền đứng phắt dậy, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Hắn nheo mắt nhìn về phía kia, miệng lầm bầm:

- Là cô ta!

Như cảm nhận được sát khí phát ra từ cơ thể Đoàn Ngọc, cô gái áo đen đeo khăn che mặt bên kia cũng nhìn hắn cười đáp lại, đoạn cô ta đưa bàn tay trái thon dài mềm mại của mình lên vỗ vỗ chiếc vòng nơi cổ tay phải, trong ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

Một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy Đoàn Ngọc có vẻ dịu lại, cô gái đeo khăn che mặt nhìn hắn nói:

- Kìa công tử, sao cứ đứng nhìn thiếp mãi như thế. Thiếp thật sự có chút xấu hổ đó.

- Đoàn huynh đệ!

Tống Nghĩa cũng đưa tay lên miệng đằng hắng mấy cái, cố ý làm thức tỉnh Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc hừ lạnh, gạt mạnh tà áo một cái phạch rồi ngồi xuống. Tống Nghĩa lúc này mới tươi cuời hướng cô gái kia nói:

- Không biết cô nương kêu tại hạ chậm lại là có ý gì?

Cô gái đeo khăn che mặt không trả lời mà hỏi lại:

- Tống huynh hình như chưa hỏi lại là còn ai trả giá cao hơn không thì phải?

Tống Nghĩa nghe vậy thì chợt hiểu ra, vội vàng chắp tay tạ tội:

- A, tại hạ thật sơ suất quá. Vì nãy giờ chỉ có Bạch huynh cùng Hoàng huynh đấu nhau nên đã quên mất vẫn còn cô nương. Vậy không biết cô nương đây ra giá bao nhiêu?

Cô gái đeo khăn che mặt đi một vòng trong đại sảnh rồi nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên. Câu trả lời đã quá rõ ràng! Cô ta muốn trả hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch cho trái trứng này!

Ngay cả Hoàng Lỗ, Bạch Hữu Tài, Tống Nghĩa cũng vô cùng kinh hãi, không tin tưởng vào mắt mình, đồng thời hỏi lại:

- Cô không nhầm lẫn chứ.

Cho dù có là thế lực lớn tới đầu thì con số hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch cũng không hề nhỏ. Phải biết rằng vì Bạch Hữu Tài là anh trai Bạch Phong, nhị thiếu gia của gia tộc họ Bạch, địa vị rất lớn nhưng cũng chỉ được phép đem theo bên mình khoảng bảy vạn linh thạch. Thế mà không hiểu cô gái kia từ đâu lại có thể xuất ra hai mươi vạn linh thạch trong nháy mắt, hơn nữa, sắc mặt lại bình thường chẳng có chút biến đổi thế kia.

Hoàng Lỗ thở dài:

- Thôi được. Hoàng gia và Minh gia bỏ cuộc. Vật này cô nương cứ tự nhiên thu về.

Nói xong y dứt khoát phất tay lùi về vị trí của mình. Cô gái thần bí mỉm cười, lấy trong người ra một cái túi trữ vật đưa cho Tống Nghĩa:

- Trong túi trữ vật này có chứa khoảng mười cái túi trữ vật nhỏ hơn. Hai mươi vạn linh thạch toàn bộ đã đựng đủ trong đó, Tống huynh hãy kiểm tra một lần cho kỹ.

Tống Nghĩa đưa cho Bùi Diệc kiểm tra, sau khi thấy gã gật đầu thì mới gia quả trứng Tam Đầu Long cho cô gái thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook