Chương 66: Đồ ngốc
Lâm Quang Hi
27/09/2021
Thẩm
Tế Nhật đón Du Thiên Lâm, trước tiên đi ăn một bữa lẩu cay tê nóng hổi
rồi mới trở lại ngôi biệt thự trên đường Ngô Đồng. Chiếc xe vừa phóng
vào cổng quản gia đã chạy tới nghênh đón, trông hai người ngồi tại ghế
sau lo lắng: "Trưởng ty, em gái Thẩm tiên sinh đến đây, đang ngồi ở bên
trong."
Thẩm Tế Nhật đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, nghe vậy ngạc nhiên khựng lại: "Em gái cháu ạ?"
Du Thiên Lâm nhìn sang anh cũng chả hiểu gì: "Muội muội của huynh đến đây? Tại sao muội ấy lại tới chỗ này?"
Quản gia là một trong những người biết mối quan hệ của họ, ông mở cửa xe, đợi hai người bước xuống, trình bày: "Thẩm tiểu thư vừa đến đã nói muốn tìm Thẩm tiên sinh, chỉ bảo có việc quan trọng rồi không chịu đi."
Thẩm Tế Nhật và Du Thiên Lâm liếc nhau, Du Thiên Lâm đưa áo khoác vắt tạm trên cánh tay cho quản gia, nói với Thẩm Tế Nhật: "Vào xem thôi, có thể tìm tới tận đây thì chắc là có chuyện gì thật rồi."
Thẩm Tế Nhật đã có linh tính chẳng lành trong lòng, lúc bước lên bậc thang còn dừng chân, ngập ngừng phỏng đoán: "Chắc không phải..."
Du Thiên Lâm biết anh băn khoăn điều gì, cầm tay anh năn nắn tỏ ý trấn an: "Yên tâm, lần này đệ trở về chính là muốn tìm người nhà của huynh ngả bài, cho dù bị phát hiện sớm, cũng chả phải chuyện xấu."
Thẩm Tế Nhật nhìn hắn ưu tư khó bộc bạch hết, Du Thiên Lâm mỉm cười kéo anh bảo: "Vào thôi."
Tới lúc cửa chính mở ra, Thẩm Tế Nhật đã muốn rút tay về rồi. Hai người họ vừa vào cửa là trông thấy một cô gái trẻ ngồi trên sô pha sườn đông phòng khách, cô gái đó quay lưng về phía họ, để kiểu đầu học sinh tóc cắt ngang vai.
Vừa nhìn thấy bóng lưng ấy, Thẩm Tế Nhật liền khẳng định người đến đúng thực là Thẩm Kim Linh. Mà Thẩm Kim Linh nghe tiếng động cũng quay đầu lại, liếc mắt là thấy mặt anh.
Hai anh em ai cũng không lên tiếng trước, ngược lại Du Thiên Lâm tiến tới gần niềm nở: "Sao Kim Linh muội muội lại đến đây vậy?"
Hồi trước hắn từng ghé Thẩm gia thăm hỏi nhiều lần, còn từng ở lại ăn cơm, cho nên cũng chẳng xa lạ gì với Thẩm Kim Linh. Có điều Tam tiểu thư xưa nay luôn rất lễ phép ấy thế lại chả đứng dậy, cũng chả ngó ngàng bàn tay chìa ra của hắn, mà lấy một tấm ảnh từ trong cặp da nhỏ đặt lên bàn trà pha lê.
Du Thiên Lâm vừa trông thấy bức ảnh liền hiểu mục đích đến của cô, còn Thẩm Tế Nhật ở đằng sau hắn thì bắt đầu tái mét mặt mũi, đột nhiên nắm chặt ngón tay hắn.
Vẻ mặt Thẩm Kim Linh vẫn bình thản, không nhìn ra được cảm xúc gì. Cô bưng tách cà phê nhấp một ngụm, ngỏ thẳng: "Đại ca, muội muốn nói chuyện một mình với huynh."
Cô đề nghị Thẩm Tế Nhật, nhưng làm sao Thẩm Tế Nhật có thể mở miệng nổi trước sự việc kiểu này? Du Thiên Lâm quay người xua: "Dạ dày huynh khó chịu, huynh lên gác uống thuốc trước đi."
Thẩm Tế Nhật nom Du Thiên Lâm tính cất lời lại thôi, bây giờ còn quan tâm chuyện đau dạ dày không đâu? Du Thiên Lâm cho anh một ánh mắt an tâm, đẩy anh đi về cầu thang phía bên kia.
Thẩm Kim Linh chẳng hề ngăn cản, chờ sau khi Thẩm Tế Nhật lên tầng, Du Thiên Lâm ngồi xuống đối diện cô, sai quản gia pha một ấm trà thủy tiên đem ra.
Rồi hắn cầm bức ảnh trên bàn trà xem xét: "Phát hiện cái này ở đâu thế?"
Giọng điệu Thẩm Kim Linh thản nhiên như cũ: "Văn phòng của anh tôi."
"Chỉ một mình muội nhìn thấy thôi?" Du Thiên Lâm tiếp tục hỏi.
Thẩm Kim Linh quan sát hắn, điềm tĩnh ung dung: "So với thẩm vấn tôi, chẳng lẽ Du trưởng ty không nên giải thích trước một chút hay sao?"
Trước đây cô toàn gọi là "Du đại ca", hiện giờ lại sửa miệng Du Thiên Lâm cũng chả để bụng, cởi khuy măng-sét xắn tay áo sơ mi tới bắp tay, ngẩng đầu ngồi bắt chéo chân nhìn cô: "Khỏi cần giải thích, đúng như những gì muội thấy, huynh của muội và huynh đã ở bên nhau được hai năm."
Thẩm Kim Linh mất đi sự bình tĩnh dễ dàng kích động: "Hai năm?"
"Phải, sớm hơn Nhị ca của muội và mợ Tư." Du Thiên Lâm điềm nhiên kể.
Thẩm Kim Linh bật dậy, cơn giận run người cuối cùng cũng hiện hình ở giữa hai đầu mày: "Anh không phải không biết Đại ca của tôi là con trưởng, sau khi Nhị ca công khai cái việc kia mẹ tôi đặt tất cả hy vọng lên người Đại ca. Các anh như vậy, có từng nghĩ đến cảm thận của mẹ tôi hay không?"
Ý cười trong mắt Du Thiên Lâm cũng dần mất hẳn: "Thì sao? Rõ ràng tôi và Đại ca của cô yêu nhau trước, chỉ vì Nhị ca của cô làm mình làm mẩy lên trước, thì tôi và huynh ấy đáng kiếp phải chia tay hả?"
"Anh!" Thẩm Kim Linh rít qua kẽ răng một tiếng rồi chẳng đối đáp nổi nữa. Du Thiên Lâm đẩy tấm ảnh trở về trước mặt cô, tiếp tục đấu lý: "Hoặc là nói thế này đi, bác gái bên nhà là mẹ cô, Vân Thâm là anh trai cô. Để làm vừa ý mẹ, cô có thể không thèm đếm xỉa tới cảm nhận của anh trai ruột mình?"
"Ai nói tôi coi nhẹ cảm nhận của Đại ca? Nếu không quan tâm tôi đã chả đến đây một mình?" Thẩm Kim Linh nổi đóa.
Sau khi phát hiện bức ảnh, thoạt đầu thì nội tâm của cô rối loạn cực độ, suy cho cùng chuyện của Nhị ca và mẹ Tư mới xảy ra cách đây không lâu. Tuy là được giải quyết rồi, song cô nhận thấy mẹ cô vẫn khó vượt qua lắm, chỉ là chẳng thể hiện ngoài mặt mà thôi.
Lúc ăn cơm với mẹ hồi nãy, thì cô thất thần ngơ ngẩn, không ngừng ngẫm nghĩ nên làm thế nào trước việc này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chả có kết quả. Chỉ có thể tìm đến nhà Du Thiên Lâm, mẩm bụng nghe thử lời giải thích của hai người họ một chút.
Coi điệu bộ quý cô phát giận đỏ mặt tía tai của cô, Du Thiên Lâm cũng chẳng tính công kích làm sự việc rơi vào bế tắc, bèn hạ giọng: "Chắc hẳn muội hiểu rất rõ Vân Thâm không phải là một người ích kỷ. Tại chuyện Nhị ca của muội, huynh ấy từng muốn chia tay với huynh không chỉ một lần, đều là huynh không bằng lòng. Kim Linh muội muội, huynh ấy đã trả giá bao nhiêu vì cái gia đình đó muội chứng kiến tận mắt, từ khi bắt đầu tiếp quản việc buôn bán, huynh ấy có từng làm chuyện gì thực sự mưu tính cho riêng mình hay không?"
Du Thiên Lâm kể ra câu chữ ngắn ngủi, đã khiến Thẩm Kim Linh hoạt ngôn giỏi biện bác chả thốt lên lời.
Cô ngồi trở lại sô pha sa sút tinh thần, cúi đầu, liên tục quấn dây đeo kim loại của cặp da nhỏ quanh ngón tay. Từ góc độ của Du Thiên Lâm chỉ có thể nhìn tới tóc mai của cô bé, nhưng mà Du Thiên Lâm có thể đoán được cô bé nghĩ ngợi điều gì, ăn nói thẳng thắn: "Nếu muội lo lắng không thể thưa rõ với bác gái bên kia, huynh sẽ giải quyết việc này, huynh cũng sẽ không náo loạn khiến nhà cửa không yên như Nhị ca muội."
"Giải quyết thế nào? Cho dù anh có thể làm cho mẹ tôi chấp thuận, vậy còn gia đình anh thì sao?" Thẩm Kim Linh ngẩng phắt đầu trừng hắn.
Không thể không nói huyết thống thật sự là một thứ thần kỳ. Mặc dầu Thẩm Kim Linh kém Thẩm Tế Nhật mười tuổi, ngoại hình cũng chẳng quá giống nhau, song cái lườm này gây cảm giác y hệt. Thậm chí Du Thiên Lâm còn có thứ lỗi giác Thẩm Tế Nhật đang lườm hắn, không khỏi bật cười giảng giải: "Lần quay về Bắc Bình này huynh đã nói thật với cả nhà. Bên nhà của huynh đều không phản đối, chỉ đợi huynh dẫn huynh ấy về ra mắt thôi."
Thẩm Kim Linh giật mình: "Anh nói thật à?"
Du Thiên Lâm nhận chén nước trà quản gia mang đến nhấp một ngụm: "Những việc kiểu này sao có thể lừa được."
"Anh thuyết phục người nhà bằng cách nào?" Thẩm Kim Linh còn chưa tin hắn. Tuy rằng thanh niên như họ có thể hiểu thứ tình cảm này, nhưng cha mẹ - một lớp thế hệ ấy chung quy vẫn giữ tư tưởng truyền thống, làm sao có thể dễ dàng đồng ý.
"Gia đình của huynh không giống gia đình của muội, chả có thành phần gia đình phức tạp, cũng chả ôm tư duy bảo thủ như vậy." Du Thiên Lâm hiên ngang.
Thẩm Kim Linh lại bị chẹn họng, có điều không thể không thừa nhận hắn nói quá đúng, đành phải hỏi: "Ừm, huynh đã nghĩ xem thưa chuyện với mẹ muội như thế nào chưa?"
Du Thiên Lâm liếc thoáng qua quan sát cô bé, bỗng dưng nở nụ cười: "Kim Linh muội muội, đây là muội ủng hộ huynh và Đại ca muội yêu nhau à?"
Thẩm Kim Linh toan mở miệng phản bác, song nhìn dáng vẻ trầm tĩnh đầy tự tin của Du Thiên Lâm, lại chẳng biết có nên buông lời khó nghe châm chọc hắn hay không.
Nom cô bé do dự, Du Thiên Lâm tiếp tục gợi chuyện: "Sau khi tiếp xúc với muội vài lần thì huynh cảm thấy, so với Quan Lan, muội mới là giống Vân Thâm nhất, bất kể là tính cách hay là cử chỉ nhỏ nhặt." Du Thiên Lâm trưng một biểu cảm lườm người khác cho cô bé xem: "Vân Thâm thường xuyên trừng mắt với huynh như này nè, lúc nào không vui sẽ tỏ ra hơi nóng nảy. Nhưng ở trong gia đình và ngoài xã hội, huynh ấy chưa bao giờ cư xử kiểu thế với bất kì ai khác."
Thẩm Kim Linh nghe thấy thông tin nằm ngoài tầm hiểu biết của mình trong lời lẽ của hắn: "Huynh định chỉ bảo điều gì thì cứ nói thẳng."
Du Thiên Lâm phân tích: "Huynh chả muốn chỉ bảo gì cả, muội đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình. Nếu muội có thể thông cảm cho sự kiên định của huynh ấy, sẵn lòng cho hai người bọn huynh một cơ hội, thì huynh biết ơn muội. Nếu muội không tán thành, thì huynh cũng không thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chỉ khiến huynh ấy bị kẹt ở giữa đau khổ khó xử."
Thẩm Kim Linh nhìn chòng chọc Du Thiên Lâm chốc lát, một quãng rất lâu sau khi lời nói này kết thúc, mới từ từ thở ra.
Cô nói: "Cho Đại ca của muội xuống đây đi, muội muốn trò chuyện một mình với huynh ấy."
Thẩm Tế Nhật không trở về phòng, anh đứng đằng sau khúc quanh tầng trệt của cầu thang, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại kia của hai người.
Cho đến khi tiếng bước chân lên tầng của Du Thiên Lâm gần bên tai, anh mới khôi phục thần tình, nhìn Du Thiên Lâm bằng ánh mắt bối rối.
Du Thiên Lâm kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba, vừa đóng cánh cửa đã đè anh lên tường, khơi mào nụ hôn mạnh mẽ bất ngờ.
Anh chả từ chối, còn chủ động ôm chặt eo Du Thiên Lâm, lấp đầy tất cả khoảng trống giữa hai người.
Đầu óc anh mụ mị, nhưng mà có một suy nghĩ vô cùng rõ nét trong nó. Anh muốn ôm chặt người trước mắt này vào lòng mình, chẳng bao giờ... phải biệt ly nữa.
Sự chủ động của anh làm gia tăng sự lấn lướt của Du Thiên Lâm, mãi tới lúc đôi bên đều bị khêu gợi ý nghĩ không nên có mới không thể không ngừng lại.
Du Thiên Lâm nắm cằm anh, lướt lóng tay trên đôi môi sưng hồng hồng của anh, cười trêu: "Làm sao bây giờ, như thế này xuống nhà muội muội của huynh chả còn gì để nói rồi."
Thẩm Tế Nhật rũ mi, ngoại trừ lẫn hơi thở gấp, giọng nói hết sức từ tốn: "Việc đã đến bước đường này, nghĩ ngợi nữa cũng vô dụng."
Du Thiên Lâm kinh ngạc hỏi: "Mới rồi huynh còn đang do dự mà, sao tự dưng lại nghĩ thoáng vậy?"
Thẩm Tế Nhật nâng mắt nhìn hắn: "Những điều đệ nói ban nãy ấy huynh đều nghe thấy hết rồi."
Du Thiên Lâm gật đầu: "Sau đó thì?"
Thẩm Tế Nhật thổ lộ: "Đây không phải là chuyện đệ cần đối mặt một mình."
"Vì vậy nên?"
Thẩm Tế Nhật buông hắn ra, đi tới trước tấm gương phía sau cửa, chỉnh cổ áo bị hắn kéo lỏng vừa nãy thẳng thớm: "Chờ lát nữa trở về huynh sẽ bàn chuyện này với mẹ, để huynh thu xếp trước nhé."
Du Thiên Lâm ngắm anh trong gương, ý cười nơi khóe môi tựa như hoa hải đường tươi đẹp đua nở ngoài ô cửa: "Ừ."
Thẩm Tế Nhật xuống nhà, dẫn Thẩm Kim Linh vào ngôi đình ở một góc sân ngồi. Hai anh em ngồi mặt đối mặt, im lặng hồi lâu Thẩm Tế Nhật mới mở lời: "Mẹ còn chưa biết việc này chứ?"
Thẩm Kim Linh nói: "Mẹ mà biết rồi sẽ chẳng bình yên như thế."
Thẩm Tế Nhật mỉm cười: "Cũng phải."
"Đại ca." Thẩm Kim Linh nhìn về phía anh, ánh mắt có đôi phần lưỡng lự: "Huynh nghiêm túc thật ư?"
Vấn đề này để ở trước kia mà nói chắc chắn vô cùng khó khăn, huống hồ người hỏi còn là em gái ruột của anh. Nhưng sau khi lắng nghe cuộc đối thoại của Du Thiên Lâm và Thẩm Kim Linh, thì anh cảm thấy những mối bận tâm này chả quan trọng một tẹo nào. Anh thực sự không muốn vì làm vừa lòng người nhà mà ép buộc bản thân vứt bỏ Du Thiên Lâm nữa.
Anh nếm trải mùi vị để mất đệ ấy hai lần rồi, chẳng muốn nếm trải thêm lần thứ ba.
Anh trả lời Thẩm Kim Linh một cách bình tâm: "Là thật, huynh sẽ không rời xa đệ ấy."
Thẩm Kim Linh cúi đầu, dường như suy ngẫm điều gì đó. Thẩm Tế Nhật cũng chả dông dài, anh trông sang một góc bờ hồ đối diện. Hiện tại đang là tháng ba, đến chớm hè ao sen tươi tốt xinh xắn kia mới có thể trổ bông, cho nên giờ chỉ có mấy cái đuôi của đàn chép đỏ đang tung tăng.
Cá chép đỏ ấy là do anh và Du Thiên Lâm đi dạo phiên chợ tranh hoa điểu* lựa chọn, lựa ra một đàn Hồng Loan* vừa tầm để thưởng lãm. Khi giới thiệu đàn cá chép đỏ chủ tiệm còn kể riêng, giống cá chép này báo hỉ, bơi lội lúc nào cũng có đôi có cặp, tuổi thọ cũng cao, bởi vầy mới được đặt tên là Hồng Loan.
*Tranh hoa điểu ngư trùng (hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng) của Trung Quốc có nguồn gốc lâu đời. Văn nhân Trung Quốc thường gán cho từng loại hoa một đức tính, một ý nghĩa tượng trưng văn học nào đó, và các họa gia đã tiếp thu toàn bộ những quan niệm này. Hoa kết hợp với điểu, thảo trùng, cá, đá và các khí vật khác cũng tăng thêm thi ý cho tranh, tạo cho tranh có chủ đề mới. Thường đó là lời chúc nguyện cát tường.
*Sao Hồng Loan là ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, chủ về hôn phối việc cưới xin.
Sao Hồng Loan ở mệnh, chủ về thông minh, ôn hòa thanh tú, sớm bắt đầu hôn nhân.
Khi Hồng Loan, Thiên Hỉ gặp Thiên Diêu đồng cung, chủ về phong lưu, nếu như đúng lúc gặp tình yêu không hẹn mà gặp, thì chủ về hôn nhân, giúp sức kéo hoa đào của sao Thiên Diêu nghiêng lệch góc, có thể xác lập hôn nhân hanh thông.
Khi Hồng Loan, Thiên Hỉ xuất hiện ở cung vợ chồng thì phối ngẫu của người chủ là người đẹp đẽ, vui vẻ, lãng mạn đa tình; tình cảm vợ chồng cũng sâu sắc.
