Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 46: Hầu rượu

Lục Manh Tinh

28/11/2019

Từ sau khi nổi tiếng, Nghê Hạ ngày càng có nhiều hoạt động hơn. Cảnh Tố cũng bận lên hẳn do phải giúp cô chọn phim chất lượng cao. Về phương diện này, Nghê Hạ không mấy để tâm, chỉ lo hoàn thành công việc theo kế hoạch đã định sẵn, mà thời gian này, cô vẫn dành phần lớn thời gian để quay Chân tướng.

Bộ phim đã quay được một tháng, xem tình hình thì chắc còn phải quay khoảng hai tháng nữa mới xong. Trong quá trình hợp tác với Quý Thư Bạch, Nghê Hạ cũng dần phát hiện ra danh tiếng của Quý Thư Bạch trong giới giải trí hoàn toàn không phải hư danh. Là diễn viên, diễn xuất của anh cực ổn, là đạo diễn, EQ của anh rất cao, rất biết cách xử lý công việc, đương nhiên, thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp mới là điểm cộng to nhất. Từ Quý Thư Bạch, Nghê Hạ học được rất nhiều điều có ích.

Hôm nay đoàn phim nghỉ một ngày, buổi tối Nghê Hạ nhận lời tham dự tiệc của một thương hiệu đồ trang sức. Theo như Cảnh Tố nói, rất nhiều ngôi sao cũng được mời tới, đáng tiếc nhất là Hoắc Thiệu Hàng còn có việc phải xử lý nên gọi điện báo với cô rằng có khả năng anh không đến được.

Vào tới nơi tổ chức tiệc, Nghê Hạ nhìn thấy rất nhiều siêu sao nổi tiếng, mặt mày yêu kiều, áo váy hoa lệ, nhìn đâu cũng thấy sang trọng. Nghê Hạ cũng nhìn thấy được tiêu điểm của bữa tiệc, Khâu Anh Tử. Bà ta là nữ thần của cả một thế hệ, trong mắt đám nghệ sĩ trẻ, bà ta là thần tượng của thần tượng. Đáng tiếc là, tối nay Hạ Tông Nguyên không tới.

Nghê Hạ không muốn để Khâu Anh Tử nhìn thấy mình tới, vậy nên cô tìm một góc nhỏ đứng giết thời gian. Thật ra, nếu không phải do Cảnh Tố đã nhận lời người ta thì cô cũng chẳng muốn đến.

"Nghê Hạ!", đột nhiên có người chụp bả vai cô. Nghê Hạ hoảng hốt quay đầu lại, thì ra là Tống Phỉ Nhi.

"Cậu cũng ở đây à?"

"Ừ, vất vả lắm mới có được cơ hội này, quen được thêm nhiều tiền bối.", Tống Phỉ Nhi cười hì hì, "Vừa nãy mình còn nói chuyện với cô Khâu đấy, cảm động chết mất."

Nghê Hạ à một tiếng, "Thế à!"

"Ừ, lúc còn nhỏ mình xem nhiều phim cô ấy đóng lắm, thích cực kỳ luôn.", Tống Phỉ Nhi nói.

"Ừm."

"Này Nghê Hạ, nói cho cậu một tin tốt, mình mới nhận một bộ phim, cuối cùng cũng được diễn vai nữ chính rồi."

"Thật sao? Chúc mừng cậu.", Nghê Hạ chân thành nói.

Tống Phỉ Nhi vỗ vai cô, "Hi hi, cùng vui, cùng vui."

Hai người đang tán gẫu thì không biết Trâu Phương Diệc chui từ đâu ra, "Tiểu Kiều Nhi à, vừa nãy chẳng thấy em đâu, còn tưởng em không đến, thì ra đang ở đây."

Nghê Hạ nhìn anh ta, "Bên cạnh anh có cả tá mĩ nhân, tìm em làm gì?"

Trâu Phương Diệc bĩu môi, "Đương nhiên là anh vẫn thích Tiểu Kiều Nhi nhà anh nhất rồi."

