Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện
Chương 146: Báo hung tin (hạ)
Vuongminhthy
14/04/2021
Lúc này là hoàng hôn, chiếc bóng Nhạc Tam Nguyên ngả dài phía sau lưng chàng, phía trước từng luồng gió lạnh phả vào mặt. Tứ bề tuyết phủ một màu trắng xóa.
Nhạc Tam Nguyên vừa đi vừa nhủ bụng ước gì Cửu Dương vẫn còn thói quen thổi tiêu vào mỗi buổi chiều, tiếng tiêu vang vọng bốn phương tám hướng vừa hùng tráng vừa tỏa ra bá khí. Chàng sẽ lần theo tiếng tiêu mà đi, không phải lẩn quẩn trên ngọn núi to lớn với sương mù phủ kín quanh năm. Nhạc Tam Nguyên thở dài, hy vọng đi hướng này sẽ tìm ra nơi ở của các cống sinh.
Đồng Sơn còn có tên gọi khác là Hoành Đoạn Sơn, ranh giới phân chia hai tỉnh Tứ Xuyên, Thanh Hải, đi về hướng Tây là một vực thẳm sâu nghìn trượng, người ta xây một cây cầu dây bắt ngang để sang bên kia dãy núi, ở bên đó là khu tự trị Tây Tạng.
Nhạc Tam Nguyên đang sầu não nuột, lại thêm lúc này đang là mùa đông nên ngoài thiết sam tất cả những cành cây xung quanh chàng đều trơ xương, một khung cảnh tiêu điều càng khiến cho chàng cảm thấy buồn thê thảm.
Nhạc Tam Nguyên đi thêm hai dặm nữa, một dãy lều trắng hiện ra, chàng cả mừng cất bước chạy tới trước.
- Viện trưởng! - Nhạc Tam Nguyên gọi.
Cửu Dương đang cùng Nghị Chánh và Hiểu Lạc ở trong một căn lều, nghe tiếng gọi, Cửu Dương mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Tam Nguyên! – Cửu Dương gọi.
Nhạc Tam Nguyên chạy đến trước rèm, Cửu Dương vén rèm cho Nhạc Tam Nguyên vào. Hiểu Lạc nhào tới quàng cả hai tay ôm lấy thắt lưng Nhạc Tam Nguyên.
- Ngài mau đưa mọi người đi khỏi đây ngay lập tức!
Nhạc Tam Nguyên nói.
(còn tiếp)
Nhạc Tam Nguyên vừa đi vừa nhủ bụng ước gì Cửu Dương vẫn còn thói quen thổi tiêu vào mỗi buổi chiều, tiếng tiêu vang vọng bốn phương tám hướng vừa hùng tráng vừa tỏa ra bá khí. Chàng sẽ lần theo tiếng tiêu mà đi, không phải lẩn quẩn trên ngọn núi to lớn với sương mù phủ kín quanh năm. Nhạc Tam Nguyên thở dài, hy vọng đi hướng này sẽ tìm ra nơi ở của các cống sinh.
Đồng Sơn còn có tên gọi khác là Hoành Đoạn Sơn, ranh giới phân chia hai tỉnh Tứ Xuyên, Thanh Hải, đi về hướng Tây là một vực thẳm sâu nghìn trượng, người ta xây một cây cầu dây bắt ngang để sang bên kia dãy núi, ở bên đó là khu tự trị Tây Tạng.
Nhạc Tam Nguyên đang sầu não nuột, lại thêm lúc này đang là mùa đông nên ngoài thiết sam tất cả những cành cây xung quanh chàng đều trơ xương, một khung cảnh tiêu điều càng khiến cho chàng cảm thấy buồn thê thảm.
Nhạc Tam Nguyên đi thêm hai dặm nữa, một dãy lều trắng hiện ra, chàng cả mừng cất bước chạy tới trước.
- Viện trưởng! - Nhạc Tam Nguyên gọi.
Cửu Dương đang cùng Nghị Chánh và Hiểu Lạc ở trong một căn lều, nghe tiếng gọi, Cửu Dương mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Tam Nguyên! – Cửu Dương gọi.
Nhạc Tam Nguyên chạy đến trước rèm, Cửu Dương vén rèm cho Nhạc Tam Nguyên vào. Hiểu Lạc nhào tới quàng cả hai tay ôm lấy thắt lưng Nhạc Tam Nguyên.
- Ngài mau đưa mọi người đi khỏi đây ngay lập tức!
Nhạc Tam Nguyên nói.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.