Nhớ về những chuyện anh và Du Thiên Lâm từng làm cùng nhau đó, là trong lòng không khỏi dấy lên tình ý ấm áp. Thời gian đệ ấy ở bên anh chẳng hề dài, song mỗi việc nhỏ bé đã trải qua đều khiến anh chả thể nào quên.
Anh chưa từng có tình cảm mãnh liệt với một người như vậy, ước nguyện ở bên nhau mãi mãi, từ khi tóc xanh cho đến lúc về già. Ngoại trừ cái chết, không bao giờ phải buông đôi tay ấy vì lo sợ nữa.
Anh chìm đắm trong dòng hồi ức, mãi tới khi có một bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh mới bừng tỉnh, ngó em gái mình.
Hình như chẳng nhìn ra được chút chần chờ nào trong cặp mắt có vài nét giống anh kia nữa. Anh nghe thấy Thẩm Kim Linh nói chắc đanh: "Thôi được, muội sẽ giúp huynh."
"Muội giúp huynh?" Thẩm Tế Nhật thiết nghĩ mình nghe lầm.
Thẩm Kim Linh trịnh trọng gật đầu: "Mặc dù Du đại ca hứa huynh ấy sẽ thưa chuyện với mẹ, nhưng dẫu sao huynh ấy cũng không biết rõ tính khí của mẹ. Vụ của Nhị ca mẹ đã bị ép phải bằng lòng rồi, nếu như mẹ phải cho phép thêm cả huynh cũng vậy, muội thấy quá ngợp."
Thẩm Tế Nhật an ủi cô bé: "Muội đừng lo, việc này để huynh tự giải quyết."
"Kỳ vọng của mẹ đối với huynh cao hơn Nhị ca, mẹ cũng biết bản tính huynh nhẹ dạ hơn Nhị ca. Nếu huynh mở miệng, mẹ nhất định sẽ ép huynh từ bỏ cho bằng được." Thẩm Kim Linh chỉ thẳng ra mấu chốt của vấn đề.
Thẩm Tế Nhật cương quyết: "Những gì muội nói huynh đều hiểu, nhưng lần này huynh sẽ không từ bỏ."
"Đại ca, thực ra điều mẹ quan tâm nhất vẫn là chuyện bế cháu đích tôn. Nếu huynh có thể có một đứa con thừa kế gia nghiệp, thì mẹ sẽ mở một mắt nhắm một mắt thôi." Thẩm Kim Linh trông anh thăm dò.
Anh chưa cần suy nghĩ đã gạt đi: "Huynh sẽ không làm việc này chỉ để mẹ đồng ý, như vậy không công bằng với Thiên Lâm, lại càng không công bằng với mẹ ruột của đứa bé."
Thẩm Kim Linh thở dài: "Thế thì thật là khó xử, Du đại ca có từng tâm sự với huynh cách thuyết phục người nhà của huynh ấy như nào không?"
Thẩm Tế Nhật nói: "Đệ ấy vừa tới Nghi Châu giữa trưa hôm nay, huynh còn chưa kịp hỏi."
"Vậy chúng ta vào nhà đi, hỏi thử xem huynh ấy định làm gì, bàn bạc thêm một tý rồi quyết định." Thẩm Kim Linh đứng dậy.
Thẩm Tế Nhật trông cô, suy đi tính lại giây lát vẫn cứ hỏi ra miệng: "Kim Linh, tại sao muội chấp nhận dễ dàng như vậy?"
Từ bé đến lớn, Thẩm Kim Linh bướng bỉnh chỉ có hơn chứ chẳng có kém Thẩm Quan Lan. Bởi vì là con gái duy nhất trong nhà, mợ Cả thương yêu cô bé chả thua hai cậu con trai một chút nào, nhưng cũng may chưa nuông chiều cô thành Đại tiểu thư thất thường tùy hứng, ngược lại vô cùng thấu hiểu lý lẽ.
Sau khi sự tình giữa Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh bị phát hiện bận trước, tuy là cô không trò chuyện với hai người họ một lần nào, nhưng cùng với tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, cô vẫn đứng về phía Thẩm Quan Lan.
Cô em gái này học hành chữ nghĩa nhiều, tư tưởng và chủ kiến đều vượt xa phụ nữ bình thường. Vì vậy mà anh chẳng thể hiểu nổi, làm thế nào chỉ qua một cuộc nói chuyện đơn giản này đã chấp nhận ngay rồi?
Thẩm Kim Linh ngồi lại ghế một lần nữa, nhìn anh trần tình: "Hồi nãy Du đại ca từng nhắc tới một việc, huynh ấy nói huynh đã vất vả lắm rồi. Thật ra muội hiểu cả, huynh đã từ bỏ rất nhiều thứ vì gia đình này, không thể muốn làm cái gì thì làm cái đấy như Nhị ca. Đó là lí do tại sao, muội vẫn luôn thương huynh hơn Nhị ca."
"Huynh không muốn kết hôn muội cũng có thể hiểu được, dù sao cưới một người mình không yêu về chả những bản thân bị giày vò, mà còn làm người kia dở dang cả đời. Song điều thực sự khiến muội suy nghĩ thông suốt chính là chuyện của Nhị ca. Tổng thể mà nói Nhị ca đấu tranh tới cùng vì người mình yêu, thoạt nhìn có vẻ bất hiếu, nhưng ngoại trừ không có con, huynh ấy và Từ Yến Thanh vẫn rất hiếu kính với mẹ đó thôi."
Thẩm Kim Linh nắm tay Thẩm Tế Nhật, cuối cùng cũng để lộ lúm đồng tiền đằm thắm nhu mì: "Cho nên Đại ca à, nếu huynh thật lòng, thì muội chắc chắn sẽ đứng về phe huynh. Con người Du đại ca giỏi giang không tệ, muội tin đến khi mẹ ngẫm nghĩ chín rồi cũng sẽ hiểu rõ, so với bồng đích tôn, hạnh phúc của con trai mình mới là quan trọng nhất."
Thẩm Tế Nhật đã chẳng biết mình còn có thể nói gì hơn. Anh kéo Thẩm Kim Linh vào lòng, ngước nhìn cảnh xuân khoe sắc đầy sân từ bờ vai của em gái, rốt cuộc vẫn chả nén nổi, khóe mắt ướt nhòe.
Thẩm Kim Linh tựa vào lòng anh, đang muốn cảm nhận tiếp cái ôm đã lâu không xuất hiện này, thì nghe thấy anh nói câu: "Cảm ơn" bằng chất giọng nhẹ tênh.
Thẩm Kim Linh mỉm cười, vùi mặt vào ngực anh, đáp lại bằng hai tiếng nhẹ nhàng không kém: "Đồ ngốc."
Bên cạnh cánh cửa cách đấy không xa, Du Thiên Lâm lẳng lặng coi một màn trong mái đình này, cũng nở nụ cười ý nhị.
Thẩm Tế Nhật đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, nghe vậy ngạc nhiên khựng lại: "Em gái cháu ạ?"
Du Thiên Lâm nhìn sang anh cũng chả hiểu gì: "Muội muội của huynh đến đây? Tại sao muội ấy lại tới chỗ này?"
Quản gia là một trong những người biết mối quan hệ của họ, ông mở cửa xe, đợi hai người bước xuống, trình bày: "Thẩm tiểu thư vừa đến đã nói muốn tìm Thẩm tiên sinh, chỉ bảo có việc quan trọng rồi không chịu đi."
Thẩm Tế Nhật và Du Thiên Lâm liếc nhau, Du Thiên Lâm đưa áo khoác vắt tạm trên cánh tay cho quản gia, nói với Thẩm Tế Nhật: "Vào xem thôi, có thể tìm tới tận đây thì chắc là có chuyện gì thật rồi."
Thẩm Tế Nhật đã có linh tính chẳng lành trong lòng, lúc bước lên bậc thang còn dừng chân, ngập ngừng phỏng đoán: "Chắc không phải..."
Du Thiên Lâm biết anh băn khoăn điều gì, cầm tay anh năn nắn tỏ ý trấn an: "Yên tâm, lần này đệ trở về chính là muốn tìm người nhà của huynh ngả bài, cho dù bị phát hiện sớm, cũng chả phải chuyện xấu."
Thẩm Tế Nhật nhìn hắn ưu tư khó bộc bạch hết, Du Thiên Lâm mỉm cười kéo anh bảo: "Vào thôi."
Tới lúc cửa chính mở ra, Thẩm Tế Nhật đã muốn rút tay về rồi. Hai người họ vừa vào cửa là trông thấy một cô gái trẻ ngồi trên sô pha sườn đông phòng khách, cô gái đó quay lưng về phía họ, để kiểu đầu học sinh tóc cắt ngang vai.
Vừa nhìn thấy bóng lưng ấy, Thẩm Tế Nhật liền khẳng định người đến đúng thực là Thẩm Kim Linh. Mà Thẩm Kim Linh nghe tiếng động cũng quay đầu lại, liếc mắt là thấy mặt anh.
Hai anh em ai cũng không lên tiếng trước, ngược lại Du Thiên Lâm tiến tới gần niềm nở: "Sao Kim Linh muội muội lại đến đây vậy?"
Hồi trước hắn từng ghé Thẩm gia thăm hỏi nhiều lần, còn từng ở lại ăn cơm, cho nên cũng chẳng xa lạ gì với Thẩm Kim Linh. Có điều Tam tiểu thư xưa nay luôn rất lễ phép ấy thế lại chả đứng dậy, cũng chả ngó ngàng bàn tay chìa ra của hắn, mà lấy một tấm ảnh từ trong cặp da nhỏ đặt lên bàn trà pha lê.
Du Thiên Lâm vừa trông thấy bức ảnh liền hiểu mục đích đến của cô, còn Thẩm Tế Nhật ở đằng sau hắn thì bắt đầu tái mét mặt mũi, đột nhiên nắm chặt ngón tay hắn.
Vẻ mặt Thẩm Kim Linh vẫn bình thản, không nhìn ra được cảm xúc gì. Cô bưng tách cà phê nhấp một ngụm, ngỏ thẳng: "Đại ca, muội muốn nói chuyện một mình với huynh."
Cô đề nghị Thẩm Tế Nhật, nhưng làm sao Thẩm Tế Nhật có thể mở miệng nổi trước sự việc kiểu này? Du Thiên Lâm quay người xua: "Dạ dày huynh khó chịu, huynh lên gác uống thuốc trước đi."
Thẩm Tế Nhật nom Du Thiên Lâm tính cất lời lại thôi, bây giờ còn quan tâm chuyện đau dạ dày không đâu? Du Thiên Lâm cho anh một ánh mắt an tâm, đẩy anh đi về cầu thang phía bên kia.
Thẩm Kim Linh chẳng hề ngăn cản, chờ sau khi Thẩm Tế Nhật lên tầng, Du Thiên Lâm ngồi xuống đối diện cô, sai quản gia pha một ấm trà thủy tiên đem ra.
Rồi hắn cầm bức ảnh trên bàn trà xem xét: "Phát hiện cái này ở đâu thế?"
Giọng điệu Thẩm Kim Linh thản nhiên như cũ: "Văn phòng của anh tôi."
"Chỉ một mình muội nhìn thấy thôi?" Du Thiên Lâm tiếp tục hỏi.
Thẩm Kim Linh quan sát hắn, điềm tĩnh ung dung: "So với thẩm vấn tôi, chẳng lẽ Du trưởng ty không nên giải thích trước một chút hay sao?"
Trước đây cô toàn gọi là "Du đại ca", hiện giờ lại sửa miệng Du Thiên Lâm cũng chả để bụng, cởi khuy măng-sét xắn tay áo sơ mi tới bắp tay, ngẩng đầu ngồi bắt chéo chân nhìn cô: "Khỏi cần giải thích, đúng như những gì muội thấy, huynh của muội và huynh đã ở bên nhau được hai năm."
Thẩm Kim Linh mất đi sự bình tĩnh dễ dàng kích động: "Hai năm?"
"Phải, sớm hơn Nhị ca của muội và mợ Tư." Du Thiên Lâm điềm nhiên kể.
Thẩm Kim Linh bật dậy, cơn giận run người cuối cùng cũng hiện hình ở giữa hai đầu mày: "Anh không phải không biết Đại ca của tôi là con trưởng, sau khi Nhị ca công khai cái việc kia mẹ tôi đặt tất cả hy vọng lên người Đại ca. Các anh như vậy, có từng nghĩ đến cảm thận của mẹ tôi hay không?"
Ý cười trong mắt Du Thiên Lâm cũng dần mất hẳn: "Thì sao? Rõ ràng tôi và Đại ca của cô yêu nhau trước, chỉ vì Nhị ca của cô làm mình làm mẩy lên trước, thì tôi và huynh ấy đáng kiếp phải chia tay hả?"
"Anh!" Thẩm Kim Linh rít qua kẽ răng một tiếng rồi chẳng đối đáp nổi nữa. Du Thiên Lâm đẩy tấm ảnh trở về trước mặt cô, tiếp tục đấu lý: "Hoặc là nói thế này đi, bác gái bên nhà là mẹ cô, Vân Thâm là anh trai cô. Để làm vừa ý mẹ, cô có thể không thèm đếm xỉa tới cảm nhận của anh trai ruột mình?"
"Ai nói tôi coi nhẹ cảm nhận của Đại ca? Nếu không quan tâm tôi đã chả đến đây một mình?" Thẩm Kim Linh nổi đóa.
Sau khi phát hiện bức ảnh, thoạt đầu thì nội tâm của cô rối loạn cực độ, suy cho cùng chuyện của Nhị ca và mẹ Tư mới xảy ra cách đây không lâu. Tuy là được giải quyết rồi, song cô nhận thấy mẹ cô vẫn khó vượt qua lắm, chỉ là chẳng thể hiện ngoài mặt mà thôi.
Lúc ăn cơm với mẹ hồi nãy, thì cô thất thần ngơ ngẩn, không ngừng ngẫm nghĩ nên làm thế nào trước việc này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chả có kết quả. Chỉ có thể tìm đến nhà Du Thiên Lâm, mẩm bụng nghe thử lời giải thích của hai người họ một chút.
Coi điệu bộ quý cô phát giận đỏ mặt tía tai của cô, Du Thiên Lâm cũng chẳng tính công kích làm sự việc rơi vào bế tắc, bèn hạ giọng: "Chắc hẳn muội hiểu rất rõ Vân Thâm không phải là một người ích kỷ. Tại chuyện Nhị ca của muội, huynh ấy từng muốn chia tay với huynh không chỉ một lần, đều là huynh không bằng lòng. Kim Linh muội muội, huynh ấy đã trả giá bao nhiêu vì cái gia đình đó muội chứng kiến tận mắt, từ khi bắt đầu tiếp quản việc buôn bán, huynh ấy có từng làm chuyện gì thực sự mưu tính cho riêng mình hay không?"
Du Thiên Lâm kể ra câu chữ ngắn ngủi, đã khiến Thẩm Kim Linh hoạt ngôn giỏi biện bác chả thốt lên lời.
Cô ngồi trở lại sô pha sa sút tinh thần, cúi đầu, liên tục quấn dây đeo kim loại của cặp da nhỏ quanh ngón tay. Từ góc độ của Du Thiên Lâm chỉ có thể nhìn tới tóc mai của cô bé, nhưng mà Du Thiên Lâm có thể đoán được cô bé nghĩ ngợi điều gì, ăn nói thẳng thắn: "Nếu muội lo lắng không thể thưa rõ với bác gái bên kia, huynh sẽ giải quyết việc này, huynh cũng sẽ không náo loạn khiến nhà cửa không yên như Nhị ca muội."
"Giải quyết thế nào? Cho dù anh có thể làm cho mẹ tôi chấp thuận, vậy còn gia đình anh thì sao?" Thẩm Kim Linh ngẩng phắt đầu trừng hắn.
Không thể không nói huyết thống thật sự là một thứ thần kỳ. Mặc dầu Thẩm Kim Linh kém Thẩm Tế Nhật mười tuổi, ngoại hình cũng chẳng quá giống nhau, song cái lườm này gây cảm giác y hệt. Thậm chí Du Thiên Lâm còn có thứ lỗi giác Thẩm Tế Nhật đang lườm hắn, không khỏi bật cười giảng giải: "Lần quay về Bắc Bình này huynh đã nói thật với cả nhà. Bên nhà của huynh đều không phản đối, chỉ đợi huynh dẫn huynh ấy về ra mắt thôi."
Thẩm Kim Linh giật mình: "Anh nói thật à?"
Du Thiên Lâm nhận chén nước trà quản gia mang đến nhấp một ngụm: "Những việc kiểu này sao có thể lừa được."
"Anh thuyết phục người nhà bằng cách nào?" Thẩm Kim Linh còn chưa tin hắn. Tuy rằng thanh niên như họ có thể hiểu thứ tình cảm này, nhưng cha mẹ - một lớp thế hệ ấy chung quy vẫn giữ tư tưởng truyền thống, làm sao có thể dễ dàng đồng ý.
"Gia đình của huynh không giống gia đình của muội, chả có thành phần gia đình phức tạp, cũng chả ôm tư duy bảo thủ như vậy." Du Thiên Lâm hiên ngang.
Thẩm Kim Linh lại bị chẹn họng, có điều không thể không thừa nhận hắn nói quá đúng, đành phải hỏi: "Ừm, huynh đã nghĩ xem thưa chuyện với mẹ muội như thế nào chưa?"
Du Thiên Lâm liếc thoáng qua quan sát cô bé, bỗng dưng nở nụ cười: "Kim Linh muội muội, đây là muội ủng hộ huynh và Đại ca muội yêu nhau à?"
Thẩm Kim Linh toan mở miệng phản bác, song nhìn dáng vẻ trầm tĩnh đầy tự tin của Du Thiên Lâm, lại chẳng biết có nên buông lời khó nghe châm chọc hắn hay không.
Nom cô bé do dự, Du Thiên Lâm tiếp tục gợi chuyện: "Sau khi tiếp xúc với muội vài lần thì huynh cảm thấy, so với Quan Lan, muội mới là giống Vân Thâm nhất, bất kể là tính cách hay là cử chỉ nhỏ nhặt." Du Thiên Lâm trưng một biểu cảm lườm người khác cho cô bé xem: "Vân Thâm thường xuyên trừng mắt với huynh như này nè, lúc nào không vui sẽ tỏ ra hơi nóng nảy. Nhưng ở trong gia đình và ngoài xã hội, huynh ấy chưa bao giờ cư xử kiểu thế với bất kì ai khác."
Thẩm Kim Linh nghe thấy thông tin nằm ngoài tầm hiểu biết của mình trong lời lẽ của hắn: "Huynh định chỉ bảo điều gì thì cứ nói thẳng."
Du Thiên Lâm phân tích: "Huynh chả muốn chỉ bảo gì cả, muội đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình. Nếu muội có thể thông cảm cho sự kiên định của huynh ấy, sẵn lòng cho hai người bọn huynh một cơ hội, thì huynh biết ơn muội. Nếu muội không tán thành, thì huynh cũng không thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chỉ khiến huynh ấy bị kẹt ở giữa đau khổ khó xử."
Thẩm Kim Linh nhìn chòng chọc Du Thiên Lâm chốc lát, một quãng rất lâu sau khi lời nói này kết thúc, mới từ từ thở ra.
Cô nói: "Cho Đại ca của muội xuống đây đi, muội muốn trò chuyện một mình với huynh ấy."
