Quyển 1 - Chương 58: Hoàng cung.
Bắc Đường
10/12/2014
Đưa mắt nhìn hoàng
cung tráng lệ, Phượng Lại Tà vẫn xụ mặt xuống, có vẻ không hài lòng. Nó
muốn ở chung với daddy chứ không cần tới cái hoàng cung bỏ đi này. Nhưng mà daddy đã đồng ý thay nó, cho nên nó đành phải ôm một bụng bất mãn,
mang theo Tiểu Bạch đi cùng với Phượng Tê tới đây.
Nhớ lại lúc ôm eo daddy ở bá tước phủ, Phượng Lại Tà không khỏi thở dài, trong lòng thầm nguyền rủa cái ông huyết chủ kia, dám chia cắt khoảng thời tốt đẹp ở chung với daddy của nó.
“Tiểu Tà, em sao vậy?” Phượng Tê nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Phượng Lại Tà, không khỏi cảm thấy tò mò.
“Có phải là mấy người ăn chán thịt nhân loại nuôi trong nhà rồi, bây giờ muốn nếm thử một con người hoang dại như em cho nên mới mời em tới hoàng cung không?” Phượng Lại Tà chu miệng nói. Nhất định là vậy rồi, nếu không thì đang yên đang lành tại sao phải lừa nó tới hoàng cung chứ. Rõ ràng nó thấy daddy không hài lòng, tại sao còn để cho nó đi? Nó bất mãn, cực kỳ bất mãn, cho nên nó phải càu nhàu.
“Em nghĩ cái gì vậy? Dĩ nhiên là không phải.” Phượng Tê quả thật bó tay, sức tưởng tượng của cô nhóc này có cần phải sinh động như vậy không, ảo tưởng cũng phải có giới hạn chứ.
“Nếu như muốn ăn em, nhất định phải đánh em bất tỉnh trước, em rất sợ đau.” Mở to mắt nhìn một đám quỷ hấp huyết ăn thịt mình chắc chắn là một việc rất khổ sở.
“Không có người nào muốn ăn em cả.” Thở dài bất đắc dĩ, Phượng Tê không biết phải giải thích như thế nào bây giờ, cô bé lúc này không còn cái khí phách cao ngạo cùng sắc bén lúc ở Hội trưởng lão mà đã trở lại thành cô nhóc tinh quái mà hắn gặp lúc đầu rồi.
“Các ngươi dĩ nhiên không phải người. Các ngươi là quỷ hút máu mà.” Phượng Lại Tà lầm bầm, cúi đầu vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch: “Nếu như ta bị ăn tươi nuốt sống, ngươi nhất định phải báo thù cho ta nha, răng của ngươi so với bọn họ thì to hơn đó.” Nói dứt câu, Phượng Lại Tà liền đón nhận một ánh mắt khinh thường của Tiểu Bạch.
Dọc đường đi, Phượng Tê buộc phải nghe Phượng Lại Tà cằn nhằn liên miên về việc mình sắp bị ăn, đến nỗi có khi hắn thật sự cho rằng phụ vương mời Tiểu Tà tới đây là để ăn cô bé thật. Trên thực tế, hắn biết rất rõ hành động này của phụ vương là nhằm kiềm chế Phượng Lại bá tước, mặc dù hắn không biết hai người họ đã thỏa thuận điều kiện gì với nhau, nhưng một khi phụ vương đã để Phượng Lại Tà trở thành một thành viên quý tộc thì chắc chắn người tự có mục đích riêng. Hắn không thể chống lại quyết định của phụ vương, nhưng hắn sẽ bảo vệ Phượng Lại Tà an toàn ở hoàng cung, dù sao thì nơi đây vẫn còn một nhân vật nguy hiểm tồn tại.
“A, Phượng Tê, em mang thức ăn trở về đấy à? Ừ, lần này mùi vị không tồi, thơm quá.”
Giữa lúc Phượng Tê đang suy nghĩ, một bóng đen bỗng nhiên vọt tới bên cạnh Phượng Lại Tà, khuôn mặt gần sát cô bé. Bóng đen hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị ngọt ngào đang bay tới.
“A, a, a!” Thình lình có một khuôn mặt được phóng đại xuất hiện trước mắt mình, Phượng Lại Tà hoảng sợ, nhảy lùi lại, trốn sau lưng Phượng Tê, mắt mở to hết cỡ nhìn gã thanh niên trước mặt này.
“Hoàng huynh, anh không nên hù dọa cô bé.” Phượng Tê hơi sửng sốt một chút, trong đầu liền xuất hiện một câu: vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
“Anh không có hù dọa nó, mới nhìn trông nó thật sự rất ngon mà.” Để chứng minh mình đang nói thật, gã thanh niên lè lưỡi liếm liếm răng nanh, cặp mắt tràn ngập ham muốn nhìn nửa cái đầu của Phượng Lại Tà đang nhô ra sau lưng Phượng Tê.
“Các người quả nhiên muốn ăn ta.” Phượng Lại Tà trong nháy mắt suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập oán hờn.
“Ngao.” Tiểu Bạch chạy lên chắn trước người Phượng Lại Tà, chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, đối với người vừa xuất hiện tràn ngập địch ý.
“Không phải.” Phượng Tê vội vàng giải thích.
“Ăn ngươi có cái gì không đúng sao? Ngươi thơm ngào ngạt như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc.” Người thanh niên kia xen vào, còn tiến lên thêm một bước, muốn tiếp tục hưởng thụ mùi thơm trên người Phượng Lại Tà. Thật sự rất thơm, so với những con mồi hằng ngày được đưa tới đây thì thơm hơn gấp trăm lần. Tuy rằng hắn còn chưa cắn được nhưng hắn đã cảm thấy kích động rồi.
“Hống.” Tiểu Bạch tiếp tục gầm một tiếng cảnh cáo, nếu như hắn ta còn tới gần, nó không ngại xông lên cắn chết hắn.
“Ủa, Phượng Tê, em bắt đầu nuôi thú khi nào vậy?” Gã thanh niên tới lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Tiểu Bạch, hắn nhướn mày hỏi.
Phượng Tê đứng một bên quả thật đã muốn bất tỉnh. Đưa tay kéo Tiểu Tà ra, hắn nhìn gã thanh niên vừa tới với vẻ mặt trách cứ.
“Hoàng huynh, cô bé này là khách do phụ vương mời tới, dưỡng nữ của bá tước Phượng Lại: Phượng Lại Tà, không phải là điểm tâm của chúng ta, cho nên không được ăn.”
“Khách của phụ vương? Vậy là không được ăn? Thật đáng tiếc.” Gã thanh niên kia có vẻ tiếc nuối, lùi lại một bước, đưa tay xoa xoa cằm, đôi mắt u oán nhìn Phượng Lại Tà, dường như không thể ăn được cô bé là một điều đáng tiếc không gì sánh được. Vẻ mặt đấy của hắn làm cho Phượng Lại Tà phát run lên. “Mặc kệ hắn ta là ai, sau này mình phải cách hắn xa xa mới được.” – Phượng Lại Tà thầm cảnh cáo bản thân.
“Đúng vậy.” Phượng Tê bất đắc dĩ gật đầu, sau đó quay qua giới thiệu với Phượng Lại Tà: “Đây là hoàng huynh của ta, hoàng tử huyết tộc – Phượng Ca.”
Phượng Lại Tà quay mặt về phía Phượng Ca, lè lưỡi làm mặt quỷ. Ai quan tâm tới việc hắn là hoàng tử hay hoàng tôn gì chớ? Vừa rồi còn đòi nuốt nó vào bụng, nó không hơi đâu mà vui vẻ với hắn.
Phượng Ca nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Phượng Lại Tà, trong bụng cảm thấy hơi buồn cười. Hắn cúi đầu xuống, nói: “Tiểu điểm tâm, tuy rằng em là khách của phụ vương, nhưng mà anh nghĩ nếu như anh hút một chút máu, phụ vương hẳn là sẽ không trách tội đâu nhỉ?” Nói xong, hắn còn nở một nụ cười cực kỳ tươi tắn. Được rồi, hắn thừa nhận rằng hắn đang cố tình hù dọa cô bé mà thôi.
Phượng Lại Tà sợ run cả người, thụt lại cái lưỡi đang thè ra ngoài, lần thứ hai trốn sau lưng Phượng Tê. Nó không thể bị ăn thịt, cho dù có, cũng chỉ có daddy là được ăn mà thôi.
“Hoàng huynh.” Phượng Tê thật sự bó tay với vị hoàng huynh hay đùa cợt này. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tiểu Tà sẽ càng nghĩ rằng mình sắp bị ăn thịt. Phượng Tê nhìn cô bé đang núp sau lưng mình, trong lòng nổi lên sự thương tiếc.
“Được rồi, anh biết rồi. Anh đi săn thú, hoàng muội, em mang cô nhóc này đi dạo đi, anh đi đây.” Phượng Ca nhìn thấy hoàng muội lạnh lùng của mình có dấu hiệu sắp nổi bão, cực kỳ thức thời mà rời khỏi. Mặc dù thân phận của hắn là hoàng tử, còn Phượng Tê chỉ là công chúa, thế nhưng khuôn mặt băng sơn của Phượng Tê cũng đủ để đóng băng vị anh trai này rồi.
Nhìn theo hướng Phượng Ca rời đi, Phượng Tê khẽ thở dài, vốn dĩ, hắn không muốn để Phượng Ca biết việc Phượng Lại Tà tới hoàng cung, nhưng mà đúng là sợ cái gì thì cái đó liền tới, vừa bước vào hoàng cung đã đụng mặt hắn ngay lập tức, thật không hiểu hắn ta có phải là đã nhận được tin tức gì đó cho nên cố tình đứng ở đây ôm cây đợi thỏ hay không?
“Em ghét hắn.” Phượng Lại Tà chu miệng nói, không thèm che giấu ác cảm của mình dành cho Phượng Ca.
“Anh ấy chỉ là ham chơi mà thôi.” Phượng Tê thử giải thích dùm anh mình, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Phượng Lại Tà phóng tới đầy mùi thuốc súng, cho nên hắn liền quyết định dẹp cái ý tưởng này qua một bên.
“Tiểu Bạch, sau này gặp hắn là cắn, không cần chừa lại mặt mũi cho ta.” Phượng Lại Tà rất “nghĩa khí” ra lệnh cho Tiểu Bạch.
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Tiểu Bạch nói.
Phượng Tê nhìn thái độ của một người một sói, cảm thấy chuyến đi hoàng cung lần này của Phượng Lại Tà sợ rằng sẽ không được bình yên, chỉ mong là đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì tốt rồi.
Về phần Phượng Ca, sau khi rời khỏi hoàng cung, nụ cười lông bông trên mặt hắn liền biến mất. Hắn leo lên con tuấn mã mà người hầu vừa dắt tới, rồi đưa mắt nhìn người bạn đứng bên cạnh.
“Ngươi làm gì mà tới chậm vậy?” Đối phương hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là ta gặp được một “món ăn” rất thú vị mà thôi.” Phượng Ca cười khẽ.
““Món ăn” thú vị?” Người nọ nhíu mày, cảm thấy tò mò.
“Ha ha, không nói cái này nữa. Kết quả tìm kiếm bảo vật của ngươi thế nào rồi? Đã tìm thấy cây thực nhân hoa mới chưa?” Phượng Ca không muốn tiếp tục vấn đề này nên đem trọng tâm câu chuyện đẩy về phía đối phương.
Ngay khi hắn vừa hỏi xong câu này, vẻ mặt của người kia lập tức tối lại.
“Thực nhân hoa làm gì dễ tìm như vậy chứ, ta đã phái người đào cả đất lên, đi khắp ngõ ngách của Đông phương Ma giới mà vẫn không tìm thấy gì, chỉ còn cách phái người sang Phương tây Ma giới tìm thử thôi.” Nếu như để hắn biết được là kẻ to gan lớn mật nào dám giết thực nhân hoa của hắn, hắn nhất định làm thịt kẻ đó tới gân cốt cũng không còn.