Nghê Hạ rùng mình, "Quen anh bao nhiêu lâu rồi mà em vẫn không thể nào quen được cái kiểu nói chuyện buồn nôn của anh, Trâu Phương Diệc, bình thường chút đi."

Trâu Phương Diệc nhún vai vẻ không để bụng, "Chẳng qua là lâu quá không gặp thôi, nhớ em quá mà."

"... Em cảm ơn anh quá cơ."

"Trâu, Trâu Phương Diệc!", Nghê Hạ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ngay vẻ kích động của Tống Phỉ Nhi, "Em chào anh, em tên, tên là, Tống, Tống Phỉ Nhi."

Trâu Phương Diệc nhìn cô nàng một cái rồi quay đầu hỏi Nghê Hạ, "Bạn em à?"

"Bạn em, Tống Phỉ Nhi.", Nghê Hạ hơi không đành lòng nhìn Tống Phỉ Nhi si mê đến mức lắp bắp...

"Chào em, anh là Trâu Phương Diệc, anh cũng là bạn của Nghê Hạ.", Trâu Phương Diệc giơ tay ra trước mặt Tống Phỉ Nhi.

Tống Phi Nhi chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt ửng đỏ, cô nàng run rẩy giơ tay ra nắm tay Trâu Phương Diệc, "Em, em chào anh, em là fan của anh đấy, em thích anh lắm luôn."

"Ồ? Thế sao?", hiển nhiên là Trâu Phương Diệc đã quá quen với tình huống này, chỉ một hai câu đã có thể nói chuyện vô cùng ăn ý với Tống Phỉ Nhi.



Lúc còn ở đoàn phim Mê Thành, Nghê Hạ thường xuyên nghe Tống Phỉ Nhi nhắc đến dàn nam minh tinh đang nổi, hơn nữa, nhắc đến ai cũng bày ra vẻ mặt đắm đuối si mê. Cô thật không thể tưởng tượng nổi, là một diễn viên trong làng giải trí, sao cô nàng có thể "yêu hết" như vậy.

Thấy hai người nói chuyện hăng say, Nghê Hạ lẳng lặng tránh đi.

"Nghê Hạ, cháu đến rồi.", lúc đang định lấy đồ uống, Nghê Hạ nghe thấy giọng nói của Khâu Anh Tử. Cô đặt ly xuống, quay đầu nhìn về phía bà ta, "Có việc gì sao?"

"Có việc muốn nói với cháu, cháu ra đây với tôi."

Nghê Hạ híp mắt lại, không buồn nhúc nhích.

Khâu Anh Tử im lặng một lát rồi thấp giọng nói, "Là chuyện của bố cháu.", nói xong, bà ta xoay người rời đi luôn.

Nghê Hạ hít sâu một hơi, con người này đang hạ quyết tâm bắt cô phải theo ra hay sao?

Nói thật, Nghê Hạ không muốn nhìn thấy bà ta, càng không muốn nói chuyện với bà ta, nhưng cô không thể làm ngơ trước miếng mồi bà ta vừa quăng ra.

Suy nghĩ một lát, Nghê Hạ vẫn nhấc chân đi theo.

Bữa tiệc có rất đông khách, dường như chẳng ai để ý đến việc Nghê Hạ đi theo Khâu Anh Tử. Tuy nhiên, trừ người nào đó đang nhìn Nghê Hạ chằm chằm ra.

"Bà muốn nói chuyện gì? Giờ có thể nói được rồi đấy.", ngoài sảnh không có ai khác, chỉ có hai người họ.

"Anh ấy đang ốm, sốt cao lắm, đang lẽ ra hôm nay sẽ tham dự, vì đổ bệnh nên mới không xuất hiện.", Khâu Anh Tử nói thẳng một lèo.

Nghê Hạ ngẩn người, "Thì sao?"

Khâu Anh Tử nhíu mày, "Ngày nào anh ấy cũng nhớ đến cháu, cháu không định đi thăm sao?"

"Tại sao ông ấy không gọi điện cho tôi? Ông ấy biết thừa tôi không thích bà, còn bảo bà đến nói với tôi làm gì?", Nghê Hạ lạnh lùng nhìn bà ta.

"Nghê Hạ, cháu đừng có quá đáng.", sắc mặt Khâu Anh Tử trầm xuống, "Anh ấy quan tâm đến cháu như vậy, chắc chắn trong lòng mong cháu đến thăm anh ấy, nhưng mà hai người xa cách quá lâu rồi, anh ấy đâu dám mở miệng làm phiền cháu."

"Bà cũng biết chúng tôi xa cách lâu rồi cơ đấy.", Nghê Hạ cười một tiếng, "Khâu Anh Tử, như thế này là vì ai hả?"

Sắc mặt Khâu Anh Tử trắng bệch, mãi lâu sau bà ta mới nói, "Tôi với anh ấy thật lòng yêu thương nhau."

"Như thế cũng không tẩy sạch được việc phá hoại của bà. Còn muốn nói là thật lòng? Chỉ có một mình bà thật lòng sao?", Nghê Hạ tới gần bà ta, "Đừng có làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ."

"Cô!", hai chữ kia như kim đâm thấu Khâu Anh Tử, hình tượng bà ta giữ gìn bao nhiêu năm sụp đổ trong nháy mắt, bà ta giơ tay định tát Nghê Hạ.

Nhưng Nghê Hạ lại nhanh hơn một bước, cô gằn giọng nói, "Không giả vờ cao quý, đoan trang nữa à? Bà Khâu, bà cho rằng tôi dễ bắt nạt thế sao?"

Khâu Anh Tử bị cô đẩy đi, lảo đảo về phía sau mấy bước. Nghê Hạ lẳng lặng nhìn bà ta một cái rồi xoay người rời đi.

Quay trở lại, vẫn là bữa tiệc xa hoa náo nhiệt. Tâm trạng Nghê Hạ không tốt chút nào, trong đầu không ngừng lặp lại lời Khâu Anh Tử nói, ông ấy đổ bệnh...

Vừa rồi, trước mặt Khâu Anh Tử, cô tỏ thái độ rất gay gắt, nhưng nghe tin ông ấy bị ốm, cô vẫn có chút bận lòng, lúc cô bị gãy xương, ngày nào ông cũng đến chăm sóc cô...

Nghê Hạ thầm cười khổ, rõ ràng người sai là hai bọn họ, nhưng người cô thật sự hận chỉ có một, chẳng công bằng chút nào. Nghê Hạ khẽ thở dài một hơi rồi đi vào giữa phòng tiệc. Đến quầy rượu, Nghê Hạ cầm một ly lên, uống thử thấy không tồi liền uống thêm vài ly nữa.

"Đường Kỳ, uống một chút đi, không sao đâu, rượu này được lắm."



"Không phải, tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không uống được rượu..."

"Có sao đâu mà, chút rượu này không say được."

"Tôi thật sự không thể uống được."

Giọng nói có phần quen thuộc, Nghê Hạ nghiêng đầu nhìn thì thấy một gã đàn ông với cái bụng bia to tướng đang khăng khăng mời rượu một cô bé. Nhìn kĩ lại thì cô bé đang xấu hổ nói từ chối kia chẳng phải là Đường Kỳ, cô em gái cùng công ty với cô sao!

Nghê Hạ im lặng, tầm mắt lướt qua bàn tay đang tóm lấy eo Đường Kỳ, trông như cái móng giò lợn mà còn không biết xấu hổ đi ôm người ta.

Nghê Hạ vốn đang đầy một bụng tức không biết trút đi đâu, giờ lại bắt gặp tình huống này, hơn nữa cô vừa uống rượu, men rượu dần thấm, cô không hề nghĩ ngợi gì liền xông lên kéo Đường Kỳ đến cạnh mình.

"Cô!", gã đàn ông kia sửng sốt, vừa định mắng chửi đứa nào mà không có mắt như vậy, nhưng nhìn thấy Nghê Hạ, ông ta liền khựng lại, "Shhh... Cô là, là... Tên là gì nhỉ? Có phải là ngôi sao mới nổi dạo gần đây không?"

"Tổng giám đốc Hà, cô ấy tên là Nghê Hạ, thuộc công ty giải trí Tư Vũ.", trợ lý đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc.

"À à à, tôi nhớ rồi, thì ra là nghệ sĩ của công ty lão Vương.", gã bụng bia cười, giơ tay ra trước mặt Nghê Hạ, "Tôi là Hà Huy, tổng giám đốc của Chiêu Dương, cô Nghê, rất vui được gặp cô."

Nghê Hạ không thèm quan tâm, cô quay đầu nhìn Đường Kỳ, "Sao lại thế này?"

Đường Kỳ đỏ mặt, "Tổng giám đốc Hà muốn em uống rượu, em không biết uống... nhưng ông ấy cứ nhất quyết ép em phải uống."

Nghê Hạ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hà Huy có phần tối lại, "Xin lỗi tổng giám đốc Hà, bạn tôi không biết uống rượu."

"Uống một chút thế thôi không say được, có sao đâu mà.", Hà Huy có chút bất mãn, "Thế này đi, cô ấy không biết uống, vậy cô uống với tôi một ly, sao nào?"

Nghê Hạ híp mắt, chậm rãi nói, "Xin lỗi, tôi không muốn uống."

"Cô Nghê, đừng tỏ ra xa lạ như thế.", Hà Huy vừa cười vừa tiến lại gần, một bàn tay tự nhiên ôm vai Nghê Hạ, lòng bàn tay còn tế nhị cọ cọ vào da cô, "Uống với tôi một ly, sau này, có lẽ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn..."

Lời nói còn chưa dứt thì Hà Huy đã gào ầm lên, "A!!!!"

Nghê Hạ quẳng cái móng giò của ông ta ra. Ban nãy, cô bẻ ngón trỏ của ông ta một cách không thương tiếc, khiến ông ta đau điếng người.

"Cô, cô, cô! Cô thật to gan! Một nghệ sĩ bình thường thôi mà! Giả vờ thanh cao! Bảo cô uống với tôi là còn nể mặt cô đấy!", Hà Huy đau đớn ôm ngón tay nhưng vẫn ngoạc mồm chửi bới.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên khiến mọi người đều ngoảnh lại nhìn. Cả người trong lẫn ngoài giới, đều nhìn về phía xảy ra sự việc với ánh mắt kinh ngạc.

Nghê Hạ vốn đã váng vất, men rượu thấm ngọt khiến cơn giận xông lên, "Hầu rượu ông á? Ông là ai hả? Bốn năm mươi tuổi đầu rồi mà còn đứng đây quấy rầy một cô gái trẻ, còn cần thể diện không?"

Hà Huy bị nói mà mất thể diện luôn. Lấy thân phận và địa vị của ông ta mà nói thì ông ta đã chơi đùa quá nhiều nghệ sĩ rồi, đây là lần đầu tiên bị một ngôi sao mới nổi phản kháng, "Cô biết thân phận tôi không? Có tin là tôi sẽ khiến cho cô không sống nổi trong cái giới này không hả?"

"À thế à, vậy thì ông làm đi, sống được hay không tôi cũng không quan tâm."

Đường Kỳ trợn mắt đầy kinh hãi. Cô bé biết tổng giám đốc Hà thật sự có khả năng đó, Nghê Hạ chỉ là một diễn viên không có hậu thuẫn, sao có thể đấu lại ông ta. Đường Kỳ vội vàng kéo Nghê Hạ lại, "Chị Nghê Hạ, đều là lỗi của em, chị đừng cãi nữa."

"Suỵt!", Nghê Hạ nhỏ giọng nói với cô bé, "Trật tự, chị đang đấu tranh với thế lực đáng khinh."

"..."

Đường Kỳ khóc không ra nước mắt, ai có thể nói cho cô biết vì sao trên người chị Nghê Hạ lại có mùi rượu nồng thế này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Dành Riêng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook