Chương 16: Cưỡng hôn ảnh đế
Lục Manh Tinh
28/11/2019
Vòng tay thì ấm áp, chỉ có lớp vải của chiếc áo là lạnh lẽo. Nghê Hạ mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
"Uống nhiều quá à?", giọng nói hơi lạnh lùng, phảng phất có mùi rượu vang đỏ.
Nghê Hạ tóm lấy áo khoác của người đó, rồi chật vật ngẩng đầu lên.
"Hoắc... Hoắc Thiệu Hàng.", Nghê Hạ "ợ" một cái, "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Thiệu Hàng nâng cô dậy, nhưng Nghê Hạ gần như không thể đứng vững được nữa, nhào về phía trước nhân thể đẩy cả anh vào vách tường phía sau, "Anh đúng là... Hoắc Thiệu Hàng sao?"
Xem ra là say rồi, Hoắc Thiệu Hàng không biết phải làm sao, "Là tôi. Cũng giống em thôi, chỉ là ra hít thở không khí trong lành, không ngờ lại thấy em đang lảo đảo ở đây."
Nghê Hạ nghe thấy anh nói vậy thì khẽ cười, "Thế thì có phải đã chứng minh là, chúng ta rất có duyên không? Anh xem, hôm nay chúng ta ăn mặc giống nhau này, à... hơi hơi giống áo đôi đấy nhé."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô gái trong lòng. Vì say nên trên đôi má trắng nõn của cô hiện lên hai vầng mây ửng hồng, lúc này, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không ung dung điềm đạm như ngày thường, mà nhiều hơn cả là vẻ mị hoặc chỉ người phụ nữ trưởng thành mới có, diễm lệ vô cùng.
Anh như bị mê hoặc mà nhìn mất vài giây, nhưng sự phong độ vốn có nhắc anh phải tránh đi.
"Em say rồi, để tôi gọi trợ lý đưa em về."
"Về? Em không về.", Nghê Hạ nhíu mày, bàn tay tóm áo anh càng chặt hơn, "Vất vả lắm em mới tìm được anh, em không về, cũng không muốn về."
Lời nói mờ ám mà thẳng thắn, Hoắc Thiệu Hàng không biết là do cô say nên nói lung tung, hay là cô thật sự nghĩ thế, nếu không nhầm, thì cô vẫn luôn nói mình là fan của anh.
Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng không nói gì thì liều mạng kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Hoắc Thiệu Hàng, có phải anh quên em rồi không?... Anh nói cho em biết, có phải anh quên em rồi không?"
"Nghê Hạ..."
"Suỵt! Anh đừng nói.", Nghê Hạ chặn lời anh, bỗng nhiên mở to hai mắt, "Hình như mẹ em đến rồi, anh trốn với em đi, em không uống thuốc đâu..."
Hoắc Thiệu Hàng chỉ coi như cô đang nói linh tinh sau khi say, nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu trẻ con của cô, trái tim anh lại mềm nhũn một cách kỳ cục. Cô dựa vào lòng anh, mà dường như trong một khoảnh khắc, có một tiếng nói trong đầu anh bảo anh đừng buông tay...
Có lẽ, anh cũng say rồi.
"Được, chúng ta đi trốn, em ngoan nào.", Hoắc Thiệu Hàng cong môi, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa của cô lên.
"Ừm, em nghe anh, em lúc nào cũng nghe anh hết.", Nghê Hạ thỏa mãn nhìn anh, nhìn hàng mi dài của anh, nhìn đôi mắt hun hút, nhìn sống mũi cao thẳng của anh, nhìn cả... bờ môi anh nữa.
Là vì nghi hoặc, hay là do trái tim thúc giục? Nghê Hạ mơ hồ tiến lên theo sự chỉ dẫn của ý thức...
Xúc cảm thơm ngọt, mềm mại truyền đến bờ môi, Hoắc Thiệu Hàng không ngờ tới nên cũng không tránh kịp. Đến lúc anh phản ứng lại được thì cô gái trong lòng đã ngả đầu mê man rồi.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt, nhưng lại như lâu thật lâu.
Hoắc Thiệu Hàng nheo mắt nhìn Nghê Hạ ngoan ngoãn ngủ. Bề ngoài anh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thôi rung động, như một mặt biển, nhìn thì tưởng sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Người khơi mào không biết mình đã làm ra chuyện gì, đã trêu chọc ai, cứ thế nhắm mắt ngủ say như chết.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ bật cười, cố gắng bỏ qua chuyện mình bị một cô bé cưỡng hôn. Thật sự hôn! Ổn định cảm xúc xong, anh móc di động từ trong túi của cô ra, tìm được một dãy số trong nhật ký cuộc gọi.
"Anh Hoắc.", Cảnh Tố và cô bé trợ lý chạy lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi trợn mắt há miệng.
Vừa rồi Cảnh Tố nghe thấy tiếng Hoắc Thiệu Hàng trong điện thoại của Nghê Hạ thì chị đã vô cùng kinh ngạc rồi, mà giờ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đỡ lấy Nghê Hạ đang say không biết gì thì lại càng thoải mái.
"Cô ấy uống nhiều quá, đưa cô ấy về đi."
"À, được ạ.", Cảnh Tố cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đón Nghê Hạ từ tay Hoắc Thiệu Hàng, cô bé trợ lý đứng bên cạnh cũng tiến lên hỗ trợ.
"Khi nào về nhớ pha cho cô ấy chút đồ uống giải rượu, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu lắm đấy.", Hoắc Thiệu Hàng thong thả dặn dò, nói xong, anh đi xuống luôn.
Cảnh Tố và cô bé trợ lý nhìn nhau.
Trợ lý: Chị Cảnh Tố, từ lúc nào mà Nghê Hạ với anh ấy lại... thân thiết đến thế?
Cảnh Tố: Chị cũng không rõ nữa.
Trợ lý: Hai người này, có mờ ám.
Cảnh Tố: Luyên thuyên, bịt kín cái mồm vào, biết chưa!
Trợ lý: Không thành vấn đề!
Lúc Nghê Hạ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cô ngồi dậy, đầu còn hơi váng vất.
Ấy... Cô về nhà thế nào vậy? Cô nhớ tối hôm qua còn đang uống rượu, uống đến lúc mơ mơ màng màng. Thôi, chắc chắn là Cảnh Tố đến đón cô rồi.
Nghê Hạ xoa xoa huyệt thái dương. Đột nhiên, có một vài hình ảnh đứt quãng hiện ra trong đầu, cô khựng lại, sau đỏ cả mặt đỏ bừng.
Ở một góc hành lang tối om, cô ngã vào lòng Hoắc Thiệu Hàng, sau đó còn hôn anh nữa! Hình như cô còn nói rất nhiều điều, mà hình như Hoắc Thiệu Hàng cũng trả lời cô một cách cực kỳ dịu dàng...
Nghê Hạ nhìn trần nhà đến ngây ngốc. Sao hôm qua cô lại mơ như thế nhỉ? Nhưng mà phúc lợi như thế... cũng thích quá đi!
"Tỉnh rồi à?", Cảnh Tố mở cửa tiến vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng.
"Chị cũng ở đây à?"
"Đêm qua chị ngủ ở phòng khách, em say như thế, không ai chăm sóc sao được.", Cảnh Tố đưa cốc sữa cho cô, "Uống đi."
"Cảm ơn nhé.", Nghê Hạ nhấp một ngụm sữa, cảm giác thoải mái hơn nhiều, "Tối qua em say bí tỉ thật à?"
"Chị không ở đấy nên cũng không biết em uống nhiều cỡ nào, đến lúc nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng gọi đến đón em thì mới thấy em không còn biết gì nữa. Em cũng đúng là... không uống được mà không biết tránh đi à?"
"Chờ đã, từ từ.", Nghê Hạ kinh ngạc nhìn Cảnh Tố, "Chị nói gì cơ? Chị nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng á? Tại sao anh ấy lại gọi chị đến đón em?"
Cảnh Tố nhìn cô với vẻ ranh mãnh, "Lại còn hỏi chị! Hôm qua hai người làm gì ở hành lang? Tối om om... Chị còn chưa tra hỏi em thì thôi đấy."
Đầu Nghê Hạ ong một tiếng, cảnh trong mơ hình như lại một lần nữa hiện ra. Không, không thể nào? Không phải mơ ư?
"Cảnh Tố, chị có chắc là hôm qua em ở cạnh Hoắc Thiệu Hàng không, chỉ hai người bọn em?", Nghê Hạ nhìn chằm chằm Cảnh Tố khiến chị hơi hoảng sợ.
"Chị lừa em làm gì, lúc chị đến đón em thì thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đứng ở hành lang mà, với cả, em còn ngả vào lòng anh ấy nữa..."
Xong rồi.
Nghê Hạ sững sờ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó không phải là mơ, đúng là cô đã làm một chuyện cực kỳ dọa người.
Cô! Cưỡng! Hôn! Hoắc! Thiệu! Hàng!
Trong suốt một tuần liền, Nghê Hạ luôn trong trạng thái thấp thỏm, bất an. Cũng may cô với Hoắc Thiệu Hàng người trời nam kẻ đất bắc, không phải ngày ngày gặp nhau như hồi còn đóng phim, bằng không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Hôm nay là ngày thử vai cho Đế Hoàng Huyết. Nghê Hạ sửa soạn xong thì Cảnh Tố đến đón cô đi.
Địa điểm thử vai không xa, ở ngay studio của công ty giải trí Ni Ban, Nghê Hạ vừa nghe Cảnh Tố kể cốt truyện Đế Hoàng Huyết vừa ăn sáng.
Ở một nơi khác, trong văn phòng của công ty giải trí Ni Ban.
"Quay xong Mê Thành rồi còn có kế hoạch nào khác không?", Phạm Khuê Ân bắt chéo chân, ung dung hỏi người ở phía đối diện.
Hoắc Thiệu Hàng dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, "Công ty còn nhiều việc phải làm lắm, bên tôi còn một bộ phim truyền hình nữa đang trong giai đoạn chuẩn bị."
"Haiz, ông bận rộn quá đấy, bảo ông đến làm nam chính cho Đế Hoàng Huyết của tôi mà không chịu.", Phạm Khuê Ân bất mãn nói.
Hoắc Thiệu Hàng cong môi, "Đúng vào lúc bận rộn, ai bảo ông không báo sớm."
"Được, được, được, tại tôi, tại tôi.", Phạm Khuê Ân hết cách.
"Hiện giờ đã quyết định nam chính là Trâu Phương Diệc rồi, chẳng phải là cũng không tồi sao?", Hoắc Thiệu Hàng điềm đạm nói, "Chưa chọn được nữ chính à?"
Phạm Khuê Ân duỗi thắt lưng, "Cũng không hẳn. Nam chính còn dễ chọn, chứ nữ chính là hình tượng ung dung, điềm tĩnh, lại khí phách ngút trời, không dễ diễn tẹo nào, thế nên phải chọn cẩn thận, dù sao thì đây cũng là phim lấy nữ chính làm trung tâm mà."
"Ừ."
"Phải rồi, lát nữa thử vai đấy, hay là ông xem rồi cho ý kiến đi?"
"Ông là đạo diễn, tự xem chẳng phải tốt hơn hay sao?"
"Ông cũng là diễn viên gạo cội, nhiều kinh nghiệm, đi đi, coi như đền bù cho việc ông từ chối làm nam chính của tôi."
"..."
Lúc Nghê Hạ bước vào phòng thử vai thì đã có bốn người ngồi ở trong rồi. Cô liếc mắt nhìn một vòng, có ba gương mặt quen thuộc.
Lưu Mẫn Mẫn, tiểu hoa đán mới, năm trước diễn một bộ phim thần tượng đề tài thanh xuân khá thành công, khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, chắc cũng ngang bằng cô.
Kim Hiểu, từng diễn rất nhiều phim truyền hình, khán giả đã quen mặt, nhưng vẫn không thật sự nổi tiếng.
Một người khác... Nghê Hạ vừa liếc đến thì lập tức thu ánh mắt lại. Dương Văn, đối thủ một mất một còn của Hạ Dĩ San, đợt trước mới quay xong Mân Phi truyện, sau khi tuyên truyền thì rất có khả năng sẽ thành một hiện tượng mới.
Nghê Hạ đồng thời đánh giá mấy người đó, họ cũng đang đánh giá Nghê Hạ. Nhìn thấy đối thủ cạnh tranh cuối cùng có gương mặt quá xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Ngoại trừ Dương Văn và cô bé không biết tên kia, hai người khác cũng chỉ dừng lại ở việc biết tên Nghê Hạ, tuy có ý thù địch, nhưng không để lộ ra bên ngoài, thế nên vẫn gật đầu coi như chào hỏi.
Nghê Hạ ngồi xuống ghế, cô bé không biết tên kia nhỏ giọng chào cô, "Em chào chị, em tên là Đường Kỳ, ừm... là người mới, mong chị chỉ giáo nhiều ạ."
Nghê Hạ lịch sự mỉm cười với cô bé, "Chào em, chị tên là Nghê Hạ."
"Vâng, em biết, chị trông còn xinh hơn cả trên tivi, em xem phim chị đóng rồi.", Đường Kỳ nói chuyện với vẻ rất hứng thú.
Nghê Hạ biết cô bé nói đến những phim thần tượng mà Hạ Dĩ San đóng trước đây, thế nên chỉ cười chứ không đáp.
"Phải rồi, lúc thử vai, đạo diễn có nghiêm khắc không nhỉ? Lần đầu tiên em đến thử vai, thế nên hơi căng thẳng."
Nghê Hạ nhìn cô bé với vẻ bất ngờ, "Em tốt nghiệp chưa?"
"Chưa ạ, em mới năm hai."
Nghê Hạ còn chưa nói gì thì Dương Văn đột nhiên cười, "Năm hai à, xem ra là có quan hệ rồi, chưa từng đóng phim mà có thể được gọi đến thử vai chính, cô bé, lợi hại đấy."
Đường Kỳ bị nói như vậy thì mặt mày đỏ au, suy cho cùng thì vẫn chỉ là một cô bé chưa va chạm xã hội, nghe phải lời nói như thế ắt sẽ không chịu nổi, "Em, không, không có quan hệ gì hết, là thầy giáo em đề cử..."
"Thì thế còn gì, tôi đâu có nói sai.", Dương Văn nhún vai, hai cô gái khác cũng nhỏ giọng cười.
Đường Kỳ càng không biết nên nói gì.
Nghê Hạ hờ hững liếc Dương Văn một cái, "Được người khác đề cử nghĩa là có quan hệ à? Thế tức là cô Dương cũng có quan hệ gì đó đúng không?"
"Cô nói lung tung cái gì đấy, tôi tự giành được đấy nhé.", Dương Văn cất giọng the thé.
"Mà có quan hệ thì có gì xấu hổ chứ?", Nghê Hạ cười khẩy, "Có quan hệ thì bớt phải đi nhiều đường vòng, có thể nhận được càng nhiều vai diễn tốt hơn, càng có nhiều cơ hội phô ra tài năng hơn. Người không có quan hệ mới là thảm hại, không biết sẽ phải dựa vào thủ đoạn gì mà một bước đi lên nữa, cô nói xem, cô Dương?"
Lời nói của Nghê Hạ thâm sâu vô cùng, Dương Văn ngay lập tức biến sắc. Cô ta có thể đến được đây hôm nay là nhờ một đêm cùng với phó đạo diễn của bộ phim, cho nên Nghê Hạ nói thế chẳng khác nào như đang vả vào mặt cô ta vậy!
"Uống nhiều quá à?", giọng nói hơi lạnh lùng, phảng phất có mùi rượu vang đỏ.
Nghê Hạ tóm lấy áo khoác của người đó, rồi chật vật ngẩng đầu lên.
"Hoắc... Hoắc Thiệu Hàng.", Nghê Hạ "ợ" một cái, "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Thiệu Hàng nâng cô dậy, nhưng Nghê Hạ gần như không thể đứng vững được nữa, nhào về phía trước nhân thể đẩy cả anh vào vách tường phía sau, "Anh đúng là... Hoắc Thiệu Hàng sao?"
Xem ra là say rồi, Hoắc Thiệu Hàng không biết phải làm sao, "Là tôi. Cũng giống em thôi, chỉ là ra hít thở không khí trong lành, không ngờ lại thấy em đang lảo đảo ở đây."
Nghê Hạ nghe thấy anh nói vậy thì khẽ cười, "Thế thì có phải đã chứng minh là, chúng ta rất có duyên không? Anh xem, hôm nay chúng ta ăn mặc giống nhau này, à... hơi hơi giống áo đôi đấy nhé."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô gái trong lòng. Vì say nên trên đôi má trắng nõn của cô hiện lên hai vầng mây ửng hồng, lúc này, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không ung dung điềm đạm như ngày thường, mà nhiều hơn cả là vẻ mị hoặc chỉ người phụ nữ trưởng thành mới có, diễm lệ vô cùng.
Anh như bị mê hoặc mà nhìn mất vài giây, nhưng sự phong độ vốn có nhắc anh phải tránh đi.
"Em say rồi, để tôi gọi trợ lý đưa em về."
"Về? Em không về.", Nghê Hạ nhíu mày, bàn tay tóm áo anh càng chặt hơn, "Vất vả lắm em mới tìm được anh, em không về, cũng không muốn về."
Lời nói mờ ám mà thẳng thắn, Hoắc Thiệu Hàng không biết là do cô say nên nói lung tung, hay là cô thật sự nghĩ thế, nếu không nhầm, thì cô vẫn luôn nói mình là fan của anh.
Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng không nói gì thì liều mạng kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Hoắc Thiệu Hàng, có phải anh quên em rồi không?... Anh nói cho em biết, có phải anh quên em rồi không?"
"Nghê Hạ..."
"Suỵt! Anh đừng nói.", Nghê Hạ chặn lời anh, bỗng nhiên mở to hai mắt, "Hình như mẹ em đến rồi, anh trốn với em đi, em không uống thuốc đâu..."
Hoắc Thiệu Hàng chỉ coi như cô đang nói linh tinh sau khi say, nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu trẻ con của cô, trái tim anh lại mềm nhũn một cách kỳ cục. Cô dựa vào lòng anh, mà dường như trong một khoảnh khắc, có một tiếng nói trong đầu anh bảo anh đừng buông tay...
Có lẽ, anh cũng say rồi.
"Được, chúng ta đi trốn, em ngoan nào.", Hoắc Thiệu Hàng cong môi, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa của cô lên.
"Ừm, em nghe anh, em lúc nào cũng nghe anh hết.", Nghê Hạ thỏa mãn nhìn anh, nhìn hàng mi dài của anh, nhìn đôi mắt hun hút, nhìn sống mũi cao thẳng của anh, nhìn cả... bờ môi anh nữa.
Là vì nghi hoặc, hay là do trái tim thúc giục? Nghê Hạ mơ hồ tiến lên theo sự chỉ dẫn của ý thức...
Xúc cảm thơm ngọt, mềm mại truyền đến bờ môi, Hoắc Thiệu Hàng không ngờ tới nên cũng không tránh kịp. Đến lúc anh phản ứng lại được thì cô gái trong lòng đã ngả đầu mê man rồi.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt, nhưng lại như lâu thật lâu.
Hoắc Thiệu Hàng nheo mắt nhìn Nghê Hạ ngoan ngoãn ngủ. Bề ngoài anh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thôi rung động, như một mặt biển, nhìn thì tưởng sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Người khơi mào không biết mình đã làm ra chuyện gì, đã trêu chọc ai, cứ thế nhắm mắt ngủ say như chết.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ bật cười, cố gắng bỏ qua chuyện mình bị một cô bé cưỡng hôn. Thật sự hôn! Ổn định cảm xúc xong, anh móc di động từ trong túi của cô ra, tìm được một dãy số trong nhật ký cuộc gọi.
"Anh Hoắc.", Cảnh Tố và cô bé trợ lý chạy lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi trợn mắt há miệng.
Vừa rồi Cảnh Tố nghe thấy tiếng Hoắc Thiệu Hàng trong điện thoại của Nghê Hạ thì chị đã vô cùng kinh ngạc rồi, mà giờ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đỡ lấy Nghê Hạ đang say không biết gì thì lại càng thoải mái.
"Cô ấy uống nhiều quá, đưa cô ấy về đi."
"À, được ạ.", Cảnh Tố cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đón Nghê Hạ từ tay Hoắc Thiệu Hàng, cô bé trợ lý đứng bên cạnh cũng tiến lên hỗ trợ.
"Khi nào về nhớ pha cho cô ấy chút đồ uống giải rượu, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu lắm đấy.", Hoắc Thiệu Hàng thong thả dặn dò, nói xong, anh đi xuống luôn.
Cảnh Tố và cô bé trợ lý nhìn nhau.
Trợ lý: Chị Cảnh Tố, từ lúc nào mà Nghê Hạ với anh ấy lại... thân thiết đến thế?
Cảnh Tố: Chị cũng không rõ nữa.
Trợ lý: Hai người này, có mờ ám.
Cảnh Tố: Luyên thuyên, bịt kín cái mồm vào, biết chưa!
Trợ lý: Không thành vấn đề!
Lúc Nghê Hạ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cô ngồi dậy, đầu còn hơi váng vất.
Ấy... Cô về nhà thế nào vậy? Cô nhớ tối hôm qua còn đang uống rượu, uống đến lúc mơ mơ màng màng. Thôi, chắc chắn là Cảnh Tố đến đón cô rồi.
Nghê Hạ xoa xoa huyệt thái dương. Đột nhiên, có một vài hình ảnh đứt quãng hiện ra trong đầu, cô khựng lại, sau đỏ cả mặt đỏ bừng.
Ở một góc hành lang tối om, cô ngã vào lòng Hoắc Thiệu Hàng, sau đó còn hôn anh nữa! Hình như cô còn nói rất nhiều điều, mà hình như Hoắc Thiệu Hàng cũng trả lời cô một cách cực kỳ dịu dàng...
Nghê Hạ nhìn trần nhà đến ngây ngốc. Sao hôm qua cô lại mơ như thế nhỉ? Nhưng mà phúc lợi như thế... cũng thích quá đi!
"Tỉnh rồi à?", Cảnh Tố mở cửa tiến vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng.
"Chị cũng ở đây à?"
"Đêm qua chị ngủ ở phòng khách, em say như thế, không ai chăm sóc sao được.", Cảnh Tố đưa cốc sữa cho cô, "Uống đi."
"Cảm ơn nhé.", Nghê Hạ nhấp một ngụm sữa, cảm giác thoải mái hơn nhiều, "Tối qua em say bí tỉ thật à?"
"Chị không ở đấy nên cũng không biết em uống nhiều cỡ nào, đến lúc nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng gọi đến đón em thì mới thấy em không còn biết gì nữa. Em cũng đúng là... không uống được mà không biết tránh đi à?"
"Chờ đã, từ từ.", Nghê Hạ kinh ngạc nhìn Cảnh Tố, "Chị nói gì cơ? Chị nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng á? Tại sao anh ấy lại gọi chị đến đón em?"