“Ha ha, tìm không thấy thì bỏ đi, dù sao kỳ trân dị thú của ngươi cũng nhiều rồi mà.” Phượng Ca nhún vai khuyên nhủ, phái người đi tìm ở Phương Tây Ma giới hình như là chuyện bé xé ra to rồi. Hơn nữa, hắn ta cất giấu bảo bối rất nhiều, trên dưới Ma giới, hầu như có cái gì quý hiếm đều rơi vào túi của hắn cả, hẳn là cũng đủ thỏa mãn rồi.
“Ngươi làm sao hiểu được cảm giác của ta khi mất hai món bảo bối trong cùng một ngày chứ.” Người nọ rên rỉ một tiếng.
“Ngươi vẫn còn nhớ tới con thú lông trắng thần kỳ kia?” Phượng Ca kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng tên kia đã quên rồi chứ.
“Đương nhiên, ngươi đâu biết ta đã phải dùng bao nhiêu công sức mới bao vây được nó chứ. Mắt thấy sắp bắt được rồi, kết quả lại bị…” Nói tới đây, mặt hắn tối sầm xuống. Hắn quả thật không thể tin nổi bản thân mình lại có thể xui xẻo tới mức này: chỉ còn chút xíu nữa là bắt được dã thú trân quý, không ngờ bất thình lình lại có một sinh vật nào đó từ trên trời rơi xuống, đập vào người hắn khiến cho hắn bất tỉnh một lúc lâu. Hắn còn nhớ rõ cái bộ váy mà cô ta mặc vào lúc đó…
Nhất định phải tìm thấy con bé đó, sau đó hắn sẽ tự tay bóp chết nó.
Phượng Ca nhìn người bạn thân mê kỳ trân dị thú của mình, không khỏi bật cười.
“Võ đạo đại hội của Ma giới sắp bắt đầu rồi, ngươi đã tính toán gì chưa?”
“Tùy tình huống mà tính, nhưng mà, có khả năng là ta sẽ ở lại huyết tộc của các ngươi một thời gian, dù sao thì phụ vương đã bảo ta thương lượng một chút với huyết chủ về ngày đối chiến thiên sứ sắp tới.” Người nọ bỏ qua tâm trạng không vui của mình, nghiêm túc nói.
“Ma tộc các ngươi có chiến thuật gì?” Phượng Ca hỏi.
“Lần này, bất kể thế nào cũng phải dạy dỗ cái đám điểu nhân kia một chút, không thể để cho bọn người cổ hủ trên Thiên giới xem thường Ma giới chúng ta.” Hất cằm, giọng điệu của hắn ta có chút khinh thường.
Phượng Ca gật đầu, sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, ra roi thúc ngựa lao tới trường săn.
*****
Phượng Tê mang Phượng Lại Tà dạo quanh hoàng cung một lượt. Phượng Lại Tà cực kỳ lười biếng, thừa dịp Tiểu Bạch không chú ý liền nhảy lên lưng nó, đem một con bạch lang to lớn như là ngựa để cưỡi. Tiểu Bạch dĩ nhiên là tức giận, thấp giọng gào rít phản đối, nhưng Phượng Lại Tà chỉ lựa chọn làm ngơ xem như không nghe thấy.
Cho đến lúc chạng vạng, Phượng Tê mới đưa Phượng Lại Tà tới chỗ dùng cơm, còn Tiểu Bạch thì bị người hầu đem tới nơi khác ăn “thịt”.
“Trời, các người ăn cơm đều dùng cái bàn dài như vậy sao?” Phượng Lại Tà cau mày nhìn chiếc bàn dài hơn mười thước trước mặt mình, nếu như hai người ngồi ở hai đầu bàn mà muốn nói chuyện với nhau, không gào hét thì không thể nghe được rồi, chẳng lẽ mấy người này tin là vật càng dài thì càng đẹp sao chứ?
Phượng Tê gật đầu, cảm thấy không có gì là bất thường.
“Em không uống máu, cũng không ăn thịt sống.” Ngồi vào bàn, Phượng Lại Tà giơ tay phát biểu, mong là bọn họ có thể mang lên cái gì đó có thể nuốt trôi được.
Phượng Tê cười cười, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Một lúc sau, huyết chủ liền đi tới nhà ăn, Phượng Tê đứng lên hành lễ.
“Phụ vương.”
Phượng Lại Tà chớp mắt, tự hỏi không biết có cần phải học tập người cổ đại, đứng lên hành lễ rồi hô to “hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”?
“Ừ.” Huyết chủ gật đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên nụ cười thản nhiên như một thi nhân nho nhã. Nhưng mà, Phượng Lại Tà vẫn còn ôm hận vì bị hắn chia rẽ thời gian ở chung với daddy, cho nên trên mặt không có chút gì là vui vẻ cả.
Tốt nhất là phải làm cho huyết chủ cảm thấy nó rất khó ưa, nhanh nhanh mang nó ném ra khỏi hoàng cung, như vậy thì nó có thể chạy ù về tìm daddy đại nhân rồi.
“Tiểu Tà ở đây có thích không?” Huyết chủ cười hỏi, dường như không hề khó chịu với sự bất kính của cô bé.
Nhịn không được liếc mắt một cái, Phượng Lại Tà tự hỏi không biết có được ăn ngay nói thật hay không? Đúng vậy, nơi này rất lớn, rất hoa lệ, thế nhưng nó tình nguyện quay về nhân giới với daddy ở trong căn biệt thự “nho nhỏ” kia hơn.
“Không thích.” Tốt, nó là một đứa trẻ chân thật, cho nên không được phép nói láo.
Huyết chủ kinh ngạc nhướn mày, tuy rằng hắn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Phượng Lại Tà, nhưng cũng không ngờ cô bé lại nói thẳng ra như thế. Khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn hứng thú hỏi: “Vậy à? Là chỗ nào không tốt đã làm cho con không thích?”
Phượng Lại Tà chớp mắt nhìn hắn: “Ông thật sự muốn con nói sao?”
“Ừ.” Huyết chủ gật đầu cười, cổ vũ Phượng Lại Tà.
“Bởi vì có người muốn ăn tươi con.” Phượng Lại Tà khoa trương nói.
“Cái gì?” Huyết chủ kinh ngạc nhìn cô bé: “Ai?”
“Con trai của ông – hoàng tử Phượng Ca.” Phượng Lại Tà luôn luôn mang thù, lại càng thích đâm thọc, ai biểu Phượng Ca trêu chọc đến nó trong lúc tâm trạng của nó rất kém chứ.
Phượng Tê đứng một bên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Đứng trước mặt phụ vương nói xấu con trai người, chỉ sợ Phượng Lại Tà là người đầu tiên.
Có điều, huyết chủ chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cười thoải mái.
“Ha ha, Tiểu Tà, con rất là thú vị.” Hắn cười lắc đầu, bị sự ngay thẳng và dáng vẻ khả ái của Phượng Lại Tà chọc cười, cũng không cảm thấy tức giận vì lời nói của cô bé, trái lại còn cảm thấy tràn đầy hứng thú.
Cái này có gì buồn cười sao? Nó đâu có kể truyện cười đâu, tại sao ông ta lại khoa trương như vậy chứ? Còn nữa, nó nói con trai ông ta như vậy, lẽ ra ông ta phải đuổi nó ra ngoài mới đúng chứ, tại sao còn cười cho được?
“Ta cam đoan nó sẽ không ăn con, cho nên con cứ yên tâm ở đây, sẽ không có ai tổn thương con.” Huyết chủ thu lại ý cười, nheo mắt nhìn Phượng Lại Tà, giọng nói rất bình thản.
Nó mà tin những lời này thì khác nào con thỏ nhỏ tin rằng con sói sẽ sửa sai ăn chay rồi.
“Tiểu Tà, ta hi vọng con làm quen với chỗ này, hiểu chưa?” Huyết chủ nhìn Phượng Lại Tà, trong mắt thậm chí có một chút ấm áp.
Phượng Lại Tà cảm thấy kì lạ, còn Phượng Tê lại có linh cảm không tốt. Đó là linh cảm gì thì hắn cũng không biết được, hắn chỉ là cảm thấy thái độ của phụ vương có chút kì quái, thế nhưng kỳ quái ở chỗ nào, tạm thời hắn vẫn chưa nhìn ra.
Cơm nước xong xuôi, Phượng Tê mang Phượng Lại Tà rời khỏi rồi sắp xếp phòng ngủ cho cô bé.
Nhưng mà, ánh mắt của huyết chủ khi nhìn Phượng Lại Tà rời khỏi có cái gì đó làm cho nó cảm thấy bất an, nguyên nhân vì sao, chính nó cũng không rõ ràng lắm, bởi vì thái độ của hắn cũng đâu có gì là ác ý, ấn tượng đầu tiên của nó đối với huyết chủ cũng đâu phải là ác cảm.
Đi vào phòng, Tiểu Tà đã thấy Tiểu Bạch ngủ say dưới chân giường, cái bụng tròn vo cho thấy rằng nó đã ăn thật no, thật thỏa mãn. Bên miệng Tiểu Bạch có lưu lại một vết máu, Phượng Lại Tà cau mày, không lẽ bọn họ cho Tiểu Bạch ăn thịt sống?
Rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lên, Phượng Lại Tà bước tới đó, ngước mặt nhìn bầu trời đêm.
Bỗng nhiên, một đôi tay kéo cả người Tiểu Tà về phía sau, ôm cô bé vào lòng.
“Daddy.” Mùi hương quen thuộc giúp Tiểu Tà nhận ra người phía sau, lòng tràn đầy kinh ngạc. Cô bé an tâm dựa cả người về sau, rúc vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Tự con phải cẩn thận một chút.” Giọng nói của Phượng Lại truyền đến, Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng không biết daddy bảo nó phải cẩn thận cái gì, nhưng ít ra thì cũng đã được nhìn thấy hắn, vậy thì không còn gì phải lo lắng cả.
“Daddy, sao người lại tới đây gặp người ta?” Phượng Lại Tà không ngờ lại gặp được daddy ở hoàng cung, đây là một sự kinh ngạc thật lớn, có điều, nó thích sự kinh ngạc như vậy.
“Ta lo lắng.” Phượng Lại nheo mắt lại. Để cô bé ở đây còn nguy hiểm hơn so với ở Hội trưởng lão, bất kể thế nào hắn cũng không thể an tâm. Huyết chủ là một kẻ nham hiểm, lợi dụng giao dịch giữa bọn họ mà đem Tiểu Tà tới nơi này. Đúng là hắn ta hứa sẽ cứu Tiểu Tà ra khỏi Hội trưởng lão, nhưng lại không hứa sẽ trả Tiểu Tà cho hắn. Quả thật là hồ ly quỷ kế đa đoan, hắn tự trách bản thân mình đã quá sơ sẩy trong lúc bàn giao dịch.
“Daddy, không thể ở đây chung với người ta một lát sao?” Xoay người ôm lấy thắt lưng Phượng Lại, Tiểu Tà giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, tựa vào trong ngực của daddy tìm kiếm sự ấm áp.
“Ừ, ta không đi.” Tuy rằng không muốn đặt Phượng Lại Tà ở chỗ nguy hiểm, nhưng hắn cũng không thể thẳng thừng cãi lại mệnh lệnh của huyết chủ, chỉ đành mặc cho quỷ kế của huyết chủ thực hiện được.
“Tiểu Tà, con phải đề phòng Phượng Ngâm, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy đi tìm Phượng Tê, cô ấy sẽ bảo vệ cho con. Ta cũng sẽ tới đây tìm con vào mỗi buổi tối. Những lúc ta không ở bên con, nhớ là phải tự chăm sóc lấy mình.” Nâng cằm Phượng Lại Tà, trong lòng Phượng Lại tràn ngập lo lắng cùng khẩn trương. Lần đầu tiên, hắn biết được cảm giác “lo lắng” là như thế nào.
“Phượng Ngâm? Là ai?” Tiểu Tà nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.
Phượng Lại nhìn thẳng vào đáy mắt cô bé, nói rõ ràng từng chữ: “Phượng Ngâm chính là huyết chủ.”
Phượng Ngâm. Phượng Ngâm.
Phượng Lại Tà dường như cảm thấy một cảm giác quen thuộc trỗi dậy, nhưng lại bắt không được, sờ không tới.
Nhớ lại lúc ôm eo daddy ở bá tước phủ, Phượng Lại Tà không khỏi thở dài, trong lòng thầm nguyền rủa cái ông huyết chủ kia, dám chia cắt khoảng thời tốt đẹp ở chung với daddy của nó.
“Tiểu Tà, em sao vậy?” Phượng Tê nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Phượng Lại Tà, không khỏi cảm thấy tò mò.
“Có phải là mấy người ăn chán thịt nhân loại nuôi trong nhà rồi, bây giờ muốn nếm thử một con người hoang dại như em cho nên mới mời em tới hoàng cung không?” Phượng Lại Tà chu miệng nói. Nhất định là vậy rồi, nếu không thì đang yên đang lành tại sao phải lừa nó tới hoàng cung chứ. Rõ ràng nó thấy daddy không hài lòng, tại sao còn để cho nó đi? Nó bất mãn, cực kỳ bất mãn, cho nên nó phải càu nhàu.
“Em nghĩ cái gì vậy? Dĩ nhiên là không phải.” Phượng Tê quả thật bó tay, sức tưởng tượng của cô nhóc này có cần phải sinh động như vậy không, ảo tưởng cũng phải có giới hạn chứ.
“Nếu như muốn ăn em, nhất định phải đánh em bất tỉnh trước, em rất sợ đau.” Mở to mắt nhìn một đám quỷ hấp huyết ăn thịt mình chắc chắn là một việc rất khổ sở.
“Không có người nào muốn ăn em cả.” Thở dài bất đắc dĩ, Phượng Tê không biết phải giải thích như thế nào bây giờ, cô bé lúc này không còn cái khí phách cao ngạo cùng sắc bén lúc ở Hội trưởng lão mà đã trở lại thành cô nhóc tinh quái mà hắn gặp lúc đầu rồi.
“Các ngươi dĩ nhiên không phải người. Các ngươi là quỷ hút máu mà.” Phượng Lại Tà lầm bầm, cúi đầu vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch: “Nếu như ta bị ăn tươi nuốt sống, ngươi nhất định phải báo thù cho ta nha, răng của ngươi so với bọn họ thì to hơn đó.” Nói dứt câu, Phượng Lại Tà liền đón nhận một ánh mắt khinh thường của Tiểu Bạch.
Dọc đường đi, Phượng Tê buộc phải nghe Phượng Lại Tà cằn nhằn liên miên về việc mình sắp bị ăn, đến nỗi có khi hắn thật sự cho rằng phụ vương mời Tiểu Tà tới đây là để ăn cô bé thật. Trên thực tế, hắn biết rất rõ hành động này của phụ vương là nhằm kiềm chế Phượng Lại bá tước, mặc dù hắn không biết hai người họ đã thỏa thuận điều kiện gì với nhau, nhưng một khi phụ vương đã để Phượng Lại Tà trở thành một thành viên quý tộc thì chắc chắn người tự có mục đích riêng. Hắn không thể chống lại quyết định của phụ vương, nhưng hắn sẽ bảo vệ Phượng Lại Tà an toàn ở hoàng cung, dù sao thì nơi đây vẫn còn một nhân vật nguy hiểm tồn tại.
“A, Phượng Tê, em mang thức ăn trở về đấy à? Ừ, lần này mùi vị không tồi, thơm quá.”
Giữa lúc Phượng Tê đang suy nghĩ, một bóng đen bỗng nhiên vọt tới bên cạnh Phượng Lại Tà, khuôn mặt gần sát cô bé. Bóng đen hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị ngọt ngào đang bay tới.
“A, a, a!” Thình lình có một khuôn mặt được phóng đại xuất hiện trước mắt mình, Phượng Lại Tà hoảng sợ, nhảy lùi lại, trốn sau lưng Phượng Tê, mắt mở to hết cỡ nhìn gã thanh niên trước mặt này.
“Hoàng huynh, anh không nên hù dọa cô bé.” Phượng Tê hơi sửng sốt một chút, trong đầu liền xuất hiện một câu: vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
“Anh không có hù dọa nó, mới nhìn trông nó thật sự rất ngon mà.” Để chứng minh mình đang nói thật, gã thanh niên lè lưỡi liếm liếm răng nanh, cặp mắt tràn ngập ham muốn nhìn nửa cái đầu của Phượng Lại Tà đang nhô ra sau lưng Phượng Tê.
“Các người quả nhiên muốn ăn ta.” Phượng Lại Tà trong nháy mắt suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập oán hờn.
“Ngao.” Tiểu Bạch chạy lên chắn trước người Phượng Lại Tà, chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, đối với người vừa xuất hiện tràn ngập địch ý.
“Không phải.” Phượng Tê vội vàng giải thích.
“Ăn ngươi có cái gì không đúng sao? Ngươi thơm ngào ngạt như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc.” Người thanh niên kia xen vào, còn tiến lên thêm một bước, muốn tiếp tục hưởng thụ mùi thơm trên người Phượng Lại Tà. Thật sự rất thơm, so với những con mồi hằng ngày được đưa tới đây thì thơm hơn gấp trăm lần. Tuy rằng hắn còn chưa cắn được nhưng hắn đã cảm thấy kích động rồi.
“Hống.” Tiểu Bạch tiếp tục gầm một tiếng cảnh cáo, nếu như hắn ta còn tới gần, nó không ngại xông lên cắn chết hắn.
“Ủa, Phượng Tê, em bắt đầu nuôi thú khi nào vậy?” Gã thanh niên tới lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Tiểu Bạch, hắn nhướn mày hỏi.
Phượng Tê đứng một bên quả thật đã muốn bất tỉnh. Đưa tay kéo Tiểu Tà ra, hắn nhìn gã thanh niên vừa tới với vẻ mặt trách cứ.
“Hoàng huynh, cô bé này là khách do phụ vương mời tới, dưỡng nữ của bá tước Phượng Lại: Phượng Lại Tà, không phải là điểm tâm của chúng ta, cho nên không được ăn.”
“Khách của phụ vương? Vậy là không được ăn? Thật đáng tiếc.” Gã thanh niên kia có vẻ tiếc nuối, lùi lại một bước, đưa tay xoa xoa cằm, đôi mắt u oán nhìn Phượng Lại Tà, dường như không thể ăn được cô bé là một điều đáng tiếc không gì sánh được. Vẻ mặt đấy của hắn làm cho Phượng Lại Tà phát run lên. “Mặc kệ hắn ta là ai, sau này mình phải cách hắn xa xa mới được.” – Phượng Lại Tà thầm cảnh cáo bản thân.
“Đúng vậy.” Phượng Tê bất đắc dĩ gật đầu, sau đó quay qua giới thiệu với Phượng Lại Tà: “Đây là hoàng huynh của ta, hoàng tử huyết tộc – Phượng Ca.”
Phượng Lại Tà quay mặt về phía Phượng Ca, lè lưỡi làm mặt quỷ. Ai quan tâm tới việc hắn là hoàng tử hay hoàng tôn gì chớ? Vừa rồi còn đòi nuốt nó vào bụng, nó không hơi đâu mà vui vẻ với hắn.
Phượng Ca nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Phượng Lại Tà, trong bụng cảm thấy hơi buồn cười. Hắn cúi đầu xuống, nói: “Tiểu điểm tâm, tuy rằng em là khách của phụ vương, nhưng mà anh nghĩ nếu như anh hút một chút máu, phụ vương hẳn là sẽ không trách tội đâu nhỉ?” Nói xong, hắn còn nở một nụ cười cực kỳ tươi tắn. Được rồi, hắn thừa nhận rằng hắn đang cố tình hù dọa cô bé mà thôi.
Phượng Lại Tà sợ run cả người, thụt lại cái lưỡi đang thè ra ngoài, lần thứ hai trốn sau lưng Phượng Tê. Nó không thể bị ăn thịt, cho dù có, cũng chỉ có daddy là được ăn mà thôi.
“Hoàng huynh.” Phượng Tê thật sự bó tay với vị hoàng huynh hay đùa cợt này. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tiểu Tà sẽ càng nghĩ rằng mình sắp bị ăn thịt. Phượng Tê nhìn cô bé đang núp sau lưng mình, trong lòng nổi lên sự thương tiếc.
“Được rồi, anh biết rồi. Anh đi săn thú, hoàng muội, em mang cô nhóc này đi dạo đi, anh đi đây.” Phượng Ca nhìn thấy hoàng muội lạnh lùng của mình có dấu hiệu sắp nổi bão, cực kỳ thức thời mà rời khỏi. Mặc dù thân phận của hắn là hoàng tử, còn Phượng Tê chỉ là công chúa, thế nhưng khuôn mặt băng sơn của Phượng Tê cũng đủ để đóng băng vị anh trai này rồi.
Nhìn theo hướng Phượng Ca rời đi, Phượng Tê khẽ thở dài, vốn dĩ, hắn không muốn để Phượng Ca biết việc Phượng Lại Tà tới hoàng cung, nhưng mà đúng là sợ cái gì thì cái đó liền tới, vừa bước vào hoàng cung đã đụng mặt hắn ngay lập tức, thật không hiểu hắn ta có phải là đã nhận được tin tức gì đó cho nên cố tình đứng ở đây ôm cây đợi thỏ hay không?
“Em ghét hắn.” Phượng Lại Tà chu miệng nói, không thèm che giấu ác cảm của mình dành cho Phượng Ca.
“Anh ấy chỉ là ham chơi mà thôi.” Phượng Tê thử giải thích dùm anh mình, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Phượng Lại Tà phóng tới đầy mùi thuốc súng, cho nên hắn liền quyết định dẹp cái ý tưởng này qua một bên.
“Tiểu Bạch, sau này gặp hắn là cắn, không cần chừa lại mặt mũi cho ta.” Phượng Lại Tà rất “nghĩa khí” ra lệnh cho Tiểu Bạch.
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Tiểu Bạch nói.
Phượng Tê nhìn thái độ của một người một sói, cảm thấy chuyến đi hoàng cung lần này của Phượng Lại Tà sợ rằng sẽ không được bình yên, chỉ mong là đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì tốt rồi.
Về phần Phượng Ca, sau khi rời khỏi hoàng cung, nụ cười lông bông trên mặt hắn liền biến mất. Hắn leo lên con tuấn mã mà người hầu vừa dắt tới, rồi đưa mắt nhìn người bạn đứng bên cạnh.
“Ngươi làm gì mà tới chậm vậy?” Đối phương hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là ta gặp được một “món ăn” rất thú vị mà thôi.” Phượng Ca cười khẽ.
““Món ăn” thú vị?” Người nọ nhíu mày, cảm thấy tò mò.
“Ha ha, không nói cái này nữa. Kết quả tìm kiếm bảo vật của ngươi thế nào rồi? Đã tìm thấy cây thực nhân hoa mới chưa?” Phượng Ca không muốn tiếp tục vấn đề này nên đem trọng tâm câu chuyện đẩy về phía đối phương.
Ngay khi hắn vừa hỏi xong câu này, vẻ mặt của người kia lập tức tối lại.
“Thực nhân hoa làm gì dễ tìm như vậy chứ, ta đã phái người đào cả đất lên, đi khắp ngõ ngách của Đông phương Ma giới mà vẫn không tìm thấy gì, chỉ còn cách phái người sang Phương tây Ma giới tìm thử thôi.” Nếu như để hắn biết được là kẻ to gan lớn mật nào dám giết thực nhân hoa của hắn, hắn nhất định làm thịt kẻ đó tới gân cốt cũng không còn.
“Ha ha, tìm không thấy thì bỏ đi, dù sao kỳ trân dị thú của ngươi cũng nhiều rồi mà.” Phượng Ca nhún vai khuyên nhủ, phái người đi tìm ở Phương Tây Ma giới hình như là chuyện bé xé ra to rồi. Hơn nữa, hắn ta cất giấu bảo bối rất nhiều, trên dưới Ma giới, hầu như có cái gì quý hiếm đều rơi vào túi của hắn cả, hẳn là cũng đủ thỏa mãn rồi.
“Ngươi làm sao hiểu được cảm giác của ta khi mất hai món bảo bối trong cùng một ngày chứ.” Người nọ rên rỉ một tiếng.
“Ngươi vẫn còn nhớ tới con thú lông trắng thần kỳ kia?” Phượng Ca kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng tên kia đã quên rồi chứ.
“Đương nhiên, ngươi đâu biết ta đã phải dùng bao nhiêu công sức mới bao vây được nó chứ. Mắt thấy sắp bắt được rồi, kết quả lại bị…” Nói tới đây, mặt hắn tối sầm xuống. Hắn quả thật không thể tin nổi bản thân mình lại có thể xui xẻo tới mức này: chỉ còn chút xíu nữa là bắt được dã thú trân quý, không ngờ bất thình lình lại có một sinh vật nào đó từ trên trời rơi xuống, đập vào người hắn khiến cho hắn bất tỉnh một lúc lâu. Hắn còn nhớ rõ cái bộ váy mà cô ta mặc vào lúc đó…
Nhất định phải tìm thấy con bé đó, sau đó hắn sẽ tự tay bóp chết nó.
Phượng Ca nhìn người bạn thân mê kỳ trân dị thú của mình, không khỏi bật cười.
“Võ đạo đại hội của Ma giới sắp bắt đầu rồi, ngươi đã tính toán gì chưa?”
“Tùy tình huống mà tính, nhưng mà, có khả năng là ta sẽ ở lại huyết tộc của các ngươi một thời gian, dù sao thì phụ vương đã bảo ta thương lượng một chút với huyết chủ về ngày đối chiến thiên sứ sắp tới.” Người nọ bỏ qua tâm trạng không vui của mình, nghiêm túc nói.
“Ma tộc các ngươi có chiến thuật gì?” Phượng Ca hỏi.
“Lần này, bất kể thế nào cũng phải dạy dỗ cái đám điểu nhân kia một chút, không thể để cho bọn người cổ hủ trên Thiên giới xem thường Ma giới chúng ta.” Hất cằm, giọng điệu của hắn ta có chút khinh thường.
Phượng Ca gật đầu, sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, ra roi thúc ngựa lao tới trường săn.
*****
Phượng Tê mang Phượng Lại Tà dạo quanh hoàng cung một lượt. Phượng Lại Tà cực kỳ lười biếng, thừa dịp Tiểu Bạch không chú ý liền nhảy lên lưng nó, đem một con bạch lang to lớn như là ngựa để cưỡi. Tiểu Bạch dĩ nhiên là tức giận, thấp giọng gào rít phản đối, nhưng Phượng Lại Tà chỉ lựa chọn làm ngơ xem như không nghe thấy.
Cho đến lúc chạng vạng, Phượng Tê mới đưa Phượng Lại Tà tới chỗ dùng cơm, còn Tiểu Bạch thì bị người hầu đem tới nơi khác ăn “thịt”.
“Trời, các người ăn cơm đều dùng cái bàn dài như vậy sao?” Phượng Lại Tà cau mày nhìn chiếc bàn dài hơn mười thước trước mặt mình, nếu như hai người ngồi ở hai đầu bàn mà muốn nói chuyện với nhau, không gào hét thì không thể nghe được rồi, chẳng lẽ mấy người này tin là vật càng dài thì càng đẹp sao chứ?
Phượng Tê gật đầu, cảm thấy không có gì là bất thường.
“Em không uống máu, cũng không ăn thịt sống.” Ngồi vào bàn, Phượng Lại Tà giơ tay phát biểu, mong là bọn họ có thể mang lên cái gì đó có thể nuốt trôi được.
Phượng Tê cười cười, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Một lúc sau, huyết chủ liền đi tới nhà ăn, Phượng Tê đứng lên hành lễ.
“Phụ vương.”
Phượng Lại Tà chớp mắt, tự hỏi không biết có cần phải học tập người cổ đại, đứng lên hành lễ rồi hô to “hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”?
“Ừ.” Huyết chủ gật đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên nụ cười thản nhiên như một thi nhân nho nhã. Nhưng mà, Phượng Lại Tà vẫn còn ôm hận vì bị hắn chia rẽ thời gian ở chung với daddy, cho nên trên mặt không có chút gì là vui vẻ cả.
Tốt nhất là phải làm cho huyết chủ cảm thấy nó rất khó ưa, nhanh nhanh mang nó ném ra khỏi hoàng cung, như vậy thì nó có thể chạy ù về tìm daddy đại nhân rồi.
“Tiểu Tà ở đây có thích không?” Huyết chủ cười hỏi, dường như không hề khó chịu với sự bất kính của cô bé.
Nhịn không được liếc mắt một cái, Phượng Lại Tà tự hỏi không biết có được ăn ngay nói thật hay không? Đúng vậy, nơi này rất lớn, rất hoa lệ, thế nhưng nó tình nguyện quay về nhân giới với daddy ở trong căn biệt thự “nho nhỏ” kia hơn.
“Không thích.” Tốt, nó là một đứa trẻ chân thật, cho nên không được phép nói láo.
Huyết chủ kinh ngạc nhướn mày, tuy rằng hắn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Phượng Lại Tà, nhưng cũng không ngờ cô bé lại nói thẳng ra như thế. Khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn hứng thú hỏi: “Vậy à? Là chỗ nào không tốt đã làm cho con không thích?”
Phượng Lại Tà chớp mắt nhìn hắn: “Ông thật sự muốn con nói sao?”
“Ừ.” Huyết chủ gật đầu cười, cổ vũ Phượng Lại Tà.
“Bởi vì có người muốn ăn tươi con.” Phượng Lại Tà khoa trương nói.
“Cái gì?” Huyết chủ kinh ngạc nhìn cô bé: “Ai?”
“Con trai của ông – hoàng tử Phượng Ca.” Phượng Lại Tà luôn luôn mang thù, lại càng thích đâm thọc, ai biểu Phượng Ca trêu chọc đến nó trong lúc tâm trạng của nó rất kém chứ.
Phượng Tê đứng một bên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Đứng trước mặt phụ vương nói xấu con trai người, chỉ sợ Phượng Lại Tà là người đầu tiên.
Có điều, huyết chủ chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cười thoải mái.
“Ha ha, Tiểu Tà, con rất là thú vị.” Hắn cười lắc đầu, bị sự ngay thẳng và dáng vẻ khả ái của Phượng Lại Tà chọc cười, cũng không cảm thấy tức giận vì lời nói của cô bé, trái lại còn cảm thấy tràn đầy hứng thú.
Cái này có gì buồn cười sao? Nó đâu có kể truyện cười đâu, tại sao ông ta lại khoa trương như vậy chứ? Còn nữa, nó nói con trai ông ta như vậy, lẽ ra ông ta phải đuổi nó ra ngoài mới đúng chứ, tại sao còn cười cho được?
“Ta cam đoan nó sẽ không ăn con, cho nên con cứ yên tâm ở đây, sẽ không có ai tổn thương con.” Huyết chủ thu lại ý cười, nheo mắt nhìn Phượng Lại Tà, giọng nói rất bình thản.
Nó mà tin những lời này thì khác nào con thỏ nhỏ tin rằng con sói sẽ sửa sai ăn chay rồi.
“Tiểu Tà, ta hi vọng con làm quen với chỗ này, hiểu chưa?” Huyết chủ nhìn Phượng Lại Tà, trong mắt thậm chí có một chút ấm áp.
Phượng Lại Tà cảm thấy kì lạ, còn Phượng Tê lại có linh cảm không tốt. Đó là linh cảm gì thì hắn cũng không biết được, hắn chỉ là cảm thấy thái độ của phụ vương có chút kì quái, thế nhưng kỳ quái ở chỗ nào, tạm thời hắn vẫn chưa nhìn ra.
Cơm nước xong xuôi, Phượng Tê mang Phượng Lại Tà rời khỏi rồi sắp xếp phòng ngủ cho cô bé.
Nhưng mà, ánh mắt của huyết chủ khi nhìn Phượng Lại Tà rời khỏi có cái gì đó làm cho nó cảm thấy bất an, nguyên nhân vì sao, chính nó cũng không rõ ràng lắm, bởi vì thái độ của hắn cũng đâu có gì là ác ý, ấn tượng đầu tiên của nó đối với huyết chủ cũng đâu phải là ác cảm.
Đi vào phòng, Tiểu Tà đã thấy Tiểu Bạch ngủ say dưới chân giường, cái bụng tròn vo cho thấy rằng nó đã ăn thật no, thật thỏa mãn. Bên miệng Tiểu Bạch có lưu lại một vết máu, Phượng Lại Tà cau mày, không lẽ bọn họ cho Tiểu Bạch ăn thịt sống?
Rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lên, Phượng Lại Tà bước tới đó, ngước mặt nhìn bầu trời đêm.
Bỗng nhiên, một đôi tay kéo cả người Tiểu Tà về phía sau, ôm cô bé vào lòng.
“Daddy.” Mùi hương quen thuộc giúp Tiểu Tà nhận ra người phía sau, lòng tràn đầy kinh ngạc. Cô bé an tâm dựa cả người về sau, rúc vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Tự con phải cẩn thận một chút.” Giọng nói của Phượng Lại truyền đến, Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng không biết daddy bảo nó phải cẩn thận cái gì, nhưng ít ra thì cũng đã được nhìn thấy hắn, vậy thì không còn gì phải lo lắng cả.
“Daddy, sao người lại tới đây gặp người ta?” Phượng Lại Tà không ngờ lại gặp được daddy ở hoàng cung, đây là một sự kinh ngạc thật lớn, có điều, nó thích sự kinh ngạc như vậy.
“Ta lo lắng.” Phượng Lại nheo mắt lại. Để cô bé ở đây còn nguy hiểm hơn so với ở Hội trưởng lão, bất kể thế nào hắn cũng không thể an tâm. Huyết chủ là một kẻ nham hiểm, lợi dụng giao dịch giữa bọn họ mà đem Tiểu Tà tới nơi này. Đúng là hắn ta hứa sẽ cứu Tiểu Tà ra khỏi Hội trưởng lão, nhưng lại không hứa sẽ trả Tiểu Tà cho hắn. Quả thật là hồ ly quỷ kế đa đoan, hắn tự trách bản thân mình đã quá sơ sẩy trong lúc bàn giao dịch.
“Daddy, không thể ở đây chung với người ta một lát sao?” Xoay người ôm lấy thắt lưng Phượng Lại, Tiểu Tà giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, tựa vào trong ngực của daddy tìm kiếm sự ấm áp.
“Ừ, ta không đi.” Tuy rằng không muốn đặt Phượng Lại Tà ở chỗ nguy hiểm, nhưng hắn cũng không thể thẳng thừng cãi lại mệnh lệnh của huyết chủ, chỉ đành mặc cho quỷ kế của huyết chủ thực hiện được.
“Tiểu Tà, con phải đề phòng Phượng Ngâm, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy đi tìm Phượng Tê, cô ấy sẽ bảo vệ cho con. Ta cũng sẽ tới đây tìm con vào mỗi buổi tối. Những lúc ta không ở bên con, nhớ là phải tự chăm sóc lấy mình.” Nâng cằm Phượng Lại Tà, trong lòng Phượng Lại tràn ngập lo lắng cùng khẩn trương. Lần đầu tiên, hắn biết được cảm giác “lo lắng” là như thế nào.
“Phượng Ngâm? Là ai?” Tiểu Tà nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.
Phượng Lại nhìn thẳng vào đáy mắt cô bé, nói rõ ràng từng chữ: “Phượng Ngâm chính là huyết chủ.”
Phượng Ngâm. Phượng Ngâm.
Phượng Lại Tà dường như cảm thấy một cảm giác quen thuộc trỗi dậy, nhưng lại bắt không được, sờ không tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.