Chương 1: Cây dương xỉ
Tồ Đảm Đang
15/06/2022
Viết bởi Tồ Đảm Đang
Chú Giang là một thợ xăm nổi như cồn trong nghề xăm khắp thành phố Y, và cũng là một "đại ca xã hội đen" trong lời đồn thổi của người dân thị trấn nhỏ ở tỉnh A. Hôm nay chú Giang nổi hứng lên muốn dẫn vợ con mình ra khỏi thị trấn đến vùng nông thôn dã ngoại ngắm cảnh.
Giang Tử Trình nhìn ba mẹ mình lời qua tiếng lại mãi cũng quen.
Ba mẹ Giang Tử Trình là một đôi vợ chồng điển hình của việc yêu nhau nhưng khắc khẩu nên không thể ở cùng được.
Giai đoạn mối quan hệ căng thẳng nhất là ở thời điểm họ cãi nhau quá kịch liệt, dẫn đến việc ly thân một thời gian dài.
Mẹ Giang Tử Trình về nhà ngoại ở tỉnh A sinh sống, còn Giang Tử Trình vẫn phải ở lại thành phố Y với ba mình để không dở dang việc học. Mỗi lần đến kỳ nghỉ hắn lại chạy về tỉnh A thăm gia đình, hoặc khi nhớ Giang Tử Trình quá mẹ hắn sẽ lại lên thành phố thăm hắn. Khả năng vợ chồng chú Giang tái hợp lúc đó gần như bằng không, vì chắc chắn hai người làm hòa lại không được bao lâu sẽ lại cãi nhau mà thôi.
Nói chi đâu xa, chính ngay bây giờ hai người ấy vẫn đang hăng say đấu võ mồm đấy thôi.
Đến năm Giang Tử Trình chuẩn bị chuyển lên cấp ba thì chú Giang dứt khoát cùng con trai về quê "hâm nóng tình cảm" lại với vợ. Quyết tâm bỏ xuống hết mọi suy nghĩ và tự ái để giữ lại hạnh phúc gia đình mình. Cùng thời điểm đó Giang Tử Trình đang chuẩn bị lên cấp ba, hai cha con họ Giang cùng nhau cuốn gói về quê với mẹ.
Cuộc "di dân" lớn này đã làm thay đổi nửa phần đời còn lại của chú Giang, nó trở nên trọn vẹn và hạnh phúc hơn vì đã có người mình yêu thương kề bên để lấp đầy chỗ còn thiếu còn lại trong cuộc đời mình.
Và đối với Giang Tử Trình cũng thế.
Chính tại nơi đây, cuộc gặp gỡ ấy đã quyết định hết toàn bộ phần đời còn lại của Giang Tử Trình. À, tất nhiên ngay ở thời điểm hiện tại Giang Tử Trình vẫn không nghĩ nhiều đến như thế đâu, và người kia cũng vậy.
Chú Giang lái xe đến một vùng nông thôn với hai bên đường là những cánh đồng lúa bao la bát ngát, thỉnh thoảng đi lướt ngang qua những người dân làm đồng đang khoác lên mình bộ quần áo đơn giản đã bạc màu.
Giang Tử Trình không phù hợp với không khí thỉnh thoảng gần gũi thỉnh thoảng đôi co qua lại của ba mẹ mình, nên sau khi dừng xe hắn tự rẽ theo một hướng khác men theo một con đường mòn gần đó, nửa tránh nửa để dành lại không gian riêng cho họ.
Đi men theo con đường ấy được khoảng vài phút, khung cảnh xung quanh cực kỳ thoáng đãng vắng lặng. Ngoại trừ tiếng gió thổi rì rào bên những hàng cây và tiếng chim hót ra thì chỉ còn lại tiếng nước chảy ở bên bờ suối phía trước mặt. Trái ngược hoàn toàn với cái ồn ào nơi thành thị mà Giang Tử Trình sống suốt thời gian qua, nơi đây mang một nét thanh bình tĩnh lặng vô cùng, vô hình trung mang đến một sự thoải mái thư giãn khó tả trong lòng hắn.
Từ xa, Giang Tử Trình thấy hình như dưới suối có người nên tò mò đi thẳng đến đó xem thử, nhân tiện ngắm xem nước suối có trong veo như hình ảnh trên mạng hay không.
Giang Tử Trình nhìn thấy một cậu thiếu niên đang khom người hì hục lần tìm gì đó dưới đáy. Bên hông cậu buộc một chiếc giỏ hình như được đan bằng cây cối gì đó Giang Tử Trình cũng chẳng biết. Vẫn là sợi dây buộc ngang hông ấy, cậu thiếu niên buộc thêm một sợi dây dài nối liền với vòng cổ của một chú chó có bộ lông đen muốt. Chú chó ấy cũng giống như cậu thiếu niên kia, nhảy tung tăng trên mặt nước chỉ cao qua khỏi mắt cá chân bắt cá.
Giang Tử Trình đi đến gần, chú chó kia phát hiện ra sự hiện diện của hắn trước.
"Gâu gâu!"
Giang Tử Trình giật mình đứng im tại chỗ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa chó và người. Mất khoảng vài giây Giang Tử Trình mới sực nhớ ra thật ra hắn không cần phải sợ, chú chó kia đã bị buộc lại rồi kia mà.
Thiếu niên kia nghe thấy tiếng chó sủa thì cũng quay đầu sang nhìn xem là cái gì xuất hiện. Tiểu Hắc rất thông minh, có lần nhờ Tiểu Hắc cảm nhận được sự nguy hiểm và báo hiệu từ sớm nên cậu đã thoát được sự tấn công của heo rừng. Cậu chỉ cần nghe tiếng gầm gừ là cậu có thể hiểu được ngay cái gì đang ở gần mình, cậu rất hiểu Tiểu Hắc, vì cậu chỉ có mỗi Tiểu Hắc là người bạn duy nhất mà thôi.
Lần này tiếng sủa của Tiểu Hắc không mang theo sự thù địch, cậu nhìn Giang Tử Trình một lúc, nếu bây giờ Tiểu Hắc không bị buộc dây lại thì chắc chắn đã lao vào người Giang Tử Trình từ lâu. Nó vẫn sủa hăng say, có lẽ do cậu thiếu niên kia cũng bắt đầu thấy ồn nên cậu khom người bế chó lên đi sang góc khác.
Không biết có phải do Giang Tử Trình là người sống ở thành thị nên cảm thấy hứng thú với những thứ mới lạ, hay là do hắn thích xem người khác bắt cá. Mặc kệ là vì sao đi, quan trọng là hiện tại hắn đang rất tò mò muốn xem cậu thiếu niên kia bắt cá như thế nào. Giang Tử Trình nghĩ hắn có thể xem một tuần liền không chán luôn ấy.
Giang Tử Trình cởi giày để trên một mõm đá khá cao và bằng phẳng, sau đó xắn tay áo lên bước chân thẳng xuống con suối ấy. Dòng nước mát lạnh chảy luồn qua từng kẻ chân khiến hắn thấy thật thần kỳ, dưới lòng bàn chân là một cảm giác lởm chởm không bằng phẳng bởi những hòn đá nằm lên nhau. Giang Tử Trình nhìn xuống bàn chân trắng trẻo của mình dưới mặt nước một lúc, nước chỉ vừa qua mắt cá chân.
Dưới mặt nước khắp nơi toàn là đá, Giang Tử Trình trợn tròn mắt quan sát thật lâu cũng chẳng thấy nổi một con cá nào, vậy thì cậu ta đang bắt cái gì? Thêm con chó đen kia nữa, chẳng hiểu nó đang đào cái gì luôn.
Trong lúc Giang Tử Trình đang quan sát thì thiếu niên kia đã đi được một đoạn cũng kha khá rồi, Giang Tử Trình quyết định đuổi theo xem người ta bắt như thế nào.
Giang Tử Trình đi đến gần, con đó đen ấy lại sủa ầm lên.
Cậu thiếu niên lại quay đầu sang nhìn Giang Tử Trình một lần nữa, lần này là nhìn hắn chằm chằm như đang nói "muốn gì thì nói nhanh đi" vậy.
Giang Tử Trình hơi lúng túng trước cái nhìn lạnh lùng sắc bén này, người gì đâu mà quái đản, hắn đã nói gì hay làm gì đâu chứ.
"Ở đây đâu có cá, cậu bắt cái gì vậy?" – Giang Tử Trình nói lên thắc mắc của mình.
Giang Tử Trình vừa nói xong, chú chó tưởng chừng như rất bận rộn kia bỗng ngừng sủa và chuyển sang đào đá. Hai chân trước của nó không đủ lực để có thể giở được những hòn đá đang kẹt nhau kia.
Thiếu niên từ chối trả lời câu hỏi của Giang Tử Trình, cậu khom người xuống vị trí Tiểu Hắc đang cào liên tục kia giở từng hòn đá lên, mò tay vào bắt một con cua to gần bằng lòng bàn tay lên và đưa về phía Giang Tử Trình như một câu trả lời.
Giang Tử Trình hứng thú vô cùng, cũng bắt đầu tự quan sát xem có đối tượng nào "khả nghi" hay không.
Sau đó hai người im lặng đi cùng nhau ai làm việc nấy, không ai nói gì đến ai. Thỉnh thoảng Giang Tử Trình nhìn thấy thiếu niên kia hái một ít gì đó bên ven bờ suối bỏ vào trong giỏ của mình, hắn mới không nhịn được tò mò hỏi đó là lá gì, rau gì, cây gì. Thiếu niên trả lời một cách đơn giản ngắn gọn súc tích, không quay đầu cũng chẳng nhìn Giang Tử Trình.
Chắc gần đến giờ cơm trưa, thiếu niên và Tiểu Hắc của cậu ấy bắt cũng được kha khá thì bắt đầu lên bờ. Nói thật thời tiết nhiệt độ lúc đó khá lý tưởng cho một kỳ nghỉ dã ngoại, mát mẻ trong lành. Trong khi Giang Tử Trình vẫn còn đang mải mê tận hưởng thú vui bên con suối mát trong veo kia, cậu thiếu niên với thân hình gầy gò đen nhẻm kia lại đang run lên bần bật vì đã ngâm quá lâu trong nước lạnh. Hoặc có lẽ là cậu bắt vẫn chưa nhiều, nhưng vì cậu lạnh quá không thể chịu nổi nên đành phải lên bờ nghỉ sớm.
Dù sao thì trong mắt Giang Tử Trình, có lẽ hiện tại cậu nhóc quái đản này không dễ chịu gì đâu.
Mái tóc của cậu đã ướt sũng vuốt ngược lên trên, với lượng tóc và độ dài kia, ước chừng khi tóc khô lại nó phải gần che luôn cả đôi mắt, còn phần đuôi tóc thì sẽ dài qua luôn cả phần gáy. Làn da của cậu đen nhẻm, thân hình cậu nhỏ nhắn gầy gò một cách tội nghiệp, nếu cởi chiếc áo ba lỗ màu nâu đất kia ra thì chắc chẳng khác nào một bộ xương di động cả.
Cả chặng đường lặng lẽ đồng hành cùng cậu thiếu niên ấy mà chẳng có thu hoạch gì ngoài một con cua mẹ đang mang một bọc trứng. Thiếu niên bảo Giang Tử Trình thả đi, thế là hắn thả. Khi sắp lên bờ, Giang Tử Trình nhìn thấy một loại cây duy nhất mình biết tên, hắn liền bước đến hái một nhánh nhỏ còn non, sau đó nhét vào trong giỏ cua của cậu thiếu niên.
"Cây dương xỉ." – Giang Tử Trình tự hào nói.
Thiếu niên đứng run cầm cập nhìn Giang Tử Trình, không hiểu hành động này của Giang Tử Trình có ý nghĩa gì. Tiểu Hắc đã quen với sự hiện diện của Giang Tử Trình nên ngừng sủa từ lâu, chỉ là khi đứng gần Giang Tử Trình là nó sẽ ngửi suốt.
Giang Tử Trình hỏi cậu:
"Nó tên gì vậy?"
"Tiểu Hắc."
Cậu thiếu niên gầy gò ốm yếu gỡ dây đeo trên hông ra cầm trên tay, tay còn lại cầm dây dẫn Tiểu Hắc xoay người rời đi. Hình bóng nhỏ bé lại càng trở nên nhỏ bé và rồi khuất hẳn đi ở phía cuối con đường.
Chú Giang là một thợ xăm nổi như cồn trong nghề xăm khắp thành phố Y, và cũng là một "đại ca xã hội đen" trong lời đồn thổi của người dân thị trấn nhỏ ở tỉnh A. Hôm nay chú Giang nổi hứng lên muốn dẫn vợ con mình ra khỏi thị trấn đến vùng nông thôn dã ngoại ngắm cảnh.
Giang Tử Trình nhìn ba mẹ mình lời qua tiếng lại mãi cũng quen.
Ba mẹ Giang Tử Trình là một đôi vợ chồng điển hình của việc yêu nhau nhưng khắc khẩu nên không thể ở cùng được.
Giai đoạn mối quan hệ căng thẳng nhất là ở thời điểm họ cãi nhau quá kịch liệt, dẫn đến việc ly thân một thời gian dài.
Mẹ Giang Tử Trình về nhà ngoại ở tỉnh A sinh sống, còn Giang Tử Trình vẫn phải ở lại thành phố Y với ba mình để không dở dang việc học. Mỗi lần đến kỳ nghỉ hắn lại chạy về tỉnh A thăm gia đình, hoặc khi nhớ Giang Tử Trình quá mẹ hắn sẽ lại lên thành phố thăm hắn. Khả năng vợ chồng chú Giang tái hợp lúc đó gần như bằng không, vì chắc chắn hai người làm hòa lại không được bao lâu sẽ lại cãi nhau mà thôi.
Nói chi đâu xa, chính ngay bây giờ hai người ấy vẫn đang hăng say đấu võ mồm đấy thôi.
Đến năm Giang Tử Trình chuẩn bị chuyển lên cấp ba thì chú Giang dứt khoát cùng con trai về quê "hâm nóng tình cảm" lại với vợ. Quyết tâm bỏ xuống hết mọi suy nghĩ và tự ái để giữ lại hạnh phúc gia đình mình. Cùng thời điểm đó Giang Tử Trình đang chuẩn bị lên cấp ba, hai cha con họ Giang cùng nhau cuốn gói về quê với mẹ.
Cuộc "di dân" lớn này đã làm thay đổi nửa phần đời còn lại của chú Giang, nó trở nên trọn vẹn và hạnh phúc hơn vì đã có người mình yêu thương kề bên để lấp đầy chỗ còn thiếu còn lại trong cuộc đời mình.
Và đối với Giang Tử Trình cũng thế.
Chính tại nơi đây, cuộc gặp gỡ ấy đã quyết định hết toàn bộ phần đời còn lại của Giang Tử Trình. À, tất nhiên ngay ở thời điểm hiện tại Giang Tử Trình vẫn không nghĩ nhiều đến như thế đâu, và người kia cũng vậy.
Chú Giang lái xe đến một vùng nông thôn với hai bên đường là những cánh đồng lúa bao la bát ngát, thỉnh thoảng đi lướt ngang qua những người dân làm đồng đang khoác lên mình bộ quần áo đơn giản đã bạc màu.
Giang Tử Trình không phù hợp với không khí thỉnh thoảng gần gũi thỉnh thoảng đôi co qua lại của ba mẹ mình, nên sau khi dừng xe hắn tự rẽ theo một hướng khác men theo một con đường mòn gần đó, nửa tránh nửa để dành lại không gian riêng cho họ.
Đi men theo con đường ấy được khoảng vài phút, khung cảnh xung quanh cực kỳ thoáng đãng vắng lặng. Ngoại trừ tiếng gió thổi rì rào bên những hàng cây và tiếng chim hót ra thì chỉ còn lại tiếng nước chảy ở bên bờ suối phía trước mặt. Trái ngược hoàn toàn với cái ồn ào nơi thành thị mà Giang Tử Trình sống suốt thời gian qua, nơi đây mang một nét thanh bình tĩnh lặng vô cùng, vô hình trung mang đến một sự thoải mái thư giãn khó tả trong lòng hắn.
Từ xa, Giang Tử Trình thấy hình như dưới suối có người nên tò mò đi thẳng đến đó xem thử, nhân tiện ngắm xem nước suối có trong veo như hình ảnh trên mạng hay không.
Giang Tử Trình nhìn thấy một cậu thiếu niên đang khom người hì hục lần tìm gì đó dưới đáy. Bên hông cậu buộc một chiếc giỏ hình như được đan bằng cây cối gì đó Giang Tử Trình cũng chẳng biết. Vẫn là sợi dây buộc ngang hông ấy, cậu thiếu niên buộc thêm một sợi dây dài nối liền với vòng cổ của một chú chó có bộ lông đen muốt. Chú chó ấy cũng giống như cậu thiếu niên kia, nhảy tung tăng trên mặt nước chỉ cao qua khỏi mắt cá chân bắt cá.
Giang Tử Trình đi đến gần, chú chó kia phát hiện ra sự hiện diện của hắn trước.
"Gâu gâu!"
Giang Tử Trình giật mình đứng im tại chỗ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa chó và người. Mất khoảng vài giây Giang Tử Trình mới sực nhớ ra thật ra hắn không cần phải sợ, chú chó kia đã bị buộc lại rồi kia mà.
Thiếu niên kia nghe thấy tiếng chó sủa thì cũng quay đầu sang nhìn xem là cái gì xuất hiện. Tiểu Hắc rất thông minh, có lần nhờ Tiểu Hắc cảm nhận được sự nguy hiểm và báo hiệu từ sớm nên cậu đã thoát được sự tấn công của heo rừng. Cậu chỉ cần nghe tiếng gầm gừ là cậu có thể hiểu được ngay cái gì đang ở gần mình, cậu rất hiểu Tiểu Hắc, vì cậu chỉ có mỗi Tiểu Hắc là người bạn duy nhất mà thôi.
Lần này tiếng sủa của Tiểu Hắc không mang theo sự thù địch, cậu nhìn Giang Tử Trình một lúc, nếu bây giờ Tiểu Hắc không bị buộc dây lại thì chắc chắn đã lao vào người Giang Tử Trình từ lâu. Nó vẫn sủa hăng say, có lẽ do cậu thiếu niên kia cũng bắt đầu thấy ồn nên cậu khom người bế chó lên đi sang góc khác.
Không biết có phải do Giang Tử Trình là người sống ở thành thị nên cảm thấy hứng thú với những thứ mới lạ, hay là do hắn thích xem người khác bắt cá. Mặc kệ là vì sao đi, quan trọng là hiện tại hắn đang rất tò mò muốn xem cậu thiếu niên kia bắt cá như thế nào. Giang Tử Trình nghĩ hắn có thể xem một tuần liền không chán luôn ấy.
Giang Tử Trình cởi giày để trên một mõm đá khá cao và bằng phẳng, sau đó xắn tay áo lên bước chân thẳng xuống con suối ấy. Dòng nước mát lạnh chảy luồn qua từng kẻ chân khiến hắn thấy thật thần kỳ, dưới lòng bàn chân là một cảm giác lởm chởm không bằng phẳng bởi những hòn đá nằm lên nhau. Giang Tử Trình nhìn xuống bàn chân trắng trẻo của mình dưới mặt nước một lúc, nước chỉ vừa qua mắt cá chân.
Dưới mặt nước khắp nơi toàn là đá, Giang Tử Trình trợn tròn mắt quan sát thật lâu cũng chẳng thấy nổi một con cá nào, vậy thì cậu ta đang bắt cái gì? Thêm con chó đen kia nữa, chẳng hiểu nó đang đào cái gì luôn.
Trong lúc Giang Tử Trình đang quan sát thì thiếu niên kia đã đi được một đoạn cũng kha khá rồi, Giang Tử Trình quyết định đuổi theo xem người ta bắt như thế nào.
Giang Tử Trình đi đến gần, con đó đen ấy lại sủa ầm lên.
Cậu thiếu niên lại quay đầu sang nhìn Giang Tử Trình một lần nữa, lần này là nhìn hắn chằm chằm như đang nói "muốn gì thì nói nhanh đi" vậy.
Giang Tử Trình hơi lúng túng trước cái nhìn lạnh lùng sắc bén này, người gì đâu mà quái đản, hắn đã nói gì hay làm gì đâu chứ.
"Ở đây đâu có cá, cậu bắt cái gì vậy?" – Giang Tử Trình nói lên thắc mắc của mình.
Giang Tử Trình vừa nói xong, chú chó tưởng chừng như rất bận rộn kia bỗng ngừng sủa và chuyển sang đào đá. Hai chân trước của nó không đủ lực để có thể giở được những hòn đá đang kẹt nhau kia.
Thiếu niên từ chối trả lời câu hỏi của Giang Tử Trình, cậu khom người xuống vị trí Tiểu Hắc đang cào liên tục kia giở từng hòn đá lên, mò tay vào bắt một con cua to gần bằng lòng bàn tay lên và đưa về phía Giang Tử Trình như một câu trả lời.
Giang Tử Trình hứng thú vô cùng, cũng bắt đầu tự quan sát xem có đối tượng nào "khả nghi" hay không.
Sau đó hai người im lặng đi cùng nhau ai làm việc nấy, không ai nói gì đến ai. Thỉnh thoảng Giang Tử Trình nhìn thấy thiếu niên kia hái một ít gì đó bên ven bờ suối bỏ vào trong giỏ của mình, hắn mới không nhịn được tò mò hỏi đó là lá gì, rau gì, cây gì. Thiếu niên trả lời một cách đơn giản ngắn gọn súc tích, không quay đầu cũng chẳng nhìn Giang Tử Trình.
Chắc gần đến giờ cơm trưa, thiếu niên và Tiểu Hắc của cậu ấy bắt cũng được kha khá thì bắt đầu lên bờ. Nói thật thời tiết nhiệt độ lúc đó khá lý tưởng cho một kỳ nghỉ dã ngoại, mát mẻ trong lành. Trong khi Giang Tử Trình vẫn còn đang mải mê tận hưởng thú vui bên con suối mát trong veo kia, cậu thiếu niên với thân hình gầy gò đen nhẻm kia lại đang run lên bần bật vì đã ngâm quá lâu trong nước lạnh. Hoặc có lẽ là cậu bắt vẫn chưa nhiều, nhưng vì cậu lạnh quá không thể chịu nổi nên đành phải lên bờ nghỉ sớm.
Dù sao thì trong mắt Giang Tử Trình, có lẽ hiện tại cậu nhóc quái đản này không dễ chịu gì đâu.
Mái tóc của cậu đã ướt sũng vuốt ngược lên trên, với lượng tóc và độ dài kia, ước chừng khi tóc khô lại nó phải gần che luôn cả đôi mắt, còn phần đuôi tóc thì sẽ dài qua luôn cả phần gáy. Làn da của cậu đen nhẻm, thân hình cậu nhỏ nhắn gầy gò một cách tội nghiệp, nếu cởi chiếc áo ba lỗ màu nâu đất kia ra thì chắc chẳng khác nào một bộ xương di động cả.
Cả chặng đường lặng lẽ đồng hành cùng cậu thiếu niên ấy mà chẳng có thu hoạch gì ngoài một con cua mẹ đang mang một bọc trứng. Thiếu niên bảo Giang Tử Trình thả đi, thế là hắn thả. Khi sắp lên bờ, Giang Tử Trình nhìn thấy một loại cây duy nhất mình biết tên, hắn liền bước đến hái một nhánh nhỏ còn non, sau đó nhét vào trong giỏ cua của cậu thiếu niên.
"Cây dương xỉ." – Giang Tử Trình tự hào nói.
Thiếu niên đứng run cầm cập nhìn Giang Tử Trình, không hiểu hành động này của Giang Tử Trình có ý nghĩa gì. Tiểu Hắc đã quen với sự hiện diện của Giang Tử Trình nên ngừng sủa từ lâu, chỉ là khi đứng gần Giang Tử Trình là nó sẽ ngửi suốt.
Giang Tử Trình hỏi cậu:
"Nó tên gì vậy?"
"Tiểu Hắc."
Cậu thiếu niên gầy gò ốm yếu gỡ dây đeo trên hông ra cầm trên tay, tay còn lại cầm dây dẫn Tiểu Hắc xoay người rời đi. Hình bóng nhỏ bé lại càng trở nên nhỏ bé và rồi khuất hẳn đi ở phía cuối con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.