Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 47: Đệ nhất

Bắc Đường

31/07/2015

Kết thúc nụ hôn triền miên, gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà đỏ bừng, cô nhăn mũi nhìn Phượng Lại.

Phượng Lại nở một nụ cười nhợt nhạt, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.

“Hai người kia còn đánh nữa hay không đây?” l,q/d Ngay khi hai người còn đang nhìn nhau thâm tình, bên cạnh bỗng có người không nhịn được nữa nhìn trận đấu oán giận nói.

Lúc này Phượng Lại Tà mới xoay người nhìn về võ đài của Sí Viêm và Sóc Ẩn. Vừa nhìn cô liền sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Phượng Lại đang ở phía sau.

“Lại, vì sao bọn họ không đánh??” Hay là đã đánh xong rồi…

Trên võ đài, Sí Viêm và Sóc Ẩn đứng đối mặt nhau, không ai có dự định động thủ trước. Bọn họ vẫn đứng nhìn nhau như vậy từ khi Phượng Lại và Hoả Đề thi đấu đến tận bây giờ. Vì vậy khán giả xem xong trận đánh của Hoả Đề và Phượng Lại vừa nhìn qua đây đã không nhịn được.

Phượng Lại khẽ động khóe môi, nắm lấy bả vai cô nói: “Em xem tiếp sẽ biết.”

“Vì sao anh không ra tay??” Sí Viêm nhìn Sóc Ẩn đứng ở đối diện mình, bên tai truyền đến vô số âm thanh thúc giục khiến hắn phải mở miệng hỏi.

“Vậy vì sao cậu không ra tay?” Sóc Ẩn vòng hai tay trước ngực, nét mặt thảnh thơi nhìn Sí Viêm, dường như hắn cũng không có dự định ra tay.

Sí Viêm nhíu mày nở một nụ cười khổ. Xem ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì trận đấu này của bọn họ không thể tiếp tục nữa rồi.

“Chúng ta không ra tay, có rất nhiều người kháng nghị.” Sí Viêm nhắc nhở.

“Chuyện đó đâu liên quan gì tới tôi.” Sóc Ẩn nhíu mày.

Sí Viêm bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi nói này tiếu béo phì, tôi không ngờ cậu và hình thú lại khác nhau đến vậy.” Dường như Sóc Ẩn không nghe được âm thanh ầm ĩ bên tai. l\q/d Không lâu trước đây hắn mới biết được vị đế vương cửu vĩ yêu hồ quật cường này lại chính là tiểu béo phì hay nằm trên đầu Tiểu Tà.

Tiểu Tiểu Bạch!!

Lúc mới biết được hắn quả thật đã bị hù doạ không nhẹ, không ngờ cái thằng nhóc tròn vo kia lại là đế vương của bộ tộc Yêu hồ ngày hôm nay.

Nhớ lại năm đó hơi chút là Phượng Lại Tà nắm tiểu béo phì đến uy hiếp sẽ phun lửa mình, trong lòng Sóc Ẩn cảm thấy có hơi buồn cười.

“Tiểu… Tiểu béo phì??” Sí Viêm sửng sốt, vạn vạn không ngờ mình còn có một biệt hiệu như vậy.

“Hửm? Không thích ư?? Tôi cảm thấy rất hợp với cậu.” Nói xong Sóc Ẩn dùng tay miêu tả hình dáng thú của Sí Viêm.

Trong nháy mắt Sí Viêm cảm giác được ý tứ trêu đùa của hắn, khoé mắt khẽ co giật.

“Nếu anh đã hoài niệm như vậy… vậy thì tôi sẽ thoả mãn yêu cầu của anh.” Tuỳ theo giọng nói càng lúc càng nhỏ của Sí Viêm, l0q-d một luồng ánh sáng trắng nháy mắt bao phủ hắn. Đợi đến khi ánh sáng trắng rút đi, một con thú nhỏ đáng yêu xuất hiện trước mắt mọi người.

Nháy mắt, cằm của mọi người rơi “bịch bịch” xuống dưới đất.

Này… Đây là hình thú của đế vương cửu vĩ yêu hồ?? Này cũng quá là “đáng yêu” rồi. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không cách nào khiến cho người khác cảm giác được uy hiếp dù chỉ một chút. Đôi mắt to chuyển động, bộ lông động lòng người, đáng yêu quá đi thôi.

“Tiểu Tiểu Bạch!!” Phượng Lại Tà nhìn màn trình diễn trên đài muốn cười thành tiếng. Cô nhịn tiếng cười xuống nắm tay Phượng Lại, đợi hành động tiếp theo của Sóc Ẩn.

“Cậu cho rằng chỉ cậu mới biết biến thân??” Sóc Ẩn nhíu mày nhìn Sí Viêm biến thành Tiểu Tiểu Bạch. Bàn tay to vung lên, một luồng ánh sáng qua đi, một con sói bạc uy phong lẫm liệt bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây là tình huống gì??!!

Mọi người hoàn toàn hoá đá. Nếu như nói đế vương bộ tộc yêu hồ biến thân thành con thú nhỏ đáng yêu khiến thần kinh họ vặn vẹo thì vị Lang Vương thống nhất Đông Tây phương Lang tộc trong vòng ba năm này đã hoàn toàn đập vỡ lý trí của họ.

Thế giới này thật điên cuồng.

Một “võ đạo đại hội” chính thức của Ma giới đến trước mặt Vương của hai tộc lại biến thành trường đấu thú.



Một lớn một nhỏ, hai cái bóng màu trắng đứng ở trước mặt bọn họ giằng co.

Đây… Chuyện này dù thế nào đi nữa cũng không thể khiến bọn họ liên hệ khẩn trương lúc trước và trận đấu kịch liệt vào với nhau.

“Ha ha ha, Tiểu Bạch… Trời ạ, bọn họ muốn làm gì vậy? Dùng răng cắn? Chết cười ta rồi.” Cuối cùng Phượng Lại à không nhịn được nữa cười to thành tiếng, quả thật cô bị hai con sủng vật này chọc vui muốn chết. Hai người này hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của người xem và trọng tài, mạnh mẽ khiến trận đấu chính thức biến thành trường đấu thú. Cô thấy đám người xem bên cạnh cằm đã rớt hết xuống đất cùng với trọng tài trợn trắng mắt như sắp ngất vào đáy mắt.

Không hổ là sủng vật dưới tay cô, quả nhiên làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Cái này được gọi là có kỳ chủ tất có kỳ sủng.

Phượng Lại yêu chiều nhìn Phượng Lại Tà cười đến chảy nước mắt thì bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn về phía trận đấu… nào có dáng vẻ của trận đấu.

Hai con thú một lớn một nhỏ ở nơi đó trình diễn tiết mục ngươi truy ta đuổi, bắt được thì ngươi cắn ta một cái, ta cắn ngươi một cái, không làm thương tổn đến da thịt không nói, còn cắn xuống một miệng lông.

Đừng nói đến tình cảm mãnh liệt của khán giả, như này thì nhiệt tình cũng bị dập tắt. Một đám người cố nhịn cười xem trận đấu chẳng ra gì này. Mà trọng tài thì đầu đầy hắc tuyến, không biết phán đoán kết quả thắng thua của trận này như thế nào.

Xem ai cắn được nhiều lông hơn?!

Trọng tài nhịn không được trợn trắng mắt, bất đắc dĩ xem trận đấu buồn cười này.

Mà Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch ở trên đài tỷ võ thì không quan tâm đến phản ứng của mọi người, ngươi truy ta đuổi đến thích thú, rất giống hai động vật không có chỉ số thông minh đang truy đuổi đùa giỡn nhau.

Nhưng là hình thể chênh lệch khá lớn.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà cười đến run cả người, nói: “Nói bọn họ dừng lại đi.” Nếu vẫn không kết thúc trận đấu này, chỉ sợ trọng tài sẽ khóc.

“Ha ha, Lại, cũng không phải em nói bọn họ làm vậy mà, em không có biện pháp, ha ha.” Phượng Lại Tà cười chảy nước mắt, bất đắc dĩ nói.

“Em không muốn trận đấu kết thúc sớm sao?” Phượng Lại nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô nói.

“Được rồi, người ta đã biết, bây giờ em sẽ đi.” Phượng Lại Tà nhận mệnh gật đầu, tốt xấu gì thì cô cũng là chủ nhân của hai con “động vật” này, cô đi nói sẽ có tác dụng thôi.

Phượng Lại vuốt tóc cô, rồi buông tay để cô bay về phía đài tỷ võ.

Phượng Lại Tà đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống hai người đang đuổi nhau không biết mệ ở bên dưới. Cô hít sâu một hơi, nói với bọn chúng: “Hai người các ngươi có yên hay không, không muốn đánh thì bỏ quyền, đừng làm chậm trễ thời gian uống trà chiều của mọi người.

Mọi người bị chấn kinh bởi câu nói của Phượng Lại Tà. Lúc trước cô gái này vag Bá Tước Phượng Lại còn hôn nhau nồng nhiệt trước mặt công chúng lại dám nghênh ngang chạy đến dài tỷ võ khiến hai vị Vương bỏ quyền? Còn không muốn chậm trễ thời gian trà chiều của mọi người?

Tuy rằng cô nói lên tiếng lòng của mọi người, nhưng cũng khiến mọi người phải cảm thán cô thật không biết trời cao đất rộng.

Một cô nhóc như cô lại dám ra lệnh cho hai vị Vương, quả nhiên không biết sống chết.

Mọi người ở đây đều cho rằng cô chuẩn bị nhận sự tức giận của Sí Viêm và Sóc Ẩn thì đúng lúc này kỳ tích xảy ra, cả hai cùng dừng bước ngẩng đầu nhìn Phượng Lại Tà ở giữa không trung.

Yên tĩnh, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không một ai biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.

Chỉ khi nhìn thấy Phượng Lại Tà chậm rì rì bay tới đài tỷ võ, hoàn toàn không khách khí cho hai vị Vương mỗi người một nắm tay vào đầu, khi mọi người hít vào một hơi khí lạnh thì cô lại kiêu ngạo dang chân ngồi lên người ngân lang, cánh tay nhỏ duỗi ra, Tiểu Tiểu Bạch cũng nhảy lên tay cô bò lên đỉnh đầu, nhu thuận nằm ở trên đó, bộ dáng rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Đây là tình huống gì?

Khán giả, trọng tài ngây người tại chỗ.

Hai vị Vương này hoàn toàn không chút tức giận, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của cô gái, thậm chí còn giống sủng vật tuỳ ý co đánh chửi, còn cưỡi lên?

Thế giới quan của mọi người hoàn toàn bị đảo điên rồi.

“Trọng tài, hai người bọn họ bỏ quyền thi đấu, mọi người có thể tiếp tục trận đấu tiếp theo rồi.” Phượng Lại Tà nhận được quyết định của Tiểu Bạch và Sí Viêm thông qua cảm ứng tâm linh với Tiểu Bạch. Bọn họ cũng không có ý định quyết đấu, từ khi vừa mới bắt đầu bọn họ đã không có tính toán muốn lấy được danh dự, tất cả những gì mà họ làm chẳng qua là vì có thể tiến vào top 5, quét sạch những đối thủ yếu kém khiến trận đấu top 5 sẽ được đơn giản hơn.

“Cái gì?”



Phượng Lại Tà vừa nói xong thì mọi người lập tức xôn xao, tất cả như không tin được vào tai của mình.

Bỏ quyền? Trận đấu vừa bắt đầu liền bỏ quyền? Đây là có chuyện gì.

“Chuyện này…” Trọng tài sững sờ tại chỗ buồn rầu nhìn Phượng Lại Tà, lại nhìn hai “động vật” này. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện khó giải quyết như này. Trong top 5 thì có 3 người bỏ quyền thi đấu, lúc này thì trận đấu phải tiếp tục như nào đây?

Rất nhanh, vài trọng tài đi đến nhanh chóng bàn bạc đối sách, Phượng Lại Tà thì ngoan ngoãn cưỡi Tiểu Bạch về đến bên người Phượng Lại.

