Chương 6: Khai giảng
Tồ Đảm Đang
02/09/2022
Trái ngược với bức tranh ồn ào sôi nổi của những học sinh đã quen biết
nhau từ trước kia, Giang Tử Trình và Triệu Nhạc Sơ im lặng ngồi đó giống như hai mảnh ghép không liên quan gì đến bức tranh lớp học ấy.
"Triệu Nhạc Sơ." – Giang Tử Trình nhìn Triệu Nhạc Sơ trầm ngâm một lúc rồi bất giác gọi tên cậu.
Triệu Nhạc Sơ đáp lời hắn bằng một ánh mắt, biểu cảm của cậu buồn hiu và lạc lõng, đôi mắt hai mí linh lợi như lúc bắt cá vào mùa hè vừa rồi tựa như chưa từng tồn tại, thay vào đó là một hàng mi dài rủ xuống thật đuộm buồn.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Triệu Nhạc Sơ không thấy Giang Tử Trình nói gì thì lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bút trong tay mình.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào chỗ ngồi của hai chàng thiếu niên đang đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình. Làn da đen ngăm của Triệu Nhạc Sơ dường như đã quen thuộc với nhiệt độ đang ấm dần kia, mặc cho cái nắng kia xâm lăng lãnh địa của mình mà không có chút mảy may chú ý gì đến.
Từng tia nắng lạnh lẽo dẫn theo tiếng ồn ào sôi nổi đầy cô đơn của lớp học giống như một chiếc bút xóa, làm mờ đi sự tồn tại của một Triệu Nhạc Sơ vốn đã bị thế giới này quên lãng.
Giang Tử Trình hơi nghiêng người sang phía Triệu Nhạc Sơ, lồng ngực hắn gần như sắp chạm sát vào tai cậu. Triệu Nhạc Sơ nghiêng người thật mạnh để tránh tiếp xúc cơ thể với Giang Tử Trình.
"Soạt"
Rất nhanh, Giang Tử Trình nắm lấy màn cửa kéo lại, ánh mặt trời lạnh lẽo kia đã không thể "tấn công" Triệu Nhạc Sơ nữa.
Đến giờ ra về Triệu Nhạc Sơ vẫn không ngẩng đầu nhìn Giang Tử Trình một lần nào, hoặc có thể nói là ngoại trừ lúc nghe giảng bài ra thì Triệu Nhạc Sơ luôn luôn cúi gầm mặt xuống. Phạm vi hoạt động của Triệu Nhạc Sơ chỉ nằm gói gọn trong chỗ ngồi của mình, không có bất cứ một chút tiếp xúc nào với người khác.
Triệu Nhạc Sơ không có bạn.
Trường học có hai chuyến xe đưa rước học sinh, tuy nhiên tuyến đường xe đưa đón chỉ vừa đi hết khu đông dân thôi. Nhà của Triệu Nhạc Sơ nằm cách trạm cuối ấy khá xa nên hiển nhiên là cậu không đi xe buýt trường.
Cách đây khoảng hai năm, chú Triệu mua lại được chiếc xe đạp cũ của một bác nông dân khác cho Triệu Nhạc Sơ đi học. Trường tiểu học và trường cấp hai Triệu Nhạc Sơ học lúc đó không xa như trường cấp ba bây giờ, nên trước kia hầu như cậu đều đi bộ đến trường. Hiện tại mỗi sáng cậu phải dậy rất sớm để đạp xe đến trường.
Triệu Nhạc Sơ đi đi về về như một con người vô hình, bản thân cậu cũng muốn xóa mờ đi sự tồn tại của mình hết mức có thể. Trường học và những học sinh nơi đây chưa bao giờ đem lại cho cậu cảm giác vui vẻ, thậm chí còn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng kéo dài từ tuổi thơ cậu cho đến tận thời điểm hiện tại. Cảm giác ấy chưa bao giờ biến mất, trái tim cậu chưa bao giờ được nghỉ ngơi khi gặp bất cứ ai đồng trang lứa với cậu.
Cảnh gà trống nuôi con mà, cái ăn còn sợ thiếu thì nói gì đến vẻ ngoài. Lúc ấy Triệu Nhạc Sơ còn quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân, còn chú Triệu thì làm gì có thời gian mà chăm chút cho con trai mình như bao gia đình trọn vẹn khác. Dầm mưa dãi nắng theo chân chú Triệu suốt ngày này qua tháng nọ, làn da Triệu Nhạc Sơ càng lúc càng bị nắng cháy đen, đen đến nỗi cậu nổi tiếng là đứa bé đen nhất trường. Tắm rửa cũng chỉ qua quýt, một bộ quần áo mặc mấy ngày liền mới giặt một lần, đối với cha con họ Triệu thì chuyện này là chuyện bình thường. Triệu Nhạc Sơ thì nhỏ quá nên không biết, còn chú Triệu thì không quan tâm, cuộc sống ngoài chuyện đi làm thuê kiếm tiền sinh sống ra thì tất cả mọi thứ đều rất hời hợt và qua loa.
Tiểu học và cấp hai đi học không cần phải mặc đồng phục, nên khi mọi người thấy Triệu Nhạc Sơ ngày nào đi học cũng mặc có một bộ đồ không thay đổi, đã vậy thỉnh thoảng còn bốc mùi nên càng lúc Triệu Nhạc Sơ càng bị bạn bè xa lánh, và đặt cho cậu một biệt danh rất khó nghe.
Trẻ con thường hay bị cô lập bởi những lý do trời ơi đất hỡi, và Triệu Nhạc Sơ là đứa bé đáng thương bị tất cả mọi người cô lập ấy. Ban đầu cô giáo còn thuyết phục bọn trẻ phải biết yêu thương, hòa đồng, không phân biệt đối xử với bạn bè. Nhưng điều đó đã không giải quyết được gì, vì đám trẻ không muốn chơi với người vừa đen vừa hôi.
Đúng vậy, vừa đen vừa hôi. Hôm ấy, Triệu Nhạc Sơ nhiều ngày liền không được gội đầu, bạn cùng bàn ngửi thấy mùi tỏa ra từ trên người của cậu bé đen nhẻm Triệu Nhạc Sơ này, nó vô cùng hồn nhiên và vô tư giơ tay lên mách với cô chủ nhiệm.
"Thưa cô, Triệu Nhạc Sơ hôi quá, em không ngồi với bạn ấy đâu."
Lúc ấy cả lớp học đều quay đầu lại nhìn Triệu Nhạc Sơ, khi ấy Triệu Nhạc Sơ vẫn còn đang ngơ ngác, và cũng là lần đầu tiên được nếm trải cảm giác xấu hổ là như thế nào. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Nhạc Sơ, có người cười hi hí, có người hỏi cậu không tắm hay sao vậy, có người bảo cậu ị đùn...
Tất cả những âm thanh và ánh mắt đáng sợ ấy đang tấn công vào da thịt Triệu Nhạc Sơ, xâm lấn vào xương tủy cậu, khiến cậu thấy lạnh đến thấu xương.
Lúc ấy cô giáo vô cùng khó xử, cuối cùng là cô xếp cho Triệu Nhạc Sơ ngồi một mình.
Từ đó mọi người đều có bạn chơi cùng với nhau, ngoại trừ Triệu Nhạc Sơ, vì cậu không có bạn cùng bàn. Không biết là từ người nào, và cũng chẳng hiểu tại sao lại có tin đồn nếu chạm vào người Triệu Nhạc Sơ là sẽ bị lây bệnh "thối". Trẻ con mà, một đứa nói đùa thì mười đứa hùa theo, trong khi Triệu Nhạc Sơ hi vọng rằng có một ánh mắt nào đó nhìn mình với lý do muốn làm bạn với cậu, thì trò đùa quái ác nào đó đang dần hình thành một cách không ai hiểu nổi.
Hôm ấy, cậu bé Triệu Nhạc Sơ vẫn còn đang rụt rè những bước chân vào cổng trường cấp một, bỗng có một cậu bạn học nào đó đẩy lưng Triệu Nhạc Sơ, cậu ngã nhào vào người một học sinh ở phía trước. Đứa con trai đẩy Triệu Nhạc Sơ ngã kia cười ha hả trêu chọc:
"Lêu lêu, Kim Yến bị lây bệnh thối rồi kìa, đừng chơi với Kim Yến nữa aaa..."
Vừa nói, nó vừa làm động tác bỏ chạy giống như Triệu Nhạc Sơ và cô bé tên Kim Yến kia là nguồn bệnh lây lan gì đó vậy, dọa cho con bé khóc òa lên. Có lẽ vì sợ bị lây "bệnh thối" thật, có lẽ là thấy xấu hổ vì té ngã ở cổng trường, hoặc cũng có thể là sợ bị mọi người "nghỉ chơi" vì "bệnh thối" giống như cách mọi người xa lánh Triệu Nhạc Sơ, cô bé Kim Yến ấy khóc toáng lên và được đưa vào phòng giáo viên, khóc suốt hai tiết liền cũng không ai dỗ nín được.
Từ đó, bọn trẻ luôn lấy Triệu Nhạc Sơ ra làm trò đùa, nếu ai lỡ chạm vào Triệu Nhạc Sơ thì sẽ bị lây bệnh hôi thối, trò đùa ấy lan tỏa dần ra đến lớp khác, và dần dần nó nhanh chóng lan ra khắp trường một cách chóng mặt.
Mỗi lần phát vở bài tập, khi đến tập của Triệu Nhạc Sơ, nhóc tổ trưởng không dám chạm vào tập của cậu một chút nào, nó hơi nghiêng chồng tập ấy để cho quyển tập tự trượt xuống bàn của Triệu Nhạc Sơ chứ nhất quyết không chạm vào dù chỉ là một ngón tay. Thậm chí tập của bạn học nào "xui xẻo" xếp gần với tập của Triệu Nhạc Sơ còn sẽ bị tổ trưởng cười cợt, chọc quê đến phát khóc thì thôi.
Tuy Triệu Nhạc Sơ còn nhỏ, nhưng cậu cũng đủ biết rằng những nụ cười ấy không dành cho cậu, những sự đùa cợt ấy chính là những con dao cắt vào da vào xương cậu.
Triệu Nhạc Sơ chưa được bảy tuổi đã không có được những niềm vui mà cậu phải có.
Có những lúc Triệu Nhạc Sơ rất muốn có thể được hòa nhập vào tập thể, cậu quá cô đơn khi nhìn thấy bạn bè mình ai cũng có bạn bè cười đùa với nhau, chia sẻ với nhau những quyển truyện tranh hoặc từng cục kẹo.
Triệu Nhạc Sơ nắm chặt hai viên kẹo trong tay mình, quyết tâm phải chủ động một chút để có thể kết bạn, đối tượng đầu tiên là hai người bạn ngồi phía trước mặt. Hôm ấy, Triệu Nhạc Sơ đến lớp rất sớm rồi ngồi vào chỗ mình đợi, cậu tưởng tượng cảnh tượng sẽ diễn ra khi cậu mời kẹo hai người bạn ấy, tất nhiên khi ấy cậu còn quá nhỏ để tự đặt ra nhiều giả thiết, nếu người ta từ chối thì sẽ thế nào. Triệu Nhạc Sơ chỉ đơn giản cho rằng khi mình chia sẻ với người khác, thì chắc chắn họ sẽ rất vui vẻ nhận kẹo và đồng ý làm bạn với cậu. Triệu Nhạc Sơ rất trông chờ vào việc "đại sự" ấy.
Trước mặt cậu là một đứa con trai và một đứa con gái, lúc cậu khẽ gọi tên chúng hỏi mọi người có muốn ăn kẹo không, nhóc con trai thì vô cùng thẳng thắn nói một câu "ai thèm", đứa con gái bên cạnh thì khi thấy Triệu Nhạc Sơ xòe kẹo trong tay ra nó đã ưỡn mình áp sát vào bàn vì sợ cậu sẽ chạm vào lưng nó.
Triệu Nhạc Sơ gượng cười rút bàn tay cầm kẹo về rồi bỏ vào ngăn bàn. Nụ cười của cậu dần trở nên méo xệch và rồi tắt hẳn đi, trái tim bên ngực trái như rơi xuống đáy vực. Một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi lần đầu nếm trải cảm giác chua xót và đau khổ, vết thương xé toạc nơi lồng ngực, đau âm ỉ dai dẳng suốt mấy năm liền chưa bao giờ khép lại.
Từ đó về sau Triệu Nhạc Sơ không bao giờ chủ động kết bạn với ai cả, nhưng cậu cũng không từ chối sự chủ động của bất kỳ ai, vì cậu vẫn còn ôm hi vọng mỏng manh rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có một ngày cậu có bạn thôi.
Nhưng hiện tại, Triệu Nhạc Sơ chỉ muốn phớt lờ đi mọi thứ mà thôi. Tuy nhiên tai của cậu không nghe theo lý trí, nó chú ý đến tất cả mọi âm thanh động tĩnh xung quanh, những ai đang nói xấu cậu, xem thường cậu, chơi bẩn cậu, cậu đều có thể nghe được. Không phải vì cậu có siêu năng lực gì, mà là vì họ không hề có ý giấu giếm nào cả, họ không sợ Triệu Nhạc Sơ, mà là Triệu Nhạc Sơ sợ họ.
"Triệu Nhạc Sơ." – Giang Tử Trình nhìn Triệu Nhạc Sơ trầm ngâm một lúc rồi bất giác gọi tên cậu.
Triệu Nhạc Sơ đáp lời hắn bằng một ánh mắt, biểu cảm của cậu buồn hiu và lạc lõng, đôi mắt hai mí linh lợi như lúc bắt cá vào mùa hè vừa rồi tựa như chưa từng tồn tại, thay vào đó là một hàng mi dài rủ xuống thật đuộm buồn.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Triệu Nhạc Sơ không thấy Giang Tử Trình nói gì thì lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bút trong tay mình.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào chỗ ngồi của hai chàng thiếu niên đang đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình. Làn da đen ngăm của Triệu Nhạc Sơ dường như đã quen thuộc với nhiệt độ đang ấm dần kia, mặc cho cái nắng kia xâm lăng lãnh địa của mình mà không có chút mảy may chú ý gì đến.
Từng tia nắng lạnh lẽo dẫn theo tiếng ồn ào sôi nổi đầy cô đơn của lớp học giống như một chiếc bút xóa, làm mờ đi sự tồn tại của một Triệu Nhạc Sơ vốn đã bị thế giới này quên lãng.
Giang Tử Trình hơi nghiêng người sang phía Triệu Nhạc Sơ, lồng ngực hắn gần như sắp chạm sát vào tai cậu. Triệu Nhạc Sơ nghiêng người thật mạnh để tránh tiếp xúc cơ thể với Giang Tử Trình.
"Soạt"
Rất nhanh, Giang Tử Trình nắm lấy màn cửa kéo lại, ánh mặt trời lạnh lẽo kia đã không thể "tấn công" Triệu Nhạc Sơ nữa.
Đến giờ ra về Triệu Nhạc Sơ vẫn không ngẩng đầu nhìn Giang Tử Trình một lần nào, hoặc có thể nói là ngoại trừ lúc nghe giảng bài ra thì Triệu Nhạc Sơ luôn luôn cúi gầm mặt xuống. Phạm vi hoạt động của Triệu Nhạc Sơ chỉ nằm gói gọn trong chỗ ngồi của mình, không có bất cứ một chút tiếp xúc nào với người khác.
Triệu Nhạc Sơ không có bạn.
Trường học có hai chuyến xe đưa rước học sinh, tuy nhiên tuyến đường xe đưa đón chỉ vừa đi hết khu đông dân thôi. Nhà của Triệu Nhạc Sơ nằm cách trạm cuối ấy khá xa nên hiển nhiên là cậu không đi xe buýt trường.
Cách đây khoảng hai năm, chú Triệu mua lại được chiếc xe đạp cũ của một bác nông dân khác cho Triệu Nhạc Sơ đi học. Trường tiểu học và trường cấp hai Triệu Nhạc Sơ học lúc đó không xa như trường cấp ba bây giờ, nên trước kia hầu như cậu đều đi bộ đến trường. Hiện tại mỗi sáng cậu phải dậy rất sớm để đạp xe đến trường.
Triệu Nhạc Sơ đi đi về về như một con người vô hình, bản thân cậu cũng muốn xóa mờ đi sự tồn tại của mình hết mức có thể. Trường học và những học sinh nơi đây chưa bao giờ đem lại cho cậu cảm giác vui vẻ, thậm chí còn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng kéo dài từ tuổi thơ cậu cho đến tận thời điểm hiện tại. Cảm giác ấy chưa bao giờ biến mất, trái tim cậu chưa bao giờ được nghỉ ngơi khi gặp bất cứ ai đồng trang lứa với cậu.
Cảnh gà trống nuôi con mà, cái ăn còn sợ thiếu thì nói gì đến vẻ ngoài. Lúc ấy Triệu Nhạc Sơ còn quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân, còn chú Triệu thì làm gì có thời gian mà chăm chút cho con trai mình như bao gia đình trọn vẹn khác. Dầm mưa dãi nắng theo chân chú Triệu suốt ngày này qua tháng nọ, làn da Triệu Nhạc Sơ càng lúc càng bị nắng cháy đen, đen đến nỗi cậu nổi tiếng là đứa bé đen nhất trường. Tắm rửa cũng chỉ qua quýt, một bộ quần áo mặc mấy ngày liền mới giặt một lần, đối với cha con họ Triệu thì chuyện này là chuyện bình thường. Triệu Nhạc Sơ thì nhỏ quá nên không biết, còn chú Triệu thì không quan tâm, cuộc sống ngoài chuyện đi làm thuê kiếm tiền sinh sống ra thì tất cả mọi thứ đều rất hời hợt và qua loa.
Tiểu học và cấp hai đi học không cần phải mặc đồng phục, nên khi mọi người thấy Triệu Nhạc Sơ ngày nào đi học cũng mặc có một bộ đồ không thay đổi, đã vậy thỉnh thoảng còn bốc mùi nên càng lúc Triệu Nhạc Sơ càng bị bạn bè xa lánh, và đặt cho cậu một biệt danh rất khó nghe.
Trẻ con thường hay bị cô lập bởi những lý do trời ơi đất hỡi, và Triệu Nhạc Sơ là đứa bé đáng thương bị tất cả mọi người cô lập ấy. Ban đầu cô giáo còn thuyết phục bọn trẻ phải biết yêu thương, hòa đồng, không phân biệt đối xử với bạn bè. Nhưng điều đó đã không giải quyết được gì, vì đám trẻ không muốn chơi với người vừa đen vừa hôi.
Đúng vậy, vừa đen vừa hôi. Hôm ấy, Triệu Nhạc Sơ nhiều ngày liền không được gội đầu, bạn cùng bàn ngửi thấy mùi tỏa ra từ trên người của cậu bé đen nhẻm Triệu Nhạc Sơ này, nó vô cùng hồn nhiên và vô tư giơ tay lên mách với cô chủ nhiệm.
"Thưa cô, Triệu Nhạc Sơ hôi quá, em không ngồi với bạn ấy đâu."
Lúc ấy cả lớp học đều quay đầu lại nhìn Triệu Nhạc Sơ, khi ấy Triệu Nhạc Sơ vẫn còn đang ngơ ngác, và cũng là lần đầu tiên được nếm trải cảm giác xấu hổ là như thế nào. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Nhạc Sơ, có người cười hi hí, có người hỏi cậu không tắm hay sao vậy, có người bảo cậu ị đùn...
Tất cả những âm thanh và ánh mắt đáng sợ ấy đang tấn công vào da thịt Triệu Nhạc Sơ, xâm lấn vào xương tủy cậu, khiến cậu thấy lạnh đến thấu xương.
Lúc ấy cô giáo vô cùng khó xử, cuối cùng là cô xếp cho Triệu Nhạc Sơ ngồi một mình.
Từ đó mọi người đều có bạn chơi cùng với nhau, ngoại trừ Triệu Nhạc Sơ, vì cậu không có bạn cùng bàn. Không biết là từ người nào, và cũng chẳng hiểu tại sao lại có tin đồn nếu chạm vào người Triệu Nhạc Sơ là sẽ bị lây bệnh "thối". Trẻ con mà, một đứa nói đùa thì mười đứa hùa theo, trong khi Triệu Nhạc Sơ hi vọng rằng có một ánh mắt nào đó nhìn mình với lý do muốn làm bạn với cậu, thì trò đùa quái ác nào đó đang dần hình thành một cách không ai hiểu nổi.
Hôm ấy, cậu bé Triệu Nhạc Sơ vẫn còn đang rụt rè những bước chân vào cổng trường cấp một, bỗng có một cậu bạn học nào đó đẩy lưng Triệu Nhạc Sơ, cậu ngã nhào vào người một học sinh ở phía trước. Đứa con trai đẩy Triệu Nhạc Sơ ngã kia cười ha hả trêu chọc:
"Lêu lêu, Kim Yến bị lây bệnh thối rồi kìa, đừng chơi với Kim Yến nữa aaa..."
Vừa nói, nó vừa làm động tác bỏ chạy giống như Triệu Nhạc Sơ và cô bé tên Kim Yến kia là nguồn bệnh lây lan gì đó vậy, dọa cho con bé khóc òa lên. Có lẽ vì sợ bị lây "bệnh thối" thật, có lẽ là thấy xấu hổ vì té ngã ở cổng trường, hoặc cũng có thể là sợ bị mọi người "nghỉ chơi" vì "bệnh thối" giống như cách mọi người xa lánh Triệu Nhạc Sơ, cô bé Kim Yến ấy khóc toáng lên và được đưa vào phòng giáo viên, khóc suốt hai tiết liền cũng không ai dỗ nín được.
