Chương 17: Vừa rồi đệ đã đồng ý sống cùng hắn
Lâm Quang Hi
26/09/2021
Buổi
đấu giá từ thiện cùng yến tiệc tối nay do Thương hội Nghi Châu tổ chức.
Ngoại trừ hội viên của thương hội, còn có vài vị khách nước ngoài và
quan chức chính quyền góp mặt. Bởi vậy địa điểm tổ chức được tuyển chọn
đặt trong Khách sạn Hồng Khánh tốt nhất Nghi Châu.
Tại đại sảnh đường chuyên phục vụ tiệc tùng ở lầu ba, hội trường được trang trí hoàn hảo bằng việc sử dụng trắng bạc và vàng kim loại làm màu sắc chủ đạo. Sân khấu dùng để trưng bày vật phẩm đem ra bán đấu giá. Tất cả khách khứa được sắp xếp ngồi ở các bàn tiệc cạnh đó thưởng thức cao lương mỹ vị cũng như tham gia đấu giá. Lần về bên cánh phía tây là lối vào sàn nhảy được bao xung quanh bởi những lẵng những giỏ hoa hồng tươi nguyên mới cắt, cung cấp nơi giải trí tiêu khiển cho các vị khách quý ưa thích khiêu vũ. Cánh phía đông còn lại là bàn bi-a và khu quầy bar.
Khách sạn Hồng Khánh này đối với Thẩm Tế Nhật mà nói chẳng lạ lẫm gì. Nhưng từ sau lần bộc phát sự kiện kia, trong anh nảy sinh chút mâu thuẫn với nơi này. Sau khi bố trí hội trường ổn thỏa thì anh không tới dù chỉ một lần, giao toàn bộ nhiệm vụ thị sát cho Diệp Kỳ.
Tuy nhiên thân là người phụ trách hầu hết việc tổ chức các hoạt động tối nay, anh bắt buộc phải có mặt đúng giờ. Nguyên buổi chiều gấp rút hoàn thành công việc giấy tờ, anh về phủ tắm táp chỉnh trang một lượt, đổi sang bộ Âu phục đen tuyền sang trọng, ngồi xe hơi đi đón Vương Hạo Tinh.
Dạ yến hôm nay yêu cầu người tháp tùng. Trần Chấn Tắc và anh với tư cách hội trưởng cùng hội phó của thương hội, sẽ dẫn theo bạn nhảy của mình khiêu vũ một điệu vào lúc mở màn yến tiệc. Anh đã báo trước chuyện này cho Vương Hạo Tinh. Vương Hạo Tinh sống ở Anh quốc lâu năm, đã hết sức quen thuộc lễ nghi xã giao của nước ngoài và khiêu vũ. Nhằm phối với trang phục của Thẩm Tế Nhật, cô đặc biệt chọn một chiếc đầm dạ hội đen ôm sát cúp ngực đính đá, quàng khăn choàng vai trắng mỏng, làm nổi bật đôi chân trắng hồng thon dài. Ngoại hình vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của cánh báo chí tòa soạn chen chúc vòng trong vòng ngoài quanh cổng vào.
Cô khoác tay Thẩm Tế Nhật, tươi cười điềm tĩnh mà vẫn đủ lễ phép, dáng đi tao nhã thanh cao cất bước vào hội trường.
Bên trong đã có không ít khách quý tới dự. Vừa thấy Thẩm Tế Nhật tiến vào, rất đông người xung quanh xúm đến hỏi thăm. Trong đó bao gồm vài người nổi trí tò mò, dò hỏi anh lai lịch của mỹ nữ đứng cạnh.
Mặc dù hôn sự của hai người họ chưa được quyết định, nhưng Thẩm Tế Nhật không giấu diếm thân phận của Vương Hạo Tinh, trịnh trọng giới thiệu cô với nhiều bạn bè.
Mọi người đều chúc phúc cho cặp đôi, lại nói chuyện phiếm trong chốc lát. Vương Hạo Tinh ứng đối khéo léo tự nhiên, lúc anh có công chuyện xã giao đều chủ động lui xuống. Cử chỉ nho nhỏ ấy làm cho đầu óc Thẩm Tế Nhật được thả lỏng, anh vô thức uống cạn vài ly rượu ngoại.
Buổi đấu giá khai mạc đúng bảy giờ tối. Ngọn đèn hội trường dịu nhẹ chuyển sang sáng rực. Đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình tối nay là Diệp Kỳ. Trước hết cô mời Hội trưởng Thương hội Trần Chấn Tắc lên sân khấu đọc diễn văn, để cảm tạ các Mạnh Thường quân* theo thứ tự trong danh sách đã quyên tặng vật phẩm cho buổi đấu giá vì mục đích từ thiện, tiếp theo bắt đầu giới thiệu thông tin về vật phẩm thứ nhất.
*Mạnh Thường quân: Tên thật là Điền Văn (田文), người nước Tề, làm tể tướng nước Tề thời Chiến quốc và là một trong Chiến Quốc tứ công tử. Ông là một người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách. Trong văn hóa Việt Nam hiện đại, người ta hay gọi một người hào phóng, sẵn sàng giúp đỡ về mặt vật chất là một "Mạnh Thường quân". (trích bài viết của Nam Văn hội quán)
Thẩm Tế Nhật ngồi ở bàn đầu tiên dưới sân khấu, cùng bàn còn có Trần Chấn Tắc và một vài ủy viên thương hội. Sau khi Diệp Kì đọc hết thông tin giới thiệu về vật phẩm, hô giá khởi điểm quy định, ánh mắt anh dường như lơ đãng chuyển hướng về phía lối vào đại sảnh. Lông mày hơi nhướn lên.
Chỗ ngồi của Du Thiên Lâm thuộc bốn bàn dành cho quân đội và chính quyền Nghi Châu. Những người khác đều có mặt, chỉ có vị trí thuộc về hắn và bạn nhảy là trống không. Thẩm Tế Nhật đang nghĩ ngợi chắc là thương thế của đệ ấy chưa lành hẳn nên đệ ấy từ chối tham dự, thì trông thấy cửa vào sảnh đường mở rộng. Một người lễ tân dẫn chỗ cho Du Thiên Lâm và bạn nhảy của hắn vào bàn tiệc.
Hô hấp của Thẩm Tế Nhật gần như ngừng trệ khi ngó đến kẻ sóng vai cùng Du Thiên Lâm, không tin nổi vào hai con mắt mình. Trần Chấn Tắc ngồi kế bên anh, nghe thấy tiếng động phía cửa chính cũng ngoái đầu xem, sắc mặt có phần đổi khác.
Du Thiên Lâm ăn bận một bộ Âu phục đỏ rượu, thả phanh khuy cài áo sơ mi đen từ cổ áo đến vòm ngực, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe khoắn bên trong. Hắn đổi nạng gỗ thành gậy ba-toong*. Người đi cùng đỡ hắn đến bàn ngồi xuống.
*Gậy ba-toong: Thế kỷ 19 (đặc biệt những năm 1850 -1920) ở châu Âu là thời kỳ hoàng kim của loại gậy này bởi người ta di chuyển chủ yếu bằng xe ngựa. Nó được chế tạo cho nhiều mục đích khác nhau phù hợp với từng chủ sở hữu: chứa cây vĩ cho nghệ sĩ, biến thành thước đo cho kiến trúc sư, chứa cọ vẽ cho họa sĩ, chứa dao phẫu thuật cho bác sĩ, gắn kính tiềm vọng cho nhiếp ảnh gia... thậm chí là giấu vũ khí. Tuy nhiên, khi ngành công nghiệp xe hơi dần trở nên phổ biến, gậy ba-toong chỉ còn được sử dụng như một phụ kiện thời trang biểu thị quyền lực và cho người già.
Trước khi bọn họ đến đã có bốn người trả giá vật phẩm thứ nhất. Nhưng sau khi họ bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Chẳng thiếu kẻ châu đầu ghé tai nhau, hoặc cười nhạo hoặc phỉ nhổ. Phần lớn biểu cảm trên khuôn mặt của đám đông giới thượng lưu trong hội trường đều cực kỳ đặc sắc.
Du Thiên Lâm vờ như không nghe thấy tiếng xì xào, ngoài mặt chào đáp lễ với Cục trưởng Cục Cảnh sát và vài vị cộng sự trong chính quyền ngồi cùng bàn. Đến khi cái kẻ đi theo mình ngồi ấm chỗ, hắn bèn mang gương mặt mỉm cười đánh mắt về đằng bàn chủ tịch, xem mỗi lời bàn ra tán vào, mỗi ánh mắt khác thường hướng về bản thân như một sự tán thưởng mà tiếp nhận.
"Thẩm đại ca, anh sao vậy ạ?" Sắc mặt Thẩm Tế Nhật trở nên rất khó coi, rõ rệt đến nỗi Vương Hạo Tinh cũng phải chú ý tới, liền nhỏ giọng hỏi han.
Thẩm Tế Nhật nhíu mày, không đáp lời cô, mà quay sang Trần Chấn Tắc ở một bên khác: "Bác Trần, bác xem..."
Tuy anh muốn nói lại thôi, nhưng chả cần nói rõ, Trần Chấn Tắc cũng biết anh định ám chỉ gì, khẽ thì thầm: "Quan sát kỹ hẵng bàn, dù sao cũng là Du trưởng ty dắt theo."
Trần Chấn Tắc đã đưa quan điểm như vậy. Thẩm Tế Nhật không tiện luận bàn thêm, chỉ có thể phóng tầm mắt về phía Du Thiên Lâm bên kia lần nữa. Cõi lòng nao nao cảm giác rèn sắt không thành thép*.
*Hận không thể rèn sắt thành thép: Thành ngữ chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Du Thiên Lâm chẳng phát hiện ra ánh nhìn của anh, chào hỏi hết một vòng mấy người ngồi cùng bàn thì không còn ngẩng đầu trông về phía bàn chủ tịch, mà cúi đầu trò chuyện với người bên cạnh. Chả biết bọn họ trao đổi tâm tình cái gì, mà người ngồi cạnh hắn luôn bật cười thành tiếng.
Cũng may là tiếng cười khúc khích kia không quá lớn, chưa đến mức quấy nhiễu việc tiến hành buổi đấu giá, nhưng vẫn rước lấy khá nhiều sự bất mãn từ số đông người trong đại sảnh. Chẳng qua e ngại thân phận Du Thiên Lâm, hơn nữa giờ đang trong buổi đấu giá từ thiện, cho nên không ai dám nói thẳng.
Khóe mắt Thẩm Tế Nhật bồn chồn liếc hết lần này tới lần khác. Mỗi khi dõi thấy dáng vẻ Du Thiên Lâm chủ động pha trò với kẻ đó, anh đều cảm thấy khẩn thiết phải giội một gáo nước lạnh cho Du Thiên Lâm tỉnh khỏi cơn mê. Trong lòng thầm nhủ vậy, mà vẫn không loại bỏ được chút phiền não vướng mắc, lại dốc cạn tiếp mấy ly vang đỏ. Vương Hạo Tinh ngồi sát đó gắp cho anh vài đũa thức ăn, anh chẳng buồn động đến. Thật vất vả chờ buổi đấu giá trôi qua quá nửa, nhác thấy Du Thiên Lâm đứng lên một mình, bước về phía nhà vệ sinh, anh đứng ngồi không yên, kiếm cớ đi vệ sinh vội đuổi theo.
Cách bài trí nhà vệ sinh thuộc sảnh đường tổ chức yến tiệc vô cùng sang trọng. Bầu không khí thoang thoảng mùi hoa quế thơm nồng ấm cúng. Các buồng đều được ngăn cách chứng tỏ sự chú trọng tính riêng tư trong thiết kế. Đúng lúc Thẩm Tế Nhật đặt chân vào, có người đi ra.
Người nọ cất tiếng chào hỏi anh. Lúc anh bước vào xem chừng không có ai khác. Du Thiên Lâm cởi bao tay, đang đứng trước bồn rửa tay sửa sang tóc tai.
Trông thấy anh lại gần, Du Thiên Lâm không ngừng tay chỉnh, mà cười khách khí với anh qua tấm gương, tiếp tục chú tâm vào việc vuốt vuốt mấy sợi tóc mái.
Thẩm Tế Nhật ngó qua một lượt mấy buồng vệ sinh để kiểm tra, xác định vắng mặt người ngoài mới đứng cạnh đệ đệ mình, hỏi: "Ai giới thiệu bạn nhảy cho đệ vậy?"
Du Thiên Lâm vừa rửa sạch tay, nghe vậy thuận miệng thắc mắc: "Sao thế huynh? Có vấn đề gì à?"
"Đệ mới đến, chắc hẳn chưa rõ một số chuyện. Lý Cảnh Thu này có lí lịch phức tạp, tiếng xấu đồn xa. Sau này đệ nên hạn chế giao thiệp với tên đó." Thẩm Tế Nhật lấy phong thái tiền bối mà dặn dò.
Anh nhiều lời vậy thuần túy là vì lo nghĩ cho thanh danh của Du Thiên Lâm. Dẫu sao đệ ấy một thân một mình ở đất Nghi Châu, nhỡ may bị cái loại người như Lý Cảnh Thu bám dính lấy, chỉ e về sau con đường chốn quan trường lại thêm chông gai. Thế nhưng Du Thiên Lâm lắng nghe xong không buồn cảm ơn anh, trái lại ngoảnh mặt qua đây, đăm chiêu ngắm anh.
Từ sau khi sự kiện kia phát sinh giữa hai người họ, Thẩm Tế Nhật vẫn luôn khó làm quen với ánh mắt Du Thiên Lâm. Cái nhìn này mang theo ý thăm dò quét khắp người anh, cứ như thể đang tìm kiếm từ anh một điều gì đó.
Dẫu rằng anh vốn không thẹn với mình, cũng bị ánh mắt như vậy quét cho toàn thân mất tự nhiên, tự dưng hơi chột dạ một cách khó hiểu, muốn rời khỏi đây.
Thấy anh xoay người định bỏ đi, Du Thiên Lâm tựa vào thành bồn rửa tay, cười khổ: "Việc đó thực sự khó đấy. Vừa rồi đệ đã đồng ý sống cùng hắn. Nếu ngay lập tức chia tay với hắn, chỉ sợ còn gặp nhiều phiền phức hơn."
Thẩm Tế Nhật đứng khựng lại. So với lúc chứng kiến tận mắt đệ đệ dẫn theo Lý Cảnh Thu vào hội trường thì lời nói này quả thực càng khiến cho anh sôi ruột sôi gan vì giận.
Du Thiên Lâm dứt câu liền nhìn chằm chằm hình bóng người mình yêu. Quả nhiên Thẩm Tế Nhật không nuốt trôi nổi cơn tức giận, quay phắt người lại, trợn mắt trừng trừng: "Đệ bảo muốn tìm bạn gái. Tên đó chính là "bạn gái" của đệ đấy hả?"
Du Thiên Lâm cúi đầu, ráng sức bày ra bộ dạng uất ức chán nản suy sụp tinh thần: "Vân Thâm ca, mấy ngày nay đệ thử tìm phụ nữ. Nhưng mà bản thân đệ đến hôn môi với họ còn rợn người, chứ đừng bàn đến chuyện giường chiếu."
"Cho nên đệ tìm cái thứ đàn ông này?" Thẩm Tế Nhật nào ngờ đệ đệ chẳng những không nghe lời khuyên bảo, mà còn buông thả vô độ tới giờ, nhất thời sôi máu tuôn ra một tràng: "Lý Cảnh Thu có tiếng hoang dâm phóng đãng. Đệ biết y bò lên giường bao nhiêu người rồi không? Y là đúng nghĩa của bốn chữ nam nữ đều ăn! Đệ dám chắc sống cùng hạng người như thế có thể chiếm được cảm tình của mọi người hả?"
"Đệ biết rất khó. Nhưng bây giờ đệ chỉ muốn tìm ngay một người thay thế được huynh." Du Thiên Lâm làm bộ thành thật.
Hắn lột trần khúc mắc giữa hai người. Cho nên ngọn lửa lòng thiêu đốt bùng bùng trong Thẩm Tế Nhật tức thì bị hai câu nói ngắn ngủi này vùi dập tắt lịm. Tay chân anh buốt lạnh.
Thấy ca ca của mình im bặt, Du Thiên Lâm thở hắt một hơi dài: "Vân Thâm ca, đệ cũng ước giống như huynh vậy, tự đập đầu đến hỏng để quên hết thảy. Chỉ là đệ tham khảo bác sĩ, xác suất cho ra kết quả này quá thấp. Ông ấy kiến nghị đệ không nên làm thế. Huynh nói cho đệ đi. Đệ phải làm gì đây mới quên được huynh?"
Tại đại sảnh đường chuyên phục vụ tiệc tùng ở lầu ba, hội trường được trang trí hoàn hảo bằng việc sử dụng trắng bạc và vàng kim loại làm màu sắc chủ đạo. Sân khấu dùng để trưng bày vật phẩm đem ra bán đấu giá. Tất cả khách khứa được sắp xếp ngồi ở các bàn tiệc cạnh đó thưởng thức cao lương mỹ vị cũng như tham gia đấu giá. Lần về bên cánh phía tây là lối vào sàn nhảy được bao xung quanh bởi những lẵng những giỏ hoa hồng tươi nguyên mới cắt, cung cấp nơi giải trí tiêu khiển cho các vị khách quý ưa thích khiêu vũ. Cánh phía đông còn lại là bàn bi-a và khu quầy bar.
Khách sạn Hồng Khánh này đối với Thẩm Tế Nhật mà nói chẳng lạ lẫm gì. Nhưng từ sau lần bộc phát sự kiện kia, trong anh nảy sinh chút mâu thuẫn với nơi này. Sau khi bố trí hội trường ổn thỏa thì anh không tới dù chỉ một lần, giao toàn bộ nhiệm vụ thị sát cho Diệp Kỳ.
Tuy nhiên thân là người phụ trách hầu hết việc tổ chức các hoạt động tối nay, anh bắt buộc phải có mặt đúng giờ. Nguyên buổi chiều gấp rút hoàn thành công việc giấy tờ, anh về phủ tắm táp chỉnh trang một lượt, đổi sang bộ Âu phục đen tuyền sang trọng, ngồi xe hơi đi đón Vương Hạo Tinh.
Dạ yến hôm nay yêu cầu người tháp tùng. Trần Chấn Tắc và anh với tư cách hội trưởng cùng hội phó của thương hội, sẽ dẫn theo bạn nhảy của mình khiêu vũ một điệu vào lúc mở màn yến tiệc. Anh đã báo trước chuyện này cho Vương Hạo Tinh. Vương Hạo Tinh sống ở Anh quốc lâu năm, đã hết sức quen thuộc lễ nghi xã giao của nước ngoài và khiêu vũ. Nhằm phối với trang phục của Thẩm Tế Nhật, cô đặc biệt chọn một chiếc đầm dạ hội đen ôm sát cúp ngực đính đá, quàng khăn choàng vai trắng mỏng, làm nổi bật đôi chân trắng hồng thon dài. Ngoại hình vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của cánh báo chí tòa soạn chen chúc vòng trong vòng ngoài quanh cổng vào.
Cô khoác tay Thẩm Tế Nhật, tươi cười điềm tĩnh mà vẫn đủ lễ phép, dáng đi tao nhã thanh cao cất bước vào hội trường.
Bên trong đã có không ít khách quý tới dự. Vừa thấy Thẩm Tế Nhật tiến vào, rất đông người xung quanh xúm đến hỏi thăm. Trong đó bao gồm vài người nổi trí tò mò, dò hỏi anh lai lịch của mỹ nữ đứng cạnh.
Mặc dù hôn sự của hai người họ chưa được quyết định, nhưng Thẩm Tế Nhật không giấu diếm thân phận của Vương Hạo Tinh, trịnh trọng giới thiệu cô với nhiều bạn bè.
Mọi người đều chúc phúc cho cặp đôi, lại nói chuyện phiếm trong chốc lát. Vương Hạo Tinh ứng đối khéo léo tự nhiên, lúc anh có công chuyện xã giao đều chủ động lui xuống. Cử chỉ nho nhỏ ấy làm cho đầu óc Thẩm Tế Nhật được thả lỏng, anh vô thức uống cạn vài ly rượu ngoại.
Buổi đấu giá khai mạc đúng bảy giờ tối. Ngọn đèn hội trường dịu nhẹ chuyển sang sáng rực. Đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình tối nay là Diệp Kỳ. Trước hết cô mời Hội trưởng Thương hội Trần Chấn Tắc lên sân khấu đọc diễn văn, để cảm tạ các Mạnh Thường quân* theo thứ tự trong danh sách đã quyên tặng vật phẩm cho buổi đấu giá vì mục đích từ thiện, tiếp theo bắt đầu giới thiệu thông tin về vật phẩm thứ nhất.
*Mạnh Thường quân: Tên thật là Điền Văn (田文), người nước Tề, làm tể tướng nước Tề thời Chiến quốc và là một trong Chiến Quốc tứ công tử. Ông là một người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách. Trong văn hóa Việt Nam hiện đại, người ta hay gọi một người hào phóng, sẵn sàng giúp đỡ về mặt vật chất là một "Mạnh Thường quân". (trích bài viết của Nam Văn hội quán)
Thẩm Tế Nhật ngồi ở bàn đầu tiên dưới sân khấu, cùng bàn còn có Trần Chấn Tắc và một vài ủy viên thương hội. Sau khi Diệp Kì đọc hết thông tin giới thiệu về vật phẩm, hô giá khởi điểm quy định, ánh mắt anh dường như lơ đãng chuyển hướng về phía lối vào đại sảnh. Lông mày hơi nhướn lên.
Chỗ ngồi của Du Thiên Lâm thuộc bốn bàn dành cho quân đội và chính quyền Nghi Châu. Những người khác đều có mặt, chỉ có vị trí thuộc về hắn và bạn nhảy là trống không. Thẩm Tế Nhật đang nghĩ ngợi chắc là thương thế của đệ ấy chưa lành hẳn nên đệ ấy từ chối tham dự, thì trông thấy cửa vào sảnh đường mở rộng. Một người lễ tân dẫn chỗ cho Du Thiên Lâm và bạn nhảy của hắn vào bàn tiệc.
Hô hấp của Thẩm Tế Nhật gần như ngừng trệ khi ngó đến kẻ sóng vai cùng Du Thiên Lâm, không tin nổi vào hai con mắt mình. Trần Chấn Tắc ngồi kế bên anh, nghe thấy tiếng động phía cửa chính cũng ngoái đầu xem, sắc mặt có phần đổi khác.
Du Thiên Lâm ăn bận một bộ Âu phục đỏ rượu, thả phanh khuy cài áo sơ mi đen từ cổ áo đến vòm ngực, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe khoắn bên trong. Hắn đổi nạng gỗ thành gậy ba-toong*. Người đi cùng đỡ hắn đến bàn ngồi xuống.
*Gậy ba-toong: Thế kỷ 19 (đặc biệt những năm 1850 -1920) ở châu Âu là thời kỳ hoàng kim của loại gậy này bởi người ta di chuyển chủ yếu bằng xe ngựa. Nó được chế tạo cho nhiều mục đích khác nhau phù hợp với từng chủ sở hữu: chứa cây vĩ cho nghệ sĩ, biến thành thước đo cho kiến trúc sư, chứa cọ vẽ cho họa sĩ, chứa dao phẫu thuật cho bác sĩ, gắn kính tiềm vọng cho nhiếp ảnh gia... thậm chí là giấu vũ khí. Tuy nhiên, khi ngành công nghiệp xe hơi dần trở nên phổ biến, gậy ba-toong chỉ còn được sử dụng như một phụ kiện thời trang biểu thị quyền lực và cho người già.
Trước khi bọn họ đến đã có bốn người trả giá vật phẩm thứ nhất. Nhưng sau khi họ bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Chẳng thiếu kẻ châu đầu ghé tai nhau, hoặc cười nhạo hoặc phỉ nhổ. Phần lớn biểu cảm trên khuôn mặt của đám đông giới thượng lưu trong hội trường đều cực kỳ đặc sắc.
Du Thiên Lâm vờ như không nghe thấy tiếng xì xào, ngoài mặt chào đáp lễ với Cục trưởng Cục Cảnh sát và vài vị cộng sự trong chính quyền ngồi cùng bàn. Đến khi cái kẻ đi theo mình ngồi ấm chỗ, hắn bèn mang gương mặt mỉm cười đánh mắt về đằng bàn chủ tịch, xem mỗi lời bàn ra tán vào, mỗi ánh mắt khác thường hướng về bản thân như một sự tán thưởng mà tiếp nhận.
"Thẩm đại ca, anh sao vậy ạ?" Sắc mặt Thẩm Tế Nhật trở nên rất khó coi, rõ rệt đến nỗi Vương Hạo Tinh cũng phải chú ý tới, liền nhỏ giọng hỏi han.
Thẩm Tế Nhật nhíu mày, không đáp lời cô, mà quay sang Trần Chấn Tắc ở một bên khác: "Bác Trần, bác xem..."
Tuy anh muốn nói lại thôi, nhưng chả cần nói rõ, Trần Chấn Tắc cũng biết anh định ám chỉ gì, khẽ thì thầm: "Quan sát kỹ hẵng bàn, dù sao cũng là Du trưởng ty dắt theo."
Trần Chấn Tắc đã đưa quan điểm như vậy. Thẩm Tế Nhật không tiện luận bàn thêm, chỉ có thể phóng tầm mắt về phía Du Thiên Lâm bên kia lần nữa. Cõi lòng nao nao cảm giác rèn sắt không thành thép*.
*Hận không thể rèn sắt thành thép: Thành ngữ chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Du Thiên Lâm chẳng phát hiện ra ánh nhìn của anh, chào hỏi hết một vòng mấy người ngồi cùng bàn thì không còn ngẩng đầu trông về phía bàn chủ tịch, mà cúi đầu trò chuyện với người bên cạnh. Chả biết bọn họ trao đổi tâm tình cái gì, mà người ngồi cạnh hắn luôn bật cười thành tiếng.
Cũng may là tiếng cười khúc khích kia không quá lớn, chưa đến mức quấy nhiễu việc tiến hành buổi đấu giá, nhưng vẫn rước lấy khá nhiều sự bất mãn từ số đông người trong đại sảnh. Chẳng qua e ngại thân phận Du Thiên Lâm, hơn nữa giờ đang trong buổi đấu giá từ thiện, cho nên không ai dám nói thẳng.
Khóe mắt Thẩm Tế Nhật bồn chồn liếc hết lần này tới lần khác. Mỗi khi dõi thấy dáng vẻ Du Thiên Lâm chủ động pha trò với kẻ đó, anh đều cảm thấy khẩn thiết phải giội một gáo nước lạnh cho Du Thiên Lâm tỉnh khỏi cơn mê. Trong lòng thầm nhủ vậy, mà vẫn không loại bỏ được chút phiền não vướng mắc, lại dốc cạn tiếp mấy ly vang đỏ. Vương Hạo Tinh ngồi sát đó gắp cho anh vài đũa thức ăn, anh chẳng buồn động đến. Thật vất vả chờ buổi đấu giá trôi qua quá nửa, nhác thấy Du Thiên Lâm đứng lên một mình, bước về phía nhà vệ sinh, anh đứng ngồi không yên, kiếm cớ đi vệ sinh vội đuổi theo.
Cách bài trí nhà vệ sinh thuộc sảnh đường tổ chức yến tiệc vô cùng sang trọng. Bầu không khí thoang thoảng mùi hoa quế thơm nồng ấm cúng. Các buồng đều được ngăn cách chứng tỏ sự chú trọng tính riêng tư trong thiết kế. Đúng lúc Thẩm Tế Nhật đặt chân vào, có người đi ra.
Người nọ cất tiếng chào hỏi anh. Lúc anh bước vào xem chừng không có ai khác. Du Thiên Lâm cởi bao tay, đang đứng trước bồn rửa tay sửa sang tóc tai.
Trông thấy anh lại gần, Du Thiên Lâm không ngừng tay chỉnh, mà cười khách khí với anh qua tấm gương, tiếp tục chú tâm vào việc vuốt vuốt mấy sợi tóc mái.
Thẩm Tế Nhật ngó qua một lượt mấy buồng vệ sinh để kiểm tra, xác định vắng mặt người ngoài mới đứng cạnh đệ đệ mình, hỏi: "Ai giới thiệu bạn nhảy cho đệ vậy?"
Du Thiên Lâm vừa rửa sạch tay, nghe vậy thuận miệng thắc mắc: "Sao thế huynh? Có vấn đề gì à?"
"Đệ mới đến, chắc hẳn chưa rõ một số chuyện. Lý Cảnh Thu này có lí lịch phức tạp, tiếng xấu đồn xa. Sau này đệ nên hạn chế giao thiệp với tên đó." Thẩm Tế Nhật lấy phong thái tiền bối mà dặn dò.
Anh nhiều lời vậy thuần túy là vì lo nghĩ cho thanh danh của Du Thiên Lâm. Dẫu sao đệ ấy một thân một mình ở đất Nghi Châu, nhỡ may bị cái loại người như Lý Cảnh Thu bám dính lấy, chỉ e về sau con đường chốn quan trường lại thêm chông gai. Thế nhưng Du Thiên Lâm lắng nghe xong không buồn cảm ơn anh, trái lại ngoảnh mặt qua đây, đăm chiêu ngắm anh.
Từ sau khi sự kiện kia phát sinh giữa hai người họ, Thẩm Tế Nhật vẫn luôn khó làm quen với ánh mắt Du Thiên Lâm. Cái nhìn này mang theo ý thăm dò quét khắp người anh, cứ như thể đang tìm kiếm từ anh một điều gì đó.
Dẫu rằng anh vốn không thẹn với mình, cũng bị ánh mắt như vậy quét cho toàn thân mất tự nhiên, tự dưng hơi chột dạ một cách khó hiểu, muốn rời khỏi đây.
Thấy anh xoay người định bỏ đi, Du Thiên Lâm tựa vào thành bồn rửa tay, cười khổ: "Việc đó thực sự khó đấy. Vừa rồi đệ đã đồng ý sống cùng hắn. Nếu ngay lập tức chia tay với hắn, chỉ sợ còn gặp nhiều phiền phức hơn."
Thẩm Tế Nhật đứng khựng lại. So với lúc chứng kiến tận mắt đệ đệ dẫn theo Lý Cảnh Thu vào hội trường thì lời nói này quả thực càng khiến cho anh sôi ruột sôi gan vì giận.
Du Thiên Lâm dứt câu liền nhìn chằm chằm hình bóng người mình yêu. Quả nhiên Thẩm Tế Nhật không nuốt trôi nổi cơn tức giận, quay phắt người lại, trợn mắt trừng trừng: "Đệ bảo muốn tìm bạn gái. Tên đó chính là "bạn gái" của đệ đấy hả?"
Du Thiên Lâm cúi đầu, ráng sức bày ra bộ dạng uất ức chán nản suy sụp tinh thần: "Vân Thâm ca, mấy ngày nay đệ thử tìm phụ nữ. Nhưng mà bản thân đệ đến hôn môi với họ còn rợn người, chứ đừng bàn đến chuyện giường chiếu."
"Cho nên đệ tìm cái thứ đàn ông này?" Thẩm Tế Nhật nào ngờ đệ đệ chẳng những không nghe lời khuyên bảo, mà còn buông thả vô độ tới giờ, nhất thời sôi máu tuôn ra một tràng: "Lý Cảnh Thu có tiếng hoang dâm phóng đãng. Đệ biết y bò lên giường bao nhiêu người rồi không? Y là đúng nghĩa của bốn chữ nam nữ đều ăn! Đệ dám chắc sống cùng hạng người như thế có thể chiếm được cảm tình của mọi người hả?"
"Đệ biết rất khó. Nhưng bây giờ đệ chỉ muốn tìm ngay một người thay thế được huynh." Du Thiên Lâm làm bộ thành thật.
Hắn lột trần khúc mắc giữa hai người. Cho nên ngọn lửa lòng thiêu đốt bùng bùng trong Thẩm Tế Nhật tức thì bị hai câu nói ngắn ngủi này vùi dập tắt lịm. Tay chân anh buốt lạnh.
Thấy ca ca của mình im bặt, Du Thiên Lâm thở hắt một hơi dài: "Vân Thâm ca, đệ cũng ước giống như huynh vậy, tự đập đầu đến hỏng để quên hết thảy. Chỉ là đệ tham khảo bác sĩ, xác suất cho ra kết quả này quá thấp. Ông ấy kiến nghị đệ không nên làm thế. Huynh nói cho đệ đi. Đệ phải làm gì đây mới quên được huynh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.