Cô ngẩng gương mặt tươi tắn lên nhìn hắn, không hề khách khí đòi thù lao.

“Lại, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, anh thưởng cái gì cho em?”

Phượng Lại cười khẽ, yêu chiều nói: “Sau khi trở về sẽ thưởng cho em.”

Sao? Thật sự sẽ được thưởng? Cô chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không thể nghĩ đến còn có kinh hỉ.

Sau khi trọng tài thương nghị xong, rất nhanh liền có kết quả cuối cùng của lần “võ đạo đại hội” này.

Bởi vì trong top 5 có người bỏ quyền, chỉ có hai người là Phi Vũ và Phượng Lại đã chiến đấu một lần thì thắng bại tất nhiên được công bố.

Cứ như vậy, Phượng Lại trở hành Đệ Nhất của lần “võ đạo đại hội” này, đây cũng là lần đầu tiên có người đạt được danh hiệu Đệ Nhất nhẹ nhàng như vậy. Dù vậy nhưng không ai dám can đảm chất vấn thực lực của hắn, bởi vì trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, cho dù trận đấu vẫn tiếp tục thì danh hiệu Đệ Nhất vẫn sẽ thuộc về hắn.

Vì vậy, cho dù trận đấu này có hơi buồn cười, nhanh đến mức khiến mọi người trở tay không kịp nhưng mọi người lại vô cùng tin phục với danh hiệu Đệ Nhất này của Phượng Lại.

Sau khi kết quả được tuyên bố, tiếng hoan hô và tiếng cười vang lên cùng lúc, mọi người dùng ánh mắt sùng kính nhìn Phượng Lại.

Hắn, hoàn toàn xứng đáng.

Phượng Lại Tà cưỡi trên người Tiểu Bạch nhìn Phượng Lại bay về phía đài tỷ võ nhận lấy danh hiệu Đệ Nhất, nụ cười hạnh phúc khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp. Phượng Tê đứng bên cạnh cô cũng cảm thấy vui vẻ, danh hiệu Đệ Nhất này đã thuộc về Phượng Lại từ ba năm trước rồi.

Tiếng vỗ tay, âm thanh ủng hộ không ngừng vang lên, mọi người đều cảm thấy kích động vì danh hiệu Đệ Nhất của Phượng Lại.

Nhưng ngay khi Phượng Lại đứng trên đài tỷ võ thì có một luồng ánh sáng chói mắt từ trên mặt đất vọt lên, phút chốc nổ tung đập nát đài tỷ võ.

Mọi người ồ lên, không ngờ sẽ có biến cố phát sinh đột ngột như vậy.

Đài tỷ võ trước mắt đã bị đập nát, hỗn độn không chịu nổi.

“Lại!!” Phượng Lại Tà cả kinh, dưới chân bật lên, nháy mắt đã vượt qua ngân lang, lòng nóng như lửa đốt muốn xông vào đám bụi bậm để tìm kiếm Phượng Lại.

Lại!! Không!!! Ngàn vạn lần anh không thể gặp chuyện không may.

Ngay lúc cô chuẩn bị tiến vào chỗ sâu trong đám bụi thì có một bóng người từ bên trong vọt ra, ôm trọn thân hình bé bỏng của cô vào lòng.

“Ta không sao!” Phượng Lại dùng một tay ôm Phượng Lại Tà vào trong ngực, một tay xoay người ổn định cơ thể.

Cô nhìn thấy trên cánh tay hắn là một vết thương chói mắt, xung quanh miệng vết thương máu thịt hỗn độn là vết cháy xém màu đen, trong lòng chấn động.

Là Thánh Quang!!

“Ha ha, không ngờ ngươi lại có thể né tránh.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ mặt đất, Phượng Lại và Phượng Lại Tà nhìn theo phương hướng của âm thanh.

Một bóng người đứng thẳng tắp ở nơi đó.Sau lưng hắn là hơn mười Thiên Sứ có cánh chim màu trắng vĩ đại.

Tiểu Tà phẫn nộ nheo hai mắt lại, âm thầm cắn răng nói: “Sóc Ngôn! Là cậu!!”

-Hết chương 47-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook