Chương 88: Trước bão tố triền miên chính là những tháng ngày yên lặng
Miên Lý Tàng Châm
17/06/2020
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Theo hiệp định giữa hai bên bàn thảo, phía Minh Nhân trong vòng một năm sẽ phải đứng yên tại bậc thang thứ bốn ngàn, chừng nào bọn Đoàn Ngọc đã dời đi thì mới được tiếp tục tiến tới.
Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan và Đoàn Ngọc cố gắng bước lên bậc thang thứ bốn ngàn một trăm, vị trí cách xa hai người Minh Nhân, Hoàng Lỗ để đề phòng bọn họ đánh lén. Đâu vào đó, cả ba người bắt đầu ngồi xuống tĩnh tọa, dùng linh thạch đập nát, hút linh khí bên trong để phục hồi sức mạnh.
Bảy ngày sau, khi khí lực đã được phục hồi, cả ba lại tiếp tục lên đường. Những bậc thang trên cao càng đi lên càng nặng nề, khiến hai người Tống Thanh Loan và Tống Nghĩa mặt mày tái nhợt, dần trở nên yếu ớt, mất rất nhiều thời gian để tiến lên.
Chỉ riêng Đoàn Ngọc là ngoại lệ. Tu vi của hắn hiện giờ đã rất cao cường, vả lại áp lực lớn đến cỡ nào hắn cũng đã từng nếm trải qua khi còn ở dưới chân núi.
Tuy vậy, Đoàn Ngọc lại có một nỗi lo khác. Dường như sau mỗi bậc thang đi lên, từ Giới Mang Sơn lại vọng ra một câu nói mà chỉ mình hắn mới nghe được. Những câu nói này nếu tách ra thì rất vô nghĩa, nhưng nếu ghép chung vào thì như đang muốn diễn tả cho Đoàn Ngọc nghe một câu chuyện.
Câu chuyện về một ngọn núi tên Giới Mang Sơn, về Thần Long hội, về một cái gọi là Man Hoang đệ nhất thiếu niên…
Tất cả những câu nói này Đoàn Ngọc đều không bỏ qua bí mật lưu lại trong một tấm ngọc giản. Hắn chờ khi xong hết mọi việc thì sẽ đem những câu nói rời rạc này sâu chuỗi lại một lần, cốt tìm ra bí mật của nó.
Trong mấy ngày này, mỗi lần Tống Nghĩa luyện công, thì Tống Thanh Loan lại lén chạy đến đùa giỡn nói chuyện với Đoàn Ngọc. Thể hiện tình cảm của cả hai tuy chưa rõ ràng, nhưng hành động cử chỉ thậm chí đôi khi còn thân mật hơn cả một cặp tình nhân.
Đoàn Ngọc ngồi trầm tư, nhớ lại một lần quãng đường của hắn từ thôn Vĩnh Lạc đến bây giờ. Tất cả quả thật giống như một giấc mộng phù sinh, mỗi lần hắn mở mắt tỉnh dậy thì tất cả đều đổi khác.
Lần đầu tiên hắn mở mắt thì người dân thôn Vĩnh Lạc đã bị giết hại toàn bộ. Lão hòa thượng Vô Hoa cũng không nói không rằng mà đã rời xa, chỉ để lại cho hắn một mẩu giấy nhỏ dặn dò những điều cần thiết. Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc chợt thở dài, rút trong ngực ra một tấm lệnh bài bằng gỗ, trên lệnh bài có khắc hình một con sư tử bộ dáng uy mãnh đang giơ nanh múa vuốt.
“Về sau, nếu như ngươi gặp phải người của Bồ Đề Viện, thì cứ đưa tấm lệnh bài này ra, bọn họ sẽ không dám làm khó dễ ngươi”.
“Tính cách ngươi quá lương thiện. Lương thiện tuy không xấu nhưng lại khiến ngươi gặp nguy hiểm trong tu chân giới. Nhớ, thay đổi chứ đừng nên đánh mất bản tâm mình”.
“Đoàn Ngọc, quãng đường sau này là thuộc về ngươi. Ngươi phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Không ai có thể giúp được ngươi, mà cũng chỉ có ngươi mới là người có khả năng thay đổi số phận mình”.
Từng câu nói của Vô Hoa như vang vọng trong đầu óc hắn, khiến hắn không kìm chế nổi cảm xúc mà nước mắt trào ra.
Đúng lúc này, Tống Thanh Loan đã tới bên hắn, ngồi xuống kế bên, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Không có, chỉ là nhớ lại một số chuyện xưa thôi.
Đoàn Ngọc vộivã đưa tay lau nước mắt. Một người đàn ông đích thực thì không nên để phụ nữ nhìn thấy nước mắt của y. Đoàn Ngọc cũng thế, hắn không muốn hình tượng mạnh mẽ của mình trong lòng Tống Thanh Loan biến mất.
Tống Thanh Loan nghiêng đầu, cặp mắt loan sắc sảo mở to nhìn hắn:
- Có thể kể cho ta nghe được không?
Đoàn Ngọc mỉm cười:
- Đương nhiên có thể. Ngày xửa ngày xưa, tại một thôn làng có tên là Vĩnh Lạc…
Giọng nói của Đoàn Ngọc nhè nhẹ, êm đềm mà mềm mại như hòa tan vào trong gió. Gió đưa câu chuyện bay xa, vượt qua bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông mà trở về thực tại, đến một ngôi làng hoang vu ở phía bắc Việt quốc…
……………………………………….
- Cậu bé trong câu chuyện thật là đáng thương.
Tống Thanh Loan thở dài một hơi. Câu chuyện mà Đoàn Ngọc vừa kể thực sự đã làm cô cảm động.
Tống Thanh Loan tính tình tuy đanh đá, nhưng bản chất thì vốn lương thiện. Chỉ vì thuở nhỏ mẹ cô mất sớm, cha lại ham mê bế quan tu luyện mà không thèm quan tâm đến hai anh em cô. Vì thế tính tình Tống Thanh Loan trở nên cộc cằn, không biết nói lý lẽ, chỉ cần không thuận mắt là đánh người.
Nhưng thực chất ngoài thời gian tu luyện ra, cô lại đi khắp Việt quốc mà tìm những đứa trẻ dị tật bẩm sinh, mồ côi không cha không mẹ đem về nuôi dưỡng. Đó có lẽ cũng chính là cách Tống Thanh Loan giải phóng những nỗi niềm dồn nén bấy lâu trong lòng mình. Một phần tính cách tốt đẹp đã bị che dấu quá lâu.
Tống Thanh Loan cũng ghét người trong ma đạo như chó ghét mèo. Chuyện này cũng xem như bình thường khi Thương Minh là một thương hội thuộc về chính đạo. Tuy vậy, việc cô và Đoàn Ngọc, một người không rõ thân phận thân mật với nhau thật khiến cô mờ mịt.
Cô chỉ biết rằng gã “Lâm Tam” này tuy chịu của mình một kiếm suýt chết, nhưng vẫn bỏ qua hận thù mà cứu mạng mình. Sự quan tâm này từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được nếm trải, bởi vậy Tống Thanh Loan bỏ qua tất cả ngăn trở, bỏ qua thân phận mờ mịt kia của Lâm Tam, coi hắn như một người bạn thân nhất của mình.
Tống Thanh Loan lại là một cô gái dám yêu dám hận, không như nhiều thục nữ khác ở Việt quốc. Cô biết thời gian không chờ đợi ai, nhân duyên đời người cũng như thế. Hôm nay gặp mặt, chưa biết chừng ngày mai đã phải chia xa. Vì vậy, để cho lòng không hối hận, thì bỏ qua một chút lễ nghĩa, thả mình vào tình cảm đã sao.
Vì thế nên Tống Thanh Loan không ngại bất kỳ ai đàm tiếu, cô dựa người vào vai Đoàn Ngọc., tận hưởng quãng thời gian quý giá ngắn ngủi này.
Đoàn Ngọc nói:
- Đáng thương? Trên đời vốn có rất nhiều người đáng thương. Đứa bé kia chưa hẳn đã là người đáng thương nhất. Chí ít, nó vẫn còn sống đến bây giờ.
Tống Thanh Loan vân vê đuôi tóc, hỏi:
- Đứa bé đó là ngươi?
- Hừm.
Đoàn Ngọc không trả lời, chỉ “hừm” một cái.
- Lâm Tam, nguyện vọng của ngươi là gì?
- Nguyện vọng của ta? Hiện tại, ta chỉ có một nguyện vọng là nắm trong tay quyền lực, sức mạnh, vì chỉ có như thế ta mới có thể tự bảo vệ được mình, đồng thời thực hiện những điều mà ta muốn.
Nghe Đoàn Ngọc nói thế, hai mắt Tống Thanh Loan chợt sáng lên, cô ngồi bật dậy nói:
- Hy vọng ngươi sẽ sớm thực hiện được nguyện vọng của mình!
Đoàn Ngọc cũng thầm suy ngẫm vì sự khác biệt giữa Tống Thanh Loan và Trần Tư Tư.
Trần Tư Tư tuy thích hắn nhưng không dám nói ra, cũng không dám có cử chỉ thân mật. Chỉ một lần duy nhất gọi hắn là “Đoàn lang”. Khi nghe Đoàn Ngọc nói về hoài bão đời mình, Trần Tư Tư mắng hắn là hạng người tham danh hám lợi.
Còn Tống Thanh Loan thì sao? Không những dám mặc kệ tất cả cho hắn ôm ấp, mà khi Đoàn Ngọc nói ra hoài bão, cô cũng ủng hộ hắn.
Đó là sự khác biệt giữa hai cô gái. Và là cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại thích Tống Thanh Loan mà không thích Trần Tư Tư.
…………………………………….
Trước bão tố triền miên chính là những tháng ngày yên lặng.
Bốn tháng trôi qua, cả ba đã đi tới được bậc thang thứ bốn ngàn tám trăm. Đỉnh núi đã ở rất gần, thậm chí họ còn thấy được bóng dáng Vô Thập Tam đang thấp thoáng trên đó.
Còn Lưu Tĩnh vẫn chưa thấy đâu.
Nhưng Đoàn Ngọc lại mơ hồ có cảm giác vào đúng khoảnh khắc quan trọng nhất thì y sẽ xuất hiện, và khiến mình trả giá nếu không phòng bị.
Đến khi đặt một chân tới bậc thang thứ bốn ngàn chín trăm, cả ba đã gặp phải bọn người cô gái áo đen thần bí, hay nói trắng ra là đệ tử Âm Ma Điện.
Bọn họ gồm tổng cộng bảy người, tu vi bất kỳ một ai cũng ngang bằng hoặc xấp xỉ với Tống Nghĩa. Bấy nhiêu cũng đủ giải thích vì sao chỉ một mình Âm Ma Điện mà lại có thể chống chọi với ngũ đại tông môn chính đạo tại Việt quốc.
Bọn người Âm Ma Điện hết nhìn Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan, rồi lại nhìn Đoàn Ngọc.
Tuy Đoàn Ngọc đeo mặt nạ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hoàn toàn khác hẳn với trước kia. Nhưng cô gái thần bí và sáu người còn lại đều cảm thấy một sự quen thuộc trên người hắn.
Đoàn Ngọc cũng cảm thấy hơi rùng mình trước những ánh mắt nhìn mình chằm chằm của bọn người này. Hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Tống Nghĩa hướng đám người cô gái thần bí cười nói:
- Liễu cô nương, không biết các vị có phải là…
Hóa ra cô gái thần bí kia họ Liễu. Chỉ nghe cô ta đáp:
- Đúng vậy. Chúng ta đang chuẩn bị trước khi gặp mặt Vô Thập Tam. Tên điên này là người khó đoán, chẳng biết có gây bất lợi gì với chúng ta không?
- Ồ, thì ra là vậy. Ba người bọn ta cũng vô cùng kiêng kỵ Vô Thập Tam. Chi bằng chúng ta cùng nhau lên đỉnh. Cả hai bên gộp lại tổng cộng mười tu sĩ Thai Tức áp súc mười lần. Thiết nghĩ Vô Thập Tam dù mạnh, cũng khó lòng địch lại số đông.
Tống Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Cô gái họ Liễu im lặng, truyền âm sang hỏi ý kiến những người phía sau lưng. Chỉ thấy những người này đồng thời gật đầu. Đoạn cô gái họ Liễu nói:
- Được thôi. Tống Nghĩa huynh và Tống Thanh Loan muội muội chúng ta đều quen mặt, chỉ không biết vị đạo hữu kia là ai? Nếu không nói ra danh phận thì chúng ta không tin tưởng được?
Đoàn Ngọc mới nghe liền biết đám người này đang muốn thăm dò thân phận của mình. Ở trong đầu hắn, Hắc Phong góp ý:
- Nói mình là một tán tu. Nếu bọn họ không bằng lòng thì ngươi cứ nói sẽ tách ra, tự mình tiến lên đỉnh Giới Mang Sơn.
Nghe vậy, Đoàn Ngọc lên tiếng:
- Liễu cô nương, tại hạ chỉ là một tán tu tại phía Bắc Việt quốc. Tại hạ họ Lâm tên Tam, nếu các vị không chứa chấp được tại hạ thì cũng không sao, tại hạ tự tin có thể một mình tiến lên đỉnh Giới Mang Sơn.
Nói đoạn hắn quay sang thăm dò sắc mặt Tống Nghĩa. Quả nhiên gã ta thoáng biểu lộ vẻ âm trầm, sau đó thốt:
- Lâm huynh đệ, không nên làm vậy.
Tống Nghĩa nói với đám cô gái họ Liễu:
- Vị Lâm huynh đệ đây bản lĩnh rất cao cường. Đã từng giao thủ với Lưu Tĩnh vốn đã tiến lên cảnh giới Tiên Thiên của Vũ Hóa Môn, thắng dễ Minh Nhân của Minh gia. Nếu không có huynh ấy đi cùng sẽ là tổn thất rất lớn.
- Hừm? Thắng dễ Minh Nhân? Chuyện này bọn ta cũng làm được.
Đám người Âm Ma Điện phía sau lưng cô gái họ Liễu đồng thời cười lớn. Chợt nghe cô ta nói:
- Được, nếu như Tống Nghĩa đã tin tưởng Lâm Tam đây đến vậy thì chúng ta có thể để hắn đi cùng. Có điều, phải do sáu vị sư đệ của ta giám sát hắn.
“Khốn kiếp, muốn tìm bí mật trên người ta thì cứ nói ra. Việc gì phải vờ vịt lắm chuyện thế chứ.”Thấy bọn Âm Ma Điện vòng vo hồi lâu, rốt cuộc cũng lộ ra mưu đồ, Đoàn Ngọc tức giận chửi thầm.
Tuy vậy hắn cũng không phản đối. Có Hắc Phong bảo vệ thì hắn còn phải sợ ai?
Mọi chuyện đã quyết định xong. Cả mười người đồng thời ở lại bậc thang thứ bốn ngàn chín trăm nghỉ ngơi một tháng, sau đó sẽ xuất phát tới đỉnh Giới Mang Sơn.
Theo hiệp định giữa hai bên bàn thảo, phía Minh Nhân trong vòng một năm sẽ phải đứng yên tại bậc thang thứ bốn ngàn, chừng nào bọn Đoàn Ngọc đã dời đi thì mới được tiếp tục tiến tới.
Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan và Đoàn Ngọc cố gắng bước lên bậc thang thứ bốn ngàn một trăm, vị trí cách xa hai người Minh Nhân, Hoàng Lỗ để đề phòng bọn họ đánh lén. Đâu vào đó, cả ba người bắt đầu ngồi xuống tĩnh tọa, dùng linh thạch đập nát, hút linh khí bên trong để phục hồi sức mạnh.
Bảy ngày sau, khi khí lực đã được phục hồi, cả ba lại tiếp tục lên đường. Những bậc thang trên cao càng đi lên càng nặng nề, khiến hai người Tống Thanh Loan và Tống Nghĩa mặt mày tái nhợt, dần trở nên yếu ớt, mất rất nhiều thời gian để tiến lên.
Chỉ riêng Đoàn Ngọc là ngoại lệ. Tu vi của hắn hiện giờ đã rất cao cường, vả lại áp lực lớn đến cỡ nào hắn cũng đã từng nếm trải qua khi còn ở dưới chân núi.
Tuy vậy, Đoàn Ngọc lại có một nỗi lo khác. Dường như sau mỗi bậc thang đi lên, từ Giới Mang Sơn lại vọng ra một câu nói mà chỉ mình hắn mới nghe được. Những câu nói này nếu tách ra thì rất vô nghĩa, nhưng nếu ghép chung vào thì như đang muốn diễn tả cho Đoàn Ngọc nghe một câu chuyện.
Câu chuyện về một ngọn núi tên Giới Mang Sơn, về Thần Long hội, về một cái gọi là Man Hoang đệ nhất thiếu niên…
Tất cả những câu nói này Đoàn Ngọc đều không bỏ qua bí mật lưu lại trong một tấm ngọc giản. Hắn chờ khi xong hết mọi việc thì sẽ đem những câu nói rời rạc này sâu chuỗi lại một lần, cốt tìm ra bí mật của nó.
Trong mấy ngày này, mỗi lần Tống Nghĩa luyện công, thì Tống Thanh Loan lại lén chạy đến đùa giỡn nói chuyện với Đoàn Ngọc. Thể hiện tình cảm của cả hai tuy chưa rõ ràng, nhưng hành động cử chỉ thậm chí đôi khi còn thân mật hơn cả một cặp tình nhân.
Đoàn Ngọc ngồi trầm tư, nhớ lại một lần quãng đường của hắn từ thôn Vĩnh Lạc đến bây giờ. Tất cả quả thật giống như một giấc mộng phù sinh, mỗi lần hắn mở mắt tỉnh dậy thì tất cả đều đổi khác.
Lần đầu tiên hắn mở mắt thì người dân thôn Vĩnh Lạc đã bị giết hại toàn bộ. Lão hòa thượng Vô Hoa cũng không nói không rằng mà đã rời xa, chỉ để lại cho hắn một mẩu giấy nhỏ dặn dò những điều cần thiết. Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc chợt thở dài, rút trong ngực ra một tấm lệnh bài bằng gỗ, trên lệnh bài có khắc hình một con sư tử bộ dáng uy mãnh đang giơ nanh múa vuốt.
“Về sau, nếu như ngươi gặp phải người của Bồ Đề Viện, thì cứ đưa tấm lệnh bài này ra, bọn họ sẽ không dám làm khó dễ ngươi”.
“Tính cách ngươi quá lương thiện. Lương thiện tuy không xấu nhưng lại khiến ngươi gặp nguy hiểm trong tu chân giới. Nhớ, thay đổi chứ đừng nên đánh mất bản tâm mình”.
“Đoàn Ngọc, quãng đường sau này là thuộc về ngươi. Ngươi phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Không ai có thể giúp được ngươi, mà cũng chỉ có ngươi mới là người có khả năng thay đổi số phận mình”.
Từng câu nói của Vô Hoa như vang vọng trong đầu óc hắn, khiến hắn không kìm chế nổi cảm xúc mà nước mắt trào ra.
Đúng lúc này, Tống Thanh Loan đã tới bên hắn, ngồi xuống kế bên, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Không có, chỉ là nhớ lại một số chuyện xưa thôi.
Đoàn Ngọc vộivã đưa tay lau nước mắt. Một người đàn ông đích thực thì không nên để phụ nữ nhìn thấy nước mắt của y. Đoàn Ngọc cũng thế, hắn không muốn hình tượng mạnh mẽ của mình trong lòng Tống Thanh Loan biến mất.
Tống Thanh Loan nghiêng đầu, cặp mắt loan sắc sảo mở to nhìn hắn:
- Có thể kể cho ta nghe được không?
Đoàn Ngọc mỉm cười:
- Đương nhiên có thể. Ngày xửa ngày xưa, tại một thôn làng có tên là Vĩnh Lạc…
Giọng nói của Đoàn Ngọc nhè nhẹ, êm đềm mà mềm mại như hòa tan vào trong gió. Gió đưa câu chuyện bay xa, vượt qua bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông mà trở về thực tại, đến một ngôi làng hoang vu ở phía bắc Việt quốc…
……………………………………….
- Cậu bé trong câu chuyện thật là đáng thương.
Tống Thanh Loan thở dài một hơi. Câu chuyện mà Đoàn Ngọc vừa kể thực sự đã làm cô cảm động.
Tống Thanh Loan tính tình tuy đanh đá, nhưng bản chất thì vốn lương thiện. Chỉ vì thuở nhỏ mẹ cô mất sớm, cha lại ham mê bế quan tu luyện mà không thèm quan tâm đến hai anh em cô. Vì thế tính tình Tống Thanh Loan trở nên cộc cằn, không biết nói lý lẽ, chỉ cần không thuận mắt là đánh người.
Nhưng thực chất ngoài thời gian tu luyện ra, cô lại đi khắp Việt quốc mà tìm những đứa trẻ dị tật bẩm sinh, mồ côi không cha không mẹ đem về nuôi dưỡng. Đó có lẽ cũng chính là cách Tống Thanh Loan giải phóng những nỗi niềm dồn nén bấy lâu trong lòng mình. Một phần tính cách tốt đẹp đã bị che dấu quá lâu.
Tống Thanh Loan cũng ghét người trong ma đạo như chó ghét mèo. Chuyện này cũng xem như bình thường khi Thương Minh là một thương hội thuộc về chính đạo. Tuy vậy, việc cô và Đoàn Ngọc, một người không rõ thân phận thân mật với nhau thật khiến cô mờ mịt.
Cô chỉ biết rằng gã “Lâm Tam” này tuy chịu của mình một kiếm suýt chết, nhưng vẫn bỏ qua hận thù mà cứu mạng mình. Sự quan tâm này từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được nếm trải, bởi vậy Tống Thanh Loan bỏ qua tất cả ngăn trở, bỏ qua thân phận mờ mịt kia của Lâm Tam, coi hắn như một người bạn thân nhất của mình.
Tống Thanh Loan lại là một cô gái dám yêu dám hận, không như nhiều thục nữ khác ở Việt quốc. Cô biết thời gian không chờ đợi ai, nhân duyên đời người cũng như thế. Hôm nay gặp mặt, chưa biết chừng ngày mai đã phải chia xa. Vì vậy, để cho lòng không hối hận, thì bỏ qua một chút lễ nghĩa, thả mình vào tình cảm đã sao.
Vì thế nên Tống Thanh Loan không ngại bất kỳ ai đàm tiếu, cô dựa người vào vai Đoàn Ngọc., tận hưởng quãng thời gian quý giá ngắn ngủi này.
Đoàn Ngọc nói:
- Đáng thương? Trên đời vốn có rất nhiều người đáng thương. Đứa bé kia chưa hẳn đã là người đáng thương nhất. Chí ít, nó vẫn còn sống đến bây giờ.
Tống Thanh Loan vân vê đuôi tóc, hỏi:
- Đứa bé đó là ngươi?
- Hừm.
Đoàn Ngọc không trả lời, chỉ “hừm” một cái.
- Lâm Tam, nguyện vọng của ngươi là gì?
- Nguyện vọng của ta? Hiện tại, ta chỉ có một nguyện vọng là nắm trong tay quyền lực, sức mạnh, vì chỉ có như thế ta mới có thể tự bảo vệ được mình, đồng thời thực hiện những điều mà ta muốn.
Nghe Đoàn Ngọc nói thế, hai mắt Tống Thanh Loan chợt sáng lên, cô ngồi bật dậy nói:
- Hy vọng ngươi sẽ sớm thực hiện được nguyện vọng của mình!
Đoàn Ngọc cũng thầm suy ngẫm vì sự khác biệt giữa Tống Thanh Loan và Trần Tư Tư.
Trần Tư Tư tuy thích hắn nhưng không dám nói ra, cũng không dám có cử chỉ thân mật. Chỉ một lần duy nhất gọi hắn là “Đoàn lang”. Khi nghe Đoàn Ngọc nói về hoài bão đời mình, Trần Tư Tư mắng hắn là hạng người tham danh hám lợi.
Còn Tống Thanh Loan thì sao? Không những dám mặc kệ tất cả cho hắn ôm ấp, mà khi Đoàn Ngọc nói ra hoài bão, cô cũng ủng hộ hắn.
Đó là sự khác biệt giữa hai cô gái. Và là cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại thích Tống Thanh Loan mà không thích Trần Tư Tư.
…………………………………….
Trước bão tố triền miên chính là những tháng ngày yên lặng.
Bốn tháng trôi qua, cả ba đã đi tới được bậc thang thứ bốn ngàn tám trăm. Đỉnh núi đã ở rất gần, thậm chí họ còn thấy được bóng dáng Vô Thập Tam đang thấp thoáng trên đó.
Còn Lưu Tĩnh vẫn chưa thấy đâu.
Nhưng Đoàn Ngọc lại mơ hồ có cảm giác vào đúng khoảnh khắc quan trọng nhất thì y sẽ xuất hiện, và khiến mình trả giá nếu không phòng bị.
Đến khi đặt một chân tới bậc thang thứ bốn ngàn chín trăm, cả ba đã gặp phải bọn người cô gái áo đen thần bí, hay nói trắng ra là đệ tử Âm Ma Điện.
Bọn họ gồm tổng cộng bảy người, tu vi bất kỳ một ai cũng ngang bằng hoặc xấp xỉ với Tống Nghĩa. Bấy nhiêu cũng đủ giải thích vì sao chỉ một mình Âm Ma Điện mà lại có thể chống chọi với ngũ đại tông môn chính đạo tại Việt quốc.
Bọn người Âm Ma Điện hết nhìn Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan, rồi lại nhìn Đoàn Ngọc.
Tuy Đoàn Ngọc đeo mặt nạ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hoàn toàn khác hẳn với trước kia. Nhưng cô gái thần bí và sáu người còn lại đều cảm thấy một sự quen thuộc trên người hắn.
Đoàn Ngọc cũng cảm thấy hơi rùng mình trước những ánh mắt nhìn mình chằm chằm của bọn người này. Hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Tống Nghĩa hướng đám người cô gái thần bí cười nói:
- Liễu cô nương, không biết các vị có phải là…
Hóa ra cô gái thần bí kia họ Liễu. Chỉ nghe cô ta đáp:
- Đúng vậy. Chúng ta đang chuẩn bị trước khi gặp mặt Vô Thập Tam. Tên điên này là người khó đoán, chẳng biết có gây bất lợi gì với chúng ta không?
- Ồ, thì ra là vậy. Ba người bọn ta cũng vô cùng kiêng kỵ Vô Thập Tam. Chi bằng chúng ta cùng nhau lên đỉnh. Cả hai bên gộp lại tổng cộng mười tu sĩ Thai Tức áp súc mười lần. Thiết nghĩ Vô Thập Tam dù mạnh, cũng khó lòng địch lại số đông.
Tống Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Cô gái họ Liễu im lặng, truyền âm sang hỏi ý kiến những người phía sau lưng. Chỉ thấy những người này đồng thời gật đầu. Đoạn cô gái họ Liễu nói:
- Được thôi. Tống Nghĩa huynh và Tống Thanh Loan muội muội chúng ta đều quen mặt, chỉ không biết vị đạo hữu kia là ai? Nếu không nói ra danh phận thì chúng ta không tin tưởng được?
Đoàn Ngọc mới nghe liền biết đám người này đang muốn thăm dò thân phận của mình. Ở trong đầu hắn, Hắc Phong góp ý:
- Nói mình là một tán tu. Nếu bọn họ không bằng lòng thì ngươi cứ nói sẽ tách ra, tự mình tiến lên đỉnh Giới Mang Sơn.
Nghe vậy, Đoàn Ngọc lên tiếng:
- Liễu cô nương, tại hạ chỉ là một tán tu tại phía Bắc Việt quốc. Tại hạ họ Lâm tên Tam, nếu các vị không chứa chấp được tại hạ thì cũng không sao, tại hạ tự tin có thể một mình tiến lên đỉnh Giới Mang Sơn.
Nói đoạn hắn quay sang thăm dò sắc mặt Tống Nghĩa. Quả nhiên gã ta thoáng biểu lộ vẻ âm trầm, sau đó thốt:
- Lâm huynh đệ, không nên làm vậy.
Tống Nghĩa nói với đám cô gái họ Liễu:
- Vị Lâm huynh đệ đây bản lĩnh rất cao cường. Đã từng giao thủ với Lưu Tĩnh vốn đã tiến lên cảnh giới Tiên Thiên của Vũ Hóa Môn, thắng dễ Minh Nhân của Minh gia. Nếu không có huynh ấy đi cùng sẽ là tổn thất rất lớn.
- Hừm? Thắng dễ Minh Nhân? Chuyện này bọn ta cũng làm được.
Đám người Âm Ma Điện phía sau lưng cô gái họ Liễu đồng thời cười lớn. Chợt nghe cô ta nói:
- Được, nếu như Tống Nghĩa đã tin tưởng Lâm Tam đây đến vậy thì chúng ta có thể để hắn đi cùng. Có điều, phải do sáu vị sư đệ của ta giám sát hắn.
“Khốn kiếp, muốn tìm bí mật trên người ta thì cứ nói ra. Việc gì phải vờ vịt lắm chuyện thế chứ.”Thấy bọn Âm Ma Điện vòng vo hồi lâu, rốt cuộc cũng lộ ra mưu đồ, Đoàn Ngọc tức giận chửi thầm.
Tuy vậy hắn cũng không phản đối. Có Hắc Phong bảo vệ thì hắn còn phải sợ ai?
Mọi chuyện đã quyết định xong. Cả mười người đồng thời ở lại bậc thang thứ bốn ngàn chín trăm nghỉ ngơi một tháng, sau đó sẽ xuất phát tới đỉnh Giới Mang Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.