Cảnh Tố nhìn cô với vẻ ranh mãnh, "Lại còn hỏi chị! Hôm qua hai người làm gì ở hành lang? Tối om om... Chị còn chưa tra hỏi em thì thôi đấy."
Đầu Nghê Hạ ong một tiếng, cảnh trong mơ hình như lại một lần nữa hiện ra. Không, không thể nào? Không phải mơ ư?
"Cảnh Tố, chị có chắc là hôm qua em ở cạnh Hoắc Thiệu Hàng không, chỉ hai người bọn em?", Nghê Hạ nhìn chằm chằm Cảnh Tố khiến chị hơi hoảng sợ.
"Chị lừa em làm gì, lúc chị đến đón em thì thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đứng ở hành lang mà, với cả, em còn ngả vào lòng anh ấy nữa..."
Xong rồi.
Nghê Hạ sững sờ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó không phải là mơ, đúng là cô đã làm một chuyện cực kỳ dọa người.
Cô! Cưỡng! Hôn! Hoắc! Thiệu! Hàng!
Trong suốt một tuần liền, Nghê Hạ luôn trong trạng thái thấp thỏm, bất an. Cũng may cô với Hoắc Thiệu Hàng người trời nam kẻ đất bắc, không phải ngày ngày gặp nhau như hồi còn đóng phim, bằng không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Hôm nay là ngày thử vai cho Đế Hoàng Huyết. Nghê Hạ sửa soạn xong thì Cảnh Tố đến đón cô đi.
Địa điểm thử vai không xa, ở ngay studio của công ty giải trí Ni Ban, Nghê Hạ vừa nghe Cảnh Tố kể cốt truyện Đế Hoàng Huyết vừa ăn sáng.
Ở một nơi khác, trong văn phòng của công ty giải trí Ni Ban.
"Quay xong Mê Thành rồi còn có kế hoạch nào khác không?", Phạm Khuê Ân bắt chéo chân, ung dung hỏi người ở phía đối diện.
Hoắc Thiệu Hàng dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, "Công ty còn nhiều việc phải làm lắm, bên tôi còn một bộ phim truyền hình nữa đang trong giai đoạn chuẩn bị."
"Haiz, ông bận rộn quá đấy, bảo ông đến làm nam chính cho Đế Hoàng Huyết của tôi mà không chịu.", Phạm Khuê Ân bất mãn nói.
Hoắc Thiệu Hàng cong môi, "Đúng vào lúc bận rộn, ai bảo ông không báo sớm."
"Được, được, được, tại tôi, tại tôi.", Phạm Khuê Ân hết cách.
"Hiện giờ đã quyết định nam chính là Trâu Phương Diệc rồi, chẳng phải là cũng không tồi sao?", Hoắc Thiệu Hàng điềm đạm nói, "Chưa chọn được nữ chính à?"
Phạm Khuê Ân duỗi thắt lưng, "Cũng không hẳn. Nam chính còn dễ chọn, chứ nữ chính là hình tượng ung dung, điềm tĩnh, lại khí phách ngút trời, không dễ diễn tẹo nào, thế nên phải chọn cẩn thận, dù sao thì đây cũng là phim lấy nữ chính làm trung tâm mà."
"Ừ."
"Phải rồi, lát nữa thử vai đấy, hay là ông xem rồi cho ý kiến đi?"
"Ông là đạo diễn, tự xem chẳng phải tốt hơn hay sao?"
"Ông cũng là diễn viên gạo cội, nhiều kinh nghiệm, đi đi, coi như đền bù cho việc ông từ chối làm nam chính của tôi."
"..."
Lúc Nghê Hạ bước vào phòng thử vai thì đã có bốn người ngồi ở trong rồi. Cô liếc mắt nhìn một vòng, có ba gương mặt quen thuộc.
Lưu Mẫn Mẫn, tiểu hoa đán mới, năm trước diễn một bộ phim thần tượng đề tài thanh xuân khá thành công, khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, chắc cũng ngang bằng cô.
Kim Hiểu, từng diễn rất nhiều phim truyền hình, khán giả đã quen mặt, nhưng vẫn không thật sự nổi tiếng.
Một người khác... Nghê Hạ vừa liếc đến thì lập tức thu ánh mắt lại. Dương Văn, đối thủ một mất một còn của Hạ Dĩ San, đợt trước mới quay xong Mân Phi truyện, sau khi tuyên truyền thì rất có khả năng sẽ thành một hiện tượng mới.
Nghê Hạ đồng thời đánh giá mấy người đó, họ cũng đang đánh giá Nghê Hạ. Nhìn thấy đối thủ cạnh tranh cuối cùng có gương mặt quá xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Ngoại trừ Dương Văn và cô bé không biết tên kia, hai người khác cũng chỉ dừng lại ở việc biết tên Nghê Hạ, tuy có ý thù địch, nhưng không để lộ ra bên ngoài, thế nên vẫn gật đầu coi như chào hỏi.
Nghê Hạ ngồi xuống ghế, cô bé không biết tên kia nhỏ giọng chào cô, "Em chào chị, em tên là Đường Kỳ, ừm... là người mới, mong chị chỉ giáo nhiều ạ."
Nghê Hạ lịch sự mỉm cười với cô bé, "Chào em, chị tên là Nghê Hạ."
"Vâng, em biết, chị trông còn xinh hơn cả trên tivi, em xem phim chị đóng rồi.", Đường Kỳ nói chuyện với vẻ rất hứng thú.
Nghê Hạ biết cô bé nói đến những phim thần tượng mà Hạ Dĩ San đóng trước đây, thế nên chỉ cười chứ không đáp.
"Phải rồi, lúc thử vai, đạo diễn có nghiêm khắc không nhỉ? Lần đầu tiên em đến thử vai, thế nên hơi căng thẳng."
Nghê Hạ nhìn cô bé với vẻ bất ngờ, "Em tốt nghiệp chưa?"
"Chưa ạ, em mới năm hai."
Nghê Hạ còn chưa nói gì thì Dương Văn đột nhiên cười, "Năm hai à, xem ra là có quan hệ rồi, chưa từng đóng phim mà có thể được gọi đến thử vai chính, cô bé, lợi hại đấy."
Đường Kỳ bị nói như vậy thì mặt mày đỏ au, suy cho cùng thì vẫn chỉ là một cô bé chưa va chạm xã hội, nghe phải lời nói như thế ắt sẽ không chịu nổi, "Em, không, không có quan hệ gì hết, là thầy giáo em đề cử..."
"Thì thế còn gì, tôi đâu có nói sai.", Dương Văn nhún vai, hai cô gái khác cũng nhỏ giọng cười.
Đường Kỳ càng không biết nên nói gì.
Nghê Hạ hờ hững liếc Dương Văn một cái, "Được người khác đề cử nghĩa là có quan hệ à? Thế tức là cô Dương cũng có quan hệ gì đó đúng không?"
"Cô nói lung tung cái gì đấy, tôi tự giành được đấy nhé.", Dương Văn cất giọng the thé.
"Mà có quan hệ thì có gì xấu hổ chứ?", Nghê Hạ cười khẩy, "Có quan hệ thì bớt phải đi nhiều đường vòng, có thể nhận được càng nhiều vai diễn tốt hơn, càng có nhiều cơ hội phô ra tài năng hơn. Người không có quan hệ mới là thảm hại, không biết sẽ phải dựa vào thủ đoạn gì mà một bước đi lên nữa, cô nói xem, cô Dương?"
Lời nói của Nghê Hạ thâm sâu vô cùng, Dương Văn ngay lập tức biến sắc. Cô ta có thể đến được đây hôm nay là nhờ một đêm cùng với phó đạo diễn của bộ phim, cho nên Nghê Hạ nói thế chẳng khác nào như đang vả vào mặt cô ta vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.