Từ đó, bọn trẻ luôn lấy Triệu Nhạc Sơ ra làm trò đùa, nếu ai lỡ chạm vào Triệu Nhạc Sơ thì sẽ bị lây bệnh hôi thối, trò đùa ấy lan tỏa dần ra đến lớp khác, và dần dần nó nhanh chóng lan ra khắp trường một cách chóng mặt.
Mỗi lần phát vở bài tập, khi đến tập của Triệu Nhạc Sơ, nhóc tổ trưởng không dám chạm vào tập của cậu một chút nào, nó hơi nghiêng chồng tập ấy để cho quyển tập tự trượt xuống bàn của Triệu Nhạc Sơ chứ nhất quyết không chạm vào dù chỉ là một ngón tay. Thậm chí tập của bạn học nào "xui xẻo" xếp gần với tập của Triệu Nhạc Sơ còn sẽ bị tổ trưởng cười cợt, chọc quê đến phát khóc thì thôi.
Tuy Triệu Nhạc Sơ còn nhỏ, nhưng cậu cũng đủ biết rằng những nụ cười ấy không dành cho cậu, những sự đùa cợt ấy chính là những con dao cắt vào da vào xương cậu.
Triệu Nhạc Sơ chưa được bảy tuổi đã không có được những niềm vui mà cậu phải có.
Có những lúc Triệu Nhạc Sơ rất muốn có thể được hòa nhập vào tập thể, cậu quá cô đơn khi nhìn thấy bạn bè mình ai cũng có bạn bè cười đùa với nhau, chia sẻ với nhau những quyển truyện tranh hoặc từng cục kẹo.
Triệu Nhạc Sơ nắm chặt hai viên kẹo trong tay mình, quyết tâm phải chủ động một chút để có thể kết bạn, đối tượng đầu tiên là hai người bạn ngồi phía trước mặt. Hôm ấy, Triệu Nhạc Sơ đến lớp rất sớm rồi ngồi vào chỗ mình đợi, cậu tưởng tượng cảnh tượng sẽ diễn ra khi cậu mời kẹo hai người bạn ấy, tất nhiên khi ấy cậu còn quá nhỏ để tự đặt ra nhiều giả thiết, nếu người ta từ chối thì sẽ thế nào. Triệu Nhạc Sơ chỉ đơn giản cho rằng khi mình chia sẻ với người khác, thì chắc chắn họ sẽ rất vui vẻ nhận kẹo và đồng ý làm bạn với cậu. Triệu Nhạc Sơ rất trông chờ vào việc "đại sự" ấy.
Trước mặt cậu là một đứa con trai và một đứa con gái, lúc cậu khẽ gọi tên chúng hỏi mọi người có muốn ăn kẹo không, nhóc con trai thì vô cùng thẳng thắn nói một câu "ai thèm", đứa con gái bên cạnh thì khi thấy Triệu Nhạc Sơ xòe kẹo trong tay ra nó đã ưỡn mình áp sát vào bàn vì sợ cậu sẽ chạm vào lưng nó.
Triệu Nhạc Sơ gượng cười rút bàn tay cầm kẹo về rồi bỏ vào ngăn bàn. Nụ cười của cậu dần trở nên méo xệch và rồi tắt hẳn đi, trái tim bên ngực trái như rơi xuống đáy vực. Một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi lần đầu nếm trải cảm giác chua xót và đau khổ, vết thương xé toạc nơi lồng ngực, đau âm ỉ dai dẳng suốt mấy năm liền chưa bao giờ khép lại.
Từ đó về sau Triệu Nhạc Sơ không bao giờ chủ động kết bạn với ai cả, nhưng cậu cũng không từ chối sự chủ động của bất kỳ ai, vì cậu vẫn còn ôm hi vọng mỏng manh rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có một ngày cậu có bạn thôi.
Nhưng hiện tại, Triệu Nhạc Sơ chỉ muốn phớt lờ đi mọi thứ mà thôi. Tuy nhiên tai của cậu không nghe theo lý trí, nó chú ý đến tất cả mọi âm thanh động tĩnh xung quanh, những ai đang nói xấu cậu, xem thường cậu, chơi bẩn cậu, cậu đều có thể nghe được. Không phải vì cậu có siêu năng lực gì, mà là vì họ không hề có ý giấu giếm nào cả, họ không sợ Triệu Nhạc Sơ, mà là Triệu Nhạc Sơ sợ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.