Thẩm Tế Nhật không trở về phòng, anh đứng đằng sau khúc quanh tầng trệt của cầu thang, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại kia của hai người.
Cho đến khi tiếng bước chân lên tầng của Du Thiên Lâm gần bên tai, anh mới khôi phục thần tình, nhìn Du Thiên Lâm bằng ánh mắt bối rối.
Du Thiên Lâm kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba, vừa đóng cánh cửa đã đè anh lên tường, khơi mào nụ hôn mạnh mẽ bất ngờ.
Anh chả từ chối, còn chủ động ôm chặt eo Du Thiên Lâm, lấp đầy tất cả khoảng trống giữa hai người.
Đầu óc anh mụ mị, nhưng mà có một suy nghĩ vô cùng rõ nét trong nó. Anh muốn ôm chặt người trước mắt này vào lòng mình, chẳng bao giờ... phải biệt ly nữa.
Sự chủ động của anh làm gia tăng sự lấn lướt của Du Thiên Lâm, mãi tới lúc đôi bên đều bị khêu gợi ý nghĩ không nên có mới không thể không ngừng lại.
Du Thiên Lâm nắm cằm anh, lướt lóng tay trên đôi môi sưng hồng hồng của anh, cười trêu: "Làm sao bây giờ, như thế này xuống nhà muội muội của huynh chả còn gì để nói rồi."
Thẩm Tế Nhật rũ mi, ngoại trừ lẫn hơi thở gấp, giọng nói hết sức từ tốn: "Việc đã đến bước đường này, nghĩ ngợi nữa cũng vô dụng."
Du Thiên Lâm kinh ngạc hỏi: "Mới rồi huynh còn đang do dự mà, sao tự dưng lại nghĩ thoáng vậy?"
Thẩm Tế Nhật nâng mắt nhìn hắn: "Những điều đệ nói ban nãy ấy huynh đều nghe thấy hết rồi."
Du Thiên Lâm gật đầu: "Sau đó thì?"
Thẩm Tế Nhật thổ lộ: "Đây không phải là chuyện đệ cần đối mặt một mình."
"Vì vậy nên?"
Thẩm Tế Nhật buông hắn ra, đi tới trước tấm gương phía sau cửa, chỉnh cổ áo bị hắn kéo lỏng vừa nãy thẳng thớm: "Chờ lát nữa trở về huynh sẽ bàn chuyện này với mẹ, để huynh thu xếp trước nhé."
Du Thiên Lâm ngắm anh trong gương, ý cười nơi khóe môi tựa như hoa hải đường tươi đẹp đua nở ngoài ô cửa: "Ừ."
Thẩm Tế Nhật xuống nhà, dẫn Thẩm Kim Linh vào ngôi đình ở một góc sân ngồi. Hai anh em ngồi mặt đối mặt, im lặng hồi lâu Thẩm Tế Nhật mới mở lời: "Mẹ còn chưa biết việc này chứ?"
Thẩm Kim Linh nói: "Mẹ mà biết rồi sẽ chẳng bình yên như thế."
Thẩm Tế Nhật mỉm cười: "Cũng phải."
"Đại ca." Thẩm Kim Linh nhìn về phía anh, ánh mắt có đôi phần lưỡng lự: "Huynh nghiêm túc thật ư?"
Vấn đề này để ở trước kia mà nói chắc chắn vô cùng khó khăn, huống hồ người hỏi còn là em gái ruột của anh. Nhưng sau khi lắng nghe cuộc đối thoại của Du Thiên Lâm và Thẩm Kim Linh, thì anh cảm thấy những mối bận tâm này chả quan trọng một tẹo nào. Anh thực sự không muốn vì làm vừa lòng người nhà mà ép buộc bản thân vứt bỏ Du Thiên Lâm nữa.
Anh nếm trải mùi vị để mất đệ ấy hai lần rồi, chẳng muốn nếm trải thêm lần thứ ba.
Anh trả lời Thẩm Kim Linh một cách bình tâm: "Là thật, huynh sẽ không rời xa đệ ấy."
Thẩm Kim Linh cúi đầu, dường như suy ngẫm điều gì đó. Thẩm Tế Nhật cũng chả dông dài, anh trông sang một góc bờ hồ đối diện. Hiện tại đang là tháng ba, đến chớm hè ao sen tươi tốt xinh xắn kia mới có thể trổ bông, cho nên giờ chỉ có mấy cái đuôi của đàn chép đỏ đang tung tăng.
Cá chép đỏ ấy là do anh và Du Thiên Lâm đi dạo phiên chợ tranh hoa điểu* lựa chọn, lựa ra một đàn Hồng Loan* vừa tầm để thưởng lãm. Khi giới thiệu đàn cá chép đỏ chủ tiệm còn kể riêng, giống cá chép này báo hỉ, bơi lội lúc nào cũng có đôi có cặp, tuổi thọ cũng cao, bởi vầy mới được đặt tên là Hồng Loan.
*Tranh hoa điểu ngư trùng (hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng) của Trung Quốc có nguồn gốc lâu đời. Văn nhân Trung Quốc thường gán cho từng loại hoa một đức tính, một ý nghĩa tượng trưng văn học nào đó, và các họa gia đã tiếp thu toàn bộ những quan niệm này. Hoa kết hợp với điểu, thảo trùng, cá, đá và các khí vật khác cũng tăng thêm thi ý cho tranh, tạo cho tranh có chủ đề mới. Thường đó là lời chúc nguyện cát tường.
*Sao Hồng Loan là ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, chủ về hôn phối việc cưới xin.
Sao Hồng Loan ở mệnh, chủ về thông minh, ôn hòa thanh tú, sớm bắt đầu hôn nhân.
Khi Hồng Loan, Thiên Hỉ gặp Thiên Diêu đồng cung, chủ về phong lưu, nếu như đúng lúc gặp tình yêu không hẹn mà gặp, thì chủ về hôn nhân, giúp sức kéo hoa đào của sao Thiên Diêu nghiêng lệch góc, có thể xác lập hôn nhân hanh thông.
Khi Hồng Loan, Thiên Hỉ xuất hiện ở cung vợ chồng thì phối ngẫu của người chủ là người đẹp đẽ, vui vẻ, lãng mạn đa tình; tình cảm vợ chồng cũng sâu sắc.
Nhớ về những chuyện anh và Du Thiên Lâm từng làm cùng nhau đó, là trong lòng không khỏi dấy lên tình ý ấm áp. Thời gian đệ ấy ở bên anh chẳng hề dài, song mỗi việc nhỏ bé đã trải qua đều khiến anh chả thể nào quên.
Anh chưa từng có tình cảm mãnh liệt với một người như vậy, ước nguyện ở bên nhau mãi mãi, từ khi tóc xanh cho đến lúc về già. Ngoại trừ cái chết, không bao giờ phải buông đôi tay ấy vì lo sợ nữa.
Anh chìm đắm trong dòng hồi ức, mãi tới khi có một bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh mới bừng tỉnh, ngó em gái mình.
Hình như chẳng nhìn ra được chút chần chờ nào trong cặp mắt có vài nét giống anh kia nữa. Anh nghe thấy Thẩm Kim Linh nói chắc đanh: "Thôi được, muội sẽ giúp huynh."
"Muội giúp huynh?" Thẩm Tế Nhật thiết nghĩ mình nghe lầm.
Thẩm Kim Linh trịnh trọng gật đầu: "Mặc dù Du đại ca hứa huynh ấy sẽ thưa chuyện với mẹ, nhưng dẫu sao huynh ấy cũng không biết rõ tính khí của mẹ. Vụ của Nhị ca mẹ đã bị ép phải bằng lòng rồi, nếu như mẹ phải cho phép thêm cả huynh cũng vậy, muội thấy quá ngợp."
Thẩm Tế Nhật an ủi cô bé: "Muội đừng lo, việc này để huynh tự giải quyết."
"Kỳ vọng của mẹ đối với huynh cao hơn Nhị ca, mẹ cũng biết bản tính huynh nhẹ dạ hơn Nhị ca. Nếu huynh mở miệng, mẹ nhất định sẽ ép huynh từ bỏ cho bằng được." Thẩm Kim Linh chỉ thẳng ra mấu chốt của vấn đề.
Thẩm Tế Nhật cương quyết: "Những gì muội nói huynh đều hiểu, nhưng lần này huynh sẽ không từ bỏ."
"Đại ca, thực ra điều mẹ quan tâm nhất vẫn là chuyện bế cháu đích tôn. Nếu huynh có thể có một đứa con thừa kế gia nghiệp, thì mẹ sẽ mở một mắt nhắm một mắt thôi." Thẩm Kim Linh trông anh thăm dò.
Anh chưa cần suy nghĩ đã gạt đi: "Huynh sẽ không làm việc này chỉ để mẹ đồng ý, như vậy không công bằng với Thiên Lâm, lại càng không công bằng với mẹ ruột của đứa bé."
Thẩm Kim Linh thở dài: "Thế thì thật là khó xử, Du đại ca có từng tâm sự với huynh cách thuyết phục người nhà của huynh ấy như nào không?"
Thẩm Tế Nhật nói: "Đệ ấy vừa tới Nghi Châu giữa trưa hôm nay, huynh còn chưa kịp hỏi."
"Vậy chúng ta vào nhà đi, hỏi thử xem huynh ấy định làm gì, bàn bạc thêm một tý rồi quyết định." Thẩm Kim Linh đứng dậy.
Thẩm Tế Nhật trông cô, suy đi tính lại giây lát vẫn cứ hỏi ra miệng: "Kim Linh, tại sao muội chấp nhận dễ dàng như vậy?"
Từ bé đến lớn, Thẩm Kim Linh bướng bỉnh chỉ có hơn chứ chẳng có kém Thẩm Quan Lan. Bởi vì là con gái duy nhất trong nhà, mợ Cả thương yêu cô bé chả thua hai cậu con trai một chút nào, nhưng cũng may chưa nuông chiều cô thành Đại tiểu thư thất thường tùy hứng, ngược lại vô cùng thấu hiểu lý lẽ.
Sau khi sự tình giữa Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh bị phát hiện bận trước, tuy là cô không trò chuyện với hai người họ một lần nào, nhưng cùng với tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, cô vẫn đứng về phía Thẩm Quan Lan.
Cô em gái này học hành chữ nghĩa nhiều, tư tưởng và chủ kiến đều vượt xa phụ nữ bình thường. Vì vậy mà anh chẳng thể hiểu nổi, làm thế nào chỉ qua một cuộc nói chuyện đơn giản này đã chấp nhận ngay rồi?
Thẩm Kim Linh ngồi lại ghế một lần nữa, nhìn anh trần tình: "Hồi nãy Du đại ca từng nhắc tới một việc, huynh ấy nói huynh đã vất vả lắm rồi. Thật ra muội hiểu cả, huynh đã từ bỏ rất nhiều thứ vì gia đình này, không thể muốn làm cái gì thì làm cái đấy như Nhị ca. Đó là lí do tại sao, muội vẫn luôn thương huynh hơn Nhị ca."
"Huynh không muốn kết hôn muội cũng có thể hiểu được, dù sao cưới một người mình không yêu về chả những bản thân bị giày vò, mà còn làm người kia dở dang cả đời. Song điều thực sự khiến muội suy nghĩ thông suốt chính là chuyện của Nhị ca. Tổng thể mà nói Nhị ca đấu tranh tới cùng vì người mình yêu, thoạt nhìn có vẻ bất hiếu, nhưng ngoại trừ không có con, huynh ấy và Từ Yến Thanh vẫn rất hiếu kính với mẹ đó thôi."
Thẩm Kim Linh nắm tay Thẩm Tế Nhật, cuối cùng cũng để lộ lúm đồng tiền đằm thắm nhu mì: "Cho nên Đại ca à, nếu huynh thật lòng, thì muội chắc chắn sẽ đứng về phe huynh. Con người Du đại ca giỏi giang không tệ, muội tin đến khi mẹ ngẫm nghĩ chín rồi cũng sẽ hiểu rõ, so với bồng đích tôn, hạnh phúc của con trai mình mới là quan trọng nhất."
Thẩm Tế Nhật đã chẳng biết mình còn có thể nói gì hơn. Anh kéo Thẩm Kim Linh vào lòng, ngước nhìn cảnh xuân khoe sắc đầy sân từ bờ vai của em gái, rốt cuộc vẫn chả nén nổi, khóe mắt ướt nhòe.
Thẩm Kim Linh tựa vào lòng anh, đang muốn cảm nhận tiếp cái ôm đã lâu không xuất hiện này, thì nghe thấy anh nói câu: "Cảm ơn" bằng chất giọng nhẹ tênh.
Thẩm Kim Linh mỉm cười, vùi mặt vào ngực anh, đáp lại bằng hai tiếng nhẹ nhàng không kém: "Đồ ngốc."
Bên cạnh cánh cửa cách đấy không xa, Du Thiên Lâm lẳng lặng coi một màn trong mái đình này, cũng nở nụ cười ý nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.